"Trích của Spirit82: Cho nên là một pháp môn nào mà cứ hướng đến vô tưởng vô niệm...thực ra chỉ đang "né tránh" vấn đề, né tránh thì mãi vấn đề luôn ở đó. Nên có câu " xả thiền, tham sân si lại như ban đầu". Chẳng có "thần lực" hay"trí tuệ" nào mà cứ ...cứ...."tự nhiên".....rồi sẽ đến. Mọi cái đều phải "xây dựng" trên những "khó nhọc" thường xuyên và phải tác ý chứ không phải là không tác ý thực hiện mà có được."
Về ý này anh có một số ý kiến với em như sau:
1.
Nếu quan niệm “vô tưởng, vô niệm” là không có tưởng tượng hay ý nghĩ gì, giả như quên đi, để né tránh vấn đề thì không phải. Vô tưởng, vô niệm không phải như vậy.
2.
"Xả thiền, tham sân si lại như ban đầu", nếu việc này xảy ra với những ai chỉ chú trọng mỗi việc tĩnh tọa ngồi thiền theo chương trình hoặc chủ trương nhất định. Tức là coi đó là cách tu tập chính yếu, cốt yếu, trung tâm. Thì khi xả thiền thân sẽ không còn yên, lời sẽ không còn im, chỉ là đánh đổi sự khác biệt này bằng sự khác biệt khác. Cho nên loạn vẫn hoàn loạn.
3.
"Chẳng có "thần lực" hay"trí tuệ" nào mà cứ ...cứ...."tự nhiên".....rồi sẽ đến."
Chữ tự nhiên này không nên hiểu là đang nhiên thế này ta cứ thả tự nhiên rồi điều gì đến sẽ đến. Như vậy vẫn là để cho tập khí dắt mũi mà không kiểm soát được cho đúng đắn. Tự nhiên như vậy không có tác dụng.
4.
Bàn thêm:
Nếu coi “tĩnh”, “bất động” là tự dưng ngừng cử động, ngừng nghĩ, trơ trơ ra thì không phải. Lúc đó tâm vẫn động đấy thôi, lâu nữa là thành ra loạn động chứ chẳng còn động. Muốn "tĩnh', "bất động" kiểu này chẳng khác muốn nấu cát thành cơm. Phải tìm “tĩnh”, “bất động” với nghĩa khác.
Thân!