Bị phạt tiền từ 1.000.000 đồng đến 10.000.000 đồng do gây rối trật tự công cộng.:laughing:
Printable View
em khóc cho khẽ nhé
gió lùa vào môi xinh
cho một chút tâm tình
dần trôi đi lặng lẽ
em khóc cho khẽ nhé
giọt lệ vào trong tim
cho một phút im lìm
để đi vào dĩ vãng
Ngậm bút bôi vôi vẽ đường đời
Đi về hai ngả xác hồn rơi
Có tiếc muôn phần thì quét lại
Trắng một cỗ lòng phơi trên môi
Người có mang tôi hương tình ái
Chớ để lại nốt chút phấn nhài
Bởi chú bê non còn nhai cỏ
Chẳng lỡ chờ ai ôm mộng phai
Anh đã biết chia ly giọt máu tình
Vào một sớm bình minh còn dang dở
Của một tiếng nức nở về khơi xa
Thật tha thiết và mãnh liệt cuồng say
Tôi dắt Hoàng Hậu trong đêm tối
Nhe nhói lửa đông bập bùng tình
Thi sĩ nhà vua tìm đâu nữa
Vương miệng,ngai vàng cả thế gian
Minh,Nguyệt vu quy tan
Phong lai huyết tả ứng
Nhất giả nhân thuỳ giác
Tấc tấc viên di hài
Khí đọng máu ắt lạnh
Mình quay về vi âm
Quang linh ở trong tâm
Chín suối trùm xác thể
Ta là hổ rừng xanh và thành thị
Cuồng quẫy trong ánh sáng,màn đêm
Đâu đâu là niết bàn móng vuốt
Ngửa bụng phơi gan nuốt căm hờn
Vướng sương
Trong héo ngoài tươi nửa cuộc đời
Lòng ôi ! Muôn nẻo lệ nào rơi ?
Ẩm ướt giá sương tình bao ngả
Sấp ngửa trắng đen có tương thời
Tim em vang nhịp trống rằm
Ngày qua,ngày lại thì thầm kêu ai
Anh đi mặc nắng,mưa dài
Nghiêng lòng chợt nhớ ngày mai trăng tròn.
Dù chẳng đáng bao xa
Nhưng anh da diết lắm
Nhớ nụ cười nồng thắm
Xoá tan mọi ưu phiền
anh triền miên Tây Bắc
Vắt vẻo con đèo treo
Mang nụ cười nồng thắm
Khắp nẻo tận chân trời
Vẫn thương và nhớ lắm
Anh nắm tay giấc nồng
Ngắt một lá diêu bông
Mộng mơ tìm em mãi
Có một sáng khoan thai
Anh cài lên trước áo
Màu hồng son chúm chím
Biết em mỉn cười xinh
Anh cố đan chữ tình
Ngàn dặm có là bao
Để có được trao em
Anh đánh đổi tất cả
Và này một điều nhỏ
Hãy cười lên em nhé
Cỗ xe luôn trên đường
Chúng ta cùng nhau lái
ông ơi ! trăng sáng quá
chén trà thơm mùi sen
gió thổi qua bức rèm
mà sao ông không dậy
cỏ cây trong vườn gọi
hoa lá rủ ngoài sân
mong một chút ân cần
bàn tay ông chăm bón
ông ơi ! nhiều sao quá
lấp lánh rực bầu trời
vẫn ! một bóng đơn côi
cháu ngồi chờ ông mãi
chén trà phai vàng ngắt
gió hắt nguội quai đồng
ông dậy đi ! ông nhé
tuần trà mới hương sen
nén hương trần cho môi tôi say
khi khóe mắt tràn đầy ngục tối
gót chân trần đưa tôi qua đây
chợt khụy ngã rơi vào cuồng mê
tấm lưng gầy dìu tôi lên vai
trong túi áo hai dòng nước mắt
bàn tay cầm chiếc khăn phơi sương
lau vế nứt hằn trong ngực sâu
nhịp đập buồn trong tôi nôn nao
khi nhắm mắt đi tìm hơi ấm
ngọn cỏ nào rẽ lối cô đơn
khi chiếc lá phủ đường tối tăm
Hoan nghênh bạn,ở đây ít người lắm,nên có khách là quý lắm lắm luôn
tôi viết tên em bằng mực tàu
lòng đã thấu hiểu nỗi thâm sâu
nho học có chăng cũng đã biết
mực lên giấy trắng chẳng phai màu
bà mẹ thiên nhiên tấm tức lòng
tuôn dòng suối lệ chảy tong tong
non nửa núi già còn bám váy
nghiêng mình đổ xuống dòng suối trong
Cá vàng bơi trong bể
Người than thở ngoài hiên
Kính trắng nhìn trong mắt
Cách một kiếp vô biên
Thu về hỏi người đâu ?
Sao mà đi vội vã
Lá vàng rơi tê tái
Đau xót tiếc thương người
Thu về hỏi người đâu ?
màu cờ đỏ nhung đen
Ngẹn ngào trong nỗi nhớ
Tiếng nấc của non sông
Thu về hỏi người đâu ?
Hoa sữa đã nhuộm màu
Thoáng đưa người có biết
Cách một cõi vô biên
Thu về hỏi người đâu ?
Phố cũ đổ thêm sầu
Hàng người đi lặng lẽ
Tóc tóc đêm tinh thâu
Thu về hỏi người đâu ?
Người anh hùng cách mạng
Gìn giữ nước non này
Đã đi đâu ? Về đâu ?
hix,nhớ 2 bà chị,nhớ ngày xưa,nhớ huynh,nhớ đồng đạo hữu.
Em gánh hàng xôi đi qua tôi
Đủng đỉnh đong đưa hỏi một hồi
Xôi vừng,xôi lạc,xôi thơm lắm
Một gói hay hai , nụ cười môi
Vừng vàng,xôi trắng,lá sen xanh
Tình anh một gói có đầy vơi
Em đi thong thả trả cuộc đời
Làm tôi ngồi giữ gói xôi nụ cười
Tôi làm cho em bữa cơm đời
Chua,cay,mặn,chát có đơn côi
Con mắt,đôi môi còn nhấp nháy
Thời gian đâu có bạc như vôi
Tôi tặng cho em cái áo mồi
Đượm mùi vất vả giọt mồ hôi
Gánh ba tấc lưỡi cười bỏ ngỏ
Tình là con sóng bập bềnh thôi
Tôi kể cho em về một người
Làm vua một sứ ngay đây thôi
Ngai vàng chẳng luyến bỏ đi mất
Hiểu rõ chân ngôn giác ngộ rồi
Tôi hát tình ca em có hỏi
Thê lương uẩn khúc thật xa xôi
Cớ sao say đắm nhạc sỹ ấy ?
Tình khúc Ông viết chẳng phai phôi
Có thể em hiểu tôi thích gì
Nhưng em chẳng hiểu những gì của tôi.
Cao sơn lưu thủy 高山流水 - Bá Nha
"Cao sơn lưu thủy" gắn liền với điển tích Sở Bá Nha - Chung Tử Kì. Tương truyền, hơn hai nghìn năm trước Bá Nha hay đàn bản "Cao sơn lưu thủy", nhưng chỉ có một mình Chung Tử Kì biết thưởng thức. Một lần Bá Nha gảy đàn, chí tại non cao, Tử Kì liền bảo "Thiện tại hồ cổ cầm, nguy nguy hồ nhược Thái Sơn" (Đánh đàn hay thay, vòi vọi tựa Thái Sơn). Bá Nha chí tại vực sâu, Tử Kì nhận ngay ra rằng "Đăng đăng hồ nhược lưu thủy" (Cuồn cuộn như nước chảy).
Khi Tử Kì lâm bệnh chết, Bá Nha chỉ gẩy đàn thêm một lần duy nhất trước mộ người tri âm rồi đập đàn vào tảng đá, không bao giờ cầm đến cây đàn nữa.
Bản "Cao sơn lưu thủy" lưu truyền ngày nay chủ yếu là bản do Xuyên Phái đời Thanh gia công và phát triển, được Đường Di Minh đời nhà Thanh ghi lại trong "Thiên văn các cầm phổ" (năm 1876). Ông đã hết sức phát huy các thủ pháp cổn, phất, xước, chú, khiến hình tượng núi cao, nước chảy thêm rạng rỡ, nên mới có danh xưng "Thất thập nhị cổn phất lưu thủy".
Bản nhạc này được phân thành 9 đoạn và một vĩ thanh, cụ thể là 4 bộ phận lớn: khởi, thừa, chuyển hợp. Phần khởi (đoạn 1 đến đoạn 3), thông qua giai điệu thâm trầm, hồn hậu, uyển chuyển và âm bội sáng rõ, đã biểu hiện được những cảnh tượng kì diệu của núi cao trùng điệp, suối chảy khe sâu một cách rõ ràng, tươi sáng.
Phần thừa (4 và 5), dàn trải không dứt, giai điệu đậm màu sắc ca hát, giống như những giọt nước chảy trong khe suối tập hợp thành dòng nước mạnh. Phần chuyển (6 và 7), nhờ vào khúc điệu có thứ tự bội âm đi xuống và âm giới của 5 thanh đi lên, âm hóa với xung động mạnh, kết hợp với các thủ pháp cổn, phất, như một dòng thác chảy ào ạt xuống, dồn vào sông biển cuộn trào sóng lớn. Phần hợp (đoạn 8 và vĩ thanh), vận dụng một phần âm điệu của phần thừa và phần chuyển tạo thành hiệu quả hô ứng, tạo nên dư âm như sóng trào trên sông biển, khiến người nghe có thể cảm nhận dư vị hết sức ngỡ ngàng, thú vị.
Thời nhà Đường, "Cao sơn lưu thủy" phân ra thành hai khúc, không phân đoạn. Đến thời Tống lại phân cao sơn thành 4 đoạn, lưu thủy thành 8 đoạn, thiên về lưu thủy, khiến cho người nghe có cảm giác biển lớn đang vỗ sóng bên tai, âm vang mãi không thôi.
Lưu thủy hữu tình
Lắng nghe khúc nhạc, nếu thật sự không nhập tâm và tinh tế thì chúng ta không thể thấy hết cái hay cái đẹp của nó. Khúc nhạc bắt đầu bằng những thanh âm nhẹ nhàng và chậm rãi. Tiếng đàn đưa ta đến một không gian cao, rộng và thoáng đãng và mơ màng. Ta như thấy lại hình ảnh Bá Nha năm nào đang đưa người theo điệu nhạc, đôi mắt nhắm lại và mơ về một nơi xa nào đó. Chỉ có đôi tay người nghệ sĩ lướt nhẹ trên phím đàn khi trầm khi bổng, dặt dìu, êm ái. Xung quanh là con sông chảy hiền hòa ôm vào lòng nó những dãy núi mù sương... Có lẽ đây là không gian mà ta gọi là "Cao sơn".
Rồi bỗng nhiên, nhịp đàn nhanh dần, réo rắt những dịp dồn dập nhau. Tưởng chừng như cả trái tim người nghệ sĩ cũng rung lên với nhịp thở gấp gáp. Ta lại như thấy mình giữa một khung cảnh sơn thủy hữu tình, một ngọn núi xa xa, một dòng thác chảy mạnh mẽ. Dòng nước cuộn sóng tung bọt trắng xóa. Con nước chảy từ trên cao hòa mình vào dòng nước lớn. Khung cảnh ấy có thể hình dung là "lưu thủy". Kết lại bản nhạc vẫn là những điệu âm réo rắt rồi nhỏ dần nhỏ dần như dòng chảy đang dần về một nơi xa lắm.
Bản nhạc không chỉ hay ở giai điệu mà còn đẹp như một bức tranh hữu tình. Đôi khi giữa dòng đời hối hả, dành ra một khoảng để lắng nghe "Cao sơn lưu thủy", ta lại thấy tiếng đàn như rót vào tim những thanh âm trong trẻo nhất. Một chút gì đó hoàn toàn thanh khiết không vướng bụi trần. Đó là tinh hoa của trời đất, của tình người tri cố, của những tâm hồn cô độc tìm thấy nhau giữa cuộc đời nhiều oan trái. Để rồi mỗi sáng thức dậy sẽ lại thấy lòng mình thanh thản và nhẹ tênh. Và lại thấy như có tiếng đàn vẫn réo rắt, du dương ngay trong chính tâm hồn mình...
sưu tầm.
mong bạn tìm đc người hiểu mình như Bá Nha - Tử Kỳ vậy.
Chú bé đứng trên cầu
Bóng đổ ngày hạ trắng
Bên kia là phố vắng
Bên này là đồng hoang
Dưới chân là nước biếc
Trên đầu nhạn bay ngang
Một người và một bóng
Trái đất quả địa cầu
Cong cong và thẳng thẳng
Cây cầu bắc qua sông
Thẳng thẳng và cong cong
Chú bé lặng lẽ nhìn
Đôi dép còn trên đó
Shamsham giải thích thêm hình ảnh trong bài thơ này đi
Trước khi chết của chú bé
Chào thanh bình,lâu quá rồi ko nói chuyện,cứ nghĩ ko còn ai ở đây như xưa nữa,ko ngờ vẫn còn bạn hiền
Đêm về ở trọ lòng em
Tối lem nhem ấy có thêm mùi người
Đêm về phản phất nụ cười
Chân ai khẽ nhón in mười ngón xinh
Đêm về uống khúc tâm tình
Lệ chan vai áo ẩn mình trốn nhau
Đêm về có kẻ hái cau
Hát khúc trầu vàng nhuộm màu trăng trong
Đêm về đầu gác đợi mong
Đau lòng ở trọ khóc dòng mưa ngâu
Đêm về tháng bảy bi sầu
Ở trọ mà lại đêm thâu cô hồn.
người đàn bà nằm thở
nhọc nhằn với lo toan
chôn vùi đêm khua vắng
ai muốn nghe hãy lặng
chỉ một chút tinh không
sẽ hiểu từng nhịp một
tiếng thở có nhiều khi
ngắt quãng phút bồi hồi
đôi môi khẽ mấp máy
cũng có khi động đậy
ậm ừ tiếng thành lời
nhưng chẳng rõ câu chăng
vì còn nằm còn thở
đôi khi kéo thật dài
chẳng giống sáo vi vu
có thể là tiếng ru
cho đứa con sắp nở
cuộc đời và vần thơ
tạo ra từng nhịp thở
mộng mơ là trăn trở
trăn trở thở ơ hờ
cũng chẳng rõ câu chăng
nhưng nghe mà sót lắm
bụng to và tiếng thở
ngắt từng nhịp im lìm
có thể tiếng đứa con
hòa vào cùng nhịp điệu
âm hưởng khó hình dung
nhưng trong lòng xao xuyến
đôi khi tiếng khò khè
thỉnh thoảng lại vo ve
nghe vui tai vì lạ
đôi lúc buổi trưa ngủ
tiếng hiu hiu ngỡ là
ngoảnh ra thấy vợ thở
thật êm đềm xuân xanh
có những hôm trăng thanh
im lìm và lặng lẽ
thoang thoảng một chút thôi
tiếng i i dẻo kẹo
ngẫm mà ngọt mía lùi
lòng dâng đầy xúc cảm
điệu nhạc của đời tôi
Đêm rồi ...
Đêm qua cũng vậy ...
Đêm rồi để chờ sáng
Đêm của đêm nay tôi thấy mình đi ra ngoài
Nhưng tôi đang viết mấy bài thơ
đến giờ này mình mới nghe bản nhạc này , 2 năm vừa rồi quả thực hơi uổng cho cái công đi học đàn , bản nhạc ảo diệu quá
thu về rồi
Lâu lắm lại thấy Shamsham nhỉ. Chả thấy í a í ới nhau được nữa rồi. :)
1 phút suy tư
cuộc đời tựa giấc chiêm bao
hôm qua một tuổi nay ngoài sáu mươi
đoạn phim dỉ vãng cuộc đời
mây bay gió thoảng.. bồi hồi dư âm
Ngày xưa Quỷ vọng đằng đông,bây giờ Quỷ vọng vào lòng trẻ con
Đêm đông cánh đồng bát ngát
Có tiếng ai hát ứ hự mơ hồ
Cô đồng khoác chiếc áo nhung
Ông vua cùng với tuỳ tùng đứng nghe
Một đàn cầm chiếc thẻ tre
Hận lòng ngồi hát cho kẻ ăn đêm
Lâu rồi ko đăng cái gì đó hihi
Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì
Để lòng sót lại một chút sương đêm
Của đời ấm êm của đời mộng giả
Hôm nay ta say ôm đời vì mộng
Khắc khoải đợi trông năm tháng ngày
Lòng muốn xoè tay tìm quá khứ
Ngây ngất tình say " Cúc Lệ Hoàng "
Hôm nay ta say ôm đời hỏi nhỏ
Ta có là Ta có là ma
Lạc giữa nhân gian lạc mất hồn
Quạnh quẽo về đâu kiếp luân hồi ?
Hôm nay Ta say... Ôm đời ...Thanh thản