-
Ngày ấy và bây giờ...
Hôm nay 07:57 AM<BR />
Chia tay rồi, giờ còn đâu những lời yêu thương ngọt ngào, còn đâu sự quan tâm chăm sóc người ta dành cho tôi nữa...<BR />
Ngày này năm trước, có một chuyện mà tôi chẳng thể quên. Hôm đó tôi vui lắm! Vui vì gặp được một người mà đã bao lâu tôi muốn găp, vui vì có người ngồi nói chuyện với tôi khi tôi vừa trải qua một nỗi buồn... Ngày này hôm nay, tôi ngồi và nhớ lại mọi chuyện của một năm trước... mới chỉ có một năm thôi mà cũng đã có biết bao điều thay đổi.<BR />
Ngày ấy...<BR />
Tôi vừa chia tay mối tình đầu của mình. Tôi thường nghe mọi người nói về cảm giác đau nhói ở trong tim nhưng chưa bao giờ tôi biết cảm giác nó như thế nào. Bây giờ tôi đã cảm nhận được nó. Đau! Đau lắm! Cái cảm giác ấy nó xuất hiện mỗi khi tôi nhớ đến cậu ấy, nhớ đến kỉ niệm của hai đứa trong hơn một năm qua.<BR />
Thời gian hai đứa yêu nhau không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn. Nó đủ để tạo cho người ta biết bao nhiêu kỉ niệm để mỗi khi nhớ đến lại thấy chạnh lòng. Một tuần chia tay tôi buồn lắm. Cô đơn, hẫng hụt và cảm thấy thiếu một điều gì đó. Mỗi sớm thức dậy, mỗi buổi tối đi ngủ hay khi mệt, khi ốm, khi buồn và ngay cả lúc vui, chưa mở điện thoại ra tôi cũng biết có một tin nhắn của cậu ấy cho tôi, những tin nhắn ngọt ngào đầy tình cảm.<BR />
Chia tay rồi, giờ còn đâu những lời yêu thương ngọt ngào, còn đâu sự quan tâm chăm sóc người ta dành cho tôi nữa. Bây giờ chỉ có nhưng tin nhắn hỏi han, an ủi của bạn bè. Tôi chợt nhận ra rằng: bao lâu nay, vì chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu ấy, tôi đã không còn quan tâm nhiều đến những người bạn ấy, tại sao bây giờ tôi mới nhận ra?<BR />
Một tuần sau ngày chia tay, tôi thấy thời gian dài lê thê. Lúc nào cũng tươi cười, nhí nhảnh nhưng càng cố như thế tôi càng thấy buồn, thấy khó chịu lắm! Ra ngoài, có nhiều người nói chuyện cùng thì không sao, cứ về đến nhà, một mình trong phòng tôi lại phải đối mặt với nỗi buồn ấy.<BR />
Ngồi một mình, tôi tự nhìn nhận lại tình yêu của hai đứa và cảm thấy hai đứa chẳng hề hợp nhau, có đi tiếp thì cũng không đến đâu cả... nhưng có ai biết được tôi phải khó khăn thế nào để vượt qua nó, mọi người đều nghĩ tôi đã quên đươc rồi, quên rất nhanh... nhưng chuyện tình cảm đâu dễ quên như thế chứ!<BR />
Ngày xưa yêu nhau, tối nào tôi cũng online để hai đứa nói chuyện với nhau. Bây giờ tôi online, nhìn nick của cậu ấy tôi nhớ, nhớ lắm!... Nhớ nhưng không nhắn đi một cái tin nào hết. Vì tôi biết chỉ cần mình mềm lòng như thế là hai đứa rất có thể lại quay lại với nhau và tôi đã quá mệt mỏi với chuyện đó rồi. Vậy là tôi tìm những người khác để nói chuyện cùng, để chia sẻ. Bạn bè thì nhiều lắm, bao nhiêu người góp ý, bao nhiêu lời động viên lại càng làm tôi thấy nguôi ngoai với nỗi buồn...<BR />
Trong số những người nói chuyện với tôi, có anh. Tôi với anh quen nhau qua chat, chỉ nói chuyện mà chưa một lần gặp mặt nhưng từ trước tới giờ tôi vẫn coi anh như một người anh trai. Chẳng hiểu vì sao nói chuyện với anh tôi lại thấy vui, thấy nhẹ nhàng như thế. Không phải người quen, không phải bạn bè thân vậy mà tôi vẫn tâm sự, vẫn kể tất cả những nỗi buồn của tôi cho anh nhiều hơn những người khác. Tối nào chúng tôi cũng nói chuyện với anh đến khuya mới đi ngủ.<BR />
Cứ mỗi lần nói chuyện với anh xong, tôi lại thấy vui hơn một chút. Sau đó tôi và anh hẹn gặp nhau. Chúng tôi gặp nhau vào một buổi chiều sau khi tôi tan học. Anh đến đón tôi và khi đang chờ anh đến, tôi tưởng tượng xem anh chàng này như thế nào và mỗi khi có xe máy nào đi qua hay dừng lại, tôi đều nghĩ là anh.<BR />
Chờ một lúc thì anh gọi cho tôi, lúc đó tôi nhìn thấy anh. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là: hiền, rất hiền. Tôi không nghĩ là tôi với anh lại có thể quen nhau nhanh đến như thế! Bình thường gặp một người con trai nào đó, tôi cũng thấy không được tự nhiên và thoải mái, vậy mà sau hôm đó tôi và anh hay nói chuyện hơn và cũng đi chơi nhiều hơn.<BR />
Gặp anh rồi đi chơi, nói chuyện với anh, nỗi buồn dần dần chẳng chịu làm bạn với tôi nữa. Hai chúng tôi đi chơi, nói chuyện với nhau rất vui... Anh nhờ tôi làm bà mối cho anh và tôi đã rất nhiệt tình khi tìm cho anh một cô bạn gái tốt.<BR />
Và bây giờ...<BR />
Anh đã có người yêu, không phải là cô bạn nào của tôi cả. Có người yêu nhưng anh vẫn đưa tôi đi chơi, vẫn ngồi nói chuyện với tôi và vẫn chia sẻ cùng tôi những niềm vui, nỗi buồn... Còn tôi, sau một năm nhìn lại về tình yêu đầu, tôi chỉ còn coi nó là những kỉ niệm đẹp, những kỉ niệm không bao giờ quên nhưng không còn vương vấn... vì tôi biết, bây giờ tôi đang rất hạnh phúc bên người mình yêu!<BR />
http://www.chaobuoisang.net/goc-ban-...va-bay-gio.htm
-
Vẫn biết là phải quên em...nhưng không thể
Sự thật gì nhỉ??? Sự thật là bây giờ anh với em đã đi theo hai ngã rẽ của cuộc đời. Anh ngán ngẩm với việc mọi người hỏi thăm. Vì khi đó anh lại phải giải thích cho người ta rằng anh với em không còn là một đôi, và rồi thể nào mọi người cũng sẽ hỏi tại sao chia tay??? Sao có thể???... Thế đấy, anh ghét cả những câu động viên an ủi của mọi người nữa. Vì nó làm anh nhớ tới em. Anh chỉ muốn mình có thể yên lặng một mình, nhưng dường như chẳng ai chịu hiểu điều đó.
Sự thật là anh nhận ra em chưa bao giờ nghĩ và hiểu cho anh. Nhưng anh đã luôn coi đó không phải là vấn đề.
Sự thật là anh không biết làm sao để quên em. Anh đã không biết vì sao mình yêu em thì làm sao để quên. Anh muốn quên, quên đi tất cả, mọi thứ liên quan tới em, thậm chí cầu mong trở về với ngày trước khi anh gặp em. Anh không biết liệu vô tình gặp nhau trên đường anh có thể bình tĩnh chào em như những người bạn???
Sự thật là những ngày bên em, yêu em, được em yêu... anh đã sống với mục đích lớn nhất là em, và giờ đây, anh không biết phải bắt đầu cuộc sống mới không em như thế nào…
Cuộc sống vẫn tiếp tục…
Anh vẫn sống, cuộc sống vẫn diễn ra như nó phải diễn ra. Vắng em, nhưng anh còn gia đình và bạn bè. Những con người mà trong những lúc vì em, anh đã xao nhãng để rồi giờ đây chỉ có em là rời đi.
Cuộc sống vẫn tiếp tục cho dù thế nào đi chăng nữa. Có những khi, anh ngồi nhìn cái điện thoại suốt đêm, chỉ để mong chờ một tin nhắn hay một cuộc gọi từ em, người con gái trước giờ anh vẫn luôn coi là vợ yêu....để rồi thất vọng, đợi chờ trong vô vọng...
Anh quen với cảm giác chỉ một mình mình hướng về một ai đó, lặng lẽ. Mọi người thấy anh trầm lặng hơn, ít nói hơn, và hay buồn bã hơn, cũng sâu sắc hơn. anh như sống chậm lại, sống chậm lại vì sợ một ngày nào đó mình lại có thể tự làm mình tổn thương như bây giờ. Giờ thì anh hiểu thế nào là nỗi sợ bị tổn thường. Thật khó tự thuyết phục mình khi đã một lần tổn thương, dù đã bao lần anh an ủi bạn mình lạc quan lên. Không có gì thấm thía bằng trải nghiệm của chính mình cả...
Anh đã cố gắng, cố gắng để quên em, ko phiền đến em...nhưng...em biết đấy, vẫn ko thể được, có chăng thì cũng làm cái điều anh ko thích là uống, uống thật nhiều....dù anh là thằng đàn ông mà uống đc 3 4 chén đã lịm rồi.
Sự thật thì nhưng gì anh với em trải qua, như một trò đùa vậy, một trò đùa khiến anh đã mất đi mục đích sống cho tương lai...em có thể quên, nhưng với anh, với riêng anh, rũ bỏ, quên hết, anh ko làm được, ko cố gắng quên đi được, khoảng thời gian đó...có lẽ anh ko thể dứt ra được...Biết làm sao hả em? khi mà lòng tự trọng, sự mạnh mẽ của thằng con trai, có thể vứt bỏ hết để vẫn đc bên em, vẫn được yêu em và em yêu như ngày trước hả em???
Bao nhiêu lời khuyên chân thành từ bạn bè, từ những anh chị từng trải...anh đã thuyết phục lòng mình để quên đi em, nhưng sao trong đầu anh, suy nghĩ của anh, vẫn hướng về em vậy???
Anh yêu em nhiều, rất nhiều, dành hết tình yêu nơi em, nhưng sao cái anh nhận được là thế hả em? anh sai, anh ko tốt, anh vô tâm, anh ích kỉ...???
Thời gian có thể sẽ khiến em quên, em sẽ tìm cho riêng mình một niềm vui mới, hãy cố gắng làm điều đó thật tốt em nhé...như vậy, anh mới cảm thấy thoải mái hơn được, như vậy anh mới ko bị dằn vặt mỗi đêm vì đã ko giữ đc ng con gái mà anh yêu hết mình như vậy được...
Quá khứ phải quên đi thôi em nhỉ? tương lai dù thế nào đi nữa, thì khoảng thời gian ngắn ngủi được sống trong tình yêu chân thành, thời gian đó, đã rất hạnh phúc đối với anh rồi...
Em nói chúng ta có thể làm bạn ko? Anh xin lỗi vì ko thể làm bạn với em được, giữa 2ta, chỉ có tình yêu thôi em à...Anh yêu em thật lòng, nếu như mọi người khác vẫn thường nói, thấy em được hạnh phúc, được tốt đẹp bên người khác, thế là anh vui rồi...Nhưng ko em à, thực sự thì chỉ nghĩ, thoáng nghĩ đến điều đó thôi, là tim anh đau lắm rồi, nhưng anh vẫn mỉm cười, vẫn vui vẻ khi em nói về điều đó, yên tâm đi em nhé.....
Anh yêu em rất nhiều, nhiều hơn em tưởng tượng đấy em à...Thật lòng thì cũng ko làm nên được kì tích, kì tích mà anh thành công nhất, làm được nhất là được em yêu...và giờ anh đang phải ngồi lại, tự kỉ, trách bản thân mình đã ko giữ được điều kì tích đó...
2 năm yêu nhau, ngắn ngủi quá, chúng ta xuất phát chưa được bảo nhiêu trên chặng đường dài thì đã phải rẽ ra 2 con đường riêng rồi em nhỉ...Trước đây, và đến tận bây giờ, anh ko bảo giờ hối hận vì đã yêu em, bên em cả...anh cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, là sự tổn thương khi mất đi một người quan trọng trong anh...
Nếu như anh ko dành hết tình cảm cho em, yêu em quá nhiều...tin tưởng và trao cái mục đích sống của anh là em...thì chắc giờ, anh đã có thể ngủ ngon với bao điều đang đợi chờ mình, đó là nếu như, nếu như thôi em nhỉ...Anh đã chọn và chấp nhận như vậy, nên ko có sự hối hận hay tiếc nuối đâu em à...có chăng thì cũng lúc hận em quá thôi, dám bỏ rơi anh mà...Hì
Rũ bỏ quá khứ...Để đến với tương lai !!! Hi vọng anh sẽ làm được.
P/s: Em mãi là tình yêu trong anh, dù thế nào đi nữa, vẫn mãi là vậy đó.