Đáng lẽ chủ đề này, tên gọi của nó phải là , Diệt thế và đắc thế.
Diệt thế, nghe chói, thôi để vậy như trên cho dễ nghe nhìn.
Printable View
Đáng lẽ chủ đề này, tên gọi của nó phải là , Diệt thế và đắc thế.
Diệt thế, nghe chói, thôi để vậy như trên cho dễ nghe nhìn.
Muốn đắc đạo tại Thế, trước hết phải hiểu Đạo là j?
Và Thế là j?
Đạo, hiểu ở đây là đạo tại thế gian, gần một chút là tôn giáo, và gần chút nữa là phát triển phần hồn( hoặc nơi kí thác tâm linh ) theo một hướng nào đó.
Như vậy có nghĩa là bao la vạn tượng, nhưng tóm lại chỉ có 2 thành phần là tôn giáo hữu thần và chủ nghĩa vô thần.
Thế là j?
Tất cả mọi thứ có hình tướng, gọi là có.
Tất cả pháp mà thấy, thị hiện được, là có.
Tất cả đạo mà thâý được, là có.
Tất cả tôn giáo mà có tên gọi, là có
Tất cả cái có, gọi là Thế.
Thế, là tất cả thị hiện của Tâm, do Đạo sử dụng Pháp được thị hiện ra bên ngoài có hình tướng.
Như vậy, Thế nó bao gồm vô vi lẫn hữu vi, nhưng ở đây ta chỉ xét hữu vi.
Khái quát thì như thế, đi vào cụ thể để hiểu rõ thì chỉ cần vài ví dụ như sau:
Anh giàu thế, anh khoẻ thế, anh nghèo thế, mày ngu thế...
Đàn bà là thế, đàn ông là thế, đời là thế....
Đó, đơn giản như vậy thôi.
Dễ hiểu, ai ai cũng dùng hàng ngày ngoài cửa miệng.
Đáng lẽ phải diễn giải ra rõ ràng, nhưng ta cũng phải đi làm, như bây giờ, mỗi ngày phải dậy sớm, có hôm dậy lúc 2h sáng, hôm thì 3 hoặc 4h, tùy.
Cũng ko phải ta dậy sớm để làm j, hay ngồi thiền j đó, mà là đi cắt rau, cho mẹ ta bán.
Đấy là Thế của ta, và một phần nữa là diễn đàn khó vô, 2 ngày trước đây, khi tạo ra chủ đề này, cảm xúc dạt dào tuôn chảy như nước phun, nếu như diễn đàn vào dễ dàng thông thuận thì sẽ viết rất nhìu.
Ta nói như vậy, nghĩa là ta ít có thời gian, và quý vị cũng ít có thời gian, và Thế cũng ko đc thuận cho lắm.
Nãy mới thấy xong, đc nhắc nhở , dù là nước ko chảy nữa, hoặc chảy ngược, phải dùng sức để bơm , dù điện có yếu, ta vẫn cố gắng, vì vẫn còn đâu đó, một số người cần nước để sinh hoạt, vậy thôi, đó cũng là Thế vậy.
Diệt Thế, tại sao phải diệt?
À Thế mà ta đang nói còn gọi là nhân thế, là nơi con người đang sống và sinh hoạt phát triển.
Diệt thế cũng gọi là diệt con người, vì là con người ko còn nhân tính, hoặc là số người có nhân tính chiếm phần rất ít so với tổng số nhân loại ở Nhân Thế.
Đây cũng ko phải là trời diệt, mặc dù có thể hiểu như vậy, lý thuyết cũng ko khác nhau mấy.
Đạo chủ hướng đi đến cân bằng, những thứ ko cân bằng, nó đều sẽ đi đến cái cuối cùng của nó.
Và tôn giáo ra đời là để ngăn vụ này xảy ra, tức là ngăn diệt thế, cản lại thảm hoạ diệt chủng này bằng cách yêu thương, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau, mục đích tối cao là như thế, và phần thưởng cho những người đạt đc là quả vị tùy từng tôn giáo và tùy người đó có bao nhiêu yêu thương, giúp đỡ đc bao nhiêu nhân loại.
Vì ta ko có thời gian, bị hối thúc, cho nên khi viết sẽ ko đc liền mạch.
Tiếp.
Cao đài là phật giáo phục hưng, tại sao phải phục hưng, là tại vì nó gãy mất cái gốc.Phục hưng ở đây cũng ko phải là vực dậy, hồi phục mà là nối cái ngọn vào một cái gốc khác, cứng chắc hơn, cũng có thể hiểu là nối liền mạch.
Thích Ca mở phật giáo ở Ấn Độ, bây giờ đạo phật bên đó hầu như ko còn và dần mất hẳn, là vì cái j, là vì Thế.
Tôn chỉ của phật là xả bỏ, buông xả, là từ bi, ko phân biệt giai cấp.Mà đã dính vô chữ Thế( thế gian hữu vi) thì lại coi trọng phân biệt hình tướng hữu hình, nhất là phân biệt giai cấp càng nặng đối với bà la môn.
Tại sao mở ở Ấn Độ đây, quý vị coi lại đường Lục đạo luân hồi, có một giới gọi là Atula, chủ về giết chóc, gọi là chủ về sát nghiệp, ko phải vậy tự nhiên ổng xuống thế làm j?
Phật, ở ngoài tam giáo theo cách gọi xưa, thời phòng thần, tam giáo theo cách gọi lúc bấy giờ là xiển, triệt và nhân giáo, và Khi phật thuyết kinh, nói ổng ngoài tam giáo,hay tam giới ngũ hành, là tam giáo xiển, triệt, nhân chứ ko phải là tam giáo phật, thánh, tiên, nhớ điều này, đừng có hiểu nhầm, và vốn dĩ tín đồ phật giáo đều hiểu nhầm cái này, 😀.
Nói trở lại vấn đề trên, biển ái hà, Thế của nó ngay tại Ấn Độ lúc bấy giờ, chủ về nghiệp sát, tức là thờ bà la môn, mà đạo này bắt nguồn từ Atula.
Muốn độ dẫn tín đồ qua Tây, thì phải dẫn nó qua 6 cửa này, nghĩa là phải đc 6 cửa này chấp nhận cho thông quan cái đã, nhứt là Atula giới.
Cũng giống như các nước hiện nay, muốn bảo lãnh một người quá nước mình, trong khi người đó là công dân nước họ, thì trước tiên phải đc nước đó chấp nhận cho đi cái đã, người ta ko cho đi, chẳng lẽ 2 bên đánh nhau, điều đó ko đc, ko xảy ra, huống chi là giữa các tôn giáo với nhau, giáo chủ với nhau, các giới và Thế khác nhau.
Càng phân biệt giai cấp, càng phân biệt chủng tộc, tầng lớp, ...thì càng mất đi yêu thương, cũng nghĩa là, mất đi nhân tính, mà mất cái nhân, tức là hai chữ con người nó chỉ còn chữ con, là con vật, cấp thấp hơn con người, nghĩa là chỉ còn cái vỏ bên ngoài, cũng đồng nghĩa là sẽ bị sát nghiệp giết chóc, hay gọi diệt chủng, diệt thế là vậy, này là tự con người cô lập với nhau, và tự diệt lẫn nhau, ko thể trách trời, trách điều j khác, mà là Thế.
Bà la môn, a tula tức Ấn độ và Trung hoa luôn luôn hì hục, xung đột lẫn nhau là vì j, đến đây quý vị đều rõ ràng ra rồi vì sao ha.
Trở lại vấn đề vì sao phục hưng, là vì mất gốc, hay nói đúng hơn mất pháp.
Phật, gốc ở Ấn Độ, mặc dù các nhánh nhóc của nó, phát triển ra nhìu nơi, nhưng cái gốc vẫn là ở Ấn, ko thì Thích Ca mở nó ra để làm j, Trấn sát nghiệp, ta nói lại cho rõ Thích Ca mở phật giáo ở Ấn, là để Trấn Sát nghiệp.
Rồi coi lại giờ thế nào, Thế ở Ấn quá mạnh, tức sát nghiệp quá mạnh, cái gốc bị gãy mất, làm cho bí pháp bị thất lạc, ko truyền tải đc cho các nhánh nhóc, nhứt là VN ta.
Một điều đơn giản dễ thấy là, tứ đại thánh địa phật giáo nhìu nơi chỉ còn là Di sản văn hoá, Ấn để lại là vì kiếm tiền du lịch từ khách hành hương, thực trạng là như vậy.
Rồi ngẫm lại, ở VN thì thờ cúng trên ngôi cao, nơi gốc gác thì đạp ở dưới chân, coi thử ra sao, tín đồ nghĩ j về điều này, nhìu nơi ô nhiễm nghiêm trọng, chỉ còn lại cái nền, trâu bò ỉa phân đầy đất, thực trạng đau thương như thế.
Và vì thế, vì con người ko biết quý trọng như thế, cho nên bị diệt thế, là cũng một nguyên nhân trong đó.
Muốn đắc thế, trước hết phải diệt thế.
Diệt thế này chính là diệt cái thế mạnh nhất của bản thân mà khiến cho chính mình trở nên ko cân bằng, hay gọi là cân bằng nghiên.( Câu này là câu chủ chốt, nó có vẻ mâu thuẫn nhưng thông suốt đối với người đắc thế)
Tại sao gọi là cân bằng nghiên, là tại vì một bản thể vật chất, bản thân nó nếu ko cân bằng thì ko đc coi là chính nó nữa, hay nói đúng hơn là đánh mất chính nó, nó chết, hoá thành dạng khác, còn nghiên, nghĩa là nó hướng về chiều nào đó.
Nói thí dụ, một người đc coi là cân bằng là vì nó là con người, chưa có chết, và gọi cân bằng nghiên là vì người đó sẽ hướng về một chiều hướng nào đó, như vậy cho dễ hiểu.
Thật ra, tất cả mọi vật dù hữu hình hoặc vô vi đều ở dạng cân bằng nghiên.
Cân bằng là vì chính pháp danh của nó, và tính nghiên của nó sẽ hướng theo chính pháp danh đó luôn.
Ví dụ, phật là cân bằng, và tính nghiên là thiên về phật tính, dạng vậy.
Như vậy là cho dù có đắc thế, hay còn gọi đắc pháp tại Thế, hoặc ko đắc thì vẫn đc coi là cân bằng nghiên, chính vì lý do như trên.
Mà vấn đề chủ chốt chính là, trước khi đắc, trong khi đắc, sau khi đắc thì Như thế nào?
Mà nhứt là để ko đắc trở nên đắc thế.
Có người sẽ thắc mắc rằng nếu như đâc xong vẫn còn nghiên, thì đắc chi trong khi vẫn là cân bằng nghiên như cũ đây.?
Vấn đề ở chỗ chữ đắc!
Tiếp.
Đọc lại một lần nữa định nghĩa về Thế ở bài viết trên cho hiểu rõ về thế.
Mọi vật, còn gọi là Tạo vật, tức là vật đc tạo hoá ra, nó đều có hình tướng, và dĩ nhiên đi kèm với hình tướng phân biệt sẽ là từng pháp danh cụ thể và công dụng, thể dụng nó sẽ đi kèm theo pháp danh đó luôn.
Ví dụ chiếc thuyền, thì dùng để đi lại trên đường thủy.
Và một ví dụ cụ thể là Quan âm bồ tát, bã có bản thể tạo vật là chiếc thuyền, công dụng dĩ nhiên là đưa khách trần, hoặc khách các cõi giới qua lại, giao thông với nhau.
Như vậy thì khách cần sang sông chỉ cần gọi Đò ơi, là đc rồi.
Từ đó mà bã có tên Quan thế âm, giờ rõ rồi nha, Thế này ko phải chỉ Thế gian mà bao gồm chữ Thế, như định nghĩa bài viết trên đã nói.
Vấn đề là bã làm sao đắc thế?
Một con thuyền, thế mạnh của nó là j, để thoát kiếp từ 1 con thuyền bình thường thành Từ Hàng?
Như vậy diệt thế mạnh j của con thuyền khiến nó bị nghiên, ko cân bằng? Chính cái nghiên này, đã làm nên khác biệt, đó là đắc và ko đắc, và dẫn đến danh pháp cũng khác biệt.
Đây, fan hâm mộ, Cao Nhân ở đây quá nhìu, có lẽ đã rõ điều này.
Tiếp.
Một con chuột, suốt ngày tham bảo, si bảo, sân bảo... Nói chung thích sưu tập bảo vật.
Bản thể nó là con chuột, thế mạnh nó là j, bản thân nó thấy chính mình tham, sân, si .... Và mạnh dạn diệt tham, sân, si....và nay đã trở thành Mâu Ni, Thích Ca Mâu Ni.
Đừng có nhảy vô nói Như Lai là con chuột là phỉ báng ổng, vì chính ổng cũng nói tiền kiếp ổng là....đủ thứ con vật, thì là con chuột cũng là bình thường, nhưng mà dám chắc là trong kinh, ổng ko có nhắc chính mình là con chuột.
Quá trình đắc thế, là quá trình nhận biết bản thể của mình là j, diệt đi bản thể thế mạnh mà làm bị nghiên thì là đắc thế.
Cao đài là j?
Là ngôi cao, là bệ thờ, là chỗ ngồi của Đấng tối cao, đấng giác ngộ, hoặc đơn giản là người đắc đạo.
Nghĩa là dù là vật j, thì cũng phải tấn hoá, mà tấn hoá phát triển thì càng lên càng cao, mà ở trần gian nó đại diện cho địa vị.
Một người đắc đạo thì sau khi đắc xong, sẽ có chỗ ngồi của người đó, đó cũng gọi là cao đài.
Như vậy ta nói rõ luôn là, ngay các giáo chủ tôn giáo nếu như ko chấp nhận, hoặc ko nhập môn vào cao đài nếu như chơn linh kỳ này xuống thế trùng tu để vào long hoa hội kỳ này thì sẽ rớt, ko còn j.
Vì cho dù là anh có đắc tiên , phật kỳ 1 và 2, nhưng kỳ 3 anh ko đắc thì coi như kỳ 1 và 2 là bỏ ko.
Có thể coi kỳ 1 là vòng sơ, kỳ 2 vòng trung, kỳ 3 chung kết . Kỳ 3 chung kết cả một hội long hoa, nhớ giùm vụ này. Nghĩa là long hoa bao gồm 3 kỳ, gọi 1, 2, 3 nhưng 3 mới là chính.
Còn một điều nữa, dù là vị j, thì cũng ngồi trên cao, trên bệ thờ, đài sen, đài sư tử.... Thì đó đều thuộc về 2 chữ cao đài hết thảy, còn nếu như cho đó là ko phải, thì mời xuống ngôi vị, xuống đất ngồi, mà xuống ngôi, thì nghĩa là rớt.
Dù là đời hoặc đạo, dù là vật j cũng thích ngồi lên cao, nhứt là đời, vì đó là địa vị, danh vọng, quyền lực, ...
Nếu như đời ko chấp nhận thì ngay lúc đó, nó sẽ thoái hoá, vì một điều đơn giản là anh ko chấp nhận hướng thượng thì anh thấp, anh đi xuống mà thôi.
Còn như tín đồ phật giáo có thái độ kỳ thị, chê bai cao đài thấp hay j đó...thì những người đó, rớt ngay từ đầu, vì đơn giản là người đó ko cần tu hành nữa, vì người đó muốn thoái hóa, ko muốn đi lên cao, từ chối sự phát triển, và ko có một vị giáo chủ nào cứu đặng tín đồ đó, vì khi cứu rỗi tín đồ đó, bản thân giáo chủ đó cũng bị rớt thành phàm nhân, thì cứu dc ai, anh rõ ràng phản bác lại, từ chối ngôi vị của anh thì mời xuống, người khác lên, vậy thôi.
Nay ta nhắc rõ ràng, đã nói ra rồi thì ko còn chối là ko có nói, chưa nói.
Ko du di, đã cho các ngươi thời gian quá nhiều, đã nhân nhượng...nay thì ko, chân lý cần rõ ràng, ko nể mặt một vị nào hết.
Tại sao rất nhìu người tu hành lâu năm, hoặc là rất nhìu đời, nhìu kiếp...nhưng vẫn ko đắc đc đạo, hay nói theo chủ đề này là đắc đạo tại Thế, còn gọi đắc thế.
Như bài viết trên đã nói, muốn đắc thế phải diệt thế, diệt thế của chính mình, thì nó mới ra cái mới, thật ra là bản thể mới toanh trên nền cũ đc xây lại.
Nghĩa là, anh dùng Thế ( tổng) để diệt thế (thân) khi đó anh có bản thân mới ( thế mới trong cái tổng Thế)
Và để làm đc điều này, bản thân có chịu mạnh dạn làm hay ko mà thôi, như một quả trứng gà, đã đc ấp đủ ngày, ko chịu rời vỏ trứng, hoặc như vỏ quá cứng, ko chịu lột bỏ lớp cũ ra, thì làm sao có lớp vỏ mới xuất hiện. Thì đắc thế nó cũng như vậy.
Ko chịu bỏ, diệt cái thế phàm tục thì sẽ ko bao giờ đc cái thế đạo đc.
Và còn một quy luật nữa, đó là khi đắc thế, thì phải trả lại cho nó những j đã đắc, thì mới coi là đắc, nếu ko sẽ còn mắc nợ nhân quả.
Cũng giống như có ăn vào thì có ỉa ra, y như vậy...
Điển hình là, khi Thích ca đắc thế, thì sẽ có vị xuất hiện bảo phải giáo, truyền lại con đường tu hành này lại cho nhơn sanh, khi đó phật thuyết là vị ấy cầu xin phật, thật ra ko phải,
Là phật đi cầu, nói theo nghĩa đen, là đi vệ sinh, thải ra chân lý mà bản thân ổng ngộ đạo đó thôi, nói cho văn vẻ là truyền đạo, chứ quý vị nghĩ lại coi, mọi thứ mà mình phát ra bên ngoài bản thân, thì đó là j, 😀.
Hình thức, hình tướng vật thải ra nó sẽ khác với ban đầu lúc thu nhập vào, hình tướng, hình thức nó có khác, nhưng bản chất vẫn như vậy.Nhưng khi đó nó đc coi là chất thải đối với người xả bỏ, và là bản chất nguyên bản đối với kẻ đến sau và cần nó.
Cho nên trên một con đường, thì mọi người đi trên đường đó luôn muốn đi về phía trước nhất, vì là ít người, hoặc ko có ai, vì là như thế thì con đường sẽ ít bụi bẩn vì chính bản thân con đường tạo ra và chính người đi phía trước thải ra lại trên đường.
Cho nên, ko tiến ắt lùi.Đó là Thế bắt buộc vậy.
Trong 2 chữ con người, thì phần thú, tức con, mạnh hơn phần người.
Cho nên, phải diệt phần con đi, thì phần người mới phát triển tiếp đc.
Con người yêu động vật, là vì phần con người cũng là một loại động vật, đừng thấy phương tây quả địa cầu này thương yêu động vật mà cho hành động đó là đúng.Vật tụ khi cùng loài.
Trong khi yêu thương động vật, bản thân họ cũng lây nhiễm, tức là bị thoái hoá ngược, bằng chứng là j.
Nhiều lắm, như thích ở truồng, mốt khoả thân ưa chuộng nhìu nơi trên thế giới. Khoa học giải thích sao ko cần biết, hoặc bản thân những kẻ ưa thích như vậy giải thích thế nào cũng ko cần bàn, chỉ nói rằng đó là bản năng của động vật, bẩm sinh của động vật....
Cũng vì tính hướng động vật quá mạnh, thì kéo theo cái j, đàn ông, đàn bà lang chạ, đổi vợ đổi chồng, quan hệ lăng nhăng...cái gọi là tự do, gần với thiên nhiên...thì đó là hành động bản năng của động vật, gần thú, chứ ko gần phần người.
Người, có nhân tính, biết xấu hổ, có nhân phẩm ko trơ trẽn, mọi rợ lông lá như thế, mặc dù phần lông đã thoái hóa tiêu biến đi ko rậm rạp như động vật.
Nhìu, nói sơ sơ như vậy, nhưng mà cái gọi hoà nhập văn hoá đông tây, bây giờ người châu á cũng như thế, học hỏi như vậy, và tình trạng cũng gần như bên đó.
Vấn đề này, ở đây nhìu cao nhân, sẽ hiểu, ta cũng ko nói nhìu.
Rồi lại nói thêm, nhìu người bên phật giáo, mua động vật rồi đem thả, gọi là phóng sanh, vì theo cái gọi là phong trào từ bi.
Gọi là phong trào, là tại vì đa phần sốc nổi, ko có chính kiến...
Nên phóng sanh cái j, phóng sanh phần con thú của 2 chữ con người, tách ra thành phần con, và phần người riêng biệt rồi ngồi lên nó, điều khiển nó, chứ ko phải phóng sanh động vật bên ngoài cơ thể, tức là động vật khác con người.
Hành động phóng sanh động vật ngoài con người, nó chỉ coi là có công đức, có từ bi...khi và chỉ khi động vật đó vì hành động phóng sanh đó mà đc sống và phát triển tiếp quãng đời còn lại.Chứ ko phải phóng sanh xong bị bắt cầm tù lại, bầm dập thân thể, chưa kể vì phong trào phóng sanh, động vật ở đâu mà phóng sanh, như tình trạng địa cầu ngày nay, người nhìu vật ít, công trình đô thị hóa nhìu đất rừng tự nhiên ít, thì lấy đâu ra động vật cho các ngươi phóng, à, phải mua.
Có cầu thì có cung, người ta sẽ nuôi, sẽ bắt, trao qua bán lại ....
Có đức, có từ bi khi nào khi người hoặc vật đc giúp đỡ, đc tiến hóa và quay lại cảm ân cảm đức kẻ thi ân.
Rồi quay lại vấn đề trên, ồ, nó ko những ko cảm ân, còn thù hận.
Vì sao thù hận, là tại vì những kẻ giả mạo 2 chữ từ bi, gọi là giả mạo vì bắt chước cho giống, nghe kinh nói, nghe ông thầy chùa nào đó nói, nghe người nào đó nói và bắt chước, đó gọi là đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, sĩ diện hão, lấy đó làm danh, và thực sự là như vậy.
Thi ân bố đức trong âm thầm lặng lẽ chưa, chưa, rêu rao rầm rộ, kết bè kết đảng cho nhìu, cho đông, và thậm chí hận ít người biết tới, chỉ thiếu ánh sáng soi vào mặt và thiếp vàng lên mà thôi.
Làm thiện, mà ko có trí huệ dẫn dắt là làm ác, thậm chí đó là ác quả, ác nghiệp.Kẻ bày mưu đồng loã những việc trên, là ai thì ta ko nói, nhưng các ngươi đã biết, nhằm đầu cơ trục lợi, nổi tiếng.... Thì đó là quỷ, ko phải kẻ tu hành chân chính
Cuộc sống của động vật, nó sanh ra là vì sao, vì tội nghiệt nên là động vật, và bản thân nó sẽ có con đường của nó, tự nhiên như vậy, ko cần can thiệp.
Chỉ can thiệp khi nào bản thân thấy tự nhiên, nó ở trong tự nhiên hoàn cảnh sống của nó, chứ ko phải do con người dàn xếp, nhớ điều này.
Tức là động vật nó có tạo hoá của nó, và nhân quả của nó, khi ta dám chắc ta cản đc nhân quả, mà ko ảnh hưởng đến nhân quả của nó hoặc thiên địch của nó thì hẵng làm.
Con người, đã đứng trên đầu vạn linh, có câu nói cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 toà chùa thất.
Tức là phóng phần con ra khỏi phần con người, thành người, thì tức là công đức vô lượng vậy .
Và khi làm người rồi, việc con người có sát sanh động vật hay ko, nó ko phải là từ bi hay ko, hoặc ăn động vật cũng như thế.
Tại sao trần thế vẫn còn hành động giết chóc và ăn thịt động vật, nó là hình tướng, thể pháp cho bí pháp, đó là diệt phần con, phóng sanh phần con ra khỏi 2 chữ con người.
Và vì thể pháp và bí pháp nó khác nhau, trái ngược cho nên thị hiện ra thực tướng là như vậy.
Nghĩa là khi nào còn có người đắc đạo, người tu hành, thực hiện tách con và người ra riêng biệt thì hành động ăn thịt động vật và sát sanh vẫn còn.
Tiếp dẫn đạo nhân, Adi đà phật, như thế nào tiếp dẫn tín đồ về Tây?
Hoặc các giáo chủ các tôn giáo khác sẽ làm thế nào để độ dẫn tín đồ?
Tiếp dẫn, là đón nhận và đưa đi, đơn giản như vậy.
Nhưng mà tín đồ đang ở đâu, trần thế, hay gọi là nhân thế.
Nghĩa là nơi đó( nhân thế) cái thế của người là mạnh nhất.
Mà Thế là j, bài viết phía trước đã nói rõ ràng, nó là hữu hình thực tướng đại diện cho Đạo lúc đó.
Vì thế mà các vị giáo chủ muốn tiếp dẫn hoặc độ dẫn một vị tín đồ nào đó thì ko phải như kinh nói, cứ niệm Adi đà là độ ngay đc, hoặc cũng ko phải là nhứt tâm là đc, dùng nhứt tâm ko loạn ý nghĩa là liên tục ko đứt đoạn, để chi, để sợi dây liên lạc thông suốt.
Nhưng điều đó ko đúng, thực tế, dù là giáo chủ tôn giáo nào, cũng ko thể cản lại cái Thế, mà Thế đang nói là nhân thế, vì nó là đạo, trong khi các vì giáo chủ còn phải nương theo Thế để đắc thế, sau đắc thế rồi còn phải nghiên theo Thế, vì ko nghiên ko đc, định nghĩa cân bằng nghiên đã nói rõ ràng.
Cho nên muốn tiếp dẫn một tín đồ, thì phải dùng Thế, để độ thế mà ko phải là cản Thế, vì khi cản Thế thì chính bản thân mất Thế thì sẽ bị rơi đài. Đơn giản như vậy.
Dùng thế để độ thế, nghĩa là tín đồ đó phải đạt đc 1 tiêu chuẩn nào đó, mà tín đồ đó sống trong Thế lúc ấy đưa ra. Nhớ điều quan trọng này.
Như vậy , Thế nó cũng tùy từng người, tùy trường hợp, tùy hoàn cảnh, tùy tôn giáo, tùy loài vật nào đó....mà đưa ra từng yêu cầu cụ thể.Nhưng chắc chắn là nó sẽ ko quá phận, quá tải đối bản thể đó.
Tức là Thế ở con người nó khác, ở động vật nó khác.
Ví dụ, một người què chân, sẽ ko bắt buộc bản thân phải đứng thẳng, hay đau lưng mỏi gối mà bắt người ta nghiêm chỉnh quỳ thẳng nghiêm trang đc, hoặc một kẻ nói ngọng, phải đọc kinh nghe rõ như người bình thường.....
Phật nói tùy tâm, nhưng đúng hơn là Tùy Thế, Thế của bản thân như thế nào, thì dựa vào đó mà tính.
Diệt thế khi đó, nói cụ thể trong trường hợp nói ngọng, là vẫn đọc kinh, dù ngọng, bỏ qua cái xấu hổ bị người khác xoi mói chế diễu, bỏ qua khó khăn của cơ thể khi phải cố gắng làm điều mà bản thân bị giới hạn.
Chính vì điều này, mà khi có bản thể mới, sẽ hoàn mỹ, tức là đã đắc đc thế , tức hết ngọng sau này.Và khi bản thân cố gắng vượt qua giới hạn, là đã đc coi đắc thế rồi, vì khi đó sẽ có nhìu người đồng tình, đồng cảm, thương yêu và chia sẻ giúp đỡ kẻ bị ngọng đó, đó gọi là quá trình diệt thế, phá vỡ giới hạn, đắc thế đó vậy.
Chỉ là khi đó mới đc nhân thế xác nhận, chứ chưa đc Thế chấp nhận, Thế chấp nhận khi và chỉ khi hành động đó hoàn mỹ đến kết thúc Thế của bản thân đó, cũng có nghĩa là nó hoàn mỹ nhân sinh trong lúc đó.
Như vậy, các vị giáo chủ, sẽ dùng Thế để truyền dạy từng bài học cụ thể mà các vị giáo chủ đó đã trải qua để làm kinh nghiệm cho tín đồ, nhằm một mục đích là, dễ dàng vượt qua Thế, vì con đường đó giáo chủ đã trải qua, đi rất nhìu lần, làm giáo chủ một con đường hoặc nói đúng hơn một đoạn, một nhánh con đường trên con đường lớn thênh thang và dài dằng dặc.
Trên con đường mà các vị giáo chủ đã trải qua, họ đi rất nhìu lần, mỗi lần là một vai, một loại thế khác nhau, so sánh cẩn trọng, nghiên cứu tỉ mỉ...rồi mới dám truyền cho người đi sau là tín đồ.
Đó quý vị thấy công lao to lớn chưa, công trình vĩ đại như vậy, mà hơn hết là tâm yêu thương , gọi là từ bi đó, nó phải lớn dường nào mới làm đc như vậy.
Đó là Thế đối với từng người theo tôn giáo, cũng tức là cân bằng nghiên, tức nghiên theo hướng nhất định.
Nhưng trong nhân thế, cũng ko phải chỉ mỗi một tôn giáo, mà có nhìu, gọi là đa thế, thì sẽ có xung đột giữa các thế này với nhau, chưa kể cũng ko có theo tôn giáo mà theo ko tôn giáo, hay còn gọi chủ nghĩa vô thần.
Nếu như, các thế này ko xung đột, mâu thuẫn thì mạnh ai người nấy tiếp dẫn, nhưng một khi xung đột, thì thế bị xáo trộn, con đường tiếp dẫn bị cản trở thì việc tiếp dẫn sẽ khó khăn.
Khó khăn chính bởi người đc tiếp dẫn với nhau, giữa các giáo chủ với nhau, ...còn gọi các thế với nhau.
Nói đơn giản là tự cản trở lẫn nhau, rồi cùng ôm nhau mà chết, dạng vậy.
Cho nên Tổng Thế trong nhân thế nó sẽ tự chi phối cho phù hợp, bằng cách tạo ra hội đồng, các thế trong tổng thế sẽ có đại diện đi vào cõi hội đồng này, giống như đi họp chợ, y như vậy.
Một lần đi chợ mua hoặc bán đc bao nhiu thì tùy anh, tùy cái thế của anh lúc đó, đơn giản như vậy.
Vì có hội đồng, cho nên các bên phải tôn trọng lẫn nhau, chính vì ký do như trên.
Chính các vị giáo chủ còn tôn trọng hội đồng, nói j đến tín đồ, cho nên một khi tín đồ nào phỉ báng, xem nhẹ tôn giáo khác, là ko tôn trọng giáo chủ tôn giáo đó, ko tôn trọng cái thế của người ta, ko tôn trọng hội đồng, và cũng có thể đc coi là ko tôn trọng chính giáo chủ của tôn giáo mà tín đồ đó đang tu hành.
Như vậy, làm sao mà giáo chủ đó dám độ dẫn tín đồ đó cho đc, vì những lý do như trên. Dù cho giáo chủ có thương yêu tín đồ thế nào, cũng ko thể cản lại cái thế mà các thế tôn giáo khác tự động ngăn trở tín đồ đó, quý vị ko nên hiểu nhầm là các vị giáo chủ nhỏ nhen, mà là vì tổng Thế nó như vậy, dù các vị ko tự ngăn trở, nhưng đạo thế sẽ tự động ngăn chặn, lý do đơn giản là tín đồ ko hoà nhập, hoà đồng với cái thế chung.
Làm người mà đc chữ người thì đắc.
Danh pháp thế nào thì tùy theo danh pháp đó thì đắc.
Làm thú mà có linh tánh thì đắc, người có thú tính thì rớt.
Nâng niu bảo vệ, gìn giữ xác vạn linh( đất đai) thì đắc( còn gọi lập địa thành phật), bán đất bán cát (bán xác vạn linh )thì rớt.
Nuôi sống vạn vật, vạn vật đội ơn, khắc trong tâm khảm, ko nói ra ngoài miệng thì đắc.
Chữa bịnh cứu người, binh quyền mồ côi, đỡ nâng yếu thế thì đắc.
Hiếp yếu sợ mạnh, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, a dua bợ đít , nâng bô ỉa, điếm xảo gian nịnh, trục lợi cho mình thì rớt.
Tuyên dương sự thật, lòng mang chánh nghĩa, sùng đạo chánh giáo, lòng mang từ bi( thật sự ko phải bắt chước )...thì đắc.
Tin theo giáo lý, sáng suốt thông tuệ, hoà nhập hoà đồng, đạo mình đạo người ko khác thì đắc.
......
.......
.......
Còn nhìu thứ và rất nhìu.
Nói chung làm sao cũng đắc, miễn cân bằng nghiên là đắc.
Cân bằng là điều chủ chốt nhất, còn nghiên là điều hiển nhiên, tuy vậy cũng đừng nghiên quá mức, nó sẽ ko cân, gọi là nghiên theo hướng cân bằng, nghĩa là lúc nào cũng nghiên, vì sẽ có lực tác động lên , và vì tính hướng, danh pháp đi kèm theo.
Ma quỷ, quỷ vương....cũng là bậc đắc đạo, bọn nó bên phản diện, gọi như vậy là vì chúng cân bằng nghiên, theo hướng ngược lại khối sáng, khối thanh mà thôi.
Vạn vật đều có sự cân bằng.
Tức là nó có 2 thái cực đối lập nhau.
Một khi bên này phát triển, thì bên kia cũng phải tiến hoá lên theo, hoặc ngược lại.
Như vậy khi quý vị phát triển phần sáng bao nhiu thì phần tối nó ko phải là tắt đi hay mất hẳn, mà nó cũng càng ngày càng mạnh lên cho phù hợp và cân bằng.
Mà một khi đến giới hạn, thì sẽ triệt tiêu, tức vỡ ra, khi đó gọi là đắc vậy.
Nghĩa là dù có đắc hay ko thì 2 thái cực này luôn tồn tại, vì ko tồn tại thì ko đc gọi là cân bằng, khi cân bằng rồi thì muốn nghiên bên nào thì nghiên, tùy.
Nhắc lại một sự thật quan trọng.
Đó là ko có ai ăn chay cả.
Có câu, có thực mới vực đc đạo, nghĩa là sống, phải sống đc là yếu tố đầu tiên để tu đạo đó vậy, vì tu đạo là để sống.
Vạn vật đều có mạng sống của nó, lấy bản thân vật khác để nuôi sống bản thân mình thì gọi là sát sanh đó vậy, dù nó là thực vật, còn gọi thảo mộc hồn.
Thảo mộc nó ăn cái j, nó ăn xác vạn linh mà tấn hoá, cho nên nhân quả dây dưa mãi ko dứt.
Và quan trọng hơn hết là danh pháp đi kèm, ví dụ vô quán cơm, kêu vài món chay, mà khi gọi ra tên danh pháp, ví dụ bò kho, chưa gọi tới chữ chay phía sau là đã vướng mắc rồi.
Điều này ko cần thiết chối cãi nữa, vì sự thật nó như thế.
Ăn mặn, sát sanh, còn gọi là sát pháp, thì ko bao giờ đắc đc.
Nhưng có một điều mâu thuẫn là, đạo tạo ra 1 cái Thế bắt buộc là phải ăn lẫn nhau, còn gọi cắn đuôi nhau thành 1 vòng tấn hoá, còn gọi luân hồi.
Vì thế, sát pháp cũng đc coi là sát thế, hay nói đúng là diệt thế.
Và diệt thế lúc này gọi là chính mình ăn luôn bản thân của mình, khi đó thì triệt tiêu nhân quả, đây là phép tu cao nhất chỉ có phật mới làm đc, còn gọi phép phật( pháp).
Đây là ăn mặn mà đắc đạo.
Nguyện vạn linh tiến hoá.
Đây là câu chú, cần thiết và quan trọng trong lúc này.
Bản thân 5 chữ trên là đại nguyện chung của vạn linh và cả chí linh cùng các đấng thiêng liêng.
Cái hay của nó, là tự cắt đứt nhân quả, ngay từ trong bản thân người niệm.
Chính nhờ dựa vào đại nguyện lực này, mà giúp cho bên ngoài và cả bên trong bản thể tự phát triển và tiến hoá.
Tùy vào mức độ, người niệm sẽ thấy hiệu nghiệm linh ứng, thông công thế giới khác hoặc các đấng thiêng liêng, kiếp kiếp này, nó sẽ cho thấy dần dần để người niệm hiểu và giải quyết mọi nhân quả liên can, từ đó chấm dứt nhân quả.
Làm đc điều này, là vị sự hối thúc của nhân quả ngay trong bản thể, nó muốn tiến hóa, thì phải cắt mọi thứ ràng buộc nó, mà thứ ràng buộc nó, chính là bản thể người niệm đó vậy.
Kiếp kiếp này trong bài trên là kiếp trước kiếp này.
Những ai đắc đạo, đều đc gọi là trong truyền thuyết, vì khó mà làm đc như thế.
Những kẻ đó đc chọn làm đại diện, tượng đài cao ngất để kẻ hậu bối chiêm ngưỡng ca tụng và lấy đó làm gương.
Một khi tượng đài đó sụp đổ , nghĩa là trong lúc đó cái thế mà người đó đại diện đã bị mất, hay nói đúng hơn ko còn tồn tại, và trong tương lai sẽ có đại diện mới xuất hiện, trước khi điều này xảy ra, thì sẽ xảy ra diệt thế cũ để thay bằng thế mới.
Ví dụ, hòn vọng phu, nó đại diện cho cái j, ai cũng hiểu, bây giờ bị đập vỡ, và mặc dù đc trùng tu, nhưng cái thế linh ứng của nó đã mất, và vốn dĩ, người phụ nữ bây giờ làm j còn vọng phu, còn chính chuyên, hoặc tam tòng tứ đức, mà đã lên bàn thờ ngồi, quát tháo phong vân, chỉ tay một ngón, thay chồng còn hơn thay áo.
Mặc dù đạo lý tự nhiên là Âm chọn dương mà đắc, tức là những vật thuộc về âm, đây chỉ phụ nữ, động vật cái, sẽ tự chọn đời sau cho mình để tiến hoá.
Nhưng hiểu cho đúng là quả vị( tức thuộc âm) sẽ chọn thế mà đắc.
Vì ko còn đại diện, ko còn ràng buộc đạo đức, cho nên những nữ phái nào mà theo như trên, tức đa chồng, đa tình, lăng nhăng, mất nết( trừ trường hợp bất khả kháng ko phải tâm ý chính mình) thì đều ko phải con người, họ bị liệt vào hàng động vật, mà con người hiện nay hay gọi là hàng hoá, ai trả giá cao thì đc.
Đừng trách sao diệt thế, là vì con người ko nhân tính, là con thú, thì đi đường thú, mà thú thì dễ bị diệt vong vì ko trí tuệ, và mắc nghiệp sát lôi kéo.
Ấy thế mà thiên hạ bây giờ vỗ tay khen hay, ca ngợi phụ nữ như vậy mới lạ, haiz.
Việt Nam, một nơi thiên đường ( sau này), mặc dù hiện tại người dân vẫn còn rất nhìu khốn khó( chủ yếu người lao động tay chân), bỏ qua chế độ chính trị( tại sao bỏ qua thì nhìu người hiểu rõ, ai cũng biết mà ko nói thôi).
Nói theo kiểu trách móc một chút là, tạo hoá trêu ngươi, trời già bất công.
Nhưng đáng ko, rất đáng.
Nhìn lại nền tôn giáo, tâm linh tín ngưỡng, nơi gởi thác linh hồn thì rõ.
Nó đa dạng, đầy đủ, và tổng hợp cũng như dung hợp lại nhìu nền tôn giáo, cũng như giáo lý, chi phái của cùng một tôn giáo lại làm một, điển hình là phật giáo và cao đài.
Làm đc điều này chứng tỏ người VN đã phát triển tâm linh cao hơn mức bình quân thế giới.
Điều đó có nghĩa là tầm nhìn trí tuệ cao hơn, cũng có nghĩa là sau này đắc quả vị cũng cao hơn.
Là tại vì sao, vì người ta khổ quá, thể xác quá khổ đến từ thiên tai, nhân hoạ, chiến tranh,....tác động liên tục và dồn dập trong thời gian rất dài.
Cho nên từ đó người ta tin vào một lực lượng siêu nhiên, hoá giải khổ nhọc, áp lực đó bằng cách giảm tải phiền não về tâm linh.
Con đường tấn hoá về linh hồn bao giờ nó cũng đi như thế.
Và đó cũng là Thế đạo ở VN chúng ta, phải khổ như vậy, thì sau này mới hết khổ dc.
Đạo luôn công bình, và luôn cân bằng, những j phải chịu đựng, nhẫn nại thì sẽ đc trả phần thưởng xứng đáng.
Ngày xưa, cách đây gần chục năm, Khi A Di định di cư qua Canada, ta có nói với nó là , sau này khi qua bển rồi nhắm thời gian mà về VN lại, vì khi đến thời kỳ phán xét rồi thì dù có muốn về cũng ko về đc nữa.
Vì sao vậy?
Vì VN là nơi tổ địa của Linh hồn, là nơi đắc đạo duy nhất trên quả địa cầu này.Nơi này tập trung số lượng thần, thánh, tiên, phật nhìu nhất, và đang đợi đc phong quả vị lần chót.
Đi mần ăn, ok, anh đi đâu cũng đc, nhưng quê hương của anh, anh phải nhớ, nơi chôn nhau cắt rốn, một nơi khốn khó về thể xác, nhưng khốn khó ko phải buộc anh trốn chạy và ruồng bỏ hoặc quên nó, đơn giản là anh ko thể chối bỏ dòng máu của mình, chối bỏ tổ tiên mình ở đâu, hay nói đúng hơn là cái gốc của mình, và trong này là cái Thế của chính anh.
Sâu trong linh hồn, tâm thức đã ghi chép lại mọi nội dung về những j ta đã học đc, gọi là trải qua, ký ức, trí tuệ từ nhìu kiếp, và nó dần hoàn mỹ cho đến hiện tại.
Nếu như hiện tại, anh bỏ gốc của anh, thì tất cả những j anh làm từ vô thỉ tới nay, đều vô nghĩa.Vì một điều đơn giản là ko có bắt đầu thì ko có kết thúc, nay chung ko tròn thì thỉ cũng bỏ ko .
Lập địa thành phật, địa là gốc vạn linh, sanh ra vạn pháp, vì nó, là xác vạn linh, là nơi phân bón cho linh hồn vạn linh, càng xa gốc vạn linh, thì ko có chất dinh dưỡng để nuôi linh hồn phát triển tấn hoá, đấy là lý do tại sao phải yêu thương vạn loài, từ bi cao cả là như vậy.
Thân xác là phân bón của Linh hồn.
Dĩ nhiên linh hồn cũng phải có một thời gian cần ký gởi nơi xác ấy, khi rèn luyện, thanh lọc, phát triển ,tấn hoá phần hồn từ thể xác thì phải bị khổ, phiền não là bình thường.
Đó là điều tốt, nhưng ko phải vì khổ quá mà trốn chạy đi chỗ cao sang, nơi phục vụ cho thể xác mọi nhu cầu, thoả mãn thể xác đc.
Điều này là j, phát triển thể xác, phát triển vật chất, một khi vật chất hay thể xác phát triển, thì tâm linh bị cùn, mòn, còi cọc theo.
Cũng đừng nói với ta là chỉ có linh hồn khoẻ mạnh trong thân xác khoẻ mạnh, ok, nói cũng ko sai lắm, đúng đó chứ.
Thứ nhất cái sai, là phần thú phát triển, ok .
Thứ 2, thể xác, là quỷ vương, nói đúng hơn là khối trược điều khiển, thì liệu, có chống nổi quỷ vương hay ko , khi mà thể xác càng ngày càng tốt, càng thoả mãn?
Thứ 3, đầu tư sai lầm, là vì thể xác nó có chu kỳ sống ngắn ngủi, dù là người ngu dốt họ cũng biết đầu tư nơi chốn lâu dài.Ấy thế mà nhìu người, đa phần phụ nữ, rất chịu khó đầu tư phần này? Cũng khó hiểu, họ tu kiểu j, khi mà đi chùa, thất, lên điện tam bảo còn tô son trát phấn, ăn mặc thời trang, ngắn củn cỡn, chắc nhát ma phật tổ, chắc vậy.
Đất tốt trồng cây rườm rà.
Lập địa thành phật, phật là hạt giống bồ đề mọc lên thành cây, nó phát triển khẳng khiu, gầy gộc hoặc sum xuê, tươi tốt rườm rà là do chất lượng đất tốt hay ko.
Đất ở đây là j?
Là xác của hạt bồ đề đó, nhìu đời nhìu kiếp mà ko phải là xác vạn linh nào khác.Khi đó vạn linh ở đây đc gọi là vạn linh là vì hạt bồ đề trong quá trình lột bỏ vỏ cứng( xác chết) thì cái vỏ là một hình tướng hữu hình của từng vạn linh cụ thể.
Đến khi trở thành đấng thiêng liêng ( hoặc còn gọi chí linh do vạn linh nhìu kiếp của chính mình lập thành) thì hoàn thành một chu kỳ tiến hoá.
Cho nên việc sát sanh chính mình ( hoặc ăn chính mình, hoặc diệt thế của mình) đc gọi là đắc thế.
Vì tất cả những vật đó, là chính bản thân mình, thì mình giết đi, để chi, cung cấp chất dinh dưỡng cho mình, và chất dinh dưỡng ở đây là kiến thức học đc ở trong chu trình sống đó, và vì quá nhìu chu trình sống ( vô lượng bản thể) cho nên khi hấp thụ đủ trí tuệ từ vô lượng kiếp như thế, thì trí tuệ đó sẽ đc coi là viên mãn, hay còn gọi đắc đạo.
Và việc sát, hay diệt thế chính mình, nhằm cắt đứt nhân quả của từng bản thể trong vô vàn bản thể trong toàn bộ chu trình tiến hoá.
Ko cắt sẽ còn dây dưa, còn níu kéo.
Khi đất chất lượng tốt, thì cỏ dại mọc nhìu( phiền não) nó sẽ cản trở .
Quá trình bị cỏ dại gây phiền não đó , gọi là rèn trui.Tức là ức chế gây đột phá về sức sống, mà sống ( hành động để đc sống) gọi là đạo đó vậy.
Những người đắc đạo, họ luôn xuề xòa, sao cũng đc( bản thân họ sao cũng đc) chứ ko phải giả cho giống.
Như bề ngoài có thể lê thê lếch thếch, hôi thúi....nó ngược với tâm sáng bên trong, vì khi đó họ đang cân bằng, chỉ lộ ra các vẻ đẹp pháp tướng khi và chỉ khi sắp thăng thiên.Trừ những vị giáo chủ phải thị hiện pháp tướng ra ngoài là vì cần thiết để độ dẫn tín đồ.
Nhớ kĩ điều này, tức là một khi ko phải giáo chủ, thì tất cả đắc đạo cao nhân đều có bề ngoài hoặc ẩn dật, hoặc tất lộ phong mang, nhưng rất ít, vì sao, vì họ đắc rồi, chỉ chờ Thế công nhận, rồi thăng cõi khác tiếp tục chu trình tiến hóa, chứ ko loi ngoi ở trần gian khoe danh mà vướng nhân quả.
Ta cũng nhắc một điều nữa, mọi việc phổ độ, đều là phổ độ bản thân chính họ, người đc độ chính là bản thân hoá thân của người đó, hay còn gọi là vạn linh của chính họ, chứ ko độ người ngoài họ, ok, hiểu rõ chưa.Bất kì ai cũng vậy.
Như phật giáo gọi dòng Thích, cũng là như vậy, phật sẽ ko độ ngoài dòng họ mình, đây gọi là duyên.
Phât, thánh, tiên đều như vậy, con cái của ai, người đó lãnh, vậy thôi.
Chỉ có chủ nhân ông, là độ tất cả, vì tất cả là con của ổng.
Độ ta rồi độ tha, tức độ thân xong rồi độ bên ngoài thân ta.
À, nhìu nhà từ thiện, rất chú tâm độ người khác, nhưng bản thân gia đình dòng họ thì ko độ, ko giúp, những trường hợp như vậy, chỉ có phước chứ ko có đức, ko có huệ, mặc dù giúp độ người ngoài thân và đc những kẻ đó cảm ân là có đức, nhưng đức đó bị mất và chuyển hoá thành phước, là vì người đó ngu, ko có trí huệ, nói đơn giản là mất gốc, người thân và chính họ là gốc, anh quên gốc của anh thì cho dù ngọn có phát triển ra bên ngoài lan rộng ra như thế nào, thì một khi gốc chết đi, hoặc bị sâu mọt đục khoét thì liệu, ngọn tươi tốt đc bao lâu.
Những vị giảng kinh cho cố( giảng nhìu, giảng suốt, liên miên lải nhải) nhưng quên gốc của mình ở đâu, đố các ngươi, gốc của những người giảng kinh như vậy, nó ở đâu?
Gốc là nơi tiếp đất, tiếp pháp, gần xác vạn linh, cái xác chính mình, chọn lựa và chắt lọc, tiêu hoá, phát triển , tấn hoá chu trình nhỏ ( vô lượng bản thể) và liên kết với nhau một cách thông suốt, hoàn mĩ thành chu trình lớn, mới và hoàn mỹ nhất.
Như vậy gốc của những người đó ở đâu?
À, nhìu người, đa số tín đồ phật giáo đều cho rằng phật thì thờ phật, ko thờ thần, hoặc thần linh.
Mà quên rằng, phật muốn độ người, vật thì phải nhờ thần linh giúp đỡ, ko chỉ thần mà có cả quỷ, đủ thứ ma quỷ.
Nếu như hỏi lại một câu, kẻ giúp các ngươi, tiếp độ các ngươi từ trần gian lên cõi khác, tới tay phật rồi phật dẫn về cõi Phật, có đc con người cảm ân hay ko?
Như ma quỷ ko dám thờ, thì thần thờ ko đc chăng? Hay quên mẹ ân đó rồi? Ăn cháo đá bát, thì liệu có đâc đạo đc hay ko?
Chưa kể, chưa kể phật cũng là một vị thần linh. Nói cho đúng tất cả tôn giáo đều gọi là hữu thần, có khi nào hữu phật đâu, phật chỉ là danh từ con của danh từ cha là Thần.Thần này là thần linh, là tinh thần để chỉ đối lập với phàm tục, vật chất, ok, hiểu rõ nha.
Đừng có ngu mà tỏ ra nguy hiểm, học đc vài cuốn kinh, nghe thầy chùa rao giảng, mà quên phắng mất phật dạy đừng chấp kiến, ok.
Thầy chùa , bản thân họ dạy tín đồ đừng chấp kiến, trong khi bản thân họ chấp, rồi khuyến khích người khác đồng ý với mình, ồ, ta cảm thấy sai sai ở đâu đó, có lẽ ta nhầm, hay các ngươi mê muội nói sao nghe vậy, 1 với 1là 2, rồi khi khác nói 1 với 1 là 100?
Ta, nói rất thực, nói rất thẳng, ai nhột thì tự chịu.
Cho nên, hẵng nhìn cho đúng, thấy cho rõ, rồi hẵng học, làm.
Cha mẹ nuôi con, muốn con nên người, có nhìu cách
Ru nó ngủ, khi nào?
Nó khóc, nó khó chịu, bực bội....nói chung gặp phiền não.
Và đánh nó thức tỉnh, khi nào?
Khi nó làm sai mà nó ko biết, cố chấp tự cho là đúng.
Và, nhờ người khác dạy.
Lần chuyển kỉ nguyên này, Gia Tô sẽ lăn bánh xe cho hết đoạn đường cuối.
Để chi, để bước vào kỉ nguyên mới.
Quá trình bánh xe nó lăn, những gì đang tiến hoá trên đường đó, nó ko phù hợp với cái mới xuất hiện thì sẽ dính luôn trên bánh xe, tục gọi xe cán, làm nguyên liệu cho vật còn lại tiến hoá tiếp.
Quá trình lăn bánh xe cán vật bị cán, gọi là diệt thế, thế bị diệt nó quá nghiên, tức là quá cũ , quá dơ, quá ác.Vì nó quá, cho nên bị mài mòn đi, cho phù hợp luật cân bằng.
Thấy đời nay nhìu người ăn chơi, du lịch ko? Gọi là ăn chơi xả láng, nhưng đó là j? Mọi người hay gọi vui là ăn chơi nhanh để đầu thai, vì sao?
Các ngươi xuống trần là để học hỏi tiến hoá, chứ ko phải mê mệt trầm luân, cho nên một khi có một cái j thái quá, thì sẽ tự động bị mài mòn đi, ăn chơi xả láng, thì Tự Nhiên cũng sẽ ăn tươi nuốt sống một cách vui vẻ đối với hành động ăn chơi xả láng đó.
Nói về nhân quả, thì gọi là bữa cơm an ủi của tử tù trước khi bị hành quyết.
Vì các ngươi còn sót lại một chút phước đức nhìu kiếp và trong tương lai, bánh xe luân hồi sẽ tính ra đc các ngươi dù luân hồi cũng sẽ ko khai mở tâm tánh, thì cũng giống như một cái hạt giống, trồng thì thành cây, nhưng ra quả chất lượng quá kém ko dùng đc, hoặc sẽ ko ra hột giống đời sau( chỉ có thân, có lá, nhưng ko hoa, ko quả). Thì sẽ đc cho rất nhìu của cải vật chất, để tiêu xài hết trong lần này.
Ăn chơi, tiêu xài vô độ lắm, vui xả láng.
Rất vui!
Lần này, ai cứu dc các ngươi, chỉ có chủ nhân ông mà thôi.
Vì sao?
Vì diệt thế là do ổng làm ra, vì sao lại thế?
Ai cũng biết chủ nhân ông, là người gieo tất cả vạn loại hạt giống, thì cũng y như người nông dân như vậy, có gieo hạt thì có thu hoạch, mà thu hoạch thì chặt cây, dọn dẹp tàn dư thực vật, cày bừa đất đai chuẩn bị vụ mới, mà những hành động nói trên, đó gọi là diệt thế đó vậy.
Các loại hạt sau thu hoạch là quả vị, và tàn dư thực vật sẽ là thân xác vạn linh, cày bừa đất đai là động đất, sóng thần và thậm chí quả địa cầu nổ tung....
Trước khi phi thăng, ổng sẽ để lại cho các ngươi một số biện pháp phòng tránh diệt thế như sau:
Bởi vì ổng khởi công thu hoạch, cho nên khi tai hoạ đến thì những j liên quan với ổng nó sẽ tự động bỏ qua, vì đơn giản là ổng tạo ra nó, thì dĩ nhiên nó sẽ tránh ổng ra hoặc những j có liên can tới ổng thôi.
3 chữ, chủ - nhân- ông.
Những j chủ chốt, cốt yếu, cốt lõi trong tất cả mọi vấn đề, mọi loài mà giữ đc chữ chủ thì đạt yêu cầu.
Nhân, là bên trong.Cũng là chủ .
Ông, là dương.Cũng là chủ, là nhân, là ông.
Ví dụ, diệt thế là do con người ko còn nhân tính( nhân), cũng có nghĩa là người ( nhân) ko còn là chủ( chủ) chốt( ông) trong 2 chữ con người.
Ở đây nghĩa là, người theo tôn giáo phương tiện nào, mà ko còn cái tính cốt lõi chủ chốt của phương tiện đó để hướng về quang minh thì bị diệt.
Ta hiểu ngươi, ngươi hiểu ta.
Thì ta chính là ngươi
Ta hiểu ngươi, ngươi không hiểu ta
Thì ngươi là cái gương của ta.
Ta là các ngươi, các ngươi là ta
Thì ta là ngươi, nhưng các ngươi mới là ta.
Ta hỏi ngươi, có hiểu không?
Thì ta hiểu, ngươi không có hiểu
Ta hỏi ngươi hiểu không?
Thì ngươi không hiểu hỏi ta.
Thì cũng là ta hỏi ngươi hiểu không?
Vậy cuối cùng, ngươi có hiểu không?
Đây là toàn bộ diễn giải bí pháp chánh pháp nhãn tạng, niết bàn diệu tâm.
Ta còn nhớ nhìu người soi mói ta, nói ta ngáo, hát cao hơn mỹ tâm, ....j , gì đó, lâu quá cũng ko nhớ rõ, và ta cũng hay quên, chỉ khi có người nhắc lại, ta mới nhớ, ồ, ta cũng có một thời như vậy, như thế....
Ta, hồi nhỏ trí não cũng bình thường, trung trung, ko dốt ko giỏi, môn học nào học cũng bình bình, chỉ có tâm đa sầu đa cảm, thích hoài cổ, thích và sùng mọi thứ trong truyền thuyết.
Khi ta học chưa hết lớp 8, ta nghỉ học, vì là lúc đó ta chán học, vì ta cảm thấy thầy cô lúc đó ko công bằng, cách giáo dục có vấn đề, bản thân ko thích ứng đc , và các bạn học ko thích ta, vì ta thân nam nhi mà trầm lặng, ko sôi động, tính tình nhu hoà giống con gái nên hay chọc ghẹo ta bê đê( gay).
Rồi ta nghỉ, ta đi biển, lênh đênh với sóng nước, trải lòng với gió sương, phong trần lãng tử, muối biển, cái mặn của biển cả nó thấm đượm tâm hồn ta, lúc đó, ta như con cá khô, ướp muối, mặn chát, quá mặn để có thể bị ương, bị ô xi hoá.
Rồi ta đi học lại ở nơi khác, nơi sương trắng miền quê ngoại. Ban đêm làm lơ xe( bốc vác), rảnh đi rẫy phụ ngoại, thời gian còn lại đi học. Tại đây ta đc xếp ngồi cùng bàn với con nhỏ ương bướng.Một bàn gồm 3 người , nó luôn lấy thước và phấn để làm ranh giới, vượt qua thì dùng thước kẻ mà gõ ta.
Ta lúc đó ko chú ý cái j, bản thân học lại, lớn hơn bạn cùng lớp 2 tuổi, trong thâm ta lúc bấy giờ chỉ nghĩ là nó nhỏ hơn, coi như em ko để ý tới.
Nó bướng kệ nó, gây chuyện kệ nó, con nít ko nên ăn thua với nó làm j.Nhưng nó làm quá, thì ta cũng bực, nó gõ ta, ta cũng gõ nó, ko cho nó dòm bài khi kiểm tra, tố cáo nó gian lận, vì nó học kém lắm, và khi đó, ta chú ý nó vì nó là con gái mà tóc rất ít, vì nó bị bệnh, tóc thường xuyên rụng, nhìn xơ xác và rất ngộ.
Một năm học qua đi, ta rời xa trường học, về lại quê nội, nơi chỉ có trời và biển.Nó lại gởi thư hỏi thăm vì sao ko học ở đấy nữa, có phải vì nó phá quá mà chuyển trường hay ko?....
Lá thư đầu, ta cũng còn hồi âm, nói là ko phải, trong thư ta cũng nói là khi xa nhau ko bị đánh thì cũng nhớ, có lẽ bị đánh, phá rồi nghiện, thành tập tính.
Ta cũng ko biết nó ấp ủ tình cảm với ta, và chờ ta những 10 năm, rồi mới lấy chồng, và 10 năm nay nó vẫn tìm kiếm ta, chỉ khi thông tin thuê bao đăng ký thông tin thì nó mới gọi cho ta, nói chuyện qua điện thoại trong ngỡ ngàng.
Mỗi người mỗi ngả, mỗi người đi
Thắm thoắt thoi đưa lại mấy thì
Bồi hồi ngẩn ngơ khi gặp lại
Rồi ra mỗi ngả mỗi người đi.
Hồi kết cho 20 năm tình củm.
Trong khi tới giờ, ta vẫn còn mê mang, vì ta cũng ko rõ lắm, bản thân là như thế nào?
Khi học lớp 12 xong, trong khi ngày càng chán chế độ giáo dục, có lẽ bản thân ko thích ứng, cho nên học càng sa sút, và thi đại học cũng ko điểm cao, khi đó ta cũng đc thấy có con bạch hổ nó nói, nó ghét ta, ta làm j nó cũng cản, đừng học hành chi cho mệt, và quả thật, ta học ko đc, dù học đc điểm cao nhưng thi thì điểm rất thấp, ví dụ như môn văn học, ta làm toàn điểm 8, 9, có khi 10, max điểm, nhưng thi thì vì nó mà bằng thpt là trung bình, vì văn thấp.
Rồi ta phiêu dạt vào thành phố, ngơ ngơ ngác ngác, choáng ngợp với dòng người xô bồ nơi đô thành, nó ồn ào, sôi động, và ta cảm thấy nó ngột ngạt, khó thở, bị bịnh ko học đc, và cũng nghỉ.
Ta lại về nhà, làm việc lặt vặt kiếm tiền phụ nuôi e ăn học, trong thời gian này, ta đc tiếp xúc với internet.
Qua tìm hiểu thông tin, ta tự tìm hiểu bản thân có phải bị gay hay ko? Đây là một trong những khúc mắc mà chưa giải rõ, thì ta vẫn còn ko thông suốt đc.Vì cái vụ tình củm phía trên, ta luôn mê mang, ko biết ta có từng thích nó hay ko, thích nhưng sao ko cảm xúc j, .....
Ta tham gia một nhóm trên diễn đàn gay, rồi tụi nó rủ đi chơi, ta cũng đi, sau khi đến nơi tụ họp, ta ở đó một đêm, sáng dậy đi ăn chung, rồi chiều đó ta cáo bệnh về nhà, dù nhóm họp đi chơi cũng tầm vài ngày.
Trong khi gặp nhau, ta cảm giác thấy, ta giống và ko giống họ.
Giống là vì ta ko có giới tính, gọi là phi giới tính, cũng tức là 2 tính hợp lại làm một.
Khác, là bê đê, người ta thích đàn ông, thích giả làm con gái, ta thì tính nhu hoà chứ ko thích con gái.
Ta chỉ thích con gái trong truyền thuyết, ví dụ người con gái trong bài hát chuyện tình cô lái đò bến hạ, hòn vọng phu....
Ta ko có tình cảm dành cho ta, hành trình để đi tìm cái ta là j thật là lâu dài.
Tình cảm của ta nó ở đâu, quay lại phía trên, đoạn đầu.
Người soi mói ta , nói thế này thế kia, ừ, đúng, có sao họ nói như vậy.
Nói ta gõ cửa trái tim, j, j đó.
Mà đúng như vậy, ta gõ tim của ta, hỏi ta là j, cảm xúc ta là j, nó sẽ đi về đâu?
Ta gõ tim các ngươi, đi vào tim các ngươi, ở trong đó, sống luôn trong đó.
Các ngươi ko biết, khi các ngươi hạnh phúc, khổ đau, thăng trầm vì cuộc sống, vì tình cảm, tình dục, vì quyền lực, tham lam, nhỏ nhen ích kỉ, hoặc bác ái yêu thương...thì ta cũng cảm thấy đc, ta cũng rung động, cảm thấy rất tốt đẹp.
Dù trong tim các ngươi, tâm là đen tối hoặc sáng ngời, thì đó đều là cung bậc trầm bổng của cuộc sống, nó rất đặc biệt.
Mà chỉ khi nào đc vào đó, giống như đc yêu vậy, lúc nào cũng ngọt đắng liên tục.
Đi tìm thế của các ngươi đi!
Nói đc, thì làm đc, đừng nói một đằng làm một nẻo.
Ta có gặp một số người, đc coi là có tri thức nhất định, ví dụ như con một vị soạn giả nổi tiếng, nữ soạn giả Nguyên Thủy.
Và vì ta có một khả năng, đó là sự thật. Ta rất ghét những j giả dối, những ai giả dối, ta ko thể trò chuyện với họ đc, và bản thân họ sẽ tự rời xa ta.
Cũng như ta ko thể học đc, vì những kiến thức đc học là giả dối, ko thật.
Những j giả dối, rồi thời gian nó sẽ bào mòn lớp ngụy trang bên ngoài, có câu tốt gỗ hơn tốt nước sơn, tốt mã rã đám...
Một người đc cho là tôn sư, vâng, tôn sư cơ đâý, tôn sư về đạo đức, nhưng sao, hành động lại đánh mặt , mâu thuẫn với chính mình, ko có tôn sư đạo đức nào mà ra quyết định cho người đàn bà 2 chồng lên đại diện cho phụ nữ cả. Về đời còn trái con mắt, huống chi đây là tôn giáo, là đạo đức, có thảm hay ko?
Rồi có chí tôn phật mẫu nào ngu muội, dốt nát tới mức đồng ý quyết định như vậy hay không?
Đó, giả chơn đã rõ. Ta ko nói nữa, rủi sau này ta có ra đi, ko còn chối là ta ko nói, bước vô lầm đường rồi trách sao ko ai mách nước.
Mắt đen thấy mắt trắng loà, phật ma, ma phật mới ra vở tuồng.
Ta nói bản thân ta, rất hôi thúi, rác rưởi, vì thế mà các ngươi chỉ thấy cái rác, nhưng ta dơ, là vì các ngươi, là vì xác các ngươi dơ, tâm hồn các ngươi bẩn, thì bảo sao ta ko hôi thúi cho đc?( Xem lại bí pháp )
Ngu xuẩn.
Đàn bà 2 chồng thì không được? Đàn ông lắm vợ thì được?
Thói khinh miệt như vậy, tự tôn mình là thần, là đấng? Chồi ôi, sợ quá hà. Dễ sợ.
Ai sẽ quan tâm ngươi là ai? Là gì? Thế nào?
Trên người ngươi không có một chút gì từ bi, thương xót cho chúng sinh.
Ngoài tà mê, ngu mụi, thì ngươi có thể là gì hả...
À, nên gọi ngươi là Ma Vương? Không, ngươi còn chưa đủ trình. Ngươi chỉ là một kẻ đáng thương, lạc lối, như gà con lạc mẹ.
Ngươi nói tận thế do "một kẻ nào đó" làm?
Không phải ngươi dạy con người sát phạt lẫn nhau sao? Chẳng phải ngươi dạy chúng nó diệt thế sao? Vậy chẳng phải là ngươi làm sao?
Không phải ngươi nói diệt bản thân mình là đắc đạo sao? Vậy cần gì ai cứu, đắc đạo mà.
Nói tới đây thôi.
Một người tu phật, đừng bao giờ bán đất, ok.
Đất, là mẹ ông phật, bán đất là bán mẹ, thì coi như thôi rồi.
Nói nhìu, viết nhìu cũng mệt, nhưng trong đầu có cái j ta cũng viết ra ý cho nó hết, vì đó là phiền não của ta.
Cũng đừng so sánh ta với người khác, à sao nó ko giống, ko như chuẩn mực, thế này, thế kia....
Ta rất dễ dãi, sao cũng đc cả, lăn lê bò lết, ko quan trọng cái j, nhưng sẽ nổi nóng, sẽ la mắng, rầy ,quở...nếu như một ai đó ko chuẩn mực, về đạo, về tâm linh. Chứ cái xác thúi của các ngươi, ta rảnh quá ko việc j làm ? La lối lớn tiếng làm j?
Ta ko nhỏ nhẹ, ko giả bộ đạo đức giả, ôn nhu mềm mỏng...ko có và ko hề có, ta chỉ chửi, chửi thẳng vô mặt, nó còn chưa tỉnh kịp thời, nói nhẹ nhàng nó ngủ luôn.
Chỉ có đồ giả mới giả cho giống, phải thế này thế kia, vì các ngươi hình danh sắc tướng, thì bị nó mê hoặc thôi.
Hàng thiệt, đồ thiệt, còn giả cho thiệt làm chi? Nó đơn sơ mộc mạc thôi, như bản chất thường có, chỉ có nhân tạo, vẽ, sơn, trang cho bóng, láng, hào nhoáng, lấp loá...
Như đàn bà thích làm đẹp là do đâu? Là vì họ ko đc đẹp, và vốn dĩ nữ phái ko phải là phái đẹp, con người sai lầm khi cho nữ phái là phái đẹp, họ ko hề đẹp, bằng chứng là họ luôn làm đẹp, đã đẹp thì cần làm đẹp chi nữa? Còn như nói để đẹp hơn, ko có, ko có đẹp hơn , chỉ có giả tạo hơn mà thôi.
Có thân nữ, là do thiếu tình thương, phải là nữ, hoặc như động vật cái cũng vậy. Họ làm nhiệm vụ tạo hoá, để chi, xoá tội nghiệt.
Chỉ cần đứa con của họ, đắc đạo, thì họ cũng đắc luôn, chỉ vậy thôi. Bằng chứng thì nhìu, như địa tạng, thích ca, quan âm.....
Xem động vật thì biết, con cái đa phần là bình thường, ko hề đẹp. Và ở người, ta nhìn rồi, xem đủ thứ từ diễn viên cho tới người bình thường, bỏ lớp hoá trang ra, nhìn bình thường, tạm chấp nhận đc, nếu như da đen thui, môi ko đỏ, ko son, ko xăm chân mày, mũi ko chống, mặt ko tiêm chống nhăn, mông ngực ko bơm, mặt ko gọt ...để như mặt mâm, mặt mộc thì liệu thế nào, nói cho vui, thôi thì vì đời sau mà cố nhìn, cố dối lòng mà khen.Vì thế đàn ông khuyến khích đàn bà làm đẹp là vì vụ này, xúc phạm con mắt.Dễ nhàm chán.
Và vì thế, phụ nữ toàn đồ giả, trở thành siêu thực.
Vì sao vậy, phần âm là cái áo lót ngoài, bảo vệ phần dương bên trong.Nó giống như cái bịch ni lông người ta dùng đựng đồ, bỏ đồ vô rồi tha đi, y như vậy ko j khác.
Quý là vật trong bịch ni lông đó, chứ ko phải cái bịch, ok.
Nó cũng đc coi là xác các ngươi, xác sẽ bỏ, vứt đi, và đc tái chế lại thành cái mới, vậy thôi.
Nhưng có một số cái , người ta sẽ rất quý, dùng mãi nó ko hề bỏ. Những cái đó gọi là trong truyền thuyết. Cái j các ngươi đều thông hiểu dc, khỏi đề cập.
Dù là nữ phái là như vậy, nhưng họ có công tạo hoá, chính vì thế mà nam nhân phải chung thủy cho đến cuối cùng, đó mới là vẹn toàn .Nếu ko thì lần sau đổi vai từ nam thành nữ.
Giống như một chiếc xe cũ, nó đã giúp ta một thời gian dài khi ta khốn khó, khi hết khó, ta sắm xe mới, ta thích ngồi xe mới, bỏ quên xe cũ, thì đó là bạc tình bạc nghĩa, quên gốc gác. Ko phải sao? Xe mới nó làm da mặt các ngươi thêm phần sĩ diện hão, trong khi các ngươi quên đi tình nghĩa gắn bó sâu nặng của xe cũ , những người như thế, ko bao giờ thành công, dù là ở đời hay đạo, vì ko còn nhớ quá khứ, sẽ ko có hiện tại và tương lai. Ko có gốc gác, ko có tình nghĩa, ko có thủy chung, ko có tín dự, thì mọi thứ sẽ sớm sụp đổ mà thôi.
Đàn bà 100 chồng vẫn tu đc, ok.
Nhưng ko đc làm đại diện ok.
Khi ông nói vấn đề này, là đã ko hiểu, và ko đọc rõ vấn đề viết trong này.
Và cũng ko đọc 1 chuỗi liên hệ bài viết trước đây?
Cảm ơn vì đã nhắc nhở, ,,,😀.
Đọc cho kỹ thì mới rõ, còn ko rõ thì ko sao, tùy duyên.
Đến khi biết đặng đã muộn màng
Rằng trời thật ngự ở nhân gian
Chủ nhân ông đó, nay còn đó
Cứu vớt chơn linh khỏi tai nàn.
Đây là lời than của ta cho các ngươi.
Ta ko xưng thần thánh, ok. Ta cũng đã nói rõ ràng từ 2015 rồi nha Ít Đẹp( vụ con vẹt đó, chắc quên rồi), người ta xưng thần thánh, bao nhiu người rồi đều bị công an tóm vô đồn, đều là mị dân, đời ko có thần thánh, chỉ có người phàm( chủ đề có j tu), những j ta nói đều đã nói, nói trước luôn.
Như 2015, ta nói 5 năm nữa quan âm miễn nhiệm kỳ, là vì bắt đầu diệt thế ( chủ đề này), ok.
Ông ko biết thì đừng dùng cái chấp của ông, tính nóng của ông vạ lây người khác.( Chủ đề này cũng nhắc vụ này)
Ta nóng, ta chửi nhưng vì yêu mà chửi, nó sai sao? Biết câu cảm ơn người dữ ko? Thôi ta đóng vai ác, như lời ông phán xét cho vừa lòng ông!Ok.
Các ngươi đâu làm j sai mà bị ta chửi?
Ta là các ngươi, các ngươi là ta.
Ồ, đọc chỗ này, đảm bảo nhìu người sùng máu, nổi nóng lắm đây, nghe nội dung phán xét, thấy bản thân nhỏ xíu, thế là cái tôi nó vực dậy, phản bác liền.
Đó, ông nói ra một cái, là biết bị bịnh j liền.
Cho nên ta trách, thì ko chịu, là ta nói như vậy ko đúng.
Ông đọc kinh chi nhìu vậy, để rồi chấp kiến nhìu vậy, ta có nói rồi đừng chấp vào ta, vì ta đang nói cho người ta, ko phải ta, ok.
Ta có nói ta thúi, rác còn j.Ta cũng nói ta là bê đê còn j nữa.
Đây, trong mọi chủ đề ta viết là đang nói pháp, ko phải dành cho bản thân ta, ông, hay một ai cụ thể, ok.Như bản thân ko dính, ko chấp, ko vướng mắc vì sao lại nhột, lại nổi nóng làm chi?
Cho nên ta than, là ta nói mà chỉ có 1 người hiểu, là vì người đó ko chấp.
Ta là các ngươi, các ngươi là ta.
Đây là nói pháp, nhớ giùm, chẳng lẽ mỗi lần viết đều phải giải thích, mở ngoặc đơn, ghi lại là ta nói các ngươi là ko phải các ngươi. Chính ông đọc kinh phật, nội dung cốt lõi kinh kim cang là j, dám chắc ông sẽ nhớ, nhưng mà khi ông dùng thực tế, thì ko dùng đc, cho nên ông ko đắc.
Các ngươi ko phải các ngươi, có giống bồ tát ko phải bồ tát hay ko, vì ko phải mới gọi bồ tát.
Ta ko thuộc kinh phật, trích dẫn nhìu khi ko nguyên văn, nhưng ta dùng rất thông suốt. Ông dùng thông suốt chưa?
Cho nên diệt thế này ko phải diệt thế kia, chính vì ông nghĩ là diệt thế thật, cho nên nó mới diệt thế ( nhìu người cũng nghĩ vậy)
Biết nói sao bây giờ? ,😀
Ta đắc thế chưa, rồi.
Ta xác nhận thân phận này là đắc rồi. Chính vì thế ta mới thải ra những j ta biết, gọi là thải bỏ, xả bỏ.
Ta cần người quỳ lạy, ko?
Ta cần náo nhiệt, ko.
....
Đã viết luôn trên kia rồi, người nào đắc thế rồi, người ta ko cần đi chùa, thất, mà gặp trực tiếp, ok.
Việc j phải đi gặp các cục đất, xi măng, đồng, gỗ...trong khi người ta tự thông, tự thấy đây.?
Cũng ko cần khoe khoang, ta viết ra là đang xả bỏ lại cái thế, vấn đề này cũng nói phía trên luôn.
Tự nhiên bản thân đã an lạc, rảnh rổi kéo nhìu người tới phiền phức cho mình làm chi, mà dù gặp thì cũng tự xa nhau( trên kia cũng đã nói luôn, lý do vì sao xa) , đơn giản là ở 2 thái cực, một người nhìn bằng con mắt cân bằng, một người ko cân bằng.
Danh đạo vô thượng mới quý, danh đời quý làm j, nếu ko ta nói ta bê đê làm j? Chỉ 2 chữ bê đê thôi, người bình thường sẽ thấy khác, kẻ đắc thế, hoặc các đấng đều là bê đê đó thôi, người ta ko giới tính, làm j còn cái j chấp hay ko chấp, bê hay ko đê.
Ta rầy ông, ông nóng là j, bịnh j ông tự hiểu, một khi ông phán xét người khác khi ông chưa cân bằng, và phán xét ko đúng, nhứt là người đắc thế thì sẽ bị j? Ông tự hiểu, ta cũng đã nói rồi, 2015, nói từ đầu, chứ bây giờ ko nói nữa.
Còn tại sao ông nói, đắc rồi sao ko này kia, đủ thứ.
Là vì sao ông biết ko, vì ông thấy khác, ta thấy khác.
Ta an lạc, việc j phải này kia, việc có phép thuật đòi hỏi phải có yêu cầu đủ thứ, và đây thế giới của người phàm, ok.
Ko thể phá vỡ thế này đc.Vấn đề này cũng nói rồi luôn, trên kia.
Đừng chấp kiến, buông xả.
Ông nói ta ko từ bi, ông ko là ta mà biết ta ko từ bi, ko yêu thương.?
Ta ko từ bi, viết ra nhìu thế làm chi? Mà còn bị ông nói này nọ.
Cũng ko lừa tiền các ngươi.
Trên diễn đàn này, ta có nhận sự trợ giúp ( tự người ta giúp, ko phải ta cầu) của 2 người là HT và 1 người nữa, hiện nay đang là tiếp thế( đắc thế vai tiếp thế) xin giấu tên.
Người đầu tiên giúp ta, ý người đó là muốn tặng món quà cho ta, vì trên này ta nói máy pc bị hư, ta ko viết bài đc, nhưng nghĩ lại sao đó ko biết, sau này khi ta nói ý là thánh thất hiện tại đang tu bổ tượng di lạc , người này cũng quyên góp vô phần này, và một chút riêng lẻ tẻ, ta mua 1 cái máy bơm nước, vì nhà ta làm nông, mua cái này thì người đó sẽ đc nhìu công đức hơn( trong này cũng nói vụ một người vét giếng, công đức ko phải là việc anh ta cực khổ đào đc cái giếng mà là nước, cũng nói rõ trong này luôn)
Còn 1 người tiếp thế, là vì người này mua cho ta 1 cái điện thoại, ta hiện đang dùng nó viết bài, nếu như so sánh, người 1 và người 2 thì sẽ biết vì sao có sự khác biệt.
Ta ko muốn ồn ào, cũng ko muốn nổi danh, chỉ 2 người đó mới biết tên của ta, còn về diễn đàn, nhứt là những người âm thầm trợ giúp diễn đàn duy trì thì ta cũng có lời cảm ơn.
Nhưng cảm ơn suông thì nói làm j, tại sao ta thích viết ở diễn đàn này, mà ko là đâu khác.
Một phần là gắn bó, ta tạo ních ở đây, một phần vì nó lag, khó vô, vì thế mà ít người đọc đc bài của ta, vì ta sợ mình nổi danh, sẽ ko yên tĩnh đc trong thời gian còn lại của ta.
Nói như vậy, lại có người dè biểu.
Thôi kệ, trở lại vấn đề diễn đàn, ta mắc nợ diễn đàn này một cái ních, và một số bài viết mà ta viết vô đây, là nơi để ta buông xả cái trí thức ta đã có đc tại Thế, thì nhờ có diễn đàn mà ta đc xả ra.
Cho nên khi mọi người có hỗ trợ phần duy trì diễn đàn này mà gặp khó về tâm linh ( sau khi xả bỏ thân xác này, hoặc lúc diệt thế đi ngang qua) thì có thể nhờ chủ nhân ông, tức niệm nam mô Di Lạc vương phật, ý trong đầu nghĩ tên ních này thì sẽ đc giúp đỡ. Ok , ta hứa như vậy.
Còn người nào ko tin thì thôi, bỏ qua cho.
Trước khi kết thúc chủ đề, ta nhắc một điều nữa, là A Di đang muốn về VN mà hơi khó, bên đó thì ổng cũng phi thăng đc, ko hề j, hôm bữa bài viết trước trên đây có nhắc ổng, nhìu người ko rõ lại nói ta trách ổng, ko phải như vậy, đang nói nhìu người có linh căn bên hải ngoại ko chịu về VN thì sẽ rớt, chứ ko phải A Di. Ok.
Thân!
Hãy khoan, đợi thêm chút nữa!
Trước khi bắt đầu cuộc phán xét ( bắt đầu nghĩa là từ từ) thì ta nói thêm khái niệm tổng quát về chủ nhân ông.
Trong một chu kỳ sống của một loài vật cụ thể, một cá thể cụ thể, cái j điều khiển nó, khoa học gọi là bản năng sinh tồn, chủ nghĩa hữu thần thì gọi là giác hồn, nghĩa là có một chút trí tuệ, điều khiển bản thể đó, nhưng trí tuệ đó thấp.Và trí tuệ thấp này là chủ nhân ông ở vai trò con thú, điều khiển con thú.
Trong chu kỳ sống của con người, này thì khỏi cần nói, dĩ nhiên là trí tuệ điều khiển, hay còn gọi linh hồn. Chủ của trí tuệ, chủ của Linh hồn, điều khiển con người là chủ nhân ông ở vai trò con người.
Trong từng cơ quan, nhà máy, xí nghiệp, thôn, xã, huyện,tỉnh, thành phố, quốc gia, địa cầu, 72 địa cầu, 1 tiểu thế giới, đại thiên thế giới, từng hệ hành tinh, ngân hà, vũ trụ, cõi, giới, pháp giới.... Đều có một người làm chủ từng cái nói trên như thế. Người đó đều là chủ nhân ông.
Trong thần, thánh, tiên, phật, còn gọi là thần linh trong chủ nghĩa hữu thần thì tinh thần càng phát triển ở cấp bậc càng cao thì trí tuệ càng thông thái, viên mãn. Cái trí tuệ điều khiển các bản thể thần linh hữu thần nói trên là chủ nhân ông.
Như vậy, chủ nhân ông, tức trí tuệ, nó ko có giới tính( chỉ có tri thức về giới tính), cũng ko có hình tướng hữu hình, vì chủ nhân ông là tinh thần, là trí huệ cho nên đại diện chủ nhân ông là cái j, Nhiên đăng cổ phật, là ngọn đèn sáng, là Di đà cổ phật đại diện cho mức độ sáng( mức độ trí), và Di lặc cổ phật đại diện cho tinh thần sáng, nghĩa là ổng là chủ nhân ông, chủ của cái đèn, chủ của bộ não, chủ của sự sống....của tất cả mọi thứ.
Nghĩa là mọi thứ có trí huệ, thì đều tôn ổng làm chủ.
Có nhìu thứ, nó bị giới hạn.
Hữu hình có giới hạn, chính vì thế mà trí tuệ của nó, cũng chỉ giới hạn ở vật hữu hình đó.
Ví dụ, trí tuệ ở cấp thần, nó loanh quanh chỉ đủ để điều khiển thần, trí tuệ ở mức phật cũng chỉ để điều khiển ông phật đó thôi. Như vậy có nghĩa là các chủ nhân ông ở vai trò bản thể khác nhau thì độc lập có trí huệ khác nhau, có thể liên hệ lẫn nhau ( tương tác), liên kết với nhau thành một khối sáng.
Tương tự, bên kia cũng thế, thành một khối tối.
Điều khiển chung 2 khối này tương tác là chủ nhân ông, nghĩa là ở mức độ nào cũng có chủ nhân ông điều khiển.
Cho nên việc chủ nhân ông xuất hiện phải ở trên cao, trên đài cao, vì tất cả mọi chủ nhân ông như thần, thánh, tiên phật đều ngồi trên đài cao, thì ổng cũng vậy, ổng ngồi ở cao đài.( Cao đài là j, trên kia giải rõ)
Ta cũng phải giải thích thêm vụ phụ nữ, mất công có người ko biết, như Ít Đẹp, nói ta khinh thường phụ nữ, miệt thị họ.
Như đoạn sau: phần âm là cái áo lót ngoài, bảo vệ phần dương bên trong.Nó giống như cái bịch ni lông người ta dùng đựng đồ, bỏ đồ vô rồi tha đi, y như vậy ko j khác.
Quý là vật trong bịch ni lông đó, chứ ko phải cái bịch.
Phụ nữ, phần âm, hay xác, hoặc đời, cũng như cái bịch ni lông, nó bọc lấy cái j, cái trí huệ, phần dương bên trong, tức là nó bọc chủ nhân ông.
Một khi chủ nhân ông phát triển đầy đủ, thì rời đi bản thể cũ( cái bịch cũ), quá trình này là tha bịch ni lông đi nơi khác, như đoạn trích trên có nói.
Khi đi tới chỗ mới, tức nơi cần học hỏi phát triển, thì chủ nhân ông sẽ tìm cái bịch ni lông khác, bịch ni lông này, nó có hình dạng khác bịch ni lông lúc ban đầu, nhưng cũng là bịch ni lông cũ dc tái chế lại.( Phụ nữ cũ, âm cũ,xác, đời cũ...trong hình dạng mới)
Chứ ko hề rời bỏ, hoặc bỏ luôn.Nghĩa là khi chủ nhân ông phát triển lên cao, thì phần âm bao bọc bên ngoài lúc ban đầu, nó cũng phát triển theo, ko rời ko bỏ, đi đôi với nhau, đây là tình yêu chung thủy.( Bí pháp màu hoa bí, có nói trong tâm tư chuyển hoá, tâm tư người đạo cao)
Trong chủ đề đắc đạo này, đắc thế là phần âm chọn phần dương( bài viết trong chủ đề này).
Ví dụ, pháp tướng ông phật là phần âm, là phụ nữ, là xác, là đời... Bao bọc bên trong là trí huệ viên mãn, chánh đẳng chánh giác.
Khi đó phụ nữ đẹp ko, đẹp, quá đẹp, dùng lời cũng ko ca ngợi hết đc, vì cái bịch ni lông cũ, nó biến đổi, trau luyện, nấu cao, rèn dũa... theo cho phù hợp trí tuệ bên trong gọi là pháp tướng.
Cho nên ở bài viết trước, trong chủ đề này, ta nói phụ nữ ko phải phái đẹp, cái đẹp thực sự khi và chỉ khi nó viên mãn về trí huệ, khi đó, bên ngoài mới đẹp, vì bên trong đẹp nó lấn ra bên ngoài, dẫn đến bên ngoài, bịch ni lông, phụ nữ, hay pháp tướng mới đẹp.
Các ngươi ko chịu làm đẹp trí huệ, cứ làm đẹp cái bịch bên ngoài làm chi, mặc dù cuối cùng nó sẽ đc tái chế lại, nhưng khi tốn công làm đẹp, sẽ tốn thời gian, hao mòn tâm tánh, rước thêm phiền não ko đáng có, làm chậm trễ thời gian tu hành, muốn đc đẹp vĩnh viễn, thì hãy đầu tư lâu dài, đầu tư tinh thần.
Ta cũng có nói, tất cả những j đang tu hành, đang tiến hóa phần hồn, đều thuộc âm( phụ nữ, mặc dù bản thân là giới tính nam, hoặc gọi con đực ở đv), ( hình như ở phần như lời đã hứa, những sự thật sắp mở, ta viết nhìu, gói gọn quá, nhìu khi quên nó ở đâu)
Cho nên này, Ít Đẹp, ông nói ta khinh miệt phụ nữ, là sai nhá.
Ta luôn nói ẩn ngôn, đọc ko hiểu đc thì thôi, ta cũng nói rồi, lời ta khó hiểu, ta cũng nói ta chỉ giáo, truyền cho phật còn j( chủ đề nào ko nhớ, nhưng đây là tâm tư), những ai đọc ko hiểu, thì quả vị là bồ tát trở xuống mà thôi.
Có một ông phật nào ko giữ chữ tín, ko chung thủy, 2 lòng, ăn cháo đá bát, ăn xong phủi mỏ ra đi, ....hay ko?
Ko có!
Cho nên dĩ nhiên, những cái xác mà chứa đựng trí tuệ của ông phật, lúc chưa thành phật đó, nó sẽ thành pháp tướng của ổng.
Pháp tướng là phần âm, trí huệ, hay chủ nhân ông là phần dương. Luôn luôn chung thủy, đi từ vô thỉ tới hiện tại và vị lai.
Còn như vấn đề phụ nữ, xác của họ đc con người gọi nữ giới, hay phụ nữ, là pháp danh chỉ phần âm, còn phần điều khiển nó là trí tuệ , chủ kiến thức nghiên về giới nữ.
Giờ còn trách ta nữa hay ko?
Cho nên ta khổ não, là ko ai hiểu ta, cho đến khi các ngươi hiểu đc, muốn tìm ta thì đã muộn, ta đã ra đi, ta thấy cái viễn cảnh đó rồi.
Cái j ta cũng thấy hết rồi, nhưng khi có bản thể nhất định, là đã có một cái thế nhất định, phải nhớ định nghĩa cân bằng nghiên mà ta đã nói tới, nó sẽ giúp các ngươi rất nhìu, vì là dù cho bất kì thứ j, thì nó cũng ở trong định luật đó cả.