Luận giải các lá số mẫu P.2
Lá số tiếp theo
ĐIÊU THUYỀN là người như thế nào ?
Theo sách cổ thì ĐIÊU THUYỀN tuổi Nhâm Tuất ,ngày 23 tháng 8 giờ Dần
http://www.lyso.vn/dichvu/lasotuvi/0...U THUYỀN.jpg
Mệnh ở Mùi –Thân ở Hợi : là 2 vị trí của người đàn bà khôn khéo ,sáng suốt ,phúc hậu ,tin có lẽ phải của thần quyền .Mặc dù Cự Đồng hãm địa ,đối với tuổi Nhâm không phải là cách hay ,cũng như ai được dự phần quý quý .
Nàng là người sống không thể không có nghệ thuật ,mỹ thuật (Suy -Tồn)với mớ tài hoa thực có (Tả Hữu –Đào Hồng –Khôi Việt)làm gì mà chẳng “đổ quán xiêu đình,nước nghiêng thành mất” (giáp Xương Khúc).
Đành rằng người có tài lại đẹp ,khả ái ,nhưng tư cách của nàng có đáng để cho miệng thếhậu lai khinh khi ,cho là “phường vô hạnh”?
Xin thưa là KHÔNG!
Có Khoa cung an Thân ,Mệnh có Tam đức .Nữ mệnh đắc Khoa là tối hảo ,cùng với Tam đức có khác gì Tứ đức .Một người biết sống cao cả ,1 người có tâm hồn phúc thiện,thế thường : người có tài lại hay bị lụy vì tài ,chẳng may sinh vào thời nhiễu nhương ,cũng biết đem thân mà đền nợ nước .Thời gian tư tưởng chính kiến thay đổi .
Ngày nay hễ ai là người có tài ,có chí ,thì khi xét đến vấn đề “trung quân ái quốc” phải đặt thành 2 vấn đề : ái quốc là khẳng định ;còn trung quân phải là minh quân .
Ngày xưa thì lại khác : nước là vua ,vua là nước ,mặc dù hèn nhát như HiếnĐế ,tôi trung vẫn phải tuyệt đối trung thành .là bạo chúa như vua Trụ mà quần thần vẫn phải hy sinh cho trọn chữ trung thần.
Điêu Thuyền có phải vì cái ngôi vua mục nát nhà Hán không dám từ nan phận “liễu yếu đào tơ” đối với sơn hà .Phải khen chứ sao lại chê !
Một người con gái như Điêu Thuyền ,phải làm nô tì cho Vương Doãn hẳn phải xuất thân từ 1 gia đình khiêm nhường trong xã hội loạn lạc(Vũ Tướng –Hình –Riêu -Kị .Nhật hãm-Thanh long .Âm hãm ngộ Linh -Đẩu quân)
Rồi nhờ quan Tư đồ dạy dỗ và nhận làm nghĩa nữ ,biết đâu chẳng phải vì tài sắc ,vì hoàn cảnh mà làm cho phận liễu được dịp thuận tiện mà gây mối éo le cho Đổng Trác và Lữ Bố .Nếu không phải là người có tinh thần yêu nước ,tìm cuộc sống phú quý theo thế thường tình thế nhân thì làm gì có liên hoàn kế ghi vào sử sách .
Khoa cư Hợi không thể coi thường : là 1 biển nước lũ rửa sạch tích cách dơ bẩn của Đồng Cự hãm địa .Cho đến Hà Sát Cơ Hỏa (lưu hà -kiếp sát –thiên cơ -hỏa tinh)cũng được giải nguy .Có thể nói là 1 người hết sức chung tình.
Cuộc đời trần thế :giai nhân hễ gặp anh hùng thì như keo sơn bám chặt .Chỉ tiếc rằng Lữ Bố chỉ là 1 anh chàng đẹp trai “võ dõng vô mưu” (Âm hãm -Hồng –Linh đắc địa),sự nghiệp chẳng là bao (Không Kiếp),để mối tơ duyên của nàng quá lỡ làng .Phải chăng là Phúc đức cung Nhật hãm –Thanh long –Không Kiếp?
Như lá số này của Điêu Thuyền cũng đáng được trọng đãi mến thương như ai trên đài vinh dự , thật ra không thấy gì là hư thân mất nết.
Nàng phải dùng thủ đoạn (Đào –Thiên Không)mong đem lại thanh bình cho đất nước ,rồi ra Thiên Không này không thể không vì Hồng loan dẫn dắt nàng đến mượn cửa thiền cầu mong giải thoát cuộc đời còn lại ,sau khi Lữ Bố bị Tào Tháo hạ sát .
Trích Tử vi nghiệm lý của Thiên Lương
Nguyễn văn thiệu: ông vua tuổi tý
BÀI NÀY MÌNH SƯU TẦM ĐƯỢC ,NẾU MOD THẤY KHÔNG THÍCH HỢP THÌ MOD XÓA DÙM ĐI NHÉ :D
NGUYỄN VĂN THIỆU: ÔNG VUA TUỔI TÝ
Mãi cho đến khi cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu qua đời vào năm 2001, người ta mới được biết đến "tuổi thật" của ông, còn trước đó ai cũng nghĩ ông là người tuổi Tý, nhưng thực ra ông lại là người cầm tinh con Hợi.
Trên cáo phó của gia đình, cũng như phần tiểu sử "chính mạch" đều ghi ông Thiệu sinh ngày 5 tháng 4 năm 1923, nhưng trước năm 1975 ở Saigòn các thầy chiêm tinh gia và những nhà bói toán đều "xủ quẻ" cho ông theo ngày sinh 24.12.1924 - và sau đó đồn thổi trong dân chúng rằng: ông là người có chân mạng đế vương, khi sinh vào giờ Tý, ngày Tý, tháng Tý và năm Giáp Tý. Nhưng nếu căn cứ vào tuổi chính xác và thật sự của ông thì ông lại sinh vào năm Quý Hợi.
Ðiều công bố "trái nghoe" này đã khiến các cuốn sách luận bàn về lá số tử vi của ông Thiệu, cũng như các thày tử vi trước đây đã từng ca ngợi ông Thiệu "một mình giữ đến 4 cái Tý" đã phải tắt tiếng, vì họ không ngờ bị hố nặng khi sa vào "mê hồn trận" và "dân vận" kinh hoàng đến như vậy. Ðiều này chứng tỏ đã có một bàn tay đạo diễn nào đó đã bày ra cái "tuổi giả" cho ông Thiệu (và chắc chắn được sự đồng ý của ông vì chưa từng ai nghe thấy ông cải chánh về việc này bao giờ), để các "địch thủ" của ông phải khiếp vía và đứng qua một bên để cho ông dễ bề... làm việc.
Trước khi nói đến lá số tử vi theo tuổi thật của ông Thiệu, mời quý vị đọc qua lời bàn của những người đã tin ông Thiệu sinh vào năm 1924:
*Chân mạng đế vương qua tuổi giả:
-Tử vi gia Nhật Thanh, người chuyên biên soạn các cuốn Lịch sách Tử vi hiện cư ngụ tại California đã cho người viết biết, ông là một trong những người đã từng coi tướng số cho ông Thiệu kể từ khi ông Thiệu còn là một sĩ quan cấp úy, và tiên đoán ông Thiệu sau này sẽ trở thành Tổng thống vì có đến 4 cái Tý trong mệnh tuổi. Sang đến Mỹ ông Thiệu vẫn giữ liên lạc với ông thày coi tướng cũ, và thường hỏi chuyện mỗi khi có vấn đề cần lý giải. Ông Thanh (cũng là ca sĩ Trường Thanh) nói ông Thiệu là người gốc Chàm và sinh ở Ninh Thuận, trong một gia đình nghèo có 7 anh chị em và bố mất sớm. Mãi cho đến khi ông Thiệu qua đời, ông Nhật Thanh mới biết mình lầm, nhưng ông nói rằng: "Khi mà mình sống với một cái gì quá lâu (tuổi giả) thì nó cũng vận vào mình (y như tuổi thật)".
-Trong một bài viết vào năm 1990 đăng trên tuần báo Việt Nam Thời Nay, nhà báo Trần Huy Quyền trong đoạn phiếm "Luận về lãnh tụ" cũng viết:
"Người lãnh tụ phải có chơn mạng đế vương. Ngày xưa Hán Cao Tổ Lưu Bang sinh vào giờ Tý năm Tý, một chuột là Tả Phù, một chuột là Hữu Bật nên khởi binh dành được thiên hạ. Riêng người Nguyễn Văn Thiệu không phải chỉ có 2 con chuột như Hán Cao Tổ, mà có những 4 con. Một Tả Phù, một Hữu Bật, một tiền pháo, một hậu xung... Trong cõi trần ai này ít ai có được cái lá số tử vi đại quý cách như thế, ngoài những bậc chơn mạng đế vương"...
-Trong Hồi ký của phản tướng Ðỗ Mậu, (một người rất rành về khoa tử vi, tướng số) ông viết một cách đầy sức thuyết phục: "Thiệu sinh tuổi Giáp Tý (1924), sinh vào giờ Tý (nửa đêm), tháng Tý (tháng 11 Âm lịch) và cung Mệnh Viên cũng nằm ở Tý. Lại nữa, mệnh của Thiệu là mệnh Kim mà lại nằm vào cung Thủy là đắc cách. Năm 1965 khi Thiệu đúng 41 tuổi đi vào cung Thổ, mà Thổ lại sinh Kim, lại gặp Khoa, Quyền, Lộc, Binh, Hình, Tướng, Ấn hội chiếu là thượng cách, vì thế Thiệu giữ chức Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia, rồi sau đó lên chức Tổng thống. Vì cung Phúc Ðức là gốc của lá số cho nên tuy hết làm Tổng thống mà Thiệu vẫn được thụ hưởng giàu sang, an nhàn cho đến 1985, nghĩa là vào hạn Chính Hòa ở cung Ngọ".
-Ông Lưu Tường Quang, khi giữ chức quyền Tổng thư ký của Bộ Ngoại Giao VNCH vào những ngày trong tháng 4.1975 cho biết, ông là người đã ký trên sổ passport cuối cùng cho cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Ông nói là không nhớ rõ ngày tháng năm sinh ghi trên sổ thông hành, nhưng ông nói "có thể là năm 1924".
Ông Quang kể vào đêm 20.4.1975 Ðại tá X thuộc Trung ương Tình báo đến chở ông tới Bộ Ngoại Giao để ký sổ thông hành cho ông Thiệu. Ông nhớ đó là cuốn passport bìa màu xanh đậm dành cho các viên chức chính phủ và ngoại giao, trang trong dưới hình ông Thiệu có hàng chữ "His Excellency Mr Nguyễn Văn Thiệu, President of the Republic of Vietnam". Ông Quang còn nhớ một chi tiết quan trọng khác khi Ðại tá X. nói với ông là "Tổng thống yêu cầu ký đi một năm và trở lại" và nơi đến là Ðài Loan.
Tôi đem chuyện ngày tháng năm sinh của ông Thiệu hỏi Tử vi gia Quang Lộc, người có 50 năm kinh nghiệm và hiện cư ngụ ở Lakemba, Sydney. Ông Lộc nói: "Ðối với một số chính trị gia phương Ðông thì việc giữ kín ngày tháng năm sinh cũng quan trọng không kém việc đàn áp đối thủ", vì vậy ông không ngạc nghiên khi thấy ông Thiệu có tới hai lá số tử vi. Theo ông, nhận xét về 1 lãnh tụ hay một con người thì phải xem "thần" chứ không phải xem "tướng", và đừng nghĩ tuổi này tốt tuổi kia xấu một cách phiến diện. Tử vi gia Quang Lộc còn nói: "Có người sinh đôi, cùng giờ, cùng phút, cùng huyết thống... thế mà có người lại yểu mệnh còn người kia lại sống thọ, có người thông minh tài trí, mà người kia người chậm đẹt, bình thường!" Ông cũng đồng ý rằng, việc tạo ra tuổi Tý để đứng đầu mười hai con giáp của ông Thiệu chỉ nhằm mục đích loan truyền "chơn mạng đế vương" trong số những người mê huyền thoại và thiếu phương tiện kiểm chứng.
Giáo sư Liêu Kim Sanh trước 1975 dạy ở Ðại học Văn Khoa, nhưng kể từ khi miền Nam sụp đổ ông đã trở thành một chiêm tinh gia có hạng hiện nay ở Saigòn và cũng có nhiều khách trong đủ mọi giới. Ông nói, thời ông Thiệu ở Saigòn có nhiều thầy tử vi và tướng số nổi tiếng như chiêm tinh gia Huỳnh Liên, thày tướng số Ðinh Sơn, chiêm tinh gia Minh Nguyệt.v.v. và những người này đều nói có thân chủ là những vị chức quyền trong chính phủ. Việc ông Thiệu tin vào tử vi và phong thủy là chuyện có thật, khi ông cho xây Hồ Con Rùa (sau lưng Nhà thờ Ðức Bà) để trấn giữ "lưng rồng", và cho dời mộ thân phụ ông vào một mảnh đất tốt trong nghĩa trang Mạc Ðỉnh Chi... Giáo sư Liêu Kim Sanh nghĩ rằng "tuổi giả" của ông Thiệu chắc đã "xuất hiện" từ khi ông "lên lon" sau cuộc đảo chánh năm 1963, chứ không thể có từ thời ông Thiệu còn là một sĩ quan cấp tá, vì lúc ấy ông Thiệu chẳng có lý do gì để cho một thày bói nào đó ngụy tạo "chân mạng đế vương". Gs Sanh cho rằng chuyện này không thua gì chuyện "Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần" của người xưa. (để thu phục lòng dân, quân sĩ đã dùng mỡ viết hàng chữ trên lên lá để cho kiến ăn đục thành lỗ chữ. Dân chúng nhặt được, tưởng là điềm trời, mệnh trời nên tin theo).
*Tuổi thật của ông Thiệu nói gì?
Ông Thiệu sinh ngày 5.4.1923 tại làng Trị Thủy, xã Tân Hải, quận Thanh Hải, tỉnh Ninh Thuận, như vậy ông Thiệu sinh năm Quý Hợi, tháng sinh Ất Mão và ngày sinh Mậu Thân, còn giờ thì không ai rõ. Trong các lá số tổng hợp không bàn thêm chi tiết đã cho thấy ông Thiệu là người "có tuổi thơ nghèo khổ, ít học, nhưng khôn ngoan và ương ngạnh. Tuy háo sắc nhưng rất kín đáo để che giấu tình cảm". Tử vi cũng nói người tuổi này "có vóc dáng thanh tú, điềm đạm, thông minh, mưu trí và nhất là biết chụp thời cơ. Có khiếu về văn nghệ, và ngoại ngữ, lấy vợ sớm và phải có người mai mối. Hôn nhân hạnh phúc có khi suýt đổ vỡ vì tính khắt khe của mình".
Trong một lá số khác dành cho tuổi Quý Hợi của ông cũng viết: "Ðây là người ôn hòa, mềm mỏng, đa nghi, có nhiều mưu trí. Suốt cả cuộc đời đều được yên thân, và hưởng giàu có sau 33 tuổi. Khuyết điểm của người tuổi này là: chủ quan, liều lĩnh, thô bạo, nóng nảy..."
Nếu xét về tử vi Tây phương thì ông Thiệu tuổi Miên Dương (Aries). Bản phân tích tổng quát của người tuổi này xem ra quá đúng với tuổi thật của ông Thiệu: "Chịu ảnh hưởng Hỏa tinh - Mars, thần Chiến tranh. Ðây là người nhiều nghị lực, rất can cường, tự tin, cá tính độc lập, có nhân cách riêng, có tài lãnh đạo nhưng hơi độc tài, hiếu thắng và liều lĩnh. Miên Dương mạng lửa nên rất có uy quyền, óc sáng tạo, có tài ngoại giao nhờ ăn nói bặt thiệp. Người tuổi này hợp với việc điều binh, khiển tướng..."
Nói về tuổi thơ nghèo khổ: ông Thiệu mồ côi cha từ năm lên 11 tuổi, trong một gia đình đông anh em (7 người) và ông là con út. Lúc lên 5 ông đã phải mang bánh ú, bánh tét do mẹ nấu để đem ra chợ bán, từ năm 8 tuổi ông đã phải đi chăn bò. Ông học đến lớp 9 rồi phải nghỉ học và đi lính cho Pháp. Ông Lưu Tường Quang nói mặc dù ông Thiệu học ít, nhưng kinh nghiệm và tài trí của ông thì lại có quá nhiều. Ông Quang so sánh ông Thiệu lớp 9 và ông Paul Keating làm Thủ tướng nước Úc khi học hết lớp 10, và nói: "Bằng cấp chưa chắc đã làm nên lịch sử". Ông Quang kể vào ngày 8.6.1969 ông đã có dịp tháp tùng với phái đoàn VNCH do TT Thiệu dẫn đầu sang đảo Midway để họp Hội Nghị Thượïng Ðỉnh với Tổng thống Mỹ Nixon. Tại đây cái dũng của một lãnh tụ (dù là tiểu quốc dưới mắt người Mỹ) đã được ông Thiệu biểu lộ rõ ràng trong cuộc thương thảo. Ông Thiệu không đồng ý Việt Nam hóa chiến tranh, không muốn người Mỹ rút nhanh mà không huấn luyện và quân viện đầy đủ, cũng như buộc người Mỹ phải ký những cam kết "mật" trên cấp quốc gia, và phần lớn những "đề nghị" của phía Mỹ đã bị ông thẳng thừng bác bỏ. Cuộc họp dự trù chỉ 2 hay 3 giờ đồng hồ, nhưng đã kéo dài đến gần 8 tiếng mới ra được một bản Thông Cáo Chung, khiến Tổng thống Nixon đã tỏ ý không vui, và cảm thấy bị lép vế qua cuộc đàm phán này!
*Nói về khiếu ngoại ngữ:
Trong lá số tử vi nói ông Thiệu là người có khiếu ngoại ngữ, nên học rất mau (theo kiểu học ít hiểu nhiều). Trong những cuộc gặp gỡ với lãnh tụ của các quốc gia đồng minh, ông Thiệu đều nói tiếng Anh và không cần thông dịch, ngoại trừ trong những lúc cần ghi vào biên bản những điều hệ trọng. Nếu quý vị độc giả từng xem loạt phim "Cuộc chiến mười ngàn ngày" chiếu trên các đài truyền hình, hoặc cuộc phỏng vấn bằng tiếng Anh với hệ thống truyền thông BBC đều thấy ông sử dụng tiếng Anh một cách khá nhuần nhuyễn. Với học lực lớp 9 dưới thời Pháp thuộc, chắc chắn ông Thiệu không biết một câu tiếng Anh, nhưng khi quyền bính đến tay, vì không tin ai nên ông đã chăm chỉ học tiếng Anh với các người thân cận, trong đó có ông Hoàng Ðức Nhã là cháu và cũng là cố vấn riêng của ông.
*Ðường tình duyên:
Ðúng như lá số tử vi đã nói, ông Thiệu khi còn là một sĩ quan trẻ đã được bạn đồng ngũ là ông Ðặng Văn Quang giới thiệu cho cô cháu gái của mình tên là Nguyễn Thị Mai Anh cư ngụ ở Mỹ Tho là người đạo Công Giáo. Ông Thiệu đồng ý vào đạo (và rửa tội với tên thánh Martino) nên đám cưới đã được diễn ra vào năm 1951, và cô dâu Mai Anh lớn hơn ông đến 2 tuổi. Chuyện hơn tuổi này đã được các thày bói nói là "Nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một", và lá số của bà Thiệu là "vượng phu, ích tử" và giúp chồng hoàn thành sự nghiệp nên ông Thiệu đã chấp nhận sống với bà cho đến trọn kiếp.
Tuy nhiên trong lá số cũng nói ông Thiệu là người đào hoa và háo sắc, nhưng lại biết cách che dấu những vụ tình cảm ngoài luồng. Trước năm 1975 làng báo ở Saigòn đã đồn thổi câu chuyện ông Thiệu có con rơi với nữ ca sĩ K.L và có lòng "ái mộ" nữ ca sĩ Thanh Tuyền. Chuyện kể rằng, khi cô K.L có bầu, ông Thiệu đã phải kiếm "Lê Lai cứu chúa" và gửi người yêu sang Tây Ðức... du học, hòng tránh những việc rắc rối khác bởi vụ "ăn vụng" này đã đến tai bà Thiệu. Khi nữ ca sĩ K.L và Thanh Tuyền đến Úc trình diễn vào năm 1984, tôi đem chuyện "nghi vấn" này ra hỏi K.L, cô không phủ nhận mà cũng không xác nhận khi nói rằng: "Mấy ông nhà báo kiếm chuyện không hà! Cái gì cũng vậy, có ít xít ra nhiều..." Lúc tôi hỏi chuyện K.L cũng có mặt nữ ca sĩ Thanh Tuyền, thấy khó "cạy miệng" chuyện riêng tư giữa chốn đông người nên tôi không hỏi tới nữa. Riêng ca sĩ Thanh Tuyền cũng là người được ông Thiệu ái mộ, và chính ông khi được báo chí hỏi ông thích ca sĩ nào nhất thì ông đã "thành thật" trả lời "Thanh Tuyền". Tôi cũng đem chuyện này ra hỏi thì cô cũng trả lời úp mở: "Ai ái mộ mình thì mình... nhận, đâu có can được, ông ấy cho người mời thì mình đến hát... thế thôi".
Báo chí ở Saigòn cũng viết trong thời gian xảy ra các vụ tình ái, thì ông Thiệu lại có thú đi câu đêm ở Vũng Tàu. Ông câu cá dưới biển, hay cá trên bờ, và người "đi câu chung" là ai thì không ai rõ, nhưng việc một Tổng thống đa đoan chuyện quốc sự, mà vẫn dành thời giờ "đi câu" vào lúc "tối lửa tắt đèn" thì quả là một nghi vấn có thể đặt thành vấn đề...
Riêng về khoản có khiếu về văn nghệ, ông Thiệu đã tỏ ra rất rõ khi đến tham dự trại họp mặt Hướng Ðạo toàn quốc được tổ chức tại Suối Tiên, tại nơi này ông đã ngồi và đánh trống hết cả một bản nhạc với ban nhạc Hướng Ðạo (xem hình). Khi đến thăm nơi huấn luyện Thiếu Sinh Quân tại Vũng Tàu ông cũng nổi hứng lên hát bài "Xuân này con không về"... nhưng chỉ mới nửa bài thì ông đã phải đi xuống vì không thuộc lời.
*Ða nghi và mưu trí:
Chuyện ông Thiệu lên như diều gặp gió, mặc dù trên ông còn có hàng tá những sĩ quan lão làng, đàn anh. Thế mà tất cả đều "nhường đường" để cho ông lên vị trí lãnh đạo, chứng tỏ ông là người biết dùng người và có mưu trí. Nói về tính đa nghi của ông Thiệu, một trong những chuyện lớn nhất là ông đã ngụy tạo ngày tháng năm sinh giả để không hé lộ "thiên cơ" với các đối thủ, và dùng những người thân tín nhất vào các vị trí then chốt. Chính vì thế mà hơn mười năm cầm quyền của ông, đã không diễn ra bất cứ một cuộc phản loạn nào!
Nhà báo Trần Huy Quyền khi còn sống cũng đã viết: "Người lãnh tụ phải biết trị quốc. Cụ Ngô Ðình Diệm cầm quyền 9 năm bị 2 lần đảo chánh, vậy không biết trị quốc và quá tin người nên chết thảm. Ðại tướng Dương Văn Minh cầm quyền 3 tháng bị 1 lần đảo chánh, vì không biết trị quốc nên thân bại danh liệt. Nguyễn Khánh cầm quyền 13 tháng, Phan Huy Quát 5 tháng, Nguyễn Cao Kỳ 2 năm, tất cả đều bị lật đổ, vậy không biết trị quốc nên sự nghiệp tiêu tùng. Riêng người Nguyễn Văn Thiệu cầm quyền 10 năm không một lần đảo chánh, vậy là người biết trị quốc - xứng danh là lãnh tụ".
Tánh đa nghi và cẩn trọng của ông Thiệu đã bộc lộ rõ nét khi ông tự quyết định nhiều việc quan trọng mà không cần hỏi ý kiến ai. Lý do là vì chung quanh ông có quá nhiều điệp viên hai mang như Huỳnh Văn Trọng, Vũ Ngọc Nhạ, Phạm Ngọc Thảo hay Phạm Xuân Ẩn... đó là chưa kể đến việc CIA Mỹ đã đặt máy nghe lén trong tất cả các phòng họp trong Dinh Ðộc Lập. Ðây là lý do tại sao khi chiếm được Dinh Ðộc Lập vào tháng 4.1975, Việt cộng sau khi đã nhờ các chuyên viên Liên Xô đến vô hiệu hóa các "chip" nghe lén mà vẫn không dám sử dụng công thự này, mà đành biến nó thành một "di tích lịch sử".
Một phụ tá thân cận của ông Thiệu là ông Nguyễn Văn Ngân cho biết: "Các tài liệu mật và các văn kiện quan trọng, ông Thiệu đều tự tay cất giữ trong một tủ sắt có mật mã riêng mà chỉ mình ông biết. Các cán bộ tình báo của địch hay của Mỹ cũng không tìm được các bí mật quốc gia, bởi đây là lãnh vực chuyên độc của người lãnh đạo mà số giới chức tiếp cận rất hạn chế".
Ông Thiệu còn là người rất ghét và không tin dùng những người có "liên quan" đến Mỹ hoặc làm việc cho Mỹ. "Và đây là một cảnh giác chính trị bắt buộc phải có, khi người Mỹ đã gài người vào các chức vụ then chốt trong guồng máy chính quyền và chung quanh ông", ông Ngân nói.
*Cuộc gặp gỡ giữa người viết và ông Thiệu:
Trong đời tôi có 4 lần gặp được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và Phu Nhân. Chia đều ra với 2 lần gặp bà Thiệu và 2 lần với ông Thiệu. Hai lần gặp bà Thiệu thì bà đều còn ở "chức phận" Ðệ Nhất Phu Nhân, nhưng riêng với ông Thiệu thì một lần còn tại chức và lần kia thì đã trở thành "cựu" Tổng Thống, và sống kiếp lưu vong cho đến khi qua đời tại Boston, Hoa Kỳ, hưởng thọ 78 tuổi.
Lần thứ nhất tôi được gặp bà Thiệu, khi bà đến thăm trường Quốc Gia Nghĩa Tử (thời Giáo sư Phùng Ngọc Cảnh làm Hiệu trưởng và nay ông đã qua đời ở Melbourne), và lần thứ nhì là khi bà đến tham dự Lễ Hai Bà Trưng được tổ chức tại Sân vận động Cộng Hòa. Lần ấy tôi giúp bà Quốc Việt (nay hiện đang ở Sydney) trang hoàng gian hàng để khi dự lễ xong, các bà phu nhân trong chính phủ sẽ tháp tùng cùng bà Thiệu xuống thăm các gian hàng bán thức ăn và đồ kỷ niệm. Tôi nhớ hôm ấy bà Quốc Việt biểu diễn món "Xôi Chiên Phồng" khiến các bà trầm trồ khen ngợi, và bà Quốc Việt hôm ấy đã mời bà Thiệu, bà Khiêm... dùng thử món mà bà vừa vớt ra từ chảo dầu sôi sùng sục. Tôi đứng lớ ngớ ở đó, nhưng vì mặc quần áo chỉnh tề, lại có huy hiệu trường trên túi áo, nên không bị ai "hỏi thăm" gì cả. Thật ra cái lý do mà tôi đến "dự" lễ Hai Bà Trưng này chỉ là để ngắm xem coi nàng nữ sinh nào, của trường Gia Long hay Trưng Vương được chọn làm "Hai Bà" để "oai vệ" ngồi trên thớt voi đi một vòng sân banh, trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của những người tham dự - chứ không phải để "bon chen" gặp ông này bà kia, nên chuyện được đứng gần bà Thiệu chỉ là chuyện tình cờ không dự tính trước.
Lần đầu tiên mà tôi được diện kiến Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, là khi ông đến cắt băng đặt viên đá đầu tiên xây dựng Ðài Quốc Tế Viện Trợ nằm gần Bộ Tổng Tham Mưu và tọa lạc trên đường dẫn vào Trại Phi Long thuộc phi trường Tân Sơn Nhất. Hôm ấy tôi nhận lệnh của ông Trưởng Ấp tập hợp khoảng hai chục Nhân Dân Tự Vệ, để cùng các toán NDTV của các ấp khác lên đứng "dàn chào" nghe Tổng Thống đọc diễn văn trước khi ông lên đường đi Mỹ vận động xin thêm ngân khoản viện trợ vốn đang bị Quốc hội Hoa Kỳ cắt xén đến mức thảm hại!
Vì "cao kều" nên tôi được xếp đứng đầu trong các toán Nhân Dân Tự Vệ, và chính vì thế mà tôi lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt vị Tổng Thống của nền Ðệ Nhị Cộng Hòa, trong bộ áo veston, chỉnh tề và oai vệ - đi duyệt hàng quân trong tiếng nhạc quân hành, trước khi lên bục đọc bài diễn văn bằng hai thứ tiếng.
Mãi cho đến gần 15 năm sau tôi mới có dịp gặp lại ông Thiệu lần thứ hai, nhưng lần này trong vị thế của một ký giả báo Việt ngữ từ Úc muốn gặp ông để khai thác các vấn đề thời sự.
Năm ấy, ông Nguyễn Từ Nam (Chủ tịch Cộng đồng NVTD tại NSW) sau khi đi Mỹ về đã đến tòa soạn của tôi ở vùng Chipping Norton để cùng gọi điện thoại và nói chuyện với cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu nhiều lần. Lúc ấy ông Nam muốn đưa ông Thiệu sang thăm Úc, nhưng chưa có hậu thuẫn, nên muốn tôi đến gặp cựu Tổng thống và làm một cuộc phỏng vấn "mở đường". Ông Thiệu đồng ý và nói với tôi rằng, khi nào đến Mỹ thì gọi điện thoại báo cho ông biết trước một hai tuần để sắp xếp.
Sau đó tôi lên đường qua Mỹ, với nhiều chuyện công, tư lẫn lộn, trong đó bao gồm cả việc vận động cho Ðại Hội Báo Chí Việt Ngữ được dự kiến tổ chức tại Úc. Trước đó, tôi đã đến dự Ðại Hội Báo Chí Việt Ngữ được anh em trong tạp chí Ðộc Lập tổ chức tại Tây Ðức, khi bế mạc và ra thông cáo chung anh em đề nghị một địa điểm họp mặt cho kỳ tới, và không hiểu sao các tham dự viên lại "nhất trí" 100% để chọn Sydney mà không lý gì đến việc địa dư. Lúc ấy việc tổ chức tại Úc theo tôi không khó, nhưng sau khi đến Mỹ và gặp một số vị trong làng báo như ông Ðỗ Ngọc Yến (Người Việt), nhà văn Mai Thảo, Nhật Tiến, Du Tử Lê, Quyên Di... thì tất cả đều lắc đầu nguây nguẩy nói tổ chức ở Úc xa quá, khó tham dự. Thế là tôi đành phải bỏ dự án này và quay sang tìm các nhân vật thời sự để phỏng vấn.
*Cảm ơn "tài tử" Nguyễn Long:
Gặp nhà báo Nguyễn Long (mà anh em làng báo hay gọi là Long Ðất), nghe tôi kể chuyện liền mau mắn chở tôi đến tư gia của ông Nguyễn Cao Kỳ, và sau khoảng hai tiếng nói đủ thứ chuyện, tôi mời ông Kỳ và Nguyễn Long đi ăn trưa, ông Kỳ đề nghị là đến ăn phở ở tiệm Nguyễn Huệ nằm trong khu phố Bolsa. Tôi và ông Kỳ chỉ có một kỷ niệm duy nhất là vào những ngày cuối tháng 4 năm 1975, cha xứ Lộc Hưng là Linh mục Nguyễn Xuân Thu nói tôi mở cửa Hội trường để cho Phong trào Chống Tham Nhũng của Lm Trần Hữu Thanh mượn các thùng phi và gỗ để dựng chỗ đứng cho buổi nói chuyện sau cùng của ông Kỳ. Ðây là những vật dụng làm sân khấu diễn kịch và phát quà cuối năm của trường Văn Ðức, tôi lúc ấy là Tổng Thư Ký của trường nên đã làm theo lệnh của cha Hiệu trưởng. (Nhiều người hay lộn buổi nói chuyện sau cùng này của ông Kỳ là ở Tân Sa Châu, nhưng chính xác là ở xứ đạo Lộc Hưng (Chí Hòa). Nội dung của lần gặp này với ông Kỳ đã được tôi viết đến 2 lần, một lần đăng trên tờ Saigòn News do tôi làm chủ bút, và lần thứ nhì là khi tôi thực hiện cuộc phỏng vấn với ông Kỳ tại Saigòn vào năm 2006 (đã được đăng trên Văn Nghệ tuần báo và đài BBC, cùng nhiều web-site khác).
Khi đến Mỹ tôi còn có mục đích phụ là gặp mấy Trung tâm Băng nhạc để mua hàng cho Trung tâm Thúy Nga ở Bankstown. Sau khi gặp Thúy Nga, Làng Văn, Lê Bá Chư, thì Nguyễn Long dẫn tôi đến gặp ông Trường Thanh (cũng là một ca sĩ, thích quay video và thực hiện băng nhạc) hiện cũng có một số sản phẩm cần phổ biến sang Úc. Ðến nơi tôi mới biết ông Trường Thanh, lại cũng là "ông thầy bói" Nhật Thanh, chuyên biên soạn các bộ lịch sách tử vi.
Trường Thanh khi biết tôi sắp đi gặp cựu Tổng thống Thiệu liền kể cho tôi nghe các câu chuyện liên quan đến tính ưa tin thầy tướng số của ông Thiệu. Vào tháng 9 năm 1967, ông Thiệu trở thành Tổng thống của nền đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa, đúng như lời "tiên đoán" của thày bói Trường Thanh, đã nói từ khi ông Thiệu mới mang lon Trung úy, nên từ đó mỗi khi có việc gì hệ trọng ông Thiệu đều cho người đến hỏi ý kiến của nhiều thày tử vi trong đó có Trường Thanh, và trở thành một nhà lãnh đạo rất tin vào tử vi và tướng mệnh.
Ðể làm tăng thêm sự tin tưởng của tôi vào những câu chuyện đã kể, Trường Thanh quay số điện thoại và mở máy cho mọi người cùng nghe:
Giọng miền Nam từ bên kia đầu giây:
-Ai đó?
-Thưa Tổng thống, có anh Túy ở bên Úc muốn gặp Tổng thống nè.
Giọng ông Thiệu vui vẻ:
-Ủa thầy Nhật Thanh đó hả?...
Trường Thanh chen ngang câu nói dở dang của ông Thiệu:
-Việc hôm nọ em hứa với Tổng thống mà chưa có làm xong. Thôi khi nào Tổng thống lên Cali thì em đưa tay cho tiện...
Ông Thiệu cười xuề xòa:
-Chuyện ấy đâu có gì gấp, lúc nào anh đưa cũng được...
Rồi ông Thiệu hỏi tôi đến Mỹ lúc nào, ở đâu và khi nào thì đến gặp ông...
Lúc ấy ông Thiệu và gia đình đang cư ngụ tại Boston, Massachusetts cách California đến 5 giờ ngồi máy bay nên đã là một trở ngại lớn cho tôi, một người lần đầu tiên đến Mỹ và chưa rành đường đi nước bước. Ông Thiệu nói tôi gọi lại để xem có cách nào khác không, vì ông nói cũng có một vài cuộc hẹn khác với bạn bè.
Mấy ngày sau từ Cali tôi liên lạc lại với ông Thiệu thì ông cho biết hai ngày nữa sẽ có mặt ở San Francisco, ông cho tôi địa chỉ nơi đến và số điện thoại của nơi cư ngụ, và nói tôi nên dùng máy bay chỉ mất một tiếng đồng hồ. Hôm sau, khi ra phố ăn sáng, tôi may mắn lại gặp nam ca sĩ Công Thành, trước đây từng ở Úc và sang Mỹ định cư luôn cùng với cô vợ Úc tên Lyn. Công Thành vui vẻ nhận lời chở tôi ra phi trường nội địa và giúp tôi mua vé. Thành nói:
-Ra tới nơi mua vé cũng được. Máy bay trong nước Mỹ đông như xe đò, cứ một tiếng lại có chuyến, đừng sợ không đi được...
Ðúng như lời ca sĩ Công Thành nói, máy bay nội địa Mỹ y như xe đò, lên tàu chẳng cần khám xét, phòng lái chẳng cần ngăn nên người đi máy bay thấy cả "bác tài" đang lên cần, nhấn ga như thế nào. Ðã thế, máy bay chẳng có ai phục vụ, mỗi người chỉ được 1 cô Mỹ già thẩy cho gói lạc rang nhai cho đỡ buồn miệng... thế là xong.
Máy bay hạ cánh, được người bạn đón về nhà, sáng hôm sau khi người bạn đi làm tôi đã gọi taxi và đến thẳng địa chỉ mà ông Thiệu đã cho. (Sau khi về Úc, tôi đăng bài viết về cuộc gặp trên báo Saigòn News lúc ấy, và phụ đề là nếu có độc giả nào nghi ngờ về nội dung cuộc phỏng vấn của tôi với ông Thiệu thì gọi vào tòa soạn sẽ được nghe lại cuộc nói chuyện đã được thu băng dài 45 phút).
*Ông Thiệu và vấn đề thuyền nhân:
Ông Thiệu ăn mặc chải chuốt, tóc vợt ra sau và chải ngôi giữa, bắt tay tôi và nói ông "chủ nhà" phải cẩn thận như vậy vì lúc này có nhiều người quá khích, oán ghét và thậm chí có thể hành hung ông nữa! Ông hỏi tôi ngày xưa đã đi lính chưa và ở binh chủng nào, tôi cười nói "em còn là học sinh, thuộc diện Quốc gia Nghĩa tử, qua Úc năm 1979 và hiện đang làm báo", ông yên tâm và bắt đầu nói về sự dũng cảm trên chiến trường của Quân lực VNCH. Ông nói: "Mình không thua trong chiến đấu, nhưng mình thua vì bị "thằng Mỹ" nó bỏ rơi!"... rồi ông móc túi lấy thuốc ra hút như để đè nén lại những hình ảnh xưa đang dâng tràn khi có người gợi lại.
Tôi đem chuyện mới gặp Việt Dũng ở Cali và Việt Dũng hé lộ tin là "Tổng thống đang dự tính mua đảo cho người tị nạn", ông Thiệu cười buồn nói: "Anh em thương tôi thì loan tin như vậy, chứ anh em biết chuyện ấy làm sao mà làm được. Nước nào cũng có luật lệ lại còn công pháp quốc tế nữa, đâu có ai chịu để cho mình làm như vậy đâu!" Lúc ấy báo chí đang khai thác tin ông Thiệu khi được hỏi về số phận của các thuyền nhân bị hải tặc, bị chết trên biển và đang đối diện với việc phải trả về lại Việt Nam, ông đã trả lời một câu trong đó có đoạn "việc ấy không dính dáng gì đến tôi..." và bị cộng đồng người Việt hải ngoại khắp nơi lên án. Ông Thiệu trầm ngâm nói: "Ý tôi là vì người Mỹ bỏ rơi miền Nam và chính sách hà khắc của Cộng sản nên đồng bào mới hứng chịu nhiều thảm cảnh đến như vậy, và tôi cũng là một nạn nhân như họ mà thôi, chứ không phải tôi là người muốn có sự đau khổ ấy ấy diễn ra như vậy!"
*Về 16 tấn vàng:
Sở dĩ có tin "Ông Thiệu mua đảo" loan ra, vì vào lúc ấy đại đa số người Việt tị nạn đều tin là ông Thiệu đã mang được 16 tấn vàng ra ngoại quốc, và đang gửi giấu ở một nơi nào đó. Nên khi ông Thiệu không làm gì hết "để cứu người tị nạn" khiến dư luận càng thêm căm tức ông. Trả lời câu hỏi này của tôi, ông Thiệu nói: "Tôi sang Ðài Loan có một mình, số vàng ấy nặng gần 4 tấn, chứ đâu phải 4 ký mà bỏ vào vali được. Số vàng ấy vẫn còn ở Việt Nam".
Sau này các tin tức được bạch hóa là vào tối 21.4 sau khi lên tivi tuyên bố từ chức, ông Thiệu đã một lần nữa chửi Mỹ là "đồng minh vô nhân đạo, với những hành động tán tận lương tâm, khi bỏ rơi đồng minh và tìm một lối tháo lui trong danh dự". Sau đó ông Thiệu không muốn rời khỏi Việt Nam, nhưng tân Tổng thống Trần Văn Hương nói ông nên mau chóng xuất ngoại, để chính phủ mới không bị mang tiếng là "chế độ Thiệu, không Thiệu"! Vì thế ngày 25.4 ông Thiệu đã đến Ðài Loan vì nơi này có anh ruột ông Thiệu là ông Nguyễn Văn Kiểu đang làm Ðại sứ tại đó. Chỉ với vài ngày ngắn ngủi ông Thiệu không thể nào thu xếp được việc vận chuyển số vàng trị giá 120 triệu Mỹ kim vào lúc đó (năm 1975) và nay thì trị giá khoảng 400 triệu.
Sau này báo chí tại Việt Nam đã chính thức xác nhận "công lao giữ lại nguyên vẹn 16 tấn vàng thuộc về Tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo, cựu phó Thủ tướng Việt nam Cộng hòa", và viết: "Ban Quân Quản Ngân hàng Quốc gia đã bàn giao đủ số vàng (gồm 1.234 thỏi vàng cộng tiền vàng cổ), và giấy bạc (hơn 1.000 tỷ đồng) trong ngân khố cho Trung ương", vì thế những câu chuyện đồn đãi về việc cựu Tổng thống Thiệu tẩu tán 16 tấn vàng đã bị dập tắt.
*Ðến Ðài Loan gồm những ai?
Ông Lưu Tường Quang nói "Ông Thiệu chỉ xin ký đi một năm và trở về", chứng tỏ ông bị Mỹ ép buộc rời khỏi chức vụ, để khỏi làm cản trở các kế hoạch rút lui của họ. Trong chuyến đi được áp tải với các tay CIA của Mỹ ở Saigòn này đã làm cho ông Thiệu "lên ruột" vì một đằng ông muốn người Mỹ phải chịu trách nhiệm về sự sống của ông, nhưng mặt khác lại sợ bị họ thủ tiêu trên đường ra phi trường. Cùng đi với ông và đến Ðài Bắc lúc 4 giờ sáng Thứ Bảy 26.4 là cựu Thủ tướng Trần Thiện Khiêm và 16 viên chức khác cùng thân nhân, và hành lý của họ chỉ là những xách tay nhỏ.
Frank Snepp, nhân viên CIA cũng là người lái xe đưa ông Thiệu ra phi trường sau này đã thuật lại trong cuốn Decent Interval rằng: "Chuyến bay đặc biệt đêm 25.4 chở ông Thiệu qua Ðài Loan không mang theo 16 tấn vàng. Bởi không thể nào nhét số lượng vàng thỏi khổng lồ ấy vào mấy chiếc va li xách tay được. Còn bà Mai Anh, vợ ông Thiệu thì đã bay sang Bangkok trước đó một ngày trên một chuyến bay thương mại bình thường".
*Về việc Mỹ đánh cắp lại các hồ sơ mật?
Khi ông Thiệu chuẩn bị rời Ðài Loan đến Luân Ðôn sinh sống thì xảy ra việc một cận vệ thân tín của ông bỏ trốn với một số hành lý. Bộ ngoại giao Anh tính can thiệp vào vụ này nhưng không thành vì đó là hành động của CIA Mỹ nhằm đánh cắp lại một số văn kiện bí mật mà Tổng thống Nixon và Ngoại trưởng Henry Kisinger đã viết riêng cho ông Thiệu. Ông Thiệu dự tính dùng những văn kiện này để trả lời với quốc tế và lịch sử về việc Mỹ bỏ rơi miền Nam Việt Nam, cũng như là "lá bài tẩy" để Mỹ không thể hạ sát ông như đã từng bỏ tiền cho một số tướng lãnh xuống tay với Tổng thống Ngô Ðình Diệm!
Sau này có người hỏi ông Thiệu về số hành lý bị mất cắp trong đó có gì, ông Thiệu chỉ trả lời vỏn vẹn có hai chữ: "tài liệu". Như vậy những tài liệu quan trọng nhất trong cuộc chiến Việt Nam có lẽ đã trở lại trong kho bí mật của CIA hoặc đã bị tiêu hủy, để người Mỹ "không có trách nhiệm và vai trò gì" về việc giao lại miền Nam cho phe CS.
*Về Hiệp định Paris năm 1973
Ông Thiệu cho biết kể từ khi Hoa kỳ tuyên bố sẽ rút quân khỏi Việt Nam theo Hiệp định Paris ký kết năm 1973, ông đã nhìn thấy trước viễn ảnh đen tối của cuộc chiến chống Cộng của quân dân miền Nam. Trước đó ông đã quyết liệt chống việc ký kết vào văn bản vì ông "không có đủ tin tưởng về phía đối phương sẽ tôn trọng lệnh ngưng bắn", và cũng chính vì sự "cứng đầu" của ông mà người Mỹ đã muốn ông phải từ chức từ năm 1972 để họ thực hiện chính sách "Việt Nam hóa chiến tranh". Ông Thiệu lâm vào tình trạng nghịch lý vì trong khi Cộng sản Bắc Việt gia tăng cuộc chiến thì người Mỹ lại muốn chấm dứt chiến tranh bằng sinh mạng "chỉ mành treo chuông" của miền Nam. Trong lá thư của TT Nixon gửi ông Thiệu vào ngày 16.1. có đoạn: "Tôi đã quyết định dứt khoát sẽ ký tắt hiệp định vào ngày 23.1.1973 tại Paris. Nếu cần tôi sẽ làm đúng như nói trên một mình. Trong trường hợp đó tôi phải giải thích công khai rằng chính phủ của ông cản trở hòa bình. Kết quả sẽ là sự chấm dứt không tránh khỏi và lập tức viện trợ kinh tế và quân sự của Hoa Kỳ - và một sự thay đổi nhân sự trong chính phủ của ông khó mà nói trước!". Sau cùng dưới áp lực nặng nề của người Mỹ, ông Thiệu đã buộc phải để Ngoại trưởng Trần Văn Lắm ký vào Hiệp định, một Hiệp định mà ông cho rằng có thể sẽ dẫn đến sự "bức tử" cho miền Nam Việt Nam.
Ông Thiệu nói việc ông không từ chức và Mỹ nhất định gián tiếp bán đứng miền Nam cho miền Bắc nên đã dẫn đến việc thất thủ Ban Mê Thuột vào đầu tháng 3 năm 1974 và kéo đến ngày thất thủ toàn diện vào ngày 30.4.1975. Theo ông tình hình sẽ chẳng khá hơn và chẳng thể nào kháng cự được lâu dù bất cứ ai lên thay thế.
Ông Thiệu cũng tiết lộ "lá bài" Dương Văn Minh là chìa khóa sau cùng của phe cộng sản, và người Mỹ muốn việc ấy xảy ra để chứng tỏ chính "người Việt đầu hàng người Việt", và "buộc" quân đội Bắc Việt rơi vào thế vi phạm Hiệp định Paris. Và việc ấy chỉ có thể xảy ra nếu ông Thiệu bị ép phải rời khỏi nước.
*Tại sao ông Thiệu không đến Mỹ ngay?
Trả lời câu hỏi này của tôi, ông Thiệu nói rằng một số người thân của gia đình ông (ông bà Thiệu có 3 người con sinh ở VN, và đứa con trai thứ 4 sinh ở Luân Ðôn) đang cư ngụ tại ngoại ô Luân Ðôn, và hành động không chọn Mỹ của ông cũng là vì ông quá chán nản và thất vọng về thái độ của người Mỹ đối với cuộc chiến Việt Nam. Những hình ảnh kinh hoàng về biến cố 30.4.1975 với những người lính tự sát, bị giam cầm, và người vượt biển cũng làm cho ông mất ngủ suốt những năm tháng đầu sống kiếp lưu vong. Ông Thiệu nói: "Tôi cũng là người, cũng có trái tim chứ! Làm sao tôi ăn ngon ngủ yên được, và có lúc tôi đã nghĩ giá mà mình chết thì yên ả hơn là sống!".
Ông Thiệu cũng lo sợ những hậu quả của cuộc chiến còn để lại trong lòng người Mỹ, và họ cũng có thể trút oán hận lên đầu ông, kể cả việc các nhân viên tình báo Mỹ luôn theo dõi ông và ngay người cận vệ của ông cũng làm việc cho CIA khiến ông luôn có cảm giác bất ổn trong cuộc sống. Chính vì thế mà những năm đầu tiên đến Mỹ định cư cùng người con trai út, ông đã sống khép kín đến độ hàng xóm không ai biết ông đã từng là vị nguyên thủ của miền Nam Việt Nam. Căn nhà của vợ chồng ông ở cũng được bảo vệ an ninh bằng cổng tự động có gắn máy quay phim và hệ thống báo động. Cũng chính vì thế mà ông đã chọn một nơi khác ở San Francisco để cho tôi gặp mặt, vì không muốn nhiều người biết đến nơi ở của mình.
Một chi tiết khác là khi ông Thiệu đang loay hoay với vấn đề chọn nơi định cư, thì ông Trần Thiện Khiêm đã có giấy tờ vào Mỹ, một việc mà ông Khiêm không hé lộ và ông Thiệu cũng không hề hay biết. Lúc bị thúc ép rời khỏi Việt Nam, để cho ông Thiệu an tâm CIA đã cho ông biết chuyến đi còn có cả ông Khiêm nữa, một điều mà ông Thiệu không lường trước, vì không nghĩ tướng Khiêm lại là một nhân vật "làm việc và ăn lương" của CIA Mỹ.
*Tại sao ông Thiệu không hé lộ những bí ẩn?
Ông Thiệu là người cẩn trọng và dù cho tới nay một số hồ sơ bí ẩn về cuộc chiến Việt Nam đã được bạch hóa, nhưng riêng về phía ông thì ông chưa từng chính thức viết ra những điều mà ông muốn nói. Nhiều tướng lãnh và thuộc cấp của ông đã thi nhau viết Hồi Ký và trả lời nhiều cuộc phỏng vấn, nhưng đại đa số chỉ là để biện minh và chạy tội cho chính mình, hoặc viết những điều không có thật. Riêng ông Thiệu cho đến khi chết ông cũng không viết Hồi Ký mặc dù có rất nhiều nhà xuất bản đã liên lạc với ông và đề nghị trả ông những số tiền không nhỏ, nhưng ông đều từ chối và nói: "Nếu mình còn muốn làm việc cho quốc gia thì không nên viết hồi ký, họ biết tư tưởng của mình thì còn làm việc sao được".
Ông Nguyễn Văn Ngân, một Phụ tá Ðặc biệt của TT Nguyễn Văn Thiệu cho biết: "Vào năm 1992 sau khi Ðông âu tan rã và Liên bang Sô viết sụp đổ ông Thiệu đã có ý định viết hồi ký, nhưng sau đó không hiểu sao ông lại bỏ ý định đó". Ðiều này cho thấy ông Thiệu đã đem xuống huyệt mộ những đắng cay ray rứt mà ông không muốn khơi lại dù dưới bất cứ hình thức nào, đó là chưa kể những điều viết lại này có thể làm ảnh hưởng đến tính mạng của các thành viên trong gia đình ông.
*Hối tiếc về cái chết của Tổng thống Ngô Ðình Diệm
Trả lời câu hỏi của tôi về vai trò của ông trong cuộc chính biến 1.11.1963. Ông Thiệu nói ông Minh là người hèn nhát khi từ chối vai trò chủ động khi ra lệnh cho thuộc cấp hạ sát ông Diệm và ông Nhu trong lòng thiết vận xa. Ông Thiệu nói Tổng thống Ngô Ðình Diệm là nhà ái quốc, là người có chủ nghĩa dân tộc, đã bị người Mỹ và tay sai giết vì bảo vệ chủ quyền quốc gia. Và biến cố năm 1963 này là một thất bại lớn lao cho dân quân miền Nam trong việc chống trả lại sự xâm chiếm của miền Bắc. Trong một cuộc họp báo tại Bộ Tổng Tham Mưu vào năm 1971, ông Dương Văn Minh vì muốn kiếm phiếu của khối cử tri Công Giáo đã lên án ông Thiệu là người chịu trách nhiệm về cái chết của Tổng thống Diệm khi thi hành chậm trễ lệnh bao vây Dinh Gia Long đưa đến sự đào thoát và 2 cái chết sau đó. Ông Thiệu đã đáp lễ bằng câu: "Việc một Trung tướng "đổ thừa" cho một Ðại tá là một hành động hèn hạ, khiếp nhược, không xứng đáng tư cách một quân nhân và một cấp chỉ huy..."
*Dự tính đến Úc châu của ông Thiệu.
Phần lớn cuộc nói chuyện của ông Thiệu và tôi đều xoay quanh việc tổ chức cho ông đến Úc. Ông đề nghị tôi viết một hai bài bào chữa cho ông, và tìm cách thành lập một nhóm anh em thân hữu để chuẩn bị cho chuyến viếng thăm Úc châu của ông. Lúc ấy ông Thiệu đã thử xuất hiện một vài nơi ở Mỹ chỉ trong vòng những người thân quen thế mà cũng không tránh khỏi những màn đả đảo và phá rối, khiến ông rất ít xuất hiện trước đám đông, và khi có chuyện phải đi đến đâu đều có "cận vệ" đi kèm. Ông Thiệu muốn hạn chế những việc chống đối ấy khi ông đến Úc và hỏi tôi: "Anh Nguyễn Từ Nam có đủ sức để làm không?", tôi nói để cho ông Thiệu an tâm: "Anh Nam là Chủ tịch Cộng đồng, chắc chắn có hậu thuẫn". Ông Thiệu nói khi tôi về lại Úc cố giữ liên lạc và báo cho ông biết những việc liên quan đến chuyến đi này. Ông Thiệu muốn đến Úc để cảm ơn chính quyền và quân đội Úc đã đem quân tham chiến tại Việt Nam, cũng như muốn tham dự trong hàng quân diễn hành nhân ngày ANZAC. Thế nhưng khi về lại Úc, mọi việc đều phải xếp qua một bên vì ông Nam nói: "Ông Thiệu muốn bọn mình làm nhiều thứ quá, mà chẳng chịu chi ra đồng nào, không lẽ mình phải bỏ cả tiền túi ra để mua vé máy bay cho ông ấy sang Úc hay sao!?"
*Cái chết của cựu Tổng thống Thiệu
Ông Thiệu đã bị đột qụy vì bệnh tim tại nhà riêng ở ngoại ô thành phố Foxboro, tiểu bang Massachusetts hôm thứ Năm và hôn mê cho đến khi qua đời vào lúc 10 giờ 30 tối thứ Bảy 29.9.2001 tại Trung tâm Y tế Beth Deaconess, hưởng thọ 78 tuổi. Trước đó một tuần ông bà Thiệu đã cùng nhau đến đảo Hawaii để mừng và kỷ niệm 50 năm thành hôn của họ. Tin cho biết, "vào sáng thứ Năm ông còn lái xe chở vợ đi chợ và khi đậu xe vào trong garage thì ông đã té bất tỉnh. Tại một nhà thương nhỏ gần nhà cho biết ông đã bị xuất huyết não, nên họ liền chở cấp tốc ông đến một nhà thương lớn hơn, nhưng ông đã chết về mặt y khoa (medically death) từ đêm thứ Sáu. Máy trợ sinh (life support) đã giúp ông giữ hơi thở trong khi con cháu tề tựu về Boston đầy đủ vào thứ Bảy, và trong ngày này gia đình ông đã quyết định rút giây máy trợ sinh để ông ra đi êm ả".
*Ý nguyện sau cùng của ông Thiệu?
Ông Thiệu không để lại hồi ký hay bất cứ di chúc chính trị nào, nhưng ông đã để lại khá nhiều câu nói nổi tiếng mà cho đến nay cũng chưa phai nhạt như:
-Ðừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm!
-Ðất nước còn, còn tất cả. Ðất nước mất, mất tất cả.
-Ăn cơm Quốc gia, thờ ma Cộng sản.
-Tôi mà tham nhũng thì cái chính phủ này sẽ sụp đổ trong vòng 3 ngày!
-Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày. một tháng hay một năm, mà chỉ sau 3 giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Ðộc Lập!
-Làm kẻ thù của Mỹ thì dễ, làm bạn với Mỹ thì rất khó.
-Mỹ còn viện trợ, thì chúng ta còn chống cộng.
Nhưng kể từ khi biết mình mắc bệnh tim, ông Thiệu đã di ngôn lại cho bà Thiệu và con cái trong nhà rằng: "Khi tôi chết phải hỏa táng và đem tro cốt về Việt Nam nếu có điều kiện, còn không thì rải xuống biển, chứ tôi không muốn chôn trong lòng đất Mỹ". Ðiều này không biết có được gia đình thực hiện đúng ý ông hay không, nhưng đã chứng tỏ cho mọi người thấy ông là người oán hận đến tận xương tủy các chế độ ở Mỹ, chỉ vì quyền lợi đã bỏ rơi miền Nam Việt Nam khiến nhiều người "chết không nhắm mắt", trong số đó có ông!
*Nguyễn Vi Túy
http://hoithanhgiuse.info