bác 8 đừng có cố chấp nữa...vạn thiên giới linh đều như nhau.......:yawn:
Printable View
Đề nghị bác Vô Thường 1978 phải trích dẫn chính xác lời Thọ nói
Dạ thưa huynh THỌ ,cho phép M Đ thay mặt sư huynh NS trả lời những câu hỏi của huynh .
Đạo VIỆT NAM ,m đ xin tách ra chữ đạo ,đạo chỉ là một chân lý chung cũng là một chân lý riêng của từng cá nhân .
Đạo lý chung đó là đạo lý làm người làm thiện tu tâm cho hoàn mỹ ,còn đạo lý riêng đó là một chân lý chân thật của bản thân ,con đường phía trước tự mình vạch sẳn mà đi ,cũng như huynh đã viết ra TÂM VŨ TRỤ đây cũng chính là một chân lý ,chân lý này chính là con đường duy nhất để dành mình đi .
Không một ai có thể đi giống như mình .
Còn VIỆT NAM chỉ nói lên một đất nước một dân tộc ,một danh từ riêng của đất nước ,Mình là một con người đứng trên đất nước VN ,mình tự hào mình là con là cháu một đất nước lạc hồng ,con rồng cháu tiên
Ngàn năm VĂN HIẾN
Đời Trần.
Ba mươi mấy năm ấp ủa xanh
Chờ người khai ngộ nét xuân xanh
Chuyện đời đâu biết Xanh đang héo
Có gặp được rồi vẫn chẳng xanh.
Một đời ấp ủ 1 trần ai
Tựa giới như lai để tựa nhờ
Nào ngờ người đến như không đến
Nó tựa như làng gió thổi bay
Thân ta như cảnh bèo dạt trôi
Tìm hoài tự tánh 1 chút thôi
Thời gian chợt bừng lên ý nghỉ
Có phải thân ta kiếp nợ đòi
Đò ai cứ ế trong hoan vắng
Sóng cứ vui cười ngóng chờ ta
Thân ta tiền lẻ vài đồng cắc
Bán hết hành trang chẳng đặng đò
Nói lẩy làm chi cho thêm khó
Chặt nhánh cây xanh để đốt lò
Chi bằng mình cứ nhặc lá rụng
Đem đốt ngoài sân cho ấm lòng.
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.n...28289163_n.png
sax...ông có căm hay ghét tui cũng chẳng dc ji`...tui thì ghét hay ko ghét thì cũng như nhau...nhưng tui nói 1 câu bên thế giới vô hình này chỉ còn 1 vài topic còn hoạt động dc...ông đến từ đâu ý nghỉ gì thì về đó đi...câu tui nói vu vơ ông cũng đã bik câu giải thích hà tất ông phải cần giải thích rõ làm ji`.
chào ông!
tiến sỉ mà có lời như vậy sao,không phải tôi không giải thích cho tiến sỉ mà tôi đả giải thích cho ông đợt trước rồi nhưng lâu lâu ông lại hỏi lại câu nầy cho nên tôi mới hỏi ngược lại ông câu đó, nếu mà tiến sỉ trả lời đúng trọng tâm câu đó thì ông đả hiểu và biết rỏ về tôi rồi, MINH DAI VÀ VOTHUONG củng đả nòi cả rồi mà ông không hiểu nửa thì trình độ thất học như tôi làm sao giải thích ,bản thân tôi trình độ VH mới hết lớp 3 thời chế độ củ thì làm sao dám dùng chử nói với tiến sỉ ,với lại ông hảy thử tìm chổ nào dối trá của tôi đưa ra xem ông hỏi hết trên mạng tôi đả lừa dối ai chuyện gì chưa, không khéo ông lại làm cho anh chị em trên diển đàn lại có cái nhìn khác về ông,ông chắc lớn tuổi , và có học thức nửa thì ông dùng từ nào cho có văn hóa một tí để tôi còn học hỏi,tôi thiết nghỉ câu nói trên đó không thể có nơi ông được,ông xem lại mình nhé,tôi không hề có một niệm sân nào đối với ông nhưng tôi nói đây là vì ông đó TIẾN SỈ À,nếu mà ông hiểu được điều đó ;còn cảm thấy không hạp nhau trên phương diện lý tưởng thì chúng ta chấm dứt từ đây miển bàn luận , chào đoàn kết,,,,,,,,
hú hồn chút nửa là tôi lầm, thưa ông thọ,tôi biết ông củng lớn tuổi ,thú thật mấy ngày nay tôi đang đọc mấy bài của ông viết tôi củng có suy nghỉ một chút tính tham gia chia sẻ với ông mấy điều nhưng khi vào trang của NS thì tôi lại thất vọng về ông quá ,vì người có sự hiểu biết như ông mà dùng lời lẻ phàm phu quá ông chưa biết gì về huynh nguyensanh mà dùng lời lẻ của kẻ hạ lưu, tôi đang tôn trọng ông có một trình độ như thế đáng ra ông phải hiểu 3 từ ĐẠO VIỆT NAM là nghỉa gì chứ,tôi học ngu chạy xe thồ mà còn hiểu còn ông thì mù tịt ,kiểu nầy chắc học cao quá thành ra mấy chổ thấp thấp nầy quên mất,nếu ông không tin tôi giới thiệu bản thân tôi thì ông có thể biết thêm về tôi,tôi tên là trần tử ,chạy xe thồ ở ngả ba đường trần cao vân đà nẳng một người lao động thật thụ,nghỉ sao nói vậy,với lại tôi củng là thành viên mới tham gia,tôi củng không phải là ngôthien mà người được thừa kế topis nầy mà thôi,nếu tôi nhỏ tuổi mà có lời không phải thì xin ông bạn bỏ qua nhé củng chỉ thấy chướng tai nên nói thế thôi,:it_wasnt_me:
đừng che mắt thiên hạ ,đừng lạy ông tôi ở bụi nầy tưởng đổi tên là không ai nhận ra mình,thiên nhản không thể qua phật nhản được cứ gieo nhân quả đi ,tôi nói khơi khơi vậy thôi ai có tật thì giật mình ,
hôm nay ngày rằm tháng 7 nhanhoa123 đi chùa mình ghé nhà thấy NH đi vắng liền chôm chỉa bí kíp về bà con nhà ta xài không biết NH có buồn không ta?????????????????????/
http://www.thegioivohinh.com/diendan...88#post1190488
Thọ thấy các Huynh chỉ xỉa vào những lúc nóng giận của Thọ mà không nói lên SỰ THẬT!!!
[COLOR="Red"]Thưa bà con Việt Nam, đồng chí Nguyễn Sanh đã lấy Đạo Lão + Đạo Khổng (của Trung Quốc) + Đạo Phật ĐỂ LÀM THÀNH CÁI ĐẠO VIỆT NAM!!!!
Đạo của các Vua Hùng không phải như thế này[/COLOR]
[QUOTE=doxuantho;1191244]Thọ thấy các Huynh chỉ xỉa vào những lúc nóng giận của Thọ mà không nói lên SỰ THẬT!!!
CÁI LÚC NÀO là lúc THỌ NÓNG giận,lúc nào THỌ nguội vậy ????
nick minh đài = honghainhi, chứng tỏ cho mọi người thấy bản chất xảo trá và đốn mạt của minh đài hay vô định.
:D ngày xưa có hai người luôn dành ăn mắng chửi ,chửi riết hận đến kiếp sau ,dù hai người đã đầu thai làm chó nhưng không hiểu sao con chó này gặp nhiều con chó khác nó không sủa ,một hôm vừa gặp bóng dáng một con chó nọ là nó sủa thậm chí chạy theo cắn ,dù con chó kia không cắn nó .
Đến kiếp kế làm người rồi người đó nhớ lại kiếp nào đó họ nợ người kia và chỉ cần trả ơn ,nhưng người kia không nhớ tiền căn mới phủi ơn thậm chí chạy theo chửi ,dẫu cho trong nhiều kiếp đi qua ,lòng bỏn xẻn tiền căn không dứt ,sợ người ta ăn của cải của mình ,mà chỉ ai nhắc mình thì căm hận .
Dù người kia tu nhưng thù tiền căn còn lưu giữ ở kiếp hiện tại vẫn chạy theo
Tôi và NCHK chỉ là bèo nước gặp nhau ,thuận thì nói chuyện không thì thôi ,cũng như tôi và vophap .
Đừng buộc dính lẫn nhau mà thành chuổi đến kiếp này kiếp nọ tạo sanh nghiệp nghiệp chất chồng tôi là tôi ,chỉ là tôi thôi
TG :ngày xưa tôi cũng từng nói người luyện bùa luyện ngãi là buôn thần bán thánh ,hôm nay đây chắc quả của tôi cũng đến hồi trả quả ,Tôi cám ơn TG tạo đều kiện cho tôi ,A DI ĐÀ PHẬT
Ôi, chị Minh Đài...chị cứ để nghiệp theo mình mãi thế này à, dừng đi thôi...
Quà họ đưa mình không nhận...giở sách ra đọc còn vui hơn!
Hãy gọi người là mẹ
Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:
- Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?
Thượng Đế đáp:
- Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.
Đứa bé lại nài nì:
- Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?
Thượng Đế đáp:
- Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.
Đứa bé lại hỏi:
- Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?
Thượng Đế trả lời:
- Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.
- Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?
- Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.
- Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.
- Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.
Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:
- Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.
- Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ".
(st)
2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông xuống nổi.
@@@ Lời nói qua tai cũng là nạn kiếp???KÌ LẠ
Tiền hậu duyên sao cũng 1 lò
Chuyện đời thế thái chớ đắng đo
Hãy mau tu dưỡng cho kịp lúc
Chớ để hoa long trễ chuyến đò
Để rồi mà xem trời và đất
Thanh lọc nhân gian khổ lắm sầu
Người mà ma quỷ thành tro bụi
Mãi ức 30 mới thành hình
Kẻ hiền thì qui về gót phật
Sống kiếp thượng căn thoát cảnh sầu
Nên nghe và nhớ làm cho kĩ
Thành tâm xám hối niệm Di Đà.
-------
OM MANI PADME HUM...rose4
Bạn thời GIAN mến:
Vừa qua tui có xem qua trang đạo VN ,tui có nhận thấy rằng :TG quá phản cảm với các nhân vật như NCHK,NS,NT,và M Đ .
Riêng tui có nhận xét như sau.
Đối với NCHK thì có nick VP,chống đối kịch liệt ,vì VP đã bỏ rất nhiều công sức để tu tập và vật chất mà không thu thập được gì ,điển hình là hết 29 thùng bia 33 và 3 tr cúng dường ,và những chuyện loạn luân ô ếu ...nếu đúng như vậy tui đồng tình ủng hộ TG. Còn NS ,NT và MĐ là những người có căn đạo rất lớn tui thấy họ chỉ bàn đạo chứ không thực dụng của ai .
Cho nên tui không đồng tình ,và không muốn bạn đụng chạm 3 người này vì sợ TG bạn không trả nổi quả báo ,điển hình như cô M Đ thật lòng muốn giúp đỡ V P ,vô tình trở thành nạn nhân của V P ví dụ như:VP có nói trên d đ là ông NCHK đã lấy đi dụng cụ tu hành của vophap ,cô MĐ đã hứa lấy lại trả lại dùm cho VP nếu VP không đồng ý nhờ thì tại sao?VP lại đưa địa chỉ để cô M Đ gởi đến tận nhà .Cô M Đ hoàng toàn khác hẳn NCHK và chưa bao giờ nhận một đồng nào của V P mặc dù VP luôn miệng cầu cô M Đ cho phước ,có đúng như vậy không/?.
Tánh cô M Đ thì tôi biết rất rõ chỉ hay thử TÂM người chứ hoàn cảnh của cô rất đầy đủ không hề thiếu thốn ,không đến nổi tệ như VP nghỉ đâu ,vì tôi có đến nhà cô M Đ chơi nên biết về cô đó thôi,có gì sai bạn chỉ giáo thêm
THÂN CHÀO ĐOÀN KẾT VÀ XÂY DỰNG
Kiếp xưa làm thú nay tánh thú
Đổi danh thay tướng tánh vẫn tồn
tU mấy không đổi lớp
Cũng sân tham đắm cũng không chừa
Cơm ăn ba bữa do nhân độ
Ba thời kinh kệ đặng đền ơn
Một hạt cơm là bao công sức
Cầu ba đời thân quyến tình thâm
Nghiệp trần điên đảo nên xa lánh
Độ con cháu đặng hiển vinh
Nhớ xưa mình kiếp chó
Ăn cơm thừa nhớ chủ ban ơn
Cơm ngon gạo trắng chủ chăm sóc
Nhọc lòng ve vuốt lại chăm lo
Tắm lông mướt ,đặt tên gọi
Kiếp chó nhưng cũng biết chủ nhân
Nay thời thay kiếp làm người
Ơn thầy ơn tổ đã dạy răn
Ra đời cứu độ chúng sanh
Cũng không quên báo đáp ơn thầy chăm lo
Thầy tôi ba đời PHẬT TỔ
Ngày lẫn đêm luôn dỗ nơi tôi
Hỏi người bao đời ân oán
Đủ sức biết mình nhiều kiếp tham sân
Một chút nhân duyên nay đổi lớp
lòng bỏn xẻn chẳng dứt tiền căn
Hỏi người đã tỉnh hay chăng
Đừng để kiếp này quay lại kiếp thú cầm
huynh nói làm gì với mấy cha hâm hâm đó trình độ như thế mà củng vào đây nói đạo,huynh thì nói nhẹ nhàng nhưng rất sâu nhưng tiến sỉ thọ có hiểu gì đâu,cứ mải thắc mắt tại sao mà anh nầy có tên nầy anh kia có tên kia mà sao không hỏi tại sao là đổ xuân thọ,trình độ như vậy vào đây mất mặt quá,không biết trên thế gian nầy còn mấy thằng cha hâm hâm nầy nửa,tâm vủ trụ cái gì cái vủ trụ trong người ông ta còn không biết ,râu ông ta còn không biết mấy cộng chân mày có bao nhiêu cộng còn chưa biết lại bàn chuyện vủ trụ ,huynh có rảnh đi uống cape có lẻ hơn mà tranh luận với cha nầy
bạn thời gian thân mến tôi rất thắc mắc một điều khi thiền định tôi thấy bạn có hào quang rất sáng nhưng tại sao bạn lại có lời lẻ lại không khế hợp với đạo lực của bạn,chung quanh bạn toàn là ái nghiệp bạn cần cẩn thận kẻo bạn tiêu với đám đó,dù bạn nói tôi lung tung nhưng tôi cần xác định với bạn là tôi tu thần thông không dấu diếm,tôi thọ giáo với thầy tôi có cái pháp danh hơi lạ là triệt tử linh,chứ không phải nhạc bất quần như bạn đón đâu,có đoạn nào đó bạn nói tôi là ;lại thêm một thằng khùng nửa,tôi khen bạn đó bạn củng có chút thần thông đó tôi chính là khùng thật,vì chính tôi khùng nên nói chuyện tỉnh,mà bạn tỉnh lại nói chuyện khùng,mà không sao có khùng thì phải có tỉnh cho thế gian thêm nhiều hương sắc,dù bạn biến thể nhưng tôi biết bạn là ai,nhưng có điều bạn muốn biết tôi nói thật về bạn hay không bạn cứ gặp cao nhân nào đó hỏi xem thử tôi thấy bạn có đúng như vậy không,chào bạn ,mong rằng bạn hay trân trọng nhửng gì bạn đang có,
Thầy Ngothien thật quá cao siêu! Ngồi Thiền đã thấy Thời Giang có hào quang sáng chói!
Thuyết luân hồi
, cứ đi mãi không biết dừng nơi đâu? Đức Phật thấy được những nẻo đường của chúng sanh đến và đi nên Ngài mới nói “Thuyết luân hồi”.
Thuyết luân hồi nói lên lẽ thực của kiếp người, Đức Phật nhớ rất rõ,
thấy rất thật mà nói lại cho chúng ta chứ không phải Ngài tưởng tượng ra - Ảnh minh họa
Luân hồi là gì? Luân là bánh xe, hồi là lăn tròn. Luân hồi đi đâu? Không ngoài ba đường ác và ba đường lành, cứ lên xuống quay tròn như vậy hoài, gọi là luân hồi. Nếu người làm điều tốt khi chết sẽ đi các đường trên. Hưởng hết phước rồi thì tuột xuống trở lại, còn kẻ làm xấu thì đọa vào các đường dưới, đền trả hết nghiệp mới được trồi lên. Lên xuống, lên xuống không ra khỏi vòng lục đạo nên gọi là bánh xe luân hồi. Đó là nói luân hồi trong các đường.
Khi chúng ta đã biết thuyết luân hồi trong ba đường lành, ba đường dữ rồi, bây giờ phải làm sao? Phải chọn ba đường lành mà đi, tối thiểu cũng phải đi lại đường cũ của mình, là làm người. Ai khá hơn thì vươn lên trên cõi trời. Muốn trở lại cõi người, Phật dạy phải thọ Tam quy, giữ năm giới. Năm điều kiện đó là Nhân thừa Phật giáo, tức tu để được làm người. Đó là điều căn bản mà chúng ta phải nhớ.
Nghiệp là một luật rất công bằng cho tất cả mọi loài, mình tạo thì mình hưởng. Làm phước được phước, làm tội chịu tội. Nếu làm trọn mười điều ác thì đi thẳng xuống địa ngục, không nghi ngờ. Khá khá hơn không tới mười điều, nhưng nặng về tham thì sanh vào loài quỷ đói. Ngạ quỷ sống lang thang trong cõi thế gian, tuổi thọ rất lâu phải chịu đói khát ghê lắm, nên kiếp ngạ quỷ cũng hết sức khổ. Kế đến súc sanh, trong mười điều ác làm chừng năm điều là đủ làm súc sanh rồi. Súc sanh nặng về si nên không biết phân biệt gì hết, không có tư cách như con người.
Ai bắt mình đi trong sáu đường? Nghiệp bắt. Nghiệp do ai tạo? Không ai có quyền áp đặt ta, tự ta quyết định, tự ta chọn lựa mà thôi. Không phải ta có tội Phật đày xuống dưới địa ngục hay có phước Phật đưa lên cõi trời. Như hiện giờ chúng ta có mặt trên thế gian này, có người khá giả có kẻ nghèo nàn, cơ cực là do ai? Đổ thừa trời khiến được không. Sự thực tại người không có phước nên tính đâu trật đấy, làm gì cũng thất bại nên nghèo. Còn người có phước tính đâu trúng đó nên giàu. Đó là do phước nghiệp riêng của mỗi người tạo ra, chớ không phải ai đem đến cho mình.
Đời hiện tại của chúng ta có hai điều quan trọng. Thứ nhất là trả nợ hoặc hưởng phước của quá khứ. Nhiều người sanh ra là con ông lớn hoặc nhà giàu, đó là hưởng phước. Nhiều người sanh đã mồ côi hoặc cha mẹ nghèo khổ bần cùng, hung dữ, độc ác… đó là trả nợ. Thứ hai là chuẩn bị cho đời sau. Thành ra ta có chuyển nghiệp là chuyển ngay đời hiện tại, cho nên đời hiện tại rất quan trọng. Nếu cuộc sống này mình được nhiều thuận lợi thì nên chuẩn bị cho mai kia, đừng để tuột xuống. Nếu cuộc sống này bất như ý mình cũng cười, vì biết tại hồi xưa mình ngu nên bây giờ phải chịu thôi. Bây giờ đền lại cái ngu hồi xưa nên cam chịu không giận ai, không kêu trời trách đất. Cố gắng làm sao tạo duyên tốt để hiện đời an vui phần nào và mai sau được tốt đẹp hơn.
Người hiểu được thuyết luân hồi của Phật dạy thì cuộc sống nội tâm vững vàng, nghèo không trách, giàu không tự cao. Bởi biết bây giờ ta hưởng mà không làm tốt nữa thì mai kia tuột xuống sẽ khổ. Hoặc hiện giờ mình bị những đày đọa thì vui vẻ chấp nhận, sửa lại đừng để tuột xuống nữa mà phải nâng lên. Như vậy là tu. Biết rõ lý luân hồi tự nhiên ta tạo cho mình con đường đi lên, không có tâm oán hờn thù ghét ai hết.
Thế gian thường có bệnh, mình nghèo mà ai giàu thì thấy ghét người ta. Mình học dở thấy người học giỏi thì ganh tỵ. Đó là tật xấu, tự mình chuốc nghiệp mà thôi. Trong kinh Phật nói, từ khi phát tâm tu cho tới thành Phật, trải qua ba vô số kiếp làm tất cả các việc công đức mới thành tựu đạo quả Vô thượng Bồ-đề. Như vậy sự tích lũy rõ ràng không mất, tích lũy tốt thì quả nối tiếp tốt, tích lũy xấu thì quả nối tiếp xấu.
Người thế gian không biết nên oán trách cha mẹ không có phước nên sanh mình ra khổ. Hoặc cha mẹ không có tài nên mình bây giờ phải thua sút người ta. Mà không biết chính mình thọ nhận quả báo đời trước đã tạo nên mới sanh vào gia đình tương ưng như thế. Cha mẹ chỉ là phần phụ thôi, gốc là bản thân mình. Như vậy thuyết luân hồi nói lên lẽ thực của kiếp người. Đức Phật đã thấy, đã nhớ rõ ràng nên nói ra cho chúng ta biết, chớ không phải do Ngài tự tưởng tượng. Ngày nay mình nghe hơi khó tin. Bởi vì chúng ta nhìn nông cạn quá nên không tin được.
Khi biết rõ kiếp luân hồi như vậy, ai can đảm tạo thêm những nghiệp ác để chịu khổ hơn? Cho nên chúng ta phải tinh tấn làm những điều lành. Nếu không làm cho ai, ít ra ta cũng giữ được phần mình, đừng phạm những giới đưa ta đi xuống. Đó là tu. Đức Phật thấy rõ sự nguy hiểm của luật nhân quả luân hồi nên chỉ cho mình đường lối tu, chớ không phải áp đặt mình làm gì. Khi quy y thọ năm giới, quý thầy hỏi Phật tử “giữ được không?”, quý vị giữ được thì nói “dạ được”, còn nếu giữ chưa được thì làm thinh, chớ Phật đâu có ép. Vì giữ giới là giữ cho mình, không phải giữ cho Phật.
Đi sâu vào tâm lý mỗi người, chúng ta sẽ thấy mình đã từng quen thuộc, ưa thích với những việc làm của thuở quá khứ. Ví dụ như bản thân tôi, tại sao lại thích tu? Người đời lớn lên lo chuyện làm ăn hoặc gì gì đó, tại sao mình không thích những chuyện ấy mà lại thích đi tu? Như vậy là từ đời quá khứ ta đã tích lũy hạt giống đó rồi, nên bây giờ có mặt đây luôn nhớ việc ấy. Rõ ràng chúng ta không quên hết nhân quá khứ, nhân nào chứa sâu đậm sẽ trở thành sở thích, việc làm của mình trong đời này.
Có người ra đời thích làm lành, có người ra đời lại hung dữ. Mỗi người thích mỗi cách, đó là do sự tích lũy của quá khứ khác nhau. Quý Phật tử kiểm lại xem, nếu do gien cha mẹ sanh ra là yếu tố duy nhất tạo thành những đứa con sau này, thì cha mẹ bệnh tật gì con cũng phải bệnh tật y hệt như thế. Rồi tâm hồn của con do cái gì tạo?
Có nhiều cha mẹ rất hiền nhưng con không hiền. Hoặc ngược lại cha mẹ dữ mà con lại hiền. Những sự khác biệt đó, nhà Phật gọi là nghiệp tích lũy của quá khứ, chúng ta mang theo khi thọ sanh. Những gì mình đã chứa chấp đời trước, bây giờ nó hiện ra rõ ràng. Như hai anh em ruột, thể xác giống chút chút mà tâm hồn không giống nhau. Như vậy mới thấy mỗi người sanh ra mang một nghiệp khác nhau, từ đó có những sai biệt khác nhau.
Thế thì muốn trên đường luân hồi mình đi đường tốt, không đi đường xấu phải làm sao? Thấy người đáng ghét ta nên xử sự thế nào? Nên nghĩ rằng họ có làm gì hại mình mà ghét. Ghét người như vậy là ta đã có ý nghĩ xấu rồi. Nếu tiếp tục nuôi dưỡng ý nghĩ này, sanh chuyện nói này nói kia với người ta là cái cớ để tạo thêm nghiệp. Nếu mọi người đều biết tu như vậy thì gia đình, xã hội đẹp biết bao nhiêu.
Muốn biết có luân hồi hay không, chúng ta cứ nghiệm trong tâm niệm của mình sẽ rõ. Cha mẹ sanh thân được mà không thể sanh tâm niệm của mình. Có tâm niệm rất lành, có tâm niệm rất dữ. Như vậy tâm niệm đó từ đâu ra? Chính do sự tích lũy của đời trước, không nghi ngờ gì hết. Tích lũy tức là những gì đời trước mình đã từng làm từng huân tập. Đời này trở lại những thứ tích lũy đó không mất. Trong kiếp luân hồi chúng ta theo nghiệp mình đã tích lũy, chất chứa mà hiện ra thành tâm hồn cá biệt của mỗi người.
Nên nói đến luân hồi chúng ta đừng thèm suy gẫm gì hết, cứ nhìn lại nội tâm mình thì biết ngay. Tại sao người đó chưa quen thuộc gì hết mà mình thấy dễ thương, hoặc kẻ kia cũng chẳng quen thuộc gì hết mà mình thấy phát ghét. Đâu có trả lời được. Tại vì chúng ta không nhớ nổi, nên nói không biết tại sao kỳ vậy. Thật ra do nghiệp tích lũy của quá khứ chiêu cảm nên.
Trên đời này ai không có những người thân, những kẻ thù. Có thân, có thù gặp lại nhau là khổ. Người thân thì mình thương, người thù thì mình ghét. Nhiều người nói tại sao anh chị có duyên quá, xin cái gì cũng được. Còn tôi vô duyên xin cái gì cũng không ai cho. Chẳng qua hồi trước mình hất hủi thiên hạ quá, bây giờ tới phiên người ta hất hủi lại mình. Bình đẳng thôi. Như vậy mình tạo nghiệp lành, nghiệp dữ không đợi đời sau mới trả quả mà ngay hiện tại cũng ứng hiện quả báo phần nào. Người Phật tử cần phải nắm vững thuyết luân hồi để chọn con đường lành mà đi, không khéo rơi vào các đường dữ, chịu khổ nhiều kiếp, không biết bao giờ mới ra khỏi. Lẽ thực này, chúng ta không thể không biết.
HT.Thích Thanh Từ
http://giacngo.vn/phathoc/luockhao/2013/08/13/1A4600/