DẠ. Cung thỉnh thầy cám ơn thầy :votay:
Printable View
Màn cứ nâng lên hạ xuống hoài cũng vui nhỉ. Đúng là xe lên xe xuống mà khách lữ hành cứ xuống xuống lên lên, thay áo thay xống quần quật. Tu hành đúng là cái kiếp nặng đá đeo, thà nằm lăn khoèo ra mà ngủ, nghe chim hót, lá rơi, nước chảy róc rách trong đầu còn phẻ hơn. Hy hy hy, tự tánh với tự tướng cứ rối như canh hẹ, toàn thấy là tự vướng ko hà.
Ngứa mồm nói chơi, chứ ko phải là thật đâu ạ.
TU HÀNH CẦN HỌC HỎI
Thi:
Lớp người học Ðạo độ nhân gian,
Ví tợ tha nhân lọc kiếm vàng,
Gạn đục lóng trong bao cát bụi,
Kiên tâm trì chí với thời gian.
VẠN-HẠNH THIỀN-SƯ, Bần Tăng chào mừng chư hướng đạo, chư đạo hữu đạo tràng.
Chư đạo hữu! Ðã là sinh được làm người ở cõi vô thường nầy, con người hằng chung đụng với mọi phức tạp trong nếp sống. Do đó, tâm tư con người phải chịu ảnh hưởng một phần lớn bởi sự phức tạp đó. Thế nên người tu hành cần phải học hỏi đạo lý để phân định được cái chân cái giả, lẽ thiệt lẽ hư, điều chánh điều tà, sự thiện sự ác. Có chịu khổ công học hỏi suy nghiệm phân tách rõ rệt để tìm lẽ chánh mà lánh điều tà, tìm lẽ chơn mà xa điều giả, tìm lẽ thiệt mà xa điều hư và để làm sự thiện mà xa sự ác, ví như người tìm vàng trong giữa lòng đất cát.
Chư đạo hữu! Bởi sự nhận xét thiển cận thông thường của con người qua sự thâu nhận từ mắt thấy tai nghe, nên dễ bị dối gạt của giác quan, thế nên con người dễ bị lầm lẫn giữa sự chánh tà, hư thiệt, giả chơn và thiện ác. Ví như người lọc vàng, nếu không phải là con người có cặp mắt chuyên nghiệp cũng dễ bị nhầm lẫn giữa vàng thau bạc thiết hoặc ngọc và đá.
Vàng, thau, bạc, thiếc, ngọc và đá được phân biệt tính chất của nó, người chuyên nghiệp còn dễ dàng phân biệt nhờ dụng cụ phân chất, nhưng sự chánh tà, chơn giả, thiệt hư, thiện ác, không có dụng cụ hữu thể để phân chất chơn tướng của chúng. Ðó là điều rất khó đối với người tu học, nhưng không phải vì sự khó đó mà các bậc chơn tu hướng đạo không tìm ra chân tướng của chúng.
Vậy dụng cụ để phân tách tìm ra chân tướng của chúng là chi hỡi chư đạo hữu? Có phải căn cứ vào cơ khí hữu thể như máy đo quang tuyến, ra đa, máy đo xạ tuyến, kính hiển vi để tìm loại vi trùng trong một phần nghìn của ly, v.v... ?
Nếu là dụng cụ hữu thể thì chỉ có tác dụng tìm ra những gì hữu thể, nhưng đối với sự chân giả, thiện ác, hư thực, thì những dụng cụ ấy là vô dụng. Như vậy, để phân biệt được chân tướng của dữ kiện ấy, cần phải dùng đến Ðạo tâm, chánh tâm, chơn tâm và Thánh tâm để phân biệt được chúng mà thôi.
Nhưng than ôi! Ðạo tâm, Chơn tâm, Thánh tâm không phải dễ gì mua sắm bằng phú quý công danh hoặc bằng tiền tài thế lực, mà phải cần sự kiên tâm trì chí chân thành thiết tha vô tư kỷ với đạo đức, với vong kỷ vị tha, với tinh thần phục vụ Thượng-Ðế và nhân sanh. Nhưng mức độ để phát triển Ðạo tâm, Chơn tâm và Thánh tâm ấy không phải mỗi ai cũng đều giống nhau, khó là khó ở chỗ đó. Nếu là dụng cụ hữu thể để phân chất những gì hữu thể thì máy móc thuộc loại nào cũng giống như đồng loại ấy, miễn là ai có khả năng tài chánh tương xứng với dụng cụ ấy đều có thể mua về và dùng được. Còn phương tiện về tâm linh, về căn trí, thì khác hẳn. Vậy nên mỗi một người, giữa Ðạo tâm, Chơn tâm và Thánh tâm đều có mức độ khác nhau, tùy theo căn trí, tùy theo sự tu học. Do đó, sự phát triển những dụng cụ ấy không đồng đều nhau.
Chư đạo hữu hãy tạm dùng một máy thu thanh hữu thể để thâu nhận các làn sóng điện để ngầm hiểu mức độ về dụng cụ đo lường sự thiệt hư chân giả và thiện ác. Không phải mỗi cái máy thu thanh nào cũng có thể bắt được đầy đủ các làn sóng điện xa gần, và cũng không phải mỗi cái máy thâu thanh nào cũng đều thâu nhận âm thanh rõ ràng từ bốn phương xa cách.
Về căn trí của con người cũng vậy. Thế nên Thiêng Liêng thường nhắc nhở các hàng tín hữu trong sự tu học. Nếu không có gì trở ngại thì sự tu học luôn luôn phải được liên tục trong nhựt nhựt thường hành, thời thời tập luyện, ví như Pháp-luân thường chuyển tiếp nối.
Một bộ máy trong chiếc xe hơi,máy có chuyển động liên tục, xe mới có thể tiếp tục vượt trên đường dài. Pháp luân có thường chuyển, Ðạo Pháp có trường lưu, vạn vật mới có thể sinh tồn và tiến hóa. Sự tu học về nội tâm có liên tục thì sự phát triển tâm linh bén nhạy, dụng cụ đo lường chơn giả thiệt hư thiện ác mới chính xác, thời sự thành công đắc quả trong kiếp người tu học mới được trọn vẹn, thâu ngắn khoảng đường luân hồi chuyển kiếp.
Trên đường tiến hóa giải thoát chẳng khác nào trên vạn nẻo đường nhân thế. Nẻo đường nhân thế tuy có đường quanh cũng còn có ngã tắt.
Trên đường tiến hóa cũng thế. Một võ sư huấn luyện hằng trăm võ sinh trên đường võ nghiệp. Suốt trong thời gian huấn luyện, những môn tổng quát thao diễn thường thức thì môn sinh nào cũng có thể làm được đồng đều giống nhau, nhưng hay dở là ở chỗ phân thế, phân miếng.
Sự hành đạo trên trường đạo và trên quãng đường tiến hóa cũng thế. Từ cõi Thượng Thiên, chơn linh được xuống đến cõi hồng trần, trên quãng đường dài bao nhiêu lớp, nhưng cứ tuần tự phản bổn hoàn nguyên trên quãng đường ấy rồi một thời gian dài cũng sẽ đến. Tuy nhiên, cũng có lối đi tắt trong Tam-Kỳ Phổ-Ðộ để cho các hàng hướng Ðạo, các bực chân tu sớm giác ngộ trì chí hy sinh can đảm để đi về ngỏ tắt ấy, mà ngõ tắt ấy chính là dụng cụ bén nhạy để nhận chân phân tách tính chất của sự hư thiệt, chơn giả, thiện ác đó.
Hỡi chư đạo hữu! Ðạo lý pháp môn vô lượng, chúng sinh căn trí vô lượng. Hỡi những ai muốn rút ngắn quãng đường tiến hóa để đi về ngõ tắt, phải thực thà, trì chí, kiên tâm, hy sinh, đại lượng, phá chấp, đừng dối lòng, để sớm trùng hoan cùng các Ðấng trong thú tiêu dao non Bồng nước Nhược...
VẠN-HẠNH THIỀN-SƯ, Bần Tăng chào chư hướng đạo Thiên-ân, chào chư đạo hữu đàn tiền.
Thi:
Thiền y một mảnh một lòng trong,
Nguồn cũ bao phen nước lớn ròng;
Sanh tử còn mơ đời bảo hợp,
Ngã nhân chưa tỏ đạo huyền thông.
Ví dầu được có đừng mơ có,
Thì lúc lìa không cũng ngộ không;
Oi ả lạnh lùng thời mạt hạ,
Nương cơ nhắn nhủ kẻ tâm đồng.
Chư đạo hữu nam nữ! hôm nay là ngày tối trọng của toàn thể tín đồ Phật giáo trên hoàn cầu, và không chỉ tín đồ Phật Giáo mà thôi, mà cho đến cả tín đồ Đại-Đạo nữa, đang thành khẩn dâng lên Đức Từ-bi Giáo-Chủ Như-Lai tấm lòng thành kỉnh hiến dâng trong ngày Phật-Đản.
Theo tinh thần hoài tưởng ngày trọng đại này, chư đạo hữu và toàn thể thiện tín trên thế giới hẳn đã tạo nơi lòng một quan điểm, một lập trường noi gương nào đó của Đấng đã khai sinh ra nền giáo lý làm thay đổi cả cuộc diện tôn giáo và tinh thần của một dân tộc vốn dĩ hiếu đạo và gây cho nhân loại một nguồn tinh thần cao cả. Thế là ngày lịch sử tôn giáo vậy.
Bây giờ con người phải làm thế nào để được đúng với ý nghĩa chân thực của ngày lịch sử đó ?
Dĩ nhiên chư đạo hữu sẽ trả lời rất dễ dàng cho câu hỏi này. Đồng quan điểm với tất cả mọi người, Bần Tăng xin trình bày nơi đây một ý niệm rất thông thường, do chữ tu hành. Tuy là rất thông thường, nhưng chính nhờ nó mới tạo cho con người trong những yếu tố cao cả hơn trên bước đường tu thân tiến hóa.
Thế thì chư đạo hữu đang sống trong một xã hội nhân sinh tương đối và chịu luật chi phối của đầy dẫy những nhân sự tầm thường, nên Bần Tăng cũng do đó để nói lên lời tầm thường ngõ hầu trở nên phi thường, vượt lên cái xã hội tầm thường của nhân sinh thế sự.
Ngày xưa cho tới ngày nay, trên xã hội loài người, nhứt là xã hội Việt Nam, người ta thường dùng hai tiếng "tu hành" để làm kim chỉ Nam cho cuộc sống. Dù là cuộc sống của bực ly gia cắt ái, dù là cuộc sống của kẻ ra cúi vào lòn, dù là cuộc sống của kẻ mua gánh bán bưng, và hơn nữa, ở cửa thiền, mỗi khi đối diện với kẻ trần tục, thì người ta bảo là: tôi là kẻ tu hành, rồi họ định nghĩa luôn rằng ăn chay niệm Phật, không sát sanh, không uống rượu, không không và không...
Ở với quan lại sĩ phu, mỗi khi muốn lấy lòng dân, muốn chiếm hữu một hữu thể vật chất nào, họ cũng tỏ rằng mình là những bực trị dân có đức độ, biết tu hành, ban bố ân sủng cho dân chúng đặng nhờ. Và đến cả những tay bán buôn tráo đấu, nhiều mưu chước lường gạt tha nhân để cầu lấy cái lợi vật chất về mình, mỗi khi gặp việc cần để thâu hút món ăn, họ cũng chẳng ngại đem hai tiếng tu hành để che đậy thói hư tật xấu của mình.
Nói quanh nói quẩn cũng hai chữ "Tu hành". Nó đã trở thành một từ ngữ phổ thông trong các giới, giới nào xài cũng được, thì tự nó không còn ý nghĩa đích thực của nó nữa, tức là nó đã biến thiên, nó được định nghĩa đủ thứ, cho đến cả những thành phần băng hoại nhân phẩm, đổ vỡ giá trị con người, cũng nhờ nó mà chở che. Song dù thế nào chăng nữa, là người tu chánh đạo, cũng nên đem nó trở lại ý nghĩa căn bản thực sự của nó hầu dùng nó cho đúng nơi.
Tu là sửa, ấy chỉ là phần tiêu cực, mà còn phải bồi bổ mới là phần tích cực, nghĩa là sửa đổi đi những điểm xấu xa tội lỗi để không còn một bợn nhơ, một mặc cảm nào về tội lỗi và còn phải bồi đức, đúng lời Phật dạy: "Chư ác mạc tác chúng thiện phụng hành".
Phần tu là bồi bổ, chỉ cho người một cái hướng, cái chỗ đi, nhưng chưa biết phải làm gì và đi tới đâu, tức phải nhờ vào sở học. Nhưng học gì đây? trong khi mình là một người tu, một người phế đời hành đạo, một người hướng thiện.
Học Đạo, nếu chỉ một tiếng thôi, cũng chưa đủ. Nó còn phải hiểu thêm nhiều nữa, vì lâu nay, từ đâu tới đây, từ bao giờ tới bây giờ, chỗ nào cũng có người học Đạo. Bao giờ cũng có người học Đạo nhưng thế giới vẫn chưa được ổn định, con người vẫn chưa nắm vững được giềng mối của Đạo là thế nào, nên mới chịu những chia ly về chữ Đạo, làm phân hóa con người ra từng mảnh. Bởi lời nói ra là tương đối nên phải bị chi phối đủ mọi mặt, không trách sao con người phải sa vào tình trạng hỗn loạn như ngày nay.
Bần Tăng muốn chỉ cho chư đạo hữu một lối học Đạo, không phải là thứ đạo ngoài cái Đạo. Nói như vậy chẳng phải chư đạo hữu xưa nay đã lầm lẫn về môn học Đạo đâu. Chư đạo hữu đã gặp Minh-sư. Hiện hữu Minh-Sư là Đức Cha Trời Thượng Đế, bạn hữu là những người đồng hành trên Đại-Đạo.
Trên Đại-Đạo ấy, chư đạo hữu đã, đang học những gì, và cái học đó để giúp yếu tố cho sự tu đức, sự bồi bổ vậy.
Sự bồi bổ về Đạo này cũng gọi là hành, mà từ ngữ tu hành được gói ghém trong đó.
Thường thường phần đông những nhà tu hành theo Đại Đạo hiểu chữ tu hành được chia ra hai giai đoạn, cũng không phải giai đoạn nữa, được chia ra hai phần là đúng hơn. Một phần tu đức, tu thân, sửa chữa thân mình cho đẹp, cho thiện mỹ, cho trong sáng, khỏi những vô minh, hằng đem năng lực và sự hiểu biết về lẽ tu, lẽ Đạo để làm cho người khác nên, làm cho người khác được yên vui cũng như mình, để đồng nhau dẫn dắt về nơi tuyệt đỉnh của sự tu, là sự đắc Đạo.
Nói một cách khác, là tự độ và độ tha đó. Cũng như Đức Phật đã dạy "Tự giác, giác tha", để rồi "giác tha viên mãn".
Quan trọng hơn hết, là trong thời kỳ Hạ-Nguơn này, Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ chủ trương, không những chỉ có tu thân độc thiện mà thôi, mà phải song hành độ tha nữa. Điều đó chư đạo hữu tất cả hiểu rõ lắm rồi.
Như vậy, không có lý do nào để khước từ nhiệm vụ hành đạo hữu vi để trở về chốn thâm sơn cùng cốc mà an dưỡng thân trần, sớm tối tụng kinh niệm kệ mà ngắm nhìn thế sự dẫy đầy những đau khổ, những hoạn nạn, những nghèo đói, những dốt nát, những vô minh, những đủ thứ của kiếp con người xa Đạo, xa nguyên bản của con người.
Đức Phật ngày xưa cũng thế, dù nhìn đời bằng đôi mắt xót thương, vì đời là biển khổ, nhưng không vì biển khổ mà con người giác ngộ lại hóa ra ích kỷ, lẩn tránh nhiệm vụ để giải thoát một mình, còn bao nhiêu nhân sinh thì phó mặc cho sóng trần trôi dạt, nhận chìm, không buồn biết đến.
So sánh như trên để nhận thấy rằng tu hành tự độ, độ tha, không phải là giai đoạn cách biệt, mà nó phải song hành với nhau.
Không cần phải đi xa vào thế giới ảo tưởng nào hơn nhìn lại xã hội loài người hiện đang trước mặt, những sụp đổ nền tảng tinh thần, những rạn nứt tình đệ huynh tứ hải, những hủy hoại nền phong hóa cao đẹp của từng xã hội dân tộc, không phải do luồng gió độc bởi phong vân bất trắc hay phong vũ bất kỳ, cũng không phải do bàn tay sắt thép hữu hình nào đè ép phá vỡ xô ngã được nó, mà tất cả đều do lòng người, do con người không còn nhận một hiện thể của chơn thường diệu hữu nào cả. Con người đã phản kháng chính con người mà tự con người không hay không biết. Chỉ bằng đôi mắt phàm gian tự mãn về trí khôn, về quyền lực, để mong tiến bộ tột đỉnh cho nền văn minh nhơn loại hóa ra một sự nhầm lẫn to tát của con người. Cái có đó, cái mà con người chấp nhận là một hiện hữu bất di bất dịch ấy, lại là cái hữu thể hẹn ngày sụp đổ bởi thời gian, không gìn giữ, không biết đến cái sâu thẳm và nguyên thỉ là cái chơn không mà diệu hữu. Cái đó được mệnh danh là "Đạo", là tâm linh, là linh quang, Tiểu Thiên Địa vậy.
Biết được những sụp đổ tinh thần, những sụp đổ vật thể không phải do ai, do đâu, chính do cái lòng trần hay dịch biến nó tạo nên mà thôi. Cũng như xưa kia, thời Đức Lục Tổ Huệ-Năng, những vị tăng đồ đang ngồi thưởng cảnh trước sân thiền, nhìn lá phướn phất phơ trước gió, người thì cho là tại như thế này, người thì cho là như thế nọ lá phướn nó mới bay. Sự thật thì lá phướn không có bay có động, bổn thể của nó là như như, chẳng lay chẳng động. Có động chăng là do cái nhìn của con người...
Thi:
Tánh động cảnh trần cũng động theo,
Người tu chơn chánh hãy xem vèo;
Chẳng lo chấp trước bình thinh sắc,
Mà để thần linh phải hiểm nghèo.
Hựu:
Nghèo tiền nghèo bạc chẳng hề đâu,
Đạo đức gìn trau được đủ giàu;
Diệu hữu trường tồn trong một lẽ,
Chơn thường không chuyển bởi ba đào.
Hựu:
Đào nguyên khó đặng ở nơi nao,
Hỡi khách trần gian bước ngỏ nào;
Đây lộ trình đang khơi đạo mạch,
Quay về chẳng nệ những gian lao.
Hựu:
Lao khổ tu đi một kiếp này,
Tu là sửa đổi dở ra hay;
Tu là bồi bổ nền âm chất,
Tu rạng thanh danh mối đạo Thầy.
Hựu:
Thầy hiện nhân gian ở chúng sinh,
Khuyên cho nhơn loại cuộc đăng trình;
Hành tròn sứ mạng trang hiền sĩ,
Hành đức tha nhân được thái bình.
Hựu:
Bình tâm thấy rõ lẽ mầu vi,
Vi hiển cùng soi đạt trí tri;
Chẳng chạy đầu non và cuối bể
Cũng nhìn đầy đủ Đạo Tam-Kỳ.
Hựu:
Kỳ chót là kỳ tuyển lựa đây,
Hỡi ai còn bận cõi trần ai;
Mau chơn kẻo trễ trường công quả,
Điểm Đạo cho người chẳng lệch sai.
Chư đạo hữu nam nữ! với những lời tất yếu trên, Bần Tăng mong mỏi tâm Đạo của mỗi người trên bước đường tu kỷ độ tha luôn luôn tiến triển, không phải ngừng nghỉ để bị bánh xe thời gian lăn cán và được đúng với Đạo Trời hành vận luôn luôn như “quân tử tự cường bất tức”. Bất tức là không nghỉ, nếu nghỉ là chểnh mảng, là đi sái với Đạo Trời rồi vậy.
Mấy lời đạo lý hôm nay,
Mong chư đạo hữu đem tài chiếu tri;
Dù cho gặp buổi loạn ly,
Mỗi người mỗi ngả cứ y tu hành.
Chẳng tu xa lánh nhơn sanh,
Chẳng tu độc thiện để hành độc thân;
Vi nhân cùng với chúng nhân,
Xử sao cho vẹn mỗi phần thì thôi...
Bần Tăng ban ơn lành toàn tất chư đạo hữu đàn trung lớn nhỏ nữ nam, hẹn ngày tái ngộ.
Sư huynh tinhkhithan
-CÁM ƠN đã có công poskinh ,ráng lên tu qua ải diêm phù
Khéo tu thì thoát
Vụn tu thì chìm
Trận này trận cuối cùng
Khuyên ai cố gắng tu chung muôn loài
Cha trời mẹ đất hai vai
Chuyện đời chuyện đạo vẫn hoài nặng mang
Nhận ra lời đẹp ý hay
Là do tâm ý nhận ngay lánh tà
Nhận ra chánh lý phật đà
Không sanh nghi kỵ thật là tốt tươi
Nơi đây đâu chỉ một người
Mà sao thiếu vắng những lời thẳng ngay
Thấy hay thì bảo rằng hay
Thành tâm thật ý,tỏ bày tâm linh
Thiếu chi những kẻ hợm mình
Dìm cho người xuống,để mình nổi lên
Không thật thì chẳng thể bền
Tự tâm mình biết chẳng nên hận thù
Dối lòng sẽ dốt muôn thu
Tu là tự sửa,sao tu giúp người
- nói mà làm được ko ?Trích dẫn:
Cô nghỉ đôi khi mình phải biết dừng để quán sát ,không phải cảnh nào cô cũng trụ ,cảnh chỉ là giả ,nhưng TÂM SANH sẽ là có ,dẫu tu cao cũng còn cái ngã vi tế ,cô nên dừng là hơn .
Mô phật cám ơn lời chỉ dạy
Minh đài đã xã chẳng dạ để TÂM
Mặc tình sóng nổi đá ngầm
Hân thù chẳng có lỗi lầm cũng ko
Có chi ngọn gió cuồng phong
Định TÂM chẳng thấy nào trong TÂM mình
Mô PHẬT với dạ bóng hình
Trước sau chỉ có TÂM mình sạch trong
Ảnh kia như làn gió thổi
Vật kia chỉ là tưởng mà thôi
Thân này cũng mượn tạm rồi
Mai này rủ bỏ vào nơi niết bàn
KÍNH người
**>>> HS luôn cung kính đảnh lễ Tam Bảo mỗi ngày nên mới được phước nhận được sự chỉ giáo của huynh Tâm Định, huynh Ga tê và lão Ai Tu cũng như chư vị thiện tri thức khác hỗ trợ cho HS tiến bước trên đường tu.Trích dẫn:
Buông luôn cái dòng tô đỏ, đừng mong cầu nó, chẳng cần biết ngồi bao lâu,không bao giờ xem đồng hồ, nhưng càng định sâu thì bạn tưởng ngồi 5 phút nhưng đã hơn 1 giờ rồi, nhớ quay mặt về hướng đông khi ngồi thiền và niệm ba lân như sau:
Namo tassa bhagavato arahato sammāsambuddhassa.
Namo tassa bhagavato arahato sammāsambuddhassa.
Namo tassa bhagavato arahato sammāsambuddhassa
**>>> HS xin hỏi huynh nói 2 tầng này là 2 tầng Sắc giới hay là 2 trình độ huynh đề cập trên ? HS không nghĩ tới tầng Nhị Thiền đâu vì ngay cái Sơ thiền, HS còn chưa vững nữa là tiến xa hơn. Tứ niệm xứ tuy không phải như Mật chú nhờ nhiều tha lực nhưng tha lực cũng hổ trợ tự lực nữa, HS hiểu ý này của huynh.Trích dẫn:
Bạn đang lơ lững ở các tầng hai và ba mà chưa vượt qua được đâu, do đó rất cần sự gia hộ của Ngài. Đừng nghĩ tu thiền tứ niệm xứ không nhờ tha lực nghe, chẳng có sự cộng hưởng của thân tâm nào của bất kỳ chúng sinh nào, mà không làm ảnh hưởng tới năng lượng của Phật hết.
**>>> Cái này quan trọng đây, Hs sẽ ghi nhớ điều này. Khó nhất là 2 cái sát na: đắc thiền và đắc quả, không thể chủ quan là mình biết được khi nào 2 cái sát na này khởi lên được, nên huynh yên tâm HS không dám tự mãn đâu.Trích dẫn:
Buông luôn cả cái mong cầu chứng đắc thiền , nhớ khi xả thiền hãy chú ý niệm thân khi nằm xuống, đây là sự chuyển tiếp thế ngồi sang nằm rất dễ đắc thiền (đắc thiền chỉ trong 1 sát na thôi), biết nó là vậy nhưng cũng không cầu, thì tâm không vướng bận gì, như vậy cái xả mới rốt ráo.
**>>> Lành thay ! Lành thay ! Huynh yên tâm HS hiểu tâm Phật quan trọng nhất rồi, HS sẽ không dám ngã mạn, tự kiêu đâu. HS xin cám ơn huynh nhiều lắm. Hs cũng không dám lơ là để tuột quần xà lỏn đâu... hic hic...Trích dẫn:
Tôi chỉ biết nhiêu đó, còn lại tùy quý vị hành trì, khi Phật trong Tâm quý vị hiện ra thì đó mới là ông Phật cần phải thờ lạy.Còn pháp lễ lạy ông Phật ở ngòai để tránh tâm mình ngã mạn, vì còn ngã mạn, khi thác sẽ về cỏi thiên, chắng thể về cỏi Vô sanh đâu, dù là có đắc tứ thiền, còn ngã mạn, chết cũng về cỏi thiên, nhớ nhắn dùm bà cô Mai Đình Vinh Độ dùm tui. Thôi tui thăng đây, ở đây nói nhiều tuột định , giống như mặc quần tà lỏn dây thun giãn ó!
- Ý, huynh nói bà cô nào dzậy ta, há há...bà cô Mai Đình Vinh Độ là bà cô Minh Đài Vô Định á hả ??? hố hố hố... em sợ bà này cõi thiên còn không lọt huống chi cõi Vô Sanh, tâm tính hung tợn như vậy dù có tu thiền cũng chẳng thể chứng thiền, tâm nóng nảy này thì có mà vào A Tu La tranh chấp đánh đấm với mấy kẻ giống bà ấy đi sát phạt những người tu yếu yếu í mà như HS, huynh Ga tê, huynh Tâm Định chẳng hạn... hí hí...
Mô phật cám ơn lời chỉ dạy
Minh đài đã xã chẳng dạ để TÂM
Mặc tình sóng nổi đá ngầm
Hân thù chẳng có lỗi lầm cũng ko
Có chi ngọn gió cuồng phong
Định TÂM chẳng thấy nào trong TÂM mình
Mô PHẬT với dạ bóng hình
Trước sau chỉ có TÂM mình sạch trong
Ảnh kia như làn gió thổi
Vật kia chỉ là tưởng mà thôi
Thân này cũng mượn tạm rồi
Mai này rủ bỏ vào nơi niết bàn
KÍNH người
hahahaha... nhảy vô chửi nữa kìa....
- Minh Đài vừa phỉ báng Pháp vừa phỉ báng chính mình ! Hay quá ta !Trích dẫn:
Sư huynh nghỉ tứ niệm xứ làm cho cái ngã biến đi sao? không hề biến mất mà nó chỉ tạm lãng quên ,như sư huynh ăn cơm vừa xem phim vậy ,khi tập trung cái này sẽ quên cái kia ,ôn tập đó luôn thường thay đổi ,khi buông nó ra ,sư huynh vẫn là chính mình không hề biến mất .
Nhưng TÁNH NÀO thuần như tánh đó sẽ hiện nguyên hình
hi hi ...đâu có chi lạ PHẬT kêu mình tu tập mà ,tánh người nào chuyên hay về cái gì đi nữa ,tập chỉ là hình thức tạm quên thôi khi đụng nó hiện luôn tánh đó .
Nếu tánh PHẬT đã có sẳn rồi Tập chỉ là hình thức ,PHẬT TÁNH VẪN LÀ PHẬT TÁNH .
HS không tin HẢ chọc LINH TINH xem có hiện nguyên hình ko?có PHẬT TÁNH đâu cần ngồi thiền ,đâu cần mài cũng có ,không có PHẬT TÁNH mài hoài ,tánh củ cũng hay hiện hà.
Vì vậy ngài TỔ SƯ thấy các vị thầy ngồi thiền mới hỏi :các vị ngồi thiền để làm gì ?
Các vị thầy nói :thiền để thành PHẬT
Ngài đã ngồi mài cái chén
Các vị sư hỏi ngài mài chén dể làm gì
TỔ SƯ trả lời mài chén sành để thành chén kiểu .
Mình ngồi thiền để tu cho thuần tánh ,tánh nào mình thuần thì tánh đó sẽ hiện ra .Nếu tánh củ của mình là phàm tánh ,đụng đến vẫn là phàm
đâu cần, chọc bà hiện nguyên hình mấy hum nay, hoac cả 2 năm nay đủ thoả mãn rồi... bên topic thần thông bà phỉ báng Đức Phật, cho là Ngài không sờ được mặt trời, rồi cho là ra ngoài vũ trụ thì Ngài chết vì không có không khí, bà thiệt là ngốc nghếch hết chỗ nói ! đúng là không học nên không hiểu biết, làm trò cười cho thiên hạ ! đó cũng là cách để thấy bà hiện nguyên hình... dốt mà làm bộ nguy hiểm ! há há...
đâu cần, HS chọt 1 cái là bà nhảy vô cãi lộn liền, hồi sáng nói không thèm nói với HS nữa bây giờ lại nhảy vô chót chép... thiệt, đứt dây thần kinh sỉ diện rồi ! há há...
Vậy là hoasen quả là tài ,MINH ĐÀI luôn thua HS mà,2 năm qua MINH ĐÀI đâu tranh hơn hoasen đâu tự HS cũng thừa biết ,hà tất phải tranh hơn
Sự tham thiền ai nói có thể loại bỏ nổi tham,sân,si người đó sai rồi ,nếu thiền không định nổi TÂM bản tánh THAM,SÂN ,SI sẽ tăng trưởng khó kềm .
Mỗi bậc thiền đi lên là một lần khó ,cái ngã trong TÂM càng to lớn ,MINH ĐÀI chỉ góp ý thôi càng lên cao ngã TÂM càng vi tế ,càng tinh xảo .
Chính mình cũng không biết mình còn ngã TÂM
Rất hay, càng ngày càng thấy tỷ có những phát ngôn ấn tượng! Tôi cũng có một chuyện thế này:
Có một lần tôi ngồi chơi, bỗng nhiên ngủ gật thế là tôi thấy cả bầu trời rực sáng, các tinh tú mặt trời, trăng, mây, sao, sao băng, mưa ánh sáng, tất cả đều dịu nhẹ trong suốt. Bản thân thấy sảng khoái vô tận, bỗng nhiên một ngôi sao to tướng hiện ra nháy mắt với tôi rồi hỏi: ngươi có thấy rõ tinh tú là ta chăng? Lúc đó tôi chợt hỏi lại: vậy người có thấy tinh tú là ta chăng?
Hỡi ơi, vừa hỏi vậy thì vị tinh tú đó hét lên một tiếng rồi vỡ tan thành bụi ánh sáng. Rồi các vì tinh tú khác cũng chợt biến mất, tôi còn lại một mình với khoảng không bao la, chẳng có gì hết. Thức dậy, chẳng thèm buồn.
hy hy hy, chuyện bịa đấy ạ, đừng có tin là thiệt nha! peace
- càng nghĩ Hoa Sen càng thấy mình dại dột khi cứ chọc tay vào ổ kiến lửa 'tam muội' bà Vô Định (Minh Đài) này, nhớ lần trước mém chết vì bị bà cho nữ đệ tử qua làm wen rồi cài lén điện thoại, rồi cũng bị nữ đệ tử bà hăm doạ treo ngược Hoa Sen lên hỏi tội và nhiều chuyện nữa chỉ có Hoa Sen và Vô Định biết. Nay nghĩ lại thấy sợ hãi cái lòng dạ đen tối của người tự xưng là người tu hành, bây giờ cho Hoa Sen xin lỗi bà bà Vô Định nha, xin bà bà tha cho con đừng sai đệ tử qua luộc con nha, bà thua con chứ đệ tử bà thì con thua cái khoản chửi độc và bạo loạn... nhà con còn có mẹ già, con lại thân cô thế cô, có gì chọc bà bà giận bà tha cho con lần này, con hổng dám chọc bà quê độ nữa... con xin xám hói bà bà Vô Định ác như Minh Đài !!! Từ đây con sẽ chừa bà ra không dám bép xép gì nữa, con sợ bà và mấy đệ tử của bà rồi, dạ, bà tha cho con nhé... huhuhuhu... sợ quá sợ quá !!!Trích dẫn:
Vậy là hoasen quả là tài ,MINH ĐÀI luôn thua HS mà,2 năm qua MINH ĐÀI đâu tranh hơn hoasen đâu tự HS cũng thừa biết ,hà tất phải tranh hơn
ignored sick032
càng nghĩ càng sợ hãi lòng dạ người tu hành này !