Mong là bạn này sẽ giữ lời hứa, nhớ ghé thăm Thầy Hậu nhá. Khi đó có lở mà được chửa bịnh gì đấy thì nhờ bác tinhkhithan quay phim lại cho anh em mở mang tầm nhìn.wellcome1
Printable View
Đây gọi là thơ điển. Ko biết thì đừng phát ngôn bừa bãi nhe. Ko phải thơ trữ tình đâu mà bắt lỗi từng chữ.
TẶNG BÀI SONG THẤT LỤC BÁT
Thơ nầy sao gọi là lục bát
Ra vài bài con hát thầy nghe
Tự do con đọc đừng chê
Thơ nầy là gọi ,con phê đi nào
TẶNG BÀI LỤC BÁT
Lục bát con đặt xem sao
Chỉ cho thầy biết thầy nào có hay
Con khôn cha mẹ được nhờ
Con hư cha mẹ nhuốc nhơ nhiều bề
TẶNG BÀI THẤT NGÔN BÁC CÚ
Thuở nhỏ mình đi học a ê
Học cho biết để về trình lên
Cha mẹ thấy mừng rỡ con nên
Nay khôn lớn, học bền chí cao
Hữu duyên con đến gặp trang thầy
Thầy gặp người, hiểu biết tại đây
Lòng đang khởi dậy thấy hay hay
Mau tiếp nhận thầy đây vui rồi
TẶNG CON BA DÒNG THƠ CHO VUI KHÔNG BIẾT CÓ ĐÚNG KHÔNG CON RA CHỈ THẦY VỚI
Giác mê thật chẳng quá xa
Chạy theo vật dục sa đà ra mê
Tửu khí sắc dục cận kề
Lương tâm chìm đắm bộn bề lo toan
Chiều theo thể xác đa đoan
Mê hồn làm chủ thở than ích gì
Sưu tầm ra mấy câu thi
Cùng tìm bờ giác mau đi cho tồn
"Gióng chuông Thánh Ðức truy hồn,
Ðạo hưng cứu thế bảo tồn vạn linh.
Cuộc đời đáng thị đáng khinh,
Ðáng chê đáng bỏ, chôn mình làm chi?
Ðời đáng ghét, đời đáng khi,
Ðáng xa cho rảnh, đáng ly cho rồi.
Ðời người là vũng tanh hôi,
Là ao nhơ bẩn, là mồi quỉ câu.
Mắt phàm trông thấy sắc mầu,
Dục lòng tham chạ, cắm đầu chết nguy.
Trông ra nhơn loại thời suy,
Toan bề đâm chém chẳng vì thương yêu.
Làm cho cột ngã thành xiêu,
Nhà hư nước loạn tiêu điều thế gian.
Nhìn đời đổ lụy chứa chan,
Xót thương cho nỗi mấy đoàn con ngu.
Chịu trong khám tối mây mù,
Sa chơn vào chỗ lao tù ngàn năm.
Thầy nhìn phát động thương tâm,
Ðến đây chỉ chỗ sai lầm của con.
Gây thành tội chất bằng non,
Trả cho tiêu hủy thì còn chi thân!
Mê đời chung chịu khổ thân,
Ðạo-tâm u-ám tinh-thần muội-mê."
Lấy gì đánh thức nhơn sanh,
Ðời toan tìm dữ, bỏ lành thì thôi.
Thấy càng thêm chán lắm ôi!
Nhơn tình như thế đứng ngồi không an.
Thói đời nhiều sự dị đoan,
Làm mê hoặc chúng mơ màng viển vông.
Họa chung khôn thể lường đong,
Thấy vầy Thầy đổ lụy ròng vì con.
Ðể cho tâm chí tiêu mòn,
Tinh thần tiền tụy sắt son mấy người.
Làm chi để tiếng trò cười,
Thấy đời hổ thẹn thói đời hủ thay.
Văn minh tấn bước đua tài,
Mở mang trí óc hoát khai tinh thần.
Làm sao cho rạng mười ân,
Làm cho ích nước lợi dân thì làm!
Ðỉnh chung lợi lộc đừng ham,
Trau giồi trí hóa tánh phàm dứt đi.
Xưa nay hễ vị thì vì,
Tùy theo việc phải đừng tùy bất công.
Chung nhau Nam, Bắc, Tây, Ðông,
Kết giây đoàn thể đại đồng trị an.
Làm cho Ðạo-đức mở mang,
Làm cho cơ thể vững vàng bền lâu.
Siêng cần dầu phải dãi dầu,
Phấn tâm lập chí mới hầu nên thân.
Người mà trì trệ tinh thần,
Biếng làm Ðạo-đức, không cần nghĩa nhơn.
Trong đời có đặng điều hơn,
Là nhờ lập chí gội ơn phước lành.
Nhược không lập chí tu hành,
Già đời mãn kiếp không thành món chi.
Nhơn gian bất hoặc là gì,
Biết thân lập chí ắt thì thành công.
Người tu lập chí sửa lòng,
Nhược bằng biếng nhác thì không ích gì.
Muốn trừ khử một món chi,
Phải bền lập chí ắt thì việc xong.
Những lời Thầy đã ước mong,
Mong con lập chí thức-thông chơn-truyền.
Noi gương của bực Thánh Hiền,
Sửa mình đến cảnh Thần Tiên hưởng nhàn.
Chán đời tìm chốn tịnh an,
Học theo quân tử, lánh đàng tiểu nhơn.
Khó khăn chí vẫn đâu sờn,
Hữu duyên nghe lọt tiếng đờn vô-vi.
Làm người cần phải nghĩ suy,
Hai đường qua lại chọn đi đường nào.
Khổ tâm bước thấp bước cao,
Tầm sư học đạo công lao chớ phiền.
Xưa kia NGHIÊU-ÐẾ cầu Hiền,
Bao phen khó nhọc mà truyền kế ngôi.
TẦM-DO đã suốt mồ hôi,
HỨA-DO lòng vẫn chán rồi lợi danh.
Thị đời là vũng hôi tanh,
Nên chi lánh trược tầm thanh ẩn nhàn.
Ngôi cao vương đế không màng,
Quét tiêu bợn tục giàu sang há cầu.
Nhưng còn SÀO-PHỦ cao sâu,
Nghe qua sợ nhiểm lòng trâu nữa kề.
Ðời đà bắt chán bắt chê,
Ðáng khi đáng thị mết mê nỗi gì?
Non cao khiển hứng phú thi,
Xa nghe tiếng tục rầm rì bên tai.
Nhẫn kiên HÀN-TÍN đại tài,
Lòn trôn giữa chợ chẳng nài xấu xa.
NHAN-HỒI tháng lại ngày qua,
Ẩn thân nơi chốn rừng già luyện tu.
Nghêu ngao trong cảnh Trời Thu,
Ðai cơm bầu nước vân du ta bà.
Tâm hồn thích hợp trung hòa,
Mấy năm lậu hạng mới là trượng phu.
An nhàn tâm trí thanh u,
Chán đời giã dối hèn ngu bạo tàn!
TỬ-NHA ngồi chốn thạch bàn,
Thả câu sông Vị ẩn tàn Thiên-Cơ.
Lúc nguy phải chịu dại khờ,
Bao lần sôi nổi đợi chờ hội thi.
Làm ăn chẳng đặng món gì,
Thành ra hư hõng mãi đi bao lần.
Có thân thiệt khổ cho thân,
Sớm khuya buôn tảo bán tần đủ đâu.
Ðói no vui với Ðạo mầu,
Suốt đời thong thả mà cầu trường sanh.
Bảy năm Dủ-Lý nhọc nhằn,
Hà-Ðồ Bát-Quái dịch thành Lạc-Thơ.
Cho đời rõ máy huyền cơ,
Tiên-thiên chia sắp cõi bờ hậu-thiên.
Ðời sau dễ kiếm chơn truyền,
VĂN-VƯƠNG thọ ngục chẳng phiền trách ai.
Trọn niềm trung hiếu chẳng phai,
Mặc người bội nghĩa, mặc ai bạc tình.
Lỗi mình, mình trước sửa mình,
Lỗi người phú có Thần minh chứng lòng.
Chi bằng nhẫn nhịn thì xong,
Mặc ai thêu dệt cua còng thì thêu.
Kìa như TỬ-LỘ thân nghèo,
Trọn niềm hiếu Ðạo, vẹn điều thỉ chung.
Ðáp đền hiếu thảo đến cùng,
Dẫu cho nát thịt cũng trung trọn tình.
LỘ là một bực thông minh,
Ai mà chỉ lỗi sửa mình mừng vui.
TRƯƠNG-LƯƠNG nếm Ðạo biết mùi,
Níu nương cửa Phật an vui tinh thần.
Công khanh tể tướng không cần,
Biết lo lánh trước cái thân sau này!
Học cho suốt lý đủ đầy,
Thí như HẠNG-THÁC làm thầy TRỌNG-NI.
Bạc riêng bạc, chì riêng chì,
Vàng thau lẫn lộn rồi nguy lắm mà.
Chánh riêng chánh, tà riêng tà,
Người lành kẻ dữ khác xa hai đường.
Hữu xạ thì tự-nhiên hương,
Cần chi mà phải đem trương với đời!
Bánh xe chuyển kiếp luân-hồi,
Cứ quay mãi mãi cứ nhồi luôn luôn.
Thói đời hãm chặt vào khuôn,
Ðương còn cá chậu chim chuồng khổ lao.
Kẻ chịu thấp, người ưa cao,
Trèo lên trợt xuống lộn nhào leo lên.
Miễn sao tâm chí vững bền,
Ðài cao trăm trượng biết lên kiếm tìm.
Sắt cục mài trở nên kim,
Dày công mới đặng đừng hiềm khó khăn.
Lỗi rồi mà biết ăn năn,
Hóa Mê thành Giác mới rằng tài ba.
Hai đường là Phật với Ma,
Ðọa siêu chỉ tại chánh tà, do tâm!
THƠ NGẪU HỨNG
trong cuộc sống người đời là thế
Chuỗi ngày tàn tìm để câu thơ
Ngày qua ta lại hưỡng hờ
Tháng lại chưa biết ta chờ việt chi
Sương còn đọng bờ mi thanh tú
Hạt lung linh quyến rũ lạ thường
Trăng ngà ghen ghét vấn vương
Trong thời tuổi mộng quên đường đạo tâm
Mãi mê sống sai lầm khắp nẻo
Để hồn mình vết thẹo hằn sâu
Đau thương nửa kiếp dãi dầu
Nửa đời còn lại tìm đâu lối về
Hãy ráng bỏ cơn mê ham muốn
Xóa tan đi từng luống vụng về
Tìm người học hạnh đề huề
Làm người lương thiện mọi bề trọng nhân
Tập gội rửa từng phần nhơ nhớp
Để trao truyền từng lớp đi sau
Hiệp cùng một kiếp đồng bào
Cùng nhau tha thứ đượm màu tình thương./.
Minh Tâm./.
Hãy cầu chư phật mười phương
Cầu trên thiên thượng đoái thương cuộc đời
Đường về cõi phật tốt tươi
Xóa đi tăm tối ta thời tiến lên
Hãy bỏ tất tìm nên đạo cả
Làm người lương vất vả cuộc đời
Nhưng mà trong sạch mọi nơi
Tìm về chánh pháp ta thời vươn cao
Thiên nhơn hội hiệp nam tào
Bước vào tam giáo ta nào sợ chi
Cầu về thiên thượng Mẫu nghi
Có điển Mẫu độ bước đi vững vàng
Thầy về tam giáo đạo tràng
Cầu cho quốc thới dân an thái bình
Tuy rằng đang hiện hữu hình
Nhưng tâm ta mãi hướng nhìn cõi thiện
Cầu trên thầy tổ độ yên
Điển thiên ban xuống cứu miền hậu lai
Hôm qua là ngày 15 tháng giêng
Là ngày cứu thế thầy khuyên độ đời
Hoàng vũ đi độ khắp nơi
Độ người tâm tịnh cứu người đang mê
HOÀNG VŨ tìm kiếm con về
Là ngày xuống thế hầu kề trần gian
Ngày kia mười tám đàng tràng
Tụng kinh cầu nguyện dân an nước hòa
Tìm đường về gặp Mẹ Cha
MỘT CHÍNH, TÁM TÁM THẦY RA CỨU ĐỜI
Hai mươi lăm năm hiển hiện tại nơi
Rằm tháng giêng tiếp đón thầy mời các con
Gồm chung mười tám trăng tròn
THÁNG GIÊNG NGÀY VÍA MẸ CON MẪU HOÀNG
CÙNG VỀ BÁI MẪU ĐẠO TRÀNG
CẦU CHO QUỐC THỚI DÂN AN THÁI BÌNH
CÁC CON NHẬN ĐIỄN, NGUYỆN CẦU XIN
GIA ĐÌNH SUNG TÚC GIỬ GÌN TÂM AN
CẦU XIN TAM GIÁO ĐẠO TRÀNG
HƯỚNG VỀ CỰC LẠC HẦU ĐÀNG KÍNH DÂNG
Vô tâm thì trí nó bầm
Tư tâm nên lại dày tâm khổ mình
Muốn hay thì học điều minh
Đục trong thì cũng tâm mình mà ra
ôi, ngày mai là ngày vía thầy. Hihi. Con đang nôn nóng mai về gặp thầy.
TRƯỚC CHƯA TRỜI ĐẤT HOÁ PHÂN
Hư-Vô một khí xây vần định Ngôi
Biến sanh ra có Đất – Trời
Còn đương hổn-độn loài Người chưa sanh.
Âm-Dương luân chuyển Ngũ-hành
Hoá sanh Tam-bữu, Nhựt, Tinh, Nguyệt đồng.
Biến ra non núi biển sông
Loài người đã có nơi lòng thanh-lương
Chuyển luân máy Tạo, Âm Dương
Bước qua Trung-cỗ, thế thường đổi xây
Người sa mê chốn tội gây
Thích-Nho-Đạo mở, dạy bày Tu-Tâm
Người Tu, tĩnh việc sai lầm
Hành y Tam-Ngũ từ lành thuần phong
Ngày qua thấm thoát luồng giông
Bước sang Nguơn Hạ người đồng đổi thay
Người mê Tửu-Khí-Sắc-Tài
Kim thời vật-chất gọi thời văn-minh
Nhơn-luân sái phép công-bình
Khiến nên luồng gió phong tình thổi to
Người sa vào cảnh lửa lò
Đời càng hổn-độn, quanh co đoạn trường
Cuộc đời nhiều nỗi bi thương
Nhơn sanh lạc nẽo, lầm đường quỉ ma
Dị đoan, óng dậy kế tà
Tam Kỳ rưới nước Ma-ha Cam-lồ
Đánh chuông tĩnh giấc Điệp-Hồ
Khãy đờn rủ bạn, kịp giờ Tu thân
Đuốc Khai ngời sáng bước trần
Theo đường Chánh Đại, lánh chân bụi hồng
Đò Trời vớt khách mê sông
Đưa qua bỉ ngạn, thẳng xông Thiên-đàng
Khuyên trong khắp cả thế gian
Thượng lưu, hạ trí vén màng trần ai
Khuyến Tu nên vịnh một bài
Khuyên Đời tĩnh mộng, gặp ngày Thuấn-Nghiêu
LÝ-THÁI-BẠCH
Từ lúc con gặp được thầy,
Thì con mới biết duyên cơ của trời.
Thần trí con được thảnh thơi,
Tâm con ngời sáng, thân thời nhẹ thênh.
Tấm lòng quý mến tăng thêm,
Nay con quý quý, yêu yêu thầy nhiều.
Thầy dạy con bao điều tốt đẹp,
Dạy con thời phải học nghĩa nhân,
Khuyên con phải quý tình thân,
Kính yêu cha mẹ, ông bà mới nên.
Con nhớ hoài lời thầy khuyên ,rằng:
“Con phải trân quý những người quý con”
“Phải giữa tâm tánh vuông tròn”
“Giữ gìn tình bạn, tình thân, tình người”
“Giữa cho tâm ấy vậy thời
Đừng ham sân, đắm, si, mê lạc thần “
Lạy thầy con chấp tay cầu,
Cầu thầy luôn khoẻ thân tâm an nhàn.
Cầu thầy sớm đắc Tiên đàng,
Về nơi quê củ non tiên cảnh nhà.
Tâm con luôn khắc ghi là,
Thầy như thân thuộc chung nhà với con.
Lòng con một dạ sắc son,
Kính yêu thầy mãi không quên đạo (thầy) trò.rose4
Mong các con học phải hành
Ráng mà học hỏi để thành trò ngoan
Học hành hiền hậu nghiêm trang
Đền ơn cha mẹ con ngoan trò hiền
Thầy trò ta từ duyên kíếp trước
Nhờ diển đàn thầy được được gặp con
Ráng mà học tập đàng hoàng
Thi đậu đắt cử ,mở mang lòng thành
Hiếu đời trung đạo nghe con
Thầy đây mở lối cho con thẳng đường
Ráng cầu về cảnh tây phương
những điều hung dử chớ vương vào mình
Kính thầy con hỏi đôi lời.
Vô vi đạo học trước thời học chi.
Chỉ con sơ khởi hướng đi.
Mở mang tầm mắt tu hành mới nên.
Đường học đạo cao xa rộng mông mênh.
Chỉ biết đích đến nhưng phương không tường.
Con tiến bước đi như kẻ mù đường.
Mong thầy hướng đạo con tường con thông.
Nguyện trời nguyện phật chứng lòng.
Thầy con hướng đạo mở mang đạo mầu.
Kính thầy con xin được đứng hầu.
Để thầy hướng đạo cho người hữu duyên.
:rose::rose::rose::rose::rose::rose:
Trược với thanh mối giềng luyện đạo,
Trữ tồn thanh là tạo cơ Trời.
Chí bền lóng trược chẳng lơi,
Phản hồng vi bạch chiều mơi lạc thường.
Trược vật chất nhiễu nhương thật đúng,
Xúc phạm thân, dị ứng rất phiền.
Nhưng mà cũng dễ dẹp yên,
Lách thân rời chúng hết phiền hết lo.
Có lo là cái lo thái quá,
Buồn sợ này thật quả thất tình !
Đủ đầy tính chất vô minh,
Vướng vào trẻ phải tâm linh lu mờ.
Nếu đã phải lu mờ vấy trược,
Thì chớ cho ý trược xoáy ngầm !
Trược tinh thần trược ở tâm,
Khổ cho con trẻ khó tầm huyền thâm.
Tu tâm thì gìn tâm giữ ý,
Nhưng chớ xa đạo lý chơn thường !
Đừng cho lục dục nhiễu nhương,
Thì con an phận thủ thường vui tu.
Vui tu cảnh trăng thu đầy rạng,
Rạng lòng con thấu rạng tâm trung.
Đừng cho thái quá ngoài khung !
Cũng đừng bất cập rời khung đạo huyền.
Con ơi nghĩ thấu lời khuyên
Cái gì chưa tỏ con liền hỏi ngay
Để cho tâm ý tỏ bày
Một lòng hướng đạo hăng say luyện rèn
Lâu ngày tập luyện con quen
Trược tà không thể làm hoen lòng mình
Ở đời chẳng nhiễm nhục vinh
Đường ngay thẳng tới hiểu tình mẹ cha
Vô vi đâu phải quá xa
Nhiệm màu thiên ý chỉ ra ngọn nguồn
Ở đây người ngợm luông tuồng
Trược tà vương nhiễm vui buồn đắm sa
Vô duyên chẳng thể tiến xa
Dùng bi trí dũng mới là hùng tâm
Không mà ra có chớ lầm
Còn ta từ có tìm tâm vô hình
Muốn học đạo ? Năm nay bạn bao tuổi rồi ? Mình tư vấn free cho .
Đạo là do phật trời làm chủ
Tâm bồ đề thường tụ hư không
Giác thời trí huệ mở thông
Đạo thì học một chử không đắt thành
Quay mặt lại mà nhìn tự tánh
Ấy gọi là lập hạnh tu tâm
Đừng tu với cảnh mê lầm
Nầy chơn nọ giả vọng tâm uổng đời
Tha độ được thì trời ban phước
Nhưng mà người phải trước tự tu
Hạnh mình ra bực sỉ nhu
Sau thì độ chúng đường tu dẫn diều
Một lẻ đạo theo triều lòng thể
Một nửa đời cứ để mặt nhiên
Hãy theo chánh giác thiêng liêng
nếu ai tưởng mộ,khai duyên tu trì
Lẽ khôn dại tu thì bất chấp
Chữ mặt là chiệu thấp mình hèn
Trì trai giới sát cho quen
Từ bi xỉ hả tập rèn được thông
Phật thường dạy chử không là sắc
Vọng thì lầm sắc vốn không hình
Cái gì thấy đó mà tin
Có rồi thể biến sau thành không không
Thế gian khổ vì lòng nhơn dục
Chác nảo phiền cấu trúc chấp mê
Giận hờn lửa cháy tràng trề
Nói năng không giử khen chê ghét thù
Ghét ắc muốn rủa trù thỏa dạ
Ưa khen rồi thích thỏa lành ngay
Phật tiên thấy phải châu mày
Ráng mà tu hạnh mấy ai theo cùng
NGÀY 16 -2 2012..MINH HIỂN HIỀN CON..
Tuổi chủ topic còn nhỏ, ráng lo làm phước đức nhiều và tham khảo học hỏi kinh sách nhiều để phước huệ song tu . RỒi đêm đêm thắp nhang giữa trời bái mẹ bái cha , xin mở huệ, ban phước . Khi cơ duyên đủ sẽ có được thứ mình muốn ( thần thông, trí tuệ hiểu tất cả các pháp, hiểu về thế giới siêu hình, hoặc muốn học bùa ngãi gì đó ...v...v..)
- Nhưng quan trọng là, nhân đạo chưa tròn thì tu thánh đạo, tiên đạo ra làm sao ? Ráng hiếu thuận mẹ cha, hòa nhã anh em , vui vẻ thân bằng quyến thuộc, bà con hàng xóm, sống trọn đạo thì tự nhiên chiêu cảm được phước báu như ý tâm thôi .
Cha mẹ là phật sống tại thế đó .
Điều tốt và xấu có liên quan mật thiết với nhau. Có âm có dương, có cái đẹp đẻ mới phân biệt được cái xấu xí, có người tốt mới phân biệt được cái kẻ xấu. Biết xấu xa mà theo tốt đẹp mới là đạo của trời? Luôn làm điều tốt, tạo điều lành, theo lẻ phải mới là hợp đạo trời.
Vật chất ngoài thân như áo quần, nhà cửa, xe cộ….. sang trọng, giá trị cao. không màng, chỉ cần đủ sử dụng là được rồi, không cần cầu kỳ sang trọng. Sống giản dị là tốt, không để ý bề ngoài làm chi.
Thất tình lục dục:
-Thất tình gồm: Vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn.
Tốt nhất là luôn quân bình tâm trạng không vui quá hay buồn quá, không giận quá hay vui vẻ quá,không yêu thương hay ghét quá, không ham muốn quá độ.VD: Biết mình đang vui nhưng phải biết kiềm chế lại. Làm theo lời Phật 7 điều hiểu biết đúng đắn là : Chọn lựa phương pháp, chuyên cần, mừng vui, nhẹ nhàng, suy nghĩ, định tĩnh tâm thức và xã bỏ những ý tưởng thấp hèn.
-Lục dục:- Sắc dục : Ham muốn sắc đẹp.
- Dung mạo dục : Ưa thích diện mạo đẹp đẽ.
- Tư thái dục : Mong có dáng chững chạc, dịu dàng.
- Muốn đụng chạm vào thân xác giữa nam nữ.
- Say đắm lời ngọt ngào êm dịu.
- Thích người cao lớn đẫy đà, phương phi, gọn gàng.
Từ bỏ hết những suy nghi này? Xem nó như là hình tướng hình tướng thì luôn thay đổi nên không mong cầu.
Con thắt mắt chưa hiểu rỏ ý thơ:
Vui tu cảnh trăng thu đầy rạng,
Rạng lòng con thấu rạng tâm trung.
Đừng cho thái quá ngoài khung !
Cũng đừng bất cập rời khung đạo huyền.
Bi-Trí-Dũng là gì?
Con nói gì sai thầy sửa giúp con ạ!
Đối với Nho giáo thì Tam đức là: Nhân, Trí Dũng.
Đối với Phật giáo, Tam đức là: Bi, Trí, Dũng.
Nhân là lòng thương người mến vật, thương khắp chúng sanh. Bi đồng nghĩa với Nhân, thường nói: Nhân từ hay Từ bi.
Trí là sự khôn ngoan sáng suốt hiểu biết. Dũng là sự can đảm không lùi bước trước khó khăn nguy hiểm.
Phật giáo thờ ba pho tượng Di-Đà Tam Tôn: Đức Phật A-Di-Đà ngồi chính giữa tượng trưng đức Trí, Đức Quan Âm Bồ Tát ngồi bên mặt tượng trưng đức Bi, Đức Đại Thế Chí Bồ Tát ngồi bên trái tượng trưng đức Dũng.
Trong Đạo Cao Đài, Tam Trấn Oai Nghiêm tượng trưng Bi, Trí, Dũng. Đức Quan Âm Bồ Tát tượng trưng đức Bi, Đức Lý Thái Bạch tượng trưng đức Trí, Đức Quan Thánh Đế Quân tượng trưng đức Dũng.
Tu là hành trình học tập Bi, Trí, Dũng và phát triển Bi, Trí, Dũng đến mức cùng tột thì hòa nhập vào Thượng Đế.
Trai giới là ăn chay? Con không hiểu trai giới là mỗi ngày ăn chay một bữa trước giờ ngọ có đúng hay ăn đúng bữa không ăn vặc , ăn chay ngày 3 bữa sáng trưa tối hay khác?
Thầy giảng cho biết rõ Từ-Bi-Hỉ-Xả nghĩa và làm theo như thế nào ạ!
■ Theo Nho giáo, Tứ vô lượng tâm là: Hảo tâm, Hiếu tâm, Thiện tâm, Đạo tâm. Do đó, sách Nho có câu:
Hoàng Thiên bất phụ Hảo tâm nhơn,
Hoàng Thiên bất phụ Hiếu tâm nhơn,
Hoàng Thiên bất phụ Thiện tâm nhơn,
Hoàng Thiên bất phụ Đạo tâm nhơn.
■ Theo Phật giáo, Tứ vô lượng tâm là: Từ, Bi, Hỷ, Xả.
Tứ vô lượng tâm nầy rộng lớn bao la, không bờ bến, không ranh giới, bao trùm lên tất cả chúng sanh, không loại trừ một chúng sanh nhỏ bé nào.
I. Tâm TỪ:
Tâm từ là lòng thành thật ước mong tất cả chúng sanh đều sống an vui và hạnh phúc.
Tâm Từ phải rải khắp cho chúng sanh, bao trùm lên vạn vật, phải sâu rộng và đậm đà như tình thương của người mẹ hiền đối với con cái, săn sóc bảo vệ con, dầu nguy hiểm đến tánh mạng cũng vui lòng. Lòng thương của bà mẹ đối với đứa con còn có phần ích kỷ, nhưng Tâm Từ thì phải vượt lên trên lòng ích kỷ, chan hòa đều đủ cho mọi loài chúng sanh.
Tâm Từ không phải là tình đồng chí hay tình đồng chủng, không phải là tình đồng hương, cũng không phải là tình đồng đạo, bởi vì các thứ tình cảm đó còn có giới hạn, mà hễ bị giới hạn thì chưa phải là Tâm Từ.
Tâm Từ vượt hẳn lên khỏi các tình cảm có giới hạn đó, vì hoạt động của Tâm Từ là không bờ bến, không có bất cứ một sự kỳ thị nào. Nhờ Tâm Từ, ta xem tất cả chúng sanh đều là bạn hữu, khắp nơi trên thế gian đều là quê hương của mình.
Chỉ có Thượng Đế, Đức Phật mới có được Tâm Từ vô lượng vô biên như thế.
Đối nghịch với Tâm Từ là lòng sân hận, ác cảm, oán thù. Tâm Từ và lòng sân hận không bao giờ phát sanh cùng một lúc. Chỉ có Tâm Từ mới có thể dập tắt được lòng sân hận.
Tình thương yêu thường có tính ích kỷ, hẹp hòi, còn Tâm Từ thì rộng rãi bao la, luôn luôn cố gắng tạo sự an lành cho chúng sanh, không phân biệt giai cấp, người hay vật.
Người có Tâm Từ thì tự đồng hóa mình với chúng sanh, tự mình chan hòa trong toàn thể, thấy vạn vật với mình là một, Tâm không còn vị kỷ, vượt lên mọi hình thức chia rẽ riêng tư, giúp đỡ mọi chúng sanh cùng đi với mình trên con đường tiến hóa đến hạnh phúc an lạc.
II. Tâm BI:
Bi là động lực làm cho Tâm rung động trước sự đau khổ của kẻ khác, là cái để xoa dịu sự đau khổ của người. Đặc tánh của Tâm Bi là ý muốn giúp người thoát khỏi các cảnh khổ não. Chính do Tâm Bi mà con người có thể hoàn toàn vị tha trong khi phụng sự. Người có Tâm Bi không sống một mình, mà sống cho kẻ khác, luôn luôn tìm cơ hội để giúp người, giúp đời, và không bao giờ có ý mong được báo đáp đền ơn.
Việc bố thí là một thể hiện quan trọng của Tâm Bi và phải bố thí đủ ba cách: - Tài thí, - Vô Úy thí, - Pháp thí.
Tâm Bi vô lượng vô biên, bao trùm lên mọi chúng sanh đau khổ về thể xác cũng như về tinh thần.
III. Tâm HỶ:
Đức tánh cao thượng thứ ba của Tứ Vô lượng Tâm là Hỷ. Hỷ là vui mừng, nhưng không phải là sự vui mừng riêng với một người nào mà là sự vui mừng trước hạnh phúc của chúng sanh. Lòng ganh tỵ ganh ghét là đối thủ số một của Tâm Hỷ. Đối với những người thân yêu thì Tâm Hỷ thể hiện rất dễ dàng, nhưng đối với người thù nghịch thì khó mà bộc lộ ra được, đó là thói thường của phàm tánh, chúng ta cần phải cố gắng và can đảm vượt qua.
Tâm Hỷ là đức tánh thành thật chung vui chung mừng và ngợi khen. Tâm Hỷ bao trùm lên toàn cả chúng sanh hữu phước, hoàn toàn loại trừ sự bất mãn hay ganh ghét trước thành công của kẻ khác.
Nếu so sánh với Tâm Từ và Tâm Bi thì Tâm Hỷ khó thực hiện hơn, bởi vì nó đòi hỏi một ý chí mạnh mẽ, một quyết tâm lớn hết sức cố gắng vượt qua lòng ích kỷ và ganh tỵ của mình. Có được như vậy, mới có thể cùng vui với cái vui của mọi người một cách thành thật, không chút gượng gạo.
Tâm Hỷ là hậu quả tất nhiên của Tâm Từ và Tâm Bi, bởi vì người không có Tâm Từ Bi thì nhứt định không thể nào có sự vui mừng cao thượng được.
IV. Tâm XẢ:
Xả là đức tánh thứ tư trong Tứ vô lương tâm, khó thực hiện nhứt, mà cũng rất cần thiết trong bốn đức tánh cao thượng.
Xả là buông bỏ tất cả, không giữ lại trong Tâm điều gì hết. Mục đích của xả là giữ cho Tâm được không không như như. Thế thường, khi thành công hay được ca tụng thì ta vui cười hớn hở; còn khi thất bại, bị chê bai thì ta buồn rầu bực tức. Thật hành Tâm Xả là buông bỏ hết tất cả những sự vui hay buồn đó. Được thua, thành bại, khen chê, đều không làm cho Tâm Xả xao động.
Tâm Xả thì lúc nào cũng bình tịnh như nhiên, không buồn, không giận, không vui. Phật ví Tâm Xả như mặt đất. Người ta có thể vứt bỏ lên mặt đất các thứ đồ vật: sạch, dơ, xấu, tốt, nặng, nhẹ, v.v.... nhưng mặt đất vẫn trơ trơ, thản nhiên như không có sự gì cả.
Tâm Xả cũng được ví như tấm gương bóng láng, mà mọi vật, mọi hiện tượng, mọi tình cảm, như những thứ ánh sáng rọi vào gương, gương phản chiếu đi hết, không giữ lại một thứ ánh sáng nào cả.
Đối thủ của Tâm Xả là sự mê chấp, bởi vì mê chấp là phiền não, là bất tịnh.
Người có Tâm Xả không cảm thấy thích thú trong vui sướng, cũng không bực tức trong phiền não.
Thản nhiên, an tịnh là đặc tính của Tâm Xả.
Tóm lại, Từ Bi Hỷ Xả là bốn đức tánh cao thượng của người tu cần phải đạt đến.
Tâm Từ thì bao trùm lên tất cả chúng sanh dầu an vui hay đau khổ; Tâm Bi thì đối với những chúng sanh đau khổ; Tâm Hỷ thì đối với những chúng sanh hạnh phúc; và Tâm Xả bao trùm lên tất cả việc tốt xấu, việc vui buồn, mừng giận.
Tứ vô lương tâm giúp cho con người trở nên chí thiện, có được một lối sống của bực Thánh nhân.
Tứ vô lượng tâm có khả năng biến đổi con người tầm thường thành bực cao siêu, biến phàm ra Thánh.
Nếu mỗi người cố gắng thực hành Tứ vô lượng tâm, không phân biệt tôn giáo, chủng tộc,... thì quả địa cầu nầy thành một Thiên đàng, trong đó, tất cả chúng sanh đều được sống an vui hạnh phúc trong tình huynh đệ đại đồng.
Minh Hiển bằng tuổi con đó
Tre già măng mọc không khó
Măng nầy mọc mạnh dử nha
Vương lên cho tới Phật Đà
Các con đệ tử vị tha
Một thầy một mẹ sanh ra
Dìu nhau cho đến gần cha
Hóa duyên cho đũ sắc tha
Thầy đây mừng rở một nhà
MINH HIỂN CON THÔI NHA
MẬU NÀO CON CŨNG VỀ MÀ
THẦY TRÒ TÂM SỰ VUI QUA
NGỒI BẤM MỆT MỎI LẮM MÀ
Kính quý Huynh Tỷ ,
Tôn trọng TIỀN NHÂN là một phẩm chất cao quý của người Tu Hành chơn chánh cần phải có vì vậy bất kỳ kinh sách luận nào của Tiền Nhân , nếu có trích dẫn lại , xin vui lòng để nguồn
Kính cẩn kính bái Anh Linh của Ngài Đức Nguyên Nguyễn Văn Hồng đã dày công biên soạn sưu tầm nhiều tài liệu của Đạo Cao Đài để viết nên quyển CAO ĐÀI TỪ ĐIỂN rất có giá trị cho hậu thế .
Nay kính
Thiện Niệm
Mùa xuân trái gió trở trời
Các con hãy tịnh nghe lời thầy khuyên
Nắng xuân mưa rắc trần miền
Miền tây nắng hạ không yên lòng mình
Mậu Mẹ họp mặt gia đình
Thấy giảng câu chuyện linh đinh đất trời
Ráng tu nhận điển biết lời
Biết chuyện sắp tới vậy thời xảy ra
Thầy ngồi hóa độ người ta
Trí người không vửng quỹ ma chen vào
Ham danh mê lợi ào ào
Anh em cha mẹ làm sao hạnh từ
Nhai Lư ,Minh Hiển ,Cội Nguồn
Thanh víp ,Tám Chín đi suông một đường
CanNon HOàng Hải Duyên Sinh
Văn Toản <Cầu Đạo .Cho Mình Được yên
Gấu Con.Chánh Đạo ,Rồng thiêng
Duy Tùng .Trang Trực con hiền gắn lo
Kim biên ráng giử con đò
Hồng Thu .Na Ken bước đi phải dò
Coi chừng sụp hố con đò trể neo
Ráng tu để giải kíêp sau
Ráng tu giải kíêp hiểm nghèo nghe con
Ở gần thầy lòng có sắc son
Ráng mà tu hạnh vuông tròn thầy mong
Diển đàn ái mộ thầy trông
Các con thân ái để lòng thầy vui
Thành tâm con cảm ơn thầy
Nhờ thầy khuyên bảo con thời khôn ra
Tâm đè nặng cởi bỏ ra
Một lòng hướng thuận kề bên thầy ngồi
Học kinh học kệ đạo đời
Sớm thời thông tỏ con thời hạnh thông
:rose::rose::rose::rose::rose::rose:
Lấy thân mà độ cho thân
Lấy thân tu luyện độ thần hồn linh
Nhờ có hạnh hữu hình rèn luyện
Mới tinh tấn xa biển trần mê
Trược chân té ngã quay về
Có giác mới biết cảnh mê cõi trần
Có thân phải giữ cái thân
Có thân mới biết đạo năng diệu kỳ
Hiểu rằng kèm với từ bi
Thì luôn bên cạnh phải tri công bình
Để cho nhân quả thành hình
Gieo chi gặt lấy nhân tình mới trong
Từ bi một phía không xong
Làm cho tà chánh,đục trong lộn phèo
Kiếm huệ chặt đứt nạn eo
Tam tùng tứ đức luôn đeo bên mình
Để thân cho khỏi lấm sình
Cho tâm sáng suốt hành trình tiến lên
Phải gieo đức hạnh cho bền
Chẳng vì danh sắc tuổi tên dính chàm
Một lòng chữ đức cho ham
Chữ đạo cho thấu kỳ tam đến rồi
Đời nay đạo đức suy đồi
Phải gìn giữ lắm ôi thôi khỏi phiền
Giữ được thẳng bước đường tiên
Nếu mà sụp ngã họa liền đến thân
Chúc con vững bước đường trần
Đường đạo thêm vững đạo tâm cho tròn
Nhớ câu thầy đã dạy con
Dùng Bi-Trí-Dũng cùng hành cùng tu
Nếu thiếu chỉ một trong ba
Quả hành chẵn đặng chẵn nên việc gì.
Cam lồ tỉnh giấc mộng hoàng
Tình đời say xỉn mơ màng làm chi
Con ơi hãy ráng tu trì
Vướng chi tình ái cung di khó về
Mộng chi với kẻ đam mê
Tình đời cao đẹp cùng thê thiếp mình
Nếu mà người chẳng trọn tình
Mơ chi mộng ảo lòng mình lao luân
Lâu ngày sẽ thấy gian truân
Mặt nhìn mặt lệ rưng hai hàng
Con ơi tránh chuyện phủ phàn
Tỉnh tươi học tập mơ màng làm chi..hihi
Giúp những kẻ ôm hồ thủ hiếu
Dổ những ai bận bịu khối tình
Giọn đường phước giúp màng xinh
Đưa con thuyền hạc linh đinh giửa giòng
Tâm thiện ái thuyền rồng chờ đợi
Gợi từ bi thức tỉnh nhơn tâm
Đừng suy, tâm loạn tâm lầm
Lấy câu hòa nhả tri âm cứu người
Lời văn cũng thể cứu đời
vỏ kia luyện để giử thời tâm an
Cứu người đang sụp hầm than
Cứu người giửa lúc mơ màng lao luân
Thầy ơi nếu như mình có căn ma thì làm sao vậy thầy? chẵng lẽ kết bạn với ma luôn sao? Nếu định lực niệm Phật cầu tha lực các chư hộ pháp bảo vệ mình thì chẵng nhẽ suốt đời vậy sao? Coi như uổng công kiếp này. Con thấy các clip thầy chữa có e gái mà Thầy nói có căn ma. Thật tình ko biết làm sao?
Căn mà thì phải lo tu niệm. lập công bồi đức siêu độ cho nó chớ sao, chứ thánh thần nào bảo vệ mình khỏi nghiệp chướng được đây .
Người nào có căn ma. Nhưng tâm ta biết tu phật .ăn ở hiền từ nhân đức thì sẻ qua. cầu nguyện cha mẹ trời phật chuyển về gặp phật phật cứu. còn nếu ác tâm thì không gặp. chờ giờ hoặc điên loạn không cứu được. còn nếu đã cứu được rồi mà không biết sám hối lần sau thì gặp con khác nhập vô nửa ,có khi một xác bốn năm con nhập vô nhập ra là vậy ,thầy cũng chán mệt. nhưng phải cứu vì họ vẫn cứ đến thầy thì thầy phải ra tay.
là phật tử muôn ngàn cách độ ..
độ cho người đời qua bể khổ sông mê
Tây phương ta dắc chúng sanh về
Con đường bến giác trở về an bang
Bạn ơi bạn ở nơi đâu
Nick thầy Tritue đạo mầu thầy khai
Cứu bao thân xác mệt dài
Pháp thầy để sửa tâm ai còn mờ
Để cho đời lại nên thơ
Có duyên thì gặp còn chờ gì đây
Hoa sim nắng gió chẳng thay
Một màu tím biếc tỏ bày thủy chung
Nếu xa chưa thể gặp cùng
Vần thơ tao ngộ vui chung nơi này