Người trong giang hồ gì mà spam ko vậy trời.:laughing:
Printable View
@Luna: hum qua là một ngày bực mún chết!
đã điên thì chớ lại gặp con bạn hâm .... Cáu!!!!
ức ngồi khóc...lấy đth ra lướt mạng...đọc mấy cái nì...oây cứ gọi là vừa khóc vừa cười lăn cười bò...cười ...mà đọc lại vẫn cừoi!!!!
P.1
1.Nhà có nuôi 1 con Gấu, toàn ccho nó ăn cháo, uống sữa, mật ong,... Bữa nọ wa kéo điện rà cá mà cái chuồng của nó ó thanh sắt nói xuống ao, thế là để 1 phát, con gấu...abc...xyz....rú lên 1 tiếng thất thanh. Mình thu dọn đồ nghề và nói dối là nó bị trúng độc thức ăn. Thấy mình có đa mưu túc trí ko nào. Đây là con Gấu cưng của ông già, ko nhanh nhạy thì nguy rồi.
2.Hồi nhỏ bố mẹ đi làm hay bị ở nhà một mình, toàn lấy đoạn dây điện buộc vào con gián, xong đầu kia thì cắm vào ổ điện, ngồi ngắm nó một lúc hôm nào bắt được con chuột thì sướng nữaNghĩ lại thấy vừa bẩn vừa ngu nó giãy chết mà bò vào chân mình cái thì
3.Hồi nhà em mới về HN, còn đang đi thuê nhà. Ban ngày bố mẹ đi làm, nhốt mấy anh em trong nhà. Đợt đấy mấy bác hàng xóm thì không sao nhưng bọn trẻ ranh thì mất dạy, chúng cầm đất đá xem vào nhà. Mấy anh em trong nhà tức qúa mà ko dám mở cửa (sợ nó oánh Thế là trong nhà lục hết tỏi tiếc, gừng giếc giã ra rồi đổ nước vào, xong em với một ông anh họ nữa mới tè vào , ra ban công, nhằm hướng mà đổ. Khổ thân một ku ko biết đường chạy, ăn nguyên một chậu. Ăn xong, con giời bảo bọn bạn: "Có mùi bia chúng mày ah"
4.nhỏ trung thu dc mua cho cái súng nước , 2 anh em mềnh nghĩ thế nào bắn tè le vào màn hình tv JVC thì phải , tại thấy bắn vào màn nó cứ có màu 7 sắc cầu vồng rất đẹp , thế là cứ bắn vào ... đến trưa mẹ về - 2 khẩu súng bị đập tan tành
-cũng chuyện súng nước , nhưng lần này còn bé hơn lần trc" , dc mua khẩu súng mang ra đường thấy ông anh hàng xóm đang trêu thằng trẻ con (nghĩ thế qué nào lại ra tay nghĩa hiệp) bắn súng vào lưng ổng cứu thằng bé , dc ổng đạp cho trận tơi bời , bây h` thi thoảng vẫn sang chơi với con ổng ý
-bé cũng có lần cầm cái chìa khóa cắm vào ổ điện - lúc mất điện - bây h` vẫn chém gió dc
-1 lần khác cái giắc cắm đèn học mình cắm hờ hờ vào , để hở ra 1 tẹo rồi chọt tay vào giữa 2 cái trạc ... tê tê
-1 lần khác nhà hàng xóm bên cạnh đang xây , thấy nó phủ bạt bên trên , bên dưới là cái bếp đang xây ... cầm cục gạch to thả phát xuống uỳnh ... may thợ nó về nghỉ ko có khi lại có tang
-bây h` thi thoảng buổi đêm mở cửa ban công ngắm sao , đi ngủ toàn quên ko khóa lại , chìa vẫn cắm nguyên ổ
5.Hồi lớp 1 ở bán trú nhà cô giáo. Cô giáo đi vắng nhờ con gái trông đám nhóc. Bà chị bật phim bộ hồng kông cho cả lũ xem.
Xem xong mình bắt chước trên film, viết giấy nắn nót "Anh yêu em" gửi cho 1 bạn nữ. Cô giáo về bắt được nộp cho phụ huynh.
Về bị phụ huynh xạc cho 1 trận, ngồi hận tình xé nhỏ tờ giấy tung ra giữa phố, như film.
6.Sáng hí hửng đi mua laptop trong lúc đợi lấy hàng thì đi ra công viên gần nhà thờ Đức Bà uống cafe với thằng bạn (cafe bệt).Mua xoài ăn + cafe.Lúc đi về dọn đồ : 1 tay cầm điện thoại(Moto v3)+ 1 tay dọn đồ quăng luôn vào thùng rác. Xong rồi hí hửng chạy đi lấy laptop.Đang đi về chợt nhớ cái đt-> quay lại tìm : mất mẹ nó mất
7.
Hồi lớp 7 rất thích nghịch nến. hồi đó lấy những phần nến đã đốt rồi bị chảy ra, cho vào cái hộp sữa chua, cho cái bấc vào là thành nến. hôm đó học bài xong lấy cái nặp nhựa đậy cái hộp lại, tưởng nến tắt rồi nên đi xuống dưới nhà xem ti vi. Lúc sau thấy khói mù mịt cả nhà, mùi khét lẹt. Chạy lên phòng thấy cả cái bàn học đang cháy rừng rực. mẹ mình chơi ngay quả chăn up lên nó éo tắt, vậy là lấy thêm 2 cái chăn nữa, may mà tắt. Hậu quả là cả phòng đen xì vì ám khói, tường nứt nẻ. Khói này chủ yếu do cái đồng hồ bằng nhựa trên bàn bị cháy. Sách vở để trên bàn cũng ra đi luôn, may quá hôm sau không bị gọi lên bảng. Nhưng mà sau đó thì phải ngồi chép lại bài học của gần chục môn học từ đầu năm.
8.Hồi còn nhỏ, có lần rủ mí đứa trong xóm mỗi đứa cầm 3 cầy nhang sang nhà ông hàng xóm dàn hàng ngang đốt nhang lên và khấn: "Con lạy ông địa, con lạy ông địa" (ông chủ nhà có biệt danh là địa). Ông chủ nhà nghe được mở cửa mà trên tay cầm con dao, cả đám sợ quá trốn biệt tích gần 2h sau mới dám quay về nhà (ông chủ nhà hiền đếch mách bố mẹ không thì ôm hặn gòi
9.Chuyện ấy hồi mình còn nhỏ khoảng 5t (ở nhà thuê của nhà nước). Trưa đấy ko có ai ở nhà ba mẹ đi làm 2 ông anh đi học. Mình thấy thế chưa ai về nấu cơm. Cái mình nhào vào nấu. Nhớ ông già nhen bếp than sao mình làm thế. Cứ thế mà làm . 1 hồi sau than ko cháy khói thì um tùm, mặt mày đen thui thùi lùi. Hàng xóm tưởng cháy nhà la toáng lên, đến nhà mình thì thấy mình mắt mày thì thôi rùi. Cười toáng lên..
1.Nhớ có con bạn hồi nhỏ đu võng cho thằng e, con chị càng đu cao thằng e càng sướng càng cười to, con chị lại càng đu, cuối cùng đu lun thằng e vào gầm chạn
2.hồi bé bé, mình với thằng hàng xóm trèo lên tầng 2 chơi phi máy bay, đặc biệt ở chỗ đốt lửa vào đít máy bay rồi mới phi (cho nó thật), phi sang mảnh đất hoang nhà bên cạnh, ai ngờ giữa chừng nó vòng lại trúng cái bạt che nắng nhà mình, omg mother f**ker, bố mình ở tầng 1 phải lấy tay ko dập lửa...
3.óng góp với a e 1 chuyện : hùi cấp 2 chơi pháo diêm (loại quẹt cái vứt đi là nổ) , có 1 quả nó bị mất cái đầu quẹt , thế là mình lấy bật lửa hơ hơ ,mà ko biết nó có nổ ko , cầm 1 hồi , nghĩ sao dí mặt vào xem có thấy khói bốc ra ko .... nó làm cái oành 1 cái , tai ù đặc , rát hết cả mặt , mùi khét lẹt ... hjx hjx cảm giác hơn yomost nhìu
4.Hồi bé nhà ngoại có nuôi con la hán, mềnh với đám anh họ bắt chước phim chưởng đi hái lá cây với mủ cây giã giã trộn trộn làm "thuốc thần" xong đổ xuống hồ cho nó đớp. Được vài tiếng sau thì cu cậu bơi ngửa . Nguyên đám bị oánh lên bờ xuống ruộng .
_Hồi cấp 2 tết về quê chơi, có thằng nhóc mới 4,5 tuổi bị ghiền phim phù thủy gì đó, suốt ngày cứ ra rả Úm ba la úm ba la, bực mình chỉ nó đọc 1 câu toàn là đm, c*c, l*n các kiểu ghép lại, bảo là "thần chú siêu nhân".
Thế éo nào hôm sau đi chúc tết, ông nội hứng lên bảo thằng đó " Đọc thần chú đi con"
5.Nhớ hồi xưa mình nghịch ngu nhất là toàn lấy pháo thăng thiên đốt hù người đi đường . Ngu là ở chỗ toàn để ngang lên viên gạch chờ người ta tới đốt cho nó bay trúng người ta
Rồi còn có bữa mình và ông bạn ra đường nhặt được gói đinh ghim . Không biết làm gì thế là rải ra ngoài đường xem mọi người dính đinh . Ngu là ở chỗ để ngay ngoài đầu ngõ , mẹ thằng bạn đi làm về dính đinh ghim . => CẠNH ( không nghich ngu )
6. Hồi bé cũng có lần bạn bè rủ đi học, vội quá tếch luôn đi! Đến trường gửi xe vào nhà xe mới thấy không đem theo cặp )
- Có lần đi câu cá, hết mồi thế là bảo con em họ mượn cái dao đào giun đất câu cá. Tôn Ngộ Không một phát vào ngay đầu con bé! May mà bi h nó vẫn xinh xắn chứ không thì ... )
7.hồi lớp 3-4 j đó, tết trời lạnh, bố mẹ về quê, 2 anh em đi chơi sợ con cún con ở nhà lạnh thế là nhét nó vào tủ gỗ đóng cửa lại, xong sợ nó tối thế là cho thêm cây nến vào ( vừa ấm vừa sáng ). Một lúc sau đang ở nhà hàng xóm thấy nhà mình bốc khói, may mà cháy mỗi cái tủ gỗ
8.Hồi học mẫu giáo, đang đứng đầu ngõ chơi thì thấy con chó đang ngồi ị , lon ton chạy đi tìm cái que khều khều mông nó nó rượt mềnh chạy vắt giò lên cổ từ đầu ngõ vào tận cuối ngõ vừa chạy vừa la "mẹ ơi cứu con" Hồi đấy chân ngắn mà chạy nhanh phết, nó không táp được mềnh phát nào
9.Còn một chuyện nữa, cũng ị nốt, nhưng mà là ị đùn Lúc đang ngồi trong lớp (mẫu giáo) thì mắc quá nhưng không dám nói với ai, thế là ị mẹ nó ra quần Ị xong cũng chẳng nói với ai, 1 hồi sau cả lớp thối um lên Cô giáo hỏi đứa nào ị đùn vẫn không chịu nói cơ làm cô phải bắt cả lớp đứng dậy rồi đi hửi từng đứa một
10.Lớp 1...nghe thằng bạn xúi có cách làm cho tivi sáng lên bằng cách rà nam châm trước màn hình.kết quả là thành tivi đen trắng,ăn đòn no vì cái tội này
1.Chuyện là hỏi lớp 2 3 gì đó chẳng nhớ nữa nghịch ngu . Thấy bà lấy dầu thoa lên muỗi hoài tưởng nó thế nào hôm đó ở nhà một mình lấy dầu của bà sức lên trym nó nóng khiếp luôn định chạy ra ngoài cái ao rửa thì thấy đám con gái hàng xóm đang chơi nhà chòi nên ngạy chạy dzo nhà bếp thấy có nỗi canh rau + đang nóng vòng dưới nên cho cả củ vào thấy nó mát mát sao này hết dám dùng dâu luôn
2.Hồi cấp 2 băt đc mấy con chuồn chuồn, thế là dí vào vợt muỗi, nó giãy giãy, ko phê lắm. Rủ thằng em buộc dây điện vào người mấy con đấy xong dí vào ổ điện, thế nào 2 dây âm dương chập vào nhau nổ tung cả cầu chì, hỏng cả ổ cắm điện.
3.Hồi đấy xem phim, thấy các siêu trộm phá khóa dùng mấy cái đồ nghề phá khóa thế là mình cũng bắt chước làm dụng cụ phá khóa, cầm cái ghim hơ lên bếp cho nó nóng rực lên rồi uốn. Chả hiểu nghĩ gì lại cho tay vào uốn (cầm vào chỗ ko đỏ rực nhưng vẫn nóng vl) xèo...thịt thơm phức....
4.Cũng hồi đấy đi chơi với OBZ (Ông bà zà)gặp 1 lũ trẻ con tầm tầm tuổi, bày ra đủ các trò nghịch ngu. Cuổi cùng sau khi chơi các trò, mình rút kính lúp ra biểu diễn đốt bằng ánh sáng mặt trời, cả bọn chơi trò đốt lửa trại. Cả bọn đốt sau 1 cái nhà kho cũ cho khuất, mọi người đỡ nhìn thấy. Lúc đầu đốt bé bé, sau đốt càng ngày càng to. Đang chơi thấy khát nước chạy về đi lấy nước cho cả bọn thì OBZ bắt đi về. Lúc đấy tự nhiên có ông anh ở đấy thốt lên 1 câu: thằng nào lại đang đốt xăng dầu cháy um lên thế kia? Mình quay ra hỏi: Xăng ở đâu hả anh? Ông ý bảo: Ở đấy có kho xăng dầu người ta mua cất vào dự trữ. Mình im lặng đi về, mấy hôm sau còn thông minh ngồi tìm báo xem có vụ nổ kho xăng dầu nào ko....
5.Hồi bé chưa bị cấm pháo đọc được bài về Bom nguyên tử, thế là rủ 1 ông làm bom nguyên tử, lấy 1 cái phích cũ ra rồi nhồi thuốc tím, thuốc pháo với đủ thứ vào đem lên đồi thử nghiệm. Hai đứa nấp sau mô đất xong châm dây. Xong thấy nó cháy vào trong mà ko thấy nổ mình đứng dậy đi ra xem, uỳnh 1 phát... nằm trên mặt đất ngáp ngáp như cá.
6.Hồi lớn hơn chút cả bọn nghịch pháo thăng thiên. Có ông đốt 1 quả to như bắp tay, lúc đầu định cầm trên tay châm xong rồi thả ra cho nó bay nhưng sau sợ quá nên cắm xuống đất. Luống cuống thế nào cắm đổ luôn cả quả thăng thiên chĩa ngay về phía mình. Mình quay lại định chạy thì vèo 1 phát trúng lưng, may mà ko nổ chứ ko giờ chưa chắc đã chém gió đc.
7.Hồi cấp 1 vẫn chưa biết bơi, đi tắm biển nằm trên 1 cái phao nằm xong bơi rõ xa bờ. Có 1 con bé nó dùng phao thường xong cứ bới theo mình, rồi nó hỏi: nằm cái phao nằm này có lật đc ko nhỉ. Mình bảo lật thế nào đc, và để chứng minh thì thò luôn 2 chân xuống nước, cái phao lật, uống no nước luôn, may mà bám đc vào phao của nó, ko thì hi sinh.
8.Ngày đầu tiên đi học, thấy con pé ngồi cùng bàn xinh xinh, viết thư tán. Nội dung :" Anh Yêu Em" ( ngày xưa thông minh lắm, 4 tuổi đã biết đọc viết thành thạo, cũng gọi là thần đồng ) ). Con pé kia ngu, chưa biết đọc, cứ bắt mình giải thích. Mình giải thích đúng nghĩa thế rồi nó còn làm 1 câu là Ko tin ( Đan mạch nó chứ, ngu thía ). Rùi nó bảo đưa về hỏi mama nó. Báo hại đến bây h bà kia gặp mình vẫn cười đểu.
9.ngày xưa nhà mình ở khu tập thể , hàng xóm là mấy chị sinh viên . Mấy nhà gần nhau có 1 cái nhà vệ sinh chung , đặc biệt là cái nhà vệ sinh đấy lại không có cửa , ai tắm thì có 1 cái tấm ván mỏng kê vào mà che . Ngày bé đi qua mà thấy đèn phòng vệ sinh sáng , có tiếng nước dội thì mình lại...đi tiếp . Đây không phải trò nghịch , mà là tự nhận thấy mình ngu...
1.Lại nhớ hồi học thêm nhà ông hiệu phó dạy Toán, ông ý cho 1 con bé lên bảng làm bài, còn lão lên nhà làm cái sh~t gì ấy.Đèo mẹ, mấy bố ăn no tắm mát xong rửng mỡ, trấn ngay bọc chun của thằng bạn mua về cho mẹ gói xôi để bắn vào đít con kia.Phải đến chục thằng tham gia Trân Châu Cảng..Con kia cứ thế kêu : Ax, chúng mày đừng có bắn nữa.Sau đấy thì mỗi thằng 1 k đóng vào cho ông kia mua thêm bọc chun nữa
2.Rồi có buổi học con bé mới đến nó mót quá, nó xin ông ý ra ngoài.WC thì ngay cạnh phòng học, cái phòng học trc là nhà kho nhà ông ý.Thế rồi cả lớp ngồi học cứ nghe "róc rách, róc rách".Ông thầy cũng éo nhịn đc cười
3.Cái hồi tập nhảy Cha Cha Cha (phải gió cái thằng thực tập nó bắt em đi).Con bé cùng lớp nó cứ trêu mình (nó cũng đi).Mình tức mình tóm cái ba lô của nó kéo xuống, mất thăng bằng, ngả mẹ vào người mình.Thế là đưa chân ra đỡ nó ko bẩn người.Thế sh~t nào đầu nó lại ở đúng cái chỗ mình mặc sịp.Con này nó đang vui nó cười cười, làm ngay 1 câu : "T ơi, đúng chỗ nhề" .Mà đèo mẹ, con này xinh.Mỗi tội lạc mốc hột lép, người "trước sau như 1"
4.Tầm xăng vào con chuột rồi đốt cho nó chạy
5.Lớn tý nữa thì có trò cứ thấy các em gái đi hàng ngang là chạy ngay lại bên cạnh rồi đánh mông 1 cái cả các em ngã như domino ấy
6.Rồi có đợt đang đèo thằng bạn bằng xe đạp thì thấy ở phía trước có bãi cứt thế là chạy xe gần đến đó lừa cho thằng bạn chống chân xuống
Hồi bé lũ trẻ con trong xóm hay rủ nhau ra Bách Thảo chơi, hồi đấy Bách Thảo nổi tiếng là tụ điểm của các đôi nam thanh nữ tú. Thế là cả lũ rình bọn họ lột hết quần áo và đang tập trung vào chuyên môn, lấy trộm hết quần áo, giầy dép đem quăng sọt rác. Sau đó bỏ chạy, ko hình dung được tình cảnh bọn họ khi xong việc, và làm thế nào để an toàn rời khỏi đó
Gần giống truyện trên, hồi nhỏ gần nhà có ký túc xá nữ của một trường trung cấp,thế là buổi tối cả nhóm 5,6 thằng rủ nhau vào ký túc lượn lờ ăn trộm quần lót với áo lót,rồi đem ném xuống nóc nhà sau ký túc,có lần lấy cả ớt bột bôi vào quần,rồi có chú đi giày vào kua mấy chị trong đấy,bị cả bọn lấy trộm môt chiếc đem ném mất,ko biết lúc về cảm giác như nào
7.Em còn nhớ năm 94 nhớ man mán cái năm mà ra lệnh chống pháo hoa toàn quốc . Nhà em thì đối diện với Nhà máy giấy nên cái năm đó pháo hoa là tập kết chỗ nhà máy phải đến 10 quả núi pháo trên nhà máy. Tất cả các loại pháo từ pháo tép đến pháo dây... nhớ có quả pháo cối đặt trước cửa sổ nó nổ mà nứt cả tường . Cái năm đấy ở chỗ em toàn công nhân nhà máy đấy cả bên cạch nhà máy đấy là 1 dãy khu tập thể nên con nít nhiều lắm mà được cái toàn bằng tuổi nhau có vài đứa kém 1 tuổi nên vui lắm. Trong số mấy đứa thì có 6 thằng bọn em nhà bên cạch cả
( vào vấn đề chính)
Hôm đấy em gọi mấy thằng với nhau mỗi thằng quấn quanh người 2 dây pháo ( loại pháo dây mà quả nó to = ngón cái ) pháo tép và 1 quả pháo cối và 1 bao diêm trong người.
Nhà máy có 1 cái giếng to để cho dân dùng để tắm rửa ở đấy bên cạch có phòng để thay đồ cao đến chót đầu người. Có 1 lão vào chỗ thay đồ thế là em là thằng xung phong đầu tiên cầm 1 dây pháo ( loại quả to = ngón cái ) châm lửa xong nén vào phòng xong là em chạy một mạch ... đến khi đến hỏi mấy thằng lão có bị sao không thấy thằng nào thằng đấy cười sặc nước bảo "tao thấy chú ... không mặc quần chạy ra ngoài thấy đám l*ông đen xì ).
Xong nhiện vụ thứ nhất đến nv thứ 2 là phá khu tập thể
- Ở khu tập thể dân họ đi ngủ rất là sớm 9h tối là họ đã đi ngủ cả rồi thế là mấy thằng treo pháo trước cánh cửa ... kết quả thì...
8.Có năm mùa mưa mưa đến gần 1 tuần mới tạnh ra đường cá bơi ra đường nhiều vô kể ( Cái ao của công ty mưa nước lên cao cá nó chui qua rào) mọi người đổ xô ra đường bắt cá Ở nhà mất gần 1 tuần không đi chơi nên nắng lên là mấy thằng rủ nhau ra đi bắt cá, cá thì không bắt được bắt được con rắn chết ( nó to bằng cái ống tay em dài hơn 1 mét ) mà nó thối hơn cả "c*t" nhảy ra ý tưởng ném vào nhà trẻ nhưng nghĩ mưa bão nhà trẻ nghỉ nên vác con rắn vừa cầm vừa bịt mũi lúc sau mới nghĩ ra ném vào phòng công ty mấy thằng kia sợ bảo tao ở ngoài xem có người đến thì tao nói chỉ có em với 1 thằng nhảy vào công ty ném vào phòng họp ném vào đúng giữa cái bàn họp xong 2thằng chạy ngoài trốn cùng bọn kia đợi 1 lúc có 3 người vào 1 ông giám đốc và 2 người đàn bà bước vào thấy tiếng la và mấy s sau thấy mấy cô chạy hết ra ngoài lúc sau mới thấy ông kia bước ra ngoài đứng. Do nằm trên ổ kiến lửa nó cắn dekc chịu được mấy thằng đứng dậy thì ông kia phát hiện ra thằng nào thằng đấy bỏ dép cầm lên tay chạy Sợ quá chạy về nhà trốn ....
9.lúc e còn bé lắm, bố mẹ đi làm, nhà hàng xóm mượn bàn là để dùng xong đem trả em , mịa nhà nó cũng đểu, em còn bé tí mà đưa cái bàn là bỏng rẫy cho em. em cầm rất cẩn thận vì sợ nóng và để vào gầm tủ giống bố em hay làm, nghĩ 1 lúc e lại thấy là mình phải làm j để bố mẹ mình khen, thế là em lấy chậu nước thả bàn là vào. lúc bố về còn khoe: nguội luôn bố ạ. hê hê
- con chị em hồi bé hay nhảy ngoáy ngoáy hông. hôm có khách đến nhà, bác em khoe w khách nên bảo con: "con ngoáy đít đi" . bà chị hồn nhiên tụt quần chổng mông lấy tay ngoáy ngoáy, thật là khó đỡ
nhưng sở dĩ cười như hâm vậy là có truyện ni nó dạo đầu!
Bản tường trình của 1 tên trộm
Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
BẢN TƯỜNG TRÌNH
Báo cáo các anh công an, em xin thành khẩn khai báo như sau:
Đêm ngày…., mây vắng, trời trong, trăng sáng, như kế hoạch vạch sẵn, em nhẹ nhàng đột nhập vào một căn hộ thuộc một chung cư sang trọng. Theo thám thính trước, chủ căn hộ là một phụ nữ trẻ, đẹp, độc thân, không nghề nghiệp nhưng lại cực lắm tiền (?). Cũng theo thám thính thì hôm đó em chủ này sẽ ngủ rất say sau buổi chơi đêm hoành tráng cuối tuần tại vũ trường Bốc Lửa.
Qua ánh trăng mờ ảo hắt xiên xiên, phòng khách căn hộ được bài trí thật xa hoa, sang trọng. Sau khi nín thở, lắng tai nghe động tĩnh, em liền triển khai ngay các thao tác nghiệp vụ cơ bản, song vẫn không tìm được thứ em muốn (tiền, vàng, đồ trang sức, điện thoại di động…). Em nhẹ nhàng, rón rén vén rèm phòng ngủ. Phòng ngủ có người, một người... Người này (chắc chắn là em chủ) ngủ rất say… Với một gã chuyên nghiệp như em, cẩn thận không bao giờ thừa, em rút con dao i-nox sáng loáng ra (cho chắc ăn). Tay trái cầm dao, tay phải khoắng. Chả mất nhiều thời gian để em có được thứ em mong muốn: Một bóp đầy tiền cả VND lẫn USD, một điện thoại Mobiado… Bẫm rồi! Chuồn thôi…
Bỗng, đúng lúc ấy, em chủ cựa mình giọng mơ màng: "Chàng hói khổng lồ của em về rồi à?" Như một phản xạ không điều kiện, em lập tức vung con dao sáng loáng lên… Người trên giường tiếp: "Đồ quỷ tham lam, lại không đi tắm đi à. Em hết chịu nổi rồi…"
Trời đất, ông địa ơi! Giờ em mới nhìn kỹ! Chiếc váy ngủ mỏng hơn cánh ve sầu không che được một tòa thiên nhiên đang phập phồng nhăm nhe đốt cháy cả căn phòng… Người đâu mà xinh thế hả trời… Khúc nào ra khúc đấy! Chỗ cần lồi là lồi - chỗ cần lõm là lõm… Trắng - nuột - mướt… Giá mà anh cán bộ có mặt cùng em lúc ấy...
"Nhanh lên! Đừng bật đèn nha cưng…" Ôi..ôi …Tuân lệnh! Tuân lệnh! Em lao vào nhà tắm. Em cố ý đóng cửa và vô tư xả nước ào ào y như gã hói khổng lồ nào đó. Em hình như là đang trên mây…
Bỗng… tim em như chùng xuống và rơi tõm xuống đáy sâu tột cùng của sợ hãi…Có tiếng khoá cửa phía ngoài phòng tắm…Một giọng nữ cao vang lên lạnh lẽo trong đêm: "A lô, 113 đó phải không…"
Và, thưa anh công an, giờ thì em đang ở đây…
tiêu đề: Trái tim bạn cần gì?..tôi có !
bài viết thì không có liên quan hay ăn nhập gì với tiêu đề...đúng là lãng nhách.
Vậy dựa theo tiêu đề, tui hỏi là : trái tim tui cần bạn đừng tạo nhiều topic dỡ hơi nữa, cũng như xóa bớt mấy cái topic dỡ hơi cũ đi thì...bạn chủ topic có đáp ứng được không?????????
Đúng là hâm vô đối.
45 điều chị em phụ nữ thích nhưng không bao giờ nói ra
1. Chạm vào eo nàng.
2. Thực sự nói chuyện với nàng.
3. Chia sẻ với nàng những bí mật.
4. Trao cho nàng chiếc áo khoát của bạn.
5. Hôn cô nàng một cách từ tốn.
Bạn đã nhớ những điều ấy chưa?
6. Ôm nàng.
7. Giữ chặt lấy nàng.
8. Đùa vui cùng nàng.
9. Mời gọi nàng đi đến nơi nào đó.
10. Lui tới thường xuyên với nàng cùng bạn bè.
TIẾP TỤC ĐỌC NÀO
11. Mỉm cười với nàng.
12. Chụp ảnh với nàng.
13. Đưa nàng ra màn hình laptop của bạn.
14. Khi nàng nói nàng yêu bạn hơn. Phủ nhận nó. Hãy nói điều ngược lại.
15. Khi bạn nàng nói "Tôi yêu cô ấy hơn anh". Phản đối nó. Nói với nàng điều ngược lại và ôm nàng thật chặ́t để nàng không thể đến với họ. Điều đó làm nàng cảm thấy mình được yêu.
Bạn có đang nghĩ về ai không?
16. Chơi đùa với những lọn tóc của nàng [phần sau chả biết dịch thế nào cho suông, mà em cũng thấy không quan trọng lắm ]
17. Hôn nàng một cách đột ngột.
18. Ôm ngang eo nàng từ phía sau.
19. Nói với nàng rằng nàng thật đẹp.
20. Nói với nàng về cách mà bạn nghĩ về nàng.
Điều bạn cần làm để nàng biết bạn thật sự nghĩ về nàng.
21. Mở cửa và đưa nàng ra xe về nhà - Điều đó làm nàng cảm thấy được bảo vệ và bạn chẳng mất mát gì khi hành xử như một quý ông.
22. Nói cho nàng nghe rằng nàng là tất cả đối với bạn - khi nào bạn thật sự nghĩ thế.
23. Khi cảm thấy điều gì bất ổn, hãy hỏi nàng - và nếu nàng phủ nhận điều bất ổn, nghĩa là NÀNG KHÔNG MUỐN NÓI VỀ NÓ - hãy ôm nàng.
24. Làm cho nàng cảm thấy mình được yêu thương.
25. Hôn nàng trước mặt những cô gái bạn quen biết.
HỌ CÓ THỂ TỪ CHỐI XẤU HỔ, NHƯNG HỌ THẬT SỰ THÍCH NHỮNG ĐIỀU ẤY
VÀ MỘT CHÚT NÀO ĐÓ BẠN LÀM HỌ THÍCH THÚ.
26. Đừng nói dối nàng.
27. KHÔNG lừa gạt nàng.
28. Đưa nàng đến BẤT KÌ nơi nào nàng muốn.
29. Hãy gửi tin nhắn hoặc gọi điện để chúc nàng một ngày tốt đẹp và nói với nàng rằng bạn nhớ nàng biết bao.
30. Hãy ở ngay đó khi nàng cần bạn và cả khi không cần. Hãy cứ ở đó để chắc rằng nàng LUÔN LUÔN tìm thấy và trông cậy vào bạn.
BẠN VẪN ĐANG ĐỌC CHỨ? NÊN NHƯ VẬY THÌ HƠN, BỞI VÌ, CHÚNG RẤT QUAN TRỌNG.
31. Giữ chặt lấy nàng khi nàng thấy lạnh, và như thế nàng cũng sẽ giữ lấy bạn thật chặt.
32. Khi bạn thấy CÔ ĐƠN hãy ôm và hôn nàng.
33. Hôn má nàng - Điều đó sẽ gợi cho nàng biết bạn muốn có một cái hôn thật sự.
34. Khi xem film, hãy đặt tay quanh nàng, đầu nàng sẽ tựa trên vai bạn, hãy nghiêng sang nâng cằm nàng lên và đặt trên môi một nụ hôn thật sâu.
35. KHÔNG BAO GIỜ bảo nàng rời khỏi, dù là đùa hay khi bạn hành động như mất trí. Nếu nàng buồn, hãy dỗ dành và an ủi.
HÃY NHỚ NHỮNG ĐIỀU NÀY KHI NÀNG VẪN Ở CẠNH BẠN
36. Khi mọi người phê phán nàng, hãy đứng về phía nàng.
37. Nhìn sâu vào mắt nàng và nói rằng bạn yêu nàng rất nhiều.
38. Nằm xuống dưới những vì sao, nương đầu nàng trên ngực bạn để nàng có thể nghe thấy tim bạn đang đập từng hồi.
Đan những ngón tay vào nhau trong khi bạn đang thì thầm và nàng thì lắng nghe với đôi mắt khép hờ.
39. Khi đi bộ cạnh nhau, hãy TÓM lấy tay nàng.
40. Khi bạn ôm nàng, hãy giữ nàng thật lâu thật lâu trong mức có thể.
HÃY CHẮC RẰNG NÀNG BIẾT MÌNH ĐƯợC YÊU
41. Gọi hoặc gửi tin nhắn để chúc nàng có một giấc mơ đẹp ngọt ngào.
42. DỖ DÀNH, AN ỦI khi nàng khóc và lau đi những giọt nước mắt.
43. Đưa nàng dạo bộ thật lâu vào một buổi tối nào đó.
44. LUÔN LUÔN nhắc nàng nhớ rằng bạn yêu nàng thế nào.
45. Ngồi phía trên và nói rằng bạn yêu nàng rất nhiều, sau đó hãy cúi xuống sát mặt, đặt lên môi nàng một cái hôn khi bạn vẫn đang trấn áp nàng sau câu nói.
Anh sẽ chẳng bao giờ biết lúc nào thì em cần thêm yêu thương!
Nhất trí = Đồng ý , Cá mập à , ở đâu mờ có anh Mập thì ở đó luôn có tiếng pháo nổ vui :D
MẤT MÁT VÀ THÙ HẬN
Đến tuổi yêu, tôi cặp kè cùng một chàng trai tên Du nhỉnh hơn vài tuổi. Tình yêu trong sáng kéo dài hơn năm thì dần chuyển sang trạng thái xác thịt. Chấp nhận quan hệ tình dục với Du vì tôi tin tưởng anh ta sẽ cưới mình. Nhưng sau lần đầu tiên, chỉ thấy đau và nhục nhã, khi người tình đầu săm soi khoảng trống trên giường và thắc mắc theo kiểu gây tổn thương:
- Sao không thấy em ra máu nhỉ?
- Làm sao em biết được! – Tôi đắng chát trong từng tế bào, hờn dỗi úp mặt xuống gối, nước mắt rỉ ra, nhấm nhẳng…
- Anh không có ý gì đâu, đừng như thế mà! – Du cố kéo tôi quay mặt về phía mình để diễn một màn kịch hối lỗi – Chắc tại hồi nhỏ em nghịch quá, bị ngã nên bây giờ mới thế!
Tôi không nói nữa, lặng lẽ để giữ gìn tình yêu bởi đã trót ăn nằm với nhau. Lúc đó tình đầu vẫn ngọt ngào: "Sau này không cưới em thì anh lấy ai chứ!". Hai năm sau, Du chẳng nói lời chia tay, lặn không sủi tăm để chạy theo một cô gái khác – trẻ, kiêu sa và mới lạ. Kìm nén đã bao lâu, tôi chợt nổ tung bởi những ý nghĩ điên loạn. Tôi đi săn gã bạn trai của mình như sát thủ, cùng lúc đóng vai kẻ bị bỏ rơi đáng thương trong mắt những người gần gũi ở quanh gã. Sống trong thành phố, Du chỉ có một cô em gái là San và một thằng bạn thân từ thủa để chỏm, cậu ta tên Hoàng, cũng là người yêu kiểu thanh mai trúc mã với cô em gái Du. Tôi lúc đó mặc định mình cần phải biến thành một cỗ máy trả thù.
Trong ngôi nhà nguyên căn cho ba người ở, mỗi khi gã trai của tôi vắng mặt để cặp kè bên tình nhân mới giờ phút nào thì tôi lại ở đó với dáng điệu sầu bi, đáng tội nghiệp. Phần vì chờ đợi, phần tìm kế sách gieo giắc đau khổ cho kẻ phản bội. Tôi nhận ra ánh mắt của gã trai còn lại trong nhà, mỗi lần cô em gái đi vắng Hoàng gây ra những đụng chạm cố ý với cơ thể tôi. Cậu ta yêu San đã 8 năm và sống với nhau như vợ chồng từ khá lâu, hẳn rằng cũng muốn phiêu lưu tìm kiếm những điều mới lạ. Một buổi chiều, khi tôi đang ngủ với vẻ mệt mỏi trong ngôi nhà vắng lặng. San đi học, người yêu cô ta đi làm. Giấc chiều muộn mê mệt bị ngắt quãng bởi tôi cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, bàn tay tiến dần xuống cổ và rồi chạm vào bầu ngực phập phồng… Lập tức tỉnh giấc, nhưng không mở mắt vội, tôi lim dim hàng mi như thể đang ngái ngủ, khẽ xoay người nằm nghiêng rồi giả bộ ngủ tiếp… ngầm hiểu dáng điệu của mình khi nằm ngủ thì vô cùng quyến rũ, khiêu gợi.
Không gian quá yên tĩnh và an toàn cho dục vọng trỗi dậy, Hoàng không kìm nén được bản thân mình, bắt đầu nằm xuống và áp sát vào người tôi, đôi tay trở nên tham lam vô độ. Tôi vẫn nhắm mắt nằm yên, lòng dâng lên cảm giác khinh bỉ và mở toang ra một ý đồ nham hiểm. Cho đến khi cậu ta cởi bỏ váy áo trên người tôi, thân hình tôi bắt đầu miễn cưỡng đáp lại dục tính đang oanh tạc trong bản năng cậu ta bằng những phản kháng yếu ớt. Để cho cậu ta hồ hởi với cơ thể phụ nữ mới lạ, tôi cố tỏ ra mình cũng đang háo hức, nhưng phải kìm nén bởi sự e lệ rất con gái. Sâu trong lòng, tôi lấp liếm cho bản thân, vì mưu đồ trả thù mà phải miễn cưỡng chấp nhận tình cảnh đó, chịu đựng "have-sex" với một kẻ mình không hề yêu thương, chỉ thấy khinh ghét và ghê tởm, ghê tởm cả chính bản thân mình. Hận thù đã biến tôi thành quỷ dữ, dẫm đạp lên đạo đức, nhân tính.
Khi cậu trai đã không kìm được những vuốt ve bên ngoài, ngang nhiên đến trước cửa hang và định băng thẳng vào trong, tôi lại tỏ ra vô cùng tỉnh táo, ngồi bật dậy, đi tìm túi xách của mình và thản nhiên lấy ra một cái condom. Bóc ra và đeo vào cho cậu trai còn đang ngơ ngác, tôi nói: "Chúng ta không phải người yêu và cũng không phải vợ chồng. Hiểu không?", lời nói tỉnh bơ, cứ như tôi không hề bất ngờ về diễn biến này. Dĩ nhiên tôi không hề là kẻ bị động, dù rằng cũng chẳng hề chủ động cho vụ việc đáng kinh tởm này. Hơn giờ sau, Hoàng quay lại chỗ làm, vì đơn giản cậu ta để quên đồ ở nhà nên mới về lấy. Tôi cũng nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà, trước khi đi không quên đem theo tất cả những gì mình nghĩ sẽ quan trọng với gã người yêu phản bội.
Tôi chờ một ngày, rồi hai ngày,… gã người yêu đã phải đến tìm tôi để lấy đồ.
- Tại sao em lấy hết giấy tờ, sổ sách của anh? Thậm chí quần áo của anh em cũng lấy? Em định bắt anh phải cởi truồng à?
- Đúng đấy! Em muốn anh phải trần truồng đi tán gái. Chẳng phải mục đích hiện tại của anh chỉ là lột trần con nhỏ đó ra và ngủ với nó sao?
- Có biết em làm như thế này chỉ khiến anh coi thường không?
- Em chẳng cần thằng nào, con nào coi trọng cả. Em chỉ đang xoa dịu cục tức trong lòng mình thôi.
- Anh hỏi em. Em có trả đồ lại cho anh không?
- Đừng lên giọng!. Anh muốn lấy lại phải chấp nhận điều kiện em đưa ra. Nếu không em sẽ đem đốt không tiếc nuối đâu
- Điều kiện gì?
- Quay lại yêu em như cũ và chấm dứt ngay với con bé kia. Không yêu nổi em thì có một cách khác: Anh cởi truồng đi đúng một cây số. À, nếu làm thế ngượng thì ngay tối nay anh dắt con bé đó vào khách sạn, cho em đi theo chứng kiến hai người have-sex với nhau. Tiền khách sạn em trả cho. Haaaaaa haaaaaaaa…. – Tôi cười ré lên như điên khi nghĩ ra những ý tưởng rất bệnh hoạn đó.
- Em… còn yêu anh không? – Du tím mặt lại nhìn xoáy vào tôi.
- Còn yêu thì em mới làm thế! Mà chúng mình đã tổ chức lễ chia tay đâu nhỉ?
- Vậy thì chúng mình sẽ không chia tay, em cứ giữ quần áo đi, còn sổ sách giấy tờ phải trả lại cho anh.
- Anh muốn có thì phải chuộc về…
Tôi ôm lấy cổ gã trai trước mặt mình, lả lơi và ngọt nhạt đưa ra một thỏa thuận: Đồ – gã có thể lấy hết về. Đứa con gái kia – gã cứ việc tán tỉnh theo đuổi, tôi không cấm, không cản ngăn. Nhưng hàng tuần thứ bảy phải vào đưa tôi đi ăn, tiền tôi sẽ trả. Với một điều kiện gã ký tên vào tờ giấy nợ 10 triệu không có thời hạn trả, để tôi giữ làm tin.
Nghĩ rằng tôi chỉ đang cố đeo bám mình, theo thời gian, dần dần sẽ chán mà ngãng ra. Mà thực sự Du nghĩ, chắc tôi cũng chẳng nhẫn tâm làm gì gã: đã yêu gã hơn 3 năm, tình yêu rất sâu đậm và bản thân tôi vốn lương thiện. Thế nên gã chẳng ngần ngại ký vào tờ giấy nợ được viết sẵn. Gã trai hí hửng gom đồ ôm về. Tôi ranh mãnh viết thêm một dòng vào khoảng trống được âm mưu trước: "Sau 2 tuần sẽ trả đủ số tiền vay, tức ngày X".
*
Buổi chiều, tôi ngồi bên nhà cô em họ xa xôi của Du, ủ dột, tội nghiệp, kể về việc bị phản bội và cậu người yêu của San đã cơ hội lợi dụng sự yếu đuối của mình như thế nào. Cô em họ này vốn dĩ chơi rất thân với 3 kẻ kia, cô ta sẽ bức xúc đến nỗi chỉ vài ngày nữa thôi ai cũng sẽ biết về buổi chiều đáng khinh đó.
Ngay ngày hôm sau, tình đầu của tôi tìm đến, nét mặt tái đi vì những kìm nén thầm kín. Gã nhìn tôi đau đớn:
- Em thay đổi rồi phải không?
Tôi giữ vẻ mặt nhởn nhơ… Im lặng.
- Em đánh mất chính mình rồi phải không? – Giọng gã gằn lên.
Tôi tiếp tục im lặng… Nhởn nhơ.
- Tại sao em lại ngủ với nó? Em có biết nó và em gái anh yêu nhau không?
- Ủa, đang nói chuyện gì? Em nghe không hiểu… – Tôi tỉnh bơ.
- Đến nước này mà em còn chối sao? Chính em đã chủ động, chính em lấy bao cao su đeo cho nó…
- Nó là bạn thân nhất của anh, là người yêu của em gái anh,… Đau không? – Tôi cố nở một điệu cười nửa miệng – Em đang bắt anh trả giá đấy! Thấy đắt lắm sao?
- Em điên rồi!
- Nếu em muốn, thì ngay cả việc trở thành mẹ kế của anh em cũng làm được… – Tôi biết quá rõ gia cảnh của gã, cha mẹ mới ly hôn được vài năm, và tôi nói ra điều ấy, bởi muốn khoét cho trái tim gã bị tổn thương thật nặng. Tôi nhả từng từ nhè nhẹ, ngầm ý đe doạ - Chỉ cần anh thách thức em thôi!
- Lyn, đầu óc em bệnh hoạn quá rồi! Thế mà anh vẫn nghĩ sẽ quay lại với em… Thật sai lầm khi anh đã yêu em lâu như vậy…
- Vậy anh nghĩ khi yêu anh, tôi không sai lầm sao?
- …
Gã cắn môi tránh nhìn vào nét mặt giận dữ của tôi.
- Anh cút đi! Cút ngay đi!
Lần đầu tiên nhìn thấy tôi hóa điên, gã sợ hãi bỏ đi. Sự trả thù của đàn bà thật khủng khiếp. Chưa bao giờ gã nghĩ tôi sa đọa như thế. Chưa bao giờ gã dự cảm được dã tâm của tôi có thể bất chấp tất cả như thế. Tôi là quỷ dữ, không phải là người nữa rồi.
Không ngừng ở đó, vài ngày sau, tôi đường hoàng qua ngôi nhà dành cho 3 người trả chìa khóa và làm lễ chia tay. Ngoài cô em gái không hề biết gì thì hai gã trai còn lại giữ ánh nhìn đầy nghi kị. Bày đồ ăn mình mua sẵn ra, tôi vui vẻ mời mọi người ăn uống và tuyên bố: Tình yêu của tôi và Du chính thức chấm dứt, từ ngày mai có gặp lại cũng chỉ sẽ hành xử như người dưng, không còn tình cảm nữa. San ngậm ngùi tiếc nuối, hai gã trai lặng câm. Trước khi về tôi gửi lại cho người yêu cũ một phong thư: "Em hết yêu rồi, nên anh tự lo liệu nhé!".
Trên đường phóng xe về nhà, điện thoại tôi rung bần bật không ngớt. Mặc kệ, không thèm trả lời, bởi tất cả đã nằm trong sự tính toán cay độc của tôi. Đàn bà vốn dĩ là tiểu nhân. Tôi chấp nhận mình là một loại tiểu nhân, hạ lưu để rửa nhục cho vết thương đã bị nhiễm trùng, khi miễn dịch vì chữ tình suy giảm. Thấy mình mất mát thật nhiều sau mối tình đầu. Thứ duy nhất tôi nhận về là thù hận ngút trời.
Hơn chục cuộc gọi nhỡ của tình vừa chợt cũ, đủ kiên trì để thử thách cho lòng ruột đối phương bị thiêu cháy thành than. Cuối cùng tôi bắt máy với giọng điệu cợt nhả:
- Sao thế? Không cam tâm mất em hả? Muốn níu kéo em hay sao mà phá điện thoại của em khủng khiếp quá!
- Con khốn nạn! – Giọng Du gầm lên như một con thú say máu – Mày đang chơi tao à?
- Này! Ăn nói với tôi phải cẩn thận nhé! Có muốn ngồi bóc lịch không hả tình yêu?
- Mày làm gì được tao. Đồ quỷ cái!
- À, tất nhiên em không làm gì được anh rồi, nhưng trước khi hành xử thế như thế thì em đã đến một văn phòng Luật, nhờ cố vấn rất kỹ càng. Nên em biết cách nào để anh phải trả em 10 triệu hoặc phải vào tù ngồi. Chiếm đoạt của người khác 500 ngàn thôi cũng đủ lập thành một cái án rồi anh yêu ạ!
Gã bực tức không nghe tôi nói nữa, chẳng biết có cáu đến nỗi ném di dộng vào tường không? Nhưng tôi biết rõ máu huyết của gã đang lộn ngược cả lên não bởi sự ngang tàng, bẩn bựa của một đứa con gái mình từng yêu. Tôi hỉ hả vô cùng.
Tôi đã viết sẵn một lá đơn khiếu kiện ra tòa, một lá thư cho gia đình gã, một lá đơn tố cáo với đơn vị gã về việc lợi dụng tình cảm chiếm đoạt tài sản của mình. Tất cả đều được photocopy kèm theo bản sao tờ giấy vay nợ 10 triệu và được gấp cẩn thận trong chiếc phong bì tôi đưa cho gã sau buổi tiệc nhỏ chia tay. Tôi giăng một cái bẫy, gã nghiễm nhiên rơi vào và khó mà thoát ra an toàn, trừ phi tôi mủi lòng buông tha.
Mười triệu cách đây vài năm là khoản tiền khá lớn với một thanh niên vừa mới thoát ly khỏi gia đình, tự nuôi sống mình bằng một công việc trong cơ chế nhà nước với mức lương vô cùng bèo bọt chỉ khoảng hơn triệu. Du sẽ không bao giờ lo được 10 triệu trong vòng 3 ngày mà tôi gia hạn, anh ta cũng chẳng dám mở miệng xin xỏ từ cái gia đình đã tan vỡ của mình, huống hồ anh ta sẽ không dễ dàng chấp nhận mất tiền oan uổng như vậy. Nên tôi mới chuẩn bị 3 chiếc phong bì khác đề sẵn địa chỉ nhà bố, nhà mẹ, thủ trưởng của Du. Sau 3 ngày nữa chúng sẽ được chuyển phát nhanh tới tay người cần nhận.
Du đến tìm tôi vài lần, ngọt nhạt có, thách thức có, đe dọa có, để tôi từ bỏ kế hoạch trả thù điên rồ đó đi. Tôi tỉnh bơ: "Em không yêu anh nữa, nên chẳng có hận thù gì cả! Chỉ là thủ tục hành chính để em lấy lại những gì thuộc về em…", rất khôn khéo, nói như thể Du thực sự cầm tiền của mình, không bao giờ bộc lộ ra rằng đó là một trò chơi, một sự trả thù hèn hạ, bởi tôi biết chỉ cần sơ ý có thể những gì mình nói ra sẽ được ghi âm lại làm vũ khí chống lại mình. 3 ngày sau Du buông xuôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Hai phong thư đề địa chỉ nhà bố mẹ Du được gửi đi. Rất nhanh!
* * *
MẤT MÁT VÀ THÙ HẬN
* *
Đầu tiên là cha Du gọi điện cho tôi, ông hỏi han rất tử tế và hẹn vài ngày nữa đến gặp để giải quyết món nợ cho Du, chỉ mong tôi đừng làm gì tổn hại đến sự nghiệp của Du, gia đình đã rất khó khăn mới kiếm được cho Du một chân trong cơ chế nhà nước. Tôi thút thít giả khóc và nói mong ông xuống sớm, vì cũng đang rất khó khăn. Rồi mẹ Du gọi điện, bà mắng tôi xối xả, như một cái máy bơm công xuất cực đại phun hết bực tức ra, bà chửi rủa tôi không tiếc lời trong điện thoại: tôi là đồ chẳng ra gì, yêu đương làm con bà hư hỏng, nợ nần rồi bắt cha mẹ chạy theo giải quyết hậu quả, bà mặc kệ muốn làm gì thì làm. Tôi bình thản nhận những lời chửi mắng từ người phụ nữ cay nghiệt rởm đời đó, cho đến khi bà ta trút hết sự nóng giận và cúp máy. Tôi cười mỉa, nhìn màn hình báo hiệu end-call: "Bà muốn mất con… thì tùy bà thôi!".
Đúng một tuần trôi qua, không thấy tín hiệu nào của cha Du, Tôi bắt đầu gửi nốt lá thư còn lại. Chờ thêm 3 ngày, tôi mang bản chính của tờ giấy vay nợ và một tờ đơn kiện ra công an phường với vẻ mặt tội nghiệp, ngơ ngác như thực sự mất của.
Nhanh chóng, cha Du nhận được thông báo của công an, xấp ngửa tìm tôi thương lượng. Ông năn nỉ tôi rút đơn kiện và đưa trước 3 triệu, hẹn số nợ còn lại sẽ trả dần. Ông sụt sùi khóc trước mặt tôi về nỗi đau tan vỡ của gia đình, về người vợ phản bội, về thằng con "phá gia chi tử" đã làm ông khổ sở suốt bao năm: "Chú khổ lắm, lo tiền chạy chức cho con vợ, nó làm lớn rồi chỉ thích ăn trắng mặc trơn, cặp kè ngoại tình đến mức chú không chịu nổi phải tống cổ ra khỏi nhà. Thằng con thì hết lo lót vào được đại học rồi lại chạy chọt xin việc khiến chú kiệt quệ luôn. Hiện tại mới gom được ngần ấy, thôi cháu thương giúp chú…". Hơi chút cảm động hoàn cảnh của ông, tôi đồng ý viết đơn xin bãi nại.
Du cùng tôi đến công an giải quyết việc kiện cáo. Nộp lá đơn bãi nại của mình, tôi vẫn viết rằng Du chưa trả hết nợ. Vì thế người thụ lý vụ án của tôi không chịu thả cho Du về.Trong mắt những người thực thi cán cân công lý máu nóng, Du là một kẻ bất lương, lừa tình, lừa tiền bạn gái. Nên anh ta bị khóa chân vào chiếc ghế để ngồi viết bản tường trình. Ngồi trong tư thế một tội phạm được nửa ngày thì Du chuyển cho tôi nghe điện thoại của bà mẹ. Bà ta nói lời xin lỗi và hứa sẽ nhanh chóng đến gặp tôi trả hết số tiền còn lại. Tôi đưa ra một giải pháp là Du – con bà sẽ ký một tờ giấy nợ khác với tôi, để giữ làm tin, đến khi nào bà ta trả tiền, tôi sẽ trả lại giấy, vì muốn con được sớm tự do bà ta bắt buộc phải đồng ý. Lần này, tôi yêu cầu cả San và Hoàng cùng ký vào vị trí chứng nhận việc vay nợ. Bỏ ra 500 ngàn hoàn tất thủ tục phạt hành chính cho Du được tha về, tôi tươi tỉnh ở nhà khểnh chân lên chờ mẹ Du đến đưa tiền.
Hai ngày sau bà mẹ Du gọi tôi đến ngôi nhà các con bà thuê ở. Bà đã biết được rõ ràng sự tình và mưu đồ của tôi nên không chịu đưa tiền như lời hứa nữa mà ngồi mắng mỏ đứa con đã lớn tồng ngồng của mình ngay trước mặt tôi: "Con ơi là con! Mẹ nuôi con lớn như thế mà sau con ngu con dại vậy hả? Con để cho nó dắt mũi thế à? Con không thấy uổng công sức của mẹ sao? Con có biết thương mẹ không hả???". Du ngồi im lặng ở bậu cửa, mặt cúi gằm. Tôi khoanh tay trước ngực, mắt nhìn thẳng vào cái miệng đang không ngừng đay nghiến của người phụ nữ già trước mặt. Mắng con chán, bà quay ra nói với tôi:
- Cô không biết thằng con cô lừa dối tình cảm cháu như thế nào? Nhưng cháu lấy của cha nó bằng đấy tiền cũng đủ rồi, cô sẽ không trả thêm cho cháu nữa. Thằng con của cô nó hiền lành nên cháu mới gạt được nó như thế! Chứ nếu nó đểu giả thật thì cháu chẳng lấy được của nó một xu và cũng không làm gì được nó đâu!
Tôi im lặng nghe bài thuyết giáo của bà ta.
- Bây giờ nếu không trả cháu đồng nào nữa thì cháu cũng chẳng làm gì được cô với thằng Du cả. Cháu nên hiểu con gái phải tự biết giữ thân, không biết giữ thì phải chịu thiệt thòi thôi. Cháu lừa gạt thằng Du nhà cô như thế, cháu cũng chẳng phải thứ con gái nhà lành nên sau này cô mong cháu và nó sẽ chấm dứt mọi quan hệ, những gì hai đứa từng thề thốt thì nên quên đi.
Tôi đứng dậy, mặt không hề tái đi chút nào, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, không thèm nghe thêm bất cứ lời nào.
- Cháu xin phép về. Anh Du chuẩn bị vai trò của bị đơn nữa nhé! Chắc là nhanh thôi… – Tôi cất giọng nhỏ xíu, đủ để người cần nghe được nghe.
- Đưa lại giấy nợ cho cô, cô đưa cho cháu 2 triệu nữa, như thế là tử tế lắm rồi. – bà mẹ Du ngã giá.
- Cháu không cần tiền của cô nữa, dù là gấp trăm lần! Quan điểm và suy nghĩ của cô thế nào cháu hiểu được mà…nên cháu nghĩ không cần phải gặp lại cô. – Tôi bước ra cửa, quay mặt lại, cao giọng, tung ra đòn cuối cùng – Về chuyện phẩm hạnh của phụ nữ, cháu biết là mình dại dột, ngu ngốc, nhưng cô không đủ tư cách dạy dỗ cháu. Nếu cô tử tế… thì đã chẳng bị chồng đuổi ra khỏi nhà… đúng không ạ?
Tôi ngúng nguẩy đi về, trước khuôn mặt bà mẹ tái xạm và đôi mắt sững sờ của hai đứa con. Không ai lường được tôi lại ghê gớm và hỗn láo như thế. Họ đã nếm trái đắng và ôm trong lòng nỗi tủi nhục khi cư xử một cách cảm tính với đứa con gái thân nhiệt đang bằng với động vật bò sát.
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy, viết một mẩu giấy dán lên cửa: "Du! Đừng tìm và chờ đợi em! Đi chơi tới khuya mới về.", sau đó tung tăng ghé thăm tất cả những người bạn quen biết cho hết ngày. Gần 11h đêm, pha đèn xe về căn phòng của mình thấy 3 bóng đen đứng lố nhố trước cửa, tôi cười giả lả:
- Haizzzzz, không ngờ mọi người kiên trì thế! Hôm nay chủ nhật nên đâu có cơ quan nào làm việc, em đã kịp ra trình báo điều gì đâu. Mới lại em cũng chẳng vội mà…
- Lyn! Anh biết em lợi hại như thế nào rồi! – Du nhẫn nhịn trước thái độ bỡn cợt của tôi – Anh và gia đình anh không dám thách thức em bất cứ điều gì nữa. Mẹ vào tìm em mấy lần để xin lỗi nhưng không thấy em về. Mai mẹ phải đi làm nên không chờ em được. Anh thực sự hối hận lắm, chỉ mong em tha cho anh…
- Thực ra em đâu có định gây khó khăn gì. Nhưng tại anh không biết điều, rồi cả mẹ anh cũng không biết điều. Nếu như cư xử nhã nhặn như cha anh, thì chắc mọi việc êm xuôi lâu rồi đấy!
- Mẹ anh cũng hiểu ra rồi! Nếu gặp em xin lỗi mẹ sẽ rất ngượng. Nhưng mẹ vẫn vào tìm em đấy thôi…
Quyền lực nằm trong tay, tôi là người điều khiển cuộc cờ này, đoán biết trước hết nước đi của đối phương. Nên tôi áp đảo liên tiếp, chiếm thế thượng phong mãi cũng nhàm, đến cuối tôi đóng vai chấp nhận nhượng bộ.
- Vậy kết thúc tính thế nào?
- Mẹ mới làm nhà xong nên còn nợ nần nhiều. Không có đủ 7 triệu trả em, hiện tại chỉ còn 5 triệu, số tiền còn lại em cho anh xin đi!
- Okie, em bình thường cũng dễ tính lắm. Đưa tiền đây rồi em trả giấy nợ lại cho.
Tôi đếm xong cục tiền, không thiếu một đồng, kẹp thành năm phần, rồi lục giỏ xách lấy tờ giấy nợ ra trả lại cho ba con người đang thành khẩn hết mức trước mặt mình. Tôi cầm 2 triệu đưa lại cho Du:
- Số tiền này em cho lại anh, coi như trả cho việc em đã sỉ nhục mẹ anh. Từ này chấm dứt mọi chuyện giữa chúng ta nhé!
Tất nhiên không ai ngu gì mà từ chối tiền, huống hồ trong con mắt tôi, Du đã chẳng còn giữ một chút sĩ diện nào để cần phải làm màu nữa. Ba năm yêu nhau, đủ cả thương nhớ, giận hờn, ghen tuông và những sóng gió cuồng liệt… đã quá thừa mứa để thấu hiểu kẻ còn lại thuộc hệ gì.
- Cảm ơn! Sao em biết anh vào tìm mà dán sẵn giấy lên cửa vậy?
- À, từ khi gạt bỏ được cảm tính thì đối với em đây là một cuộc đấu trí thôi. Ai sắt đá thì người ấy sẽ chiến thắng. Em đi cả ngày giờ cần nghỉ ngơi. Mọi người về đi!
Yêu Du là sai lầm của tôi, nhưng phản bội lại tôi chính là sai lầm cực lớn của Du. Anh ta đã đánh giá tôi quá thấp, anh ta không bao giờ nghĩ một người yêu theo bản năng như tôi lại mạnh mẽ và xảo quyệt như thế. Du trước đây vẫn luôn nhìn nhận tôi hiền như một con cừu, bất cứ chuyện gì xảy ra, dù là khủng khiếp tồi tệ, đều nhẫn nhịn chịu đựng trong dáng vẻ yếu đuối mong manh. Vậy mà phút chốc, con cừu đó lại hóa thành lang sói, cắn phá đời Du không hề thương tiếc. Tôi là một lưỡi kiếm sắc bén và lạnh. Cái lưỡi kiếm chỉ cần rạch một vệt lên da sẽ bị hoại tử suốt đời.
Tôi không ngủ được sau một ngày dài đi chơi, dù rằng rất mệt. Có lẽ vì mọi chuyện đã kết thúc. Êm xuôi và bao day dứt náo loạn trong lòng. Bật điện sáng trưng, soi mình vào tấm gương lớn treo trên tường. Khuôn mặt tôi rất nai, hiền lành ngơ ngác, đồng tử sâu thẳm buồn. Du đã từng nói: "Cái mặt em lương thiện quá! Có muốn làm đĩ cũng không được…". Song rốt cuộc tôi đã dùng chính thân xác mình để trả thù, vẻ lương thiện bị bóp méo thành giả tạo, và bất chợt thói đanh đá, ngoa ngoắt mọc lên như nấm sau mưa. Tôi thay đổi nhanh như lật hai mặt của bàn tay trong một xảo thuật. Tôi thèm mình được hồn nhiên như 3 năm trước đây, khi trái tim chưa từng thắp lên ngọn lửa tình với Du, chưa bị dục vọng làm mờ lý trí. Tôi thay đổi biến thành một con rắn chứa đầy nọc độc bởi vì đã tiếp nhận tình yêu của Du.
Đã kết thúc rồi. Du sẽ được yên ổn để chạy theo tình nhân mới. Sóng gió đã qua, tương lai Du sẽ từ từ thăng tiến theo cái cơ cấu nhà nước, rồi sẽ vợ đẹp con khôn, rồi sẽ quên như chưa từng bước vào đời tôi. Em gái Du bị gã nhân ngãi và ông anh trai giấu nhẹm chuyện lỡ lầm với tôi, hai đứa đó cũng sẽ là một gia đình hạnh phúc. Còn tôi thì sao? Có thể yêu được nữa không? Trong khi đã chứng kiến bao tráo trở, phản phúc ? Những kẻ đó vẫn có tình yêu, vẫn ở bên nhau, tôi thì cô độc… Tự nhiên thấy hận Du kinh khủng, cứ như có một cơn mưa dầu trút xuống đám muội than âm ỉ trong lòng, thổi bùng lên ngọn lửa gắt gỏng. Lẽ nào những kẻ bội bạc lại có một kết thúc êm thấm như thế? Tôi không can tâm, tôi không muốn chấp nhận…
Cũng vào một ngày chủ nhật, đúng 7 ngày trôi qua, tôi qua nhà cô em họ xa xôi của Du rủ ghé thăm ngôi nhà ba người. Tôi mang theo rất nhiều quà cáp được chuẩn bị từ trước. Cô em họ nghĩ rằng chắc tôi muốn chuộc lỗi thì vô cùng nhiệt tình làm cầu nối. Ba người quen cũ dè dặt tiếp nhận những món quà của tôi. Mặc nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi tíu tít gợi chuyện, rồi rủ San đi chợ mua đồ về làm một bữa lẩu thật xôm vào ngày nghỉ. Dạo một vòng chợ, mua lỉnh kỉnh thịt cá, tôm mực và đủ thứ rau rợ, tôi gợi chuyện hỏi San:
- Em với người yêu sống như vợ chồng thế rồi sao không cưới sớm đi.
- À, em học một năm nữa, ra trường sẽ cưới.
- Nếu có người thứ ba xen vào, em có sợ sẽ mất cậu ta không?
- Anh ấy sẽ chẳng bao giờ bỏ em cũng như lừa dối em đâu!
- Vậy sao? Ngay cả Du cũng không kể cho em nghe việc Hoàng đã làm gì với chị khi chị đang suy sụp sao?
- Nghĩa là sao?
- Em họ em biết chuyện đấy! Nếu họ muốn dấu thì thôi chị không kể cho em nghe nữa…
Tôi bỏ lửng cuộc nói chuyện, chở cô em về đến cửa, bỏ hết đồ ăn lên bậc thềm rồi quay xe. San chỉ kém tôi một tuổi, mặt đầy hoài nghi, ngơ ngác:
- Chị đi đâu nữa vậy?
- Chị nghĩ là chị không nên bước vào nhà em nữa. Những món quà và đồ ăn này chị mua bằng tiền của cha mẹ em, nên đừng có ngại. Chị không tốn kém một xu nào hết… Chào nhé! Mãi mãi không bao giờ gặp lại!
Chiếc xe máy lao vút đi, nhanh hết mức có thể. Bóng dáng tôi tan biến như ảo ảnh trong mắt San. Xách đám thức ăn vào trong bếp, cô nói lại hành động của tôi với ba người thân của mình. Ai cũng ngạc nhiên, trong lòng hai gã trai ập đến một cảm giác lo sợ. Như thể nhuệ khí của họ bị sự lợi hại của tôi lấn át, những hành động bất thường của tôi hình như luôn ẩn chứa hiểm nguy, song không tài nào tránh khỏi…
Trong bữa ăn nghi ngút khói bay lên từ nồi lẩu, mọi người hồ hởi giục nhau ăn, cha mẹ họ đã tốn bao nhiêu tiền cho tôi, bây giờ lấy lại được chút nào hay chút ấy. Nhưng rồi một cảm giác nghèn nghẹn bao phủ khiến căn nhà im ắng vô chừng. Những cặp mắt uể oải nhìn nồi lẩu rồi len lén nhìn nhau… Cô em gái dường như đã nén trong lòng một nỗi bức xúc cần giải tỏa nên lên tiếng:
- Con nhỏ quái thai đó nói mọi người đang giấu em một chuyện gì đó?
- Em đừng nên tin lời con Lyn, nó ghê gớm như nào em biết rồi mà! – Hoàng lên tiếng trấn an.
- Nó nói rằng anh đã làm gì đó với nó? – San nhìn chăm chăm vào mặt người yêu – Nói cho em biết anh đã làm gì đi!
- Anh… Anh… không làm gì cả! – gã người yêu ấp úng, mặt dần tái đi.
- Bây giờ con Lyn chỉ muốn phá chúng ta thôi. Em nghe nó nói xằng bậy làm gì? – Du lên tiếng bênh vực cho cậu bạn thân thiết.
- Em cũng không tin, nhưng nó nói lúc nó suy sụp anh đã lợi dụng nó. Em chỉ muốn hỏi để củng cố lòng tin của mình…
- Thôi đi! Anh có gan làm mà đéo có gan chịu là sao? – cô em họ bỗng nhiên tím mặt lại, ném cạch đôi đũa xuống – Sao anh không dám thừa nhận hành vi bỉ ổi của mình? – cô ta gằn giọng lên, bức bối.
- Em nói vớ vẩn gì thế? – Du quát – Em không nghĩ đây là mưu đồ của Lyn à?
- Mưu đồ gì? Trước em tôn trọng anh ta bao nhiêu, thì bây giờ em khinh bỉ anh ta bấy nhiêu. Tại sao anh ta lại có thể làm điều đó ngay trong ngôi nhà này, tại sao anh ta không biết nghĩ cho người yêu mình một chút?
- Như thế là sao? – Cô em gái, nước mắt bắt đầu rơm rớm trên vành mi, giọng thổn thức – Nói cho em biết sự thật đi! – và rồi gào lên – Nói đi!!!
Gã người yêu nãy giờ câm lặng, không ngờ bị em họ của Du tố cáo một cách khẳng khái như vậy. Anh ta đã nghĩ chuyện rơi vào bẫy tình của tôi được Du thông cảm sẽ trở thành một bí mật suốt đời. Ai ngờ nó lại lộ diện quá sớm, bởi những câu bơm vá của kẻ vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân vào tâm trí San. Gã lạc hồn, không dám nhìn thẳng vào mắt người yêu mình nữa, miệng lẩm bẩm: "Anh xin lỗi… anh xin lỗi…". Một bữa lẩu cuối tuần thật xôm biến thành chiến trường khốc liệt chỉ còn lại nước mắt và tội lỗi day dứt. Mối quan hệ giữa những con người này vốn rất gần gũi và thân thiết, tưởng chừng keo sơn gắn chặt, song thực tế chỉ buộc bằng duy nhất một mối dây, và tôi đã ngang nhiên cầm một chiếc kéo bén cắt đứt. Tình yêu – niềm tin, gia cố bao năm, phút chốc sụp đổ. Liệu rằng mất cả đời có dựng lại được như cũ? Tôi biết là không. Mất mát, những con người đó sẽ quay ra trách móc cắn xé lẫn nhau, quy tụ tội lỗi sẽ chất lên vai Du, cả đời anh ta sẽ không được thanh thản. Đó là mục đích của tôi, là sự trả thù tàn khốc của tôi.
Sau cuộc tình thứ nhất, anh em Du không bao giờ gặp lại tôi, duy chỉ có Hoàng gọi điện chửi mắng tôi là đồ đê tiện, quỷ cái, bẩn thỉu,… bởi cậu ta đã đánh mất tình yêu, đánh mất người con gái của đời mình. Nhờ đó tôi biết được kết cục cuộc chơi mình bày ra. Tôi cười hăng hắc, số phận của một lá bài trong tay tôi, như thế thì đâu có gì đáng than vãn. Tôi đã dậy cho cậu ta một bài học để đời. Nếu không muốn cảm ơn thì cứ việc hận thù. Với tôi, cậu ta đã hết giá trị lợi dụng.
Gần năm sau đó, cậu ta bỏ xứ đi xuất khẩu lao động ở một đất nước cũng đang phát triển trong khu vực Đông Nam Á. Cô em gái ra trường thì lấy đại một anh chồng nào đó. Nghe nói Du yêu đương rất nhiều, yêu rồi bỏ, chóng vánh trong những khoảng thời gian ngắn ngủi. Hóa ra yêu tôi tới 3 năm là quá lâu đối với một kẻ bạc bẽo như Du. Tôi vì hận thù mờ mắt nên vẫn khép lòng mình lại một thời gian dài không yêu nổi ai. Trải qua mối tình đầu mà phải biết tới hai gã đàn ông khốn nạn khiến lòng tin của tôi vào người khác phái mòn cạn. Sai lầm trong tình yêu cả cuộc đời bị đầu độc.
* * *
-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+- Sự tích chiếc nhẫn in hình 7 ngôi sao +-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+
Chuyện kể rằng: ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất xinh đẹp, thông minh và giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành...
Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, một hôm Hath quyết định vào tiệm duỗi tóc. Khi trở về, Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Venus. Nữ thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải chết.
Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn phai. Chàng Gimi đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi đến cùng trời cuối đất tìm cách cứu nàng. Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi. Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được vị thần Eros. Thần tình yêu cảm động trước chàng, thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:"Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia, có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được 1 ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của tháng 7, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?"
Những ai được chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống, chàng nghĩ. Và chàng tiếp tục lên đường. Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để ném nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày. Đêm 30-7 năm đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp lực ma sát cực lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, làm sáng rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng.
Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt. Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi. Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngồi sao. Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình yêu.
Ngày nay, mỗi khi gặp mưa sao băng, chúng ta thường mơ ước 1 điều gì đó. Đặc biệt, nếu gặp được mưa sao băng trong đêm 30-7, những người yêu nhau luôn mơ ước mãi mãi không chia lìa. Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái đầu tiên của tên 2 người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi trước, nàng theo sau. Mong muốn 1 tình yêu bền lâu, những người yêu nhau cũng thường tặng nhau những chiếc nhẫn in hình 6 ngôi sao băng & 1 ngôi sao cô đơn mờ nhạt
Nguồn: Note
Trái tim bạn cần gì tôi có ???? => Chị Mộng đang cần trai...Từ 18 tới 20...không luận cao thấp mập ốm.....ko luận xấu đẹp....chỉ cần...cần...cần chất lượng là được....Hí hí hí...
Đây là một câu chuyện tiền duyên li kì, rùng rợn. Bạn nên đọc thầm và giữ bình tĩnh.
Khi tôi 6 tháng tuổi mẹ tôi bế tôi đến một ông thầy bói là bạn thân của ông ngoại tôi vì ngày xưa thầy bói và thầy thuốc thường chơi thân với nhau ông thầy nói rằng tôi bị một cô gái yêu từ kiếp trước đi theo nên sau này phải 40 tuổi mới lấy vợ chuyện này tôi không tin vì tôi vẫn cho rằng ai đi bói cũng thấy nói mình có tiền duyên cả nhưng một hôm thời tôi còn đang học đại học có một chuyện khiến tôi cứ lăn tăn lời ông thầy bói số là đêm đó tôi đi ngủ muộn và vào khoảng 3h sáng tự nhiên mở mắt ra nhưng không biết mình đang thức hay đang ngủ và tôi thấy cuối giường có một cô gái đang ngồi quay lưng lại đó là một cô gái khỏa thân và tóc rất dài đến nỗi tôi thấy rõ là tóc cô ấy xõa xuống giường còn trải ra một đoạn nhưng tôi khi cố ngồi dậy thì không thể nào điều khiển được cơ thể mặc dù đầu óc rất tỉnh táo thậm chí tôi còn nghe tiếng ồn của mấy bà bán rau gọi nhau ở xa xa sáng hôm sau tôi chỉ thấy chuyện xảy ra đêm qua là buồn cười mà nói chung chuyện gì không lý giải được là tôi quy ra buồn cười cho khỏi phải suy nghĩ nhưng dần dần về sau tôi cũng thấy hơi tin tin và phân vân không biết cô gái ấy có phải là tiền duyên của mình hay không?!
*
* *
Trên đây chỉ là trích đoạn một bài trên blog nọ, tạm gọi là "chuyện ma" cho nó rùng rợn. Nếu ai đọc to thành tiếng và theo thói quen, chỉ ngắt hơi khi gặp dấu chấm dấu phẩy chắc chắn sẽ ngất xỉu, vì cả đoạn trên không có chỗ nào để "giải lao".
Nếu bạn vẫn đang đọc những dòng này, là do bạn không đọc thành tiếng, tức là vừa đọc vừa "thở ra hít vào như người Lào".
Vì vậy bạn không có tên trong số những người ngất xỉu nói trên.
Chúc mừng bạn!
Có một câu chuyện mà khi đọc Lu cứ khóc mãi, có phải những gì những người yêu thương làm cho ta....tận tới khi họ rời xa ...ta mới hiểu giá trị của chúng????
Có dư đồng nào không con?
"Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba...
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:"Có dư đồng nào không con?". Tôi đáp: "Còn dư bốn ngàn ba ạ". Ba nói tiếp:"Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa". Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng....
p/s : Đọc xong thấy thế nào các bạn ? ko biết nói gì hay nước mắt rưng rưng:rolling_eyes:
Những hiểu lầm vô tình nối tiếp, đã làm vấp những bước chân của hạnh phúc. Khi số mệnh bắt ta trả giá, tất cả đã trở nên muộn màng. Đây là một câu chuyện có thực và đầy nước mắt.
1. Mẹ ở quê lên
Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già.
Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học.
"Khổ đau cay đắng" bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn phòng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó.
Chồng tôi đứng giữa căn phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: "Đi đón mẹ chúng ta thôi!".
Chồng tôi vóc dáng cao lớn, tôi thích nép đầu vào ngực anh, cảm giác anh có thể tóm lấy cả thân hình mảnh mai bé nhỏ của tôi, nhét vào trong túi áo. Mỗi khi chúng tôi cãi cọ và không chịu làm lành, anh thường nhấc bổng tôi lên đầu quay tròn, cho đến lúc tôi sợ hãi van xin anh thả xuống. Nỗi sợ hãi hạnh phúc ấy làm tôi mê mẩn.
Những thói quen ở nhà quê của mẹ chồng tôi mãi không thể thay đổi. Tôi thích mua hoa tươi bày trong phòng khách, mẹ chồng tôi sau này không nhịn được bảo: "Bọn trẻ các con lãng phí quá, mua hoa làm chi? Nào có thể ăn được như cơm!".
Tôi cười: "Mẹ, trong nhà có hoa nở rộ, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ".
Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn, chồng tôi vội cười: "Mẹ, người thành phố quen thế rồi, dần dần mẹ sẽ quen thôi!".
Mẹ chồng tôi không nói gì nữa, nhưng mỗi lần thấy tôi mang hoa về, bà vẫn không nhịn được hỏi mua hoa mất bao nhiêu tiền, tôi nói, thì bà chép miệng. Có lần thấy tôi xách túi lớn túi nhỏ đi mua sắm về, bà hỏi cái này bao nhiêu tiền cái kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể thật, thì bà chép miệng càng to hơn. Chồng tôi véo mũi tôi nói: "Đồ ngốc, em đừng nói cho mẹ biết giá thật có phải đỡ hơn không?".
Cuộc sống hạnh phúc đã lẳng lặng trôi những âm điệu không êm đềm.
Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy chồng tôi dậy nấu bữa sáng, với bà, làm đàn ông mà phải vào bếp nấu nướng cho vợ, làm gì có chuyện ngược đời đó?
Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi giả vờ không nhận thấy. Mẹ chồng tôi bèn khua bát đũa canh cách, đấy là cách phản đối không lời của bà.
Tôi là giáo viên dạy múa ở Cung thiếu niên, nhảy múa đã đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ mình trong ổ chăn ấm áp, tôi không muốn phải hy sinh nốt sự hưởng thụ duy nhất ấy, vì thế tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của mẹ chồng. Còn mẹ chồng tôi thỉnh thoảng có giúp tôi làm việc nhà, thì chỉ làm tôi càng bận rộn thêm.
Ví như, bà gom tất thảy mọi túi nilông đựng đồ và đựng rác trong nhà lại, bảo chờ gom đủ rồi bán đồng nát một thể, vì thế trong nhà chỗ nào cũng toàn túi nilông dùng rồi; Bà tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, để khỏi làm bà mất mặt, tôi đành phải lén lút rửa lại lần nữa. Có một buổi tối, mẹ chồng tôi bắt gặp tôi đang lén rửa lại bát, bà đóng cửa phòng đánh "sầm" một cái, nằm bên trong khóc ầm ĩ.
Chồng tôi khó xử, sau việc này, suốt đêm anh không nói với tôi câu nào, tôi nũng nịu, làm lành, anh cũng mặc kệ. Tôi giận dữ, hỏi anh: "Thế em rốt cục đã làm sai cái gì nào?".
Anh trừng mắt nhìn tôi nói: "Em không chịu nhường mẹ đi một chút, ăn bát chưa sạch thì cũng có chết đâu?".
Sau đó, cả một thời gian dài, mẹ chồng tôi không nói chuyện với tôi, không khí trong gia đình gượng gạo dần. Thời gian đó, chồng tôi cũng sống rất mệt mỏi, anh không biết nên làm vui lòng ai trước.
Mẹ chồng tôi không cho con trai nấu bữa sáng nữa, xung phong đảm nhận "trọng trách" này. Mẹ chồng tôi ngắm con trai ăn sáng vui vẻ, lại nhìn sang tôi, ánh mắt bà trách móc tôi làm không trọn trách nhiệm của người vợ. Để tránh bị khó xử, tôi đành ăn tạm gói sữa trên đường đi làm.
Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi buồn trách, hỏi tôi: "Rodi, có phải em chê mẹ anh nấu cơm không sạch nên em không ăn ở nhà?". Lật mình, anh quay lưng về phía tôi lạnh lùng, mặc kệ tôi nước mắt tủi thân lăn tràn trề.
Cuối cùng, chồng tôi thở dài: "Rodi, thôi em cứ coi như là vì anh, em ở nhà ăn sáng được không?". Thế là tôi đành quay về ngồi ở bàn ăn ngần ngại mỗi sáng.
Sáng đó, tôi húp bát cháo do mẹ chồng nấu, đột nhiên lợm giọng, mọi thứ trong dạ dầy tống tháo hết ra ngoài, tôi cuống cuồng bịt chặt miệng không cho nó trào ra, nhưng không được, tôi vứt bát đũa (chú thích: người Trung Quốc ăn cháo bằng đũa, không dùng thìa như ở Việt Nam) nhảy bổ vào toa-lét, nôn ọe hết.
Khi tôi hổn hển thở được, bình tâm lại, thấy mẹ chồng tôi đang khóc lóc than thân trách phận bằng tiếng pha rặt giọng nhà quê, chồng tôi đứng ở cửa toa-lét giận dữ nhìn tôi, tôi há miệng không nói được nên lời, tôi đâu có cố ý.
Lần đầu tiên tôi và chồng tôi bắt đầu cãi nhau kịch liệt, ban đầu mẹ chồng tôi ngồi nhìn chúng tôi, rồi bà đứng dậy, thất thểu đi ra khỏi cửa. Chồng tôi hằn học nhìn tôi một cái rồi xuống nhà đuổi theo mẹ.
2. Những tháng ngày tăm tối
Suốt ba ngày, chồng tôi không về nhà, cũng không gọi điện. Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày mẹ chồng tôi lên đây, tôi đã cực nhục đủ rồi, còn muốn gì tôi nữa? Nhưng kỳ lạ làm sao, tôi vẫn cứ buồn nôn, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, thêm vào đó việc nhà rối ren, tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ. Sau đó, một đồng nghiệp bảo tôi: "Rodi, trông sắc mặt cậu xấu lắm, đi khám bác sĩ xem nào".
Kết quả khám của bác sĩ là tôi đã có thai. Tôi hiểu ra sáng hôm đó vì sao tôi nôn ọe, trong cảm giác hạnh phúc có xen lẫn chút oán trách, chồng tôi và cả bà mẹ chồng đã từng sinh nở, vì sao họ không hề nghĩ đến lý do ấy? Ở cổng bệnh viện, tôi gặp chồng tôi.
Mới chỉ ba hôm không gặp mặt, chồng tôi đã trở nên hốc hác. Tôi đáng lẽ định quay người đi thẳng, nhưng trông anh rất đáng thương, tôi không nén được gọi anh lại. Chồng tôi nghe tiếng thì nhìn thấy tôi, nhưng làm như không quen biết, trong mắt anh chỉ còn sự căm thù, ánh nhìn ấy làm tôi bị thương.
Tôi tự nói với mình, không được nhìn anh ấy, không được nhìn anh ấy, tôi đưa tay vẫy một chiếc taxi chạy qua. Lúc đó tôi mong muốn làm sao được kêu lên với chồng tôi một tiếng: "Anh ơi, em sắp sinh cho anh một đứa con rồi!" và được anh bế bổng lên, quay tròn hạnh phúc, những cái tôi mơ ước không xảy ra, trên chiếc taxi, nước mắt tôi chầm chậm rơi xuống.
Vì sao một vụ cãi nhau đã làm tình yêu trở nên tồi tệ như thế này? Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường nhớ chồng, nhớ đến sự căm thù trong mắt anh. Tôi ôm một góc chăn nằm khóc. Đêm đó, trong nhà có tiếng mở ngăn kéo. Bật đèn lên, tôi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của chồng tôi. Anh ấy đang lấy tiền.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, không nói gì. Anh coi như không có tôi, cầm tiền và sổ tiết kiệm rồi đi. Có lẽ anh đã quyết định rời bỏ tôi thật sự. Thật là một người đàn ông khôn ngoan, tình và tiền rạch ròi thế. Tôi cười nhạt vài cái, nước mắt lại "ồn ào" lăn xuống.
Ngày hôm sau, tôi không đi làm. Tôi dọn lại toàn bộ suy nghĩ của mình, đi tìm chồng nói chuyện một lần cho rõ. Đến công ty của chồng, thư ký hơi lạ lùng nhìn tôi, bảo: "Mẹ của tổng giám đốc Trần bị tai nạn giao thông, đang trong viện".
Tôi há hốc mồm trợn mắt, chạy bổ tới bệnh viện, khi tìm được chồng tôi, mẹ chồng tôi đã mất rồi. Chồng tôi không nhìn tôi, mặt anh rắn lại.
Tôi nhìn gương mặt gầy gò trắng bệch xanh tái lại của mẹ chồng, nước mắt tôi tuôn xuống ào ạt, trời ơi! Sao lại ra thế này? Cho đến tận lúc chôn cất bà, chồng tôi cũng không hề nói với tôi một câu, thậm chí mỗi ánh mắt đều mang một nỗi thù hận sâu sắc.
Về vụ tai nạn xe, tôi phải hỏi người khác mới biết đại khái là, mẹ chồng tôi bỏ nhà đi mơ hồ ra phía bến xe, bà muốn về quê, chồng tôi càng theo bà càng đi nhanh, khi qua đường, một chiếc xe buýt đã đâm thẳng vào bà…
Cuối cùng tôi đã hiểu sự căm ghét của chồng, nếu buổi sáng hôm đó tôi không nôn, nếu chúng tôi không cãi nhau, nếu như… trong tim anh ấy, tôi chính là người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ anh.
Chồng tôi im lặng dọn đồ vào ở phòng mẹ, mỗi tối anh về nhà nồng nặc hơi rượu. Và tôi bị lòng tự trọng đáng thương lẫn sự ân hận dồn nén tới không thể thở được, muốn giải thích cho anh, muốn nói với anh rằng chúng ta sắp có con rồi, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tôi lại nuốt hết đi những lời định nói. Thà anh đánh tôi một trận hoặc chửi bới tôi một trận còn hơn, cho dù tất cả đã xảy ra không phải do tôi cố ý.
Ngày lại ngày cứ thế trôi đi trùng lặp, chồng tôi về nhà ngày càng muộn. Tôi cố chấp, coi anh còn hơn kẻ lạ. Tôi là cái thòng lọng thắt trong trái tim chồng tôi.
Một lần, tôi đi qua một tiệm ăn châu Âu, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt kéo dài từ trần nhà xuống sát mặt đất, tôi nhìn thấy chồng tôi ngồi đối diện một cô gái trẻ, anh nhè nhẹ vuốt tóc cô gái, tôi đã hiểu ra tất cả.
Ban đầu tôi sững sờ, rồi tôi bước vào tiệm ăn, đứng trước mặt chồng, nhìn anh trân trối, mắt khô cạn. Tôi chẳng còn muốn nói gì, cũng không thể nào nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi, đứng lên định bỏ đi, chồng tôi đưa tay ấn cô ngồi xuống, và, anh cũng trân trối nhìn tôi, không hề thua kém.
Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim tôi đang đập thoi thóp, đập thoi thóp từng nhịp một từng nhịp một cho tới tận ranh giới tái xanh của cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu tôi cứ đứng thế này mãi, tôi và đứa bé trong bụng tôi sẽ cùng ngã.
Đêm đó, chồng tôi không về nhà, anh dùng cách đó để nói cho tôi biết: Cùng với cái chết của mẹ chồng tôi, tình yêu của chúng tôi cũng đã chết rồi.
Chồng tôi không quay về nữa. Có hôm, tôi đi làm về, thấy tủ quần áo bị động vào, chồng tôi quay về lấy vài thứ đồ của anh. Tôi không muốn gọi điện cho chồng tôi, ngay cả ý nghĩ ban đầu là giải thích mọi chuyện cho anh, giờ cũng đã biến mất hoàn toàn.
Tôi một mình sống, một mình đi bệnh viện khám thai, mỗi lần thấy những người chồng thận trọng dìu vợ đi viện khám thai, trái tim tôi như vỡ tan ra. Đồng nghiệp lấp lửng xui tôi nạo thai đi cho xong, nhưng tôi kiên quyết nói không, tôi điên cuồng muốn được đẻ đứa con này ra, coi như một cách bù đắp cho cái chết của mẹ chồng tôi.
Khi tôi đi làm về, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, khói thuốc mù mịt khắp phòng, trên bàn nước đặt một tờ giấy. Không cần liếc qua, tôi đã biết tờ giấy viết gì.
Trong hai tháng chồng tôi không về nhà, tôi đã dần dần học được cách bình tĩnh. Tôi nhìn anh, gỡ mũ xuống, bảo: "Anh chờ chút, tôi ký!". Chồng tôi cứ nhìn tôi, ánh mắt anh bối rối, như tôi.
Tôi vừa cởi cúc áo khoác vừa tự dặn mình: "Không khóc, không khóc…". Mắt rất đau, nhưng tôi không cho phép nước mắt được lăn ra. Treo xong áo khoác, cái nhìn của chồng tôi gắn chặt vào cái bụng đã nổi lên của tôi. Tôi mỉm cười, đi tới, kéo tờ giấy lại, không hề nhìn, ký lên đó cái tên tôi, đẩy lại phía anh.
"Rodi, em có thai à?".
Từ sau khi mẹ chồng gặp tai nạn, đây là câu đầu tiên anh nói với tôi. Tôi không cầm được nước mắt nữa, lệ "tới tấp" tràn xuống má.
Tôi đáp: "Vâng, nhưng không sao đâu, anh có thể đi được rồi!". Chồng tôi không đi, trong bóng tối, chúng tôi nhìn nhau. Chồng tôi nằm ôm lấy người tôi, nước mắt thấm ướt chăn. Nhưng trong tim tôi, rất nhiều thứ đã mất về nơi quá xa xôi, xa tới mức dù tôi có chạy đuổi theo cũng không thể với lại.
Không biết chồng tôi đã nói "Anh xin lỗi em!" với tôi bao nhiêu lần rồi, tôi cũng đã từng tưởng rằng tôi sẽ tha thứ, nhưng tôi không tài nào làm được, trong tiệm ăn châu Âu hôm đó, trước mặt người con gái trẻ ấy, ánh mắt lạnh lẽo chồng tôi nhìn tôi, cả đời này, tôi không thể nào quên nổi. Chúng tôi đã cùng rạch lên tim nhau những vết đớn đau. Phía tôi, là vô ý; còn anh, là cố tình.
3. Hận cũ hóa giải, nhưng quá khứ không bao giờ trở lại!
Trừ những lúc ấm áp khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với chồng, trái tim tôi lạnh giá như băng, không ăn bất cứ thứ gì anh mua, không cần ở anh bất cứ món quà gì, không nói chuyện với anh.
Bắt đầu từ lúc ký vào tờ giấy kia, hôn nhân cũng như tình yêu đã biến mất khỏi đời tôi. Có hôm chồng tôi thử quay về phòng ngủ, anh vào, tôi ra phòng khách, anh chỉ còn cách quay về ngủ ở phòng mẹ.
Trong đêm thâu, đôi khi từ phòng anh vẳng tới tiếng rên khe khẽ, tôi im lặng mặc kệ. Đây là trò anh thường bày ra, ngày xưa chỉ cần tôi giận anh, anh sẽ giả vờ đau đầu, tôi sẽ lo lắng chạy đến, ngoan ngoãn đầu hàng chồng, quan tâm xem anh bị làm sao, anh sẽ vươn một tay ra tóm lấy tôi cười ha hả. Anh đã quên rồi, tôi lo lắng là bởi tôi yêu anh, còn bây giờ, giữa chúng tôi còn lại gì đâu?
Chồng tôi dùng những tiếng rên ngắt quãng để đón ngày đứa bé chào đời. Dường như ngày nào anh cũng mua gì đó cho con, các đồ dùng của trẻ sơ sinh, đồ dùng của trẻ em, ngay cả sách thiếu nhi, từng bọc từng bọc, sắp chất đầy gian phòng anh.
Tôi biết chồng tôi dùng cách đó để cảm động tôi, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Anh đành giam mình trong phòng, gõ máy tính "lạch cà lạch cạch", có lẽ anh đang yêu đương trên mạng, nhưng việc đó đối với tôi không có ý nghĩa gì.
Đêm cuối mùa xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi gào lên, chồng tôi nhảy bổ sang, như thể anh chưa hề thay quần áo đi ngủ, vì đang chờ đón giây phút này tới. Anh cõng tôi chạy xuống nhà, bắt xe, suốt dọc đường nắm chặt bàn tay tôi, liên tục lau mồ hôi trên trán tôi.
Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy vào phòng phụ sản. Nằm trên cái lưng gầy guộc và ấm áp, một ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi: "Cả cuộc đời này, còn ai có thể yêu tôi như anh nữa không?".
Anh đẩy cửa phòng phụ sản, nhìn theo tôi đi vào, tôi cố nén cơn đau nhìn lại anh một cái nhìn ấm áp. Từ phòng đẻ ra, chồng tôi nhìn tôi và đứa bé, anh cười mắt rưng rưng. Tôi vuốt bàn tay anh. Chồng tôi nhìn tôi, mỉm cười, rồi, anh chậm rãi và mệt mỏi ngã dụi xuống. Tôi gào tên anh… Chồng tôi mỉm cười, nhưng không thể mở được đôi mắt mệt mỏi…
Tôi đã tưởng có những giọt nước mắt tôi không thể nào chảy vì chồng nữa, nhưng sự thực lại khác, chưa bao giờ có nỗi đau đớn mạnh mẽ thế xé nát thân thể tôi.
Bác sĩ nói, phát hiện chồng tôi ung thư gan đã vào giai đoạn cuối cùng, anh gắng gượng cho đến giờ kể cũng đã là kỳ tích. Tôi hỏi bác sĩ phát hiện ung thư khi nào? Bác sĩ nói năm tháng trước, rồi an ủi tôi: "Phải chuẩn bị hậu sự đi!".
Tôi mặc kệ sự can ngăn của y tá, về nhà, vào phòng chồng tôi bật máy tính, tim tôi phút chốc bị bóp nghẹt. Bệnh ung thư gan của chồng tôi đã phát hiện từ năm tháng trước, những tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy mà tôi nghĩ đó là…
Có hai trăm nghìn chữ trong máy tính, là lời dặn dò chồng tôi gửi lại cho con chúng tôi: "Con ạ, vì con, bố đã kiên trì, phải chờ được đến lúc nhìn thấy con bố mới được gục ngã, đó là khao khát lớn nhất của bố… Bố biết, cả cuộc đời con sẽ có rất nhiều niềm vui hoặc gặp nhiều thử thách, giá như bố được đi cùng con suốt cả chặng đường con trưởng thành, thì vui sướng biết bao, nhưng bố không thể.
Bố viết lại trên máy tính, viết những vấn đề mà con có thể sẽ gặp phải trong đời, bao giờ con gặp phải những khó khăn đó, con có thể tham khảo ý kiến của bố…
Con ơi, viết xong hơn 200 nghìn chữ, bố cảm thấy như đã đi cùng con cả một đoạn đời con lớn. Thật đấy, bố rất mừng. Con phải yêu mẹ con, mẹ rất khổ, mẹ là người yêu con nhất, cũng là người bố yêu nhất…".
Từ khi đứa trẻ đi học mẫu giáo, rồi học Tiểu học, Trung học, lên Đại học, cho đến lúc tìm việc, yêu đương, anh đều viết hết.
Chồng tôi cũng viết cho tôi một bức thư:
"Em yêu dấu, cưới em làm vợ là hạnh phúc lớn nhất đời anh, tha thứ cho những gì anh làm tổn thương em, tha thứ cho việc anh giấu em bệnh tình, vì anh muốn em giữ gìn sức khoẻ và tâm lý chờ đón đứa con ra đời…
Em yêu dấu, nếu em đang khóc, tức là em đã tha thứ cho anh rồi, anh sẽ cười, cảm ơn em đã luôn yêu anh… Những quà tặng này, anh sợ anh không có cơ hội tự tay tặng cho con nữa, em giúp anh mỗi năm tặng con vài món quà, trên các gói quà anh đều đã ghi sẵn ngày sẽ tặng quà rồi…".
Quay lại bệnh viện, chồng tôi vẫn đang hôn mê. Tôi bế con tới, đặt nó bên anh, tôi nói: "Anh mở mắt cười một cái nào, em muốn con mình ghi nhớ khoảnh khắc ấm áp nằm trong lòng bố…".
Chồng tôi khó khăn mở mắt, khẽ mỉm cười. Thằng bé vẫn nằm trong lòng bố, ngọ nguậy đôi tay hồng hào bé tí xíu. Tôi ấn nút chụp máy ảnh "lách tách", để mặc nước mắt chảy dọc má…
* * *
bài viết này Lu muốn dành cho 1 cô bé...
Khi người ấy không yêu bạn ...
Khi người ấy không yêu bạn ...
Khi người ấy không yêu bạn, đừng bao giờ gọi điện thoại cho người ấy nữa. Xin bạn đừng chờ đợi, đừng bao giờ lừa dối chính mình.
Khi người ấy không yêu bạn, xin bạn ở trước mặt người ấy đừng bao giờ rơi nước mắt, khi đau ốm đừng bao giờ nói cho người ấy nghe. Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho bạn. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.
Khi người ấy không yêu bạn, tình yêu của bạn trở thành trách nhiệm của người ấy. Xin bạn đừng bao giờ tính toán rằng mình sẽ được gì, đừng bao giờ hy vọng có bất kỳ sự báo đáp nào.
Đang yêu người không yêu mình, thì bản thân không thể có báo đáp. Đừng so đo đúng hay sai. Như thế sẽ vui vẻ. Cần phải nhớ, tình yêu giữa bạn và người ấy là đơn phương, bạn có lòng, nhưng người ấy vô tâm. Cho nên cũng không thể trách người ấy. Là vì có lẽ ấy cũng muốn làm điều đó tốt hơn một chút, không cần phải hờ hững với bạn như thế kia. Chỉ là yêu một người, đối tốt với một người. Vốn dĩ chính là một thứ bản năng. Xin lỗi, người ấy không có thứ bản năng đó.
Khi người ấy không yêu bạn, mong bạn đừng mất đi sự tự tin của bản thân. Bởi vì yêu một người, không phải người ấy giỏi giang, mà đó chỉ là một thứ cảm giác. Người ấy khiến bạn có cảm giác đó, vì bạn yêu người ấy. Giống như vậy, người ấy không yêu bạn, cũng không phải là do bạn không giỏi giang. Giỏi giang, không phải là lý do để yêu.
Khi người ấy không yêu bạn, nhất định cần phải cầu chúc cho người ấy được hạnh phúc. Có yêu rồi không nên có hận. Cũng đừng cảm thấy bất bình. Ra đi. Người ấy mất đi một người yêu người ấy, còn bạn mất đi một người không yêu mình, nhưng thứ đạt được là một cuộc sống mới, một cơ hội yêu mới.
Xin bạn đừng nghĩ đến "vĩnh viễn". Yêu không có vĩnh viễn, nay bạn yêu người ấy sâu đậm, nhưng sẽ có một ngày bạn không còn yêu người ấy nữa.
Khi người ấy không yêu bạn nữa, xin bạn hãy thở thật sâu, trên đường đời, trải đầy những nụ hoa yêu, luôn có một nụ hoa nào đó thuộc về bạn, đó không phải là an ủi. Mà là, đời này kiếp này sớm đã an bài như thế rồi.
1, Nhàn đợi hoa nở
Tôi đã từng nghe một câu chuyện như thế này, "Kiếp trước, sau khi chết đi rồi, thân xác tôi bị đem vứt ngoài đường phố. Người qua người lại tấp nập trên đường, có người kiêng kị, khi bước qua xác tôi đã lấy tay che mặt, nhắm mắt vờ như không nhìn thấy; có người lại đứng từ rất xa, khẽ liếc mắt về phía tôi, khẽ lắc đầu than thở ra chiều đồng cảm; có người không cầm lòng được, lấy một manh áo đắp lên thân xác tôi. Em đã bước tới, đưa tôi đi an táng."
Mạt Mạt nhất định là người mà kiếp trước đã đem tôi đi an táng. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, dường như có chút trí nhớ còn sót lại của kiếp trước đang thúc giục tôi. Tôi và Uyển Nghi đã từng yêu nhau. Uyển Nghi quả là một cô gái tốt. Cô ấy hấp dẫn tôi một cách bất ngờ. Tôi đã từng nghĩ rằng Uyển Nghi chính là người bạn đời mà tôi tìm kiếm. Nhưng cuối cùng, tôi và cô ấy, gặp nhau rồi lại chia xa. Gần nhau rồi lại rời xa. Cũng có thể, Uyển Nghi chỉ là người qua đường mà kiếp trước đã khẽ liếc mắt về phía tôi, hoặc cũng có thể, cô ấy chỉ là một người tốt mà kiếp trước đã đắp cho tôi manh áo. Cuối cùng thì nợ nhẹ tình mỏng.
Thế là, kiếp này, tôi và Uyển Nghi cũng có một khoảng thời gian yêu nhau sâu đậm, coi như phúng viếng tấm chân tình mà kiếp trước cô ấy đã dành cho tôi. Như vậy là đủ rồi.
Tôi không mê tín, nhưng tôi lại rất tin vào duyên phận, tin vào kiếp trước.
Giờ đây, bị Mạt Mạt dày vò, bị tổn thương, đón nhận tình cảm của cô ấy, trả món nợ cho cô ấy, tôi đều không oán không hận, nhất quyết không chịu từ bỏ, âm thầm chờ đợi, suốt đời mang theo… chỉ bởi vì, kiếp trước, cô ấy đã chôn tôi.
Cũng có thể, kiếp này, tôi không phải là người chồng trọn đời của Mạt Mạt, tuy nhiên, sợi dây tình cảm chắc chắn còn vấn vít lâu dài. Đó là điều mà tôi đã nợ cô ấy, món nợ bắt đầu từ kiếp trước. Kiếp trước, em đã chôn tôi. Vậy nên, đời này kiếp này, dù tôi phải chịu đựng bao đau khổ dày vò, tôi vẫn nhất quyết chỉ yêu em.
Tình yêu đó, là một loại vũ khí sắc bén trong lồng ngực tôi, đã bị đóng dấu niêm phong mang dòng chữ "can tâm tình nguyện", không thể chạm tay tới cũng không thể nhổ bỏ đi được. Cho dù bao nhiêu năm sau này, cho dù trải qua bao bãi bể nương dâu, cô ấy vẫn có thể thao túng được tình cảm của tôi một cách dễ dàng.
Mưa hay nắng là do em định đoạt, tròn hay méo cũng do em quyết định.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không than vãn nhiều, vẫn một lòng một dạ trân trọng mỗi lần gặp gỡ giữa tôi và em.
Tôi chỉ muốn được báo đáp tấm chân tình của em khi đã an táng tôi dưới tấc đất nâu vàng của kiếp trước.
Quá trình theo đuổi Mạt Mạt quả là vô cùng vất vả, nhưng cuối cùng, chúng tôi đã được ở bên nhau. Tôi cứ ngỡ rằng, mình luôn được các đấng thần linh che chở, nhưng lại không ngờ rằng, sau nửa năm vui vẻ bên nhau, Mạt Mạt lại âm thầm biến mất.
Cô ấy đã dứt khoát ra đi. Trong nhà, những đồ đạc có liên quan đến cô ấy đều được mang đi hết. Điều đó khiến cho tôi, trong một buổi sáng, sau khi tỉnh giấc, cứ ngỡ như mọi chuyện đã qua với Mạt Mạt chỉ là một giấc mơ.
Mới đêm qua thôi, khi hai cơ thể đang hòa quện với nhau, cô ấy còn vít chặt lấy cổ tôi, đôi môi quyến rũ kia còn để lại trên khắp người tôi những nụ hôn cháy bỏng. Lúc cao trào, cô ấy còn hét gọi tên tôi, nói: "Công Trị Hi! Công Trị Hi… xin lỗi… em xin lỗi!" Tôi cứ nghĩ rằng, đó chỉ là những lời nói vô thức khi đang lên tới đỉnh của khoái cảm, chứ không hề nghĩ rằng, cô ấy đã sớm ngầm báo hiệu cho tôi về sự ra đi.
Buổi chiều ngày thứ ba sau ngày Mạt Mạt bỏ đi, khi tôi đang mơ mơ màng màng ngồi trong lớp nghe giáo sư giảng bài, bỗng nhận được tin nhắn của cô ấy. Tin nhắn chỉ vẻn vẹn có hai từ chia tay.
Mạt Mạt tìm tôi để chia tay, cách chia tay này hoàn toàn phù hợp với tính cách của cô ấy, vô cùng đơn giản, dứt khoát.
Tiếp sau đó, ruột gan tôi bắt đầu cồn cào, tôi như đang ngồi trên đống lửa, mắt nhìn lên phía giáo sư đang say sưa giảng bài tới độ nước bọt bắn tứ tung kia mà lo lắng muôn phần. Tôi vừa lén gọi điện thoại cho Mạt Mạt vừa nghĩ xem làm thế nào để ứng phó, làm thế nào để cứu vãn được tình hình.
Bởi vì, một ngày trước khi Mạt Mạt bỏ đi, tôi đã lén gặp lại bạn gái cũ Uyển Nghi. Tôi vốn vẫn nghĩ rằng, mọi chuyện đã diễn ra một cách hoàn hảo, tối về chỉ cần nói dối vài câu là xong.
Nhưng, hay là cô ấy đã phát hiện ra bí mật ấy? Cô ấy không khóc, không làm ầm ĩ lên cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, không hỏi bất kỳ nguyên nhân gì, điềm tĩnh ném cho tôi một quả bom chia tay.
Tôi bồn chồn ngồi chờ đến giờ tan học, trong khoảng thời gian ấy, tôi đã gọi điện thoại cho Mạt Mạt không biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng số lần ấy nhiều đến nỗi chiếc điện thoại trong tay tôi cũng nóng ran cả lên, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chung một đáp án là tắt máy. Sau khi tan học, nhìn bạn bè đứa nào đứa nấy vui mừng hồ hởi, tựa hồ như ở nhà mỗi người đang có một người vợ hiền và một bữa cơm ngon đang chờ đợi vậy. So sánh với bản thân mình, tôi lại thấy vô cùng bực bội, lo lắng.
Bước đi trên con phố lúc chạng vạng tối, những cơn gió cuối tháng chín đã mang theo chút se se lạnh của mùa thu. Một cặp tình nhân đi ngang qua, hai người đang tựa vào nhau, người con trai dùng áo khoác ngoài ủ ấm cho bạn gái, cô gái khẽ nép vào ngực bạn trai, xấu hổ thì thầm điều gì đó… Nhìn lại bản thân mình, lẻ loi bơ vơ khốn khổ, chỉ có một chiếc áo T shirt mỏng manh cộc tay làm bạn. Nghĩ lại quãng thời gian trước đây, khi Mạt Mạt còn ở bên cạnh, cô ấy nhất định sẽ chuẩn bị trước quần áo để tôi mang theo mỗi khi chuyển mùa để đề phòng bị cảm lạnh. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, nỗi nhớ và sự day dứt đối với Mạt Mạt đã khiến tôi không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ tới người con gái nào khác nữa.
Tôi thực sự không thể nào hiểu nổi, sống chung với nhau đã nửa năm, tình cảm gắn bó như vậy, hơn nữa, chúng tôi đã rất khó khăn để đến được với nhau, sao cô ấy có thể nói đi là đi một cách không luyến tiếc như vậy! Cũng không để cho tôi một cơ hội giải thích. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi biết đi đâu để tìm cô ấy bây giờ! Càng nghĩ lại càng cảm thấy thê lương.
Tôi lại gọi điện cho cậu bạn thân Đại T. Giờ này, Đại T đang làm việc ở quầy bar. Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy mớ âm thanh hỗn tạp, chát chúa nơi quán rượu cùng giọng nói như quát rất đặc biệt của Đại T: "Người anh em, có chuyện gì vậy?"
"Tôi không tìm thấy Mạt Mạt rồi!" Tôi nói một cách tuyệt vọng, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được câu gì để giải thích.
"Vợ của mình đi mất tại sao lại gọi điện thoại cho tôi? Không phải là cậu đang nghi ngờ người anh em này cho cậu mọc sừng đấy chứ? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, thái độ của tôi đối với phụ nữ như thế nào, cậu còn không biết hay sao? Đám phụ nữ lẳng lơ ở đây đã đày đọa tôi trở nên lãnh cảm rồi! Thôi nhé, tôi cúp máy đây, cậu tự nghĩ cách đi tìm đi, tôi còn đang bận!"
Tín hiệu điện thoại đã bị cắt ngang.
Cũng không buồn cho tôi một cơ hội nói lại vài câu. Tôi làu bàu nguyền rủa vài câu, rồi lại thẫn thờ nhìn vào dòng người đang tấp nập qua lại kia.
Không muốn về nhà. Về căn nhà trống trải nhưng lại đầy ắp mùi hương từ cơ thể của Mạt Mạt kia sẽ khiến tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Tôi đang do dự không biết có nên đến quán bar nơi Đại T làm việc để giết thời gian thì Đại T gọi điện thoại tới:
"Tìm thấy người chưa? Ở cửa hàng hoa cũng không có à?"
Tôi kích động tới độ vỗ đét một cái thật mạnh vào đùi, đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra việc đến cửa hàng hoa tìm Mạt Mạt cơ chứ! Cô ấy vốn chẳng có bè bạn nào cả, ngoài cửa hàng bán hoa nhỏ ở phía nam thành phố ra, cô ấy còn có thể đi đâu được nữa?
Tôi giơ tay chặn một chiếc taxi lại rồi ra hiệu đi về phía cửa hàng hoa ở phía nam thành phố. Trên đường đi, cái miệng trên khuôn mặt tiều tụy của tôi luôn luôn giục người tài xế, bác ơi, nhanh lên chút nữa đi! Nhanh thêm chút nữa đi ạ!
Người tài xế xem chừng như đoán rằng tôi đang gặp một chuyện rất quan trọng có liên quan tới sinh mạng ví dụ vợ sinh con chẳng hạn nên chẳng nói chẳng rằng, liên tục nhấn chân ga cho xe chạy nhanh hơn.
Dòng máu nóng hổi đang cuồn cuộn chảy trong lồng ngực tôi đã trở nên lạnh cóng và đông cứng lại khi vừa xuống xe, nhìn thấy cánh cửa của cửa hàng bán hoa đang đóng im lìm.
Mạt Mạt cũng không có ở cửa hàng bán hoa…
Tôi như một người lính bại trận, ủ rũ ngồi bệt xuống trước cửa hàng bán hoa có treo tấm biển mang dòng chữ "Nhàn đợi hoa nở", mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ của đám người trên đường kia.
Trong cửa hàng dường như có đóa quế đan nào đang nở, hương thơm ngọt ngào khẽ lách qua khe cửa, tỏa ra không gian bên ngoài. Mạt Mạt đã từng nói, mùi hương của hoa quế đan luôn khiến người ta có cảm giác thoải mái, thư thái.
Giờ đây, khi được đắm mình trong mùi hương của những bông hoa do chính tay Mạt Mạt chăm sóc, nhớ lại vẻ nghiêm túc của Mạt Mạt tối qua khi đưa ra tờ đơn xin ly hôn, tôi lại càng cảm thấy u ám vạn phần.
Mạt Mạt không có trình độ học vấn cao như tôi, cũng chẳng có thu nhập gì đáng kể. Mạt Mạt là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Trong cái thành phố ồn ào náo nhiệt này, thứ mà cô ấy có được chỉ là một cửa hàng bán hoa nhỏ bé. Vì vậy, tôi không thể hiểu nổi, tại sao Mạt Mạt lại rời xa tôi, mà khi rời xa tôi rồi, cô ấy có thể đi đâu được nữa?
Chếch bên đối diện có một cô gái mặc áo len màu xanh nhạt đang đi tới, đôi giày cao gót đang gõ nhịp đều đặn xuống mặt đường, dáng người mỏng manh kia dường như đang run rẩy trong làn gió thu.
Là Mạt Mạt!
"Vợ ơi! Em đi đâu vậy! Anh đã đi tìm em khắp nơi… " Tôi vô cùng sung sướng, lao về phía trước rồi hét toáng lên.
Cô gái lạ mặt đó bị hành động sỗ sàng của tôi làm cho sợ hãi, co rúm người về phía sau. Tôi nhìn kỹ lại, hóa ra đã nhận nhầm người, vội vàng ngượng ngùng nói lời xin lỗi.
Cô gái đưa tay vỗ vỗ vào lồng ngực, miệng lẩm bẩm câu gì đó đại loại như "làm người ta sợ hết hồn", rồi sau đó rảo bước, biến mất trong màn đêm im lìm.
Tôi đã từng nghĩ rằng, Mạt Mạt và tôi yêu nhau đã là quá may mắn cho cô ấy. Cô ấy chắc chắn sẽ không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn tôi.
Ngay từ đầu, tôi đã không ngừng thề non hẹn biển với Mạt Mạt, tôi thậm chí đã thống nhất với cô ấy, đợi sau khi tôi học xong nghiên cứu sinh sẽ làm đám cưới. Tôi không sao có thể ngờ rằng, cô ấy lại rời bỏ tôi đúng vào lúc này.
Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu tôi "tôi và cô ấy sẽ thật sự chia tay nhau ư?" Suy nghĩ đó quả là rất viển vông, xa rời thực tế. Tuy nhiên, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi lạnh toát vì lo sợ.
Chỉ đến khi, cô gái ăn mặc giống Mạt Mạt kia xuất hiện, tôi mới ý thức được rằng, tôi đã để tâm đến cô ấy tới mức nào.
Tôi lặng lẽ nhìn tấm biển có bốn chữ "nhàn đợi hoa nở" được bao phủ bởi rất nhiều hoa lan, nhếch nhác và thê lương đứng một mình nơi đầu phố trong tiết trời đầu thu.
Cửa hàng bên cạnh phát ra một giai điệu blues jazz nào đó mà tôi không biết tên. Nếu như một người đang có tâm sự mà nghe được giai điệu đó, nỗi buồn ấy bỗng dưng được kéo đi một cách vô cùng chậm rãi và xa vời.
Nhàn đợi hoa nở, hoa của Mạt Mạt, cửa hàng của Mạt Mạt, còn lần gặp gỡ đầu tiên với Mạt Mạt, cả sự dịu mát và vẻ yêu kiều đến kinh ngạc mà cô ấy đem đến cho tôi trong ngày mùa hè ấy…
Ký ức bỗng trào dâng như sóng nước, nhấn chìm cả mọi dòng suy nghĩ….
Nghĩ lại, từ lần đầu tiên gặp gỡ với Mạt Mạt đến nay cũng được hai năm rồi.
* * *
Một ngày, cô gái cũng có đủ dũng khí nói với chàng trai rằng: Chúng mình chia tay đi !
Chàng trai hỏi : Cớ tại làm sao ?
Cô gái trả lời : Mệt rồi, thì chẳng cần lý do nào cả.
Suốt đêm hôm đó chàng trai chỉ hút thuốc mà không nói câu nào, lòng cô gái cũng càng lúc càng lạnh.
Rất lâu về sau chàng trai không nhịn được nữa mới cất lời : Phải làm sao em mới ở lại bên tôi ?
Cô gái từ từ nói : Trả lời em một câu hỏi, nếu như anh có thể trả lời đúng đáp án trong lòng em, thì em sẽ ở lại.
…
Giả như em rất thích một bông mọc bên sườn dốc, nhưng để ngắt được nó thì sẽ nắm trăm phần chết, anh có ngắt nó về cho em không?
Chàng trai suy nghĩ rồi nói : Ngày mai anh nói đáp án có được không?
Lòng cô gái lúc ấy lập tức lại se lại.
….
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chàng trai đã không còn ở đó nữa, chỉ có một mảnh giấy được để sẵn dưới cốc sữa còn ấm.
"Em thân yêu, anh sẽ không đi ngắt bông hoa đó đâu, nhưng hãy để anh đưa ra lý do của mình. Em chỉ biết dùng máy tính để làm việc, nhưng luôn hồ đồ làm hỏng chương trình, sau đó em cứ thế gục đầu xuống bàn phím mà khóc. Anh phải giữ lại đôi bàn tay để sắp xếp lại chương trình cho em. Em ra ngoài luôn quên mang theo chìa khóa, anh phải giữ lại đôi chân để chạy đến mở cửa cho em. Cô gái thích du lịch này, em ở thành phố của mình thường vẫn bị lạc đường, anh phải giữ lại đôi mắt để đưa đường cho em. Mỗi tháng (bạn bè) đến là toàn thân em run lên, bụng lại đau, anh phải giữ lại lòng bàn tay ấm áp làm ấm lòng em. Em không thích ra ngoài, anh lo em sẽ bị trầm cảm, anh phải giữ lại cái miệng này để xua bớt sự cô đơn cho em. Em luôn phải làm việc trước máy tính, đôi mắt em như thế về sau sẽ không được tốt, anh phải sống , đợi khi nào mình già rồi, sửa móng tay cho em, giúp em nhổ những sợi tóc trắng phiền muộn, dắt tay em đến bờ biển tẩn hưởng ánh mặt trời tươi đẹp và bờ cát dụi dàng, nói cho em màu của những đóa hoa kia giống như nét thanh xuân trên khuôn mặt…
Cho nên
Trước khi anh tìm được người yêu em nhiều hơn anh, anh sẽ không đi ngắt bông hoa đó" (nước mắt cô như những bông hoa rơi trên trang giấy) .
Gạt nước mắt cô tiếp tục đọc : "Em yêu, nếu như em đọc xong rồi, đáp án này khiến em hài lòng, thì hay ra mở cửa có được không, anh đang đứng ngoài đó, trong tay cầm món bánh mì sữa tươi mà em thích ăn nhất …"
Cô gái ra kéo cửa, nhìn thấy khuôn mặt chàng trai đang hồi hộp như một đứa trẻ, chỉ biết đưa chiếc bánh mì lấp lánh ra trước mặt cô …
:day_dreaming: không biết nếu mình chết thì sao nhỷ?
Chà mình chưa đủ tgian để làm những điều mình thích!
Chà...mình chưa đi đến những nơi mình muốn!!!
Chà...sẽ có hơn 1 người phải khóc vì mình....