kệ họ đi Vitxiem, Chúa có nói là phúc cho ai không thấy mà tin đó sao ? niềm tin của con sẽ cứu chuộc con... nghiệp lực sâu dày làm sao có được niềm tin đó. Không ai đi thuyết phục kẻ không có niềm tin cả !
Printable View
người vô thần sẽ vào cõi vô thần.:D
Lời chứng của người ngược đãi Hội Thánh của Thiên Chúa
Thư Côrintô 1 - Chương 15
III. KẺ CHẾT SỐNG LẠI
Sự kiện Phục Sinh
1 Thưa anh em, tôi xin nhắc lại cho anh em Tin Mừng tôi đã loan báo và anh em đã lãnh nhận cùng đang nắm vững.2 Nhờ Tin Mừng đó, anh em được cứu thoát, nếu anh em giữ đúng như tôi đã loan báo, bằng không thì anh em có tin cũng vô ích.
3 Trước hết, tôi đã truyền lại cho anh em điều mà chính tôi đã lãnh nhận, đó là: Đức Ki-tô đã chết vì tội lỗi chúng ta, đúng như lời Kinh Thánh,4 rồi Người đã được mai táng, và ngày thứ ba đã trỗi dậy, đúng như lời Kinh Thánh.5 Người đã hiện ra với ông Kê-pha, rồi với Nhóm Mười Hai.6 Sau đó, Người đã hiện ra với hơn năm trăm anh em một lượt, trong số ấy phần đông hiện nay còn sống, nhưng một số đã an nghỉ.7 Tiếp đến, Người hiện ra với ông Gia-cô-bê, rồi với tất cả các Tông Đồ.8 Sau hết, Người cũng đã hiện ra với tôi, là kẻ chẳng khác nào một đứa trẻ sinh non.
9 Thật vậy, tôi là người hèn mọn nhất trong số các Tông Đồ, tôi không đáng được gọi là Tông Đồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên Chúa.10 Nhưng tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa, và ơn Người ban cho tôi đã không vô hiệu; trái lại, tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác, nhưng không phải tôi, mà là ơn Thiên Chúa cùng với tôi.
11 Tóm lại, dù tôi hay các vị khác rao giảng, thì chúng tôi đều rao giảng như thế, và anh em đã tin như vậy.
12 Nhưng nếu chúng tôi rao giảng rằng Đức Ki-tô đã từ cõi chết trỗi dậy, thì sao trong anh em có người lại nói: không có chuyện kẻ chết sống lại?13 Nếu kẻ chết không sống lại, thì Đức Ki-tô đã không trỗi dậy.14 Mà nếu Đức Ki-tô đã không trỗi dậy, thì lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng.15 Thế ra chúng tôi là những chứng nhân giả của Thiên Chúa, bởi vì đã chống lại Thiên Chúa mà làm chứng rằng Người đã cho Đức Ki-tô trỗi dậy, trong khi thực sự Người đã không cho Đức Ki-tô trỗi dậy, nếu quả thật kẻ chết không trỗi dậy.16 Vì nếu kẻ chết không trỗi dậy, thì Đức Ki-tô cũng đã không trỗi dậy.17 Mà nếu Đức Ki-tô đã không trỗi dậy, thì lòng tin của anh em thật hão huyền, và anh em vẫn còn sống trong tội lỗi của anh em.18 Hơn nữa, cả những người đã an nghỉ trong Đức Ki-tô cũng bị tiêu vong.19 Nếu chúng ta đặt hy vọng vào Đức Ki-tô chỉ vì đời này mà thôi, thì chúng ta là những kẻ đáng thương hơn hết mọi người.
20 Nhưng không phải thế! Đức Ki-tô đã trỗi dậy từ cõi chết, mở đường cho những ai đã an giấc ngàn thu.21 Vì nếu tại một người mà nhân loại phải chết, thì cũng nhờ một người mà kẻ chết được sống lại.22 Quả thế, như mọi người vì liên đới với A-đam mà phải chết, thì mọi người nhờ liên đới với Đức Ki-tô, cũng được Thiên Chúa cho sống.23 Nhưng mỗi người theo thứ tự của mình: mở đường là Đức Ki-tô, rồi khi Đức Ki-tô quang lâm thì đến lượt những kẻ thuộc về Người.24 Sau đó mọi sự đều hoàn tất, khi Người đã tiêu diệt hết mọi quản thần, mọi quyền thần và mọi dũng thần, rồi trao vương quyền lại cho Thiên Chúa là Cha.
25 Thật vậy, Đức Ki-tô phải nắm vương quyền cho đến khi Thiên Chúa đặt mọi thù địch dưới chân Người.26 Thù địch cuối cùng bị tiêu diệt là sự chết,27 vì Thiên Chúa đã đặt muôn loài dưới chân Đức Ki-tô. Mà khi nói muôn loài, thì dĩ nhiên không kể Đấng đặt muôn loài dưới chân Đức Ki-tô.28 Lúc muôn loài đã quy phục Đức Ki-tô, thì chính Người, vì là Con, cũng sẽ quy phục Đấng bắt muôn loài phải quy phục Người; và như vậy, Thiên Chúa có toàn quyền trên muôn loài.
29 Chẳng vậy, những người chịu phép rửa thế cho kẻ chết thì được gì? Nếu tuyệt nhiên kẻ chết không trỗi dậy, thì tại sao người ta lại chịu phép rửa thế cho kẻ chết?30 Và chính chúng tôi, tại sao hằng giờ chúng tôi liều mình đương đầu với hiểm hoạ?31 Thưa anh em, mỗi ngày tôi phải đối diện với cái chết: tôi có hãnh diện về anh em trong Đức Ki-tô Giê-su, Chúa chúng ta, thì mới quả quyết như vậy.32 Nếu vì những lý do phàm trần mà tôi đã chiến đấu với thú dữ tại Ê-phê-xô, thì điều đó nào có ích gì cho tôi? Nếu kẻ chết không trỗi dậy, thì chúng ta cứ ăn cứ uống đi, vì ngày mai chúng ta sẽ chết.33 Anh em chớ có lầm: Chơi với kẻ xấu, người tốt cũng ra xấu.34 Đừng say sưa nữa mới phải phép, và chớ phạm tội: một số người quả không biết gì về Thiên Chúa. Tôi nói như vậy để anh em phải xấu hổ.
Đọc đoạn trên đúng là thiên chúa cho ai có đức tin là có. bất kể người đó là ai, mà khi đã có đức tin thì họ không sợ hy sinh mạng sống thế gian nữa. cái chết không thắng được họ.
.Thiên Đàng có cửa đấy! Ông gõ cửa muốn vào chơi. Bên trong vọng tiếng ra hỏi rằng ÔNG ĐANG MẶC ÁO CÓ CHỮ GÌ? Ông trả lời ÁO TÔI CÓ CHỮ "ĐẾCH TIN THẦN NÀO HẾT". Vậy còn PHIA cửa ấy mở cho ông vào. Ví như có đứa con đi chơi về trễ. Nó đập cửa kêu má mở cửa. Má nó phạt nó nên ko mở. Thế thì NÓ NẾM MÙI NGỦ VỚI MUỖI
Sesonglai lên cửa thiên đàng. Bên trong vọng ra tiếng hỏi "ông đang mặc áo gì ". Sesonglai trả lời. Áo con có chữ "thiên chúa toàn năng". Bên trong vọng ra "thằng nịnh hót. Cho nó xuống địa ngục". Vô thần lên cửa thiên đàng chơi. Bên trong vọng tiếng ra hỏi "ông đang mặc áo chữ gì". Vộ thần trả lời " tôi đang cởi trần". Thế là bên trong nói à được. Thế là đã trong trắng như adam thuở ban đầu. Thế là cánh cổng mở ra. Vô thần bảo. Tôi vào chơi tí thôi tí nữa còn xuống địa ngục ngao du. Bên trong bảo. Lúc nào anh đến cánh cổng này đều sẵn sàng mở.
quan trọng là linh hồn dc rỗi hay ko thôi bạn ah
.Tôi xin kể thế này. Báo chính thống đi phỏng vấn bs sinh sản hiếm muộn. Bs nói NHỮNG NGƯỜI HIẾM MUỘN THƯỜNG ĐẾN BS CHÚNG TÔI CHỮA TRỊ. Sau một thời jan chữa trị, họ sốt ruột nên đến với tâm linh và họ có bầu. Vậy thì đấy là sự trùng hợp khi sự chữa trị của bs chúng tôi có hiệu quả khi họ đang đi nguyện cầu. Họ thì cho rằng nhờ tâm linh phép màu, chứ thực ra LÀ NHỜ KHOA HỌC ĐẤY.!
Khà khà! Thấy chưa, bs lươn lẹo giành công trạng cho KHOA HỌC. Vậy khoa học có công lao gì khi người ta vừa mang bầu vừa có kinh nguyệt, mang bầu không phải 9 tháng 10ngày, mà rất rất rất rất lâu ngày tháng, đi đến bv siêu âm bị chửi, đuổi đi về. Vậy chúng tôi đăng hình em bé để CHO CON MẮT MÁY SIÊU ÂM biết NÓ CHỈ LÀ GÀ MỜ ĐỐI VỚI THIÊN CHÚA
chính thế ! người tin Chúa sẽ được cứu rỗi trong ánh sáng của Ngài
.................................................. .............................
có kẻ tự cho mình là người sáng nhưng khi đặt câu hỏi " bạn sáng thế thì bạn có nhìn thấy trước bạn chết thế nào không? chết bịnh hoạn vật vã, chết vì tai nạn hay chết an lành bên cạnh người thân?" câu trả lời sẽ là" ai biết đâu được , không biết! ai mà biết !" vấn đề ở chỗ họ tự cho mình là sáng mắt - đi chê bai người tin Chúa là "thằng mù chém gio'" mà ngay cái chết của họ- họ cũng chả biết họ thở hơi chót ngày tháng nào và theo kiểu cách gì, thế nói không ngoa họ chả khác nào " mù ngoan cố", họ biết rõ vận mệnh sống chết của họ nằm gọn trong lòng bàn tay Thiên Chúa nhưng họ vẫn ngoan cố, trên đời có rất nhiều tôn giáo thần linh nhưng chỉ có 1 vị duy nhất làm cho kẻ chết sống lại đó là Thiên Chúa:
Anh La-da-rô sống lại
(1) Có một người bị đau nặng, tên là Ladarô, quê ở Bêtania, làng của hai chị em cô Mácta và Maria. (2) Cô Maria là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh Ladarô, người bị đau nặng, là em của cô. (3) Hai cô cho người đến nói với Ðức Giêsu: "Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng". (4) Nghe vậy, Ðức Giêsu bảo: "Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh".
(5) Ðức Giêsu quý mến cô Mácta, cùng hai người em là cô Maria và anh Ladarô.
(6) Tuy nhiên, sau khi được tin anh Ladarô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. (7) Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: "Nào chúng ta cùng trở lại miền Giuđê!" (8) Các môn đệ nói: "Thưa Thầy, mới đây người Dothái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?" (9) Ðức Giêsu trả lời:
"Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao?
Ai đi ban ngày thì không vấp ngã,
vì thấy ánh sáng của thế gian này.
(10) Còn ai đi ban đêm thì vấp ngã
vì không có ánh sáng nơi mình!"
(11) Nói những lời này xong, Người bảo họ: "Ladarô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây". (12) Các môn đệ nói với Người: "Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khỏe lại". (13) Ðức Giêsu nói về cái chết của anh Ladarô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường. (14) Bấy giờ Người mới nói rõ: "Ladarô đã chết. (15) Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy". (16) Ông Tôma, gọi là Ðiđymô, nói với các bạn đồng môn: "Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!"
(17) Khi đến nơi, Ðức Giêsu thấy anh Ladarô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. (18) Bêtania cách Giêrusalem không đầy ba cây số. (19) Nhiều người Dothái đến chia buồn với hai cô Mácta và Maria, vì em các cô mới qua đời. (20) Vừa được tin Ðức Giêsu đến, cô Mácta liền ra đón Người. Còn cô Maria thì ngồi ở nhà. (21) Cô Mácta nói với Ðức Giêsu: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. (22) Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy". (23) Ðức Giêsu nói: "Em chị sẽ sống lại!" (24) Cô Mácta thưa: "Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết". (25) Ðức Giêsu liền phán:
"Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống.
Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết,
cũng sẽ được sống.
(26) Ai sống và tin vào Thầy,
sẽ không bao giờ phải chết.
Chị có tin thế không?"
(27) Cô Mácta đáp: "Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Ðức Kitô, Con Thiên Chúa, Ðấng phải đến thế gian".
(28) Nói xong, cô đi gọi em là Maria, và nói nhỏ: "Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!" (29) Nghe vậy, cô Maria vội vàng đứng lên và đến với Ðức Giêsu. (30) Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mácta đã ra đón Người. (31) Những người Dothái đang ở trong nhà với cô Maria để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.
(32) Khi đến gần Ðức Giêsu, cô Maria vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết". (33) Thấy cô khóc, và những người Dothái đi với cô cũng khóc, Ðức Giêsu thổn thức trong lòng và xao xuyến. (34) Người hỏi: "Các người để xác anh ấy ở đâu?" Họ trả lời: "Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem". (35) Ðức Giêsu liền khóc. (36) Người Dothái mới nói: "Kìa xem! Ông ta thương anh Ladarô biết mấy!" (37) Có vài người trong nhóm họ nói: "Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết được ư?" (38) Ðức Giêsu lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. (39) Ðức Giêsu nói: "Ðem phiến đá này đi". Cô Mácta là chị người chết liền nói: "Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày". (40) Ðức Giêsu bảo: "Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?" (41) Rồi người ta đem phiến đá đi. Ðức Giêsu ngước mắt lên và nói:
"Lạy Cha, con cảm tạ Cha,
vì Cha đã nhậm lời con.
(42) Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con,
nhưng vì dân chúng đứng quanh đây,
nên con đã nói
để họ tin là Cha đã sai con".
(43) Nói xong, Người kêu lớn tiếng: "Anh Ladarô, hãy ra khỏi mồ!" (44) Người chết liền bước ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn liệm. Ðức Giêsu bảo: "Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi".
Lại có những người có đạo nhưng lại đứng về phe bóng tối, ủng hộ những kẻ phỉ báng chính Thiên Chúa của mình, Đức Mẹ đã thấy trước chuyện này:
"“Trung Quốc sẽ sản sinh ra nhiều Sự Dữ, và có thể đe dọa cả một vùng rộng lớn trên thế giới !
Và CON RỒNG LỬA sẽ đứng lên nghênh chiến với Mẹ của các con, nhưng sau đó, Mẹ sẽ đạp dập đầu Nó.
Nhưng các con phải coi chừng, kẻo các con đi theo bè phái của Nó !...”.
Thánh Phao Lô tông đồ cũng nói về cách hành xử, về công việc xây dựng cho hội thánh Chúa của mỗi cá nhân, những ai bênh vực cho kẻ phản nghịch thì hãy xem lại :
(10) Theo ơn Thiên Chúa đã ban cho tôi, tôi đặt nền móng như một kiến trúc sư lành nghề, còn người khác thì xây trên nền móng đó. Nhưng ai nấy phải coi chừng về cách mình xây cất. (11) Vì không ai có thể đặt nền móng nào khác ngoài nền móng đã đặt sẵn là Ðức Giêsu Kitô. (12) Người ta có thể dùng vàng bạc, đá quý, gỗ, cỏ, rơm mà xây trên đó. (13) Nhưng công việc của mỗi người sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Thật thế, Ngày của Chúa sẽ cho thấy công việc đó, vì Ngày ấy tỏ rạng trong lửa; chính lửa này sẽ thử nghiệm giá trị công việc của mỗi người. (14) Công việc xây dựng của ai tồn tại trên nền, thì người ấy sẽ được lĩnh thưởng. (15) Còn công việc của ai bị thiêu hủy, thì người ấy sẽ phải thiệt. Tuy nhiên, bản thân người ấy sẽ được cứu, nhưng như thể băng qua lửa.
(16) Nào anh em chẳng biết rằng anh em là Ðền Thờ của Thiên Chúa, và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao? (17) vậy ai phá hủy Ðền Thờ Thiên Chúa, thì Thiên Chúa sẽ hủy diệt kẻ ấy. Vì Ðền Thờ Thiên Chúa là nơi thánh, và Ðền Thờ ấy chính là anh em.
vậy những ai cho là mình sáng thì lại hành xử như kẻ mù loà, những ai cho mình là con Thiên Chúa, tui không biết họ có thật là con Thiên Chúa hay không.
Đúng là những người vô thần mà muốn lên . thì lên thiên đàng trước người hữu thần thật. trong lịch sử đã có rồi, ví dụ; hai tên trộm cướp đó một tên được lên thẳng ngay hôm ấy. cùng với Chúa giê su. mặc dù anh ta trước đây nhiều tội, nhưng chỉ cần biết quay đầu là ok. nhanh hơn người bình thường, thế cho lên nhiều người còn đang bức súc chuyện này. thiên chúa toàn thích người có tội "quay về" cũng như câu chuyện chiên lạc người chủ bỏ 99 con đi tìm một con. khi tìm được, còn vác lên vai mang về . nhiều người bảo Chúa chẳng biết tính toán gì cả. hihihi
Ko phải Chúa thích người có tội, MÀ LÀ CHÚA THƯƠNG XÓT QUAN TÂM ĐẶC BIỆT NGƯỜI TỘI LỖI. Ngài sẵn sàng vào nhà ăn chung bàn với người tội lỗi, như bác sỹ đi kiếm con bệnh mà tìm cách chữa trị cho nó. THƯƠNG BỆNH NHÂN, THƯƠNG TỘI NHÂN, NHƯNG GÉT BỆNH , GÉT TỘI LỖI.
Người theo Allah thì hok gặp Jesus
Người theo Jesus hok gặp Allah
Người theo Phật không gặp Chúa
Người theo ma có gặp Phật hay ko ?
Người đọc Doraemon thì theo ai ?
Người xem thegioivohinh biết đi về đâu ^^" ?
Vô thần cũng được nhưng đừng vô đạo đức, vô lương tâm, vô liêm sỉ,vv... Tôi là người vô thần đó, nhưng tôi còn đạo đức, lương tâm, liêm sỉ, thể diện quốc gia,vv... tức là tôi còn hình ảnh của Chúa. Xin lỗi, đừng bảo tôi là vô thần.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ ý thức hệ vô thần mấy chục năm nay ở 1 số xã hội sản sinh ra quan điểm chết là hết, duy vật, duy lợi, ích kỷ, chạy theo các giá trị thiếu bền vững. Như thảm họa về thực phẩm, ung thư, môi trường,vv... không ngẫu nhiên mà có. Đến người Tàu còn chẳng dám ăn thực phẩm Tàu, tôi có thằng bạn người Tàu, nó ước gì lấy được cô vợ VN ở cho sạch sẽ, nó cũng chẳng muốn trở về quê, giờ không biết lang bạt nơi nào. Thằng nhiều tiền thì chạy sang châu Âu, Mỹ, thằng ít tiền thì sang VN, Thái, Cam.
Ngày xưa dân Việt, dân Tàu nghèo thật nhưng còn Đức Trị, Pháp Trị, còn Khổng Giáo, Phật giáo ăn sâu vào nền tảng luân lý hàng ngàn năm, tam cương ngũ thường, vv...
Ngày nay người ta chẳng còn gì mà phải sợ, trẻ con được học cách sống giả tạo, dối trá của bố mẹ từ lúc bé tí tẹo.
Nó như dịch bệnh, và lan truyền cả người khỏe lấn người yếu. Nhiều người mang tiếng CG, đi lễ đều như vắt chanh, nhưng trước nhiều thực trạng tội lỗi lan tràn, họ thở dài: Xã hội giờ nó thế ấy mà, biết làm thế nào. Tội lỗi được hợp thức hóa để đảm bảo các nhu cầu cơ bản, bơi ngược dòng chỉ có chết,vv... Những hành động ngay thẳng nhưng thiệt thân có khi còn bị bảo là điên, hâm.
Thời nay còn đào đâu ra các cụ Trạng Trình, Nguyễn Khuyến giũ áo về vườn để giữ tấm lòng ngay thẳng.
Thế nên đi nước ngoài nhiều mới thấy cái nhục quốc thể, như người TQ nhục vì cách giết chó ăn thịt man rợ. Người Việt còn nổi tiếng thêm về nghề 2 ngón.
Ông bạn tôi sang Đức thở dài: Con chó bên Đức có khi còn sướng hơn con người ở VN. Nó được mua bảo hiểm, ốm thì được thăm khám, chữa bệnh, chủ của nó ốm thì có nhân viên dắt nó đi dạo định kỳ theo tuần.
Ở VN mình ư, còn ai có công với nước hơn Liệt sỹ, mà ông trở về quê sau 40 năm, trên mình mang đầy vết thương, gần như bị các công bộc bỏ rơi. Đến khi báo chí nhảy vào mới xxx
Nói chung cũng là 1 kiểu Pharisieu thời hiện đại, giờ chỉ còn là cái áo bề ngoài.
Vấn đề là lúc nào cái áo đó không thể giữ được mùi thối bên trong nữa thôi.
Thể diện quốc gia được bán với giá bèo bọt:
http://vietnamnet.vn/vn/kinh-te/1284...o-san-bay.html
Người mất trí nhớ “chưa có ý kiến gì” (?):
http://dantri.com.vn/xa-hoi/liet-si-...ang-744789.htm
Minh Thai mà cũng post những bài có giọng điệu tiêu cực bế tắc thế cơ à. Có mấy quan điểm trao đổi.
Vô thần và duy vật là khác nhau. Vô thần nhưng không có quan điểm chết là hết. Vô thần nhưng có quan điểm về nhân quả. Có tất cả những cái đó nhưng vẫn vô thần đơn giản vì hiểu rõ mình chính là chủ nhân của cuộc đời mình, mình sướng, khổ, may không may đều là do chính mình. Do chính những nguyên nhân về cách suy nghĩ hành xử của mình trước đây và hiện tại.
Ngày nay nếu nhìn cho kỹ thì tốt hơn ngày xưa rất nhiều. Đơn giản là kinh tế tăng trưởng, con người bắt đầu có thể quan tâm đến những vấn đề tinh thần nhiều hơn còn khi đói khổ thì chỉ nhăm nhăm kiếm miếng ăn. Nhìn thời bao cấp và bây giờ thì rõ ngay.
Nhìn chung các tật, thói xấu là thể hiện của mức phát triển thấp. Mức phát triển thấp nhìn chung liên quan nhiều đến kinh tế. Khi giàu lên mọi người sẽ khác dần.
Ở TQ và VN 1 giai đoạn thì vô thần và duy vật thường được lồng vào nhau trong các sự kiện, giống như thời cách mạng văn hóa chẳng hạn.
quangcom có thể chưa phải va đập, đụng chạm nhiều tới giới công quyền nên chưa thấu hiểu. Chỉ có 1 sự lựa chọn cho những người thích sự thật, công bình, ngay thẳng đó là hãy đi con đường của riêng mình, dĩ nhiên là bơi ngược dòng, hoặc là bơi ở 1 dòng sông khác. Như tôi, tôi đã lựa chọn bơi ở 1 dòng sông khác, và lúc nào nhớ dòng sông quê hương quá, thì quay về đứng trên bờ ngắm nó 1 chút, chứ giờ thì nó cũng đã đen ngòm bởi ô nhiễm và rác thải, đến trâu bò còn chẳng dám xuống uống nước, đừng nói tới chuyện nhảy xuống bơi :)
Nói chung sự tụt hậu về kinh tế chỉ là kết quả của sự tụt hậu về văn hóa và kiến trúc thượng tầng xã hội.
Ví dụ như TS Alan Phan đã phân tích về sự tổn thất to lớn của 1 nền Kinh tế khi thiếu niềm tin chẳng hạn, như ông Big C trả lương cho 1 ông bảo vệ nữa sau quầy thu ngân chỉ để đóng 1 cái dấu vuông (mặc dù ông này cũng chẳng xem lại cái hóa đơn có khớp với hàng không).
Vấn đề là xã hội VN hiện đang phải trả lương cho 30% công chức ăn không ngồi rồi như ông bảo vệ kia chẳng hạn, nhưng mệt hơn nữa là 30% này có khả năng hành hạ các ông chủ là Nhân dân :)
Hoặc như ông chủ của vatgia.com cũng nói: Rào cản lớn nhất của thương mại điện tử chính là văn hóa. Quanh quẩn thì chính chúng ta đang làm nghèo chính mình, tự ta đang phải trả 1 cái giá quá đắt cho phần lớn các hàng hóa( đắt hơn 40% so với Thái Lan) bởi vì thiếu văn hóa, trong đó có Niềm tin. 40% này nó chui đi đâu thì ai cũng biết.
Thật khó để người Việt có thể bán 1 cái quần lót hay cái bàn chải đánh răng đi khắp thế giới, như Amazon chẳng hạn.
Giàu là sao? Giàu của cải? Ví dụ lúc này nông dân lấy từ thiên nhiên hạt lúa, trái cây đầy nhà đầy sân. Nếu họ ôm đống nông sản ấy thì chả ra j. Rao bán đổi lấy tiền thì ép giá, rớt giá, lỗ hoặc huề vốn. Cái giàu thật nằm trong tay con buôn ko có tình người, con buôn nhỏ thì ko bằng trùm buôn độc quyền, có quyền. SÔNG SUỐI CHẢY ĐỀU LAN TOẢ NÊN AI CŨNG THẤY NƯỚC MÀ MÚC UỐNG. Nhưng dòng chảy đồng tiền là vào cái túi to. Ai có QUYỀN mới biết túi đó có bao nhiêu, lấy ra thế nào mà ko bị lộ rồi ZẤU ĐI XÀI RIÊNG. Chưa vi tính hóa , mạng số hoá cho dòng chảy đồng tiền ĐỂ CÔNG KHAI TÀI SẢN thì còn phia mới làm nên CÔNG BẰNG
Sesonglai và các bạn CG nên đọc cuốn Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới, trên internet cũng có bản ebook.
Cuốn sách này ban đầu tưởng là dạy kinh doanh, nhưng thực ra lại là 1 triết lý tìm kiếm hạnh phúc dựa vào tư tưởng Công giáo. Rất thú vị là tác giả dùng câu chuyện Giáng sinh và biến cố Saolo để làm nền.
Chúa dạy hãy bán hết của cải chia cho người nghèo khó. Tích trữ lương thực cũng chẳng mang đi về bên kia thế giới được, con chim nó chẳng gieo gặt, bông hoa nó chẳng dệt tơ. vậy mà chúng vẫn sống khỏe, đẹp.
Hãy cứ vô tư đi, đời là bể khổ, hãy đón nhận nó như chính hương vị cuộc đời mình.