Người khôn ngoan khéo biết giữ ngọn lửa chẳng cho thoát ra ngoài thành hỏa hoạn. cũng như thế, kẻ trí điều ngự tâm mình chẳng cho phóng túng. Vì phóng túng làm dấy khởi ngọn lửa phiền não thiêu ruội cả rừng công đức
Printable View
Người khôn ngoan khéo biết giữ ngọn lửa chẳng cho thoát ra ngoài thành hỏa hoạn. cũng như thế, kẻ trí điều ngự tâm mình chẳng cho phóng túng. Vì phóng túng làm dấy khởi ngọn lửa phiền não thiêu ruội cả rừng công đức
" Nhất tinh chi hỏa, năng thiêu vạn khoảnh công đức chi sơn”.
-------------------------------
VÀ SAU HƠN MỘT NĂM ,VNM đã thành công khi đêm ngày cầu nguyện cho con ngựa chứng của ma giới ,con ngựa chứng này chỉ ngày đêm đi giết chóc,và chỉ niệm phật mới mong thoát địa ngục tâm hồn .NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
NHƯNG NÓ vẫn chưa xin về cõi tây phương cực lạc ,vì sao?vì nó sợ nó tham lam ,nó sợ lòng tham hơn cả tham vật chất của nó trỗi lên và nó sẽ không an lành trong tâm hồn ,nên khi niệm phật nó chỉ mong dc an lành trong giấc ngủ,MÔ PHẬT.
tu cho mình hay tu cho người
tu cho mình:vâng đúng nhưng đến lúc nào đó ta cảm thấy chật hẹp trong tâm hồn khi cứ nghĩ tu là cho mình
-cho mọi người :ta thấy thật an lành thật ấm áp không mênh mông ,khi ta cảm nhận thật ra ta và người không khác
-như có những lúc người nổi nóng chửi ta,ta giận họ không?có chư ta cũng giận vì tại sao tự nhiên họ chửi ta àh,nhưng ta biết họ sai sao ta làm sai theo họ ,vậy cả hai đều làm sai (đem lên cô chấm điểm thế nào cũng o tròn),vậy ta biết họ sai ,lúc này ta nghĩ sao họ lại sai ?có phải tại ta mà họ nóng,?họ ganh tị ?họ buồn khổ?tại sao họ không dc như mình.đó là họ ganh tị kiếm cơ mà chửi ta,lúc này ta cảm nhận dc họ đang đau khổ lắm ,vì cảm giác ganh tị rất đau khổ,vậy vì sao họ không bằng ta?hãy nhìn công việc học làm ,cuộc sống họ đang sống-ta thấy sự bức bách trong cuộc sống của họ,và những việc làm không tốt của họ đang làm sẽ dẫn đến -nhân quả -không tốt,vậy ta thương họ không?rất thương ,ta muốn họ có dc những hạnh phúc như ta?phải làm sao ,khi họ là những người khi thấy ta tu ,thấy ta làm việc thiện mà chanh chua chửi mắng ,ta lánh xa họ không?đừng lanh xa họ ,họ rất cần ta giúp ...................................nhưng bằng cách nào?????
Hi ! Trong lời nguyện của một số đạo hửu có nguyện đọc câu kệ thế này.
Tôi có một sự tham lam không cùng tận
Đó là ngày đêm mong cầu làm sao về được cực lạc
Cho nên. Niệm phật cứ tinh tấn vào và đừng chấp nhất chi cho mệt nhứng ý tưỡng
Tham lam một việc tốt, có ích thì ai trách à!
Ví dụ: Tôi ưa cứu người lắm, tôi tham lam ưa gặp ai bị nạn là tui cứu.
hihi nếu như thế có ai chữi bạn là tham lam không !
Huống gì niệm phật Cầu vãng sanh là một trong những pháp môn mà Đức Phật kêu gọi con người nên tu theo vì dễ thực hiện và thần lực vô lượng !
^^ vậy ai định nghĩa được tham lam giúp mình với ???
Theo mình hiểu thì tham lam là thứ gì không thuộc về mình nhưng cố ý cưỡng đoạt, trộm cướp để chiếm hữu cho bằng được.
Còn niệm Phật cầu Tây Phương là ước nguyện, mong ước nhưng chúng ta đâu có cưỡng đoạt, đâu có cướp bóc của ai đâu nhỉ. Trong tham, sân si thì cầu mong, ước nguyện thuộc về si nhiều hơn. Si mê được hưởng phước cõi cực lạc thì có vẻ đúng hơn. Cũng giống như nói đó tham tiền tức thích vơ vét tiền về cho mình, còn bình thường người ta nói si mê tiền tức là rất thích tiền.
Tam độc khó tránh, mình nghĩ hành giả ban đầu ai cũng còn đầy vọng niệm tham sân si, nhưng cữ dũng mãnh mà niệm phật, giữ giới, rồi từ từ duyên cũng sẽ tới để giác ngộ được. Mấy ai sinh ra đã là Phật đâu kể cả đức Phật tu nhiều đời nhiều kiếp mà ở kiếp cuối cùng cũng phải vất vả biết bao nhiêu mới giác ngộ được mà ^^
Niệm phật còn có nghĩa là bắt chước Phật! Giống được Phật thì lên cảnh giới Tây Phương của Phật thì cũng chẳng có gì hoài nghi
Đệ thì nghĩ thế này, niệm phật cầu về tây phương ko phải là tham, vì cầu về tây phương là nơi phật ngự được lực phật bảo hộ tiến tu mau tăng trưởng phẩm vị sau đó quay trở lại giúp chúng sanh thì tuyệt vời, nhưng thay vì niệm phật cầu về tây phương, thì tại sao chúng ta không niệm phật và mong tất cả chúng sinh khi chết được sanh về tây phương, lúc đó tâm từ bi chúng ta sẽ lớn rộng biết bao nhiêu, lúc đó ngay khi chúng ta còn sống đã biết ban rãi tình thương cho chúng sanh bằng cách đó , thì từng giây từng phút ta đều hoan hỷ vì khéo vong ngã, thì lúc đó cõi giới ta bà này có còn đau khổ nữa chăng, đau khổ hay hạnh phúc đều do chúng ta tạo ra cả, theo đệ thì cõi ta bà này mới chính là một kho báu vô giá, vì đâu đâu cũng tràn ngập cảnh khổ, nên mới có chỗ cho chúng ta ban rãi tình thương, có chỗ cho chúng ta niệm phật tụng kinh làm công quả sinh công đức thì cứu giúp cho họ, chứ cõi tịnh độ mà dù có nhứt kiếp thành phật đệ cũng ko thích đâu , vì cõi ấy ko ai cần sự giúp đỡ của ta cả, nên đệ sẽ tủi thân lắm lắm, đệ chỉ thích sống gần những người đau khổ để tu hành có sinh tí công đức nào là hồi hướng ngay cho họ với tâm hoan hỷ là tuyệt vời nhất, hạnh phúc lớn nhất của người tu hành theo đệ nghĩ là thật sự hạnh phúc khi nhìn thấy người khác hạnh phúc
Ngọc hoàng thượng đế có nhiều ngôi, ngài ở ngôi thứ nhất là hắc bì phật tổ, sau đó lần lượt phân linh điển mà làm thiên đế ở các tầng trời khác nhau, xưa nay chúng ta cứ tưởng phật là cao hơn thượng đế, nhưng truy tầm về nguồn cội đức hắc bì phật tổ mới là người sinh ra vô lượng điển quang, điển quang đó nhập vào hữu hình vật chất mượn tinh huyết của thần người, tu đơn luyện đạo lập quả bồi công, rồi mới lần lượt đắc các phẩm vị khác nhau, có vị thành tiên thành thánh thành phật, nhưng tựu chung nguồn gốc vẫn là đức Hắc bì phật tổ sinh ra, nên có thể nói ngài là người tạo ra phật thánh thần tiên
Hãy biết ơn những người khiển trách ta
vì họ giúp ta tăng trưởng Định Tuệ.
Hãy biết ơn những người làm ta vấp ngã
vì họ khiến năng lực của ta mạnh mẽ hơn.
Hãy biết ơn những người bỏ rơi ta
vì họ đã dạy cho ta biết tự lập.
Hãy biết ơn những người đánh đập ta
vì họ đã tiêu trừ nghiệp chướng cho ta.
Hãy biết ơn những người lường gạt ta
vì họ tăng tiến kiến thức cho ta.
Hãy biết ơn những người làm hại ta
vì họ đã tôi luyện tâm trí của ta.
Hãy biết ơn tất cả những người khiến ta được Kiên Định Thành Tựu
Niệm Phật, theo Phật hay chọn bất cứ một cách nào đó để cố gắng thành PHật vốn chẳng phải đúng hay sai, cũng chẳng phải tham lam hay không, cuối cùng vẫn là cái nghiệp, là cái tâm. Chỉ cần có tâm của Phật, ắt sẽ có ngày thành Phật. Nếu suốt ngày niệm kinh Phật, giảng kinh Phật, cúng dường Phật nhưng tâm không sáng, lòng không trong, thì cho hỏi liệu có Giác Ngộ được chăng? Con đường dẫn đến Niết Bàn há dễ đi thế sao? Phật có chỉ đường cho chúng ta đến Niết Bàn, đến Tây Phương Cực lạc không? Cuối cùng vẫn chỉ là phương tiện và con đường. Vậy lựa chọn thế nào? Nói đi thì cũng phải nói lại, miêng lưỡi thế gian, chúng sinh người đời có nhiều cách quan niệm và phản ánh khác nhau; song phải luôn nhớ rõ, đã có tâm cứu người, phổ độ chúng sanh thì đâu cần đến Tây Phương Cực Lạc. Ngay trong thế giới trần gian mà còn chẳng làm được thì chắc gì tới thế giới mới có làm được chăng. Sức người có hạn, làm đến đâu cũng được những trước hết phải thành tâm, vì thậm chí chỉ cần có tâm cứu người là đã có thể phổ độ người cơ mà. Há chi cứ phải đi một nơi nào đó chăng. Có phải cứ học bơi mới cứu người chết đuối sao, chẳng phải có thể quăng phao, ròng dây hay gậy ra cứu người ta đó mà. Phổ độ cứu người quay đi quay lại vẫn xuất phát từ tâm ý mà thôi. Tham lam hay không tham lam cũng là trong tâm ý mỗi người đó mà.
A di đà Phật!
Chúng sanh niệm Phật, bên ngoài ngó là chúng sanh, nhưng bên trong tâm là Phật.
Ngoài tâm thì không phật, nếu lấy hình tướng âm thanh (danh sắc) mà cầu Như Lai thì thành ra là giả.
Phật vốn vô niệm
Có niệm tức có trụ, có trụ thì có sanh, có sanh, trụ, dị ,diệt ...thì cứ tiếp diễn hoài không dứt, nó là một vòng tuần hoàn, quanh qua quẩn lại.
có là tham lam hay ko thì mình chỉ muốn hỏi các bạn câu này: các bạn về cõi tây phương xong thì tu ở đó hoài hay là tu với ý định nhập niết bàn? mà biết niết bàn là j thì có lẽ mọi người thực sự cũng ko ham lắm :)
Topic này đã lâu rồi và việc gì cần làm đã làm xong rồi, bây giờ xem lại những lời của chính mình sao mà lạ quá, tham quá, sân quá, si quá. Con xin được sám hối với tất cả mọi người đã vì con mà đau khổ, đã vì con mà sân hận.
A Di Đà Phật.
"…Lìa bỏ khổ, tập, diệt, đạo mà niệm Phật. Lìa bỏ sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp mà niệm Phật. Lìa bỏ bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tiến, thiền định, trí tuệ mà niệm Phật Lìa bỏ tín giải, hành chứng mà niệm Phật Lìa bỏ từ bi, hỷ xả mà niệm Phật. Lìa bỏ không, vô thường, vô ngã mà niệm Phật. Lìa bỏ bồ đề, niết bàn, giải thoát, giải thoát tri kiến, mà niệm Phật. Lìa bỏ các pháp hữu vi, tất cả các pháp vô vi mà niệm Phật. Lìa bỏ ngã và ngã sở. Lìa bỏ luôn cả ý tưởng cầu mong vãng sanh, độ sanh, ý hướng thành Phật mà niệm Phật. Niệm Phật với tâm Xả Ly như thế, mới được gọi là chân chánh niệm Phật…"
A Di Đà Phật.
Đức Phật nói với Văn Thù Sư Lợi:
"Nếu người không giữ giới sát sanh ăn thịt thì đoạn dứt hột giống từ bi;
người không giữ giới trộm cắp, của người không cho mà mình lấy là đoạn tuyệt hột giống giàu sang;
người không giữ giới tà mị dâm dục là đoạn tuyệt hột giống thanh tịnh;
người không giữ giới nói dối, nói thêu dệt là đoạn tuyệt hột giống thành thật;
người không giữ giới say rượu mê man là đoạn tuyệt hột giống thông minh trí huệ.
Cho nên không giữ năm giới là tuyệt đường nhơn thiên, còn năm giới mà giữ được thời đoạn tuyệt ba đường dữ; lành dữ tại mình tạo ra mình chịu lấy.
Tại làm sao?
Bởi ông tu ông đặng, bà tu bà đặng, tu nhiều đặng nhiều, tu ít đặng ít, đồng tu đồng đặng, chẳng tu chẳng đặng, ai tu đặng công nấy, người khác chia chẳng đặng.
Nếu người gây tạo tội ác thì người chịu lấy, người khác chịu thế chẳng đặng;
cho nên muốn tránh khỏi địa ngục, trước phải trừ cái lòng dữ;
muốn tránh khỏi ngạ quỷ, trước phải đoạn dứt lòng khắc bạc tham lam;
muốn tránh khỏi súc sanh thì đừng ăn thịt súc vật;
muốn đặng làm người phải học các hạnh hiếu thuận từ bi;
muốn sanh cõi trời phải giữ năm giới;
muốn thành Phật đạo phải minh tâm.
Hễ đặng minh tâm thì nhân quả chẳng mờ tối, nhân quả chẳng mờ tối thì tự nhiên kiến tánh thành Phật, không còn nghi ngời gì nữa."
(Kinh Đại Thừa Kim Cang Luận)
Namo A Di Đà Phật _()_
thực hành niệm phật thời gian lâu dài tự nhập định mà chứng ngộ, đâu cần bàn về lí thuyết văn tự. Thà ngu si hành nhiều hơn học vậy, noi gương thầy Châu Lợi Bàn Đà để mình nương theo.
Kình gửi
CĂN BẢN TU HỌC TỊNH NGHIỆP
Nay chúng ta phải nghiêm túc tự hỏi chính mình: Tịnh Nghiệp Tam Phước không chỉ là nguyên tắc chỉ đạo tối cao trong Tịnh Tông, mà còn là nguyên tắc chỉ đạo của toàn thể Phật pháp.
Điều thứ nhất là: “Hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự sư trưởng, từ tâm chẳng giết, tu Thập Thiện Nghiệp” . Chúng ta có làm được hay không? Đó là gì? Là điều kiện cơ bản để học Phật. Nếu chúng ta không trọn đủ, sẽ chẳng có tư cách tiến nhập Phật môn. Tiến nhập Phật môn đòi hỏi điều kiện, hạng người nào vậy? Thiện nam tử, thiện nữ nhân. Thiện là bốn câu [trên đây], bốn câu này là ba món căn bản của Nho, Thích, Đạo. Hiếu thân tôn sư (hiếu thuận cha mẹ, tôn trọng thầy) ở trong Đệ Tử Quy, từ tâm chẳng giết trong Cảm Ứng Thiên. Do vậy, quý vị có thể thật sự thực hiện Đệ Tử Quy, Cảm Ứng Thiên, và Thập Thiện Nghiệp, thật sự làm được, sẽ hội đủ tiêu chuẩn “thiện nam tử, thiện nữ nhân”. Có điều kiện này mới có thể tiến nhập Phật môn, thọ Tam Quy, Ngũ Giới. Phước thứ hai chính là đệ tử Phật môn chân chánh: “Thọ trì Tam Quy, đầy đủ các giới, chẳng phạm oai nghi”, chẳng đủ điều kiện trên đây sẽ chẳng có tư cách thọ lãnh [giới pháp]; nhưng nay thì sao? Nay chúng ta không đủ điều kiện mà vẫn thọ! Chương Gia đại sư bảo tôi: Thọ giới để làm gì? Thọ để học! Ngàn vạn phần chớ nên nghĩ mình đã thọ giới, đã đắc giới, không thể nói như vậy! Nói như vậy chính là gì? Đại vọng ngữ. Đại vọng ngữ vì quý vị chưa đạt được mà tưởng đã đạt được!
"Này Phật tử! Nam mô A Di Đà Phật nghĩa là gì?
Nam mô là thủy giác. A Di Đà là tương tục giác, Phật là bản giác.
Nam mô là năng niệm, A Di Đà là tương tục niệm, Phật là sở niệm.
Nam mô là giới luật, A Di Đà là Thiền định, Phật là Trí tuệ.
Nam mô là thế gian giới, A Di Đà là pháp giới, Phật là vô sai biệt giới, vô sở hữu cảnh giới, vô trụ xứ cảnh giới.
Nam mô là thường, A Di Đà là tịch, Phật là quang.
Nam mô là diệu quan sát trí, A Di Đà là bình đẳng tánh trí, Phật là đại viên cảnh trí, vô tận sở hữu trí.
Nam mô là phi hữu, A Di Đà là phi vô, Phật là Không tánh, phi hữu phi vô định tánh.
Nam mô là như thực hữu, A Di Đà là như thực không, Phật là như thực bất không.
Nam mô là sai biệt trí, A Di Đà là vô sai biệt trí, và Phật là pháp hải tuệ công đức vô tận tạng viên mãn trí.
Nam mô là phương tiện lực, A Di Đà là cứu cánh lực, và Phật là dung thông phương tiện siêu việt cứu cánh lực.
Nam mô là ly trần, A Di Đà là ly căn, Phật là ly thức.
Nam mô là chuyển y tạng, A Di Đà là vô tận thiện căn tạng, Phật là quyết định chính giác tạng.
Nam mô là ly cấu tạng, A Di Đà là Niết bàn tạng, Phật là như huyễn Giải thoát tạng.
Nam mô là trang nghiêm Phật quốc độ, A Di Đà là thành tựu vô biên Phật quốc độ, Phật là như huyễn thập phương Hoa Tạng Thế Giới Hải.
Nam mô là gia trì lực, A Di Đà là tiếp dẫn lực, Phật là tự tánh tương ưng nhiếp thọ lực.
Nam mô là khai thị vô lượng trí, A Di Đà là thâm nhập chính giác trí, Phật là quang minh phổ chiếu trí.
Nam mô là thế gian giải, A Di Đà là giác ngộ giải, Phật là nhất thiết trí biến chiếu thập phương viên mãn giải "
VẬY MÀ CŨNG CÓ RẤT NHIỀU PHẬT TỬ KHI NIỆM :"NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT" LẠI BỎ ĐI 2 CHỮ "NAM MÔ" CHỈ CÒN LẠI "A DI ĐÀ PHẬT" .CÁC ĐẠO HỮU THẤY CÓ THIẾU XÓT KHÔNG?????
Mình ví dụ : như câu : "Nam mô là giới luật,A Di Đà là Thiền định, Phật là Trí tuệ" . Khi ta niệm "Nam mô A Di Đà Phật" thì đầy đủ ý nghĩa về sự tu là giới luật,Thiền định,trí tuệ.
Còn ta bỏ 2 chữ "Nam mô" .Khi ta chỉ niệm "A Di Đà Phật" ý nghĩa chỉ còn lại thiền định,trí tuệ.Vậy còn thiếu giới luật mà ta đã bỏ rồi.Buồn Thay!!??
Mong đạo hữu nghĩ về điều này!!!
Nam mô là Quy y, kính lễ. Nếu niệm 6 chữ đc phần tôn kính, trang nghiêm, ngược lại, niệm 4 chữ thì phải chú ý giữ sự thanh tịnh, trang nghiêm, tôn kính trong tâm. Niệm 6 chữ là trọn vẹn đầy đủ, niệm 4 chữ lại dễ nhập tâm hơn. Trước giờ mình vẫn niệm 6 chữ và cả 4chữ, niệm 4chữ nhiều hơn. Các vị Đại Đức cũng rất thường niệm 4 chữ. Do đó mình nghĩ 4 chữ hay 6 chữ đều tốt bạn à. Quan trọng là bạn có thành tâm, tôn kính là đc. Đức A Di Đà Phật là Từ Phụ phát nguyện tiếp dẫn chúng sanh, chúng ta như đứa con lạc lối cuả Ngài. Ngày ngày, Ngài ngóng trông chúng ta quay về nhà. Tức thời niệm danh hiệu Ngài là gọi tên cha, nhớ cha, cha từ bi lẽ nào phân biệt tiếng gọi những đứa con? Lẽ nào phân biệt à đứa này niệm 6 chữ, quy y và kính lễ, dẫn về, đứa kia niệm thiếu ko đc à? Ta đừng lấy tâm Chúng sanh mà đo lường tâm Chư Phật. Đấng Từ Phụ nghe ai gọi tên cha tha thiết, đều đến dẫn về hết!
em trai,sao em cảm nhận thân là ánh sáng?thân em là gì?cái giải thoát cao nhất theo ngu huynh hiểu là vô vi niết bàn mà cái đó thì không có thân nào chứng được cã.cái gì chứng vô vi niết bàn em có biết không?bản ngã chư Phật vẫn chưa chứng được vô vi niết bàn vì các Ngài còn các đại nguyện.Mong chư vị chỉ giáo đừng mưa to gió lớn làm mọi người kinh sợ.Nhân Quả thế nào tự làm tự biết,tu chứng đến đâu tự hiễu tự biết.Mới biết chút về mùi Đạo chỉ mong cầu học hỏi mới đưa ra ngu kiến
Đối với mình kiếp này sống sao cho giam bớt tham sân si la thành công rồi!
mong được làm quen và được học hỏi nhiều ở bạn DAIBATNHA và TAMTRUNG.mong được quen bạn ở ngoài đời để có thể giúp nhiều kinh nghiệm tu tịnh độ được không?mong được chỉ giáo.
Mình cũng mới vừa tham gia đề tài này,mình thấy các đạo hửu lập luận mình cãm thấy rất thú vị và hoan hỉ.Nên mình cũng tham gia !trên tinh thần giao lưu,học hỏi,xây dựng,chân thành.
Trả lời của bạn có vẽ chưa thuyết phục mình lắm!
1- Tại sao niệm 4 chữ lại dễ nhập tâm hơn 6 chữ(hay do 4c ngắn gọn hơn 6c chăng? có bạn chỉ niệm 2 chử là "Mô phật" bỏ luôn mấy chữ kia chắc dễ nhập tâm lắm) hay chuyện dễ hay khó nhập tâm do yếu tố khác quyết định?
2-Câu niệm Phật trong pháp môn tịnh độ rất quan trọng.Theo suốt cuộc đời tu cũa bạn,tùy tiện bỏ đi 2 chử Nam Mô (quy y,nương tựa,kính lễ) thì có nên kg?
Theo ngu ý mình nghĩ nếu niệm Phật cầu về Tây Phương( cõi giải thoát mọi trói buộc,phiền não) thì không gọi là tham lam.
Niệm Phật để ý nghiệp thanh tịnh thì mới tương ưng với cõi Phật,nếu ý nghiệp thanh tịnh tự nhiên Thân và khẩu củng thanh tịnh theo.
Nếu niệm Phật mà không ăn chay được,chỉ thích ăn thịt thì làm sao mà giải thoát :p
Nếu ý niệm Phật mà ai chửi hay nói ngược là sân đã nổi lên,liền chửi lại thì làm sao giải thoát :p
Niệm 4 chữ hay 6 chữ thì chư Tổ Tịnh Độ đã giải thích và Hòa Thượng Tịnh Không đã nhắc lại nhiều lần, chớ nên chấp trước ý mình cho là đúng mà báng Phật, báng Tổ, báng Pháp, báng Tăng.
Trong kinh A Di Đà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã nói rõ "chấp trì danh hiệu, nhược nhất nhựt, nhược nhị nhựt,...." danh hiệu chỉ là 4 chữ "A Di Đà Phật" chữ Nam mô là cung kính, quy y, nếu thật tu 1 đời này để Vãng Sanh thì chỉ cần niệm 4 chữ là đủ ko thiếu, còn như ko có ý nguyện Vãng Sanh thì niệm 6 chữ cũng ko dư, cung kính 1 chút cũng tốt.
A Di Đà Phật.Trích dẫn:
3. Trợ niệm cho người bằng 4 chữ có được không?
Khi trợ niệm bốn chữ là cách niệm chuẩn. Khi người ta đang lâm bệnh nặng, phải biết là càng đơn giản thì càng tốt, sáu chữ là quá nhiều, bốn chữ là tốt. Trong “Trúc song tùy bút” của Đại sứ Liên Trì, có một đoạn nói, có người hỏi ngài rằng: Ngài dạy người khác niệm Phật như thế nào? Đại sứ Liên Trì đáp: Tôi dạy người ta niệm: Nam Mô A Di Đà Phật, có một người khác hỏi: bản thân Ngài niệm như thế nào? Ngài trả lời là tôi niệm A Di Đà Phật. Tại sao dạy người khác hồng danh sáu chữ còn mình chỉ niệm bốn chữ, Ngài liền đáp: Cả cuộc đời này tôi không muốn tạo ra sáu đường luân hồi, quyết tâm cầu sanh Tây Phương Tịnh Độ, nên chỉ niệm bốn chữ mà trong kinh A Di Đà Phật đó là chấp trì danh hiệu, danh hiệu chỉ có bốn chữ. Tuân giữ những lời dạy của đức Như Lai, tại sao lại khuyên người khác niệm sáu chữ vì họ chưa chắc đã phát tâm cầu vãng sanh cho nên thêm vào chữ Nam Mô, Nam Mô có nghĩ là gì? Nghĩa là cung kính là quy y, là kết duyên với đức Phật A Di Đà, chứ chưa chắc chắn thật sự muốn vãng sanh, thì Nam Mô là lời khách sáo không cần thiết, làm được thì không cần khách sáo, còn giả thì khách sáo một chút cũng tốt, cung kính một chút cũng tốt, bạn hiểu được lý này thì bạn mới biết rõ khi lâm chung trợ niệm giúp người chỉ có bốn chữ, không được niệm sáu chữ. Đây là thời khắc quan trọng, bất cứ sự khách sáo nào cũng đều không cần, không cần bất cứ một sự khách sáo nào, một câu Phật hiệu từ đầu cho tới cuối tự lợi, tự tha.
7. Sau khi đau chết mình phải trợ niệm như thế nào? Trước khi qua đời, mình đọc chú Đại bi hay kinh Địa Tạng có được không?
Nếu như họ là người tu Tịnh Độ thì lúc này không nên tụng kinh, không nên tụng kinh gì cả, chỉ cần niệm A Di Đà Phật. Khi con người đang lâm bệnh, đặc biệt là lúc bệnh nguy kịch, không được xen tạp bất cứ kinh, chú nào, không cần kinh gì khác, chú vãng sanh cũng không cần, chỉ có một câu niệm Phật rất là hiệu quả. Khi vừa qua đời, họ cần phải nghĩ đến một câu niệm Phật, nếu mình niệm Phật, người thật sự muốn cầu sanh Tịnh Độ nhất định sẽ được vãng sanh, cho nên công đức này không thể nói hết. Khi lâm chung không cần thêm vào những lời chú này, không cần thêm vào cái gì cả, còn nếu đã qua đời rồi thì sao? Nếu đã qua đời rồi vậy thì chúng ta phải chiếu qua phương pháp sức chung tu trị, niệm Phật cho họ từ 8 giờ đến 12 giờ. Khi Hàn Quán Chưởng qua đời chúng ta đã niệm cho bà ấy 14 giờ. Khi đã tiễn họ vãng sanh rồi, nếu có thời gian tụng thêm kinh hồi hướng cho họ là được rồi. Trong khoảng thời gian này nhất định không được xen tạp thứ gì khác.
11. Trợ niệm cho người sắp mất có phải là tụng kinh Địa Tạng không? Phải niệm Phật như thế nào?
Không cần, bạn phải hiểu rằng trong khoảng sát na mà con người sắp chết thì đó là thời khắc quan trọng nhất, không cần tụng kinh gì cả, cứ thẳng lối họ đâu có sức tu tập để nghe kinh đâu, một câu niệm Phật mà lại niệm Phật bằng 4 chữ A Di Đà Phật không cần phải niệm Nam Mô, đến lúc này càng đơn giản thì sức càng mạnh, càng có thọ dụng bạn muốn tụng kinh Địa Tạng phải đợi sau khi họ mất rồi, trợ niệm vãng sanh, nghỉ là người đó tắt thở rồi, sau khi tắt thở, tốt nhất là nên niệm phật tiếp cho họ 12 giờ nữa, chí ít cũng niệm thêm 8 giờ, thần thức của họ mới rời khỏi xác. Trong khoảng thời gian này chỉ nên một câu niệm Phật, nếu bạn muốn tụng kinh Địa Tạng, kinh A Di Đà cho họ thì tốt nhất nên đợi sau bảy ngày. Còn thực sự như họ vãng sanh rồi, bạn có tụng kinh Địa Tạng cho họ cũng là để trung phước cho họ, tăng cao phẩm vị cho họ còn nếu như họ chưa vãng sanh thì lúc này tụng kinh Địa Tạng có thể giúp họ tiêu trừ đau khổ.
Trích "Hỏi đáp Trợ Niệm Khi Lâm Chung"
Đại Lão Hòa Thượng Tịnh Không
Mình sẽ không tranh cãi với bạn, chỉ chút kinh nghiệm qua việc niệm cuả mình.
Cá nhân mình mỗi lần niệm thường niệm bắt đầu bằng 6 chữ " Nam mô A Di Đà Phật" đến một thời gian tự chuyển sang " A Di Đà Phật" ( tức là mỗi lần niệm đều có niệm sáu chữ và bốn chữ).
Cảm giác nhập tâm là do mình tự nhận thấy, khi niệm 4 chữ, âm thanh xoay vần, nếu niệm miệng thì một loạt đc nhiều câu hơn, khi niệm bằng tâm thì nghe rõ hơn.
Không biết có phải do thói quen đó không mà gần đây tuy khởi niệm 6 chữ trong tâm mình cũng nhập tâm 4 chữ A Di Đà Phật.
Một số việc linh ứng về niệm 4 chữ: A Di Đà Phật, mình đã trải qua, nhưng mình sẽ không nói ra ở đây, chỉ góp phần tăng ngã mạn, mà ngã mạn của mình thì tự mình thấy To như cái bánh xe :):)
Tóm lại, Ai có duyên 6 chữ thì niệm 6 chữ, duyên 4 chữ thì niệm 4 chữ, thấy 6 chữ dễ nhập tâm thì niệm 6 chư, thấy 4 chữ dễ nhập tâm thì niệm 4 chữ. Đơn giản là phù hợp với căn cơ của mình thì đã là DIỆU PHÁP, là ĐỆ NHẤT.
Đức Phật A Di Đà phát thệ nguyện tiếp dẫn chúng ta, mong chúng ta thanh tịnh thân tâm, phát nguyện vãng sanh, rồi quay về giúp đỡ người khác. Nào mong chúng ta tranh luận niệm 6 chữ tốt hay 4 chữ tốt? (Giống như tranh luận A Di Đà Phật hay A Mi Đà Phật)
Niệm Phật mục đích chính là Vãng Sanh Cực Lạc, giải thoát và giác ngộ. Chứ chẳng phải mục đích chính của niệm Phật là để giữ giới.
Giữ giới cũng chỉ là phương tiện để đạt sự thanh tịnh thân tâm, đạt sự thanh tịnh Thân Tâm cũng chẳng ngoài mục đích là cứu cánh hướng đến là giải thoát, giác ngộ.
Trì chú, niệm Phật, hành Thiền thì cũng đều chung mục đích hướng đến giải thoát, giác ngộ. Hễ đạt được cứu cánh thì tự nó là đúng, tự nó là đủ. Chẳng phải là theo quy ước của phàm phu là chữ này thế này, chữ kia thế kia mới là đúng. Không lẽ một người suốt ngày niệm mỗi chữ "Phật" thì người đó là trí tuệ à.
Không cần biết niệm 6 chữ hay 4 chữ, miễn có kết quả là Vãng Sanh thì tức là phương pháp đó đúng.
Nói rằng:"Nam mô là giới luật, A Di Đà là Thiền định, Phật là Trí tuệ", đó cũng chỉ là tương đối và là quy ước của con người dựa trên phương tiện ngôn ngữ. Mà đối với Cảnh giới của Như Lai thì ngôn ngữ của con người chỉ là phương tiện tương đối. Muốn giải nói cho đúng-như-thật cảnh giới Như Lai mà dùng ngôn ngữ của loài người thì cố gắng đến mấy cũng chỉ là bất lực. Chỉ là tương đối thôi.
Vậy nên, niệm Nam Mô A Di Đà Phật hay A Di Đà Phật hễ mà vãng sanh thì đều được. Tất cả cũng chỉ là phương tiện. Tùy hỷ cả mà Đạo hữu. Không nên quá chấp nhất mà gây chia rẽ nội bộ Phật giáo.
A Di Đà Phật.
Mình kg có ý đó.mình hơi thắc mắc thôi vì hôm trước mình vô tình nghe lại 1 người bạn mình bảo thế,các đh chỉ giáo mình rất cám ơn,hoan hỉ ! mong các đạo hửu hiểu!nhưng mà quí dh cũng chưa hiểu ý mình lắm!mình cũng có 1 số mâu thuẩn muốn dc giải đáp!từ từ mình nói!
trước hết!Mình có cái này hay lắm ,các bạn lấy về nghiên cứu dài dài luôn!
http://www.mediafire.com/?zthabk8p1ab2887