Tieuquy bạn hãy nêu ý kiến của bạn về việc học thần thông cua Tôn Ngô không đi....
Printable View
Tieuquy bạn hãy nêu ý kiến của bạn về việc học thần thông cua Tôn Ngô không đi....
Vậy để bảo vệ Phật Pháp mà phải dùng những lời lẽ như vậy ư bạn Tieuquy ? Đạo Phật đâu cần phải đấu tranh như bạn
Theo đệ nghĩ thì Tôn Ngộ Không học thần thông vì lúc đầu cũng chưa tìm được minh sư thực sự dẫn dắt đến con đường giải thoát. Cho nên mới mong cầu thần thông, việc Tôn Ngộ Không sau này hóa Phật là nhờ y đi theo phò tá và tu hành theo Đường Tăng chứ không phải nhờ thần thông mà y hóa Phật. Trong quá trình thỉnh kinh bên Tây Trúc, Đức Quan Thế Âm có nói rằng ko được vận dụng phép biến hóa như là Cân Đẩu Vân để đi đến Tây Trúc mà phải thực sự đi bằng con đường bộ. Chi tiết này cũng như ám chỉ rằng thần thông không thể giúp gì cho con đường giải thoát mà phải bằng một con đường khác kìa.
Tóm lại một câu, nếu đã xem bộ phim đó thì không ai nói rằng nhờ có thần thông nên Ngộ Không được thành Phật.
Bạn rongrose hãy xem lại bài viết và lý luận của mình
Chào các bạn,chắc rằng trong chúng ta ai cũng đã từng đọc Truyện hoặc xem Phim Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân rồi.
Tôn Ngộ Không lúc mới sinh ra cũng đâu có thần thông,phải tìm tòi đi cầu đạo và học thần thông(cầu thần thông) theo như bạn Arya phân tích là TNK đi vào tà đạo(Vì cầu Thần Thông),nói đến Ngưu Ma Vương cũng cùng học thần Thông với TNK và rồi vì cái tâm không tốt lại làm Ma Vương(Ham tửu sắc vui chơi đời thường).TNK sau khi bị đè 500 năm dưới núi đã hối cải và đi theo Tam Tạng thỉnh kinh và cuối cùng cũng đắt đạo và thành Phật.Phật pháp là vô biên không phân biệt chánh hay tà(thần thông hay ko...) mà chì chú trọng đến cái tâm.Tâm tốt có thần thông cũng thành phật,tâm tốt không có thần thông cũng thành phật(tam Tạng).Có thần thông mà tâm xấu sẽ thành Ma Vương(Ngưu Ma Vương).
Tóm lại việc cầu thần thông hay không và có thần thông hay không và tu theo bất cứ đường nào miễn là tâm phật(Om Mani Padme Hum),đều dẫn con người thành phật.Ma đạo nếu biết thành tâm chuyển ý mà tu luyện theo tâm phật thì không đắt đạo thành phật ít cũng thành Bồ Tát.
__________________
Bạn rongrose ơi!!!Bạn quên mất một vài chi tiết nếu TNK không sử dụng thần thông thì liệu có đánh lại yêu quái hay ma quỹ không???Cái mà COLONY muốn nói ở đây là con đường tu đến Phật không liên quan gì đến có thần thông hay không(Thần thông chẳng qua chỉ là phương tiện nó không phải là con đường mong bạn hiểu rõ điểm này).Mà bài trên mình đã nói rất rõ về quan điểm và lý luận của mình.
Nhưng chỉ e rằng khi đã có thần thông thì tâm tính sinh ra ngạo mạn, ảnh hưởng đến con đường tu hành . Giải thoát phải là giải thoát từ trong tâm.
Tâm Tạng đâu có thần thông, vẫn tu được thành Phật đó sao?
Nếu nhất tâm cầu mong giải thoát, thì cứ lo tu hành đi, thời này nói chuyện ma quỷ e rằng xa xôi quá. Bạn có tâm thì các Thần Phật chắc chắc sẽ theo dõi và che chở cho bạn mà.
Mình thì ko thực sự phản đối hay chối bỏ gì thần thông, cũng ko đứng về phe chống Thầy Già hay ngược lại.
Mình chỉ muốn hiểu rõ và biết được thực sự điểm đạo này là gì và nó giúp gì mình trong tu tập thôi. Mình ko nói thẳng nó là ta ma ngoại đạo, nhưng lỡ như vậy thiệt thì sao?
Ngày xưa trong diễn đàn có vụ khai mở luân xa bị tà ma cô hồn nhập vào người đó, rongrose nghĩ ko phải có tâm là tu được mà phải có thêm cái trí nữa.
Hi một lần nữa bạn rongrose lại nói chưa đúng rồi bạn hãy đọc kỹ 1 lần nữa bài viết của mình.Đường Tăng nếu không có TNK và các đệ tử cả Quan Âm giúp đỡ có lẽ đã bỏ mang lâu rồi.Mà các đệ tử dùng gì để giúp đỡ,thần thông....Một lần nữa COLONY khẳng định rằng Thần Thông chỉ là phương tiện chứ không phải con đường.
hì, đệ đồng ý với huynh, thần thông chỉ là một phương tiện. Nhưng phương tiện đó nên có hay không thì còn là một vấn đề nữa. Ngày xưa từ khi còn là thegioibuangai.com đệ chỉ thích vô box bùa ngãi, phù chú. Nhưng càng về sau đệ ko còn hứng thú với box đó nữa, thay vào đó đệ thích vào các box về Phật giáo hơn. Lúc đó cũng ước ao có chút phù phép để lấy le, khoe khoang với bạn bè. Đệ nghĩ như vậy thì thần thông vô tình không giúp được gì cho đệ tu tập mà còn đẩy đệ vào con đường hảo danh u mê tăm tối. Đệ nhận thức được điều này cũng là nhờ những bài viết bên box Phật giáo . Sơ sơ như vậy cũng thấy rằng nếu mình còn u mê, cầu thần thông thì nó rất dễ dàng trở thành chướng ngại cho tu hành.
Con đường mà Thầy già vạch ra thấy còn mới lạ quá, nhưng lại quá hấp dẫn thì cũng đồng nghĩa với việc có thể ẩn chứa nhiều rủi ro. Đệ không có ý bài bác, đệ muốn hiểu thật rõ về việc này thôi. Nếu thực sự việc điểm đạo có ích rất nhiều cho việc tu tập, thì đệ cũng xin được một huynh tỉ nào đó hoan hỉ điểm đạo cho đệ luôn..
Và Đức Phật có nói một câu" theo ta, tin ta nhưng không hiểu ta thì chính là phỉ báng ta"
hì ! Cảm ơn huynh có lời động viên. Đệ còn yếu kém và non nớt lắm. Hi vọng được sự giúp đỡ của mọi người.
Nếu rongrose sợ việc điểm đạo của Thầy già là sẽ vào con đường ma đạo..thì đây COLONY xin nói rõ với rongrose luôn là bản thân mình đã được điểm đạo ngoài những ấn chứng siêu hình,Trong đời sống thực tại hiện giờ kể từ lúc điểm đạo COLONY cảm thấy mọi việc rất suông sẽ(may mắn đến với mình)cảm thấy con người mình thay đổi khác theo 1 hướng tốt,mọi người trong các mối quan hệ đều vui vẽ hòa đồng và mến phục mình hơn,mình cảm thấy yêu cuộc sống này hơn và cái đặt biệt là luôn tâm Phật.Nếu cần trao đổi nhiều hơn rs co thể nt vào nick cho mình.
Nếu vậy thì thật hay quá. Cầu mong cho mọi thứ mãi mãi như vậy. Chưa cầu gì cho giải thoát xa xôi, mong sao cuộc sống này được an lạc, bình yên là đã phước lành lắm rồi. Dạo này đệ bận thi cử quá trời, sẽ liên lạc với huynh sau nhé. Dù sao thì huynh đệ mình cũng đã từng gặp nhau rồi, không biết huynh có còn nhớ ko?
Sao lại không nhớ chứ...Gặp ở quán cape lúc đó có Vam,Lan,vui ve....Cầu mong mọi điều tốt lành sẽ đến với các đạo hữu trên diễn đàn này.Mong rằng tất cả chúc ta sẽ cùng nhìn về một hướng và cùng gặp nhau tại một nơi...
Thiện tai,thiện tai, Rằng hay thì thật là hay.....xin quý vị nên cẩn trọng . Thân mến chào các bạn.
Nghe bạn lập luận thấy hay hay nên góp đôi lời dân dã. Theo như bạn như vậy các bạn được ấn chứng nay mai sẽ đên niết bàn và như vậy đông quá, các học trò thầy già, thầy già, rồi cùng ý kiến với bạn thầy già , mình e rằng lắm TNK, vậy thì phòng tổ chức nhận sự của phật tổ làm việc mệt quá, mà sinh ra lắm anan và cadiếp mà các bạn có nhiều bát tộ bằng vàng không nhỉ ?
Mà không khéo lại cãi nhau um lên trước cửa cõi phật thì gay go
còn sợ thì biết ai sợ ai bây giờ, đi theo con đường nào là tuỳ bạn chọn, tuỳ duyên đến của thiền của bạn .Những bậc chân tu chưa lên tiếng mà nhiều bạn cướp lời các vị có duyên chân tu thâm hậu và có người còn tu lúc còn nhỏ chưa cho chuyện này vào đâu nên các vị ấy không lên tiếng đấy bạn ạ. tôi tháy có bạn đã động chạm đến anh LDK thật quá ngông cuồng
Mình xem lại mình xem thích ấn chứng và rủ nhau để có ấn chứng tức là các bạn mong muốn dến cõi phật bằng phương tiện khác thì tôi mong các bạn đi trước cho an toần nhé.
HẾ NÀO GỌI LÀ HẠNH ĐỨC TIN ?
Tu theo HẠNH ĐỨC TIN ,vị Bồ Tát lấy đức tin nơi sự lễ bái,cúng dường,thờ phụng làm căn bản.hạnh này phải tu trong thời gian là 40 A TĂNG KỲ và 100 ngàn ĐẠI KIẾP chia ra như sau :
-Nguyện trong Tâm 14 A TĂNG KỲ
-Phát ra lời nói 18 A TĂNG KỲ
Có một vị Phật thọ ký cho ,và tu thêm 8 A TĂNG KỲ và 100 ngàn ĐẠI KIẾP .
THẾ NÀO GỌI LÀ HẠNH TINH TẤN ?
Hạnh TINH TẤN ,vị Bồ Tát lấy sự vun công bồi đức làm căn bản . Hạnh này phải tu trong thời gian là 80 A TĂNG KỲ và 100 ngàn ĐẠI KIẾP chia ra như sau :
-Nguyện trong Tâm 28 A TĂNG KỲ
-Phát ra lời nói 36 A TĂNG KỲ
Có một vị Phật thọ ký cho ,và tu thêm 16 A TĂNG KỲ và 100 ngàn ĐẠI KIẾP .
MỘT A TĂNG KỲ LÀ BAO LÂU ?
Lâu lắm ,không thể tính toán đo lường được ! Phật dạy một tảng đá vuông vức một do tuần (16 cây số ) cứ 100 năm , có một vị Chư Thiên bay xuống lấy tấm lụa quét qua một lượt . Bao giờ tảng đá mòn bằng mặt đất , được gọi là một A TĂNG KỲ .
Một thùng đựng đầy hạt cải ,vuông vức một do tuần (16 km ) cứ 100 năm , có một vị Chư Thiên bay xuống lấy đi một hột . Bao giờ trong thùng không còn một hột cải nào ,cũng được gọi là một A TĂNG KỲ .
THẾ NÀO GỌI LÀ ĐẠI KIẾP ?
Phạn ngữ KAPPA, dịch là Kiếp có bốn giai đoạn là Thành Trụ Hoại và Không .
THẾ NÀO GỌI LÀ GIAI ĐOẠN THÀNH ?
Bắt đầu từ khi quả địa cầu mới cấu tạo nên . Đầu tiên như bọt nước ,rồi lần lần đặc lại như Bột và sau cứng như đất ,thật lâu ,không thể kể được là bao nhiêu năm ,tháng ,ngày...nhưng chưa có một sinh vật nào ở gọi là KIẾP THÀNH .
THẾ NÀO GỌI LÀ KIẾP TRỤ ?
Bắt đầu từ khi có cỏ cây sinh vật .có một người đầu tiên sinh vào quả Địa Cầu ,cho đến khi người ta sinh ra hằng hà sa số như hiện nay ,gọi là KIẾP TRỤ .
THẾ NÀO GỌI LÀ KIẾP HOẠI ?
Bắt đầu từ khi quả địa cầu không còn ai nữa ,cho đến khi nước bể cả khô khan, vì sức nóng của ánh Thái Dương, rồi cháy luôn cả quả Địa Cầu đi, gọi là KIẾP HOẠI .
THẾ NÀO GỌI LÀ KIẾP KHÔNG ?
Từ khi quả địa cầu tiêu hoại ,chỉ còn có khí u u,minh minh,không không vô cùng ,vô tận ,cho đến khi cấu tạo nên quả Địa Cầu khác ,gọi là KIẾP KHÔNG .
Bốn kiếp kể trên đây, gộp lại thành một ĐẠI KIẾP mà chư BỒ TÁT ,phải thực hành MƯỜI PHÁP BA LA MẬT cho đúng thời kỳ nhất định của những ĐẠI KIẾP ấy !
MUỐN THÀNH PHẬT ,PHẢI PHÁT NGUYỆN TU HÀNH RA SAO ?
Muốn đắc thành quả vị một bậc CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC ,vị BỒ TÁT phải phát tâm lành trong sạch ,nguyện trong Tâm ,phát ra lời nói , nhất là khi gặp được một vị PHẬT ra đời thọ ký cho ,rồi phải thực hành tròn đủ MƯỜI PHÁP BA LA MẬT trong thời gian (tùy theo hạnh nguyện như trên ).
HAI DANH TỪ PHẬT VÀ BỒ TÁT KHÁC NHAU NHƯ THẾ NÀO ?
Phật là đấng TOÀN TRI DIỆU GIÁC .là bậc sáng suốt . Hoàn toàn trong sạch .Đã diệt tận vô minh và phiền não . Ngài đã vượt ra khỏi vòng tam giới ,nghĩa là không còn bị trói cột , dính mắc trong vòng sinh tử Luân hồi .
Bồ tát ,phạn ngữ BODDHI SATTA , nghĩa là chúng sanh có nhiều trí tuệ . Có nhiều trí tuệ chứ chưa phải là TOÀN GIÁC .Còn Bồ tát là còn sinh tử luân hồi ,còn bị vô minh buộc ràng và dục vọng lôi kéo . Vị Bồ tát còn phải xuống lên trong TAM GIỚI , khi làm trời khi làm người ,khi làm thú ,tuỳ theo Nghiệp lực tạo tác .
XIN CHO VÍ DỤ ĐỂ DỄ HIỂU ?
Tam vị như một quả dừa già ,mọc mầm lên cây dừa ,cây dừa lớn lên sẽ ra trái dừa .Qủa dừa non rồi sẽ già đem giâm sẽ mọc ra cây dừa ,rồi ra quả dừa ,loanh quanh mãi như thế nào , thì Bồ tát cũng ví như thế ấy ,do sự sinh tử luân hồi v.v...
Qủa dừa kia đem phơi khô ,nấu thành dầu ,trong thơm quý báu ,để lâu không hư ,không thối ,nhưng không còn mọc ra cây dừa được nữa như thế nào ,thì PHẬT cũng như thế ấy .
Một ví dụ khác ,một lu nước đục ,để lâu sẽ hư ,sẽ thối không dùng được như thế nào cũng như Bồ tát là một chúng sinh phát đại nguyện to lớn ,nhưng chưa thành tựu được nguyện vọng ,có thể bị hư hỏng !
Đem lu nước ấy ,nấu hay chưng cất ,lọc lấy nước trong gạn bỏ chất đục dơ ,để vào bình ,vào chai ,dù cho lâu cũng không hư ,không thối như thế nào ,thì PHẬT và BỒ TÁT cũng khác nhau như thế ấy !
Đây là những ví dụ đem ra để tạm so sánh cho dễ hiểu vậy thôi ,chứ ý nghĩa hai danh từ khác nhau lắm .
VẬY BỔ TÁT VÀ CHÚNG SANH CÓ KHÁC NHAU KHÔNG ?
Như trên đã giải ,thì BỒ TÁT là một chúng sanh .Song vị chúng sanh này có nhiều trí tuệ ,có nguyện lực thanh cao hơn ,luôn luôn đời nào ,kiếp nào cũng mong mỏi thành một bậc CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC để độ mình và hoá độ chúng sanh .
CHƯ BỒ TÁT CÓ NHIỀU KHÔNG ?
Nhiều thì cũng không nhiều ,nhưng cũng không phải là ít .Ví như một cây hồng ,một lần ra hoa ,không biết cơ man nào là nụ ,là hoa .Nhưng đến khi kết quả ,thì không có bao nhiêu ? Chúng sanh cũng như thế ấy ,sự ao ước ,sự mong mỏi ,sự mong muốn thì nhiều ,song đến khi kết quả ,đến mục đích ,thì không còn bao nhiêu !
Vả lại ,vị Bồ tát muốn đắc thành CHÁNH ĐẲNG ,CHÁNH GIÁC ,lại còn có hai bậc .Hai bậc ấy là :
1.ANIYATA BODDHI SATTA. (Bất định Bồ tát ).
Chư Bồ tát chưa thành tựu được nguyện vọng .Là chư Bồ tát nào ,đã nguyện trong tâm ,phát ra lời nói nhưng chưa có một vị PHẬT thọ ký cho ,thì chưa chắc đã thành CHÁNH ĐẲNG,CHÁNH GIÁC được .
2.NIYATA BODDHI . (Xác định Bồ tát )
Chư Bồ tát đã thành tựu được nguyện vọng .Là Bồ tát đã được một ,hoặc nhiều vị PHẬT thọ ký cho ,chác chắn sẽ thành CHÁNH ĐẲNG ,CHÁNH GIÁC trong ngày vị lai .
Thời mạt pháp, ma quỷ lộng hành, bày chuyện hoang đường nhảm nhí để đưa người ta vào ma đạo, thống khổ trầm luân. Mình xin giới thiệu trích dẫn một bài viết về thế nào là minh sư, để các bạn suy ngẩm, hầu tránh vào ma đạo:"................"
Trên con đường tu học của người theo đạo Phật, chúng ta có nên tìm cầu vị minh sư hay không?
Ngày xưa muốn học đạo phải lặn lội đi tìm thầy, vì thầy là người không những có đức hạnh mà còn có đầy đủ kinh nghiệm tu trì và có khả năng truyền dạy lại cho người sau. Thời ấy muốn học đạo phải đến chùa vì chỉ nơi đây mới có đầy đủ kinh sách. Ngày nay, việc tìm kinh sách không khó, ngoài chùa ra, còn có trong các thư viện trường đại học, các nhà sách lớn và ở trên Internet, ai cũng có thể tìm đọc và tự nghiên cứu học hỏi. Do đó có người nói việc tìm thầy học đạo thời nay không cần thiết lắm. Tuy nhiên, quý bạn cần lưu ý, ngay chuyện học ngoài đời, chúng ta vẫn phải có thầy dạy. Việc nghiên cứu trong sách vở là điều cần thiết nhưng vẫn cần phải có thầy hướng dẫn. Đó chỉ là học về kiến thức mà còn cần đến thầy dạy, huống chi cầu học đạo giác ngộ giải thoát?
Trong đạo Phật không phải chỉ học giáo lý suông mà còn phải tu trì nữa. Một vị thầy dạy chúng ta giáo lý không những qua việc thuyết giáo mà còn dạy chúng ta về giới đức qua hành động và cử chỉ hàng ngày của ông thầy mà thuật ngữ nhà Phật gọi là thân giáo. Chính thân giáo, tức hành động, nhân cách, giới phẩm và đức hạnh của vị thầy mới quan trọng, nó làm gương cho ta noi theo. Một trăm lần nghe không bằng một lần thấy. Một trăm lần tụng đọc về kinh Từ Bi không bằng một lần thấy hành động từ bi nơi vị thầy của mình.
Hiện nay có một số người tự xưng mình là Minh Sư, Đạo Sư, Vô Thượng Sư, Đại Sư, Thiền Sư, vân vân… thường dùng một số giáo lý Phật giáo, lợi dụng uy tín của đức Phật để thuyết giảng hầu lôi cuốn quần chúng, nhưng thực chất bên trong những điều giảng đó lại chứa đựng những tư tưởng đối nghịch với tư tưởng nhà Phật. Cho nên, nếu chúng ta là những Phật tử quyết tâm tu hành theo giáo lý giải thoát, mà không hiểu rõ giáo lý căn bản của nhà Phật thì rất dễ bị đi lạc đường
Trước hết chúng ta nên lưu ý đặc biệt đối với những vị Thầy hay bất cứ một ai khi đến khuyên bảo chúng ta tu mà luôn luôn khoe khoang pháp môn của mình là hay nhất và ra sức chê bai hay chỉ trích pháp tu khác là sai đường, cho là không đúng, thì chúng ta phải xem xét lại những lời nói và hành động của họ, tức là tìm hiểu về thân giáo, tức hành động, nhân cách, giới phẩm và đức hạnh của vị ấy và động lực nào thúc đẩy ông ấy giảng dạy.
Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 đã dạy rằng: “Động lực giảng dạy của một vị Thầy phải trong sạch – không bao giờ vì một ước muốn danh tiếng hay lợi lạc vật chất… Trong thế giới, nếu không có một nhà lãnh đạo chân chính thì chúng ta không thể cải thiện xã hội được. Cũng vậy, trừ phi vị thầy có phẩm chất đúng đắn, thì mặc dù đức tin của bạn có mạnh mẽ đến đâu, việc theo học vị thầy có thể làm hại bạn nếu bạn được dẫn dắt theo một đường hướng sai lầm. Vì thế, trước khi thực sự coi ai là thầy, điều quan trọng là phải khảo xét họ…”
Nếu như vị đạo sư của bạn buộc bạn phải làm việc vô đạo đức hay nếu giáo lý của vị ấy mâu thuẫn với Phật Pháp thì hành xữ như thế nào? Ngài Đạt Lai Lạt Ma nói tiếp: “Bạn nên trung thành với điều đạo đức và xa rời những gì không phù hợp với Pháp…”
Ở Ấn Độ, một lần kia, một vị thầy có nhiều đệ tử yêu cầu họ đi ra ngoài ăn trộm. Vị thầy thuộc đẳng cấp Bà La Môn và rất nghèo. Ông dạy rằng khi những người Bà la Môn trở nên nghèo khó thì có quyền được ăn cắp. Ông nói, “là những người được Trời Brahma tức đấng sáng tạo của thế giới, đối với một người Bà la môn, việc ăn cắp không xấu xa”. Trong số những đệ tử sắp đi ăn cắp thì vị thầy người Bà la môn nhận thấy một đệ tử đứng im lặng cúi đầu xuống. Ông hỏi anh tại sao không đi. Người học trò nói: “Điều thầy dạy chúng con bây giờ trái nghịch với Pháp, vì vậy con không nghĩ rằng con có thể làm được điều đó. “ Lời nói này làm vui lòng vị thầy người Bà la môn, ông nói: “Ta đã trắc nghiệm các con. Mặc dù các con đều là đệ tử của ta và trung thành với ta, nhưng sự khác biệt giữa các con là sự phán đoán. Ta là thầy của các con, nhưng các con phải xem xét lời chỉ dạy của ta, và bất kỳ lúc nào lời chỉ dạy chống trái với Pháp thì các con chớ nên theo.” …”
Đó là lời giảng dạy của Ngài Đạt Lai Lạt Ma về việc chọn Thầy. Với Hoà Thượng Thích Thánh Nghiêm, trong bài giảng Lựa chọn minh sư như thế nào ?
Hoà thượng nói:
"Nghề học phải chuyên nhất." Do đó học tập pháp môn nào đều phải lựa chọn các bậc minh sư có chuyên môn giỏi, độc đáo, tinh thông về các mặt học vấn nghệ thuật và giáo lý Phật học. Mặc dù minh sư không nhất thiết phải từ cửa minh sư mà trưởng thành ra, trong số đệ tử của minh sư không nhất thiết xuất hiện những đệ tử xuất chúng. Nhưng khi đi tìm minh sư thì tối thiểu họ cũng không được nhầm phương hướng, dạy sai yếu lĩnh, phải đảm bảo an toàn, chắc chắn chứ không thể như "người mù chỉ lối cho người mù".
Vậy ai là minh sư ? Thường thường thì không có cách nào mà biết được điều đó. Đặc biệt là theo kinh nghiệm của tôn giáo và khi khổ công tu thiền, khi bản thân chưa nhập môn thì không có cách nào phán đoán được ai là minh sư và ai không phải là minh sư. Thế nhưng minh sư không nhất thiết phải nổi tiếng, nhưng người minh sư được quần chúng công nhận thì đáng tin cậy hơn so với người tự xưng là minh sư mà chưa được đông đảo quần chúng công nhận. Hoặc các bậc thầy tuy chưa nổi tiếng nhưng được các bậc thầy đã nổi tiếng giới thiệu là minh sư cho mình thì đó là điều đáng tin cậy.
Như kinh "Hoa Nghiêm" có nói : "Phương thức thiện tài đồng tử tham gia về việc chất vấn 53 vị thiện tri thức thông qua một vị giới thiệu một vị đã hình thành mối quan hệ liên tục đối với 53 vị sư. Vì vậy, các thiện tài đồng tử tuyệt nhiên không phải công nhận các bậc thầy một cách mù quáng".
Bất kỳ thời đại nào trên thế gian này đều có những nhân vật tự xưng là tôn sư của thời đại. Họ dùng những lời yêu quái để mê hoặc quần chúng, lẫn lộn trắng đen, nghe thấy lung tung, thu nạp đông đảo các đệ tử phô trương thanh thế. Nếu không phân biệt rõ thì rất có khả năng lấy tà sư khét tiếng làm minh sư. Vì vậy, Mạnh Tử cũng nói: Tai họa lớn nhất của con người là "thích làm thầy người ta".
Bởi vì những tà sư này có tác hại hướng dẫn lệch lạc lương tâm xã hội, khiến cho con người nẩy sinh nhiều sự quấy nhiễu không bình thường, nghi hoặc bất an. Do vậy, mà theo họ, học tập những tà pháp, tà thuyết và tà thuật thì chẳng những không mở mang được cảnh giới nhân sinh mà ngược lại còn mang tác hại cho thân tâm mình, gia đình mình bất hòa. Chỉ đáng tiếc là những người bình thường rất khó mà phân biệt được cái thật, cái giả, cái tà, cái chính của những người này.
Xét theo lập trường của Phật Pháp thì tiêu chuẩn về cái tà, cái chính, cái tối, cái sáng đều phải được khảo sát, thí nghiệm ở trung tâm cái tôi của mình. Nếu con người còn mang nặng tham, sân, si thì nhất định không phải là minh sư. Lại có người tuy bề ngoài thì biểu hiện nhân từ, vẻ mặt phúc hậu, tươi tắn, đạo mạo trịnh trọng nhưng lại là kiêu căng, ngạo mạn thì cũng nhất định không phải là minh sư. Về việc tìm minh sư, "Đại trí độ luận" cuốn 4 đã nêu lên 4 điều trọng yếu gọi là tứ y pháp "4 chỗ nương tựa".
1) Dựa vào pháp không dựa vào người :
Minh sư không tự cho mình là trung tâm, cũng không lấy cá nhân nào đặc biệt làm quyền lực mà lấy nguyên tắc, quy luật chung là tiêu chuẩn Pháp của Phật giáo là pháp nhân duyên, pháp nhân quả. Nếu đạo lý và những điều khêu gợi của vị thầy nào trái ngược với phép tắc nhân quả và nhân duyên thì không phải là minhh sư. Bởi vì, nhân quả đòi hỏi chúng ta phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Nhân duyên là dạy chúng ta không được khởi tâm chấp trước tham, sân. Không thì tuy được đông đảo mọi người tôn là Thánh cũng không khác gì tà sư.
2) Dựa vào nghĩa không dựa vào lời :
Phàm là phép tắc chân chính thì nhất định tung ra bốn biển đều đúng, từ xưa tới nay đều giống như nhau, không phải vì bối cảnh dân tộc, khu vực, văn hóa khác nhau mà sai biệt khác nhau. Nếu cho rằng do sự cấm kỵ về tôn giáo hoặc có sự bí mật trên ngôn ngữ mà không phải chính pháp là không đúng. Chính pháp nên chú trọng đến sự cảm thông về nghĩa lý chứ không được câu nệ trên sự dị biệt trên ngôn ngữ. Tỉ dụ, nếu nói người theo đạo Hồi chú trọng đến chữ Ả rập, người Do Thái chú trọng đến chữ Hêbơrơ thì xét về chuẩn tắc là khác nhau. Người theo đạo Phật chú trọng đến chữ Phạn, Pàli là để nghiên cứu những kinh điển nguyên thủy, để truy tìm nguyên nghĩa chứ không phải nói chữ Phạn và chữ Pàli có thần lực và thần thánh gì đặc biệt. Tất nhiên Ấn Độ giáo chú trọng đến tiếng Phạn, âm Phạn khác với Phật giáo.
3) Dựa vào trí, không dựa vào thức:
Trí là trí tuệ của thánh nhân, là sản sinh ra đại trí của vô ngã, từ đại bi đến đồng thể. Do đó, hể có tự ngã làm trung tâm, dù là vì mình, vì người, thậm chí vì tất cả chúng sinh hoặc vì cầu cho Phật Đạo vô thượng, dù là đại ngã, phạm ngã và thần ngã, cái ngã cá biệt và cái ngã toàn thể đều không thể sản sinh ra trí tuệ chân chính được. Vì vậy, điều đó vẫn thuộc vào phạm vi trí thức và trí tuệ. Trí thức là từ trong kinh nghiệm học tập của bản thân mình mà sản sinh ra tác dụng phân biệt, ghi nhớ và suy lý. Còn trí tuệ chỉ có hiện tượng của khách quan không có trung tâm chủ quan. Chỉ có công năng chuyển vận, không có trung tâm chủ thế, nếu trái ngược như thế thì không phải minh sư.
4) Dựa vào ý nghĩa rốt ráo, không dựa vào ý nghĩa không rốt ráo:
Nghĩa rốt ráo là không nói ra được, không có pháp nào có thể chấp, không có pháp nào có thể tu, cũng không có pháp nào có thể chứng được. Đúng như vô niệm vô tướng, vô trụ, mà "Đàn kinh" nói : "Không vì cái gì, cũng không có cái gì, chỉ việc ăn cơm, mặc quần áo, sinh sống, lợi mình, lợi người, tinh tiến không ngừng".
Căn cứ vào 4 điều chuẩn trên, chúng ta có thể phân biệt dễ dàng ai là minh sư, ai không phải là minh sư, rồi dựa vào 4 tiêu chuẩn đó mà quan sát thẩm tra minh sư mà mình mong gần gũi thì nói chung không thể có sự nhầm lẫn, rồi ngày qua tháng lại dù không gặp được minh sư thì bản thân anh cũng trở thành minh sư…”
Các bạn thấy đó :
Đức Đạt Lai Lạt Ma và Hoà Thượng Thích Thánh Nghiêm đã chỉ cho chúng ta một số nguyên tắc trong đó có bốn tiêu chuẩn để chọn minh sư. Y pháp bất y nhân là một trong bốn tiêu chuẩn hướng dẫn chúng ta trên đường đi tìm thầy tìm học đạo. Câu này có nghĩa là nương theo giáo pháp chứ không nương vào thầy. Lẽ dĩ nhiên, y pháp bất y nhân không có nghĩa là được pháp rồi thì không cần biết gì đến thầy. Học đạo không giống như học các ngành học ở ngoài thế gian, học đạo phải có lòng tri ân tôn kính thầy nhưng không bám víu và thần tượng hóa thầy.
Ngày nay một số trong chúng ta theo thầy không phải vì thực sự cầu pháp gỉai thoát mà vì tình cảm hay biên kiến, hay vì thầy là người nổi tiếng trên thế giới, đông đệ tử xuất gia lẫn tại gia có học vị cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, có chùa to đất rộng, vân vân...đáng tiếc thay cho đạo giác ngộ giải thoát, đạo phá trừ chấp ngã, phá trừ tham sân si.
Có nhiều Phật tử đặt câu hỏi: Sau khi quy y và tu học theo thầy một thời gian dài, cảm thấy không tiến bộ, tham sân si vẫn như cũ, chấp ngã gia tăng nhiều hơn, muốn đi chùa khác tìm thầy khác nhưng làm như thế có phải là phản thầy không. Chúng tôi xin thưa ngay là không có mang tội phản thầy. Khi làm lễ qui y là chúng ta quy y với ba ngôi Tam Bảo: Phật, Pháp và Tăng, chứ không phải quy y với thầy. Thầy chỉ là vị đại diện làm lễ quy y cho chúng ta quay về nương tựa với Tam Bảo. Trong buổi lễ chưa bao giờ chúng ta nói: Con xin quy y với thầy Thích Tâm A hay thầy Thích Tâm B. Hơn nữa, ở ngoài đời, học xong bậc tiểu học, chúng ta phải lên trung học rồi lên đại học chứ đâu có thể học mãi một lớp hay một trường được.
Xưa kia lúc còn tìm đạo, thái tử Tât Đạt Đa đến học với đạo sĩ Alara Kalama, sau khi chứng được thiền "Vô sở hữu xứ" và không học được gì thêm nữa thì ngài từ giã thầy. Kế tiếp ngài đến học đạo với Uddaka Ramaputta, sau khi chứng được thiền "Phi tưởng phi phi tưởng xứ" và không học được gì hơn thì ngài cũng kiếu từ ra đi. Nếu thái tử trung thành ở lại với đạo sĩ Kalama hay đạo sĩ Ramaputta thì chắc ngày nay chúng ta không có Đức Phật và Phật Pháp.
Là Phật tử, muốn có được đời sống an lạc, hạnh phúc, tiến bộ, chóng thành đạo quả giác ngộ thì phải hết sức cẩn trọng trong việc chọn thầy, chọn bạn, chọn pháp môn tu, chớ để tánh hiếu kỳ dẫn dắt, thì mới khỏi oan uổng công phu tu tập suốt cả một đời.
Đọc bài viết này, hi vọng các bạn sẽ ra pháp là tà pháp, ai là tà sư bày chuyện hoang đường nhảm nhí để dẫn dắt mọi người đi vào tà đạo.
Chào KHONGKHONGKHONG!
Rất khâm phục những hiểu biết rất thâm thúy của bạn, rất chính xác sẽ đem lại lợi ích cho thật nhiều người!Mình thấy có nhiều người còn rao bán "Bùa,Ngải" giảm giá nữa kìa hihihii.Bài viết của bạn sẽ cảnh tỉnh được nhiều người đấy!
Mình chỉ bổ sung thế này:
Du bất cứ người thầy nào đi chăng nữa chúng ta chỉ nên gọi là thầy chứ không nên gọi là Sư Phụ vì:
Trước khi nhận ai làm Sư Phụ thì ít nhất chúng ta cần phải có sự hiểu biết về vị nầy ít nhất là từ 7 đến 10 năm. Sau khi biết chắc vị này có đủ các phẩm chất đạo đức cũng như trình độ để "độ" cho mình thi hãy nên tin theo.Con không? Mình khỏi phải bị ai lợi dụng và giúp cho vì thầy đó không có cơ hội để ngạo mạn.
vài lời mong chỉ giao thêm
thân ái!
Ngả nghiêng đồi cao bộc trăng ngủ
Đầy mình lốm đốm những hào quang
ramboman