Nguyên văn bởi
dieungoc2552
(1)---> nụ cười của đức DI lạc mà có ng cảm nhận là nụ cười toe toe mới sợ chứ. CÒn cái nghiên cứu khoa học kia, k chính xác lắm, hồi còn bé, nhà DN đi làm suốt, k có ai cắhm sóc, đã phải tự lo cho mình, có những bất công, nhiều ng bắt nạt, rồi k đc ăn uống đầy đủ, có khi cả vài tháng k biết ăn 1 trái cây nào, vì chẳng có ai mua... k dám trách ai vì ai cũng bận, .. học tiểu học, cô giáo thấy k có ai chăm chút, đưa đón đi học như các bạn khác nên luôn tìm cách đánh mình, điểm mình rất cao nhg k hiểu sao trong sổ thì thấp tè...k có ai để chia sẻ cô giáo almf càng lắm ( j lớn lên mới biêt, cả lớp có mỗi mình k đi học thêm, k fong bì cho cô, nên chả trách lại bị bây)...Ngày đó mỗi lần có chuyện , mình rất sợ và buồn, vì chỉ có 6,7 tuổi k có ng lớn bên cạnh. bạn bè thì bố mẹ đưa đi chơi...sau đó k hiểu sao mình nhìn thấy đức DI lạc ( hồi đó chưa có ti vi), nhg k nhớ là thấy ở đâu, chỉ biết nhìn vào nụ cười của Ngài, tựnhiên trong đầu khác hẳn, tự thầm hứa sẽ phải mạnh mẽ hơn, dù gặp chuyện gì cũng phải đối diện và hạn chế khóc tối đa nhất... dần dần cho đến lớn lên, ai cũng ấn tượng bơi chưa nhìn thấy mặt đã thấy tiếng cười, hoặc tươi thế, chả lúc nào thấy buồn cả, còn đc tặng cả 1 bài thờ dài ơi là dài mô tả nụ cười của mình, nhg bênc ạnhd dó có những ng ghen tỵ, họ luôn nghĩ mình sống hạnh phúc lắm, nên lúc nào cũng cười đc..
QUay trở lại câu nóivề khoa học, kết luận đấy k đúng, ngta có thể vẫn cười mà trong lòng vẫn tan nát, rối bời lo nghĩnhững việc khác...mức độ tuỳ ng, bởi có rất nhiều việc, nhất là liên quan đến sinh mệnh, hoạ nạn..., thì k thể nói cười mầ k nghĩ đến điều gì đc.