Nguyên văn bởi
Tâm_định
TĐ nghĩ người phải quay đầu chính là huynh đó chứ!
Tôi không hợp duyên với MTTG nên không theo có chi là lạ!Nhưng cũng nhờ tu theo MTTG mà tôi mới có duyên với Mật Tạng đó huynh.Ở đây người ta giúp tôi giác ngộ, tu là ban rải phước báu của mình cho chúng sanh, khác với tu mà gom góp phước báu về cho mình. Chính nhờ ngũ bộ chú của MTTG mà tôi thấu tỏ con đường trước mặt của tôi cần phải đi, nó giúp cho tôi có tuệ quan sát trí, một sự nhận định thật sáng suốt về tâm, trước khi và sau khi trì chú. Xin nói rõ với quý vị, tôi tu thiền từ rất lâu thân tâm tôi đã thanh tịnh nhiều lắm, nhưng khi trì ngũ bô chú thì cảm thấy tâm sân của mình trở nên ngày càng mạnh mẻ, tôi quán sát và thấy mình đã trì sai pháp, và cố điều chỉnh, chỉ trì chú ở tại bàn thờ Phật, và thêm nhiều nghi quỹ của Phật pháp.
Sau đó sự cảm nhận về pháp tu MTTG chỉ là giai đoạn khởi đầu, con sông phía trước là đạo, còn pháp là thuyền, thuyền ai tự nấy chèo, pháp nầy cũng không ngăn cản các đạo mà bạn phải theo, thế là tôi chuyển pháp, việc chuyển pháp nầy là do duyên , cũng chẳng ai cầu mà được, có nhiều người được truyền cùng một lúc với tôi, họ cũng chẳng quan tâm hành trì, dù là họ được quán đảnh chính thức từ một đạo sư, mà tất cả các dòng truyền thừa Mật Tạng, đều cho rằng vị nầy là ứng hóa thân của Phật A Di Đà và sẽ dẫn dắt chúng sinh sau nầy. Nói như vậy để cho huynh hiểu rằng những vị được phép quán đảnh phải do chính ĐỨC PHẬT KIM CANG chỉ định, chớ nên có ý xúc phạm họ, họ không phải là những người điểm đạo bình thường như MTTG đâu huynh nhé!
Từ MTTG tôi ngộ được pháp tu mới , tôi vẫn luôn nhớ ơn Thầy Triệu Phước, nhưng lại thấy pháp hành của thầy có nhiều thiếu xót, mà pháp hành là vô cùng quan trọng, tôi đưa lên nghi quỹ tụng: 3 biến đại bi + ngũ bộ chú+bát nhã, nhưng VTHB không chấp nhận, có lẽ vì nếu hành như vậy sẽ không còn thấy các chư vị độ ở gần bên nữa.....mất đi cái ấn chứng vô hình, mất đi cái thần lực và chuyện ông lên bà xuống rồi chăng
Có nhiều vị vì muốn cầu ấn chứng mà tụng đại bi sau khi trì ngũ bộ chú, thì họ thấy ngay cái hiệu quả của tụng đại bi trước khi trÌ NBC như thế nào.
Dù sao đôi dòng cũng không thể gột tả hết tất cả các điều mà tôi muốn nói, chỉ do duyên và tùy duyên thôi, chúc các vị tinh tấn trên con đường cầu đạo.
Amitaba
Tái bút:
Xin gởi Quý bạn câu chuyện nầy
Tuy gần mà xa
Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau ?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
“Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
“Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
Sau cùng ông bảo:
“Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to.
Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
Rồi ngài lại tiếp tục:
“Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”
Ngài kết luân:
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !