Cám ơn nhắc nhở ,giờ cũng đến giờ công phu ,thôi đi hành trì thôi
Printable View
Cám ơn nhắc nhở ,giờ cũng đến giờ công phu ,thôi đi hành trì thôi
H T Tuyên Hoá .......Trích dẫn:
CẢNH GIỚI THIỀN
Ngồi thiền, ngồi tới lúc "trong không thân tâm, ngoài không thế giới, xa xa chẳng còn vật gì" thì mới đạt được cảnh giới "không có ngã tướng, không có nhân tướng, không có chúng sanh tướng, không có thọ giả tướng." Ðó cũng là cảnh giới "quá khứ tâm không thể nắm bắt, vị lai tâm không thể nắm bắt."
Lúc đạt tới cảnh giới, cũng chẳng phải là đắc được "chân công phu", trở thành hay ho ghê lắm đâu. Dù bạn ngồi lâu được một giờ hay mười giờ, nhẫn đến ngồi suốt một tháng hay mười tháng, đó chẳng qua là dấu hiệu cho thấy công phu của bạn có chút ít tương ứng, mới đạt được chút ít cảnh giới khinh an, cứ tiếp tục tham thiền thì bạn sẽ tới cảnh giới Sơ Thiền.
Sơ Thiền, Thiền gọi là Ly Sanh Hỷ Lạc Ðịa, tức là cảnh giới xa rời những vui thú của chúng sanh. Nơi cảnh giới Ly Sanh Hỷ Lạc Ðịa, bạn rất mau nhập Ðịnh. Trong Ðịnh, sự hô hấp ngừng bặt, không thở ra hít vào, hơi thở không đi cũng không đến - giống như con rùa tới mùa đông thì rụt đầu vào mu, đình chỉ sự hô hấp bên ngoài, song sự hô hấp ở bên trong vẫn tiếp tục (đó là hiện tượng "đông miên" ngủ suốt mùa đông của một số loài vật).
Bấy giờ, người tham thiền tuy trong Ðịnh ngừng thở, nhưng khi xuất Ðịnh thì vẫn hít thở như thường. Các bạn hãy chú ý! Nếu tới cảnh giới này, các bạn chớ khởi vọng tưởng: "Sao Tôi không thở gì cả!" Khi vọng tưởng ấy nảy sinh thì hô hấp sẽ tiếp nối ngay tức khắc; do đó các bạn không thể thiếu dè dặt, bởi vì nếu không cẩn thận thì bạn sẽ mất cơ hội, phải làm lại từ đầu.
Từ Sơ Thiền, nếu tinh tấn tu tập, bạn sẽ nhập vào Nhị Thiền. Nhị Thiền, Thiền gọi là Ðịnh Sanh Hỷ Lạc Ðịa, tức là thường xuyên ở trong định thì sẽ nảy sinh sự vui vẻ, an lạc không thể tả. Ðó là cảnh giới:
"Thiền duyệt vi thực,
Pháp hỷ sung mãn."
(Vị Thiền là thức ăn,
Sung mãn niềm vui Pháp).
Tại cảnh giới Ðịnh Sanh Hỷ Lạc Ðịa, trong Ðịnh bạn chẳng những không thở mà mạch tim cũng ngừng đập. Cần phải lưu ý rằng mạch chỉ "ngừng đập" chứ không phải "hết đập"; đến khi xuất Ðịnh, mạch sẽ bình thường trở lại.
Từ Nhị Thiền tiến tu thì nhập vào Tam Thiền. Tam Thiền, Thiền gọi là Ly Hỷ Diệu Lạc Ðịa, nghĩa là xa rời mọi sự hoan lạc thô tháo, chỉ còn niềm vui vi tế, đạt được sự an lạc vô cùng vi diệu. Lúc ở cảnh giới Ly Hỷ Diệu Lạc Ðịa, thì trong Ðịnh không những hơi thở và mạch tim ngừng lại, mà cả ý niệm cũng ngừng bặt, hệt như người chết vậy. Khi ý niệm ngừng thì mọi ý tưởng vẩn vơ cũng hết.
Khi hơi thở ngừng lại, máu huyết hết dưỡng khí nên sự tuần hoàn cũng đình chỉ, do đó tim không hoạt động, không có mạch nữa. Lúc ấy, tạp niệm chẳng còn. Giả sử hơi thở là gió, mạch là sóng, ý niệm là nước - nếu không có gió thì sóng lặng, nước tự nhiên bình tịnh; đó chính là đạo lý "gió ngừng, sóng lặng" vậy. Tình trạng ấy là tác dụng tạm thời trong Ðịnh, chứ không phải là trạng thái "khí đoan" khi chết. Bạn muốn lúc nào, nơi nào khôi phục lại hơi thở hay mạch đập thì chúng lại bình thường hoạt động.
Từ Tam Thiên tinh tấn tu Thiền Ðịnh thì vào cảnh giới Tứ Thiền. Tứ Thiền, Thiền gọi là Xả Niệm Thanh Tịnh Ðịa, nghĩa là xả bỏ niềm vui ví diệu của Tam Thiền, tâm niệm thanh tịnh. Hơi thở ngừng, huyết mạch ngừng, song cảnh giới ấy phải diệu, bổn nhiên thanh tịnh mới hiện tiền.
Bạn nhớ nhận lầm cảnh giới này là xuất sắc hoặc hay lo lắm. Ðó bất quá chỉ là cảnh giới Tứ Thiền mà thôi, chưa phải là hiện tượng chứng quả vị. Ðó vẫn còn là địa vị phàm phu, bởi vì dục vọng chưa đoạn tuyệt. Nếu ở chỗ này bạn dũng mãnh tinh tấn tu phép Tà-định của ngoại đạo thì sẽ tiến vào Vô Tưởng Thiên, thọ hưởng cảnh giới vô cùng Chánh thọ, thì sẽ tiến vào ngũ Bất Hoàn Thiên, tức là cảnh giới của kẻ chứng quả vị.
Nếu bạn chứng Sơ-quả A-la-hán (quả vị Tu-đà-hoàn), thì chẳng những trong Ðịnh bạn không có vọng niệm, mà ngay cả đi đứng nằm ngồi cũng đều không có vọng tưởng, không có chấp trước.
Tôi được cảnh giới Sơ-quả là chỉ mới đoạn được tám mươi tám phẩm Kiến-hoặc (sự mê mờ ở cái thấy) trong Tam Giới mà thôi, và còn phải trải qua bảy lần ra vào sanh tử nữa; chứ chẳng phải chứng Sơ-quả là nhập Niết Bàn được đâu.
Lúc tới được sơ quả, bất luận là gặp cảnh giới gì bạn cũng không bị dao động, mà "đối cảnh vô tâm" (gặp cảnh, không khởi tâm tưởng), chỉ có Ðạo-tâm, chuyên nhất tu Thiền. Giả như bên ngoài cảnh giới có trang nghiêm đến mấy, đẹp đẽ cỡ nào, dù là gái đẹp, dù trai bảnh, cũng chẳng thể làm tâm bạn động dao, lay chuyển. Lúc bấy giờ bạn chẳng tham tiền tài, chẳng tham sắc đẹp, chẳng tham danh vọng, chẳng tham ăn uống, cũng chẳng tham ngủ nghỉ nữa. Mọi thứ đều không tham. Ðạt tới cảnh giới ấy mới được gọi là chứng quả vị. Kẻ chứng Sơ quả A-la-hán thì khi đi không phát ra tiếng động bởi vì chân họ luôn cách mặt đất ba phân. Vì sao vậy? Vì bậc thánh nhân đã đắc quả luôn có lòng từ bi, sợ rằng sẽ đạp chết mấy thứ trùng kiến, nên mới đi trong hư không.
Các bạn hãy chú ý! Không được chưa chứng ngộ mà xưng là chứng ngộ, chưa đắc quả mà tự xưng là đã đắc quả, bởi như thế là phạm Giới Vọng-ngữ, tương lai phải đọa địa ngục kéo lưỡi. Tôi phải nói trước cho các bạn rõ; tin hay không thì tùy bạn. Trong đạo Phật có kẻ chưa khai ngộ mà cứ tự rêu rao là đã khai ngộ - đó là hành vi không thể chấp nhận được. Dù bạn đã khai ngộ, bạn cũng không nên nói với kẻ khác: "Tôi khai ngộ rồi! Tôi có Ngũ Nhãn, Lục Thông rồi nè!"
Bạn chớ tuyên truyền về mình, tự mình đi bán quảng cáo, bởi vì như thế thật chẳng có ý nghĩa gì cả! Ngay cả Phật, Bồ-tát, các Ngài cũng không tự mình tuyên truyền, quảng cáo. Nếu ai biết có vị đó là Bồ-tát hay có vị là Phật hóa thân hiện ra cõi đời, lúc ấy bị Bồ- tát hay vị hóa Phật kia sẽ đi mất (nhập diệt).
Vâng, tôi đâu có đến đó đâu! Tôi chỉ biết có 1 Niệm, là ở trong Niệm mà ko có Niệm thôi ạh, còn chữ ly thì với tôi là 'ở trong tướng mà ly tướng', ly tâm thì quả thực tôi ko biết.
Một thước sóng, một thước nước; một thước nước một thước sáng. Tôi ngu muội nên phải còn phải học nhiều, cảm ơn bạn!
nói tự ly ý là do thấu triệt các pháp , nên thấy rõ ... nên nó tự ly ... chẳng do phương tiện .
1 niệm hay vô niệm là phương tiện , vốn đã đầy đủ ... do nơi ... mà vào ... ko có cửa .
chỉ những ai trực tin ... do nơi đó ... liền thấy mình ... đồng với .... có đủ ... tất cả như thế ... tin nhận mà vào .
khi nào tự ly tướng sẽ hiểu ... có người tu muôn kiếp ... nhưng chỉ uổng công ... vì ko thấy ....
chớ nghĩ như vậy mà lầm , điên đảo chỉ uổng công ...
địa vị là cái gì ? nó có hình tướng sao ?
tin nhận lại là cái gì ? sao không thể tin nhận ?
kiến chấp là cái gì ? nó có thật sao ?
nên tư duy ... khi nào đến sẽ biết .
dùng huyễn tu huyễn
độ huyễn vô vàn
thành chủ tử phật
không có người độ
vạn pháp như thị
chẳng có đối đãi
giả lập phương tiện
độ người hữu duyên
giác tánh viên mãn
chẳng phân thứ lớp
ly tướng tức giác
năng sở đều lìa
thường giác hằng chiếu
như nơi hư không
chẳng sanh hoa đốm
mang địa vị ra đây mình xem nào ? hỏi hoài không thấy chán à ?
Ha ha , tứ thiền là xả định không còn định đâu, một câu trả lời đầy đủ cho thực chứng tứ thiền, do lời nói nầy ngủ ngầm trong tâm nên huynh Linh Tinh nói bà bà tu theo ma cũng phải.
Muốn đạt tới tứ thiền là phải xà niệm thanh tịnh địa , xa rời cả cái thanh tịnh nhất, kể cả cách ly sự sống, dứt bặt hơi thở, vượt qua thanh tịnh , để đi tới thực chứng rốt ráo trong đại định của trí huệ, không tầm, không tứ, không vướng mắc bất kỳ thứ gì của dục giới .
Thôi ga tê về nói chuyện với cái đầu gối còn vui hơn he!
hay lắm ... ha haaaaaaaaaaaaaaaaaa ...... chỉ là vui thôi ... chớ có tin là thật !
dù sao ... cũng là ... ngày trước ... cũng vậy nên hiểu .
chỉ là tại sao không thể ? chỉ do chưa đủ duyên , chẳng thể cưỡng cầu ... hic hic ..... hu hu hu .....................
Án , bồ địa thất ....
Bởi thế nên mới nói là tu hành, nương theo Chánh pháp, đừng vội xa lìa Phương tiện vì chấp nơi Không của lời Phật nói, đó là một hành trạng khác hoàn cảnh khác. Dùng Ngũ trí làm phương tiện song cũng phải biết lìa là tốt, nhưng đó là khi tự lìa không do nơi đối đãi, mà như vậy thì chắc hẳn ko còn ngồi đây mà nói năng. Đúng là có nhiều người còn bám đầy vào phương tiện nhưng lại tưởng rằng đã vượt thoát, vì vậy Tu hành thực ra như đi trên dây giữa ko trung của vực sâu không đáy. Cẩn thận vẫn là hơn, ko đốn thì tiệm - đều là Nhất thừa, chớ nên xem nhẹ. Một lời Niệm đúng lúc còn quí hơn ngàn câu!
Phương tiện do huynh Vân Quang, LinhTinh, Gate, Tamdinh,... đưa ra là rất hay, nên học hỏi. Huynh ấy rất thành tâm và có thực hành, thực... đó. Với tôi thì huynh đó đáng là bậc Thiện trí thức vào thời này (thành thực ah nha)
Xin cảm ơn!
chờ người từ quá khứ ... sao thật xa vời ... hic hic
giữa trán kêu tách tách như giọt mưa rơi bên thềm là gì nhỉ , trên thân lâu lâu nó tách 1 cái lạnh như giọt nước đá là gì nhỉ
giá như có 1 con trâu ăn đá thi hay biết mấy , giờ chỉ toàn ăn cỏ là nhiều ...
Thôi đi huynh Ga tê, thôi đi lão Ai Tu, thôi đi cả nhóc Hoa Sen, hôm nay áp dụng theo cách của huynh Ga tê thì mới vào lại cái cảnh được ấn chứng ngày trước khi HS tu thiền ở một trung tâm thiền chi nhánh của ngài thiền sư Tejaniya dạy pháp niệm Tâm ở miền tây, HS thấy rằng nói chuyện vô ích như cãi nhau với bà Minh Đài (bà này tên Vô Định tức là không có biết định là gì, nên cãi làm gì cho mệt xác!) thì khác nào như đập đổ căn nhà của mình, rồi lại phải mất công ngồi xây lại từng cục gạch, nhảm nhỉ và vô vị lắm. HS hiểu là những sự chia sẻ của huynh Ga tê và lão Ai Tu là đúng vì HS đã có trải nghiệm ít nhiều, còn của Minh Đài thì đúng như bà ấy tuyên bố :
Vậy chúng ta cũng nên tôn trọng bà ấy đi, cãi làm chi với người không biết mình là ai, HS biết tình trạng bà này lâu rồi và cũng được chư vị vô hình báo cho biết rồi, ở diễn đàn này có ai ưa thích bà đâu, ai nghe tới bà này cũng chán bỏ xừ... các huynh cãi chio cho mỏi tay mệt óc... HS thấy nhập định được thì nói chuyện với bà này chẳng bằng HS ngồi chơi game còn sướng hơn nghe bà này lải nhải... Các huynh có nhập định thì chia sẻ cho HS qua tin nhắn cho dễ, bà này sẽ không hay biết gì mà phá hoại được. Bà này nhây lắm, hôm qua nói khác hôm nay nói khác, cực kỳ dai nhách !Trích dẫn:
HIỆN bây giờ chúng ta đều đang tu với ma ,chẳng lẻ LINH TINH đang tu với PHẬT hả
Bây giờ HS càng thấm thía khi các vị chân tu dù không biết nhau nhưng đều xa lánh bà Vô Định này khi họ tiếp xúc với tính tình cố chấp bảo thủ của con người này !
MÔ PHẬT THẬT LÀ HOAN HỶ ,NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
bà này nổi tiếng khắp diễn đàn TGVH = tai tiếng, nhây nhô, dai dằng, lóc cóc, vụng vặt
hic chứng quả lựu , hay quả đạn hỉ
dùng phương tiện tu hành mà chứng được , để biết rõ là hay chưa thì dụng vài câu là biết chứ gì , nếu là bậc như lai thì lại rất dễ nhận ra , pháp vẻn vẹn vài chữ
Nam mô dược sư lưu ly quang vương phật.Mong các đạo hữu hãy hoan hỷ mà thể hiện đúng tinh thần phật pháp.
Thanks all
Gởi huynh QLac bài giảng của Đức Như Lai cho ngài Mục Kiền Liên về 8 pháp trị buồn ngủ khi ngồi thiền. Bài này được Phật giảng khi ngài Mục Kiền Liên chưa đắc quả.
Phật bèn dạy tám phần pháp giải trừ chướng ngại hôn trầm (buồn ngủ) như sau:
1/ Này Mahà Moggallàna! Ðừng nghĩ rằng có cơn buồn ngủ đang ở trong ông, rồi chú ý đến nó. Giữ tâm như thế cơn buồn ngủ sẽ biến mất.
2/ Nếu làm như vậy mà hôn trầm không đi mất thì ông nên nhớ lại những lời dạy của Như Lai và suy ngẫm. Khi ông nhớ đủ, rồi soi xét ý nghĩa giải thoát thì hôn trầm sẽ biến mất.
3/ Nhưng nhớ đủ Phật ngôn như thế mà hôn trầm không biến mất, thì ông nên lập lại sự phán xét ấy một cách chi tiết hơn về các pháp hữu vi của Như Lai đã dạy, hôn trầm sẽ theo đó mà biến mất.
4/ Nhưng nếu hôn trầm cũng không biến mất thì ông đem tâm ý vào xúc giác, cọ mạnh đôi vành tai và xoa bóp tứ chi thì hôn trầm (hay cơn buồn ngủ) sẽ biến mất.
5/ Khi làm như vậy mà hôn trầm cũng không đi mất thì ông nên đổi oai nghi, để tâm và ý duyên vào động tác, như đứng dậy đi rửa mặt bằng nước mát, rồi phòng tầm mắt quan sát tất cả mười phương tám hướng. Ðoạn ông nhìn lên bầu trời, quan sát mọi tinh tú, không gian, thì hôn trầm sẽ biến mất.
6/ Nhưng nếu làm như thế má hôn trầm vẫn không biến mất thì ông nên chăm chú đến ánh sáng. Nếu ấy là ban ngày thì lấy ánh sáng mặt trời làm đề mục. Ban đêm thì lấy ánh sáng tinh tú (trăng, sao) làm đề mục. Ðây là cách làm cho tinh thần xán lạn không bị ú ám, hôn trầm sẽ biến mất.
7/ Nhưng nếu dùng ánh sáng bền ngoài mà hôn trầm không biến mất thì ông quay lại soi xét nội tâm. Lấy nội tâm làm đề mục và cố gắng xem kỹ từng ý nghĩa, giống như lấy ánh sáng tinh thần để rọi thẳng vào tâm thức để thấy rõ từng chập tư duy khác nhau , đừng để một thứ tư duy nào hiện lên trong đầu ông mà ông không biết, đồng thời ông đứng dậy đi kinh hành. Làm thế hôn trầm sẽ biến mất.
8/ Như thế mà hôn trầm vẫn không biến mất thì ông có thể nằm xuống, biết rõ mìmh đang nằm như một con sư tử: vai mặt ở dưới, vai trái ở trên, hai chân duỗi thẳng, kê lên nhau, giữ trong tâm một ý niệm mạnh mẽ là: "Ta phải biết mình toàn thân đang nằm như thế nào? Nếu thân thể ta mệt mỏi thì ta để cho nghỉ ngơi, nhưng ta không say đắm trong sự nghỉ ngơi ấy!" thì hôn trầm sẽ biến mất.
- Này Mahà Moggallàna! Ông nên tinh tấn hành trì tám phương pháp này!
(theo Anguttara Nikàya VII 58: Tăng Nhất A Hàm số 58).
http://www.budsas.org/uni/u-muckienl...ienlien-02.htm
CỮA ÂM DƯƠNG đóng mở sớm khuya liền ...cờ huyền diệu khó lường SINH với TỬ
.....................
XE NHẬT NGUYỆT dảy duôi xuôi ngược mải ..kiêp phù sinh khôn tính HỬU hay VÔ
.............................
THỰC Ra HỌC TRÒ CÃM THẤY CŨNG ĐÃ ĐŨ RỒI ..NHƯNG không ngờ TRONG NÀY CÒN CÓ QUÁ NHIỀU cao nhân HỌC NHIỀU HIỄU RỘNG .....nên có đôi lời tậm sự
THƯA CÁC BẠN chúng ta TU HỌC là muốn tìm cầu sự GIÃI THOÁT
như thế nếu là 1 hành giã TINH TẤN tu học ..dùng thời gian đễ suy niệm chân lý hành thiền để tìm thấy GIÁC NGỘ khi chưa đắc đạo thì ngày đêm lo tu hoc vậy theo các bạn suy nghĩ ..có thời gian rãnh hoặc dư thừa đễ tranh luận hay chăng ...
đồng ý với các bạn trẽ ..tu là phãi học ...học đễ biét rồi mới thực hành ...nhưng CÁI BIẾT ...CÁI NGỘ...CÁI CHỨNG...VÀ CÁI RỐT RÁO ...là một cáI thấy biết của NỘI TÂM THANH TỊNH không hề dính mắc trần cãnh KỄ CÃ CHÂN LÝ CŨNG KO HỀ DÍNH MẮC
cái biết này nhờ sự HÀNH TRÌ MIÊN MẬT mới có ..không phãi chĩ học biết rồi nói như PHẬT thì gọi là ĐẮC ĐẠO
THƯA CHƯ ĐỒNG HỌC ..chúng ta đang trong trói buộc ..còn chưa biết mình là AI ..có nghĩa là chúng ta còn VÔ MINH che lấp cho nên lời nói TUY ĐÚNG..VÌ SAO vì chúng ta nói toàn là lời cũa chư PHẬT ..chư TỖ ... nếu suy ra thì đó là chúng ta đang nói vể sự HIỄU BIẾT cũa người khác
NHỮNG LỜI NÀY KHÔNG PHÃI LÀ THẬt CŨA CHÚNG TA
thưa các bạn ...các bạn có bao giờ để tâm suy nghĩ rằng TẠI SAO NGÀY XƯA TU DỂ ĐẮC ĐẠO
còn ngày nay TU HOÀI KHÔNG MẤY NGƯỜI CHỨNG NGỘ .
quá dơn giãn phãi không các bạn ..CHĨ VÌ CHÚNG TA HỌC QUÁ NHIỀU ...BIẾT QUÁ NHIỀU ..nhưng thực hành thì quá ít
ngày xưa những bậc TÔN TÚC hành trì như thế nào ...nếu chúng ta chịu khó BẮT CHƯỚC CÁC NGÀI hành trì ..thì chúng ta cũng ít nhiều dc như các ngài phãi không các bạn ....các bạn phãi BIẾT rằng ..NGƯỜI LÀM ĐƯỢC ẮT TA CŨNG LÀM ĐƯỢC
VÀI lời tâm sự ..nếu có sai sót ..mong dc các bạn hoan hỹ
nguyện cho tất cả chúng sanh đều vào cứu cánh VIÊN GIÁC
thân