có hai con ngố ngồi đợi ăn trông thật thương
thôi thì sang tướng, ép cuộc tàn
--> yêu 2 câu này nhất đấy tuy hơi thô :rock_on:
Printable View
---------------------------------------------------------------------------------------
Trích dẫn:
Nguyên văn bởi Copy-Paste
Thơ của Mãn Giác Thiền sư
Cáo Tật Thị Chúng
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
告疾示眾 Cáo Tật Thị Chúng
春去百花落 Xuân đi trăm hoa rụng
春到百花開 Xuân đến trăm hoa cười
事逐眼前過 Việc đời qua trước mắt
老從頭上來 Già đến trên đầu rồi
莫謂春殘花落盡 Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
庭前昨夜一枝梅 Ngoài sân đêm trước một cành mai
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
(Xuân qua, trăm hoa rụng
Xuân tới, trăm hoa cười
Trước mắt: việc đi mãi
Trên đầu: già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước nở cành mai
Bài thơ cổ hay quá vào đề đơn giản dung dị nhưng vẫn măn mà:
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Những người cao tuổi mới thấy sự trưởng thành qua năm tháng vất vả rồi đên năm tháng thái lai
Thân
470525
__________________
GIA ĐÌNH VÔ HÌNH
------------------------------
05-11-2011, 12:46 AM
shamsham
Nhất Đẳng
sham đọc đi đọc lại vẫn thấy ngờ ngợ 6 câu cuối,ko biết các bạn thấy sao ?
06-11-2011, 08:28 AM
AI TU
Nhất Đẳng
ỡ đời như giấc chiêm bao
làm chi mà phãi lao đao cho đời
vậy nên say suốt đêm mai
bên cây cội trước nằm dài khểnh chân
tỉnh rồi chợt ngó trước sân
tiếng chim đâu đã nghe gần trong hoa
ngày chi ?? thử hõi cho ra???
gió xuân đường dục canh già véo von
cãm thương lòng nhửng bồn cồn
đoái trông cảNH vật ..giốc luôn chén quỳnh
hát nghêu ngao chờ trăng thanh
lời ca vừa dứt ...mối tình đả quên
sưu tầm
--------------------------------------
06-11-2011, 10:41 PM
shamsham
Nhất Đẳng
bài thơ của bạn AI TU là được sưu tầm sao ?
----------------------------------
07-11-2011, 07:26 AM
AI TU
Nhất Đẳng
dạ đúng vậy ..ihhihihihhii
sham thấy dc chăng ...nếu dc mình sẽ sưu tầm tiếp
thân
--------------------------------------------------
07-11-2011, 09:01 AM
shamsham
Nhất Đẳng
nói ra sợ mất lòng quá,sham cám ơn bạn nhiều,nhưng bạn có thể đưa những bài " đặc biệt hơn" có được không,xin lỗi nha,mình quen nói thẳng
------------------------------------------------
07-11-2011, 10:54 PM
Hoangnhatmai
Đai Đen
Mạo muội... có thể Nhật Mai góp chút ý mọn quá trể cho bài phúng điếu. Nhưng thấy mọi người vẫn có ý thành nên Nhật Mai xin có đôi dòng trong bài phúng điếu của chủ box... được chút góp cũng chỉ là thành ý chứ không phải này kia.
Nhật Mai nghĩ trong một bài phúng điếu bác nên xen kẽ những câu cảm thán diễn tả cảm xúc sẽ diễn tả thêm phần nào lòng của con cháu ạ . Vì gõ cách ra giống bài của bác nó lâu nên Nhật Mai xin không gõ phím cách .... thứ .
Than ôi ....
Kênh gà vùng đất thanh xuân
Bỗng đâu con tạo xoay vần ngẩn ngơ
Ngày mất
Sông Hoàng long lệ tràn thương nhớ
Núi Kênh gà mây phủ mầu tang
“Ơn cha chưa chút báo đền,
Cúi trông hổ đất, ngửa lên thẹn trời.”
Nào đâu
Cây cổ thụ ngàn năm khó thấy
Người bách niên, thọ thật khó tầm
Bệnh hiểm thất thần cha lâm
Tứ phương con cháu lệ ngầm về chăm
Láng giềng đến người thăm câu hỏi
Cầu chúc cha mau khỏi chóng qua
" Phúc phần cha lớn khỏi mà !!!!! "
Nào đâu cha vôị lìa xa cõi trần
Cha ơi ...
Nhớ những lúc muôn phần khó nhọc
Như những mùa tháng tám ngày ba ,
Mẹ cha cơm nhường cả ta
Để đàn con trẻ no ra, cha cười ... !
Lời giáo huấn chúng con ghi tạc:
Có đức tin,tốt đạo đẹp đời
Nhớ cha kể lại khúc nhôi
Cho cháu,chắt, chút nhớ lời mà nghe
Kể sao hết công cha nghĩa mẹ
Đo làm sao núi Thái, nước nguồn
Vườn Hồng cha mẹ vun trồng
Hai trai, ba gái đẹp lòng, hỡi cha ?
Cha hỡi....
Chi em gái đã thành gia thất
Ba chị em cháu chắt đầy đàn
Nếu hai trai vẫn vuông tròn
Thì cha đâu phải lòng còn âm u
Thái em đó nghĩa vụ đã thành
Phục viên về hai bốn xuân xanh...
Than ôi
Nghĩ trời đâu chỉ sự lành
Cha đi, con nhớ khóc thành suối tuông
Vườn lộc hoa: mặt ủ mày buồn
Cháu con cùng chắt tuông lệ sầu
U hu....
Hai bảy cháu, xót thương nhiều.
Bốn sáu chắt nhớ, đủ điều khóc than,
Tám chút, khăn đỏ lòng đau quặn:
Khóc than cha vang dậy cả vùng
Thương cha nước mắt lưng tròng
Ước mong linh dược: gan rồng, thuốc tiên
Ngót trăm năm đời cha hưởng thọ
Như than hồng trong bếp ngàn dần
Cho dù có đến thuốc thần
Không còn cứu được một phần. ới cha !
Cha hỡi ...
Cha tìm chốn thiên đường cực lạc
Chúa dang tay dắt rước bên người
Cha về với đức chúa trời
Xin cho con, cháu ơn người chở che:
Con xin chúa ban cho thịnh vượng,
Phúc thêm tăng, lộc phát thêm son,
An khang ở với cháu con,
Dòng họ rạng rỡ như còn có cha.
Trăm năm biết mấy mươi giờ,
Ruột gan con lại thương cha mấy lần.
Khăn tang áo trắng trên thân,
Con, cháu, chắt, chút chứa chan lệ nhòa
Cha ơi ............
Kênh gà ngày Tháng Năm 2011
Con cháu chắt chút
cùng bái khấp
----------------------------------------------------------
mem..........ĐÂU??? ĐÂU??? BAO GIỜ LẠI HỘI NGỘ NHƯ NGÀY XƯA!!!???
@ Bác 470525 lên tiếng đi nào. Xin mời :coffee:Cà phê:Cà phê:Cà phê:Cà phê:Cà phê:
"Phong lưu"
NGÀY XỬA, NGÀY SƯA.....Các bậc Lão Tiền bối..........
các thôn nữ ven HỒ TÂY chiều bỏ chè vào hoa sen.
Sáng mai các thôn nữ đi thuyền hái hoa sen, gỡ chè
trong hoa sen, hứng nước sương đọng trên lá hoa sen
(nghiêng lá sen) cho giọt sương chảy vào một bình đất
Hai cao tăng(hai tiền bối) ngồi thuyền uống nước chè
đánh cờ, ngâm thơ....xa xa ở các thuyền khác vọng đến
tiếng tỳ bà......
Bi chừ: bao tử là mục tiêu xố một :laughing:
có hai con ngố ngồi đợi ăn trông thật thương
thôi thì sang tướng, ép cuộc tàn
--> yêu 2 câu này nhất đấy tuy hơi thô
xoáy vô can,vô can xoáy tự nự xoáy
tấc vô tinh,ngả giấc tức tự vô minh
thuật hưng huyền hoặc giác thân huyền thuật.
miên man câu thơ tôi đã mất 1 điều đáng quý.
e mất gi vậy, c vừa mất đt xong, k tiếc đt, tiếc những sđt quý giá trong sim, hic, muốn lấy lại k dễ , mà cũng k có ai có để xin lại đc, haiz
mất dt thảm nào em nhăn tin ma` ko trả lời,nhưng mà mất lâu rồi chứ đâu phải hôm nay đâu.
em ko mất về vật chất nhưng tinh thần có mất đôi chút,chắc sẽ lấy lại nhanh thôi.
chị mua cái mới mà dùng đi ! sách chị mượn của em đọc xong chưa ?
lâu lắm mới thấy hồn về :batting_eyelashes:
2 c e dạo này nh chuyện xui rủi nhỉ, sắp bằng mềnh rồi ý :feeling_beat_up:
nhân nói chuyện sách. hôm nào c lấy quyển kinh ĐTPQ nhá. hehe
thế giới ảo,sách thật,lấy ở đâu ?
e iu nói j thế
cái j ảo? thật lù lù ra còn bảo ảo thì đúng là ảo quá rồi. khục khục
em nói thế giới vô hình ảo
em nói sách thật
chị hỏi cái gì ảo em không biết
chị nói cái gì thật lù lù em cũng không biết
và em còn không biết là có phải nói em hay không nữa
ờ. khục khục
mưa nhỉ. cuối tuần này có "ngày j đó", của "một ai đó". có j hôm đó mà rảnh c lấy sách nhá
e ko hiểu lắm !!!
uhm. thôi có j đến đợt đó c rủ.
hôm trc gặp c L, c ý hỏi thăm e sh, bảo dạo này còn gầy như mắm nữa k
hì,em vẫn vậy.em đang viết bài thì bị mất,thế là không gửi được,xem ra phải đơi đến khi nào có hứng mới viết lại thôi
lạ nhỉ,htrc c trả lời sh rùi cơ mà,sao bây j k thấy bài viết đó nhỉ
C đã nói c đọc rất lâu rùi mà, nên c có muốn mượn đâu, e cứ bảo c phải chọn 1 cuốn mang về đọc, khi nào đọc xong thì trả mà. 3 cuốn lận, khi nào đọc xong c trả luôn. c k thích làm gì dở dang nên k đọc nữa cùgx k đc nên c sẽ đọc hết, e đành phải chờ thui,hehe
ngồi tắm trong màu ánh sáng trắng sữa của đêm rằm chờ đợi thời khắc của một buổi lễ hàng tháng,tôi như hòa mình tan biến trong màu trắng sữa hư ảo,khoảnh khắc buổi lễ sắp được diễn ra tôi rửa chân tay rồi ôm 1 chậu cây đặt lên bờ tường hiên nhà,dưới màu trắng sữa ngà ngà được pha trộn với màu xanh của cây rồi màu đen của màn đêm tôi nghiêm chỉnh nhìn ngắm 1 hồi lâu cho đến lúc 12h15 phút thì tôi bắt đầu xoay.xoay ngược châu cây đến vòng thứ 7 rồi lại xoay xuôi về vị trí đến vòng thứ 6 thì bất thình lình tôi lỡ làm trượt tay , châu cây rơi xuống vỡ toang,tiếng mảnh sành rít trong đêm tối cọ vào với nhau vang vọng làm tôi ngẩn ngơ đứng nhìn,từng cụm nhỏ cây đổ dạt về 1 phía trồi lên những cái rễ mỏng manh,đất cát văng tứ tung trùm cả lên chân tôi,rồi bỗng nhiên như có con gì đang lổm nhổm chui ra khỏi đống hỗn độn dưới ánh sáng của đêm trăng rằm tôi thấy nó màu đỏ,1 màu đỏ thẫm đang trồi lên,từng cục , từng cục 1. tôi chìm chăm chú nhìn từng cục màu đỏ thẫm chui ra từ gốc cây,nơi có mấy cọng rễ nhỏ trồi ra.định thần lại sự việc tôi lấy lại bình tĩnh từ từ vun những cục đất bắn ra tứ tung lại với nhau rồi lấy 1 chậu khác trồng vào,coi như mọi thứ chẳng có gì xảy ra,tôi đặt lại chậu cây về chỗ cũ thì bỗng phát hiện ra từng đường vòng sắc nét được tạo ra khi tôi xoay chậu cây thật kỳ diệu,chúng đan xen vào nhau,cắt chéo nhau,đè lên nhau tạo ra những đường cong kỳ ảo khiến tôi có cảm giác đã từng được nhìn thấy ở đâu đó,nhưng vẫn không thể nhớ ra được nên tôi đặt xong chậu cây liền đi rửa chân tay thì phát hiện ra trên ngón tay mình xuất hiện 1 vết cứa làm máu chảy ra từ lúc nào không hay,tôi rửa sạch rồi sát trùng và băng bó lại chuẩn bị đi ngủ.
nằm 1 hồi lâu tôi thấy tay mình tê tê giật giật lại còn nhức nhối kinh khủng khiến tôi không sao chịu được đành phải tháo vết băng ra kiểm tra xem ngón tay có bị làm sao không thì thấy nó vẫn bình thường nên tôi lại băng lại rồi cố gắng đi ngủ,khác với lần trước thì lần này sau khi ngả lưng tôi chìm đắm trong 1 cơn mộng hư ảo.một màu trắng xóa bao phủ khắp nơi có 1 con đường nhỏ màu đỏ thẫm hay có thể nói nó được trải 1 tấm thảm dài chạy dài xuyên suốt không thấy điểm kết thúc,tôi lững thững đi trên tấm thảm màu đỏ thẫm chỉ 1 mình tôi thì không đúng vì còn có 1 người nữa,nhưng không đi cùng tôi và hình ảnh về người đó cũng không xuất hiện mà chỉ là dấu vết của hai bàn chân trắng toát được in trên nền đỏ thẫm,tôi bước 1 bước thì vết chân lai nhích 1 bước và cứ thế,mọi vật xung quanh không thay đổi, không có gì khiến tôi chú ý,chỉ có bàn chân nhỏ màu trắng từ từ hiện lên mà thôi,tôi miên man bước đi đến khi bừng tỉnh dậy.
12h45 tôi mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh và nhớ lại giấc mơ,1 giấc mơ kỳ lạ đến với tôi trong thoáng chốc,tôi không sao nhắm mắt được nữa,ngón tay tôi bắt đầu nhức nhối kèm theo từng nhịp tê tê lạ thường,tôi lại 1 lần nữa tháo băng ra để xem thì thấy xung quanh vết cứa hình thành 1 đường thâm bao bọc vết rách ra trên tay,vết rách chỉ 1cm thôi nhưng vết cứa thì gần như lan hết ngón tay khiến tôi bắt đầu thấy khó chịu và băn khoăn không biết làm gì nữa,tôi đã sát khuẩn rất cẩn thận thế mà tại sao lại có thể xảy ra chuyện này được chứ,tôi run rẩy bước ra ngoài hiên nơi có châu cây rồi đứng nhìn nó 1 hồi lâu sau rồi bất giác tôi đưa tay tìm bao thuốc lá.những làn khói mỏng hòa cùng màu trắng sữa của đêm trăng rằm bay lên tao ra hình thù kỳ dị rồi tan biến,tôi mong rằng 1 chút nicotin trong điếu thuốc có thể làm giảm bớt cơn đau trên tay tôi,nhưng quả thức bất lực,đồng hồ đã chuyển sang hơn 1h đêm,tôi ngại ngùng nhìn lên điên thoại,trong đó có người có thể giúp được tôi,nhưng giờ đã muộn,tôi có thể chịu được đến ngày mai rồi gọi chắc cũng không sao,nhưng những cơn đau nhức đã khiến tôi không cầm lòng được vậy là ... tôi đã gọi.
thưa thầy ... cây Đại Phù Bạch Ngải của con nó bị vỡ,con làm vỡ chậu,con bị đứt tay lúc nào không biết nữa,tay con giờ nó bị nhức.
thầy nói "thầy phải nhìn mới hiểu được, con có thể qua đây".
nghe giọng thầy tôi biết thầy chưa ngủ,chắc thầy vẫn đang ngồi tụng kinh văn hay bận việc nào đó nên tôi sỏ vội chiếc quần dài rồi dắt xe ra ngoài,từ nhà tôi đến chỗ thầy không xa,đi chừng 5 phút đã tới nơi,tôi thấy thầy đang ngồi gõ mõ tụng kinh trên tông đường nên vội vàng tắt máy rồi dắt xe vòng vào sâu sau chùa.ban đêm ngôi chùa như bị rơi vào không gian vô hoặc,không một động tĩnh gì ngoài tiếng mõ vang lên đều đều kèm theo giọng thầy lúc ồm ồm,lúc thì thanh thanh trầm bổng,tôi đứng ngây người nghe thầy tụng kinh,thây tụng hay quá,cho dù tôi không hiểu nhưng tôi có cảm giác tôi có 1 chút gì đó liên kết được với những vần điệu được vang lên.
"Mộc Thanh,con lại đây".
tôi đứng ngây người ra không biết là thầy đang gọi mình chỉ đến khi thầy nhắc lại tôi mới biết,chả là tôi rất ít khi nghe đến ai gọi mình như vậy vả lại tôi không thích cái tên thầy đặt cho nên đôi khi tôi còn quên mất,tôi bước lên tông đường rồi cúi xuống vái 3 cái rồi quay ra nhìn thầy.thầy đang sắm sửa lại kinh văn để cất vào trong tủ,rồi quay ra nói với tôi"con tháo băng ra" tôi nhẹ nhàng tháo băng ra rồi đưa bàn tay lên cho thầy xem thì chẳng thấy thầy nói gì,thầy im lặng hồi lâu rồi nói " con đi pha ấm trà rồi mang ra bàn đá " tôi lặng lẽ vòng ra sau lấy phích nước pha trà rồi bưng lên thì đã thấy thầy ngồi ở đó rồi,bên cạnh còn có 1 cái cốc nhỏ và 1 cái gói màu nâu,thây bảo tôi nhúng ngón tay vào rồi lại đổ 1 lần lên vết thương sau rồi mở gói nhỏ màu nâu ra có mấy cái sợi gì đó màu xanh loằng ngoằng vò vào nhau rồi đắp lên vết thương rồi mới quấn băng vào.
thầy nói "mọi chuyện thết nào kể cho thầy nghe"
tôi kể lại đầu đuôi sự việc và cả giấc mơ kỳ lạ nữa,thầy gật gù rồi nói " con có biết tên đầy đủ của nó là gì không ? nó có thêm chữ "Huyết" chính là Đại Bạch Ngải Huyết Phù đó con,thầy không cho con biết cũng có lý do riêng,vậy nên thầy chỉ nói với con nó là Đai Phù Bạch Ngải mà thôi"thầy cho tôi 1 gói nho nhỏ dặn tôi vào trưa mai lúc 12h rắc xung quanh chậu cây rồi bê sang cho thầy.
tôi im lặng bối rối hồi lâu thì giọng thầy lại cất lên"năm xưa khi thầy vẫn là lính bộ đội,thầy đi khắp nơi ở vùng biên giới,vào thời đó cỏ cây um tùm,và có rất nhiều dân tộc sống ở những vùng ven đó,thầy là lính nên đi đâu ngủ đó,đôi khi ngủ chung cùng đồng bào dân tộc,thầy đã được 1 trưởng bản dạy cho 1 số Huyết Phù,về sau khi thầy theo phật tánh nên đã gỡ bỏ hết,nhưng thầy vẫn nhớ không quên được các bài văn khi đó,con nên nhớ nuôi nó,chăm sóc cho nó như chăn sóc cho đứa con ruột của mình,ngay cả khi nó chết đi cũng phải nhớ đến,chỉ có như vậy con mới hiểu nó,mới giao hoan được với nó,khi ấy sống chết chẳng còn là ý nghĩa"
tôi im lặng hồi lâu nghe thầy giảng giải rồi chìm đắm trong cõi trời mênh mông dưới 1 gốc cây cổ thụ trong chùa,thầy đã đi từ bao giờ không biết,thầy đã già quá rồi,da thầy nhăn nheo,giọng thầy ôn tồn,hôm nay đêm rằm thầy thức khuya hơn mọi hôm nhưng giờ này cũng đã muộn rồi,thầy cũng cần phải đi nghỉ,mình cũng nên đi về thôi,tôi vòng ra đằng sau dắt xe máy nhìn qua kẽ hở của chiếc cửa tôi thấy thầy đang nằm dưới nền nhà gối lên chiếc gối bằng gỗ.
về đến nhà đã 4h sáng ngón tay tôi đã đỡ nhức những tôi vẫn không sao ngủ được nên tôi lại 1 lần nữa vòng ra ngoài hiên ngắm châu cây thì 1 điều lạ thường đã xảy ra, những bông hoa đã mọc lên từ lúc nào,những bông hoa hình cánh phượng có những tia nhỏ chạy dọc theo đến hết cánh,nhưng có gì đó khác lạ với những lần ra hoa khác.tôi chạy ra bật máy tính lùng tìm lại những bức ảnh mà tôi chụp lần trước thì phát hiện ra chúng chỉ có màu trắng,1 màu trắng êm dịu mà thôi,vậy mà tại sao lần này nó lại có những tia sọc đỏ.
tôi miên man trong hồi suy nghĩ mông lung thì nhận ra 1 điều khó hiểu khi tôi hồi tưởng lại những cục màu đỏ thấm nổi lên,đó là những giọt máu ở tay tôi giỏ xuống chứ không phải cái gì nổi lên cả.
đã 4h sáng,tôi mệt mỏi đi ngủ,tôi ngủ ngon lành đến khi thức dậy đánh răng rửa mặt thì mới chợt nhớ ra việc thầy dặn đêm qua thì lúc đó đã là 1h trưa rồi,tôi vội vàng phi ra chùa gặp thầy,nhìn thấy tôi thầy vôi lại gần hỏi chậu cây nhưng tôi đã quên mất việc đó,mặt thầy tối sầm lại.
tôi kể lại việc ra hoa rồi việc tôi bị chảy máu ở tay giỏ xuống,thầy lắc đầu nói " Duyên Số ".
thầy bảo " con chăm sóc cẩn thận,cái gói nhỏ thầy đưa mang đưa cho thầy,không phải mang cây đi nữa" thầy bảo tôi về.
tôi nhìn châu cây rồi nhìn ngón tay đã lành từ bao giờ rồi ngủ thiếp đi,trong mơ tôi đã thấy người có bàn chân in lên tấm thảm đỏ thẫm
chúc mừng sinh nhật chị
buổi học kết thúc tôi hối hả phi ra ngoài lấy xe trong cơn giông đang ùn ùn kéo đến và có thể kèm theo những hạt mưa đầu hè bất cứ lúc nào,loay hoay mở cốp xe lấy mũ bảo hiểm thì đúng như dự đoán,cơn mưa ào ào kéo đến,tôi lấy luôn ra chiếc áo mưa mà tôi cầu kỳ kém chọn trên con phố Kim Liên của 1 cửa hàng nằm nhỏ gọn bên đường.
có lẽ sự cầu kỳ của tôi hơi thái quá khi những bộ quần,áo thì chẳng quan tâm lắm mà lại để ý đến áo mưa,nhưng với tôi , để bảo vệ những hạt nước không nguồn cội thì cực cần thiết,áo mưa lòe loẹt luôn thu hút tôi trong bất kỳ môi trường nào và ngay cả những điều cần phải làm khi đi cùng với 1 ai đó thì nó cang quan trong hơn.
lúi cúi trùm áo mưa lên đầu tôi bắt gặp 1 cặp mắt ướt nhẹp và không chỉ là mắt không thôi còn cả những điểm nổi bật trên 1 người phụ nữ nữa,đôi mắt như đã nói lên những điều gì đó với tôi trong khoảnh khắc,trong sự chờ đợi của buổi chiều mưa.
anh ơi ... anh có thể đưa em về được không ?
tôi biết "nó"là ai trong lớp,con nhỏ ngồi bàn bên trong lớp học vẫn được lũ con trai xì xào bàn tán hot girl , lớp hoc chỉ có 12 người,ngồi rải rác khắp nơi trong tổng thể của 1 lớp có thể ngồi đến 40 người,tôi luôn chọn những chỗ gần cửa sổ còn 1 thằng thì luôn ngồi ở nơi tối nhất , đó chỉ là cá tính của từng người và cái gọi là cá tính ở đây thì vô bờ bến,chẳng thể đếm hết được,12 người nhưng chỉ có 3 người là con trai còn đâu là con gái hết,hay có thể nói còn đâu đều toàn là hot girl , dân thiết kế thời trang tối kị nhất là mặc áo mưa và tính cách cũng thay đổi như thời tiết chỉ khác biệt ở 1 cái là nó còn phụ thuộc vào trang phục , như vậy cũng dễ mà nhận biết về 1 người trong 1 ngày vì chỉ cần liếc qua 1 cái là có thể biết ngay người này hôm nay thế nào,thật đơn giản , nhưng bù lại cái phức tạp luôn ản đằng sau những bộ trang phục kỳ bí khi chỉ tuột 1 cái cúc bé xíu hay 1 sợi chỉ bung ra thì sẽ biết ngay vẻ đẹp đích thực của 1 người,và hôm nay tôi trong 3 người được biết đến vẻ đẹp đó,nhưng không phải qua trang phục hay cúc áo mà qua chính làn da và mùi hương đâm bản sắc.
Vân thủ thỉ đề cập đến vấn đề trong khi tôi đang băn khoăn tai sao lại là mình vì đằng trước tôi có đến 2 con 4 chỗ đang đứng ngoài cổng thỉnh thoảng lại rồ ga gây sự chú ý.
sao em không đi nhờ ai đó về ?
1 nửa nụ cười được hiện ra trong làn phấn mỏng !
em nhìn xem,anh chỉ có 1 cái áo mưa thì đi sao được ?
1 nụ cười tròn vo trên khuân mặt thanh tú !
em thấy áo mưa của anh là áo mưa đôi !
anh nghĩ là em nên đi taxi hay " gọi điện cho người thân " thì hợp lý hơn !
câu nói chưa dứt thì " nó " đã chèo vọt lên xe rồi,tôi đanh ngâm ngùi đi trong 1 buổi chiều rạo rực "tạp âm" được 1 dàn đồng ca hòa âm phối khí thật hào hùng pha trộn lại với nhau rồi kết hợp lại thành 1 tập thể lỏng trong suốt,tôi đi quan những hàng cây,qua những đèn đỏ đổi màu rồi đến những chỗ đã bắt đầu ì ụp của chiếc cống thoát nước không kịp.