Nguyên văn bởi
Nhat_Nguyet
NN rất là bận không có thời gian nhiều, hôm nay vào diễn đàn chơi thì thấy có topic của huynh AnhSang (AS) rất là hay.
Tỉ Minh Đài (MĐ) mến, NN thấy tỉ có bàn về thiền định ở trên và có nói là chỉ có hồn, phách, hay ngươn thần xuất là thì mới có thể bay, hay đi vào những cõi giới khác. Nhưng thật ra không phải chỉ có như vậy đâu. Khi tỉ làm chủ được thân thể của mình như Thuỷ Đại, Hoả Đại, Thổ Đại, Không Đại thì ngay cả thân thể của mình cũng có thể đi vào những cõi giới khác. Một điển hình rất là cận đại là vị Đại Hành Giả của Mật Tông Tây Tạng là Ngài Milarepa khi Ngài đã đắc pháp rồi thì Ngài có thể bay lượn trong không gian như chim bay vậy đó. Đây chỉ nói là trong cõi giới của Tứ Đại thôi, chứ chưa nói đến những cõi khác mà có những nơi chỉ có 1 hay 2 đại mà thôi. Không những vậy mà ngay cả Ngài và những vị Thánh Tăng khác khi cúng dường cho các vị thầy của mình ở những cõi Cực Lạc thì các Ngài chỉ cần cầm đồ cúng thảy lên không gian, tất cả đồ cúng đều biến thành những vết hào quang bay cõi của các vị thầy của các Ngài và điều biến thành những trái cây, nhưng bông hoa rất đẹp, và vô cùng thanh tịnh. Ở trên thế gian này có nhiều, nhiều cái mà chính mình cũng không thể nào biết được đâu tỉ.
Trong topic này NN thấy hình như huynh AS rất có "dị ứng" với Đạo Phật thì phải. NN thấy huynh AS rất có cái tâm "sân hận" với đạo Phật. Chuyện gì đã xãy ra cho huynh vậy? Ở trên huynh có trích một đoạn của thầy Thích Thanh Từ nói về Vô Sư Trí, rồi huynh dùng những lời giãi thích của huynh, mà NN thấy rất là "gượng ép", rồi cho Vô Sư Trí là "thần thông", và nói Đạo Phật bác bỏ thần thông, nhưng lại dùng thần thông. NN đọc phần này NN thấy tức cười quá xá.
Đức Thế Tôn cấm các đệ tử của Ngài dùng thần thông vì thần thông cũng chỉ là một phương tiện mà thôi. Nó chẳng phải là cứu cánh, là con đường để giúp cho các Phật tử Giác Ngộ để đi đến con đường giãi thoát những sự đau khổ trong lục đạo, tam giới. Phần này thì khỏi nói là huynh cũng biết rồi. Tuy nhiên, nếu huynh có thần thông rồi thì làm sao? Dùng nó đề làm gì? Để chém giết lần nhau? Để thoả mãn những "ganh tị, tật đố" của mình? Để thoả mãn những "dục vọng" của mình, mà chính mình đã từng ao ướt, ấp ủ từ bao nhiêu năm nay? Cũng như huynh đã từng post lên những bài về "kiếm khí" có thể thu, phát trong vô hình. NN biết đây là sự thật. Không sai trái. Nhưng học những cái này đề làm gì vậy huynh? Để thanh toán nhau? Để hại nhau? Để thoả mản những "thú tính" của con người? NN thấy huynh NhuLaiPhatTo có nói trong câu chuyện của mình là vị thầy phóng ra "phi kiếm" để thử cũng chẳng dám làm "mạnh" vì nếu có chuyện gì thì phải mang "Nghiệp" đó. Và đâu là sự thật. Nếu biết những thứ này, nếu không khéo thì phải trả "Nghiệp" không những trong kiếp này, mà còn những kiếp lai sinh.
NN thấy bộ Trần Kỷ mà huynh giới thiệu cho các huynh, tỉ trên diễn đàn để được thưởng lãm rất là hay. NN biết đây là bộ sách có thật, và những pháp trong này điều là thật vì ở Việt Nam mình rất là xưa, đã lâu lắm rồi cũng đã từng có 2 người bạn cùng nhau cắp áo, cắp quần tìm thầy học đạo pháp. Tuy rằng, có ý muốn cầu đạo pháp những không phải cũng có duyên được học, và cũng không phải ai cũng học và tu luyện thành những pháp do thầy truyền lại. Họ đã gặp được vị thầy mà họ từng mong muốn, và họ đã theo học với thầy. Tuy thầy có lòng truyền thụ cho đạo pháp những vì cơ duyên mỗi người, mỗi khác cho 2 người, mỗi người chỉ tu luyện thành một đạo pháp, và khác nhau. Một người thì tu tập thành phép Độn Thổ, người kia thì tu tập được phép Độn Thuỷ. Sau khi đã ở vói thầy rất lâu những cũng chỉ tu thành nhiêu đó thôi, nên họ đã xin phép thầy trở về nhà. Khi họ từ biệt thầy, khi xuống núi họ cũng đã từng thử phép và đã từng đua với nhau, xem ai hơn, ai kém. Một người thì dùng độn Thuỷ, nhảy xuống sông. Một người thì dùng phép Độn Thổ chui xuống đất. Họ đi rất là nhanh. Nếu dùng phép thì họ đi nhanh không thể nào tưởng tượng được. Cuối cùng khi người ở dưới sông lên, người ở dưới đất lên. Họ đều đến đích cùng một lược. Cuối cùng thì chẳng ai hơn ai. Tuy nhiên, sau này, tuy rằng có phép thần thông, nhưng vì người có phép Độn Thổ có cái tâm tham cho nên, người này đã lợi dụng phép thuật của mình chuyên môn đi ăn cắp đồ của người ta, không những vậy mà còn làm ra những chuyện vô cùng bậy bạ. Đề rồi có người đã biết được, đã tìm và thỉnh được người cao tay ấn và họ đã lập kế để lừa người này vào bẫy. Vị thầy này đã dùng phép "Điểm Đất Hoá Thạch" đã khiển cho đất cứng như sắt, nhốt người đó lại, và người đó đã chết vì phép của mình.
Còn NN thấy có người nói về vần đề luyên đan của Tiên Gia, nhưng NN thấy người này cái tâm quá "sân" thì làm sao mà luyện cho thành? Luyện đan của Tiên Gia thì điều kiện đầu tiên là phải tự mình xã bỏ vì thế mà bên Tiên Gia có những công pháp như cái mà NN hay gọi chơi là "Tiếu Pháp" ,dùng nó để mà giữ "Nguyên Khí" rồi từ đó mới tu luyện lên. Và khi nói về Tiên Gia thì một khi luyện đan không phải chỉ có yếu tố về luyện khí không, mà cần phải có lực của cõi giới vô hình thì mới mong đắt quả đặng. Cái này không phải giởn chơi đâu. Người mà hay bàn cái này, chỉ cần nói ra thôi thì cũng biết trình độ của họ như thế nào rồi.
NN nói thiệt nha, huynh AS có giận NN, có chửi NN cũng vậy thôi, vì đối với NN tất cả trên đời này cái gì cũng thỉ là nhưng hư ảnh mà thôi. Mình như đang sống trong một cuốn phim thôi, mình xuất hiện trong giai đoạn này, qua giai đoạn khác thì mình đã biến mất trên cõi Ta Bà này rồi. Huynh cũng có thể đang ở giai đoạn, mà cũng có thể đang đi vào giai đoạn mà NN thường hay nói chơi là "một chân ở ngoài, một chân bước vô hòm rồi", huynh luyện được một trong những tuyệt kỷ của Bộ Trần Kỷ rồi thì sao? Huynh có sức trong bao lâu để mà "thi triển" nó? Không biết huynh có để ý không? Một khi mà mình bịnh rồi, mình nằm đó, cho dù có những sách quí, mình trân trọng suốt đời, những bùa phép mình biết đến thì cuối cùng cũng phải quăng qua một xó thôi. Mà nhiều khi luyện thành, chẳng hạn, phép độn thổ, nhưng mà yếu quá, không biết có chui lên khỏi mặt đất không nửa?
NN thấy huynh chê trách bên Phật giáo tu tập gì mà đến già cũng phải chết, và NN thấy hình như ý của huynh là có phân biệt giửa giáo pháp của Đức Phật và Phật Giáo Mật Tông Tây Tạng. Thật ra thì Phật Giáo Mật Tông Tây Tạng cũng là giáo pháp của Phật mà thôi. Mật Tông cũng là Đại Thừa. Các sư thầy của Mật Giáo Tây Tạng khi truyền giáo pháp cho chúng sanh thì lúc nào cũng nhắc nhở các Phật tử là không bao giờ có sự phân biệt giữa Tiểu Thừa, Đại Thừa, hay Kim Cang Thừa, vì tất cả cũng điều là giáo pháp của chư Phật. Nếu có ai mà phân biệt thì điều có tội vì làm như vậy là chia rẽ Phật pháp, chia rẽ tăng đoàn thì nhất định sẽ bị cái nghiệp dẫn vào ngạ quỷ, địa ngục.
Ngài Long Thọ thì các hàng Phật tử ai cũng biết vì Ngài là vị viện trưởng của Đại Học Phật Giáo Nalanda thời xa xưa ở Ấn Độ. Ngài đã sống rất là lâu. Ngài thọ hơn 500 năm, và Ngài đã từng đến cung Rồng của loài Rồng mà thuyết pháp cho những vị Long Vương và con cháu họ nghe để họ tu tập. Và cũng nhờ những cuộc viếng thăm này mà Ngài đã thỉnh được bộ sách Pháp Hoa, Trung Quán Luận, v.v... mà Đức Thế Tôn đã thuyết cho các loài Rồng nghe khi Đức Thế Tôn xuống long cung khi Ngài còn tại thế. Sau hơn 500, Ngài Long Thọ đã chết cũng vì cái nghiệp quả đã trổ khi từ những tiền kiếp xa xôi đã đã bứt đầu một con kiến thì nay nó trở về với thân xác là một vị Thái Tử của một xứ, và cũng vì một ông thầy bói Bà La Môn nói rằng nếu Thái Tử của vị vua đó nếu muốn lên làm vua thì phải lấy cái đầu của Ngài Long Thọ. Nếu có đầu của Ngài Long Thọ thì các nước chư hầu khác mới phục tùng. Ngài Long Thọ đã biết cái nghiệp quả đã đến lúc trổ mầm. Ngài rất vui vẽ trả nghiệp vì Ngài đã biết trước rồi, và đã ra chỉ thị là không ai có thể trả thù cho Ngài, vì có biết bao nhiêu đồ đệ của Ngài là những vị vua. Nếu không có chỉ thị của Ngài thì họ nhất định kéo quân đề làm thịt vị vua này. Khi vị vua này cắt đầu của Ngài thì họ chỉ thấy có chất chảy ra như sửa, như chất Đề Hồ đó. Không có máu.
Qua câu chuyện trên thôi thì cũng thấy là Ngài Long Thọ mà còn sống hơn 500 năm thì đối với Đức Thế Tôn, một vị Chánh Đẳng, Chánh Giác, Thiên Nhân Sư thì Ngài muốn sống hơn nửa cũng chẳng phải là khó. Đức Thế Tôn mất đi là Ngài muốn cho chúng sanh biết rằng thọ yểu của con người rất là ngắn. Hôm nay thế này, ngày mai lại khác. Chỉ có tu tập theo giáo pháp của Ngài thì mới có thể thoát khỏi đau khổ, sanh tử luân hồi mà thôi.
Và cũng qua câu chuyện trên thì NN cũng mong rằng huynh AS không nói rằng đây chỉ là câu chuyện thôi, chỉ lặp lại mà thôi. Nhưng NN cũng xin nhắc rằng huynh là người kề cận với tâm linh, với thế giới vô hình thì huynh cũng phải biết rằng có những chuyện chính huynh cũng chẳng thể nào giải thích được, phải không huynh? Đứng nói với NN là cái gì huynh cũng biết nha. Nếu mà huynh biết hết tất cả thì NN cũng chẳng phải lên tiếng làm gì.
Nếu huynh là người biết tất cả thì huynh có thể có NN biết những hiện tướng của những vị Tiên Trưởng bên Đạo Gia khi họ phải "trả nghiệp" thì hiện tướng của họ ra sao không? Những vị Tiên Trưởng bên Đạo Gia thật sự thì họ sống lâu lâu lắm. Người Hoa thì nói ông Thọ chỉ thọ được có 800 tuổi thôi, nhưng những vị Tiên Trưởng này, họ sống lâu không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên cũng có vị khi thọ mạng đã dứt nếu họ biết thì họ cũng sẽ đi vào cảnh mà NN thường hay nói chơi là cõi "Thái Hư", còn không vì cũng có nhiều vị Tiên Trưởng cũng bị lọ vào sổ "bì đen". Cái này cũng nhiều, nhiều lắm.
NN chấm dứt tại đây. NN không nói nửa. Chúc mọi người thân tâm an lạc.
Thân
NN