Kính các vị đạo hữu, chư vị tiền bối .
Đệ nay có lòng uẩn khuất không biết hỏi ai đành trôi dạt lên đây hỏi các cao nhân .
Không biết cầu đạo bây giờ nơi đức tin hay tuệ giác đây ?
Printable View
Kính các vị đạo hữu, chư vị tiền bối .
Đệ nay có lòng uẩn khuất không biết hỏi ai đành trôi dạt lên đây hỏi các cao nhân .
Không biết cầu đạo bây giờ nơi đức tin hay tuệ giác đây ?
Câu hỏi rất hay mình cũng muốn có sự trả lời cho câu hỏi này
xưa cũng vậy và bây giờ cũng vậy, bạn phải chọn cho mình một đức tin : Phật , Chúa, Thánh Ala...v...v...từ đức tin đó bạn tìm một Minh-sư, Minh-sư sẻ tháo chốt, nhổ đinh cho bạn, mới khai mở được cánh cửa Tuệ-giác của bạn.
Muốn cầu đạo thì trước tiên phải dùng trí tuệ. Phải xem xét qua hết các pháp môn của các tôn giáo, tìm hiểu khách quan xem pháp môn đó ra sao, tôn chỉ, luật lệ như thế nào? Dạy lý thuyết mơ hồ hay dạy thực chứng? Đạo sư có chân chánh hay không hay chỉ là tu sĩ là tà vạy? Số lượng học viên sau khi tu hành thì có thăng tiến gì rõ rệt không? v.v...
Khi đã chọn được một hướng đi phù hợp, thì cứ tin tưởng (đức tin), quyết chí cầu học.
Việc này cũng tùy trình độ, tư duy và cơ duyên mỗi người
Hì! Không biết ý tứ sâu xa câu hỏi này ra sao? Tại hạ cũng xin được "múa quyền" mong các cao nhân rộng lòng lượng thứ.
Trước hết hỏi:
Cầu đạo để làm gì?
Trả lời: Cầu đạo để giải thoát?
Vậy: Đạo là con đường đi đến giải thoát. Con đường nào đưa đến giải thoát chân thật thì ta tìm mà đi vậy.
Hỏi thêm: Ai đã tìm ra được con đường đó?
Trả lời: Thời rất xa xưa đã có Đức Thích Ca tìm ra rồi. Con đường Ngài tìm ra là con đường giải thoát chân thật.
Lời khuyên: Ai muốn đi theo con đường đó thì cứ noi gương Ngài, theo phương pháp của Ngài mà đi. Chắc chắn sẽ đến nơi. Không cần phải chứng minh lại nữa.
(Giống như Newton đã tìm ra định luật vạn vật hấp dẫn thì ta cứ theo ông ấy mà làm, Chứng minh lại làm chi nữa cho mất thời gian)
Do đó: Giải thoát là cái đích cuối cùng của con đường đi học đạo; Đi nhanh đi chậm, đi đường tắt, đi thẳng hay đi đường vòng; Đi thuyền, đi bộ...thì tuỳ người, không kỳ hạn mau hay chậm: Miễn sao đến nơi là được.
Hỏi thêm: Đường đi có lắm gian nan hay không? Tất nhiên, không có cái đường nào không có ít ổ gà, đèn đỏ, đèn vàng, CSGT và người qua lại...Do đó, trước hết người đi phải có Đức Tin vững bền, Tin là mình đi không chóng thì chầy cũng tới nơi. Thêm nữa, trên đường cần phải có thêm Trí tuệ để tránh né, lúc nào dừng, lúc nào đi ...có như vậy mới mau tới Đích.
Chúc Huynh đài hay (Tỷ - Muội) có lựa chọn sáng suốt con đường đi của mình.
Thân mến
Theo ý kiến của mình
Đạo cầu nơi đức tin bạn à...
Nhưng ta phải tin ai Thượng Đế, Chúa, Phật,...?
Không cần phải tìm hiểu rằng ta phải tin ai. Đa số mọi người khi nói về đức tin thì luôn cho rằng phải xác định một cái gì đó cụ thể mới tin được. Không hẳn thế, sức mạnh của đức tin không đến từ việc ta phải tin ai, tin đúng hay tin sai. Đức tin cũng không phải là cố chấp cho một thứ gì đó là đúng rồi làm theo. Đức tin là thứ quý nhất trong nội tại con người, đức tin nói chính xác hơn là khả năng tập trung của con người (thể xác - tinh thần) vào một việc. Tuỳ vào mỗi giai đoạn nhận thức mà đức tin sẽ thay đổi.
Câu hỏi của bạn thuộc giai đoạn cầu đạo nên đức tin của bạn cũng chính là câu hỏi của bạn. Mỗi ngày hãy khát khao tìm chân lý. Đó chính là đức tin, nói theo từng tôn giáo:
Nhân quả: Khi đã gieo nhân là muốn tìm chân lý, đến một ngày bạn sẽ tìm được quả.
Thiên Chúa giáo: Chúa sẽ soi sáng để bạn tìm ra chân lý.
Luật hấp dẫn: Bạn đã gửi một năng lượng mang tên "tìm chân lý" vào vũ trụ, khi đó, nó sẽ hấp dẫn những thứ bạn cần vào bạn (bạn có thể xem phim tài liệu khoa học để hiểu rõ hơn về luật này)
Khoa học cũng thế, khoa học đạt thành tựu như ngày nay là do trí tuệ sao? Không. Do đức tin, đức tin muốn khám phá. Họ đặt ra khát khao khám phá thế giới và bền chí theo đuổi nó bằng cả thể chất-tinh thần dù có thất bại nhưng vẫn bước đi.
Nếu phân tích rõ ra thì cũng phức tạp lắm. Nhưng hãy cứ nhớ câu nói: "Hãy tìm thì sẽ thấy, hãy gõ thì cửa sẽ mở"
Cầu đạo nơi cái " nguyện"
Cầu đạo từ cái tâm từ bi của mình. Tâm thấy nỗi đau khổ của bản thân mình, anh em cha me vo con bà con mình, thấy được nỗi khổ đau chúng sanh mà thương xót, từ cái nỗi thương xót này mà có cái tâm làm cách nào để cho đời bớt khổ đau, cho những người xung quanh ta và bản than ta luon an lạc hạnh phúc. Từ cái nguyện này luôn thôi thúc ta tìm đến đạo tìm ra con đường giải thoát cho chính mình và chúng sanh.
Thực tế theo kinh nghiệm trong quá trình tu tập của mình. Nhiều người đa số tu bị lạc đường là do trong tâm của họ không có mở rộng lòng từ bi, và nhiều người trên đường tu gặp nhiều sóng gió nghiệp lực nhưng trong tâm có sự từ bi rồi họ sẽ vượt qua được hết các thử thách. Còn trong tâm không có sự từ bi mặc dù hàng ngày cũng tụng kinh niệm phật trì chú đó nhưng lại đi lạc đường mất tiêu. Càng tu lâu lại càng sân si ngã mạn, bản ngã sâu dày, ai mà đụng đến cái ngã của mình là người đó rất là mệt đó. A di đà Phật!
Muốn cầu đạo ư? Mà có chịu cạo đầu không (hiểu theo nghĩa bóng)? Không bao giờ có chuyện là vừa muốn cho tốt mà điều xấu chưa chịu bỏ. Chỉ chọn được một trong hai con đường, ý thì muốn tu, mà thân này chưa chịu buông xã, thật tâm muốn tu hành mà nghiệp chướng cứ cuốn lôi nên vẫn chưa có đủ điều kiện. Thôi thì cứ tùy duyên mà trả nghiệp, cứ tự kỉ ám thị rằng tôi phải tu, tôi phải tu, tôi phải tu,....rồi tự mình tìm chân lý riêng cho mình, có minh sư hay không cũng không quan trọng bằng sự nỗ lực của chính bản thân mình tự vương lên trong cuộc sống,tự tìm chân lý riêng cho mình từ những bài học về đạo đức bao đời mà ông cha ta đã truyền lại, từ thông tin trên mạng, từ bạn bè, từ va chạm thực tế trong cuộc sống. Minh sư là chính bản thân mình và mình chính là minh sư, đạo nào cũng được, tu sao cũng được. Tự kiểm điểm lại chính mình hôm nay có tốt hơn hôm qua không, để ngày mai cố gắng thêm lên, từ từ rồi sẽ ngộ, và cái ngộ này không phải là sự thấy này, thấy kia, thần thông này nọ, mà cái ngộ này chính là bài học rút ra từ những sai lầm trong quá khứ mà hiện tại chúng ta đang lãnh cái hậu quả mà ta đã làm và cái Đức, hạnh mà mình có được sau khi tu tập, cố lên bạn nhé. Và theo như bạn hỏi, thì nếu như mình thì chọn cả hai, niềm tin phải có và tuệ giác là mục tiêu để đi theo. Tin là tin vào điều tốt và luôn làm điều tốt trong điều kiện cho phép của mình, ngoài việc tu đạo nếu không bỏ của để giúp đời thì cũng phải góp sức để cho cộng đồng ngày càng thân thiện hơn, hòa nhã hơn, tốt đẹp hơn.
Chúc bạn tìm được hướng đi cho riêng mình.
Muốn câu đại đạo nên cầu bản thân , tự thân mình có bản tâm diệu giác xưa nay thanh tịnh trong sach ngộ tâm này tức biết đạo !
A Di Đà Phật .. ngày xưa còn nhỏ mẹ tôi đã dẫn tôi đi chùa thường xuyên , đó là nhân duyên tốt , dù rằng lúc đó tôi cũng niệm quán thế âm bồ tát và biết ngài có nguyện cứu khổ , hể khi nào tôi buồn thì tôi mới niệm và thỉnh thoảng tui vẫn niệm , nhưng khi lớn lên tôi lại không thích đi chùa . Tôi lo học hành nhưng sự học ấy không mang đến hạnh phúc cho tôi vì vậy tôi học cũng rất dỡ . Lớn lên rồi tôi cũng hay cùng cha mẹ xem thuyết pháp nhưng chưa hề biết tới kinh điễn . Sau đó vì làm ăn thất bại , bị ghết bỏ , bị đánh , bị dù dọa ...v..v. lúc đó nổi khổ sở đến cùng cực chỉ còn nghĩ tới cái chết và không ít lần tự đánh vào đầu mình vì sự ngu mụi , khi cha mẹ lo làm kiếm tiền tui cho mình tới giờ này , mình lại chưa có cái gì báo đáp đến cha mẹ .. Lúc ấy tôi mới phát nguyện ăn chay trường , sau đó không lâu đúng vào ngày vía di đà tôi cùng vào chùa nghe sư tụng kinh , tôi khép nép lựa chọn 1 chổ ngồi xa nhất để người khác được ngồi gần , lúc đó tôi chỉ biết ngồi xếp bằng nhắm mắt cố gắng lắng nghe tiếng tụng kinh ,lúc đó những thứ phiền não , đau khổ , lo lắng trong tôi đột nhiên không còn chỉ còn nghe tiếng trì tụng , sau đó tâm trí tôi trống rỗng , thanh tịnh không chút vọng niệm .. Tối đó tôi về ngủ rất ngon và cũng là đêm đó lần đầu tiên tôi thấy đức phật thích ca ngồi kiết già trên đỉnh núi với hào quang tỏa ra , tôi cố gắn chạy đến gần nhưng mãi không thể đến được , hai bên dường tôi thấy có các vị đồng đạo Phật giáo hòa hảo mặc áo tràng cúng lại , đi thêm xíu nữa tôi thấy phía trước tối mịt , Bỏng dưng từ sau lưng như có ai đó tạt nước đá vào người lạnh không chịu nổi , tôi quỳ xuống vì quá sợ hải nên tôi niệm phật a di đà liên lục cho tới khi tôi thức dậy mà vẫn còn niệm , cho đến 3-4 ngày sau lưng tôi vẫn như thế vẫn lạnh như bị đeo tảng băng sau lưng .. Khi tôi từ chùa về tôi mới bắt đầu tụng kinh a di đà và trước kinh a di đà cũng có thần chú đại bi .. Hôm đó tôi nằm ngủ thì thấy mình đang ở trong đạo tràng tu mật tông xung quanh là các vị đạt ma áo đỏ , tôi thì đang cầm cái bát màu vàng ngồi cách vị sư phụ đó chừng 3 mét , khi đó tôi đang trì chú đại bi cùng mọi người , thực sự tôi đâu có thuộc chú đại bi đâu mà trì được , vị đó mới bảo với tôi có gì muốn hỏi thì nói cho vị ấy biết , tối mới thuật lại tất cả và chuyện sau cùng là cái lưng của tôi nó lạnh đã 3-4 ngày mà chưa hết lạnh .. vị ấy kêu tôi chấp tay niệm chú đại bi và đưa tay ra sau lưng mà xoa , tôi làm y như vậy , xoa vài cái là hết lạnh luôn , thức dậy tôi mới thấy giật mình là tay trái của tôi đang đặc ở sau lưng tôi và lúc đó tôi đang nằm ngữa ....
Bây giờ tôi mới thấu rõ rằng lúc đó tôi lạnh lưng là do oan gia hay người có nghiệp duyên với tôi , họ cảm nhận được tương lai tôi có thể giúp đỡ họ nên họ theo sát bên tôi , những ngày học chú đại bi , tôi đau nhức đầu không chịu nỗi , đã từng muốn bỏ học nhưng từng chữ trong câu thần chú đó làm tôi không thể không nghĩ tới , những ngày đầu tụng kinh , niệm phật , nhức đầu ,e mệt mỏi , buồn ngủ không thể tả , nhưng sau khi tụng xong và hồi hướng xong rồi , thì cảm giác đó không còn , thân tâm thanh tịnh , mát mẻ dễ chịu , tôi mới nhận ra , Tôi có cảm giác rất hạnh phúc vô biên ...
Và sau này tôi được thiện tri thức hướng dẫn không ai khác chính là Quỷ , Ma ...v..v.. mà người ta hay lo sợ , họ giáo dục tôi mỗi khi tôi phạm giới , cũng đôi khi họ nhờ tôi niệm phật , tôi bây giờ không thường nằm mơ , hễ có mơ thì họ lại giáo dục ..
Bây giờ , khi tôi tụng kinh mà có cảm giác mệt mỗi , buồn ngủ , nhức đầu ..v..v. tôi cảm thấy vui lắm vì khi đó tôi biết họ ở bên cạnh rất là đông ..
Nếu vẫn còn sợ ma thì tôi vẫn chưa xứng làm đệ tử phật ...
A Di Đà Phật .. tôi biết tới đạo phật là do nhân duyên , nhưng từ nhân duyên đó hôm nay tôi mới biết phật pháp và cầu đạo giải thoát ..
Nói ở đây không phải tôi khoe khoan , nhưng có thể sẽ phần nào lợi ích cho người khác ... Vì vậy nếu có ai đọc mà nghĩ tôi đang khoe khoan xin được sám hối với người đó ..