Những câu chuyện thần bí và Đạo
Câu chuyện số 1. Chim Đa Đa –
Ông là người Việt gốc Miên, cha mẹ nghèo khổ. Lúc mới 7 tuổi đã vào tu tại một ngôi chùa Miên ở Sóc Trăng.
Khoãng 13, 14 tuổi vào một dịp nọ, ông cùng một bạn tu trốn chùa về làng người bạn chơi.
Người bạn biết rõ những người trong làng, bài kế cho ông ta coi bói cho họ để gạt lấy tiền xài.
Dĩ nhiên ông bói trúng như thần được nhiều người thán phục.
Không may trong sóc (làng) vừa có một gia đình mất một con trâu đến nhờ ông ta coi bói để tìm lại nó. Ông bối rối hoãn binh, khất hẹn ngày hôm sau sẽ coi quẻ cho.
Chiều hôm đó, hai kẻ gian bàn kế đến suốt cả buổi và vô kế khả thi, lo lắng liên hồi sợ bị cả làng lật tẩy nguyền rủa.
Tối đó ông Chim Đa Đa thao thức không ngủ được, trằn trọc cả đêm. Ông ta khấn vái đủ danh hiệu quỷ thần: Thần hoàng, Thổ địa, kể cả ông Tà, Bà la sát v. v.. mà ông ta tin tưởng theo tập tục của người dân quê.
Mệt quá ông ngủ quên lúc nào không biết, bỗng ông ta thấy mình chạy là đà trên mặt đất băng qua nhiều cánh đồng hoang dã và cuối cùng dừng lại trước một gốc cây mục. Ông ta nghe tiếng nói từ gốc cây đó phát ra chỉ rõ cái chỗ mà con trâu bị người ta lấy trộm.
Thức giấc chưa kịp kiểm chứng mọi chuyện, người mất trâu đã đến từ lúc nào, giục ông xem quẻ.
Ông nói lại địa điểm mà ông được chỉ cho trong mộng.
Thật bất ngờ, sau đó người chủ đã tìm lại được con trâu và đã tạ ơn ông một số tiền. Nhờ đó hai chàng tu sĩ trẻ ham chơi có đủ tiền mua vé xe về chùa.
Từ đó về sau ông có khả năng coi bói và từ từ nổi tiếng, coi đâu trúng đó (cho đến bây giờ ông vẫn còn coi bói kiếm tiền).
Già đố người đọc cái ông vô hình đó là ai mà công khai giành đệ tử của Phật Thích Ca và ngang nhiên giúp ông ta coi bói kiếm tiền học pháp thuật với hơn 90 danh sư Cao Miên (sẽ kể lần lượt sau này) và hộ độ cho ông ta sau này trở thành một vị hòa thượng trụ trì một ngôi chùa lớn ở Cao Miên? oÔng nội vô hình đó là chánh hay tà?
Xin chào tái ngộ
Thầygià- ngày 11-08-08
Thần Nguyễn Trung Trực-chuyện có thật
Câu chuyện số 2 tiếp theo kỳ trước về Chimđađa
Chimđađa là người Việt gốc Miên. Thời cuộc biến ông ta thành người Miên gốc Việt. Chuyện này lại có dính líu đến một ông thần Việtnam -thần Nguyễn Trung Trực.
Các chi tiết làm cho ông ta phải dời cư từ Sóc Trăng sang Cambốt rất là phức tạp. Chỉ biết rằng ông ta phải đi vì thời cuộc và hoàn cảnh.
Ông ta cho biết lúc đó túng tiền và không hề có người quen ở Campuchea. Thật là cảnh tiến thoái lưỡng nan (trước mặt thì hố sâu, sau lưng thì bị cọp rượt).
Lẩn thẩn lòng vòng ngoài đường phố, rồi quay về chổ tạm trú, tâm trạng ông ta thật chán chường gần như hoàn toàn bị tuyệt vọng.
Cái ông này thật là lạ lùng, đi tu thì theo nhà Phật-khi bị dồn vào cảnh khốn cùng thì lại cầu khẩn với thần linh!
Lần này ông lại cầu khẩn với thần Nguyễn Trung Trực, mà địa phương ông ở có tượng thờ còn dân chúng thì tin tưởng thần này mãnh liệt.
Ông thành khẩn cầu nguyện rồi cũng được cảm ứng. Trong mộng ông thấy thần Nguyễn Trung Trực dạy bảo ông ngày hôm sau cứ ngồi ở địa điểm đó, vào giờ đó, thì sẽ có quý nhân đến giúp đở và ông nên khởi hành theo lộ trình được chỉ định.
Ngày hôm sau đúng theo sự báo mộng, có cặp vợ chồng nọ đến hỏi tên ông và trao cho ông giỏ đồ ăn và một gói tiền. Họ bảo là do thần Nguyễn Trung Trực sai bảo họ làm như vậy.
Ông phấn khởi ra đi về phía biên giới Cambốt nhưng lòng lúc nào cũng vẫn hoang mang không ngừng vì không có giấy tờ và người thân bên đó.
Rồi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác thần xui quỷ khiến đã có mấy bà Miên nghèo gặp và mời ông về trụ trì một ngôi chùa xấu xí, hoang vắng mà không một tu sĩ địa phương nào chịu đến. Lần hồi họ chạy chọt, xoay sở giấy tờ hợp pháp cho Chimđađa ở lại đất Miên. Thế rồi ông cũng yên thân yên chổ buổi đầu trên đất lạ.
Chimđađa cho biết chính thần Nguyễn Trung Trực trước sau đã hiện thân giúp ông 3 lần. Lần chót ông còn nhớ mãi câu nói của thần: “đây là phần đất cuối cùng của Việt Nam do ta cai quản, con cứ đi về phía trước sẽ có người giúp đở tiếp ở phía bên kia.”
Lần lượt già sẽ kể đến những câu chuyện của người khác có liên quan tới sự hiển linh của thần Lê Văn Duyệt và Đức Thánh Trần Hưng Đạo.
Thầy già ngày 12 tháng 8, 2008
Chimdada trị tà-(Chuyện thần bí và Đạo)
(tiếp theo 2 kỳ trước)
Câu chuyện thứ 3- Chimdada trị bịnh tà
Sư huynh của Chimdada tu ở 1 chùa Miên tại miền Tây, thuật cho đệ tử của thầygià nghe là Chim đã trị bịnh tà cho con của 1 vị tướng ở Thái Lan. Ông cho biết cuộc trị bịnh tà này diển ra ồn ào cả 1 khu phố. Người ta tụ tập đến xem, kể cả cảnh sát Thái.
Chim đã dùng một thau nước sôi dội lên đầu của người bị quỷ nhập, kết quả người bịnh được lành.
Sau đó Chim có gặp thầygià, thầygià hỏi lại. Chim cho biết nước không có nóng, còn người bịnh là con của một vị tướng Cao Miên sống tại Thái Lan.
Sau đây thầygià chỉ sơ qua cho các bạn đọc cái lý của việc trị bịnh tà:
1. Các người trị bịnh phải có ấn lịnh của Thánh Thần và am hiểu luật siêu hình. Hình thức trị tùy theo tông phái: có người dùng cây roi mây, đọc thần chú đánh vào khoảng không. Có người kiết ấn đánh ở xa. Có người dùng cành lá nhúng nước rãi lên người bịnh.
Tất cả cách này và những cách khác đều có thể làm cho con tà la hét, năn nỉ và xuất khỏi xác. Nhưng tuyệt đối không được đánh cái xác của người bị bịnh.
2. Không thạo việc trị bịnh tà thì đừng làm càn, đừng bày trò đưa hình Phật, hình Chúa, kể cả bùa phép để trấn áp con bịnh, có khi bị nó đánh hoặc nó rượt chạy mà mất mặt.
3. Phải biết vô hình là Thánh thần hay phần âm. Nếu là phần âm, nó có nợ nần gì với gia đình người bịnh không? Nó muốn gì?
4. Đừng tưởng người có bùa phép hoặc địa vị cao trong tôn giáo họ hiểu rõ cách trị tà, kể cả mấy ông pháp sự trị tà chuyên nghiệp (họ có khi chỉ biết một phần nào mà thôi).
Sau đây là một số thí dụ thực tế:
__ Một ông đạo Nước lạnh ở tại đạo tràng của mình bị tà khoát tay thật mạnh vào mặt. Nổi sùng, ông ta và 2 tay đệ tử khác nhào vô vật cái xác của người đàn bà bị bịnh, đè người ta mà đánh túi bụi.
Đúng là đánh xác người chứ đâu phải đánh tà!
__ Một ông hoà thượng nổi tiếng trị bịnh tà, ỷ ăn ngọ (trường chay), thường tự hào là đức hạnh, đệ tử của ông coi ông như là Phật sống.
Trong một lần trị bịnh, xác con tà là một cô gái trẻ nhảy vào ngồi trong lòng ông. Ông nổi sân si tát cho cô gái mấy tát (chắc phần vô hình ngồi cười hả hê:cái ông Phật gì mà sợ nử sắc, sợ ô danh, hung dử đánh người ta!).
__ Một ông sư cụ trụ trì 1 ngôi chùa ở tỉnh, không chuyên nghiệp trị tà, nghe nói chú Lăng Nghiêm oai phong dữ lắm trị được cả Thiên ma, làm tàng xách cái mõ để trên đầu con bịnh, vừa gỏ vừa tụng chú. Trước chánh điện con tà gạt cái mõ văng xuống đất, mắng ông: “Ông phước đức bao nhiêu mà để cái mõ trên đầu tui! (thật xấu hổ trước mặt khoãng 30 đệ tử còn ở lại sau 1 buổi tụng kinh tối).
__ Đức Giáo Hoàng John Paul II cách đây mấy năm có trị một ngườì bịnh tà, là cô gái Công giáo (sau một thời gian giáo hội công bố có lập 1 ủy ban chuyên nghiên cứu việc trị tà). Ông nhân danh Thượng Đế ra lịnh con tà phải ra khỏi xác người bịnh.
Con bịnh trả lời: “ Cái Đầu của ông tôi còn chưa sợ huống chi là ộng!”.
Cuối cùng con tà vẫn còn ở lại cái xác của cô gái đó.
__ Báo chí cũng đã từng viết lại nhiều vụ về mấy ông giáo sỉ , pháp sư nhiều đạo khác nhau trị bịnh tà, nổi nóng đánh chết người bịnh, phải vô tù ở.
Tóm lại phải là nhân viên công quyền hửu thệ (hửu hình hoặc vô hình) mới xen vào được các vụ phạm pháp (hửu hình hay vô hình).
Ký tên: Thầy già ngày 13 tháng 8, 2008