Sức bố thí hay thành chánh giác
Sức bố thí hay thành chánh giác
Ngộ sức bố thí nhân sư tử
sức bố thí nhìu người bít đến
Đức từ bi lần lần thâm nhập
Đây là lời dạy của đức phật, tôi cũng thường được nghe rằng " Bố thí đồ ăn thức uống " sẽ nhận được sức mạnh, lúc chưa đến với thần chú nhà phật tôi đã ham bố thí rùi, và cũng trãi nghiệm nhìu về bố thí
Tôi là một người có thể nói là cuồng tín, như lúc nhỏ có lần bị bệnh, không thèm mẹ cho tiền mua thuốc uống, ko thèm mua mà lấy cho cái ông ăn mày đầu ngõ, những lần đó tuy chưa thấy khỏe mạnh gì cả, nhưng tôi cứ lỳ lỳ mà theo
Thấm thoát trôi qua, mãi đến khi trưởng thành tôi vẫn giữ thói quen ấy, ngày ngày ăn xài tiết kiệm, đến chai nước uóng tôi còn ko mua, nên ví tôi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền, trong khi bọn bạn thì quan điểm " Tuổi trẻ ko ăn chơi , tới già hối hận" , tụi nó dám vạy cả bạc nóng lãi suất 10 phần trăm/ tháng để ăn chơi, rồi khi hết tiền đến hẹn ko có tiền nộp cho tụi đầu gấu thì chúng nó lại chạy sang phòng tui năn nỉ vay mượn, vẫn bít chúng nó trả mới ghê nhưng tôi vẫn cứ cho mượn, và đi ra ngoài có gì ngon thì cũng mua về cho cả bọn chúng nó ăn, nên chúng nó nể tui lắm, chơi trong nhóm rủ đi chỗ này chỗ kia thằng nào ko đi cùng là bị chúng tẩy chay hay kiếm cớ gây sự ngay, còn tôi thì yên ổn ko bị làm phiền, kệ thà tốn ít đỡ hơn tôn nhìu hi hi , chúng nó mà nổi cơn hạch sách thì có mà mất khối tiền, toàn là giang hồ cả,
Rồi từ khi bít đến thần chú tôi lại càng bố thí nhìu hơn nữa, hết bố thí bạc tiền rùi tui lại bố thí phước đức, mỗi lần trì chú xong thấy người nào nghèo khổ tôi đều hồi hướng công đức cho họ vô điều kiện, mỡi lần như vậy thấy khoan khoái hết cả người, cũng có những người dân làm ăn buôn bán , gặp chuyện khó khăn trong kinh doanh, tui thấy họ cứ đốt phong long suốt , tôi tự nghĩ " đốt kiểu này bít chừng nào hết xui đây "
Vậy là về nhà tự giác tụng 108 biến lục tự đại minh hồi hướng cho họ, hên xui sau đó chuyện làm ăn của họ khá lên, từ từ họ cũng để ý đến tôi , thấy tôi tối ngày cứ ru rú trong nhà ko đi đâu chơi như người khác, mỗi lần sang nhà tôi chơi lại thấy tôi lẩm nhẩm niệm kinh niệm chú gì đấy, họ đâm nghi " Có khi nào nó giúp mình hông ta", rồi mỗi lần trúng mánh hay buôn bán được họ đều đem quà sang biếu tôi, khi thì ký chôm chôm, khi thì cái sợi dây nịch.....
nói chung đủ cả, vật của ai đem tặng tôi đều ko dùng, chỉ chú vào mỗi vật 108 biến chú lục tự đại minh và đem cho người nghèo trong xóm và hồi hướng công đức cho họ,
Vậy là điệp khúc, trúng mánh cho đồ cứ lặp đi lặp lại, lần sau bộn hơn lần trước, tôi cũng thế chỉ chú vào 108 biến lục tự đại minh và đem cho lại người khác, tôi giống như cái trạm trung chuyển vậy,
Có thể oai lực thần chú của tôi chưa mạnh nhưng cái sự bố thí kia chắc chắn sinh được công đức, những người xung quanh cứ tưởng tôi tài lắm, nhưng nếu họ biết sự may mắn của họ có được toàn là do đồ vật của họ được tôi đem đi bố thí thì ko biết họ sẽ nghĩ gì hi hi
Đến bây giờ tôi vẫn giữ thói quen như vậy, và vẫn tiếp tục cuộc sống hạnh phúc từ những điều giản đơn
Sức bố thí hay thành chánh giác
BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI
Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
( tuitui ghi lại )phần 01
Xin chào các pháp sư, các vị đồng tu. Chúc các vị năm mới an lạc!
A Di Đà Phật!
Năm nay cũng là một năm rất hy hữu, khó được.
Tôi nhận lời mời đến.. Nhật Bản dự hội nghị của Liên Hợp Quốc, hội nghị 10 năm giáo dục liên tục.
Ngay đêm giao thừa, đến Nhật Bản, cho nên năm nay ăn Tết truyền thống ở Nhật Bản.
Tham dự Hội nghị lần này, xem thấy một số người hảo tâm Nhật Bản, họ rất nhiệt tâm đối với hòa bình, tận tâm tận lực hy vọng xã hội làm thế nào để có thể an định, thế giới hòa bình.
Người tham dự Hội nghị tuy là không nhiều, thế nhưng đến từ rất nhiều quốc gia, khu vực. Những người này hiện tại có thể nói đều là những người tốt.
Thảo luận rất nhiều, thế nhưng làm thế nào thực tiễn. Đó là vấn đề.
Tháng 7 năm ngoái, tôi tham dự Hội nghị Hòa bình LHQ ở Băng Cốc.
Cảm xúc của tôi rất sâu sắc.
Tần suất động loạn của thế giới mỗi năm mỗi cao hơn.
Sự tai hại mỗi năm mỗi nghiêm trọng hơn.
Làm thế nào thực tiễn?
Đây chỉ là chuyển đổi một ý niệm.
Nếu như họ không chuyển được, thì mãi mãi không thể thực hiện.
Cho nên vấn đề này vô cùng khó khăn. Ai có thể buông bỏ tự tư, tự lợi.
Cội gốc của động loạn là do tự tư, tự lợi mà ra.
Không thể buông bỏ tự tư, tự lợi thì không thể
mỗi niệm vì xã hội, vì tất cả chúng sinh mà tạo phước.
Hội nghị này sẽ không cách gì thực hiện.
Không những là những nhân sĩ thường trong xã hội, mà bao gồm tất cả tôn giáo trên thế giới cũng đều như vậy.
Tôn giáo bị suy yếu rồi. Vấn đề này mọi người đều thấy rõ.
Không chỉ Phật giáo suy yếu, Đạo giáo cũng suy, ở Trung Quốc, Nho giáo cũng suy.
Tỉ mỉ quan sát toàn thế giới, không tôn giáo nào là ngoại lệ.
Hình thức của tôn giáo vẫn còn lưu giữ. Thực chất của tôn giáo thì không còn thấy nữa.
Ở Đài Loan, các vị đều đã biết, mỗi một đạo tràng của Phật giáo, mỗi chùa chiền đều không đoàn kết. Một nhà như nhau mà cũng không đoàn kết. Thậm chí đến ở chung trong một tự viện, chung ở nhiều rồi thì chia bè chia phái.
Người xưa Trung Quốc thường nói
- Gia hòa vạn sự hưng.
Hai người ở chung một chùa mà cũng gây lộn, cũng bất hòa thì làm sao Phật pháp có thể hưng thịnh được.
Phật giáo đã như vậy, các tôn giáo khác cũng không ngoại lệ.
Cho nên gọi là loạn thế.
Thế giới đại loạn.
Từ xưa đến giờ, chưa từng xảy ra.
Nguyên nhân gì tạo ra vậy?
Do giáo dục tạo thành. Cũng chính là chúng ta đã xem thường giáo dục.
Không những là một đời này của chúng ta, đời trước của chúng ta, một đời trước của chúng ta nữa.
Chí ít cũng có thể truy ngược về 3, 4 đời trước đã xem thường giáo dục.
Các tổ tiên Trung Quốc đối với việc này, biết được rất rõ ràng, rất thấu triệt.
Cổ thánh tiên hiền Trung Quốc đã giáo dục người sao?
Từ trên lịch sử mà nói, chí ít có thể truy ngược về 5000 năm trước, có văn tự ghi chép, Nghiêu - Thuấn - Vũ- Thương. Việc này có văn tự ghi chép.
Nghiêu-Thuấn cách chúng ta ngày nay 4500 năm.
Người xưa Trung Quốc, không ai không xem trọng giáo dục.
Khi triều nhà Hán lập quốc, chính sách của quốc gia có 8 chữ:
- Dựng nước, an dân, giáo dục làm đầu.
Cho nên Trung Quốc dùng gì để trị quốc? Dùng giáo dục.
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Hoàn toàn dùng giáo dục!
Do đó, có hơn 2000 năm thống nhất, không hề phân chia.
Việc này, ngay đến người ngoại quốc cũng khen ngợi.
Hôm nay chúng ta, ở đất nước Nhật Bản này, xem ghi chép buổi nói chuyện của tiến sỹ..của nước Anh cùng với đại tác gia của Nhật Bản. Chúng ta ở Đài Loan xem được bản dịch Trung văn.
Ông tiến sĩ rất tán thán Trung Quốc. Ông cho rằng chân thật có thể ảnh hưởng đến thế kỷ 21 là Trung Quốc.
“..là Trung Quốc”, lời nói này chúng ta phải ghi nhớ.
Không phải chính trị của Trung Quốc, không phải vũ lực của Trung Quốc. Kinh tế, khoa học, kỹ thuật của Trung Quốc đều không phải. Mà là văn hóa của Trung Quốc.
Nhìn thấu - Buông bỏ - Bố thí - Pháp Sư Tịnh Không
Nhìn thấu - Buông bỏ - Bố thí - Pháp Sư Tịnh Không
Sức bố thí hay thành chánh giác
Nguyên văn bởi 123456789
Phật Nói Kinh Tuợng Pháp Quyết Nghi
Việt Dịch: Tỳ Kheo Thích Chúc Hiền
Này thiện nam tử! Khi Bồ Tát bố thí không quán phước điền và phi phuớc điền. Nếu thấy chúng sanh nghèo khổ đều thí cho họ. Khi hành bố thí nên Quán như vầy: “Không thấy nguời nhận, không thấy người cho, không thấy có vật để cho. Ba việc đều rổng không, bình đẳng, không hề có sự vướng mắc”. Vì sao? Vì tất cả các Pháp khi hành bố thí không có ta và cái của ta, không mong phưóc báo hiện đời, không mong hưỏng phước báo sung suớng trời nguời ở đời vị lai, chỉ vì chúng sanh cầu đại Bồ-đề, vì muốn cho vô luợng chúng sanh được an lạc cho nên hành bố thí. Vì muốn nhiếp phục các chúng sanh ác khiến cho họ trụ vào pháp lành mà hành bố thí.
Sức bố thí hay thành chánh giác
Khi Bố thí không có mong cầu
Hoan Hỷ Bố thí không cầu hồi đáp
Thành Tâm mà Bố Thí
Sức bố thí hay thành chánh giác
BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI
Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
( tuitui ghi lại )
Phần 2:
Ai có thể làm theo văn hóa Trung Quốc?
Ai có thể phát huy văn hóa Trung Quốc?
Người đó có thể lãnh đạo thế giới.
Tầm nhìn của họ là từ nơi lịch sử mà đưa ra phán đoán này.
Văn hóa Trung Quốc là gì? Chính là luân lý, đạo đức.
Luân lý là dạy cách quan hệ giữa người và người.
Người hiện tại không hiểu, không biết quan hệ giữa người và người gọi là loạn luân.
Luân lý là đạo. Dân giữ luân lý là đức.
Mấy năm gần đây, tôi giảng về đạo đức.
Cái gì là đạo? Cái gì là đức?
Người thông thường giảng nói đạo đức nói được rất hay.
Chúng ta không dễ gì nghe hiểu.
Tôi nói được rất đơn giản.
Đạo chính là phép tắc vận hành của đại tự nhiên.
Tùy thuận phép tắc tự nhiên thì gọi là đức.
Nếu như trái phạm, tai nạn liền đến.
Tôi cũng thường nhắc nhở các đồng tu.
Đạo ở chỗ nào? Đạo ở ngay chính bản thân.
Bạn tỉ mỉ mà quan sát cái thân thể này của chúng ta.
Cái thân thể này là tự nhiên sanh thành.
Cha mẹ sanh ra con cái, sanh ra đứa trẻ, tuyệt nhiên không có cái ý muốn đứa nhỏ phải nên là như thế nào đó.
Muốn đứa bé có 3 con mắt, muốn đứa bé có 3 lỗ tai. Không hề có cái ý như vậy.
Thuận theo tự nhiên. Đó là phép tắc của tự nhiên, là đạo. Cho nên là thiên nhiên.
Không hề có cái ý nào trong đó.
Nếu thêm một tí “ý gì” trong đó thì đạo liền bị phá vỡ.
Thánh nhân dạy bảo chúng ta:
Đạo ở ngay trong nhân luân. Phát khởi ở ngay nơi vợ chồng.
Cho nên kết hợp của vợ chồng là hiện tượng của tự nhiên.
Đó là đạo.
Có vợ chồng thì sau mới có cha con, có anh em, có quân thần, có bè bạn. Đây là đã đem nhân luân nói ra hết rồi, không ngoài 5 loại lớn này.
Đó là đạo.
Cho nên gốc của đạo ở hiếu thân, ở tôn sư.
Người Trung Quốc nói đức: hiếu để, trung tín, lễ nghĩa, liêm khiết, nhân ái, hòa bình.
12 chữ này không phải do người nào phát minh, sáng lập mà là đạo lý tự nhiên.
12 chữ này là thiên tính của mỗi một người.
Không có người nào là không đầy đủ.
Tại vì sao đến bây giờ bạn lại quên hết?
Bạn đã mê, mất tự tánh.
Nhà Phật thường nói:
Đem cái tánh đức hoàn mỹ, nguyên bổn của chính bạn, thảy đều quên mất hết; tư tưởng, hành vi của bạn hoàn toàn trái ngược với tánh đức của bạn; thì tai hại liền đến.
Sức bố thí hay thành chánh giác
BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI
Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
( tuitui ghi lại )
Phần 3:
Chúng ta xem qua xã hội hiện nay.
Luân lý, đạo đức, bạn đem ra mà đối chiếu:
khởi tâm động niệm, lời nói, việc làm hoàn toàn trái ngược với tánh đức.
Trái ngược đến 180 độ.
Thế giới này, làm sao mà không động loạn chứ!
Tai nạn nghiêm trọng nhất, như người phương Tây nói:
Ngày tàn của thế giới.
Chúng ta đã từng xem thấy, có rất nhiều lời tiên đoán cổ xưa của ngoại quốc, của Trung Quốc nói:
Ngày tàn của thế giới, chính ngay hiện tại.
Năm trước, tôi ở Singapore, có 1 vị viện trưởng viện Thần học, ông rất cảm khái mà nói ra 1 câu. Ông nói:
- Ngày tàn của thế giới rõ ràng là năm 1999- 2000. Vì sao lại không xảy ra?
Kỳ lạ thật!
Không sai. Đích thực là ở năm 2000.
Năm 2000, vì sao không xảy ra?
Bởi vì tiên đoán năm 2000, người của toàn thế giới đều biết.
Năm 1999- 2000, tín đồ của toản thế giới, ngày ngày đang cầu nguyện.
Sự cầu nguyện này là có hiệu quả.
Không phải không có nguyên nhân.
Cho nên tai nạn này bị kéo chậm lại, kéo dãn ra.
Không phải không có.
Nếu như có thể giữ được tâm chân thành cầu nguyện này
vĩnh viễn không gián đoạn.
Tai nạn này có thể được hóa giải, sẽ không có.
Thế nhưng, trải qua 2 năm, rồi mọi người nói đó là mê tín,
làm gì có việc này, không phải đã bình an trải qua rồi sao?
Thế là tạo tác tội nghiệp,
càng làm cho tệ hại hơn, nghiêm trọng hơn,
nguy hiểm hơn so với trước nhiều.
Vậy thì không còn cách nào.
Việc này chúng ta chính mình phải biết.
Rất nhiều đồng tu đến hỏi tôi. Tôi nói với mọi người:
- Không nên sợ tai nạn.
Con người có sanh, ắt có tử.
Sanh tử là đạo.
Đó là hiện tượng tự nhiên.
Trong kinh Phật nói:
Chúng sinh hữu tình có sanh, lão, bệnh, tử;
Chúng sinh vô tình có sanh, trụ, dị, diệt.
Ngay đến tinh cầu cũng có thành, trụ, hoại, không.
Đó là hiện tượng tự nhiên.
Đó là đạo.
Phật đã nói rất rõ ràng.
Các hiện tượng này, nguyên nhân gì chi phối nó?
Phật nói đó là nghiệp lực.
Nghiệp lực của chúng sinh,
nguyện lực của bồ tát
khiến cho thế giới này sanh diệt, không trụ,
mãi mãi đều ở luân hồi.
Hữu tình thế gian luân hồi, bỏ thế gian cũng ở luân hồi.
Tinh cầu thành, trụ, hoại, không cũng là luân hồi.
Không là hủy diệt, chính là ngày tàn.
Thành chính là lại bắt đầu.
Cho nên tinh cầu, tinh hệ của vũ trụ cũng là đang luân hồi.
Thời gian của nó dài, thọ mạng của chúng ta ngắn.
Chúng ta không thấy được.
Thế nhưng hiện tại khoa học dùng rất nhiều máy móc để trắc nghiệm, đã hiểu rõ được hiện trạng này.
Đó đã là hiện tượng tự nhiên, là điều bình thường.
Cho nên sanh không có gì đáng để vui mừng.
Tử cũng không có gì phải lo sợ.
Sức bố thí hay thành chánh giác
Tháng 7 năm ngoái, tôi tham dự Hội nghị Hòa bình LHQ ở Băng Cốc.
Cảm xúc của tôi rất sâu sắc.
Tần suất động loạn của thế giới mỗi năm mỗi cao hơn.
Sự tai hại mỗi năm mỗi nghiêm trọng hơn.
Làm thế nào thực tiễn?
Đây chỉ là chuyển đổi một ý niệm.
Nếu như họ không chuyển được, thì mãi mãi không thể thực hiện.
Cho nên vấn đề này vô cùng khó khăn. Ai có thể buông bỏ tự tư, tự lợi.
Cội gốc của động loạn là do tự tư, tự lợi mà ra.
Không thể buông bỏ tự tư, tự lợi thì không thể
mỗi niệm vì xã hội, vì tất cả chúng sinh mà tạo phước.
Hội nghị này sẽ không cách gì thực hiện.
Không những là những nhân sĩ thường trong xã hội, mà bao gồm tất cả tôn giáo trên thế giới cũng đều như vậy.
Tôn giáo bị suy yếu rồi. Vấn đề này mọi người đều thấy rõ.
Không chỉ Phật giáo suy yếu, Đạo giáo cũng suy, ở Trung Quốc, Nho giáo cũng suy.
Tỉ mỉ quan sát toàn thế giới, không tôn giáo nào là ngoại lệ.
Hình thức của tôn giáo vẫn còn lưu giữ. Thực chất của tôn giáo thì không còn thấy nữa.
Ở Đài Loan, các vị đều đã biết, mỗi một đạo tràng của Phật giáo, mỗi chùa chiền đều không đoàn kết. Một nhà như nhau mà cũng không đoàn kết. Thậm chí đến ở chung trong một tự viện, chung ở nhiều rồi thì chia bè chia phái.
Người xưa Trung Quốc thường nói
- Gia hòa vạn sự hưng.
Hai người ở chung một chùa mà cũng gây lộn, cũng bất hòa thì làm sao Phật pháp có thể hưng thịnh được.
Phật giáo đã như vậy, các tôn giáo khác cũng không ngoại lệ.
Cho nên gọi là loạn thế.
Sức bố thí hay thành chánh giác
BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI
Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
( tuitui ghi lại )
Phần 4:
Phật pháp chỉ bảo chúng ta một việc quan trọng nhất:
- Một chúng sinh hữu tình,
Đời đời kiếp kiếp đều đang học tập!
Cho nên phàm phu thành Phật phải trải qua vô lượng kiếp.
Cho nên gọi là trải qua 3 a tăng kỳ kiếp, không phải nói với chúng ta, mà đó là nói với Pháp thân bồ tát.
Pháp thân bồ tát từ phá 1 phẩm vô minh, chứng 1 phần Pháp thân, đó là Đại thừa viên giáo Sơ trụ bồ tát.
Tính từ ngày họ chứng được Sơ trụ đến chứng được quả Phật, cứu cánh viên mãn, cần phải trải qua 3 a tăng kỳ kiếp. Trước khi chưa chứng được Sơ trụ thì không tính, trước thời gian đó không tính.
Nếu như thêm vào thời gian trước đó thì vô lượng kiếp.
Vì sao phía trước không tính vậy?
Vì trước đó tiến thoái liên tục.
Tiến thì ít, thoái thì nhiều.
Mức độ thoái chuyển rất lớn.
Đến được Sơ trụ trở lên, có thể nói chỉ có tiến, không có lùi.
Vì sao họ thoái vậy?
Thoái là dừng lại. Không tiến thì gọi là thoái.
Giống như chúng ta đi học vậy, bị lưu bang. Lưu bang chính là thoái,
Cho nên thời gian 3 a tăng kỳ kiếp là xác định đời đời kiếp kiếp không ngừng học tập.
Học tập tương ưng với tánh đức chính là nâng lên.
Trái với tánh đức, chính là đọa lạc.
Sự việc chính là như vậy.
Nhà Nho nói luân thường đạo đức.
Bạn tỉ mỉ mà quan sát xem, tôn giáo nào cũng đều có nói, đều không có ngoại lệ.
Trong luân thường đạo đức, quan trọng nhất, căn bản của căn bản chính là:
- Hiếu thân, tôn sư.
Bạn xem, câu đầu trong Tịnh nghiệp tam phước:
- Hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự sư trưởng.
Chúng ta phải chăm chỉ mà làm, phải nỗ lực mà học tập.
Trong mấy năm gần đây, tôi tiếp xúc với rất nhiều người lên đồng.
Không phải tôi đi tìm họ, mà họ đến tìm tôi.
Thầy Giang vẽ Địa ngục biến tướng đồ, là do thổ địa đến yêu cầu.
Bức vẽ này thành công.
Hôm qua, thầy Giang nói với tôi. Ông ở Âu châu thấy 1 giấc mộng, mộng thấy bồ tát Địa Tạng. Từ Âu châu trở về, về đến Đài Loan, lại mộng thấy 2 lần. Trước sau 3 lần.
Lần sau cùng nhất mộng thấy bồ tát Địa Tạng triệu tập Thập điện Diêm vương, rất nhiều quỷ vương, thổ địa. Dường như là mở Đại hội chúc mừng gì đó.
Ông gọi điện nói với tôi, tôi nói họ làm lễ chúc mừng bức tranh cảnh địa ngục của ông đã hoàn thành.
Thổ địa cũng tiết lộ cho tôi 1 tin. Nói là kiếp nạn của thế gian này, cái nhân của kiếp nạn này, ông nói ra 8 chữ:
- Bất hiếu cha mẹ, không kính tổ tiên.
Tôi nghĩ lại, rất có đạo lý.
Hiện tại cho dù người ngoại quốc, người Trung Quốc, có mấy người hiếu cha mẹ, kính tổ tiên.
Chính cái tội này thì đáng phải đọa địa ngục.
Có 1 đồng tu đến hỏi tôi. Họ hỏi những lời nói của quỷ thần có nên tin hay không?
Tôi liền nói với họ:
- Bạn tỉ mỉ mà tư duy lời của quỷ thần nói là gì?
Nếu lời của họ nói đúng lý, đúng pháp, chúng ta có thể nghe.
Nói mà không đúng như lý, như pháp thì không nên nghe.
Việc này phải có trí tuệ.
Nếu như bạn không có trí tuệ, bạn mê vào lời nói của quỷ thần, vậy thì bạn bị họ bởn cợt, thì bạn đã sai rồi.
Họ nói ra hợp tình, hợp lý, có đạo lý, trong việc này không có mê tín.
Con người, nếu không hiếu cha mẹ, không kính tổ tiên, thì bất cứ chuyện xấu nào họ cũng dám làm.
Một người hiếu cha mẹ, kính tổ tiên,
không những là lời nói, việc làm,
khởi tâm động niệm
họ đều nghĩ
nếu như việc này ta làm
mà không đúng pháp,
có lỗi với cha mẹ,
làm tổ tiên xấu hổ
thì họ không làm.
Hiện tại thế nào?
Hiện tại là không có loại giáo dục này nữa.
Tuổi tác của tôi như vầy, ở nơi nông thôn Trung Quốc đại lục, lúc nhỏ 6,7 tuổi còn tiếp xúc được những giáo dục của người xưa.
Thời gian tôi tiếp nhận, chỉ có khoảng nửa năm, thì sau đã biến thành trường học, nên không còn nữa.
Đây thật là đem phế bỏ cái căn bản mấy ngàn năm của dân tộc, quốc gia.
Cho nên, tai nạn này, nhất định không thể tránh khỏi.
Do đó chúng ta không cần phải suy nghĩ đi tìm chỗ nào để tránh.
Chỗ nào là tốt vậy? Không cần phải suy nghĩ.
Tai nạn đến rồi, nếu muốn, chúng ta làm thế nào có thể vãng sanh thế giới Tây phương Cực Lạc?
Thời gian rất là cấp bách.
Cho nên cái tâm cầu sanh Tịnh độ phải khẩn thiết,
phải chân thật buông bỏ
Phàm hễ là người niệm Phật không thể vãng sanh đều là không buông bỏ.
Chỉ cần có 1 việc không thể buông bò, thì bạn không thể vãng sanh.
Vì vậy, mọi thứ đều phải buông bỏ.
Thế giới này, không có cái gì đáng lưu luyến cả.
Bạn xem người trên thế giới này xem. Bạn có bằng lòng ở chung với họ không?
Thế giới Tây phương Cực Lạc đều là bậc thượng thiện đến ở một nơi.
Thượng thiện, chú giải của tổ sư, đại đức rất hay.
Thượng thiện là chỉ người nào vậy?
Vị đẳng giác bồ tát gọi là thượng thiện.
Vì sao chúng ta không cùng ở chung với Phật, bồ tát, đối với chính mình, tu học thành tựu thì sẽ rất nhanh.
Cho nên thế gian này,
không luận là thuận cảnh, thiện duyên
hay ác cảnh, nghịch duyên
thảy đều không để ở trong lòng.
Chúng ta một lòng một dạ cầu sinh Tịnh độ.
Giữ cái tâm thuần thiện, thuần tịnh của chính mình thì là đúng.
Thuần tịnh,
thuần thiện,
niệm Phật cầu sinh Tịnh độ
thì không ai là không vãng sanh.
Xưa nay Tổ sư đã nói:
- Pháp môn này,
vạn người tu,
vạn người vãng sinh.
Then chốt chính là:
- Phải chân thật buông bỏ. Tất cả đều buông bỏ hết.
Với tất cả người, sự việc, sự vật không nên có sự đối lập, không nên có sự tranh chấp nữa.
Chỉ cần bạn có đối lập với người, sự việc, sự vật, còn có mâu thuẫn, chính là chướng ngại chính mình vãng sinh.
Chính là đem chính mình kéo vào 3 đường ác.
Người khác sẽ không bị hại, bị hại là mình.
Đạo lý này phải nên hiểu.
Chân tướng sự thật phải rõ ràng, thông suốt.
Giáo học của Phật pháp chính là dạy chúng ta giác ngộ.
Giáo dục của Phật đà, giáo dục của Thánh nhân, thậm chí đến giáo dục của tất cả thần thánh, tôn giáo, thế gian đều khẳng định:
- Tánh người vốn thiện.
Người Trung Quốc dạy các bạn nhỏ, câu thứ 1 trong Tam tự kinh:
- Nhân chi sơ tánh bổn thiện.
Đó là bổn tánh của bạn.
Bổn tánh của tất cả chúng sinh thảy đều là lương thiện, đều là chí thiện.
Phật, bồ tát nói với chúng ta:
- Tất cả chúng sinh đều có Phật tánh.
Do đó Phật, bồ tát thấy tất cả chúng sinh đều là Phật, bồ tát.
Không phải nói Phật vị lai, Phật vị lai là nói cho chúng ta nghe.
Trong Hoa nghiêm viên giác, Phật đã nói:
- Tất cả chúng sinh vốn dĩ thành Phật.
Không phải nói vị lai, “vốn dĩ thành Phật”.
Lời nói này là thật, một tí cũng không giả.
Trong kinh Lăng Nghiêm, đặc biệt là chú giải của đại dư Giao Quang trong Chánh mạch sớ, nói rất rõ ràng:
- Tất cả chúng sinh đều có Phật tánh, Phật tánh chính là Phật.
Phật tánh ở đâu vậy? Cái gọi là lục căn môn đầu, phóng quang động địa.
Thân thể có sinh, diệt. Tự tánh không sinh, không diệt.
Thân thể có hình tướng. Tự tánh không có hình tướng, nó không phải vật chất.
Tự tánh ở đâu vậy? Khắp hư không, cùng pháp giới. Đó là chân thật chính mình.
Bản năng của tự tánh có kiến văn giác tri, kiến văn giác tri là bản năng, đầy đủ vô lượng vô biên thiện đức.
Cho nên đức cùng năng đều là tự tánh vốn dĩ đầy đủ.
Không phải là từ bên ngoài đến.
Chỉ là hiện tại chúng ta mê, mất đi tự tánh, bản năng đều đang khởi tác dụng.
Nơi tác dụng mà không biết, nên đã dùng sai.
Dùng sai rồi, làm cho vạn đức, vạn năng của chính mình biến thành vô lượng vô biên phiền não, biến thành vô lượng vô biên nghiệp chướng.
Sự việc chính là như vậy.
Cho nên giáo học của Phật không gì khác
làm cho chúng ta hồi phục lại tự tánh mà thôi.
Việc này chúng ta chân thật phải hiểu.
Là Phật nói với chúng ta. Chúng ta mở to mắt ra mà nhìn cái niệm đầu.
Nhìn thấy cái niệm đầu này là tự tánh, gọi kiến tánh.
Kiến tánh thấy là Pháp tánh.
Thế nhưng thế nào vậy, cái niệm thứ hai thì biến đổi rồi.
Cái niệm thứ hai thì đem kiến tánh biến thành nhãn thức, đem sắc tánh bên ngoài biến thành sắc trần.
Cho nên cái niệm thứ 1 là duy tâm sở hiện.
Cái niệm thứ 2 là duy thức sở biến.
Cự li giữa niệm thứ 1 và 2, chúng ta không cách gì tính được.
Đích thực là 1 giây trong vạn ức lần, tốc độ quá nhanh.
Vì vậy chư Phật, bồ tát, Pháp thân bồ tát, các Ngài không giống như chúng ta.
Các Ngài chính là giữ được niệm thứ 1 này.
Vĩnh viễn là niệm đầu tiên.
Không rơi vào niệm thứ 2.
Đó chính là Pháp thân bồ tát, đó chính là chư Phật Như Lai
Rơi vào niệm thứ 2, đó là phàm phu, liền biến thành 10 pháp giới.
Chúng ta không thể không biết được đạo lý này.
Không thể không biết chân tướng sự thật này.
Sau đó mới khẳng định:
Tất cả chúng sinh vốn dĩ thành Phật
Hiện tại thế nào vậy?
Từ cái nhìn của Phật,
hiện tại là:
“Phật” đang mê hoặc, điên đảo!
Tuy là mê hoặc, điên đảo,
bạn tạo nghiệp phải thọ báo,
bạn ở trong địa ngục phải chịu vô lượng vô biên khổ sở
thế nhưng
bạn vẫn là một vị Phật.
Cũng giống như bạn thấy ác mộng vậy.
Tuy là bạn đang thấy ác mộng, khổ không nói ra lời.
Biết bạn nhất định sẽ tỉnh lại.
Cho nên ánh mắt của Phật
xem thấy tất cả chúng sinh là Phật,
tôn kính đối với tất cả chúng sinh.
nhất định không có phân biệt, không có chấp trước.
Cho nên chúng ta,
đối với tất cả người,
tất cả việc,
tất cả vật,
chỉ cần có phân biệt
chỉ cần có chấp trước
thì bạn cần phải biết
đã mê rất nghiêm trọng
rất nghiêm trọng rồi.
Bạn tạo nghiệp sẽ làm cho bạn đọa lạc.
Bạn không có cách gì thoát khỏi 6 nẻo luân hồi.
Làm thế nào để thoát khỏi luân hồi đây?
Bạn đối với tất cả người, sự vật, tận khả năng không nên chấp trước.
Không nên chấp trước nữa.
Quả như đối với tất cả người , sự vật thế gian không còn chấp trước nữa
thì bạn siêu việt 6 cõi luân hồi, 6 cõi không còn nữa.
Nếu như không phân biệt, 10 pháp giới cũng không còn.
Đó là pháp giới 4 thánh: Thanh văn, Duyên giác, Bồ tát, Phật.
Trong 10 pháp giới, các Ngài còn có phân biệt, các Ngài không còn chấp trước.
Có chấp trước, có chút nào chấp trước, bạn nhất định không thể ra khỏi 6 cõi.
Vậy chúng ta hà tất chấp trước làm gì.
Chấp trước, người khác không bị thiệt, chính mình bị thiệt rất lớn.
Phân biệt, chấp trước đều là chính mình bị thiệt, không có liên quan gì đến người khác.
Cho nên tôi học Phật, thực tế mà nói, gặp được duyên may.
Vị thầy thứ 1 của tôi là đại sư Chương Gia.
Ngày đầu tiên, Ngài dạy tôi:
- Nhìn thấu, buông bỏ.
Nhìn thấu, buông bỏ chính là bí quyết tu hành chứng quả của tất cả chư Phật.
Buông bỏ giúp mình nhìn thấu.
Nhìn thấu giúp mình buông bỏ.
Buông bỏ vọng tưởng, buông bỏ phân biệt, buông bỏ chấp trước.
Nhìn thấu là trí tuệ, trí tuệ của bạn liền khai, bạn liền thông đạt tường tận.
Rõ ràng thông suốt tất cả các pháp là nhìn thấu.
Cho nên nó là tương trợ lẫn nhau.
Nhìn thấu giúp đỡ buông bỏ. Buông bỏ giúp đỡ nhìn thấu.
Từ Sơ phát tâm đến quả Như Lai địa.
Nếu như bạn không thể buông bỏ thì bạn không cách gì nhìn thấu.
Hay nói cách khác, bạn không thể khai trí tuệ.
Bạn học có nhiều thứ hơn, nghiên cứu có nhiều hơn, trong Phật pháp gọi là thế trí biện thông.
Thế trí biện thông là sở tri chướng.
Bạn không thể buông bỏ là phiền não.
Chướng, hai chướng này nhất định là chướng ngại trí tuệ bát nhã của tự tánh bạn, đức năng của tự tánh.
Cho nên tu hành là tu cái gì?
Đơn giản nhất, then chốt nhất chính là buông bỏ.
Nhìn thấu không cần phải tu.
Buông bỏ, bạn tự nhiên liền nhìn thấu.
Vì vậy chính là tu phải buông bỏ.
Ta phải buông bỏ không ngừng.
Sức bố thí hay thành chánh giác
Sự Bố Thí
Cho nên chúng ta,
đối với tất cả người,
tất cả việc,
tất cả vật,
chỉ cần có phân biệt
chỉ cần có chấp trước
thì bạn cần phải biết
đã mê rất nghiêm trọng
rất nghiêm trọng rồi.
Sức bố thí hay thành chánh giác
Bố thí:
布施
A: To give alms.
P: Faire l'aumône.
Bố là cho. Thí: Giúp, cho.
Bố thí là đem phúc lợi mà giúp cho kẻ khác.
Ðem của cải của mình chia xẻ cho người khác gọi là Bố, bớt của mình đem cho người gọi là Thí. Của bố thí tuy có nhiều loại, nhưng lấy việc bố thí tài vật làm căn bản.
Bố thí là hạnh đầu tiên trong phép tu Lục độ của nhà Phật. Lục độ gồm: Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục, Tinh tấn, Thiền định, Trí huệ.
Hễ làm việc Bố thí thì phải không cần sự báo đáp của người được bố thí, và cũng không cần cái phước báo của việc bố thí. Như thế mới thật đúng là bố thí.
Việc bố thí thể hiện lòng từ bi bác ái, thương mến đồng loại, và có tác dụng diệt được lòng tham lam ích kỷ.
Việc Bố thí có ba cách, gọi là Tam chủng Bố thí:
1. Tài thí: Tài là tiền bạc. Tài thí là xuất tiền bạc, của cải để làm việc phước thiện, đem giúp người nghèo khổ hoạn nạn có được miếng cơm, manh áo, thuốc uống. Ðó là sự giúp đỡ về phần vật chất.
2. Pháp thí: Pháp là giáo lý. Pháp thí là dùng lời lẽ đạo đức giảng giải điều thiện, điều ác, để người nghe giác ngộ, sửa đổi, hoặc dùng lời nhỏ nhẹ khuyên lơn để cảm hóa người hung ác, kẻ gian tà quày đầu hướng thiện, cứu giúp linh hồn khỏi sa đọa trầm luân. Ðó là sự giúp đỡ về phần linh hồn.
3. Vô úy thí: Úy là sợ sệt. Vô úy là không sợ sệt. Vô úy thí là giúp đỡ người đang lo âu sợ hãi được yên tâm, bình thản trở lại bằng những lời nói phân tích minh bạch hay việc làm cần thiết. Ðó là cứu giúp về phần tinh thần.
Việc bố thí không chỉ giúp đỡ về đời sống vật chất mà còn giúp đỡ về mặt tinh thần và cứu giúp cả linh hồn nữa. Việc bố thí như vậy mới được trọn vẹn. Trong Ðạo Cao Ðài, phần bố thí giúp đỡ mọi người nằm trong nhiệm vụ của CQPT.
ÐLMD: "Về khoản cấp tế của Phước Thiện, chẳng nên phân biệt người trong Ðạo hay người ngoài Ðời, nghĩa là mỗi phen nơi nào bị tai nạn, khổ tâm khổ trí thì lẽ cố nhiên người hành thiện chẳng thể nào bỏ qua cho đặng, chẳng những trợ giúp về mặt vật chất hình thức bên ngoài mà thôi, mà đến tinh thần bên trong cũng phải có sự an ủi tâm hồn cho người được an vui và bình tâm định trí." " Nếu một ai vì cảnh bi thương trong gia đình hoặc vì đau thảm về phần xác thịt mà đến Nhà Phước Thiện cầu xin cứu giúp, hay là một tấn kịch khốc hại đã phô bày trước mắt mà người hành thiện lại nỡ làm ngơ để cho người khốn khổ ấy phải cam tâm tủi phận, chẳng nhờ nơi lòng ái tuất của người phước thiện đoái đến mà có đủ bằng cớ thì vị hành thiện ấy phải bị lỗi nặng với danh giá Nhà Phước Thiện và phải chịu phần trách cứ."