Trích dẫn:
THẾ NÀO LÀ NÓI THẬT?
Nói thật là “Nói láo” trong Minh Triết Vô Lượng để đem lại an lạc, nhẹ nhàng, sáng suốt cho tha nhân, giúp cho mọi người tiến hóa theo kịp đà Tiến Hóa của Càn Khôn Vũ Trụ.
Có lẽ các con ngạc nhiên khi nghe Cha kết luận một câu như thế trước khi nhập đề cho bài giảng này.
Thật vậy con! Nói láo đúng lúc là nói thật, nói thật không đúng chỗ là nói láo. Nói thật là lời nói thiện lành cao cả, mọi lời nói ra đều đem lại lợi ích, lợi tha, xóa bỏ hận thù, tỵ hiềm, chia rẽ, đem lại hòa ái thương yêu, giúp đỡ nhau tiến hóa đến chỗ an lạc.
Lâu nay các con mê chấp tưởng rằng nói thật là thấy sao nói vậy, nói y theo sự diễn biến các pháp xung quanh ta. Nhưng Cha thử hỏi các pháp diễn ra xung quanh các con có thật hay không có thật hay là chúng hư huyễn giả tạm?
Lời Thích Ca có dạy trong Kinh Kim Cang:
“Nhất Thiết Hữu Vi pháp,
Như mây huyễn ảo ảnh,
Như Lộ Diệt Như điển.
…Tác Hư Thị quán”.
Tất cả các pháp hữu vi đều như giấc mộng ảo như ảo ảnh, như sấm, sét, chớp mà thôi chứ không thực có. Như vậy mới y theo các pháp diễn biến quanh con tức là con cũng “Nói láo” rồi.
Các pháp không thật thời làm sao lời nói của con thật được phải không con? Vì lời nói của con nhằm diễn tả lại các pháp xung quanh con mà pháp xung quanh con đều hư huyễn nên lời nói mà con cứ ngỡ là thật té ra cũng “Láo” mà thôi.
Cho nên giờ đây Cha phá mê chấp cho con được hiểu rõ thế nào là nói “Thật”, biết nói thật hơn chứ không phải bo bo giữ theo những giới cấm “không vọng ngữ” theo kiểu phàm trí mà trật lố.
Thật ra không phải là kinh sách dạy sai mà do các con hiểu sai. Phật cấm không vọng ngữ theo kiểu phàm trí, không vọng ngữ nghĩa là đừng nói những lời hư vọng không chơn chánh chứ không cấm nói láo.
Lâu nay các con mê chấp tự cột vào giới luật chứ các con đâu có hiểu rằng giới luật để ràng chứ không buộc cứng người tu vào đó, giới luật là duyên công năng hỗ trợ cho các con mà thôi, còn yếu tố quyết định là nhân là công năng tạo tác, tức nghiên cứu tu học, để thấu triệt đạo, để phá mê chấp cho chúng sanh bỏ trí phàm, phá các điều si mê ám chướng, là lớp mây mù tà kiến bao trùm tâm trí sáng chói trong Tiểu Hồn Con.
Rốt rồi biết cách nói láo cũng là nói thật và không biết nói thật cũng là nói láo. Thế nên người tu phải tham cứu để học nói láo, biết cách nói láo hơn đặng phụng sự cho cơ Tiến Hóa của Càn Khôn Vũ Trụ.
Nhớ đừng “Nói thật” trong ngu muội làm trì trệ sự tiến hóa của tha nhân mà mắc tội với Thượng Đế nghe con. Các con đừng tưởng các vị Giáo chủ và Cha thật thà, chất phác, hiền lành theo kiểu phàm trí. Các Vị đều “nói láo” đó con. “Thị chư pháp không tướng” tức là các điều pháp không thật có thế sao Phật lại bảo luân hồi sanh tử, niết bàn, chúng sanh, chư phật? Té ra cũng “Nói Láo”.
Cha dạy Chân lý vốn không, thế mà Cha giảng nào là Tự Nhiên pháp,Vô Sở pháp, Bất Tử Duy pháp…té ra cha cũng “nói Láo” đó thôi. Nhưng các con phải khá nhớ rằng “Láo” cũng là “Láo” trong Minh triết Vô Lượng nghe con.
Kinh sách do Cha và các Vị Giáo chủ giảng ra chỉ là hữu vi, giả tạm, là hư ảo phỉnh gạt, là lừa dối, đó là những phương tiện tạm thời. Có một cách này thôi, đó là con phải luôn luôn tự xét lấy mình, xét trong từng ý nghĩ, xét trong từng lời nói, hành động, kiểm soát mình luôn luôn, kiểm soát từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây xem có tiến hóa hay không. Có bố thí sự sáng suốt an lạc cho chính mình hay không. Đây mới là phương tiện Thật Sự, phương tiện Đời Đời, phương tiện Vô Vi Siêu Thoát đó con. Hãy ráng giữ nghe con.