-
ĐỀ-BÀ ĐẠT-ĐA TẠO TỘI
ĐỀ-BÀ ĐẠT-ĐA TẠO TỘI
(Tiếptheo)
Toàn Không
Tỳ-kheo Ni đáp:
- Nay ông đi chung với kẻ ác và tạo các điều không tốt.
Bấy giờ, Đề-Bà nổi giận như điên như khùng, đánh tới tấp vào Tỳ-kheo Ni cho đến chết mới thôi!
Hại chết bậc A-La-Hán Ni, Đề-Bà Đạt-Đa bỏ về chỗ ở, tuyên bố với các đệ tử: “Chỗ nào có ác, ác từ đâu sinh? Ai làm việc ác này phải chịu qủa báo đó. Ta cũng chẳng làm việc ác này mà phải chịu qủa báo”. (Tăng-Nhất A-Hàm, quyển 1, trang 148).
Có Tỳ-Kheo nghe được những lời ấy, đến thưa với Phật, Ngài bảo:
- Có ác thì có tội, thiện ác đều có báo ứng. Nếu Đề-Bà kia biết có qủa báo liền sẽ khô héo, sầu lo chẳng vui, máu sẽ phun lên đầy mặt. Vì ông ta chẳng biết qủa báo nên mới nói như vậy.
Một hôm, Đề-Bà Đạt-Đa nói với các đệ tử:
- Ta khởi ý ác với Sa-môn Cù-Đàm, xong việc ấy không nên. Vì A-La-Hán lại khởi ý ác đối với A-La-Hán. Nay ta có thể hướng về Cù-Đàm sám hối.
Đề-Bà lo buồn sinh bệnh trầm trọng, ông nói với các đệ tử của mình:
- Ta không đủ sức đến chỗ Cù-Đàm để sám hối.
Nói rồi lại lén đi lấy thuốc độc bôi vào mười đầu ngón tay, xong bảo các đệ tử khiêng đến chỗ Sa-môn Cù-Đàm.
Khi ấy Tôn-giả A-Nan xa xa thấy liền thưa Phật:
- Đề-Bà Đạt-Đa đến chắc có tâm hối hận muốn hướng về Thế-Tôn cầu xin hối cải.
Phật bảo A-Nan:
- Người ác ấy không thể đến chỗ Như-Lai.
Tôn-giả A-Nan ba lần thưa như thế, Phật trả lời cũng ba lần như thế.
Bấy giờ đến gần chỗ Thế-Tôn, Đề-Bà Đạt-Đa bảo các đệ tử:
- Ta muốn xuống võng, ta không muốn nằm ra mắt Thế-Tôn.
Các đệ tử liền dừng chân, Đề-Bà Đạt-Đa vừa bước chân xuống đất, tự nhiên có lửa gió đốt cháy chân, thân. Đề-Bà bị lửa đốt liền khởi tâm hối hận, muốn niệm “Nam Mô Phật”, nhưng chưa kịp mà chỉ nói được “Nam Mô” liền ngã lăn ra chết. Sau khi thấy Đề-Bà chết, Tôn-giả A-Nan hỏi Phật:
- Đề-Bà Đạt-Đa có đọa Địa-ngục không? Nếu có thì tại Địa-ngục nào?
Phật bảo Tôn-giả:
- Ông ấy có ác tâm đối với Như-Lai, khi chết đọa Địa-ngục A-Tỳ vì phạm tội ngũ nghịch, và phải chịu khổ hết đại kiếp trong hiền kiếp này.
A-Nan nghe Phật nói, buồn khóc mà hỏi Phật:
- Đề-Bà Đạt-Đa từ Địa-ngục ra sẽ sinh về đâu? Và về lâu xa về sau Đề-Bà có tạo được công đức gì đáng kể không?
Phật bảo:
- Đề-Bà Đạt-Đa mạng chung ở Địa ngục sinh lên các cõi Trời, trải qua 60 kiếp không rơi vào ba đường ác, qua lại cõi Trời, Người. Thân sau chót, ông ta sẽ cạo bỏ râu tóc, xuất gia học đạo, thành vị Bích-Chi Phật hiệu là Nam-Mô. Vì ông ta có ý lành trong giây lát lúc cuối khi mạng chung, khởi tâm hòa vui nói: “Nam mô”, nên sau làm Bích-Chi Phật hiệu Nam-Mô.
Nghe Phật nói thế, Tôn-giả A-Nan cảm thấy phấn khởi, không còn buồn rầu nữa.
Mấy ngày sau, Tôn-giả Đại Mục-Kiền-Liên, trong đại chúng, đứng lên vái Phật và thưa:
- Nay con muốn xuống Địa-ngục A-Tỳ nói về yếu hạnh nhẫn nhục, hoan hỷ cho Đề-Bà Đạt-Đa, vì con hiểu được 64 âm thanh thông suốt ngôn ngữ, con sẽ dùng âm thanh ấy nói với Đề-Bà Đạt-Đa.
Phật bảo:
- Thầy nên biết, chớ vội vàng hung bạo, chuyên tâm chính ý chớ khởi loạn tưởng. Vì hạng chúng-sanh đọa Địa-ngục khó điều phục, thầy nên biết đúng lúc.
Tôn-giả Đại Mục-Kiền-Liên vái Phật, rồi liền ở trước Phật vào Địa-ngục trong chớp mắt. Khi Tôn-giả đang ở trong Địa-ngục A-Tỳ, đứng trên hư không kêu gọi : “Đề-Bà Đạt-Đa, Đề-Bà Đạt-Đa”.
Không thấy gì, cũng không nghe tiếng trả lời, nhưng sau đó có tiếng hỏi:
- Ông là ai? Muốn kêu Đề-Bà Đạt-Đa nào? Ở đây có nhiều Đề-Bà Đạt-Đa.
- Ta là Đại Mục-Kiền-Liên, đại đệ tử của Thế-Tôn, nay ta muốn tìm gặp Đề-Ba Đạt-Đa là em con nhà chú cuả Phật Thích-Ca.
Ngục tốt nói:
- Xin Tôn-giả chờ một chút.
Qủy ngục ấy đốt lửa vào thân Đề-Bà Đạt-Đa cho tỉnh rồi nói:
- Kẻ ngu si này, ngủ gì mà mê mệt như thế.
Đề-Bà bị khổ bức bách, tỉnh dậy nói:
- Các ông dạy bảo tôi điều gì, tôi xin vâng hết.
Ngục tốt bảo:
- Ngươi hãy nhìn lên trên kia coi.
Vừa nói ngục tốt vừa chỉ Tôn-giả. Đề-Bà nhìn lên thấy người ngồi kiết già trên hoa sen, rực rỡ sáng ngời như mặt trời vàng chói, bèn nói:
- Vị nào đấy? Có điều chi dạy bảo tôi xin vâng hết.
Tôn-giả nói kệ:
Ta đệ tử Thích-Ca,
Thuộc dòng dõi Cù-Đàm,
Đại Thanh-Văn trong ấy,
Tên Đại Mục-Kiền-Liên.
Rồi Tôn-giả bảo:
- Tôi do Phật sai đến, muốn thương xót nhổ gốc khổ cho ông. Đề-Bà Đạt-Đa chớ lo sợ, Địa-ngục khổ nhất không hơn chỗ này. Đức Phật Thích-Ca chí chân thương xót tất cả chúng-sanh các loài cho đến côn trùng nhỏ tí như mẹ thương con.
Rồi Tôn-giả kể hết những việc Phật đã thọ ký cho Đề-Bà Đạt-Đa nghe, nghe rồi Đề-Bà vui mừng hớn hở, tâm lành phát sinh, thưa với Tôn-giả:
- Lời nói của Như-Lai tôi hoàn toàn tin. Như-Lai đại từ đại bi hóa độ kẻ ngu. Dù tôi nằm ở Địa ngục A-Tỳ này trải qua một đại kiếp, tâm ý vẫn chuyên nhất không mệt mỏi.
Tôn-giả hỏi Đề-Bà Đạt-Đa:
- Thế nào? Sự đau đớn ra sao? Nó như thế nào?
Đề-Bà đáp:
- Sự đau đớn của tôi vô cùng tận! Bánh xe nóng đỏ nghiến nát thân tôi. Lại có chày sắt đập nát thân ra, voi đen dữ dằn đạp thân tôi nát tan. Lại có núi lửa đè trên đầu mặt làm cho xẹp lép. Áo mặc hóa thành lá đồng nóng đỏ cuốn lấy thân thiêu đốt hết cả da thịt. Đau khổ cùng cực như thế! Chịu sao thấu!
Tôn-giả nói kệ bảo:
- Đó là do tội báo ông đã gây ra, do ông bực tức nổi giận đối với bậc Thánh nên bị chày sắt đập nát thân hình. Do ông gây rối, chia rẽ Tăng đoàn nên bị xe nóng nghiền nát thân ra. Do ông vác đá lớn ném mưu hại thân Phật nên bị qủa báo núi lửa đè đầu mặt làm cho xẹp lép. Do ông bảo vua cho voi uống rượu say ý mong hại thân Như-Lai, nên bị voi đen giày đạp trên mình. Do ông nổi hung ác trước người khuyên bảo rồi đánh chết Tỳ-kheo Ni, nên bị lá đồng đốt cuốn quanh khắp thân không gỡ ra được. Tội gốc chính là vậy, nay ông phải tự nhất tâm hướng về Phật sẽ được phúc.
Đề-Bà Đạt-Đa nói:
- Tôi nay cúi đầu lễ chân Phật, xin Tôn-giả cho tôi gửi lời thăm hỏi Thế-Tôn, và thăm hỏi A-Nan.
Bấy giờ, Tôn-giả Đại Mục-Kiền-Liên phóng thần lực khiến các khổ não trong Địa-ngục tạm dừng lại, rồi nói kệ:
Hãy niệm Nam-mô Phật,
Bậc Chính-Đẳng tối thắng,
Ngài sẽ ban yên ổn,
Dẹp trừ các khổ não.
Bấy giờ, có sáu vạn người được dứt qủa báo khổ, liền mạng chung nơi ấy, tái sinh đến các cõi lành. Tôn-giả liền trở về, vái Phật rồi thưa:
- Đề-Bà Đạt-Đa cung kính vô lượng lễ chân Phật và thăm hỏi Thế-Tôn, ông ta cũng thăm hỏi Tôn-giả A-Nan. Ông ta nói: “Được Như-Lai thọ ký sẽ thành Bícb-Chi Phật hiệu Nam-Mô, dù cho tôi ở trong Địa-ngục một đại kiếp cũng không mệt mỏi”.
Phật nói:
- Lành thay, Mục-Kiền-Liên, thầy làm được nhiều lợi ích, thương tưởng loài ngu tối, trời, người được nhiều an lạc.
LỜI BÀN:
Đọc qua bài Đề-Bà Đạt-Đa tạo tội, chúng ta thấy khởi đầu, Đề-Bà Đạt-Đa đến chỗ Phật xin theo Phật tu hành. Lúc ấy Phật khuyên Đề-Bà nên ở tại gia tu phước và từ chối không chấp thuận cho làm Tỳ-kheo. Chúng ta nghĩ: “Đề-Bà Đạt-Đa là bà con anh em cùng dòng Hoàng gia, tại sao Phật lại từ chối như thế?”. Chúng ta có biết đâu rằng Phật có Phật nhãn, Ngài thấy trước những gì có thể xảy ra nếu nhận con người ấy vào tu trong Tăng đoàn. Do đó Phật đã từ chối để ngăn ngừa trước, nhưng Ngài đã không ngăn ngừa được khi Đề-Bà cố ý làm.
Đến khi Đề-Bà học được ngũ-thông, chưa phải là bậc A-La-Hán (có lục-thông), nhưng vì tính hiếu thắng, trí kiêu căng, lòng tham lợi lộc, nên đã khoe tài thần thông của mìmh. Đồng thời lòng kiêu căng nổi dậy, tính phàm phu vị kỷ che khuất tất cả, nên đã khởi ra những ý nghĩ kiêu ngạo như: “Sa-môn Cù-Đàm hiện thần túc một, ta sẽ hiện hai, Sa-môn hiện bốn ta sẽ hiện tám v.v...” Đây chính là những kẻ vô minh không biết mình, không biết người nên mới nghĩ như thế.
Tới khi ném đá mưu giết Phật không thành, Phật chỉ bị mảnh đá văng làm chảy máu chân chút đỉnh. Nếu là người trí phải tự hỏi: “Tại sao ném như thế mà tảng đá lại văng ra chỗ khác, không trúng?” Nếu Đề-Bà chịu suy xét, phải nghĩ rằng: “Phải có việc gì bí ẩn, nên mới có hiện tượng ném thẳng mà sao tảng đá bật qua một bên như có người hay vật gì đỡ lại vậy”. Nếu Đề-Bà suy xét và biết như vậy, có lẽ ông ta đã qùy mọp trước Phật để xin tha thứ, hoặc không còn dám nghĩ tới các hành động ác khác nữa.
Nhưng vì ngu dốt nên mới tiếp tục đi sâu vào tội ác, ông ta bèn đến chỗ vua ác A-Xà-Thế bày mưu độc dùng voi say giết Phật. Nhưng rồi, kế hoạch ác ấy cũng bị thất bại.
Khi voi đang khẻo mạnh cường tráng như thế mà tự nhiên lăn đùng ra chết không giãy giụa, phải tự hỏi là tại sao như thế? Mặc dù ông ta nói được câu: “Sa-môn Cù-Đàm có chú thuật khiến các ngoại đạo dị học thảy đều hàng phục...” khi nói với vua A-Xà-Thế. Nhưng sự vô minh chưa dễ gì tỉnh được, kẻ ác ngu si tăm tối càng lún sâu trong tội ác.
Trên đường đi, Đề-Bà gặp Tỳ-kheo Ni Pháp-Thí khuyên bảo lẽ phải như thế, không những không hồi tỉnh, lại còn nổi cơn thịnh nộ đánh chết người không gớm tay.
Khi bệnh đến thân, mặc dù nói được những lời hối lỗi, nhưng lại là những lời giả dối. Miệng nói hối lỗi, nhưng tâm nghĩ và việc làm lại khác. Miệng nói với các đệ tử rằng “Ta muốn tới chỗ Sa-môn Cù-Đàm để sám hối”, nhưng lại ngầm lấy thuốc độc bôi vào mười đầu ngón tay. Để làm gì? Kẻ ngu đã lún sâu vào tội ác, lại càng mưu độc lún sâu hơn vào tội đại ác.
Đề-Bà Đạt-Đa quyết giết Phật để làm Phật ba cõi! Thật là mơ ước của kẻ khùng điên, vì lúc này ông ta đã mất hết thần thông rồi, đâu có khác gì kẻ phàm phu bình thường. Vậy mà vẫn chưa tỉnh ngộ, để đến nỗi phải mạng vong, sa địa-ngục!.,.
Toàn Không