Bát Nhã Tâm Kinh - Phật Bên Trong
Bát Nhã Tâm Kinh - Phật Bên Trong
"Trích Từ Tác Phẩm: Bát Nhã Tâm Kinh
Tác Giả: Osho
Dịch Giả : Vạn Sơn
vnosho@yahoo.com"
Om!
Vinh danh Trí Huệ Bát Nhã,
rất đáng yêu và rất thánh!
Quán Tự Tại, Bồ Tát và chúa tể linh thiêng, trong lúc đi sâu trong Trí Huệ Bát Nhã,
trong cõi siêu việt, từ trên cao nhìn xuống,
Ngài chỉ thấy năm hợp phần,
và khi nhìn vào tự tánh của chúng,
Ngài thấy tất cả đều trống không.
Xin chào vị Phật bên trong bạn. Có thể bạn không biết điều đó. Có thể bạn chưa từng mơ tới điều đó - rằng bạn là một vị Phật; rằng bạn chỉ là bạn mà không thể là bất kỳ cái gì khác. Phật tính chính là cốt lõi, là trọng tâm của con người bạn, và điều đó không phải sẽ xảy ra trong tương lai, mà đã xảy ra rồi. Phật tính chính là cội nguồn từ đó bạn tới, không những là nguồn gốc mà còn là mục đích nữa. Chính từ Phật tính mà chúng ta xuất phát, và cũng chính Phật tính mà chúng ta trở về.
Từ ‘Phật tính’ này bao gồm tất cả - một vòng tròn đời sống tròn đầy, từ điểm đầu đến điểm cuối.
Nhưng vì đang ngủ say, bạn không biết mình là ai. Không phải là bạn phải trở thành Phật. Bạn chỉ cần nhận ra điều đó, và bạn phải quay trở về với cội nguồn của mình; bạn phải nhìn vào bên trong mình. Việc đối đầu với chính mình sẽ làm bạn nhận ra Phật tính của mình. Cái ngày mà bạn nhận ra chân tánh của mình, toàn thể vũ trụ bừng sáng, giác ngộ. Không thể nói rằng người nào đó đã giác ngộ! Bằng cách nào mà người đó có thể trở nên chứng ngộ được? Chính ý tưởng về một người nào đó là một phần của tâm trí còn mê hoặc. Vậy không nói là ‘tôi’ đã chứng ngộ. Cái ‘tôi’ đó phải bị loại bỏ thì mới nói đến chứng ngộ được. Cho nên sao tôi có thể trở thành chứng ngộ được? Đó là điều vô lý. Cái ngày mà tôi chứng ngộ thì toàn thể thế giới hiện hữu cũng đã chứng ngộ. Từ giây phút ấy tôi không thấy gì khác ngoài các vị Phật – dù là hình sắc khác nhau, hoặc tên gọi khác nhau, với đủ loại vấn đề, nhưng tất cả đều là Phật.
Vì vậy, tôi xin chào vị Phật bên trong bạn.
Tôi vui mừng khôn xiết khi thấy rất nhiều vị Phật đã tụ họp nơi đây. Sự kiện mà các bạn tới với tôi là bắt đầu việc thừa nhận ấy. Sự kính trọng mà các bạn dành cho tôi, và tình yêu trong tim của các bạn đối với tôi, chính là sự kính trọng và tình yêu mà các bạn dành cho Phật tính của riêng mình. Sự tin tưởng nơi tôi không phải là cái gì ngoại lai với bạn; đó là sự tin tưởng nơi chính con người của bạn. Đặt tin tưởng nơi tôi, các bạn sẽ học được cách tin tưởng ở chính mình. Bởi tự tìm đến với tôi, bạn sẽ tìm tới chính bản thân của mình. Bạn chỉ cần nhận ra điều đó. Hột kim cương đã ở đó tự bao giờ; bạn đã quên hẳn rồi, hay bạn chưa hề nhớ tới ngay từ lúc đầu.
Emerson có câu nói để đời, rằng, “Con người là Thượng Đế trong điêu tàn.” Tôi đồng ý mà cũng không đồng ý. Nhận xét này có một phần nào chân lý - con người chưa phải là con người đáng lẽ phải trở thành. Đó là một trực giác nhưng bị đảo lộn. Con người không phải là Thượng Đế trong điêu tàn, mà là Thượng Đế đang hình thành; con người là một vị Phật đang hé mở. Nụ hoa đã có sẵn, có thể nở hoa bất cứ lúc nào: chỉ một chút cố gắng nữa, chỉ một chút ít trợ lực nho nhỏ nữa... Và sự giúp đỡ ấy không phải là yếu tố đưa đến sự nở hoa – vì mầm mống đã có sẵn rồi! Nỗ lực của bạn sẽ giúp bạn nhận ra điều đó, và sự giúp đỡ sẽ giúp làm lộ ra cái đã có sẵn nhưng bị che lấp. Đấy là một sự khám phá, nhưng chân lý thì đã có từ muôn đời, hằng hữu, bất sinh, bất diệt.
Hãy nghe những lời kinh này, bởi vì đây là bộ kinh quan trọng nhất trong kho tàng kinh điển vĩ đại của Phật giáo. Do đó, kinh này được gọi là Tâm Kinh; Đó chính là tâm điểm, là cốt lõi của thông điệp của Đức Phật.
Nhưng tôi muốn bắt đầu từ ngay từ tâm điểm ấy. Chỉ từ điểm này mới thấy được tinh hoa của Phật giáo: đừng bao giờ quên rằng bạn là một vị Phật. Tôi biết điều đó nghe quá kiêu căng, tựa như một giả thuyết, và bạn không thể đặt trọn niềm tin vào đó được. Đó là lẽ tự nhiên, tôi biết rõ lắm. Nhưng hãy gieo vào trong tim điều ấy, như một hạt mầm. Quanh hạt giống đó nhiều phép lạ sẽ xảy ra, và chỉ qua sự kiện đó, bạn sẽ hiểu những lời kinh này. Tâm Kinh này màu nhiệm vô cùng - rất nhỏ, rất cô đọng nhưng xúc tích, như thể hạt mầm. Nhưng với miền đất này, với hình ảnh này trong tâm trí, rằng bạn là một vị Phật, rằng bạn là một vị Phật đang hình thành, rằng bạn có mọi khả năng tiềm tàng để trở thành một vị Phật, rằng tất cả đã sẵn sàng, không thiếu gì cả. Chỉ cần sắp đặt lại thứ tự; chỉ cần ý thức hơn, tỉnh thức hơn một chút nữa là đủ... Kho tàng đã sẵn có, chỉ cần thắp lên ngọn đèn nhỏ để nhìn thấy. Khi bóng tối biến mất, bạn sẽ không còn là kẻ ăn mày nữa, mà là một vị Phật; bạn sẽ là một hoàng đế, một ông vua. Hết thảy vương quốc này là của bạn. Bạn chỉ cần đòi lại chủ quyền ấy.
Nhưng chủ quyền ấy không thể đòi lại được nếu bạn tin rằng bạn là kẻ ăn mày. Bạn không thể đòi lại, thậm chí bạn không bao giờ mơ tới việc đòi lại nếu tự nghĩ rằng mình là tên ăn mày.
Cái ý tưởng rằng bạn là tên ăn mày, dốt nát, đầy tội lỗi, đã được các tôn giáo rao giảng từ đời này qua đời khác, nhiều đến nỗi nó đã in sâu trong tâm khảm của bạn, khác gì bị thôi miên. Việc nhồi sọ này cần phải bị đập tan. Để giúp bạn tự đập vỡ cái ngục tù ấy, tôi xin bắt đầu bằng cách: xin chào vị Phật bên trong bạn...
Đối với tôi, tất cả các bạn đều là Phật. Không có gì lố bịch hơn khi bạn cố gắng bằng mọi cách để được giác ngộ! Bạn phải chấp nhận sự kiện cơ bản này, bạn phải hiểu biết ngầm rằng không có gì để chứng đắc vì bạn đã là Phật rồi! Đây là sự bắt đầu đúng đắn, thích hợp, ngay từ tâm điểm của Tâm Kinh, nếu không, bạn sẽ lạc đường. Bắt đầu như vậy là đúng! Hãy bắt đầu với hình ảnh này, và đừng e ngại rằng điều này có thể gây nên cái tôi - rằng, “Ta là Phật!” Đừng lo sợ như vậy, vì toàn bộ tiến trình của Tâm Kinh sẽ giúp bạn nhận ra một cách rõ ràng rằng cái tôi là cái duy nhất không có thực – cái duy nhất không hiện hữu! Ngoài ra, tất cả đều là thật.
Có những đạo sư nói thế giới này là ảo tưởng và linh hồn là hiện thực - cái ‘Tôi’ mới có thật, ngoài ra đều là giả dối. Đức Phật dạy khác hẳn. Ngài nói chính cái ‘Tôi’ mới không có thật, còn mọi thứ khác đều là thật. Và tôi đồng ý với Đức Phật nhiều hơn các quan điểm khác. Nhận xét của Ngài rất là thâm sâu và rất sắc bén. Không ai có thể nhìn thấu đáo vào mọi cảnh giới, với những chiều sâu và đỉnh cao như Ngài.
Nhưng hãy bắt đầu với ý tưởng này, với bầu khí như vậy, với hình ảnh này. Hãy để điều đó ăn sâu trong từng tế bào, từng ý nghĩ của bạn. Hãy để cho nó thấm sâu vào từng ngõ ngách, từng xó xỉnh của con người bạn, rằng “Ta là Phật!” Và đừng lo nghĩ về cái ‘tôi’... mọi sự sẽ được thu xếp ổn thỏa.
Cái ‘tôi’ và Phật tính không thể cùng hiện hữu một lúc. Một khi Phật tính được nhận ra, ‘cái tôi’ sẽ biến mất, tựa như bóng tối tan biến khi ánh sáng lan vào.
Trước khi đi vào lời kinh này, chúng ta cần một ít khuôn mẫu, một ít cấu trúc, một ít phạm trù để dễ thông suốt vấn đề hơn.
Kinh sách Phật giáo cổ đại nói về bảy đền thờ . Giống như các đạo sĩ Sufi nói về bảy thung lũng, Ấn Độ giáo nói về bảy luân xa, Phật tử nói về bảy đền thờ .
Đền thờ thứ nhất thuộc về thể chất.
Đền thờ thứ hai thuộc về thân-tâm
Đền thờ thứ ba là tâm lý.
Đền thờ thứ tư là tâm lý-tâm linh.
Đền thờ thứ năm là tâm linh.
Đền thờ thứ sáu là tâm linh siêu việt.
Đền thờ thứ bảy - đền thờ tối thượng - là siêu việt.
Bộ Bát Nhã Tâm Kinh này thuộc đền thờ thứ bảy. Những lời kinh này là tuyên ngôn của người đã nhập vào đền thờ thứ bảy, thế giới siêu việt, tuyệt đối. Đó là ý nghĩa của từ Phạn, prajnaparamita - trí huệ của cõi bên kia, từ cõi bên kia, trong cõi bên kia (Trí Huệ đáo bỉ ngạn). Trí huệ đó chỉ đạt được khi bạn đã vượt qua mọi ràng buộc, không còn đồng nhất với bất cứ điều gì - thấp hơn hay cao hơn, thế giới này hay thế giới kia, khi bạn đã vượt trên tất cả các loại đồng nhất, khi bạn không còn bị đồng nhất níu kéo, khi sự tỉnh thức của bạn ngời sáng như ngọn lửa tinh khiết không một chút ám khói. Đó là lý do Phật tử tôn thờ cuốn sách nhỏ này, cuốn sách rất nhỏ bé này. Và họ đặt tên nó là Kinh Trái Tim – nghĩa là tâm điểm, là tinh túy, là cốt tủy của tôn giáo.
Đền thờ thứ nhất thuộc về thể chất (physical), tương ứng với luân xa thứ nhất, muladhar.
Đền thờ thứ hai là tâm thần, ứng với luân xa thứ hai, svadisthan.
Đền thờ thứ ba là tâm lý, ứng với manipura.
Đền thờ thứ tư là tâm lý-tâm linh, ứng với anahatta.
Đền thờ thứ năm là tâm linh, ứng với vishudha.
Đền thờ thứ sáu alf tâm linh siêu việt, ứng với agya.
Đền thờ thứ bảy là siêu việt, ứng với sahasrar. ‘Sahasrar’ nghĩa là hoa sen một ngàn cánh. Đó là biểu tượng của sự thăng hoa tối thượng, không còn gì che dấu nữa, tất cả đã trở nên sáng tỏ, hiển hiện. Hoa sen một ngàn cánh đã mở ra, hương thơm tỏa khắp bầu trời, cùng với cái đẹp lộng lẫy và đầy phước lành của nó.
Cách đây không lâu lắm nhiều khảo cứu vĩ đại đã được thực hiện để tìm cái cốt lõi thâm sâu nhất của con người. Chúng ta cần phải hiểu rõ những nỗ lực hiện đại ấy sẽ đưa chúng ta về đâu.
Pavlov, B.F. Skinner và các nhà hành vi học khác (behaviorists), cứ luẩn quẩn mãi quanh luân xa thứ nhất - muladhar. Họ nghĩ con người chỉ là thân xác. Họ bị kẹt lại ở đền thờ thứ nhất. Họ bị vật chất ám ảnh mà quên mọi chiều kích khác. Những người này tìm sự giải thích con người qua khía cạnh thể chất, vật chất. Họ đã bị cản trở vì quan niệm như vậy không cho phép họ nhìn xa hơn nữa. Khi ngay từ đầu mà bạn đã từ chối rằng chẳng có gì khác hơn thân xác, bạn sẽ không chịu tìm kiếm xa hơn nữa. Quan niệm như vậy rõ ràng là lệch lạc. Những người cộng sản, Mác xít, hành vi học, vô thần - đều tin rằng con người chỉ là thân xác - với niềm tin như vậy họ đã tự khép lại cánh cửa dẫn tới những chiều kích cao hơn. Họ trở thành mù quáng. Vật chất rõ ràng quá rồi, cần gì phải chứng minh? Thân xác, vật chất ai cũng thấy, cần gì phải có băng chứng? Vì không cần phải chứng minh, vật chất trở thành thực tại duy nhất. Vô lý hoàn toàn. Nếu thế thì con người chẳng còn nhân phẩm gì nữa. Nếu không có gì để phát triển nội tâm hay hướng thượng, cuộc sống trở lên vô nghĩa hoàn toàn. Con người như vậy có khác chi đồ vật. Khi bạn đã tự đóng lại cánh cửa, chẳng còn gì hơn nữa có thể xảy ra cho bạn. Bạn chỉ là thân xác nên chỉ biết ăn, tiêu hoá, tình ái, con cái, mang gánh cực đổ trên non rồi ngày nào đó lăn ra chết. Cuộc sống trần tục, tầm thường, máy móc như vậy có gì đáng để nói đến, có ý nghĩa gì đâu. Tìm đâu thấy thơ văn? Điệu vũ nào có thể khởi lên từ cuộc sống tẻ nhạt, vô vị ấy?
Còn tiếp
rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4
Bát Nhã Tâm Kinh - Phật Bên Trong
Bát Nhã Tâm Kinh - Phật Bên Trong
"Trích Từ Tác Phẩm: Bát Nhã Tâm Kinh
Tác Giả: Osho
Dịch Giả : Vạn Sơn
vnosho@yahoo.com"
Skinner đã viết cuốn, Bên Ngoài Tự Do và Nhân Phẩm (Beyond Freedom and Dignity). Phải gọi là bên dưới tự do và nhân phẩm mới đúng, không phải bên ngoài. Gọi là bên dưới vì đó là quan điểm thấp nhất về con người, cái xấu nhất. Thân xác con người chẳng có gì xấu xa hết, hãy nhớ điều ấy. Tôi không chống lại thân xác; nó là một đền thờ đẹp. Cái xấu chỉ xen vào khi bạn nghĩ thân xác là tất cả.
Con người có thể được ví như chiếc thang có bảy bậc, mà bạn chỉ biết có bậc thứ nhất. Chiếc thang như vậy chẳng hữu dụng gì. Mà thang là dụng cụ để nối thế giới này qua thế giới khác, nối vật chất với Thượng Đế. Bậc thứ nhất là tuyệt hảo nếu nó được dùng như một bậc thang. Nếu được dùng như bước đầu thì cực kỳ tuyệt đẹp. Người ta nên biết quý trọng thân xác. Nhưng nếu tôn thờ bậc thứ nhất mà quên hẳn sáu bậc còn lại, và quên hẳn toàn bộ chiếc thang, bạn trở thành khép kín, bị giới hạn trong bậc thứ nhất. Thế thì nó không còn là bậc thang nữa, bởi vì một bậc thang chỉ có nghĩa khi nó là một phần của chiếc thang. Nếu bậc thang đó không dẫn đến những bậc khác, bạn bị kẹt ở đó. Do đó, những người duy vật bao giờ cũng bị kẹt. Họ luôn luôn cảm thấy thiếu thốn cái gì đó; đời sống của họ mất hẳn định hướng. Họ chạy quanh trong cái vòng luẩn quẩn, và cảm thấy mệt mỏi, chán chường. Việc tìm cái chết ám ảnh họ thường xuyên. Và toàn bộ cuộc sống của họ chỉ thu gọn lại trong việc tìm cảm giác mới, hy vọng cái gì mới có thể xảy ra. Nhưng cái gì ‘mới’ nào có thể xảy ra được? Tất cả những cái bận tâm họ chẳng qua chỉ là những đồ chơi mà thôi.
Hãy suy nghẫm câu nói của Frank Sheed, “Trong khi linh hồn con người kêu khóc đi tìm mục đích và ý nghĩa thì các nhà khoa học nói, ‘Điện thoại này!’, ‘Ti vi này!’ – khác gì ta cố dỗ đứa trẻ đang khóc đòi mẹ bằng cách cho nó kẹo, hay làm trò hề với nó. Những đợt phát minh liên tiếp đã làm con người phải bận rộn, khiến hắn quên hẳn những ưu tư vẫn thường ray rứt tâm hồn hắn.”
Tất cả những cái mà thế giới hiện đại đang cung cấp cho bạn chẳng qua là những chiếc kẹo, đồ chơi - còn bạn thì đang kêu gào tìm mẹ, kêu gào đòi tình yêu, đòi tâm thức, đòi hỏi một ý nghĩa nào đó trong cuộc sống. Và họ nói, “Coi nè! Điện thoại này! Ti vi nè! Lại còn bao nhiêu thứ đẹp khác nữa.” Chơi mãi những đồ chơi ấy rồi cũng chán. Họ lại kiếm đồ chơi khác mới hơn cho bạn.
Cuộc sống như vậy mới thật nực cười, vô lý đến độ không thể tưởng tượng sao ta có thể sống đời như vậy được. Chúng ta bị kẹt tại bậc thang thứ nhất.
Hãy nhớ rằng, bạn cần phải có cơ thể để sống, nhưng bạn không phải chỉ là thể xác. Hãy nhớ kỹ điều đó, đừng quên một phút giây nào. Bạn sống trong cơ thể và đó là một chỗ ở tuyệt đẹp. Và xin nhớ điều này, rằng nói như vậy không có nghĩa là bạn phải chống đối, kiềm chế thân xác, rằng bạn phải chối bỏ thân xác như những cái-gọi-là thánh nhân đã làm xưa nay. Người duy vật cho rằng thân xác là tất cả những gì hiện thực. Lại có những người ở cực đoan đối lập nói rằng thân xác là ảo ảnh, không có thực. Họ dạy rằng khi thân xác bị phá hủy, ảo ảnh sẽ bị phá hủy theo, và cái còn lại thực sự mới đúng là bạn.
Cực đoan đối lập này là một phản động lực. Chủ trương của duy vật đã đưa đến quan điểm của duy linh, nhưng cải hai đều là thành viên của cùng một dich vụ; họ không khác nhau nhiều lắm. Thân xác đẹp đẽ, hiện thực. Cần phải có thân xác để được sống. Vì vậy thân xác cần được săn sóc. Đó là món quà vĩ đại của Thượng Đế. Đừng bao giờ chống lại thân xác, dù chỉ một khoảnh khắc, mà cũng đừng nghĩ rằng bạn chỉ là thân xác, dù chỉ một giây. Còn nhiều hứa hẹn lớn hơn nữa. Hãy dùng thân xác như một bàn đạp.
Bậc thứ hai là thân-tâm hợp nhất (psychosomatic), svadisthan.
Phân tâm học của Sigmund Freud nằm ở đấy. Freud đi cao hơn một chút so với Skinner và Pavlov, bằng cách nghiên cứu một ít những bí ẩn của tâm lý. Ông ta không phải chỉ là một nhà hành vi học, nhưng tự giới hạn trong việc phân tách giấc mơ. Phân tích các giấc mơ là nghề riêng của ông ta.
Giấc mơ đến với bạn như một ảo ảnh. Nó là một sự gợi ý, một biểu tượng, một điều gì đó mà vô thức muốn gửi cho ý thức. Nhưng dành quá nhiều thì giờ cho nó cũng chẳng lợi ích gì. Hãy phân tách giấc mơ, nhưng đừng trở thành giấc mơ. Bạn không phải là giấc mơ.
Mà cũng không nên ồn ào quá đáng về nó, như học phái Freud đang làm. Toàn bộ nỗ lực của họ xoay quanh thế giới của mộng tưởng. Hãy ghi lại giấc mơ của bạn; hãy để ý xem nó muốn nói gì, mà không cần phải tìm đến người khác để phân tích giấc mơ của bạn. Nếu bạn không phân tích được giấc mơ của mình, chẳng ai khác có thể làm được, vì giấc mơ của bạn là của bạn. Và vì giấc mơ của bạn là của bạn nên chẳng ai khác có thể mơ theo cách bạn mơ. Người nào có giấc mơ của người ấy nên không ai mơ giống bạn được; vì vậy chỉ mình bạn mới có thể giải thích được giấc mơ của mình. Người nào giải thích giấc mơ, giải thích ấy thuộc về người ấy. Chỉ mình bạn mới có thể quan sát nó. Mà thật ra, ta cũng chẳng cần phải phân tích giấc mơ làm gì. Nếu quan sát toàn bộ giấc mơ với sự sáng tỏ, với sự tỉnh táo, bạn sẽ thấy nó muốn nói gì. Thật là nực cười! Chẳng cần phải mất ba, năm, bảy năm để phân tâm làm gì.
Có người mỗi đêm ngủ mơ, ban ngày tìm đến nhà phân tâm để được phân tích, riết rồi bị ảo tưởng bao vây. Tựa như loại người thứ nhất bị ám ảnh với muladhara, thể chất, loại người thứ hai bị ám ảnh vì dục... bởi vì loại người thứ hai - phạm vi của thân tâm - là dục. Loại thứ hai lấy dục để giải thích mọi thứ. Chẳng cần biết bạn làm gì. Cứ đến với người theo Freud là ông ta sẽ kết luận là dục. Đối với ông ta, bên trên dục chẳng còn gì nữa. Ông ta sống trong bùn, chẳng hề biết có sen. Nếu bạn đem sen tới, ông ta sẽ nhìn vào nó và bảo là bùn. Ông ta sẽ nói, “Cái này là cái quái gì? Chỉ là bùn mà thôi. Nó chẳng mọc ra từ bùn sao? Nếu mọc ra từ bùn, nó phải là bùn rồi.” Giản lược mọi thứ về nguyên nhân rồi kết luận nguyên nhân là cái thực.
Vậy thì bài thơ nào cũng đều bị dẫn về tình dục. Cái gì đẹp cũng bị dẫn về dục, lại còn trụy lạc và đè nén. Michelangelo là họa sĩ thiên tài ư? - thế thì nghệ thuật của ông ấy phải có ít nhiều dục trong đó! Những người theo Freud vẽ rắn thêm chân là chuyện thường. Theo họ thì Michelangelo, Goethe , Byron , hay tất cả các công trình nghệ thuật vĩ đại đem lại niềm vui cho triệu triệu con tim, chẳng là gì khác ngoài dục bị đè nén - có thể Goethe muốn thủ dâm nhưng bị ngăn cản. Hàng triệu người bị ngăn cản không được thủ dâm, nhưng có ai trở thành thiên tài như Goethe đâu.
Vô lý thật! Nhưng Freud là sư tổ của thế giới nhà vệ sinh. Ông ta sống ở đó, đó là đền thờ của ông ta. Nghệ thuật bị coi là tâm bệnh, thi ca trở thành tâm bệnh, tất cả đều trở thành trụy lạc. Nếu phân tích của Freud mà đúng, sẽ không có Kalidas, không có Shakespeare, không có Michelangelo, không có Mozart, không có Wagner vì người nào cũng bình thường. Những người này là bất thường. Theo Freud, họ đều bị bệnh tâm thần.. Cái vĩ đại nhất bị kéo xuống thành thấp kém nhất.
Theo Freud, Phật cũng bị tâm bịnh - bởi vì bất kỳ điều gì Ngài nói chẳng qua là dục bị đè nén.
Quan điểm này biến cái vĩ đại của con người thành xấu xí hết. Phải cẩn thận về điều đó. Phật không tâm bệnh, mà thật ra, Freud mới chính là người tâm bệnh. Sự im lặng của Phật, niềm vui sướng của Phật, sự an nhiên, tự tại của Phật - không phải là tâm bệnh. Đấy là sự thăng hoa trọn vẹn trong niềm an lạc, hạnh phúc tràn đầy.
Nhưng với Freud, người bình thường là người không biết ca hát, không biết khiêu vũ, không biết tiệc tùng, không bao giờ cầu nguyện, không biết thiền, chưa bao giờ làm được gì sáng tạo; hắn chỉ biết đi làm, về nhà, ăn uống, ngủ, rồi chết; hắn không hề để lại bất cứ một sự sáng tạo nào, không để lại bất cứ một dấu vết nào. Bình thường kiểu này thì rất tầm thường, đần độn, khác gì đã chết rồi. Một số người nghi ngờ rằng vì Freud không phải là người sáng tạo nên ông ta kết án sự sáng tạo là tâm bệnh. Cũng có thể ông ta chỉ là người tầm thường. Sự bình thường của ông ta bị xúc phạm bởi những thiên tài thế giới.
Còn tiếp
rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4