Ngôi miếu thờ 2 lần đổ và cây đa kỳ lạ
Ngôi miếu thờ 2 lần đổ và cây đa kỳ lạ
Thứ Sáu, 30/07/2010 --- cập nhật 08:59 GMT+7
Ông Nguyễn Văn Trung quả quyết: "Tôi vẫn đang ngồi bên một cột trụ của của miếu thì có tiếng động rung người. Khi ngẩng mặt lên, ba cột trụ còn lại bỗng nổ tung trong chớp mắt. Gần 30 người thợ ai nấy đều thất kinh"...
Câu chuyện thần thánh, ma quái ở khu đồi sau làng Bích Nham còn được thêu dệt thêm phần kỳ bí bởi cây đa và cây lách cổ thụ đã ngự trị ở đây cả trăm năm.
Theo lời kể của bà Tăng Thị Mức (70 tuổi), người dân thôn Bích Nham, từ khi bà còn nhỏ đã thấy cây đa, cây lách ở đây lớn lắm rồi, cỡ chục người ôm không xuể. Bà Mức bảo: "Hồi đó tôi có hỏi ông nội, cây đa, cây lách ở làng mình bao nhiêu tuổi. Ông xoa đầu tôi nói: từ lúc ông lớn lên cũng thấy có cây này ở đây rồi. Chẳng ai biết được nó bao nhiêu tuổi nữa, nhưng nghe người làng đồn đại tuổi nó cỡ hơn 300 tuổi".
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na...730/xhmieu.jpg
Một phần thân của cây đa cổ thụ.
Nói rồi, bà dẫn tôi ra chỗ cây đa, cây lách nằm nép bên góc đồi sau làng Bích Nham. Thấy tôi ngạc nhiên ngước nhìn cây đa cao cỡ gần hai chục mét, bà Mức khoát tay: "Trước đây, cây này to gấp 5,7 lần, thanh niên trong làng còn lập cả sân bóng chuyền dưới tán đa. Nhưng không hiểu nguyên nhân gì cây đa cứ mục rỗng dần rồi từ từ lụi, đây chỉ là một cái gốc nhỏ và rễ tả của cây".
Bà Mức cho biết thêm, cách đây vài năm, cây đa này có hai rễ phụ bên tả, bên hữu rất đẹp. Tuy nhiên, anh Nguyễn Văn Quang, là người dân trong làng trong lúc làm móng nhà gần chỗ cây đa đã chặt đi một bên rễ. "Có nhiều người cho rằng chính vì việc làm này đã khiến dân làng Bích Nham mất lộc. Nếu giữ nguyên cả rễ tả, hữu hẳn đất này đã thịnh lắm", bà Mức thở dài. Về phần anh Quang, bà Mức kể, sau khi chặt một nhánh của cây đa cổ thụ, gia đình anh cũng "liểng xiểng", vợ chồng ly tán. Hiện anh ta đã bỏ vào rừng làm than, sống khép kín, tính tình "dở dở ương ương".
Một điều kỳ lạ khiến dân làng chắc mẩm đây là cây đa thiêng do rễ cây mọc tua tủa, ôm xung quanh cái bàn đá to chừng 6m2.
Về phần cây lách, chính những người dân bản địa cũng khẳng định là chưa từng nhìn thấy loại cây này và cũng không hiểu sao lại có cái tên lạ như vậy. Điều đặc biệt là trong lòng cây lách có tổ ong lớn to cỡ cái thúng, loài ong làm tổ trong thân cây này cũng không ai biết là ong gì. Người ta chỉ kháo nhau đây là loài ong cực độc do có hai đứa trẻ trong làng trèo lên cây bắt tổ chim, vô tình bị ong đốt.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na...30/xhmieu1.jpg
Loài ong lạ trong thân cây lách.
Nguyễn Văn Khương, một trong hai cậu bé bị đốt vào đùi cho biết, mỗi ngày trở trời em lại thấy đau nhức. Còn Nguyễn Văn Thể bị đốt vào môi thì môi sưng vù như con đỉa, bầm tím 6-7 năm, đến giờ thỉnh thoảng lại đau đớn đến độ không ăn được cơm. Thể cũng được bố mẹ đưa đi chữa trị nhiều lần nhưng chưa khỏi. Từ đó, không đứa trẻ nào dám nghịch dại trèo lên cây đa, cây lách nữa.
Lời đồn về đồi thiêng vang xa, nhiều người dân xã lân cận cũng tìm đến Bích Nham cúng lễ. Có người đem tặng làng một pho tượng thờ. Dân làng bàn nhau xây dựng một miếu nhỏ để bảo quản pho tượng cũng tiện cho việc thờ cúng của bà con quanh vùng.
Tuy nhiên, câu chuyện xây miếu thờ theo lời kể của dân làng cũng nhiều phần "liêu trai". Ông Nguyễn Văn Trung, 81 tuổi, là người trực tiếp phụ trách việc xây miếu thờ, đưa tay quệt mồ hôi kể lại: "Lần thứ nhất tôi và một vài người nữa xây miếu, nhưng khi vừa hoàn thiện thì bỗng nhiên đổ sập xuống. Dân làng cho rằng, tại tôi làm ẩu nên mới xảy ra sự cố.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na...30/xhmieu2.jpg
Ông Trung và bà Mức kể cho tác giả nghe về hai lần xây miếu của làng.
Đến lần thứ hai, lúc bấy giờ là vào khoảng năm 1969 - 1970, tôi cùng gần 30 người nữa phụ trách xây miếu. Lo sợ sự cố, lần này chúng tôi chọn 2 cây tre cuốn, cột miếu xây 30-20, xi măng tốt. 4 cột xây lên vững chãi, khi ấy tôi ngồi lên một cột để chuẩn bị cho phần xây mái thì bỗng đâu có tiếng động rung người, ngoảnh lại, 3 chiếc cột còn lại đã vỡ tung, gạch đá rơi loảng xoảng. Điều lạ là những người đứng xung quanh không ai bị thương, phích, bát, chén... cũng không hề hấn gì. Chừng ấy người thất kinh, hoảng hốt. Sau có ông thầy bói đến coi đất và nói rằng: Thánh ở trần, không xây lên được. Hiện tại, pho tượng được dân làng đúc khung tôn nhỏ để bảo quản, dân trong làng cũng không ai nhắc đến việc xây miếu thờ nữa".
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na...30/xhmieu3.jpg
Ngôi miếu lợp tôn của người dân làng Bích Nham.
Ngôi miếu nhỏ mà dân làng gọi là miếu Vóc, trong văn trào của làng có ghi là miếu thờ Đức Thiên quan Đại thần, hiện giao cho bà Mức trông nom, nhang khói. Cứ mỗi dịp rằm, mùng 1 hoặc lễ Tết đều rất nhiều người dân đến lễ tạ, thậm chí cả những người ở Hà Nội nghe tin đồi thiêng cũng tìm về cúng bái. Nhưng đồ lễ tịnh không ai dám động vào hoặc tự ý lấy mang về.
Nghe những câu chuyện và lời đồn đại của dân làng Bích Nham về khu đồi thiêng quả thực rất kỳ bí và khó tin. Cũng có khả năng, một phần câu chuyện là do "tam sao thất bản" mà ra. Tuy nhiên, sự khẳng định "như đinh đóng cột" của nhiều người dân "mắt thấy tai nghe" về các câu chuyện như trên cho thấy ngoài những thông tin "dị bản" có thể có cả nhiều chi tiết là do sự ngẫu nhiên. Cũng có thể, đây là vấn đề tâm linh mà khoa học chưa thể giải thích.
Theo Zing.vn
Khiếp sợ nghe chuyện "đồi ma" Hải Dương
Khiếp sợ nghe chuyện "đồi ma" Hải Dương
Thứ Bảy, 31/07/2010 --- cập nhật 10:58 GMT+7
Không ai dám đặt chân lên đồi đến nỗi ngọn đồi ngút cỏ, rậm rạp. Những tiếng chim lợn kêu inh ỏi trong các ngôi nhà hoang.
Vừa đến chỗ bức tường đất của cái bếp, tôi chợt lạnh người khi thấy những tiếng “phành phạch”, rồi “éc éc”… Hàng chục con chim rất lớn, đen xì bay túa lua lên trời. Có lẽ ngôi nhà hoang đã biến thành nơi bọn quạ, chim lợn trú ngụ.
Sau khi phóng viên đăng bài “Tổ ong thần bí trong thân cây và nọc độc kinh người”, thì nhận được một số ý kiến phản hồi của độc giả. Trong đó, đáng chú ý là 2 phản hồi của TS Phạm Hồng Thái, một chuyên gia về loài ong, và ông Nguyễn Quý Bắc, người sống ngay dưới chân đồi sau làng Bích Nham.
Qua hình ảnh trên báo, TS Phạm Hồng Thái cho rằng, đây là loài ong ăn thịt (Wasp) có tên khoa học là Vespa bicolor, thuộc họ Vespidae. Ở nước ta, chúng có mặt tại vùng ven biển, các đảo. Tại Vân Đồn (Quảng Ninh), chúng thường tới gặm cá phơi của dân chài nên được người dân gọi là ong cá.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na...1/xhrungma.jpg
Đây là loài ong Vespa bicolor.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na.../xhrungma1.jpg
Đây là loài ong lạ trong bọng cây lách dưới chân đồi Nham.
Tôi đã tìm hiểu về loài ong ăn thịt Vespa bicolor, song thấy hình ảnh loài ong này trên thế giới rất khác biệt so với loài ong ở trong cây lách trước ngôi miếu trên đồi Nham. Loài ong này lớn hơn, thân thể vàng óng và cánh nhỏ mà trong suốt. Cũng có thể chúng cùng loài, cùng tên khoa học, song sống ở môi trường khác nhau, nên có hình dáng khác biệt?
Ông Nguyễn Quý Bắc thì thông tin qua điện thoại rằng, ở ngọn đồi Bích Nham còn có nhiều chuyện kỳ bí, quái đản hơn tổ ong đó nhiều. Thôi thì đủ chuyện quái dị về ma quỷ, ông Bắc kể đến cả tiếng đồng hồ không xong. Cũng vì những chuyện quái dị xung quanh ngọn đồi, nên người dân không ai dám bước chân lên ngọn đồi đó, thậm chí, một số nhà ở sát chân đồi cũng… bỏ hoang. Vậy là, tôi lại tìm đường về làng Bích Nham (An Đức, Chí Linh, Hải Dương).
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na.../xhrungma2.jpg
Bà Mức là người trông nom, quét dọn "ngôi miếu cứ xây là đổ".
Đón chúng tôi tại ngôi nhà mới xây, mặt tiền là đường làng, nhưng sau lưng cách đồi Nham không xa, ông Bắc chỉ cho tôi xem mấy ngôi nhà sát chân đồi không có người ở.
Ngay cả ngôi nhà cũ nát nằm ngay chân đồi, sau lưng nhà ông, cũng đóng cửa để đó, không có ai ở từ nhiều năm nay. Theo ông Bắc, ngôi nhà đó là do bố mẹ ông xây. Ông sinh ra, lớn lên ở ngôi nhà đó. Tuy nhiên, khi bố mẹ mất, vợ chồng ông lập tức bỏ hoang, không ở nữa, xây ngôi nhà mới tránh xa chân đồi. Lý do rất nhiều ngôi nhà sát chân đồi bị bỏ hoang mang màu sắc mê tín dị đoan đậm đặc.
Ngọn đồi Bích Nham chỉ rộng chừng 7 héc-ta, không cao lắm. Đứng từ xa nhìn lại, như nấm đất mọc ở sau làng. Tuy nhiên, tre pheo rậm rạp, cây cối chen chúc, cỏ mọc lút gối, cứ như thể rừng rậm.
Theo lời ông Bắc, tổ tiên ông truyền lại rằng, trong lòng quả đồi này, có rất nhiều mồ mả của người Trung Quốc. Họ đã lập mộ, giấu vàng, rồi yểm bùa, nên hễ ai xâm phạm quả đồi, dù đào đất, chặt cây, hái quả, lấy củi, hay chỉ đơn giản là tè bậy trên đồi… lập tức gặp thảm họa.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na.../xhrungma3.jpg
Ít người dám bước chân lên đồi Nham rậm rạp.
Những câu chuyện về núi cấm, rừng cấm, tôi đã gặp rất nhiều ở miền núi. Ở một số bản làng người Nùng, La Chí, Pu Péo, Hà Nhì, Dao… thường có những khu rừng cấm, là nơi không ai dám vào trừ ngày lễ hội, không ai dám lấy bất cứ thứ gì thuộc về rừng cấm, dù là củi khô, cây măng. Tuy nhiên, chuyện về ngọn đồi như vậy ở vùng Hải Dương, nơi chỉ có ít núi đồi nổi lên giữa đồng ruộng, lại toàn người Kinh sinh sống, thì quả là chuyện lạ.
Ông Nguyễn Quý Bắc liệt kê hàng loạt ví dụ về những người từng chặt cây, đào đất trên đồi. Người thì chết bất đắc kỳ tử, người bị tâm thần bấn loạn, người thì đêm nào cũng bị… ma dựng cả giường!
Người mới nhất là anh H., chỉ vì đào ít đất ở chân đồi về lấp nền nhà, mà thời gian sau, vợ con ly tán, anh cứ dở dở hâm hâm, giờ bỏ nhà theo đám làm than thổ phỉ, ít khi thấy về nhà… Chuyện hai cậu thanh niên tên Thể và Khương trèo cây trên đồi, bị ong đốt, đau nhức suốt mấy năm trời, cũng là một dẫn chứng khiến lời đồn càng thêm khủng khiếp.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na.../xhrungma4.jpg
Ngôi nhà bỏ hoang, đổ nát trên đồi Nham.
Cách đây vài năm, cả làng Bích Nham còn rộ lên tin đồn khi rất nhiều người kể lúc nhập nhoạng tối, nhìn thấy lợn mẹ và đàn lợn con chạy tuột lên đồi, đuổi theo thì cả đàn chợt mất hút, không thấy con nào nữa. Rồi người làng Bích Thủy ở bên kia cánh đồng quả quyết rằng, thi thoảng nhìn sang đồi Nham, thấy ngọn đồi bỗng dưng rực sáng!
Chuyện đồn đại khiếp hãi đến mức, người dân trong làng dù dựng nhà dưới chân đồi, khoan giếng lấy nước, cũng cúng bái ghê lắm, vì họ sợ làm “động” đến đồi thiêng.
Có một câu chuyện khá sống động về gia đình anh Q. Anh Q. ở làng cạnh, vì mâu thuẫn gia đình, đã bỏ lên đồi Nham dựng nhà ở. Mặc dù nghe người dân trong làng cảnh báo, song anh Q. vẫn không sợ. Tuy nhiên, nhà xây xong, thì không biết bao nhiêu chuyện kỳ quái xảy ra với gia đình anh. Kỳ quái nhất là những khóm tre do anh trồng, cứ mọc lên được vài mét là lại rủ đầu mọc quay xuống đất. Không ở được, anh Q. đưa vợ con bỏ đi, để hoang ngôi nhà. Đi được vài hôm, thì ngôi nhà cứ vỡ từng mảng đổ xuống.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na.../xhrungma5.jpg
Ông Trung là người 2 lần thất bại trong việc xây miếu.
Tôi đã vạch những bụi cây, lần từng bước lên ngọn đồi rậm rạp và phát hiện ra những bức tường còn lại của ngôi nhà hoang mà gia đình anh Q. từng ở. Vừa đến chỗ bức tường đất của cái bếp, tôi chợt lạnh người khi thấy những tiếng “phành phạch”, rồi “éc éc”…
Hàng chục con chim rất lớn, đen xì bay túa lua lên trời. Có lẽ ngôi nhà hoang đã biến thành nơi bọn quạ, chim lợn trú ngụ. Càng đi vào sâu trên đồi, càng thấy rậm rạp, ẩm ướt và cảm giác ghê ghê. Bà Mức bảo: “Thôi, đừng vào nữa, trong này lắm rắn độc lắm”. Tôi chẳng sợ ma quỷ, nhưng nhắc đến rắn độc thì đôi chân như chùn lại.
Dẫn chứng thuyết phục, gây khiếp sợ nhất cho dân trong làng chính là ngôi miếu dưới gốc đa. Bà Tăng Thị Mức là người trông nom, quét dọn ngôi miếu hàng ngày. Nói là ngôi miếu, chứ thực sự, chỉ có mỗi cái móng. Bà Mức bảo, dân làng đã 3 lần xây miếu, song cứ xây là đổ. Người 2 lần dựng miếu, đổ cả 2 lần là ông Nguyễn Văn Trung.
Nhà ông Trung cách gốc đa cổ thụ và “ngôi miếu cứ xây là đổ” không xa lắm. Là người giỏi xây xướng, lại có tấm lòng thiện, nên ông Trung được dân làng giao nhiệm vụ xây miếu cho làng.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na.../xhrungma6.jpg
Hai lần xây dựng ngôi miếu, song thứ còn lại chỉ là cái móng.
Theo bà Mức, nhiều cô đồng, thầy cúng bảo ngọn đồi này thiêng, lắm thần thánh, mà dân làng lại không chịu thờ cúng, nên không phát lên được. Chính vì lẽ đó, dân làng quyết định xây dựng miếu thờ.
Từ thời xa xưa, dưới gốc cây đa có một tấm đá bằng phẳng như mặt bàn, rộng chừng 6 mét vuông. Tuy nhiên, qua hàng trăm năm, cây đa đã thả rễ, mọc trùm kín bàn đá đó. Toàn bộ hệ thống gốc đa lớn đến nỗi, cả trăm người ôm mới xuể. Tuy nhiên, thời Pháp, không hiểu sao những gốc đa cứ mục ruỗng rồi chết, giờ chỉ còn lại một gốc chính và một gốc phụ. Một phần cái bàn đá đó đã nằm dưới gốc chính của cây đa.
Hồi năm 50 của thế kỷ trước, các cụ đã dựng ngôi miếu trên cái bàn đá, dưới gốc cây đa này, nhưng xây xong, thì miếu tự dưng đổ luôn. Thầy cúng bảo, do đất bị yểm bùa, không thể xây cái gì trên ngọn đồi được, nên các cụ không xây tiếp nữa.
http://docbao.vn/NewsMedia/assets/Na.../xhrungma7.jpg
Người dân không dám xây miếu nữa, mà đặt bát hương, dựng tượng dưới gốc cây đa để thờ cúng.
Người được giao nhiệm vụ xây dựng là ông Nguyễn Văn Trung. Ngôi miếu rộng chừng 30 mét vuông, xây đè lên chiếc bàn đá. Tuy nhiên, vừa hoàn thiện hôm trước, hôm sau tự dưng ngôi miếu đổ ập. Toàn bộ ngôi miếu biến thành một đống gạch vụn, nát hết cả, cứ như thể bị trúng bom.
Thấy ngôi miếu vừa xây đã đổ, dân làng đổ oan cho ông Trung ăn làm ăn giả dối, ăn bớt vật liệu, rồi thì dùng vật liệu dỏm. Ông Trung cũng không hiểu vì sao ngôi miếu lại đổ một cách dễ dàng như vậy.
Thời gian ngắn sau, dân làng tiếp tục xây lại miếu, và giao trách nhiệm xây dựng cho vài người nữa. Ngôi miếu được xây dựng lại trên nền cũ. Các loại vật liệu đều được thẩm tra kỹ lưỡng, kỹ thuật xây dựng cũng được giám sát chặt chẽ. Tuy nhiên, đến ngày hoàn thiện ngôi miếu, toàn bộ ngôi miếu lại đổ ập trước mắt mấy chục người. Riêng chiếc cột ông Trung đang ngồi thì không đổ. Từ đó, dân làng không dám xây miếu nữa, nhưng cứ để cái móng đó, rồi lập mấy bát hương, dựng tượng và gò mấy tấm tôn để che mưa nắng cho pho tượng.
Từ những câu chuyện nửa thực, nửa hư như thế, những lời đồn đại về quả đồi linh thiêng, thần bí lại càng kinh khủng, khiến chẳng ai dám bước chân lên ngọn đồi sau làng Bích Nham này nữa. Ngọn đồi và khu rừng sau làng Bích Nham trở thành ngọn đồi cấm, khu rừng cấm giữa vùng đồng bằng.
Theo VTC.vn