Thiện_Ác (Phong Thần Và Huyền Bí Học )
Thiện_Ác
Vấn đề thiện ác từ xưa đến nay vẫn thường được nhắc đến. Hầu hết các tôn giáo và những nền luân lý khác nhau đều có qui định sẵn những mẫu mực để phân biệt hành vi thiện và ác cũng như sự hứa hẹn phần thưởng đời sau và sự đe dọa trừng phạt bằng lửa họa ngục cho các tín đồ của mình. Nhưng lúc nào cũng có người ở trong đạo đôi khi lại hoài nghi về những tiêu chuẩn thiện, ác mà tôn giáo và tập tục xã hội của họ đã đề ra. Hoặc vì những sự kiện thực tế trong xã hội đã xẩy ra chung quanh, nó có vẻ không phù hợp lắm với những tín điều mà họ đã được dạy để tin tưởng, hoặc vì họ muốn tự do sống ra ngoài những gì đã ngăn cấm, nên họ thường có những lý lẽ để hoài nghi. Có một sự thưởng phạt nào của thần linh và Thượng Đế đối với con người không? Tại sao lắm kẻ hung bạo, xảo trá lại giàu sang phú quí trong đời sống, còn kẻ hiền lành lại gặp cảnh tai ương và nghèo khó? Có ông Trời không? Nếu không thì đâu có ai oán trách Trời, Đất mà làm gì! Còn nếu quả nhiên là có, thì chả lẽ Trời lại bất công, thiên vị và không có mắt hay sao? Khoa siêu hình và thần bí học đã có những nhận định gì về các vấn đề trên để giải quyết minh bạch vấn đề thiện và ác mà nhiều người còn băn khoăn ngờ vực? Trong bài này chúng ta thử tìm hiểu vấn đề thiện ác theo những câu hỏi trên và phối hợp với khoa thần bí để cố gắng một phần nào trả lời cho những thắc mắc đó.
Trước hết cần phải giới hạn vị trí của loài người trong khả năng trí thức của họ có thể tìm hiểu về chính họ, tha nhân, thiên nhiên và vũ trụ vật chất mà sáu giác quan của loài người có thể lĩnh hội được, và một số cơ hội không nhiều lắm về những sự can thiệp của thần linh hiển lộ trong đời sống về việc chiêu họa cũng như tác phúc cho một số người được chọn làm kiểu mẫu để làm gương cho đời mà những nhà nghiên cứu về siêu hình học đã chứng kiến hoặc một số thường nhân đã có duyên tham dự. Căn cứ trên sự quan sát và luận lý trí thức để nhận định các sự kiện hữu hình và siêu hình hầu đúc kết lại những định luật vật chất hay các nguyên lý vô hình là một vấn đề khả dĩ có thể làm được. Tuy vậy tham vọng toàn tri về vũ trụ vật chất đã là một sự thất bại rõ ràng đối với các nhà khoa học hiện nay, thế thì chúng ta cũng không nên quá tham lam mà đòi hỏi tỏ rõ hết những gì thuộc về thần linh và Thượng Đế. Bằng lòng với những hiểu biết khiêm tốn của mình đó là một thái độ phải lẽ và hợp lý nhất để nghiên cứu về thế giới, vũ trụ cũng như luật Trời, bộ máy thiên cơ, thần linh… Thượng Đế.
Khoa học vật chất đã một phần nào thành công trong việc khám phá về vũ trụ, tạo vật chung quanh và con người trong đời sống hữu hình của chúng, nó cũng tìm ra một số định luật vật chất để ứng dụng vào công cuộc chinh phục thiên nhiên và cải thiện đời sống nhân loại. Hơn hai thế kỷ qua biết bao nhiêu phát minh của các bộ môn khoa học tự nhiên và xã hội đã được áp dụng vào đời sống thực tế. Nhân loại đã được hưởng nhiều tiện ích do khoa học hữu hình mang đến. Nhưng sau một thời gian bồng bột và sôi nổi đó, ngày nay khoa học vật chất cũng đã thú nhận là mình vẫn chưa hiểu rõ hết các phần tử vật chất li ti của một nguyên tử nhỏ nhất. Đừng nói chi đến việc muốn tìm hiểu cái vũ trụ vật chất bao la gồm hàng tỷ tỷ hành tinh như trái đất mà chúng ta đang ở. Nhà khoa học thông thái nhất hiện nay còn chưa biết rõ hình dạng cái mũi của ông ta, chân mày của ông ta có bao nhiêu cọng? Và hằng ngàn bộ phận khác trong cơ thể của chính ông ta. Vậy chúng ta có thể đi đến một kết luận không sợ sai là khoa học không đáng giá một hột cát so với chính những cái mà nó chưa biết về chính cái vũ trụ vật chất này.
Bước sang lãnh vực siêu hình, chúng ta gặp một vấn đề còn nan giải hơn khoa học hữu hình ngàn lần. Tuy vậy cái số mệnh của nhân loại hình như gắn liền với cái linh trí của một sinh vật nhỏ bé, lúc nào cũng hướng về những việc vô cùng, và hình như họ có thể cảm nhận được cái vô cùng đó mặc dù họ chẳng biết nó là gì. Đôi lúc trong những giây phút mơ màng, họ lại hý hửng tưởng rằng họ còn hơn Thượng Đế và tức tốc vung cây thiết bảng của họ để làm loạn thiên cung, để rồi rơi té xuống lãnh vực của thực tế mà nằm chiu tội dưới Ngũ Hành Sơn hơn 500 năm một cách tiu ngỉu. Phải biết trước cái ngông cuồng ngạo mạn của mình và phải thấy rõ cái trí thức không đáng giá một phần tỷ của hột cát của chính mình, từ đó hãy hành trình một chút cho vui sang lãnh vực siêu hình.
Tuy cái khí cụ khoa học chẳng có giá trị gì, nhưng ta cũng có thể mang nó nếu ta muốn, để được an tâm hơn khi tìm hiểu về các dữ kiện siêu hình. Phương pháp quan sát, phân tích, tổng hợp của khoa học có thể sử dụng để đo các dữ kiện vô hình chuyển sang hữu hình. Ngoài ra với cái tâm trạng bằng lòng với những khám phá từng phần về vũ trụ và thế giới vật chất cũng như về những sự kiện thần bí được mặc khải trong lãnh vực siêu hình, giờ đây chúng ta sẽ thử nghiên cứu về vấn đề thiện ác được nêu trên trong các phần sau:
Khi quan sát các sự kiện thực tế xẩy ra trước mắt, ở trên trời, dưới đất và trong lòng biển, người ta thấy rõ ràng một số việc hiển nhiên liên quan đến việc thiện ác đã xẩy ra trong dòng sinh hoạt của các loài thú. Trong rừng xanh, có một cái luật bất di dịch của loài cầm thú là “mạnh được yếu thua”. Con sư tử, con cọp, con beo, con gấu v.v… luôn luôn có lý để dùng chính cái sức mạnh của chúng mà quật ngã những con hươu, con nai, con dê, con trừu, con bò v.v… để ăn tươi nuốt sống chúng. Thân phận của những con vật nhỏ bé để chống lại với loài mãnh thú dã man kia chỉ còn có cách là co giò mà cố gắng chạy thoát khỏi những nanh vuốt của những con vật muốn ăn thịt chúng. Đó là một qui luật của rừng xanh. Còn ở dưới lòng đại dương thì sao? Những sinh vật li ti gần mặt biển thì ăn những chất rong rêu màu xanh. Những con cá nhỏ thì ăn những con vật li ti đó. Một số cá lớn đến lượt chúng lại nuốt những bầy cá nhỏ để tự sinh sống. Những con cá khổng lồ thì sinh tồn bằng hằng loạt những loài cá khác. Trên trời cũng vậy, các loài chim thì ăn sâu, bọ, thú nhỏ và những loài cá. Thế giới của loài vật nhìn chung khó có thể phân biệt được có thiện ác gì trong đó hay không! So chiếu lại với loài người, lịch sử nhân loại cũng đã lưu lại cho ta nhiều chứng cớ về những cuộc chiến tranh giữa người với người trong các bộ tộc nhỏ, chủng tộc lớn hơn, các dân tộc và những khối dân tộc đã đấu chiến với nhau ra sao để thống trị nhau. Đã có những dân tộc hoàn toàn bị diệt chủng hay bị đồng hóa với một dân tộc khác. Ngay trong lòng xã hội của một dân tộc, những kẻ không ngoan, khỏe mạnh, xảo trá cũng thường áp đảo những kẻ thấp cổ, bé họng và ngu dốt hơn để tranh dành quyền lợi. Chính vì những sự kiện cụ thể đó, khiến có một số người đã phải từng thốt lên câu này: “Con người là loài chó sói đối với người”.
Những hiện thực xã hội đó khiến cho một số người có đầu óc thực tiễn đã phải đề cao cái chủ trương tự mình mai nanh vuốt để khỏe như con sư tử và tinh ranh như con cáo hầu lấn áp người khác để giàu sang và cho rằng đó là một chân lý cận nhân tình nhất của những người khôn ngoan trong đời sống xã hội.
Nhưng xã hội loài người, mặc dù có những cuộc tàn sát dã man lẫn nhau để sinh sống, nhưng lương tâm của nhân loại lúc nào cũng còn có đó nhờ những giáo thuyết của các đấng chân sư hay tiên tri đã rao giảng về sự công bằng, tình bác ái và lòng thương yêu giữa người với người. Sự nhắc nhở đời sống thánh thiện để được nước trời, luôn luôn được một phần nhân loại tuân giữ.
Thực tế đời sống nhân loại, không phải hoàn toàn sinh hoạt như loài thú, mặc dù cái thú tánh đó vẫn còn thường xuất hiện nơi nó đối với người khác. Lẽ phải vẫn còn đó và lương tri nhân loại vẫn còn sau những cuộc đấu chiến hãi hùng. Đời sống xã hội của một dân tộc đã có luật lệ được quy định để ngăn chặn những cái dã tâm của người này đối với người khác. Những nguyên tắc bình đẳng, huynh đệ, công lý đã luôn luôn được nhắc nhở trong xã hội loài người. Dư luận và công pháp quốc tế không nhiều thì ít bắt buộc các quốc gia phải tôn trọng một số luật lệ trong những tị hiềm và tranh chấp của họ. Dù thế trong thực tế của đời sống luôn luôn vẫn còn những người manh nha qua mặt luật pháp quốc gia hay quốc tế bằng những xảo thuật, để chiếm đoạt quyền lợi.
Những người ở trong tôn giáo này, luân lý nọ, thường hướng đức tin của mình nơi quyền lực của các đấng thần linh và Thượng Đế để sống lành thiện theo lý tưởng của giáo thuyết họ. Họ an tâm nơi luật siêu nhiên, luật Trời có thể bảo vệ họ chống lại những bất công do kẻ khác đưa tới, hoặc an phận trông chờ sự phán xét về sau. Bao nhiêu câu nói của những kẻ tin đạo đã được truyền tụng: “Ở lành gặp lành” – " Ác giả ác bảo"- " Gieo gió gặp ba"- “Sống hung dữ, chết bạo tàn” – “Phước năng thắng số” – “Thần linh có mắt” v.v…
Tôn giáo đã giữ vai trò quan trọng của mình trong công việc khuyến thiện dân chúng, làm cho họ an phận để sinh sống và nhẫn nhục trước những cảnh tranh giành do bản tánh tham lam, xảo trá của người khác.
Nhưng bất chợt, trong một giai đoạn nào đó của cuộc sống, do sự chung đụng với tha nhân, con người có lúc ở vào một trường hợp bị khinh rẻ, ức hiếp, phiền lòng do những người giàu sang nào đó vô tình hay cố ý đưa đến; họ lại mủi lòng và thường đặt vấn đề: có thật là ở hiền gặp lành không? Tại sao những kẻ này, kẻ nọ theo họ thấy đâu có đạo đức gì, tội lỗi là khác mà lại giàu có, uy quyền? Niềm tin tôn giáo của họ bị lung lay. Cũng có thể nhiều trường hợp khó hiểu đã xẩy ra trước mắt họ làm cho họ mất hết đức tin nên họ đã chối bỏ những luân lý đạo đức mà họ đã nhiệt thành tuân giữ từ trước, để cũng trau vuốt kế mưu mà nhảy vào cuộc tranh giành của cải và quyền lực thế tục.
Đối với đa số con người, sự thưởng phạt của thần linh đối với kẻ thiện và người ác là một điều khó thấy. Con người chỉ có thể thấy một phần phiến diện của đời sống một người thiện hay ác. Họ chỉ thấy kẻ ác đang ở giai đoạn lên voi nhưng ít khi có cơ hội để chứng kiến lúc người kia xuống chó để trả nghiệp quả của mình đã tạo. Ở đời cái cảnh tang thương, biến đổi thường xẩy ra đối với người ác. Nhưng vì sự thiển cận mà loài người không thể nào hiểu được, nên thường tưởng là không có. Người xưa từng trải việc đời, từng trông thấy nhiều cảnh đổi thay, đã thường tán thán rằng: “Lưới trời tuy thưa, nhưng một mẻ lông không qua lọt”. Ý nhắc chừng chúng ta cái định luật thần linh lúc nào cũng hiện diện bên vai hữu, vai tả ta mà xem xét và thưởng phạt ta một cách công bình và chính trực. Làm sao có thể hiểu thấu được những biện pháp của thần linh trong cách phán đoán, xét xử, cải hóa hay trừng phạt một người, một gia đình, một dân tộc, trong cuộc sống chung của nhân loại. Đó là một công việc quy mô, đầy chi tiết và liên quan với nhau một cách chằng chịt và rối răm. Nó còn chứa nhiều ẩn số mà con người không thể biết được, nên thường chỉ có tính cách đoán mò và thiển cận trong những phàn nàn nông nổi của họ. Những diễn tiến can thiệp của thần linh đối với con người trong đời sống hiện tại vẫn có xẩy ra, nhưng phần lớn loài người không để ý đến trong những trường hợp như có vẻ bình thường, ngay cả trong một số trường hợp cụ thể rõ ràng cũng không có bao nhiêu người được dịp chứng kiến, ngoại trừ những nhà chuyên nghiệp và cá nhân liên hệ cùng gia đình của họ.
Sau đây chúng tôi xin ghi lại ba mẫu chuyện điển hình từ sự can thiệp của thần linh đối với một số hành động tốt xấu của một số cá nhân bình thường trong xã hội và sự thưởng phạt cùng giáo hóa của thiêng liêng cụ thể như thế nào đối với các đương sự:
1. Một ủy viên xã ủy của xã L.D., quận C.T., tỉnh V.B. Khi tiếp thu xã đó sau ngày 30/4/1975, theo sự cuồng nhiệt của chủ nghĩa duy vật biện chứng, ông ta đã dẹp đình, phá miếu gây khó khăn cho một số tu sĩ và giới đồng cốt trong xã, khiến họ phải lánh cư đi nơi khác để được yên thân. Một thời gian sau, trong gia đình của ông một đứa con bị thần linh nhập xác và hành bịnh. Cứ chạng vạng tối thì thần linh nhập vào xác của cậu con vung tay múa chân và xuất khẩu nói nhiều câu sốc óc và chửi mắng ông, khoảng vài tiếng đồng hồ thì xuất mất. Nhiều lần như thế khiến ông bực mình cho là mình bị ma quỉ khuấy phá. Ông thuật: chính ông ta lấy súng M16 bắn hàng loạt đạn trên các ngọn cây chung quanh khu nhà ông vì theo ông nghĩ ma quỉ sợ súng sẽ bỏ đi. Nhưng trái với đều ông nghĩ, mọi việc cứ tiếp tục diễn tiến mỗi đêm. Ông lại đem ba viên đạn loại súng ngắn mà ông còn giữ để kỷ niệm cho tôi xem và cho biết chính trong một lần nọ đứa con bị ma quỉ nhập xác thách thức ông, ông đã bắn ba phát vào phía dưới chân của nó để dọa quỉ thần, nhưng kết quả là ba viên đan đều không nổ. Thấy sự hiển linh đó khiến ông kiên dè và giữ ba viên đạn lép đó để làm kỷ niệm. Một thời gian sau chính bản thân ông cũng bị thần linh nhập xác, hành bệnh ông khiến ông phải ăn chay trường, vì nếu ăn mặn thì ói ra hết (đến lúc đó ông đã ăn chay hơn bảy tháng). Phối hợp hành động để chuyển hóa ông ta, mỗi đêm quỉ thần nhập vào cùng một lúc hai cha con ông và khiến cho hai bên đấu phép với nhau hằng cả giờ đồng hồ. Luôn luôn cứ mỗi lần như vậy là phía ông ngã quị và thua cuộc. Từ lúc bị hành bệnh, cực chẳng đã ông phải nghe lời của vợ và bà mẹ vợ đến đủ cả am miếu để xin chữa bệnh. Từ đó ông quen biết lần các nhà tu huyền bí trong tỉnh. Có người chỉ bảo ông phải thượng thờ vị Phật này, Bồ Tát nọ. Người khác giải thích chuyện đạo này, kinh kia v.v… Vì bị bệnh nên cực chẳng đã ông đều phải răn rắc tuân theo. Từ lúc ông bị bệnh vô hình, lần hồi các bà có xác cô cậu đã lần lượt trở về xã để ở lại và không bị làm khó khăn nữa. Một đêm kia, khi hai cha con ông bị quỉ thần mượn xác để đấu phép, các bà đồng bóng kia không ai hẹn, lại bị nhập xác chạy đến nhà ông và cũng nhảy vào đấu phép để phụ lực ông ta chống lại vị thần linh ở phía người con. Nhưng cuối cùng tất cả mấy bà và ông ta đều bị đánh té ngã do huyền lực của đứa con. Vị thần linh nhập xác đứa con thường thân chuyển diễn tả dáng điệu của một con chim to và xuất khẩu rêu rao y ta là con công mà Phật Mẫu Chuẩn Đề thường cỡi xuống thế và cho biết y ta chỉ sợ có câu chú và đạo ấn Chuẩn Đề mà thôi. Câu chuyện được đồn đãi trong giới các nhà tu huyền bí đến tai một người bạn quen của chúng tôi. Lúc đó tôi đang truyền bá kinh chú Chuẩn Đề của Thượng tọa Thích Viên Đức dịch. Biết là nhân duyên do thần thánh chuyển hóa những kẻ không có đức tin về đạo và cần mượn tay tôi để góp phần hóa độ ông ta. Tôi đã cẩn thận hỏi lại ý kiến của thần thánh và được lệnh chữa trị cho ông.
Thật là bất ngờ, một đảng viên cộng sản vô thần trung kiên hơn 20 năm đã hoàn toàn khuất phục trước uy lực của thần linh khiến ông ta có một bàn thờ rất lớn trong nhà và thờ trên bốn hình tượng lớn của Phật và Bồ Tát, bên cạnh còn có một tủ kinh chứa trên 20 quyển. Rõ ràng nhà ông ta đã biến thành một cái đình miếu, nếu ta có thể mệnh danh như thế. Riêng thân phận ông ta hiện tại lại là một ông từ cần mẫn, cúc cung lo nhang khói hàng ngày.
Khi thấy mặt tôi, đứa con nuôi tức thì bị nhập xác và mạnh bạo lên tiếng trách cứ tại sao tôi lại đến mà giúp đỡ cho ông ta. Quỉ thần đó diễn tả qua xác của đứa con hành động kháng cự và định hành hung tôi. Là một người chuyên môn trong lãnh vực vô hình và việc làm của thần linh, tôi đã đóng vai trừ quỉ, kiết ấn Chuẩn Đề và dùng thần lực chỉ thẳng vào xác của đứa con. Thằng nhỏ đang ngồi trên bộ ván, té một cái rầm rơi xuống đất và nằm chết ngất. Độ năm phút sau, đứa con lại có một vị thần linh khác nhập về, cung cách rất nghiêm trang và đạo mạo xuất khẩu đòi tôi phải bồi thường nhân mạng cho đệ tử của ông ta vừa bị tôi dùng ấn Chuẩn Đề giết chết. Tôi làm bộ phân trần và hứa hoàn hồn cho để tử ông ta sống lại. Thần linh đó vui vẻ gật đầu. Trước bàn Phật, tôi nguyện đến đức Thượng Đế và chư Phật mười phương, lớn tiếng cố ý cho gia đình ông ta nghe, để xin ơn trên gia hộ và chuyển thần lực quét gió về phía lúc nãy đứa con bị té ngất. Con công đó sống lại và tiếp tục nhập vào xác cậu ta, diễn tả thái độ khuất phục và quy ngưỡng tôi. Sau khi chấm dứt màn kịch mà trong đó tôi đóng vai kép chánh khiến cả nhà ông xã ủy viên nọ (là khán giả) đều mừng rỡ ra mặt và reo lên đã gặp được Thầy. Tôi giải thích lý do khiến ông ta bị bệnh, chỉ ông ta phương cách tu tập và truyền pháp Chuẩn Đề cho ông ta.
Khoảng một tháng sau đó, tôi nghe đâu ông ta hoàn toàn khỏi hẳn bệnh vô hình và cả gia đình ông ta đã có làm một buổi lễ tạ ơn đức Ngọc Hoàng Thượng Đế mà chính má vợ và gia đình ông ta đã khấn khứa đâu đó với thiêng liêng từ trước.
Những việc tương tợ đã xẩy ra cho nhiều gia đình các cán bộ cộng sản sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Bài này không thể trình bày hết được.
2. Một gia chủ mà tôi có dịp điểm đạo truyền pháp trong chuyến sang Pháp vừa qua đã thuật câu chuyện sau đây cho tôi nghe: Ba của bà ta sau khi mất rất là linh hiển. Nhiều người trong nhà thấy ông ta hiện về và gia đình cầu xin giúp việc này, việc nọ đều được. Một trường hợp cụ thể xẫy ra như một phép lạ mà gia chủ rất cao hứng để kể cho tôi nghe. Má bà ta trong một dịp gần tết, vì thấy ông chồng rất linh ứng, đã thắp nhang trước bàn thờ trịnh trọng kể lể cảnh nghèo và khích ông cho một con số để đánh đề, hầu có tiền mua đồ tết cho xắp nhỏ trong nhà. Bà đã nằm mơ thấy ông ta cho một con số và đánh trúng một số tiền. Còn tiếc rẻ trúng ít vì không dám đánh nhiều, bà ta lại thắp nhang xin một con số nữa. Kết quả được cho thêm một con số và trúng khá lớn. Hối tiếc sao mình không đánh lớn hơn, bà ta lại xin một con số khác. Lần này vẫn được cho một con số nữa. Gia đình, dòng họ, lối xóm vì đã quá tin tưởng ở những lần trước dốc cả tiền để đánh lớn. Kết quả lại thắng. Gia chủ cho biết lần đó má bà đã trúng cả một bao cà gòn tiền. Từ đó về sau gia đình không còn mơ thấy cho số nữa.
Là một người am hiểu về luật siêu hình, tôi thắc mắc hỏi gia chủ là khi ba của bà còn sống có tu hành chi chăng? Bà chợt nhớ ra cái đặc điểm nhất của người cha là khi còn sống rất thương những kẻ ăn mày. Bất cứ ai đến xin, ông đều đích thân đi múc cơm mà cho. Lâu ngày thành cái tục, ăn mày cứ đến xin ăn mãi làm rộn nhà khiến vợ ông ưa cằn nhằn. Bà ta thường rầy la xua đuổi họ. Thường khi bọn ăn mày biết ý, đợi lúc vợ ông đi khỏi, là họ lần lượt đến để xin ông hoặc cơm hoặc tiền. Suốt đời ông chỉ có làm thế mà khi chết lại hiển thần và luật trời còn cho phép ông giúp gia đình ông trúng số rất lớn để làm gương cho bá tánh. Câu chuyện làm tôi nghĩ đến lời này trong Thánh Kinh Thiên Chúa Giáo: “Cho kẻ nghèo chính là cho Thượng Đế vậy”. Quả nhiên là một bằng chứng rất đúng trong trường hợp này.
3. Một giáo sư dạy chung với tôi, hai vợ chồng kín đáo phá thai không một ai được biết. Kết quả là bà vợ bị nhập xác hành bệnh mấy tháng trời, đem các nơi chữa trị bằng bùa phép kể cả đưa vào nhà thương điên Chợ Quán vì gia đình tưởng bị bệnh tâm thần mà không chữa khỏi. Cuối cùng hồn đứa con nhập xác mẹ, xuất khẩu cho biết là cha mẹ nó đã phá thai khiến nó không thể ra đời được và họ đã vi phạm luật Trời, họ phải thành tâm sám hối tội lỗi và phải lo tu tập để đền tội mới có thể hết bệnh.
Trong thực tế có khá nhiều sự hiển lộ của thần linh trong sự thưởng phạt con người ngay trong đời sống hiện hữu. Đối với những nhà nghiên cứu về thần bí học họ đã chính mắt thấy, tai nghe không biết là bao nhiêu trường hợp cụ thể. Riêng với người thường việc đó có thể chỉ xảy ra hạn hữu một hay hai lần trong đời sống của họ mà thôi. Để cải thiện và cảnh cáo người tội lỗi, thần linh đã không ngần ngại nhúng tay trong những việc nhỏ mà kẻ vi phạm chỉ là những người tầm thường. Thế thì chúng ta có thể suy diễn ắt hẳn là phải có sự can thiệp của thần thánh trong những trường hợp tội lỗi lớn lao mà người vi phạm là những kẻ có thế lực. Có điều tội lỗi đó tùy trường hợp có thật là lỗi theo quan điểm của thánh thần hay không? Nếu có họ sẽ bị trừng phạt. Hay chính kẻ phạm tội lại là con múa rối mà thánh thần đã giựt dây để thực hiện một công việc ác cần thiết nào đó mà thánh thần muốn. Trong trường hợp sau này dĩ nhiên đó là một việc khó hiểu đối với loài người vì tất nhiên là kẻ phạm tội do sự điều khiển của thánh thần hoàn toàn không có tội. Thế thì theo khoa siêu hình thánh thần có can thiệp đến sinh hoạt của loài người để thưởng phạt họ. Nhưng cũng có những ngoại lệ họ phạm tội mà vẫn an nhiên trước luật Trời. Dầu sao tránh ác làm thiện vẫn là một việc hợp với luật Trời nhất mà đại đa số loài người phải tuân hành triệt để.
( Cư sĩ Đức Quí - ThầyGià )
Vutruhuyenbi.com
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1qVy807tqV
DIEUNGO NHẬN LÁ THIÊN THƠ
Hôm nay 31/10/2009 con dieungo xin báo cáo lên Tổ thầy và cô T.A quá trình nhận lá thiên thơ của con.
Ngày 30/10/2009 khi đi làm con nhận được mail của cô T.A thông báo con được Tổ thầy cho phép thỉnh lá thiên thơ của tông phái, con mừng quá nhưng vì chưa sắp xếp được thời gian nên dự định lùi lại vài ngày. Tối ngày 30/10 vào khoảng 12 giờ đêm thì chư vị độ của con đánh thức con dậy và nói:
"Hôm nay ta dạy con cách dùng Ngũ bộ chú để triệu vong".
Sau đó dieungo thấy tay mình tự động bắt ấn, bên tai là giọng của chư vị hướng dẫn dieungo từng bước thực hiện. Sau khi làm xong thì dieungo được chư vị dặn tiếp:
"Con nên sắp xếp thời gian để làm lễ nhận lá thiên thơ đi, để lâu không tốt đâu".
Ngày hôm nay (31/10/2009) dieungo thấy trong người nôn nao, trong cơ thể như có dòng điện chạy (cảm nhận rất rõ). Có được chút thời gian rảnh dieungo liền đi in lá thiên thơ ra (in màu và phóng to ra) sau đó gọi cho cô T.A để xin cô hướng dẫn và cũng là để xin cô lùi lại vài ngày nữa có được ko. Sau khi nghe cô dặn dò cách thức làm lễ thọ nhận lá thiên thơ xong dieungo chuẩn bị thổi cơm ăn để chuẩn bị đi làm vì sắp đến giờ rồi. Nhưng sao lạ quá trong người dieungo như có một sự thúc giục, cảm giác nôn nao khó tả, ngay lúc còn đang thắc mắc và khấn xin chư vị lùi lại cho con vài ngày thì lập tức nhận được lệnh:
"Con! Hôm nay chư vị đều tập trung cả về đây, lập tức làm lễ nhận lá thiên thơ không được chậm trễ".
Con biết không nên dùi dắng nữa nên đi chuẩn bị. Thực sự mọi thứ được chuẩn bị rất sơ sài. Dieungo lấy một chồng sách sau đó lấy một cái đĩa sứ sạch sẽ và bỏ lá thiên thơ lên đó rồi đặt lên chồng sách, sau đó quần áo chỉnh tề lấy một phong thư trong để một tờ giấy trắng viết lời phát nguyện:
"Con xin thành tâm ấn tống 100 cuốn kinh "MTPGTHYL"+"Phong thần và huyền bí học" cho 100 người có duyên với con được con điểm đạo đầu tiên".
Sau khi chuẩn bị xong xuôi dieungo bắt đầu làm lễ. Dieungo hai tay cầm phong thư để ngang trước trán miệng niệm đức Phật tổ Đại Nhật Như Lai, Mười phương chư Phật, Tôn sư Triệu phước xin chứng giám cho lòng thành của đệ tử, xin gia trì thần lực để con nhận lá thiên thơ. Khi vừa khấn như vậy xong thì dieungo nhận được thần lực gia trì cực kì mạnh mẽ. Hai tay dieungo nâng lễ vật lên đầu đảnh lễ hư không và hai bên. Sau đó dieungo được gia trì lực đẩy nằm sấp xuống sàn nhà duỗi chân thẳng cẳng, hai tay nâng lễ vật để ở trên đầu (lúc này dieungo quỳ cách chỗ đặt lá thiên thơ tầm 1,50m). Ngay tiếp theo người dieungo có lực đẩy trườn lên phía trước hai tay đưa phong thư lên miệng ngậm sau đó từ từ hai tay với lên chồng sách. Nhưng chỉ được đến đấy thì thần lực gia trì nâng người dieungo ngồi dậy và lùi về phía sau còn xa hơn lúc đầu, thần lực cũng mất. Vì đã đọc các bài của các sư huynh và sư tỷ khi thọ nhận lá thiên thơ nên dieungo tiếp tục khấn nguyện nếu như con có duyên với Thầy Tổ thì xin hãy gia trì thần lực để được nhận lá thiên thơ giúp con trên con đường làm đạo được thuận hơn. Ngay lập tức một tiếng cười ha hả của Tổ Thầy vang lên:
"Được! Ta nhận lễ của con".
Ngay sau đó dieungo với sự gia trì của thần lực hai tay hạ xuống cầm lấy bao thư đang ngậm ở miệng lên để lên trên đầu sau đó đặt ngang mặt. Tay phải cầm bao thư tay trái kết ấn vẽ linh phù vào bao thư. Tiếp theo dieungo lại bị đẩy nằm sấp xuống duỗi thẳng chân hai tay cầm bao thư chắp ở trên đầu, người từ từ trườn về phía trước. Tầm vài lần như vậy thì hai tay từ từ bỏ bao thơ xuống và nhoài người nâng đĩa đựng lá thiên thơ lên (lúc này dieungo nhắm mắt và hai tay với đĩa rất chuẩn).
Thần lực nâng người dieungo ngồi dậy theo tư thế quỳ, hai tay bưng đĩa để lên trên đầu đảnh lễ và lễ hai bên. Sau đó tay phải bưng đĩa tay trái kết ấn vẽ rất nhiều linh phù lên lá thiên thơ sau đó từ từ cầm lấy lá thiên thơ áp vào ngực vào trán lên đầu dieungo. Lúc này giọng Thầy Tổ vang lên:
"Nay Ta trao cho con lá thiên thơ này, con phải giữ gìn và trân trọng nó như chính bản thân con vậy. Sau ba tháng nữa ra làm đạo con sẽ được trợ duyên rất nhiều. Con chỉ cần nói về pháp môn của Tổ Thầy, nếu ai có duyên người ta sẽ tự tìm đến con để được điểm đạo còn không thì dừng lại không được cưỡng ép con nhớ chưa. Mọi thứ phải tuỳ duyên mới tốt. Thôi! con chuẩn bị đi làm đi".
Lúc này dieungo mở mắt ra và thấy mắt mình ngấn nước (hoá ra mình đã khóc, mà sao lại không cảm thấy gì).
Ngay sau đó dieungo gọi cho cô T.A để hỏi như vậy đã được chưa vì sự việc xảy ra quá nhanh nên dieungo hơi bất ngờ và thắc mắc, nằm ngoài dự đoán của dieungo.
Nay con xin báo cáo lại như vậy nếu có điều chi sai sót xin Tổ thầy và cô T.A tha tội, con xin thành tâm sám hối.
Nam Mô A Di Đà Phật
Con dieungo kính bút
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1qcDcCKqy
MỘT TRƯỜNG HỢP BỊ VONG NHẬP
Con xin cúi đầu đảnh lễ Tổ thầy. Dieungo xin chào các bạn đạo.
Hôm qua ngày 10/11/2009 dieungo có việc nên phải về quê vợ. Khi về gần đến nơi thì dieungo thấy trong người nôn nao khó chịu, biết có chuyện liên quan đến tâm linh trong khu vực mình đang đến nên dieungo bình tĩnh trì chú và niệm phật để đề phòng. Khi về đến nơi thì dieungo chỉ gặp cụ ngoại và được biết dì bên đằng vợ của dieungo bị ốm. Thấy vậy dieungo liền xin phép ra thăm dì xem ốm như thế nào. Đến nhà dì dieungo thấy mẹ vợ đang ở đấy còn dì mình thì phờ phạc đang nằm ở giường. Dieungo bước vào chào mẹ và dì đồng thời hỏi thăm sức khoẻ xem dì ốm như thế nào. Lúc này dieungo được mẹ vợ kể như sau: đó là đang đêm dì bị đau đầu dữ dội, cổ như bị ai bóp chặt không thể thở được. Sau đó thì một ai đó nhập vào dì đang đêm đòi đi gội đầu kêu nhà bẩn, và nói nhiều thứ nữa. Lúc này dieungo hỏi cảm giác của dì khi bị nhập thế nào và được cho biết là thấy tay chân nặng. Nghe dì mô tả lại như vậy dieungo biết dì đã bị một vong là nguời âm nhập vào. Sáng nay khi sang ông thầy gần đấy xem thì biết là đằng nội nhà dì bị động một ngôi mộ tổ, hôm nay dì đang chuẩn bị để lễ. Dieungo xin nói thêm là mẹ chồng của dì chính là một pháp sư, cụ là người đã cùng với sư thầy trên chùa đã chữa bệnh cho dieungo vài tháng trước đây và hôm nay cụ lại đang chuẩn bị làm lễ chữa bệnh cho con dâu của mình.
Khi vừa nói chuyện đến đây thì dieungo thấy trong người nôn nao cực kì khó chịu, toàn thân như muốn bật dậy để chạy ra ngoài. Biết có chuyện chẳng lành và bản thân mình đang gặp nguy hiểm. Dieungo đang bối rối chưa biết xử lý ra sao thì lập tức nhận được thần lực gia trì của chư vị, điển quang hộ thân chạy rần rần trong người. Lúc này dieungo linh cảm như có ai đó đang ở rất gần mình và là một cụ già. Lập tức dieungo huệ khẩu xuất hiện bắt đầu nói chuyện với dì của mình và với cụ già bằng giác quan thứ sáu. Sau màn chào hỏi cực kì rùng rợn làm dieungo lạnh toát cả người, tóc tai dựng ngược. Bắt đầu cụ già nhờ dieungo nói với dì của mình là con cháu nên lưu ý nhiều hơn đến phần mộ ông bà, nhà cửa, ban thờ nên lưu ý cho sạch sẽ. Lúc này dieungo cũng thành tâm cung kính chào cụ già và xin cụ có điều chi dạy bảo thì từ từ để con cháu biết mà sửa chứ cụ hành con cháu như vậy sẽ làm mọi người sợ. Dieungo lúc này thật sự biết mình chưa thể giúp gì được cho cụ về đường đạo nên mong cụ thứ tội bởi vì con mới chỉ như một đứa trẻ đang tập lẫy chứ đã biết ngồi đâu nói chi đến bò và tập đi. Thật sự dieungo cảm nhận cụ là một người có tu luyện pháp rất cao nên khi cụ bước vào dieungo mới bị chấn động nội tâm mạnh như vậy. Sau đó dieungo có nhắc lại lời cụ già nói và căn dặn dì phải thành tâm xin các cụ xá tội từ từ dạy bảo nếu không là ốm thêm ra. Qua sự việc này và lần điểm đạo cho anh mình dieungo đều va chạm với các vong căn có tu luyện và đều được chư vị ấn tâm cho biết là những vong này pháp rất cao. Mặc dù vậy chư vị cũng cho dieungo biết là bên cạnh dieungo lúc nào cũng có chư vị hộ pháp bảo vệ nên khi tiếp xúc các vong căn đều cung kính đảnh lễ chứ không nhập vào xác phàm để quậy. Bản thân dieungo khi gặp các vị này cũng rất cung kính đảnh lễ xin được dạy bảo thật không dám múa rìu qua mắt thợ. Có lẽ vì như thế nên các vị này cũng vui vẻ và hoan hỉ sau khi đã làm cho dieungo nhiều khi lạnh cả người. Không biết sau này sẽ ra sao nhỉ thật chẳng nói trước được điều gì.
Nam Mô A Di Đà Phật
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1qcF7Qrow
Ngũ bộ chú và vấn đề Giữ giới
Dieungo xin cúi đầu đảnh lễ Tổ, Thầy
Hôm nay dieungo xin được chia sẻ một chút linh ứng trong quá trình học đạo có liên quan đến vấn đề giữ giới:
Tất cả chúng ta sau khi được điểm đạo đều được các vị huynh đi trước trao ngũ bộ chú và dặn giữ ngũ giới. Dieungo cũng không ngoại lệ, trước đây dieungo uống rượu không đến nỗi nghiện nhưng khi vui cũng uống được tầm một lít rượu nếp cái. Khi đó đi lại cũng có chút bồng bềnh nhưng vẫn giữ được mình không bị lôi kéo hay không biết gì cả. Ăn uống thì cũng vô tội vạ. Sau khi được điểm đạo, dieungo có giữ mình hơn trước, bớt uống và tụ tập hơn.
Một lần dieungo về quê ngoại. Hôm đó có cậu em vợ công tác xa mới về nên gia đình có bày chút rượu và đồ nhắm. Sau khi uống được một chén thì bất chợt dieungo thấy có tiếng nhắc trong đầu:
"Con uống vậy đủ rồi".
Lúc đó dieungo nghĩ hôm nay là ngày vui, lại mới uống có một chén nên vội khấn thầm: "Chư vị cho con uống thêm chén nữa". Im lặng, không có tiếng trả lời từ phía chư vị, thấy vậy dieungo liền uống thêm một chén nữa sau đó ăn cơm và đi về.
Một điều bất thường đã xảy ra, đó là về nhà dieungo thấy đau đầu cảm giác nôn nao mệt và khó thở. Một cảm giác rất khó diễn tả. Khi đó dieungo nghĩ chắc say rượu nhưng uống ít thì chỉ lúc là hết. Nhưng tình trạng đó kéo dài đến tận ngày hôm sau vẫn không hết chỉ bớt phần nào. Lúc này thì dieungo chịu hết nổi và hiểu ra cái sai của mình liền vội trì chú sám hối xin chư vị tha tội. Khi đó thì dieungo liền trở lại bình thường. Vài hôm sau trong một lần trì chú chư vị cho biết:
"Không phải là chư vị không cho con uống rượu, mà là rượu không tốt cho cơ thể con. Con chịu khó, ban đầu là con giữ giới còn sau này chư vị sẽ giữ giới cho con".
Bắt đầu từ đó trở đi cứ mỗi lần thấy ai rót rượu ra là dieungo thấy rùng mình nhưng khi uống vào thì thấy nhạt như nước lã chả có mùi vị gì. Có lẽ vì thế mà bây giờ dieungo rất ít uống rượu trừ trường hợp bắt buộc nhưng uống rất hạn chế. Ngay cả chuyện ăn uống cũng giảm mỡ đi rất nhiều và không còn tụ tập khi bạn bè gọi điện rủ rê nữa vì thấy không còn hứng thú.
Nam mô a di đà phật
Dieungo
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1qgtuxFRU
Lá thiên thơ giúp giải bớt nghiệp căn
Con kính đảnh lễ Sư Tổ và Sư phụ!
Kính chào chư huynh tỷ và các bạn trên diễn đàn.
Sunny có người chị đã được cô Trieuan điểm đạo hơn 2 năm rồi, vì chưa có duyên điểm đạo lại cho ai, nên vẫn chưa dám xin thỉnh lá Thiên thơ.
Chị thường hay mơ thấy người dì quá cố rất dữ về đòi bắt đi, chị liền trì Chú thì thấy bà dì hiền lại và biến mất, rất nhiều lần như vậy. Có một hôm, tự nhiên chị nói lạnh, đau đầu, khó thở… rồi chị bị vong của dì nhập vào. Trời nắng nóng mà chị lạnh run lập cập, rồi nghiến răng ken két, kể lể đủ chuyện. Một lúc sau vong linh của dì lại nói giờ muốn đi mà không đi được, xin ba của S. làm cho miếng bùa để vong đi, người nhà xin bùa của ba vuốt cho chị để vong xuất đi thì vong lại bảo vẫn không đi được, chắc phải đập đầu vô thanh giường mới đi được… rồi cứ nhào đập đầu vào giường… Quậy cho cả nhà phải chịu thua, không có bùa phép gì giúp cho vong đó đi ra cả trong khi ba và anh của S. là thầy pháp chuyên trị tà…
Sau đó tình hình dịu xuống một chút thì S. có khấn xin với Tổ, thầy, chư vị hộ độ, trì chú vào ly nước trắng cho chị uống để tâm được bình ổn lại, và kêu chị ráng cầu nguyện với vị độ của mình, sau đó thì chị bình thường trở lại.
Qua sự việc trên, gia đình của S. được hiểu thêm rằng không phải làm thầy biết bùa phép thì muốn làm gì cũng được. Lúc trước dì nhập về thì nói không dám lên nhà trước, sợ Chư vị tổ nghiệp của ba lắm, và khi vuốt bùa lên người thì sợ và khóc lóc. Nhưng hôm đó ở ngay nhà chính mà quậy, còn thách thức kêu cứ dùng bùa đi, thử xem có làm gì được dì không?! Sau khi S. khấn với Chư vị và cho chị uống ly nước thì hết hẳn, đến nay không còn bị dì nhập nữa. Chư vị đã thị hiện cho gia đình S. thấy sự linh ứng là do nơi Thánh thần, còn lá bùa thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
Do thể trạng yếu và đang mang thai, chư vị trong họ của S. có về xác nhắc nhở chị nên lập bàn cầu nguyện với Trời Phật để chuyện sinh con được dễ dàng. Chị cũng thấy lo khi được siêu hình nhắc nhở như vậy, bèn thưa với cô Trieuan, nhờ cô xin Thầy cho phép thỉnh Thiên thơ trước, sau đó sẽ tìm cơ hội để điểm đạo lập công đức và đã được Thầy chuẩn cho.
Ngày 19/02/2010, S. đã hướng dẫn cho chị thỉnh lá Thiên thơ, chị thấp nhang bàn Phật rồi chuẩn bị làm lễ, nhưng thắp nhang xong chị lại biểu hiện cảm giác khó thở như sắp bị nhập. S. quỳ lạy Trời Phật và Tổ thầy, xin cho chị con được bình tĩnh lại. S. xin ly nước cho uống, chị cứ cầm ly nước hoài một hồi lâu mới chịu uống, sau đó thì bình thường lại và ra trước bàn thờ làm lễ thỉnh lá Thiên thơ.
Chị lạy đức Thượng Đế, Chư Phật mười phương, lạy Tổ Thầy và khấn xin Chư vị gia trì lực để dâng lễ cúng dường. Một lúc sau chị có cảm giác bồng bềnh như đang đứng trên không, rồi có lực gia trì khiến chị quỳ xuống và từ từ tiến lên bàn thờ bằng 2 đầu gối, phải lết trên hai đầu gối đi lên, rất đau nhưng không thể nhấc chân lên được. Dâng lễ xong, chị tiếp tục khấn xin lực gia trì để nhận lá Thiên thơ. Vì quỳ cũnng lâu rồi nên thấy mệt, chị nói muốn đưa tay xin lá TT cho rồi nhưng cứ đưa tay lên thì bị một lực vô hình kéo lại (S. cũng thấy tay chị cứ đưa lên rồi giựt xuống mấy lần). Một lúc sau chị mới được chư vị cho phép, chuyển tay nhận lá Thiên thơ.
Chị lạy tạ cảm ơn Trời Phật, Tổ Thầy, Chư vị đã gia trì cho phép thỉnh lá TT.
Từ khi được nhận lá Thiên thơ đến nay chị không còn bị cảm giác khó thở, ko còn bị nhập và ngay cả trong mơ cũng không còn thấy dì nữa. Và gần đây ở quê của chị trời nắng nóng gay gắt, nên mọi người bị bệnh sốt và dịch tả rất nhiều, gần hết cả xóm. Nhưng gia đình chị đều được bình an.
Con và gia đình thành kính cảm tạ ơn chư vị đã hộ độ, thành kính tri ân Tổ Thầy đã ban cho chúng con phương tiện tu tập để được tiến triển tâm linh, lập công đức và nhận được ân phước ngay trong đời hiện tại này.
Con xin kính báo.
Con, sunny
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1qgv6Cgpj
Bài học tâm linh trong gia đình
Bài học tâm linh trong gia đình Ngocthanh
Ngọc Thanh được điểm đạo và tu trì lâu nay đã được nhận nhiều ân phước. Hôm nay NT. sẽ kể lại câu chuyện siêu hình đã diễn ra trong gia đình mình suốt 2 năm qua như là một sự tri ân Thánh Thần và Thầy Tổ.
Câu chuyện bắt đầu năm 2009, xoay quanh những hành động ‘bất thường” của cậu Út của NT., người được xem là tâm thần dưới mắt người đời thường, về bệnh tà của cậu, nghiệp quả & máu cờ bạc của mẹ NT., đứa em trai hư hỏng và bài học của Thánh Thần ra sao.
Cậu Út năm nay 35 tuổi, chưa có vợ con gì. Ngoài khoảng thời gian ngắn ngủi phục vụ trong đội ngũ cảnh sát cơ động thì cuộc đời cậu dành hết hơn 10 năm sau những song sắt của trường cai nghiện. Sau khi ngoại qua đời thì gia đình chị em cũng ít lui tới thăm nom cậu trong trường vì cậu cũng không còn tỉnh táo, ở trường người ta gọi cậu là Út khùng, vì cậu lầm lì ít nói và lâu lâu cậu lên cơn nói nhảm một lần. Cai nghiện xong, cậu được cho về nhà và sống chung với mẹ và em trai NT. Thời gian đầu cậu sinh hoạt bình thường, chỉ mỗi tội hay nói lảm nhảm và cười một mình. Có ai đến thăm thì cậu đòi mua xe, có khi cậu kêu chủ tịch nước mua cho cậu 18 chiếc xe kiểu XYZ, và có khi cả tháng trời cậu cứ cầu nhầu là mình phục vụ hai mươi mấy năm mà không được trả lương.
Sau đó cậu bắt đầu đi rong ngoài đường ban đêm, ban ngày nằm nhà ngủ li bì, ăn thì rất ít nhưng sữa đặc thì uống 1 lần nguyên 1 hộp (người thường phải uống 6, 7 lần mới hết 1 hộp), mỗi ngày mấy hộp, ngày uống mấy bịch trà, thuốc lá thì không biết bao nhiêu mà kể. NT theo dõi tình trạng của cậu và hiểu được là cậu bị nhập chứ không phải là mắc bệnh tâm thần.
Thí dụ như ngày nọ đang nằm ngủ cậu bỗng bật dậy la toáng lên đến cả xóm đều nghe:” Cúc ơi kêu con Hoa nó mở trói cho má”. Hai tay cậu thì ra vẻ như đang bị trói, la hoảng 1 hồi rồi cậu lăn quay ra ngủ tiếp.
Nhưng mà người nhà của NT. thì thắc mắc vì Cúc là mẹ của NT, Hoa là mợ 6, và sau đó phát hiện ra là mộ của bà ngoại bị ai dán bùa đầy lên đó! Những người tổng coi khu mộ trong chùa nơi mộ ông bà ngoại NT. được đặt ở đó cho gia đình NT. biết là mợ 6 của NT. làm và mẹ NT. đã nhờ họ gỡ bùa và rửa sạch mộ của bà ngoại. Nhiều lần bà ngoại về nhập vào cậu làm dữ kêu ”bây đuổi con Hoa ra khỏi nhà má đi, nhà này của má.” (nhà cậu đang ở là nhà của bà ngoại, được ngăn làm 2, 1 nửa là gia đình mợ 6 sống, 1 nửa là mẹ, em trai NT và cậu Út. NT chỉ thỉnh thoảng ghé thăm chứ không ở chung).
Có lần cậu đã lái xe máy chạy một lèo xuống nhà dì của NT, nhìn mọi người cười cười rồi lái xe chạy thẳng về nhà làm cho cả nhà dì ngạc nhiên và hết hồn vì đã mười mấy năm cậu không hề lái xe.
Đối với em trai của NT thì cậu là một hung thần. Em trai NT tên Duy, học hành lơ là suốt ngày đi chơi net, và tụ tập với những đứa bạn đã nghỉ học, những đứa giang hồ hư hỏng hay đua xe hay quậy phá làng xóm. Duy không nghe lời của ai trong nhà, nhưng sợ có mỗi mình cậu Út vì mỗi lần Duy ra đường quậy phá, tụ tập đánh nhau, hay hỗn với mẹ là bị cậu út cho ăn đòn, có hôm cậu phang cho Duy cái nón bảo hiểm may mà ko trúng, có lúc cậu kể vanh vách chính xác những gì Duy đã làm ngoài đường làm hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ xanh mặt vì không hiểu tại sao cậu chỉ ở nhà ngủ mà biết rõ nó ở ngoài đường làm gì, trong khi mẹ và NT còn không biết gì về hành tung của nó.
Có hôm Duy phải ôm cả tập sách mền gối ra ngoài hè bên hông nhà mà ngủ trên chiếc ghế bố vì bị cậu đánh không cho ở trong nhà.
Ban đầu D. rất ghét cậu nhưng về sau, Duy dần dần hiểu ra là có chư vị siêu hình trong xác cậu, và qua cậu mà dạy dỗ cho D. Bản thân của D. được NT điểm đạo hai năm trước, lúc đó tuy D. có linh ảnh thấy Quan Thế Âm ngồi trên tòa sen nắm tay Duy, thấy mình là một đứa bé mặc bộ đồ trắng tóc để 3 chỏm đang quỳ bên dưới nhưng D. vẫn chưa có đức tin với đạo.
Qua hai lần thoát chết trong gang tấc D. mới thay đổi được đời sống của mình. Lần đó, sau trận đánh nhau với phe bên kia xong, đám bạn đi về hết còn lại mình D. đi lơn tơn một mình thì có mười mấy tay của phe bên kia xuất hiện, chúng cầm dao và mã tấu xông tới tấn công D. Lúc đó D. nghĩ mạng mình đến đây là xong rồi, và chỉ còn biết nhắm mắt lại kêu chư vị cứu con với. Ngay khi đó thì có 3 tiếng súng Đùng ! Đùng! Đùng vang lên khiến cho cả đám kia tháo chạy. D. cũng tưởng là có công an đến bắn súng chỉ thiên nhưng mở mắt ra thì chỉ có mình D. và vài người qua lại.
Lần khác Duy đang lái xe thì bị kẹp giữa 2 xe tải, tốc độ hai xe tải và xe của Duy đều rất nhanh và trong giây phút nguy hiểm đó thì D. tự động bẻ nghiêng người và lách xe mình vào ngay giữa cái khoảng cách nhỏ hẹp và giữ vững tay lái cho đến khi hai xe tải đi qua, D. biết sức mình không thể nào làm nổi chuyện này.
Từ sau hai lần đó thì D. mới tin mình được siêu hình độ, ngoài ra Duy còn có những giấc mơ thấy mình bị chém chết, máu me bê bết, và qua hiện tượng của cậu nên D. không còn tụ họp với băng đảng đi làm bậy nữa. Và khi bị cậu Út làm dữ thì D. đã biết quỳ lạy cậu xin tha, và từ từ thì Duy đã xa lánh đám bạn xấu để làm lại cuộc đời.
(còn tiếp)
NgocThanh
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1r3Fi3p3T
(Tiếp theo kỳ trước)
Sau khi NT điểm đạo cho mẹ, thì mẹ NT đã được học nhiều bài Kinh vô tự của thánh thần qua thần lực gia trì và qua những thị hiện lạ thường nơi Cậu út. Trước đây, mẹ NT là người rất mê tín chỉ tin tưởng vào thầy bùa. Ai chỉ cho cúng kiến gì thì dù tốn tiền thế nào mẹ cũng ráng làm theo, nhưng dù làm ăn thất bại, bị trắng tay rồi mẹ cũng vẫn bám víu vào thầy bùa để mong được giúp đỡ.
Từ lúc làm ăn thất bại và phải lo cho cậu út rất tốn kém, mẹ xoay sang đánh đề để mong kiếm tiền bằng con đường tắt. Khi bắt đầu mẹ chỉ là nghiên cứu những con số có sắc xuất trúng cao để đánh, từ từ mẹ suy diễn ra những con số từ những hiện tượng xảy ra chung quanh hay trong giấc mơ như mấy người đánh đề chuyên nghiệp thường làm nhưng ít khi được trúng.
Rồi một ngày kia mẹ nói mẹ túng quá nên mẹ đã khấn khứa để xin trúng số, khi khấn xong mẹ được cho thấy 4 con số. Có 20k trong túi mẹ ghi hết 4 con số đó và trúng được hơn 1 triệu.
Mẹ thấy được nên làm tới, không hiểu mẹ học ở đâu mà cứ ngày mùng 2 hoặc 16 thì mẹ lại đem cái máy tính tiền đặt nó ở dưới đất trước cửa nhà, rồi phủ giấy tiền vàng mã, và bánh kẹo lên trên đó, rồi mẹ khấn với tất cả những người ở cõi âm hay những vị nào mẹ nghĩ có thể giúp cho mẹ như là vong hồn chiến sĩ, cô hồn các đảng, ông bà tổ tiên, kẻ khuất mặt người khuất mày, cô cậu 5 non 7 núi, 12 vị sư phụ, ông Lục, Ông Tà... Cúng xong thì mẹ được thấy mấy con số hiện lên trên cái máy đó và lần nào mẹ cũng trúng khoảng 72k (vì mẹ ít tiền nên không thể mua nhiều hơn). Có khi mẹ mua 1k trúng được 70k.
Cho đến một ngày 16 nọ, mẹ vừa định sửa soạn cúng để xin số thì cậu Út ra nằm ngay cửa toilet, bỗng cậu trợn cặp mắt đỏ ngầu lên quát mẹ: “Xin hoài, xin hoài! Mày có tin là tao lấy máu mày tế âm binh không?”. Mẹ hoảng sợ quá không dám bày đồ ra cúng nữa.
Sau đó mẹ được chư vị báo trước mẹ được việc làm. Làm được vài tháng thì mẹ lại khấn xin chư vị cho mẹ tài lộc vì việc làm của mẹ quá vất vả mà cũng chỉ đủ sống qua ngày. Tối đó ngủ mẹ mơ có người kêu mẹ ghi con số 11 đầu đuôi, và mẹ được trúng mấy trăm ngàn. Mẹ được cho số trúng như vậy dài dài gần cả tháng trừ những lúc mẹ tham mua nhiều hơn thì không trúng.
Nhưng rồi mẹ bị mất việc làm và sau này mẹ nghiệm ra là mỗi lần mẹ trúng số thì cậu Út trở cơn nặng hơn, cậu la hét đập phá trong nhà, có khi còn khỏa thân ra đứng trước nhà hóng gió, có người hàng xóm ghé lại định mắng vốn thì cậu chắp tay xá lạy người đó làm họ thấy tội nghiệp mà bỏ về. Mẹ trúng số nhưng mất tiền, vì mỗi ngày cậu lôi ly tách trong tủ kiếng ra đập bể cho đến trong nhà không còn thứ gì có thể đập bể nửa.
Lần khác, mẹ ngồi trì chú (có lẽ là để xin số) thì cậu đứng đằng sau cứ đạp cái tủ thờ cho đến khi tấm hình phật ngọc của mẹ thờ trên đó rớt xuống đất mới thôi, lá thiên thơ cũng nằm trên bàn thờ không hiểu sao lại không bị rớt xuống.
Khi lên cơn, cặp mắt của cậu trợn ngược, liếc qua liếc lại trông rất dễ sợ làm mẹ phập phồng lo sợ, ăn ngủ không yên lo có ngày cậu vác dao chém mẹ.
Nhiều lần mẹ bị cậu đuổi đánh, có lúc cậu đá vô ba sườn, lúc cậu nắm tóc ghì xuống hay xáng cho mẹ mấy bạt tai nhá lửa vô mặt, mẹ phải vùng bỏ chạy ra ngoài vỉa hè và ở đó đợi tới sáng cậu ngủ rồi mới dám vào nhà. Cậu còn tiểu tiện ngay trong nhà cho mẹ dọn, mẹ rất khổ sở vì ban ngày mẹ đi làm, ban đêm phải thức đến 2,3 giờ sáng để lo pha trà, pha sữa, mua thuốc lá, thức ăn, lo dọn dẹp sạch sẽ cho cậu, mà hễ mẹ nóng giận nạt cậu thì cậu càng làm dữ hơn nữa.
Mấy bà dì của NT thấy vậy xót ruột nên đi bác sĩ mua thuốc tâm thần cho cậu uống. Nhưng ngày nào uống thuốc vào là ngày đó cậu càng quậy ác liệt hơn.
Như có lần mẹ cầu xin chư vị cho mẹ con số chính xác vì mẹ không có nhiều tiền để ghi trừ hao thì mẹ được trúng 72k, nhưng ngay sau đó là mẹ bị cậu hét: Mày cứ vậy hoài! và cậu đã phang cho mẹ 1 cái ly vào đầu chảy máu làm mẹ đi may vết thương tốn gần 200k!!
Một lần khác mẹ trì chú có gia trì lực chuyển cho mẹ lạy cậu, và cậu lại khuyên mẹ như một người tỉnh táo: “Lo kinh tế trước đi, thời buổi bây giờ phải lo kinh tế.” Mẹ cũng thấy lạ và cũng hiểu ra là cậu không phải bị điên mà là có chư vị giữ xác cậu. Khi hiểu ra là não bộ của cậu không có vấn đề thì mẹ mới bớt sợ chuyện cậu có thể lên cơn điên vác dao chém mẹ. Mẹ cũng để ý là mỗi lần cậu lên cơn quậy phá mà mẹ trì chú cầu xin thì cậu nhanh trở lại bình thường, biểu hiện lạ khác của cậu là có những lúc tay mẹ trì chú, thần lực di chuyển cánh tay của mẹ đến đâu thì đầu cậu di chuyển theo tới đó, mặc dù cậu đang cúi đầu, và cũng như có một hôm cậu kêu mẹ đi mua bánh tiêu cho ông ngoại (đã mất) nói ông ngoại đòi ăn bánh. Mẹ không tin nhưng sau đó mẹ liên tục nằm mơ thấy bà cố (ngồi trên bàn thờ cùng ông ngoại) về đòi ăn bánh.
Có lần mẹ ra ngoài gặp người bạn, và được người này giúp cho mẹ 1 triệu, mẹ về đến nhà thì cậu nhìn mẹ và làm dấu đưa tay xoa xoa ngón trỏ và ngón cái vào nhau, ý nói là mẹ có tiền. Lần khác mẹ bị bà chủ nợ đến nhà, nợ chưa tới kỳ hạn mà bà đã thúc hối mẹ phải trả ngay. Bà đang cao giọng chì chiết với mẹ thì cậu Út bước ra, bà vừa nhìn thấy cậu thì bỏ về ngay.
Mẹ kể với NT là có hôm, cậu bỗng nhiên chịu tắm rửa và mặc quần áo sạch sẽ, xong cậu ra nằm ngay cửa ra vào, mẹ nhìn thấy từ ống quần của cậu bò ra một con cua màu sắc rất lạ rồi nó biến mất khiến mẹ nảy ra ý đánh số con cua, và trúng được 300 ngàn. Tuy nhiên đó cũng là lần cuối mẹ được cho trúng số.
Bản thân của mẹ còn được chư vị dạy trực tiếp. Ngày đó mẹ cứ bị máy mắt cả ngày, mẹ khấn hỏi thì vị độ dạy mẹ phải hàng đêm ra ngoài trời mà lạy Phật và đọc NBC để hồi hướng cho cậu vì cậu có nghiệp phải trả, chư vị siêu hình đang giữ xác cậu và muốn giúp cậu thì mẹ phải tu tâm sửa tính không được phép nạt nộ cậu và không được đánh đề nữa.
Mẹ nghe lời được một thời gian thì bịnh tình cậu đỡ hơn.
(còn tiếp)
NgocThanh
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1r3FpdCtP
(tiếp theo và hết)
Đến đây, NT tưởng mẹ đã hiểu được phần nào lý đạo và biết sống an phận nên cũng cảm thấy an tâm nhưng chư vị đã thị hiện để dạy cho mẹ và nhờ đó mà NT hiểu được mẹ vẫn than thân trách phận và chỉ mong được trúng số.
Ngày đó NT về thăm mẹ. Hai mẹ con đang nói chuyện thì bỗng mẹ tỏ vẻ sợ hãi như vừa thấy cái gì ghê gớm lắm, NT còn chưa biết điều gì xảy thì mẹ được chư vị tá khẩu nói với NT rằng:
“Mẹ con trì chú mỗi đêm như là trả bài. Kêu mẹ con lạy trời trì chú hồi hướng cho cậu Út con thì làm không đúng. Mẹ con không tin vào thánh thần mà chỉ tin vào ông thầy bùa khi trước đã giúp cho mẹ con làm có tiền. Bây giờ mẹ con lại muốn tìm đến ông ta để xin số đánh đề. Mẹ con thần tượng ông ta mà không biết rằng ông ta chỉ tạm thời giúp mẹ con tạm vay chút phước mà không giúp mẹ con giải nghiệp được. Mẹ con muốn hỏi tại sao mẹ con phải khổ sở. Mẹ con khổ vì ngày xưa đã vay nên ngày nay phải trả. Mẹ con cần phải cố gắng hiểu điều này và tu học đàng hoàng thì tương lai sau này của mẹ con mới có thể tốt được”.
Sau đó mẹ được trả lại bình thường. Mẹ mới kể là lúc nãy mẹ bỗng nhiên thấy có một con rắn thật to xuất hiện trước mặt và nó dựng đứng người lên để vồ lấy mẹ nên mẹ hét lên rất to (nhưng NT. chỉ thấy nét mặt mà không nghe tiếng gì). Sau đó có ông lão xuất hiện nói là mẹ coi chừng bị kẹt đường và mẹ thấy có cái hàng rào chắn trước mặt và đức Quan Thế Âm cầm bình cam lồ hiện ra. Sau đó là chư vị tá khẩu mẹ. Mẹ cũng được nghe những gì mẹ nói ra và mẹ đã hiểu được bài học chư vị dạy cho mẹ.
Từ đó mẹ không còn ham đánh đề nữa (vì mẹ biết có đánh cũng không trúng, còn trúng thì bị mất tiền hay bị phạt). Dần dà đời sống của mẹ được nhẹ nhàng hơn và mẹ có công việc làm ổn định, công việc này cũng được chư vị báo mộng trước.
Trong khi đó thì mấy bà dì của NT cũng được chứng kiến vài hiện tượng lạ của cậu, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện gì khó hiểu mấy dì lại đi hỏi các thầy chùa, họ không giải quyết được gì và cứ cho là cậu bị khùng.
Để giảm bớt gánh nặng cho mẹ và cũng vì sợ trách nhiệm nên các dì của NT tính đưa cậu vào nhà thương điên để được bác sĩ chữa trị và nhà nước nuôi. Nhưng không có cách nào cho cậu chịu ra khỏi nhà. Mẹ pha thuốc ngủ vào thức ăn cho cậu mà cậu vẫn tỉnh như sáo, sau đó gần mười thanh niên lực lưỡng trong xóm đã xúm lại để khiêng cậu nhưng tất cả đều bị cậu đá văng ra xa mặc dù cậu gầy nhom và trông rất yếu ớt.
Mọi người đành để cậu ở lại. Mẹ mỗi ngày cầu xin chư vị cho cậu đi bệnh viện để có có bác sĩ chăm sóc thuốc men, mong cho cậu được khoẻ hơn. Một thời gian sau gia đình mời một vị bác sĩ đến chích thuốc cho cậu ngủ để khiêng cậu đi. Cậu chấp nhận cho chích thuốc nhưng chích xong cậu vẫn tỉnh rụi. E trai của NT là Phương mới nói dối với cậu là để nó lấy xe hơi chở cậu đi chơi. Cậu chịu đi nhưng không chịu nhúc nhích mà bắt người ta phải khiêng cậu. Hôm đó có nhiều thanh niên là dân quân phường đội địa phương quần áo chỉnh tề đến khiêng cậu ra xe, cậu cười cười ra vẻ như mình là ông quan được người ta khiêng kiệu.
Trước khi vào xe, cậu còn dặn vói với mẹ: ”nhớ ra ngân hàng lãnh tiền.”
Khi đến nơi, cậu tự mình bước vào bệnh viện và quay lại nói giỡn với Phương làm nó giật mình: “Mày lừa cậu nha, cậu không quên đâu”.
Đến nay cậu đã ở trong viện được mấy tháng. Gia đình vào thăm cậu đều rất bất ngờ khi gặp lại cậu vì ở nhà cậu ốm nhách cao nhòng, giờ thì cậu mập mạp, tướng rất mạnh khoẻ.
Cậu nói chuyện rất tỉnh táo và rất sáng suốt như là dặn dò gia đình phải mua đồ cho cậu ra sao, cậu hỏi thăm sức khỏe từng người ở nhà, và những chuyện về giấy tờ nhà cửa đất đai thế nào cậu đều nói rất rành mạch khiến dì của NT nghĩ là cậu bị nhập chứ bản thân cậu không thể biết được như vậy.
Đặc biệt cậu vào bệnh viện không bao lâu thì được bệnh viện giao cho cậu làm chức “Cai” giữ chìa khóa phòng quản lý việc ra vào của các bệnh nhân khác. Cậu làm việc được mọi người trong bệnh viện tin tưởng và cậu được đối xử rất tốt.
Vừa rồi NT. có ngồi nói chuyện với mẹ thì có chư vị về. Chư vị qua mẹ giảng đạo cho Duy, em trai NT. Lúc đó nhìn mắt mẹ mở to và liếc qua liếc lại y chang như cậu khi trước. Sau đó trước khi mẹ trở lại bình thường thì chư vị cho biết là chư vị trở về bên cậu Út!
Chuyện về cậu của NT hiện tại là như vậy. Bản thân NT khi chứng kiến mọi việc thì cũng rất sốt ruột cho cậu và mẹ. NT. có lần khấn hỏi chư vị vì sao cuộc đời cậu thê thảm quá. Chư vị cho biết cậu nghiệp nặng và có một kiếp đời cậu phạm lỗi với đạo, nên phải trả nghiệp. Cuộc đời cậu là cái địa ngục ở trần gian để nhiều người nhìn thấy mà biết sợ.
Có thể nói là gia đình của NT (mẹ, em Duy, cậu út) đã có được một kết thúc có hậu. Bài học NT nhận ra trong quá trình học đạo là Thánh thần sẽ không đáp ứng những gì mình mong muốn, nhưng luôn trợ độ cho mình khi cần thiết, và quan trọng là cho mình cơ hội để giảm nghiệp ngày ngày trong sự bình an.
Xin hết.
Kính thưa đức sư Tổ, thưa thầy:
NT. con và gia đình xin dập đầu thành kính tạ công ơn đức sư tổ, Thầy và Thánh Thần đã dìu dắt và ban cho chúng con ân phước. Qua chuyện của cậu con, gia đình chúng con cảm nhận được sâu sắc sự hiện diện rất gần gũi, Thánh Thần không ở đâu xa xôi mà ở sát bên cạnh chúng con, dạy dỗ chi phối mọi việc trong sự nghiêm khắc lẫn đại từ đại bi. Cơ hội này là ngàn năm có một.
Chúng con vô năng không làm gì được để đền đáp công ơn, chỉ biết nói lên lời tri ân sâu sắc và nguyện thực hành câu tự giác, giác tha để không phụ công ơn Tổ Thầy và Thánh Thần.
NgocThanh
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1r3G64rKP
MỘT BÀI THƠ THIỀN trong chiêm bao
CÂU CHUYỆN VỀ MỘT BÀI THƠ THIỀN trong chiêm bao
Có vài bạn đạo hỏi TrieuAn về ý nghĩa bài thơ Thiền mà TrieuAn đã dùng làm chữ ký trên diễn đàn? Nay TrieuAn xin kể lể một tí...:
Sau khi được điểm đạo tu mật, TrieuAn cảm nhận rất rõ ràng mình có được những tiến bộ vượt bậc trong tâm trí, nhưng dù sao lòng TrieuAn vẫn còn nỗi băn khoăn, chính vì điều này TrieuAn đã được Chư vị dạy một bài học qua điềm chiêm bao. TrieuAn xin kể lại một giấc chiêm bao của TrieuAn cách đây đã 7 năm mà TrieuAn vẫn còn ấn tượng rất rõ ràng:
Trong chiêm bao, TrieuAn thấy mình đi vào một tòa cao ốc, tìm đến trung tâm Mật giáo để hỏi nguyên do vì sao hệ thống Mật tông mình đang tu tập mình cảm thấy rất hay rất tốt nhưng vì sao mọi người vẫn rất sợ sệt không dám tiếp nhận?
Khi TrieuAn đến được văn phòng trung tâm Mật giáo thì nơi đó đóng cửa, TrieuAn đi xuống dưới lầu thì bất ngờ gặp một vị Thiền sư, TrieuAn liền đem sự thắc mắc của mình ra hỏi vị Thiền sư:
“Thưa ngài, con đã đi lên trên lầu đến văn phòng Mật giáo để muốn hỏi xem: vì sao hệ thống tu Mật này đem lại nhiều lợi ích thiết thực mà người đời vẫn không dám tiếp nhận? đáng tiếc là văn phòng đóng cửa con không gặp được ai để hỏi, nay xin Ngài hãy chỉ cho con được rõ.”
Vị Thiền sư liền đọc một bài thơ:
“Nhạn quá trường không,
Ảnh trầm hàn thủy,
Nhạn vô di tích chi ý
Thủy vô lưu ảnh chi tâm.”
Thiền sư kia chỉ để lại bài thơ không giải thích gì thêm và TrieuAn tỉnh giấc.
tạm dịch: Nhạn bay trên không, Ảnh chìm nước lạnh;
Nhạn không ý để bóng, Nước chẳng tâm lưu hình.
Trong lịch sử Phật giáo thì Bài thơ trên là của Thiền sư Hương Hải đáp lời vua Lê Dụ Tông khi ông hỏi Thiền sư: “Thế nào là ý của Phật?”. Thiền sư Hương Hải đã trả lời bằng bài thơ, ý nói: "Chim nhạn bay qua trên không, bóng hiện dưới hồ nước lạnh. Chim nhạn không có ý để lại bóng dưới hồ. Nước sông cũng không có ý lưu lại bóng nhạn. Đó là ý Phật."
TrieuAn nghiệm mãi về việc vì sao Chư vị dùng bài thơ này để giải đáp thắc mắc của mình, nhưng vẫn không hiểu được… đến mãi 6 năm sau đó mới thực sự thông suốt: việc điểm đạo truyền pháp = một chữ DUYÊN, người đi điểm đạo và người nhận điểm đạo cũng tùy một chữ Duyên, tùy duyên tự tại, an lạc không vướng mắc. Đó là ý Phật.
…
Rồi cách đây khoảng 2 tháng, TrieuAn lại thấy một giấc chiêm bao:
-Có một số đông người tu Mật theo cách thức của Hiển giáo, các vị này đã rao truyền cho là pháp tu Mật của Thầy già là Tà ma không đúng chánh pháp và khuyến dụ những người theo hệ thống này hãy quay lại. Lúc đó, có một Ni sư đã khuyên TrieuAn:
“Thôi đừng đi theo hệ thống Mật tông này nữa, vì nếu như vậy TrieuAn sẽ bị cô lập một mình”.
Trong chiêm bao, TrieuAn thản nhiên mỉm cười trả lời:
“Xin cám ơn tấm lòng của Sư đã dành cho TrieuAn, nhưng TrieuAn đã thực sự nhận được an lạc cho bản thân và thấy phù hợp với pháp tu này, nên không còn lo lắng gì, cũng không quan tâm đến dư luận”…
Câu chuyện trong chiêm bao chỉ có thế thôi, người có duyên ắt tự hiểu...
trieuan
Nguồn đọc thêm: http://www.vutruhuyenbi.com/forum/vi...#ixzz1s5KTa8Ji