Các Con Hãy Nên Trọn Lành !
Các Con Hãy Nên Trọn Lành!
Người ta kể lại rằng thánh Antôn ẩn tu đã tìm đến gặp một người thợ giày, vì nghe đồn rằng người thợ giày này có một đời sống đạo đức lạ thường. Ðể hỏi đâu là bí quyết để nên thánh, người thợ giày đáp gọn: "Tôi chỉ biết đóng giày".
Ngạc nhiên vô cùng, thánh Antôn hỏi vặn lại: "Nếu chỉ có thế thì làm sao mà gọi là thánh thiện được. Tôi đây, tôi tưởng nghĩ đến Chúa từng phút giây. Ông có bí quyết gì khác nữa không?". Người thợ giày giải thích: "Tôi làm việc 8 giờ, cầu nguyện 8 giờ và ngủ nghỉ 8 giờ".
Thánh Antôn vẫn chưa cho đó là cuộc sống lý tưởng. Ngài cho biết, ngài cầu nguyện từng phút giây. "Vậy ông sống đức khó nghèo như thế nào?". Người thợ giày bảo: "Tôi cho Giáo hội một phần ba của cải của tôi, một phần ba tôi bố thí cho người nghèo và một phần ba tôi giữ lại cho tôi". Thánh Antôn chưa cho đó là bí quyết nên thánh trọn hảo, bởi vì chính ngài đã phân phát tất cả của cải của ngài cho Giáo hội và người nghèo...
Thánh nhân vặn hỏi mãi, cuối cùng người thợ giày mới khai ra bí quyết của ông như sau: "Mặc dù tôi phân phát một phần ba tiền lương của tôi cho người nghèo, nhưng đêm ngày tôi không ngủ yên được khi tôi nhìn thấy cảnh nghèo xung quanh tôi, đến độ tôi đã thưa với Chúa: Chúa ơi, thà để con đi hỏa ngục còn hơn nhìn thấy những người khốn khổ này phải triền miên trong cảnh nghèo đói...".
Nghe đến đó, thánh Antôn đã bỏ ra về. ngài chợt hiểu rằng ngài chưa đủ thánh thiện như người thợ giày này đến độ dám hy sinh tất cả chỉ vì người nghèo.
Có rất nhiều cách để nên thánh, nhưng dường như không có một mẫu mực thánh thiện chung cho tất cả mọi người. Có người nên thánh ngay trong cuộc sống của mình giữa trần gian. Có người chịu tử đạo. Có người sống trong bậc tu trì. Mỗi một vị thánh là một cách sống.
Tuy nhiên giữa khung khác biệt đó vẫn có một mẫu số chung cho tất cả mọi cuộc sống thánh thiện: đó là Tình Yêu. Thánh Phaolô trong bài ca đức ái đã nói: "Dù tôi có thể nói được các tiếng lạ lùng, dù tôi có thể làm được phép lạ chuyển núi di sông, dù tôi có làm được không biết bao nhiêu công trình... nếu tôi không có tính đức bác ái, tôi chỉ là một thứ thùng rỗng...".
Không có đức bác ái, không có tình yêu thì tất cả tòa nhà đạo đức của chúng ta chỉ được xây dựng trên hão huyền mà thôi. Chúa Giêsu cũng đã nói với chúng ta: "Các con hãy nên trọn hảo như Cha các con trên trời". Thiên Chúa là Tình Yêu. Thiên Chúa yêu thương tất cả mọi người không loại trừ ai. Và cuối cùng vì yêu thương con người, Thiên Chúa đã hóa thân làm người như chúng ta... Ðó là tận cùng của Tình Yêu!
Người thợ giày trong câu chuyện của thánh Antôn không những dành của cải của mình cho người nghèo, ông còn tưởng nghĩ đễn người nghèo như chính lẽ sống của mình. Thánh Antôn đã nhận ra đó là bí quyết cao cả nhất để nên thánh. Bố thí tất cả của cải của mình, xa lánh tất cả các thú vui của cuộc sống, đêm ngày ăn chay cầu nguyện là điều tốt. Nhưng nếu sống như thế chỉ để tìm cho mình sự thanh thản trong tâm hồn mà phải sợ người khác quấy rầy, thì một cuộc sống như thế chưa phải là lý tưởng nhất.
"Hãy nên trọn lành như Cha các con trên trời". Ðó phải là lý tưởng của người Kitô chúng ta. Cha trên trời yêu thương tất cả mọi người. Cha trên trời đã yêu thương con người đến nỗi đã phó ban chính Con Một của Ngài. Thiên Chúa chỉ được gọi là Cha bởi vì Ngài sống cho con cái của mình... Sự sống Ngài ban cho chúng ta chỉ có thể triển nở và có ý nghĩa nếu nó cũng được sống cho tha nhân.
nguon : http://www.catholic.org.tw/vntaiwan/.../04lesong3.htm
Những Giọt Nước Mắt Của Sám Hối
Người Hồi Giáo thường nói đến ý nghĩa và giá trị của lòng sám hối qua câu chuyện tưởng tượng như sau:
Một hôm Allah, Ðấng Khôn Ngoan, truyền cho một sứ thần xuống trần gian để tìm cho được điều tốt đẹp nhất và mang về Thiên quốc.
Vị sứ thần đáp ngay xuống một trận chiến nơi máu của những vị anh hùng đang chảy lai láng. Vị sứ thần thu nhặt một ít máu và mang về trình cho Ðấng Allah. Nhưng Ðấng Allah xem ra không hài lòng mấy. Ngài nói: "Máu đổ ra cho tổ quốc và tôn giáo là một điều quý giá, nhưng vẫn chưa phải là điều tốt đẹp nhất dưới trần gian".
Vị sứ thần đành phải giáng trần một lần nữa. Lần này, ngài gặp ngay một đám tang của một người giàu có, nhưng rất quảng đại. Vô số người nghèo đi đằng sau quan tài, vừa đi vừa khóc lóc, vừa xông hương để biểu lộ lòng biết ơn của họ đối với vị ân nhân. Vị sứ thần bèn thu nhặt hương thơm ngào ngạt và mang về trời. Lần này, Ðấng Allah mỉm cười đón lấy mùi thơm ngào ngạt. Nhưng xem ra Ngài vẫn chưa hài lòng. Ngài nói: "Dĩ nhiên, lòng biết ơn là một trong những điều tốt đẹp và hiếm có dưới trần gian. Nhưng ta nghĩ rằng còn có một cái gì khác tốt đẹp hơn".
Lại một lần nữa, vị sứ thần đành phải vâng lệnh Allah để trở lại trần gian. Phải mất một thời gian lâu, sau khi đã đi rảo khắp bốn phương, vị sứ thần mới tìm được điều mong mỏi. Một buổi chiều nọ, ngồi nghỉ mệt bên vệ đường, ngài bỗng thấy một người đàn ông bên cạnh khóc sướt mướt. Vị sứ thần được người đàn ông giải thích như sau: "Tô đã chiều theo cơn cám dỗ để phạm tội... Giờ đây, nước mắt là cơm bữa hằng ngày của tôi". Vị sứ thần bèn đưa tay hứng lấy những giọt nước mắt còn nóng hổi và vội vã bay về trời. Ðấng Allah nhìn thật lâu vào những giọt nước mắt và mỉm cười nói với vị sứ thần:
"Thế là người đã hoàn thành tốt sứ mệnh. Quả thật dưới trần gian, không có gì đẹp và hữu ích cho bằng lòng sám hối, bởi vì nó có sức canh tân cuộc sống. Tuy nhiên, người đã thấy đó, trước khi vui mừng, ta đã nhìn thật kỹ xuyên qua những giọt nước mắt. Một lòng sám hối giả dối không có ích lợi gì cả. Một sự sám hối thành thật có sức biến đổi mùa đông giá rét của lòng người thành mùa xuân của Tình Yêu".
Trong Tin Mừng theo thánh Luca ở đoạn 15 câu 7, Chúa Giêsu đã nói: "Trên trời sẽ vui mừng gấp bội khi có một người tội lỗi ăn năn hối cải hơn là 99 người công chính không ăn năn hối cải".
Vinh quang của Thiên Chúa, niềm vui của Thiên Chúa chính là con người được sống. Và sự sung mãn, sự sống đích thực chính là ân sủng, là sự sống của Thiên Chúa trong tâm hồn con người. Sự sống ấy chỉ có thể đến trong tâm hồn con người, nếu con người biết mở rộng cửa tâm hồn để đón nhận Thiên Chúa... Những giọt nước mắt sám hối chính là sức đẩy để mở tung cánh cửa tâm hồn vậy.
Trích từ Lẽ Sống
nguon: http://www.cdmetuchen.org/php/index....uyniem&id=3023
Một chút suy niệm về Kinh Cáo Mình
Một chút suy niệm về Kinh Cáo Mình
TK. Thích Thiện Tâm
Sống hạnh phúc và chết bình an là điều mà mọi người đều mong ước, vì hiện tại chúng ta chưa có hạnh phúc thực thụ, vẫn luôn đau khổ và bất an. Vì sao?! Đặc tính của con người là tội lỗi - đây là một định nghĩa xác thực và đầy đủ. Kinh Thánh đã cho thấy rõ : Đau khổ xuất phát từ tội lỗi. (xem sách Sáng Thế chương 3, chương 4).
Mỗi khi bắt đầu thánh lễ, các tín đồ Công giáo đều được mời gọi sám hối và thú nhận tội lỗi : "Tôi thú nhận cùng Thiên Chúa toàn năng và cùng anh chị em".
Thú nhận tội lỗi trước mặt Thiên Chúa là Đấng Toàn Năng, thánh thiện là điều cần thiết để được thanh tẩy và thánh hóa, điều đó thật dễ thực hiện. Nhưng để dám thú nhận tội lỗi của mình trước mặt "anh chị em", những con người cũng rất người như mình thì thật không dễ; cần phải có một sự khiêm tốn tận đáy lòng, để sau khi xin Đức Mẹ Đồng trinh, các thiên thần, các thánh cầu bầu, chúng ta tiếp tục khiêm tốn xin "anh chị em, khẩn cầu cho tôi trước tòa Thiên Chúa, Chúa chúng ta."
Như thế, điều kiện tiên quyết để sám hối là dẹp bỏ cái Ngã, cái Tôi cao ngạo của mình trước mặt mọi người - ngay cả những người mà ta đố kỵ! Phải có sự thành khẩn như thế, chúng ta mới có thể nhìn trực diện vào chính mình để thấy rõ nguồn gốc của sự bất an trong tâm hồn và mọi khổ đau trong thế giới này.
"Tôi đã phạm tội nhiều trong Tư Tưởng, Lời Nói, Việc Làm..." Đó cũng có nghĩa là phạm tội do Ý (tư tưởng), Khẩu (lời nói) và Thân (việc làm). Suy cho cùng, mọi tội lỗi đều phát sinh từ Ý. Nên biết rằng nguồn gốc của tội lỗi bắt nguồn từ sự sai xử của Ý (Tư Tưởng) – chủ nhân của lời nói và việc làm. Nói cách khác: Ý làm chủ, ý tạo tác, và hạnh phúc hay khổ đau, bình an hay bất an cũng đều bắt nguồn từ Ý. Mặt khác, đôi lúc lời nói (khẩu) và hành động (thân) do tánh khí sân si và những thói quen xấu, cũng tạo nên sự đau khổ cho người khác và gây bất an cho chính mình, do đó mới cần thêm "...và những điều thiếu sót."
"LỖI TẠI TÔI, LỖI TẠI TÔI, LỖI TẠI TÔI MỌI ĐÀNG!!!..."
Thiết nghĩ, câu kinh trên đây chỉ được nói ra theo công thức trong thánh lễ?... Do đó, ta cứ sám hối hết lần này đến lần khác, dự hết lễ sáng thêm lễ chiều mà vẫn không có gì thay đổi !!!... Phải xác quyết rằng chính tôi là nguyên nhân của những điều bất thiện... thì mới có thể tự mình chấp nhận thay đổi cách suy nghĩ, cách nói, cách làm mọi điều theo sự Thiện hảo.
Điều quan trọng nhất để có thể cải thiện cái xấu ác thành thiện lành, chúng ta phải luôn kiểm soát, quán xét tư tưởng để kịp thời ngăn chặn những "ý tưởng" không phù hợp, mang tính cố chấp, kiến chấp không đúng với Chân lý để có được sự sáng suốt và bình an, loại bỏ cái Tôi, cái Của Tôi và Tự Ngã của tôi.
Thực hành tốt điều này là sửa mình, bắt đầu từ tư tưởng, suy nghĩ, để từng bước thiết lập sự bình an cho mỗi chúng ta.
BÌNH AN chính là sự hiện diện của Thiên Chúa.
KINH CÁO MÌNH
Tôi thú nhận cùng Thiên Chúa Toàn năng
Và cùng anh chị em
Tôi đã phạm tội nhiều trong Tư Tưởng, Lời Nói, Việc Làm
Và những điều thiếu sót
LỖI TẠI TÔI, LỖI TẠI TÔI, LỖI TẠI TÔI MỌI ĐÀNG!
Vì vậy tôi xin Đức Bà Maria trọn đời đồng trinh, các thiên thần, các thánh,
Và anh chị em
Khẩn cầu cho tôi trước toà Thiên Chúa, Chúa chúng ta.
http://ni6.upanh.com/b3.s3.d3/b9cd94...26.images.jpeg
nguon : http://tonggiaophanhanoi.org/suy-nie...-kinh-cao-minh
Giấc Mơ Của Mẹ Têrêxa Calcutta
Giấc Mơ Của Mẹ Têrêxa Calcutta
Mẹ Têrêxa Calcutta, người được giải thưởng Nobel Hòa Bình năm 1979 và là người sáng lập viện của dòng Nữ Tử thừa sai Bác Ái chuyên phục vụ người nghèo và hấp hối, đã kể lại ơn gọi phục vụ của Mẹ trong một lá thư viết từ Calcutta như sau:
"Trong những ngày đầu khi mới khởi sự làm việc cho những người cùng khổ nhất trong vùng ngoại ô, tôi bị sốt liệt giường. Trong cơn mê sảng, tôi bỗng thấy mình được đến trình diện trước mặt thánh Phêrô, người giữ cửa Thiên Ðàng. Nhưng Thánh Phêrô chận lại không cho tôi vào Thiên Ðàng. Ngài nói như sau: "Không thể để cho một người thuộc khu ổ chuột được vào Thiên Ðàng. Thiên Ðàng không có nơi cùng khổ".
Tôi mới tức giận nói với Ngài như sau: "Thế ư? Vậy thì con sẽ làm mọi cách để làm cho Thiên Ðàng đầy dẫy dân cư của các khu ổ chuột và lúc đó, Ngài bị bắt buộc sẽ để cho con vào Thiên Ðàng".
Tội nghiệp thánh Phêrô. Kể từ sau giấc mơ ấy, Mẹ Têrêxa và các nữ tu của Mẹ đã không để cho Ngài được ở yên phút nào. Không biết bao nhiêu người cùng khổ và cô đơn đã qua đời trong vòng tay ôm ấp của Mẹ và các nữ tu. Thiên Ðàng đã trở thành nơi cư trú của những người cùng khổ.
Giai thoại trên đây của Mẹ Têrêxa Calcutta như muốn nói lên một chân lý: không ai nên Thánh một mình, không ai lên Thiên Ðàng một mình.
Ðức Cha Fulton Sheen, vị diễn giả nổi tiếng trên các đài truyền thanh và truyền hình tại Hoa Kỳ, đã có lần phát biểu như sau: "Không ai trong chúng ta có thể vào Thiên Ðàng, nếu ở đó không có ai nói với chúng ta: chính tôi đã giúp đỡ để bạn được vào Thiên Ðàng".
Ai cũng có thể là một trợ giúp để đưa chúng ta vào cửa Thiên Ðàng. Họ có thể là những người cùng khổ mà chúng ta chìa tay để san sẻ, để giúp đỡ. Họ cũng có thể là những người cách này hay cách khác làm cho chúng ta đau khổ. Nhưng ưu tiên hơn cả vẫn là những người chúng ta cố gắng làm cho hạnh phúc. Chính những người đó là kẻ giúp đỡ chúng ta được vào Thiên Ðàng. Nhưng Thiên Ðàng không đợi chờ ở đời sau. Hạnh phúc cũng không chỉ dành lại cho đời sau: Thiên Ðàng và Hạnh Phúc có thể đến với chúng ta ngay từ cõi đời này. Và Thiên Ðàng và Hạnh Phúc ấy là gì nếu không phải là mỗi lần chúng ta cố gắng làm cho người khác được hạnh phúc.
nguon : http://www.catholic.org.tw/vntaiwan/lesong/16lesong.htm
Đừng Xét Đoán, Hãy Bao Dung
Đừng Xét Đoán, Hãy Bao Dung
“Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em.” (Mt 7,1-2)
Suy niệm: Xét trên bình diện nhân loại chúng ta đã có nhiều lý do để không xét đoán người khác. Trước hết, không bao giờ chúng ta có thể biết toàn thể sự việc hay toàn thể một con người; thứ đến, cho dù người khác có những khuyết điểm, những họ vẫn là những người sống và có thể hoán cải và trở nên tốt. Và Lời Chúa dạy chúng ta lý do chủ yếu tại sao chúng ta không được xét đoán: bởi vì chúng ta xét đoán người khác thế nào thì Ngài cũng sẽ xét đoán chúng ta bằng một cách thức như vậy.
Mời Bạn: Chúng ta thường dễ dàng và vội vàng lên án anh em, thậm chí đồng lõa hay a dua theo người khác để xét đoán anh em. Bạn có biết câu ngạn ngữ: “Đừng xét đoán ai cho đến khi chính bạn đã ở trong hoàn cảnh của người ấy” không? Tin Mừng hôm nay còn gợi ý cho chúng ta đi xa hơn: Đừng xét đoán ai theo chuẩn mực giới hạn của loài người, nhưng Chúa mong muốn con người là hình ảnh của Thiên Chúa cũng phải xét đoán bằng tấm lòng rộng lượng như Thiên Chúa.
Chia sẻ: Tôi có lên tiếng bênh vực cho anh em, đặc biệt với những người vắng mặt, kể cả khi họ không hợp với tôi về tính nết hay quan niệm sống... không?
Sống Lời Chúa: Thiên Chúa muốn môn đệ của Ngài biết rằng phê phán rộng lượng là một bổn phận thiêng liêng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con biết chú tâm đến những khuyết điểm và lầm lỗi của mình để sửa chữa và thay đổi. Còn những lầm lỗi của anh em con, xin Chúa thương giúp họ sửa đổi. Amen.
nguon : http://gxdaminh.net/chia-s/3902-ngay...-bao-dung.html
Nhân danh tình yêu để yêu thương
Nhân danh tình yêu để yêu thương
“Hơn nữa, sẽ đến giờ kẻ nào giết anh em cũng tưởng mình phụng thờ Thiên Chúa.” (Ga 16,2)
Suy niệm: Từ những ký ức đau buồn về những cuộc thập tự chinh, đến những ám ảnh kinh hoàng của những cuộc thánh chiến Jihad (Gi-hát), tất cả đều nhân danh Thượng Đế của mình để mà khơi dậy những cuộc chiến tranh, tàn sát lẫn nhau.
Thiên Chúa bị đem ra làm cớ để người ta gây đau khổ cho nhau. Thật oan uổng cho Ngài biết bao. Lời Chúa Giêsu căn dặn các môn đệ vẫn còn là lời cảnh tỉnh mỗi người chúng ta ngày nay. Hẳn Ngài vẫn đang phải chịu đóng đinh biết bao lần nữa để may ra nhân loại biết yêu thương nhau hơn.
Mời Bạn: Trong cuộc sống đời thường biết bao cảnh vợ chồng đay nghiến mắng chửi nhau, cha mẹ bạo hành đối với con cái, v.v... Dường như người ta đang biện minh rằng vì tôi muốn điều tốt cho họ nên tôi có quyền tôi có quát nạt, đánh đập người khác.
Phải chăng chúng ta vẫn nhân danh điều tốt, nhân danh Chúa để tạo ra những cuộc “thánh chiến” nho nhỏ nhưng không kém phần đau đớn cho những người sống chung quanh chúng ta? Thiên Chúa là tình yêu: chúng ta chỉ được phép nhân danh tình yêu để yêu thương nhau mà thôi.
Chia sẻ: Bạn có đang nhân danh một điều tốt đẹp (vì giáo dục, vì sự phồn vinh, vì luật đạo,...), để xúc phạm, làm thiệt người khác không? Làm thế nào để sửa chữa điều ấy?
Sống Lời Chúa: Loại trừ mọi hình thức bạo hành (lời nói, cử chỉ, hành động...) ra khỏi cung cách cư xử của bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, vì Chúa đã chết để cứu độ nhân loại, xin cho chúng con biết hy sinh bản thân để mưu cầu điều tốt đẹp cho người khác.
nguon : http://gxdaminh.net