-
Chiếc Bóng...
Sơn đến tìm tôi vào một buổi
sáng thứ Bẩy. Hắn gọi sớm
lắm, lúc tôi vẫn còn lười
biếng trên giường ngủ theo
thói quen của một ngày cuối
tuần. Định cự nự mấy câu
nhưng nghe giọng của Sơn
thều thào trong điện thoại,
tôi biết có chuyện chẳng lành
đang xảy ra cho thằng bạn
thân ở đầu giây bên kia, nên
thôi. Mở cửa cho Sơn bước
vào, tôi ngạc nhiên nhìn hắn,
và suýt nữa tưởng lầm
người nào! Mới gặp Sơn đúng
một tuần trước, trong ngày
lễ ra trường, áo thụng thênh
thang, tươi tắn với tương lai
huy hoàng chờ đón sau bốn
năm vật lộn cùng đèn sách.
Vậy mà trước mặt tôi lúc này,
Sơn rũ rượi như tàu lá chuối
mùa Đông. Hắn hốc hác, tóc
tai bờm sờm, và nhất là áo
để ngoài quần, chân đi dép,
là điều tôi chưa hề thấy kể
từ ngày quen nhau.
Vào đến nơi, Sơn thả người
trên giường của tôi như
không còn một chút sinh lực
nào nữa. Có lẽ hắn phải cố
gắng lắm mới lái xe nỗi tới
đây. Nhìn Sơn lúc này cũng
hiểu hắn vừa trãi qua một
việc gì ghê gớm, một cú
shock khủng khiếp nên mới
ra nông nỗi. Tôi định hỏi
ngay, nhưng kịp dằn xuống
để Sơn lấy lại bình tĩnh. Tôi
chậm rãi châm thuốc. Sơn
chìa tay xin:
-Cho tao một điếu.
Lại một điều ngạc nhiên nữa.
Trong đám bạn chung
trường, Sơn thân với tôi
nhất. Điều đáng nói là hai
đứa tôi khác nhau hoàn toàn,
như hai thái cực. Tôi ngoài
giờ học vẫn hay lang thang,
cà phê thuốc lá, vui đâu
chầu đó… Sơn thì trái lại. Hắn
bằng tuổi tôi, nhưng may
mắn qua Mỹ sớm hơn với gia
đình, từ nhỏ đến lớn vẫn
quen sống trong khuôn khổ
nên là một thằng con trai
gương mẫu, chăm chỉ, và
hiền lành. Sơn chưa bao giờ
hút thuốc. Vậy mà lúc này
Sơn đòi thuốc! Cũng được.
Cho hắn sặc mấy cái biết đâu
niềm u uất chất chứa bên
trong theo khói thuốc tan ra
chút nào chăng! Tôi đưa điếu
thuốc mới châm cho Sơn. Hắn
không hút, chỉ ngẩn ngơ
nhìn đốm lửa và làn khói nhẹ
bay lên trần nhà, hồn như
để tận phương nào. Không
kiên nhẫn được nữa, tôi hỏi:
- Chuyện gì?
Sơn chậm chạp ngồi dậy, hỏi
lại:
- Bình ạ, mày theo đạo gì?
Tự nhiên hắn hỏi tôi một câu
hỏi có vẻ không ăn nhập gì
với tình thế trước mắt.
-Đúng ra thì đạo Phật.
Nhưng nhà tao chỉ thờ cúng
ông bà.
Sơn sáng mắt lên:
-À, thờ cúng ông bà nghĩa
là mày tin khi người chết
vẫn còn có linh hồn, và linh
hồn người chết có thể trở lại
trần gian?
Tôi gật đầu:
- Lý thuyết thì như vậy,
nhưng mà tao nghĩ việc thờ
cúng ông bà là để con cháu
nhớ ơn tổ tiên vậy thôi chứ
chưa chắc ông bà có về mà
hưởng.
-Tao biết bên đạo Phật của
mày có thuyết Luân Hồi gì đó.
Thuyết đó là sao nhỉ?
Ô hay, Sơn bỗng dưng đi
vào triết lý tôn giáo cao xa!
Trông hắn có vẻ thành khẩn
lắm, nhìn tôi chòng chọc chờ
đợi câu trả lời.
- Ờ thì…. đại khái con người
sống có nhiều kiếp. Đời
sống hiện tại chỉ là một
trong nhiều kiếp đó. Nếu
kiếp này mày làm điều lành
thì kiếp sau sẽ được hưởng
phúc; hoặc nếu bây giò mày
gặp những điều không may
thì đó cũng là hậu quả của
kiếp trước làm điều xấu. Thí
dụ như kiếp này mày là nhà
giàu nhưng sống keo kiệt ích
kỷ, không giúp đỡ người
nghèo khó chung quanh, thì
lúc chết đi có thể bị đầu thai
sang kiếp sau làm ăn mày
nghèo khổ, đói không ai cho
chẳng hạn.
Sơn gật gù:
-Té ra là vậy. Có điều trước
khi đi đầu thai làm kiếp khác,
người chết sẽ đi đâu?
-Đạo Phật tao dạy rằng nếu
khéo tu nhân tích đức sẽ lên
cõi Niết Bàn với Đức Phật.
Còn không sẽ xuống Âm Phủ
- Vậy trường hợp nào linh
hồn cứ vất vưởng ở trần
gian, không lên Niết Bàn
cũng không xuống Âm Phủ?
- À, đó là trường hợp những
người chết oan uổng, hay
bất đắc kỳ tử. Linh hồn chưa
dứt nợ trần nên cứ luyến
tiếc ở lại, lang thang vất
vưởng.
- Tức là….ma?
- Ừ.
- Vậy mày tin có ma?
- Nói thì nói vậy chứ tao chả
có tin ma quỷ gì ráo trọi….
Còn mày? Tôi hỏi lại.
Sơn gật đầu lia lịa.
-Tin chứ. Trăm phần trăm.
-Thật sao? Mày có đạo mà.
-Thì cũng giống như mày
đạo Phật mà không tin có ma
vậy. Với lại….tao đã gặp ma
từ mấy tháng nay, sao mà
không tin cho được.
-Mày gặp ma?
Tôi suýt bật cười, nhưng kịp
thời ngưng lại. Tính Sơn ít
khi nói giỡn, và nhất là tình
trạng thê thảm của hắn bây
giờ lại càng không có lý do gì
để đùa.
Sơn ôm đầu thiểu nảo:
-Đúng vậy.
Tôi chợt hiểu. Thì ra nảy giờ
Sơn hỏi chuyện dông dài chỉ
để chứng minh trên đời này
thực sự có ma. Hắn sợ tôi
không tin hắn đã gặp ma.
Sơn nói tiếp:
-Đó là lý do tao tới đây gặp
mày. Nói ra thì chắc không ai
tin, nhưng tao chỉ có mày để
chia xẻ. Để tao kể mày nghe
chuyện này. Tin hay không
tùy mày.
Và Sơn kể….
* Cũng mới đây thôi, khoảng
ba tháng trước, một buổi tối
cả nhà đều đi vắng, chỉ mình
tôi ở nhà ngồi ôn bài cho
Midterm ngày hôm sau. Khóa
cuối cùng mà trượt một lớp là
chậm ngày ra trường đến
sáu tháng, nên dù nhức đầu
đến đâu cũng ráng gạo.
Không hiểu tại sao hôm đó
tôi cứ hồi hộp lo ra. Mấy con
số quay cuồng trên trang
giấy. Càng suy nghĩ càng bí
lối. Tôi bèn nảy ra ý định mở
máy nhạc thật lớn để mong
xóa bỏ những lý luận sai bét
trong đầu(?). Giữa lúc tôi
đang cố tĩnh dưỡng đầu óc
với tiếng nhạc, bỗng nhiên
có tiếng nói:
-Anh nghe nhạc lớn quá.
Tôi tưởng Thu, em gái tôi.
Nhưng khi quay lại thì không
phải. Môt người con gái lạ
mặt, cũng trạc tuổi em tôi ,
đang đứng ở cửa mĩm cười.
Nàng nói:
-Xin lỗi, Yến gõ cửa mà anh
không nghe. Có Thu ở nhà
không anh?
Tôi lại tắt máy nhạc, và nhớ
ra Thu đã mượn xe đi đâu từ
hồi chiều nên trả lời:
-Thu đi vắng rồi. Nó không
phone cho cô sao?
Cô gái lắc đầu:
-Không, Yến chỉ nhân tiện đi
ngang đây nên ghé lại định
mượn Thu cái note hôm kia
bệnh không vào lớp. Thôi để
mai Yến gặp Thu trong
trường cũng được. Xin lỗi
làm phiền anh.
-Không sao. Tôi là Sơn. Cô,
à…Yến muốn nhắn gì lại cho
Thu không?
-Không cần lắm. Chào anh
Sơn.
Nói xong, nàng đi thật mau
ra ngoài, đột ngột cũng như
lúc nàng đến. Tôi bỗng thấy
cảm giác lân lân kỳ dị đối
với người con gái lạ mặt tự
xưng là bạn của em gái mình.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ và
ngắn ngủi đến nỗi tôi quên
mất thắc mắc làm sao nàng
vào được trong nhà, và đi
đến tận phòng của tôi?.
Sau hai ngày dồn hết tinh
thần để thi cử, tôi gặp Thu
và hỏi thăm về Yến. Nó ngạc
nhiên nói không có bạn gái
nào tên là Yến cả làm tôi
chưng hững, nghi ngờ hỏi lại:
-Hay mày định dành một bất
ngờ cho tao chăng?
Thu phì cười:
-Còn khuya ông ơi. Tui đâu
có tốt dữ vậy. Lần trước
ông làm tui quê quá, đâu dám
thử lần nữa.
Nghe nó nói tôi mới thực sự
tin, và thất vọng đi ra. Số là
trước đây không lâu, có lẽ
thấy ông anh cứ miệt mài với
đèn sách nên thiếu vắng một
bóng hồng trang điểm. Một
hôm Thu nói với tôi:
-Thứ Bẩy này anh theo em
tới party nhà con Thanh đi.
Em giới thiệu con bạn mới
quen. Nó mới ở tiểu bang
khác tới, chưa có kép đâu.
Kết quả sau đêm party, em
gái tôi cự một tràng dài:
-Trời ơi, anh thiệt là….cù lần
quá mức. Linda nó qua đây từ
nhỏ nói tiếng Việt không
rành thì xài tiếng Anh, có
sao đâu? Bày đặt mô-ran
con người ta này nọ. Xí, ai
mà chịu nỗi cái tính gàn của
anh.
Từ đó , tôi biết rằng Thu sẽ
không bao giờ bày lại màn
giới thiệu nào nữa.
Vậy Yến là ai? Từ phương
nào đến? Tôi cứ băn khoăn
suy nghĩ vẫn vơ về người
con gái đã gặp trong vài
phút ngắn ngủi. Linh cảm cho
tôi biết rằng, người tôi mong
đợi từ lâu đã đến. Nhưng
nàng là ai? ở đâu?
Tôi vẫn ôm mối thắc mắc đó
trong lòng, và lén đến tất cả
các lớp Thu em tôi học với
hy vọng mong manh tìm gặp
lại Yến. Tất cả đều vô ích.
Nàng như bóng chim tăm cá.
Tôi không thể làm được việc
gì khác khi đầu óc cứ bị
những dấu chấm hỏi không
câu trả lời.
-
Giữa lúc tôi đang
thất vọng, và tự an
ủi sự gặp gỡ tuần
trước chỉ là ảo giác
mơ hồ, thì…Yến tìm
đến.
Cũng giống như lần
trước, tôi đangở
bàn học lo mấy cái
homework, bỗng
nghe tiếng: Hello!
Tôi giật mình quay
lại, suýt nữa bật
kêu thành tiếng.
Chao ôi, có phải tôi
đang mơ? Yến đang
đứng trước cửa,
tươi cười vẫy tay
chào. Tôi đứng
phắt dậy, tay đụng
vào mé bàn đau
điếng. Rõ ràng là sự
thực mà, nào phải
là ảo ảnh mơ hồ gì
đâu? Tim tôi đập
mạnh, ấp úng hỏi:
-Yến, có phải Yến đó
không?
Nàng vẫn giữ
nguyên nụ cười, lễ
phép:
-Dạ. Anh Sơn vẫn
khỏe chứ?
-Yến vào chơi đi.
Thu đi vắng ,
nhưng có lẽ sắp về.
Vừa nói xong, tôi
thấy mình lạc đề,
may sao Yến không
để ý thái độ lúng
túng của tôi. Nàng
tiến đến bàn học
của tôi và ngồi
xuống chiếc ghế bên
cạnh. Tôi bắt đầu
yên tâm bình tĩnh
trở lại vì Yến có vẻ
không ra đi vội vả
như lần trước. Tôi
nói:
-Tôi có hỏi Thu,
nhưng nó nói… -
Không có cô bạn nào
tên Yến cả. Nàng
tiếp lời.
Tôi gật đầu:
-À ha, con nhỏ xạo
quá.
Yến hơi cúi đầu,
chân lí nhí trên mặt
đất.
-Không phải Thu
xạo, mà là…Yến xạo
đó.
Tôi ngạc nhiên:
-Yến không phải bạn
của Thu thật sao?
-Không phải. Anh
Sơn có trách Yến
không?
-Đâu có sao. Vấn đề
là Yến trở lại.
Nàng ngẩng mặt hỏi
tiếp:
-Nhưng anh có thắc
mắc là tại sao Yến
đến đây, và lại nhận
là bạn của Thu
không?
-Có…sơ sơ. Tôi
thành thật. Nhưng
nếu Yến không
muốn nói thì tôi
cũng không hỏi.
Nàng bỗng trở nên
nghiêm trang nói:
-Yến muốn kể cho
anh Sơn nghe một
câu chuyện.
Tôi im lặng, chờ
nghe câu chuyện
của người con gái bí
mật đối diện.
Yến trầm ngâm giây
lát và bắt đầu:
-Trước khi ba má
anh mua căn nhà
này, thì đây là nhà
của Yến.
-À. Tôi khẽ thốt.
-Và căn phòng anh
đang ở đây cũng là
phòng của Yến.
Tôi lại “à” thêm
một tiếng nữa -Từ
khi anh dọn về đây,
sự sắp xếp cũng
không thay đổi gì
mấy. Đây cũng là
chỗ để bàn học
ngày xưa của Yến.
Kia là chiếc giường.
Chỉ khác có chỗ anh
để dàn máy, ngày
trước Yến để cái
piano ở đó. Tuần
trước đến đây Yến
định nói nhưng thấy
anh bận học thi nên
thôi. Yến muốn cám
ơn anh Sơn đã nuôi
con Jennie giùm Yến.
-Con Jennie?
Và tôi chợt hiểu.
Thực ra, khi mới
dọn vào căn phòng
này, cảm giác đầu
tiên cho tôi thấy
chủ nhân trước ở
đây hẳn là phái nữ.
Dù căn phòng đã
được dọn sạch sẽ,
vẫn như có mùi
hương còn thoang
thoảng chung
quanh. Phía bên kia
cửa sổ là vườn
sau,có vài cụm hoa
mọc sát tường, chỉ
có con gái mới
trồng hoa bên cạnh
cửa phòng như vậy.
Tôi nghĩ. Điều đặc
biệt là một con chim
Hoàng Yến không
hiểu từ đâu bay
đến đậu trên khung
cửa sổ hót líu lo.
Thu em tôi thích
lắm, kiếm một cái
lồng thật đẹp và dụ
nó về phòng mình
mà không được.
Tôi lấy chiếc lồng,
tháo bỏ cánh cửa,
treo bên ngoài cửa
sổ. Lạ thay, con
chim nhỏ ban ngày
ca hót rộn rã khắp
vườn, tối đến tự
động bay vô lồng
ngủ ngon lành.
Thỉnh thoảng lại
bay khắp phòng ca
hót như là một nơi
quen thuộc của nó
vậy. Cả nhà tôi đều
cho là điều kỳ lạ , và
chọc tôi có số…. nuôi
chim.
-Té ra con chim ,
con Jennie trước kia
ở đây với Yến , hèn
gì nó cứ quen ở
đây. Có phải Yến
muốn lấy con chim
lại? Mà lúc dọn nhà
đi sao Yến không
mang nó theo luôn?
-Yến không thể.
-Chỗ ở của Yến họ
cấm nuôi chim ư?
Nàng lắc đầu, giọng
trầm hẳn xuống.
-Không phải. Mà là
nơi Yến đến , con
Jennie không thể
đến.
Tôi ngạc nhiên:
-Tại sao?
Yến cúi đầu xuống,
hình như nàng bật
khóc. Đôi vai rung
rung làm tôi bối rối,
không biết mình đã
nói gì chạm đến
tâm sự nàng.
Yên lặng một lúc,
Yến ngẩng mặt,
mắt hơi đỏ, hỏi:
-Anh Sơn biết tại
sao ba má Yến bán
nhà này không?
-Không. Tôi trả lời -
Sau khi em bệnh
mất , ba má Yến
buồn quá nên bán
nhà dọn đi nơi khác.
Tôi tưởng như
mình nghe lầm nên
hỏi lại:
-Yến nói gì?
-Sau khi em mất, ba
má em bán nhà này
và dọn đi.
Lần này tôi nghe rõ
ràng từng chữ một
“Sau khi em mất…”
Nghĩa là nàng…. đã
chết. Vậy ai đang
ngồi nói chuyện
cùng tôi đây? Tôi
nhìn Yến. Nàng vẫn
nghiêm trang và
lặng lẽ, không chút
gì tỏ vẻ đùa giỡn.
-Anh không hiểu
Yến nói gì. Tôi thảng
thốt.
-Yến nói bây giờ Yến
không phải là người.
Yến chỉ còn lại là
một linh hồn, một
chiếc bóng.
Tôi bắt đầu bực
mình.
-Yến thực sự là ai?
Tôi không thích lối
nói đùa đó đâu.
Bỗng nhiên tôi thấy
Yến mờ dần, mờ
dần, rồi tắt hẳn.
Thoáng chốc, nàng
lại xuất hiện ở cửa,
biến mất. Tôi lại
thấy Yến trước
mặt, bên trái, bên
phải, khắp mọi nơi.
Và cuối cùng trở về
chiếc ghế trong tư
thế cũ.
-Anh đã tin Yến
chưa?
Nàng buồn bã hỏi.
Dĩ nhiên tôi đã tin.
Chúa ơi, người tôi
mong đợi, tìm kiếm
mấy ngày qua chỉ là
một chiếc bóng,
một hồn ma bóng
quế. Tim tôi như
ngừng đập, tri giác
hoàn toàn mất hết.
Yến nhìn hồi lâu
thấy tôi không phản
ứng, bèn đứng dậy
đi về phía cửa, và
tan biến…
-
Sơn ngừng kể, mặt
buồn rủ ruợi. Tôi biết
Sơn nói thật. Hắn ít khi
đặt chuyện, và chắc
chắn không thể dựng
một câu chuyện như
vậy. Không lẽ có ma
thực ư?
Tôi thắc mắc:
-Mấy tháng nay tao
thấy mày vẫn bình
thường cơ mà, đâu có
gì là….bị ma quỷ ám ảnh
đâu?
-Dĩ nhiên không ai
biết chuyện này. Tao
giấu hết, ngay cả gia
đình tao nữa. Mày là
thằng đầu tiên tao kể
đó.
-Vậy rồi sau hôm
đó, Yến có trở lại
không?
Sơn lẫm nhẫm gật đầu.
-Có, để tao kể tiếp.
Trọn ngày hôm sau,
tôi không dám vào
phòng của mình đến
nửa bước. Ở lì tại phòng
khách mở TV từ đài
này sang đài khác mà
hồn cứ bị ám ảnh câu
chuyện xảy ra tối qua.
Nói ra thì chắc chắn
không ai tin, không
chừng lại tưởng tôi viết
tiểu thuyết!
Đến tối, tất cả mọi
người đều vào phòng,
riêng mình tôi vẫn đóng
đô trên chiếc sa lông
giữa nhà, không tài nào
dỗ được giấc ngủ. Hình
ảnh của Yến chập chờn
trong đầu. Tôi thấy như
Yến đang ngồi trước
mặt thì thầm “Yến chỉ
còn là một linh hồn, một
cái bóng…”. Có ai hiểu
cho tôi không? Người tôi
mong đợi, tìm kiếm, khi
gặp thì chỉ là một hồn
ma. Tôi sợ nàng, nhưng
cũng nhớ nàng.
Trằn trọc trên ghế
mãi, bỗng dưng tôi có ý
định đánh bạo trở về
phòng. Yến có thể hiện
ra trong phòng tôi thì
cũng có thể xuất hiện
mọi nơi. Lánh ở đây chỉ
vô ích, không chừng
nàng thấy thái độ sợ
sệt của tôi tối qua nên
bỏ đi luôn cũng nên. Ý
nghĩ này làm tôi xốn
xang. Nỗi sợ hãi lắng
xuống, niềm nhớ càng
tăng lên. Tôi cương
quyết đứng dậy đi vào
phòng.
Mọi vật vẫn quen
thuộc như mọi ngày.
Trên bàn học, chiếc đèn
vẫn cháy sáng từ hôm
qua đến nay. Ngoài cửa
sổ, con chim Jennie
đang rũ cánh yên ngủ
trong lồng.
Có lẽ Yến sẽ đi luôn
không trở lại nữa. Tôi
chán nản gieo mình
xuống giường tự xỉ vả
mình là một thằng hèn
nhát. Nằm nghĩ mông
lung hồi lâu, tôi tỉnh hẳn
người nghe tiếng chim
hót líu lo phía cửa sổ.
Một cảm giác bén nhạy
cho biết Yến đang ở đâu
đây. Tôi không thấy
nhưng con Jennie có thể
nhìn thấy và cất tiếng
chào chủ nhân. Tất cả
mọi sợ hãi ban đầu mất
hết, tôi ngồi vùng dậy,
khẽ gọi rối rít:
-Yến ! Yến !.
Không hiểu tôi gọi đến
lần thứ mấy thì quả
nhiên Yến hiện ra. Nàng
đang tựa cửa sổ, vẫy
tay đùa cùng con chim
nhỏ. Tôi mừng rỡ suýt
nữa kêu thành tiếng.
Nàng là ma, là mị, là
quỹ…đều không thành
vấn đề nữa. Trước mặt
tôi chỉ là một người con
gái linh động, dễ
thương, môt mẫu
người tôi từng vẽ vời
trong trí óc nay đã tìm
thấy.
Tôi đi về phía Yến , nói:
-Yến , anh xin lỗi
nghe.
Nàng quay lại, hơi mĩm
cười:
-Anh Sơn không
sợ Yến nữa sao?
-Không .
Tôi hùng dũng đáp và
tiến lại gần hơn. Khoảng
cách thu ngắn lại vừa
đủ tầm tay, tôi càng
nảy mối nghi ngờ mãnh
liệt. Có phải trước mặt
tôi chỉ là cái bóng?
Không thể được. Tôi
thấy Yến như bao người
khác, từng đường nét,
mái tóc, song mũi…
Nàng là cái bóng hay là
người thực sự? Tôi
vùng tay về phía trước.
Yến lập tức biến mất.
Tôi nghe tiếng nàng sau
lưng:
-Em ở đây.
Tôi quay lại, ngượng
ngùng hỏi:
-Yến vẫn còn
giận anh sao?
Nàng lắc đầu:
-Em đâu có giận
anh. Nhưng… Tôi bỗng
sực nhớ, và cỡi chiếc
Thánh Giá trên ngực bỏ
vào túi quần hỏi lại:
-Hay là cái này
làm Yến sợ?
Nàng bật cười:
-Em có phải
“Dracula” đâu mà sợ
Thánh Giá -
Dracula? Bộ có thật
saơ?
-Anh thấy trên
TV hoài mà.
-Đó là TV. Anh
muốn nói…ngoài đời, ở
thế giới bên kia.
-Điều đó em
không thể nói được .
Nhưng em không phải
Dracula.
-Yến là Dracula
anh cũng không sợ.
-Thật không?
-Thật chứ.
Tôi và nàng cùng bật
cười. Tự nhiên, cả Yến
lẫn tôi như đã quen
nhau từ lâu lắm, nói
chuyện không dứt lời.
Đối diện tôi rõ ràng là
một thực thể. Tôi nghe
tiếng nàng bên tai, cảm
thấy hương nàng trên
mặt. Vậy mà mấy lần
đưa tay về phía trước
mong tìm thấy một sự
khác biệt, chỉ thấy một
khoảng không vô nghĩa.
Yến không biến đi như
lần trước, chỉ nhìn tôi
buồn bã như muốn nói: “
Anh vẫn chưa tin sao?
Em chỉ là cái bóng !” Khi
trời gần sáng, Yến ngỏ
lời từ giả. Tôi tò mò hỏi:
-Yến có bao giò
hiện ra gặp ba má
không ?
-Không được,
luật cấm mà. Yến chỉ có
thể trở về trong giấc
mộng của ba má thôi.
- Anh làm cách
nào để gặp lại Yến ?
Nàng trả lời trong khi
bóng mờ dần:
-Em lúc nào cũng
ở cạnh anh và sẽ gặp
anh hoài. Nhưng nhớ
đừng kể cho ai chuyện
của em nghe, kể cả ba
má anh và Thu. Nếu
không em sẽ không thể
gặp lại anh nữa.
-
Sơn ngừng lại, châm một điếu
thuốc khác, cũng chỉ để nhìn
đốm lửa và làn khói tan, mơ
màng.
-Kể từ hôm đó, ngày nào
Yến cũng hiện ra gặp tao.
Nàng xuất hiện bất cứ ở đâu
có tao, ngay cả ban ngày,
trong lớp học, sở làm v..v…
Đương nhiên là không ai
thấy ngoại trừ tao. Bình ạ,
nàng là người con gái mà
trước kia tao hằng vẽ vời,
mơ mộng. Tao yêu nàng say
đắm dù nàng chỉ là một cái
bóng không thực. Mấy tháng
qua mày cũng thấy, tao vui
vẻ yêu đời một cách cuồng
nhiệt dù đang thi cử mệt bở
hơi để ra trường. Tình yêu
tụi tao thật thánh thiện như
hai đứa trẻ. Không một ai
trên cõi đời này biết rằng
tao có hai cái bóng , một của
tao, và một của Yến .
Mặt trời đang lên cao, rọi
vào khung cửa in bóng Sơn
trên tường. Hắn làm tôi nghi
ngại. Hai cái bóng . Một cái tôi
đang thấy, của Sơn, trên
tường. Còn cái bóng thứ hai?
Có phải Yến cũng đang có
mặt trong phòng này? Ý
nghĩ này làm tôi run giọng:
-Như vậy Yến ….
Sơn hiểu ý xua tay nói:
-Yến không có ở đây đâu.
Nếu có, tao đã không kể
chuyện này cho mày.
Câu trấn an của Sơn làm tôi
yên tâm, nhưng vẫn nghi
ngờ đảo mắt nhìn khắp
phòng làm Sơn gắt lên:
- Đã bảo Yến không có ở
đây sao mày vẫn sợ? Mày
vốn không tin có ma và
không sợ ma cơ mà.
Đúng vậy. Tôi không tin có
ma, nhưng trước khi Sơn
đến đây mà thôi. Tôi hỏi:
-Sao mày kể chuyện này cho
tao? Yến dặn mày đừng nói
với ai cả mà?
Sơn trở lại nét buồn bã :
-Không thành vấn đề nữa,
vì nàng ….đã đi rồi.
Tôi ngạc nhiên:
-Yến đã đi ? Đi đâu? Hồi
nào?
-Mới tối qua.
* Tức là chỉ ba ngày sau
hôm làm lễ ra trường. Tôi ra
tiệm lấy xấp hình chụp hôm
làm lễ. cuối cùng rồi cái nợ
cầm thư cũng trả xong. Nhìn
lại mình đi hia đôi mũ, khăn
áo khệnh khạng mà bỗng
dưng buồn thấm thía. Một
ngày quan trọng đáng nhớ
trong đời dĩ nhiên phải có
sự tham dự của tất cả người
thân. Mỗi người đến cùng tôi
chụp vài “pô” làm kỹ niệm.
Cả những thằng bạn vốn
không thân thiết gì lắm trong
trường cũng vui vẻ tới bắt
tay chia mừng. Dĩ nhiên Yến
cũng có mặt hôm đó, nhưng
đâu ai biết. Mỗi hình tôi chụp
đều có Yến bên cạnh. Vậy
mà giờ đây, Yến đâu? Tôi
thở dài sườn sượt. Đâu ai
chụp được hình một bóng ma!
Coi thật lẹ được một nửa, tôi
chán nản ném cọc hình trên
bàn và định gọi Yến . Tôi
bỗng chú ý thấy một chấm
đỏ ửng hiện trên tấm hình
nằm trên cùng. Cầm lên thì nó
biến mất và chỉ xuất hiện
trở lại khi tôi để đúng vị trí
phản chiếu ánh sáng từ ngọn
đèn: Yến ! Tôi mừng rỡ suýt
nữa thét to lên. Đây là tấm
hình chụp lúc tôi sắp hàng
chuẩn bị lên khán đài. Cái áo
thun màu đỏ của Yến nổi bật
giữa hàng áo đen rộng thùng
thình như con chim lửa giữa
đàn quạ. Tôi vội vàng kiểm
soát lại mấy tấm kia, để
dưới mọi góc độ, nhưng
không thấy gì khác lạ, chỉ
một tấm duy nhất này mà
thôi.
Tôi gọi rổi rít:
-Yến ơi, em ra đây mau.
Không nhắc đến lần thứ hai,
Yến đã xuất hiện ở cửa
trong sự ngỡ ngàng của tôi.
Từ ngày quen nhau, tôi chưa
bao giờ thấy nàng rực rỡ
hơn lúc này. Nàng đứng đó,
mĩm cười, hơi nghiêng mình
làm duyên:
-How do you think?
-You’re pretty. Em định
“diện” đi đâu?
-Bí mật.
Yến ra dấu trong một điệu
bộ khôi hài.
Nhớ lại tấm hình, tôi đưa ra
nói:
-Em nhìn cái này xem có gì
lạ?
-Tấm này chụp mấy ngày
trước có gì lạ?
Tôi đưa tấm hình vào sát
ánh đèn và điều chỉnh cho
đến khi hình Yến hiện lên
trên mặt giấy.
-Thấy gì chưa?
Tôi hỏi và chờ một lát không
thấy trả lời bèn quay lại.
Yến đang lộ vẻ hoảng sợ
đến tột độ. Chỉ mấy giây
trước nàng mới cuời nói như
đóa hoa hàm tiếu, bây giờ
mặt bỗng nên tái xanh, tay
run rẫy, lắp bắp.
-Tại sao? Tại sao như vậy
được?
Thái độ của Yến làm tôi
hoảng lây.
-Yến, em sao rồi…?
Tôi ngưng ngang câu nói vì
một cảm giác kỳ lạ chạy từ
đôi tay. Bấy lâu nay, tôi đã
quen với sự vô thể của
Yến . Nàng chỉ như một
chiếc bóng trong gương,
thấy đó mà không thể đụng
tới. Nhưng bây giờ, trong lúc
hốt hoảng nắm tay nàng để
trấn an, tôi thấy rõ ràng
mình đang chạm vào một …
vật thể. Phải, một làn da mịn
màng nằm trong tay tôi.
Không tin ở xúc giác mình, tôi
di chuyển theo cánh tay
Yến , qua bờ vai khẻ run,
tới gò má ươn ướt. Hoàn
toàn là sự thật. Ôi, có phải
Chúa Giê-Su đã chứng thực
tình yêu của tôi nên choYến
mang lại thể xác mà nàng đã
lìa bỏ khi nằm xuống.
Tôi xúc động, ngỡ ngàng hỏi:
-Yến ơi em đã thành lại
người rồi! Chúa cho em sống
lại rồi phải không ?
Nàng ngả vào tôi , bật khóc
thút thít.
-Anh Sơn, ôm em đi, mau lên
kẻo không kịp nữa.
Tôi đón lấy trọn vẹn tấm
thân nồng ấm của Yến , ôm
chặt. Người yêu tôi đây, thực
sự trong vòng tay. Một cảm
giác kỳ diệu lần đầu tiên
được ôm trọn người yêu vào
lòng làm tôi ngây ngất.
-Anh ơi, em sắp phải xa anh
rồi. Hu…Hu…..!
Tiếng khóc của Yến đưa tôi
về thực tế, bàng hoàng hỏi:
-Tại sao?
-Nếu em bị máy ảnh chụp
được hình như vậy, nghĩa là
em không còn linh ứng nữa.
Em sắp phải đi hóa kiếp rồi.
-Anh không hiểu. Ai bắt em
đi?
-Dĩ nhiên anh không hiểu.
Đâu có linh hồn nào ở lại
trần gian vĩnh viễn. Sẽ có
thời hạn về một thế giới
khác. Em biết có ngày hôm
nay, nhưng không ngờ nó lại
đến quá sớm. Em tưởng…
Đang nói bỗng Yến nhìn ra
phía cửa sổ, mặt lộ vẻ sợ
hãi cực điểm. Cùng lúc đó,
con chim Jennie nãy giờ vẫn
im lặng, bỗng nhảy nhót thật
dữ dội trong lồng. Nó hót lên
những tiếng kêu thảm thiết
tôi chưa hề nghe qua.
Yến ôm chặt lấy tôi thét lên
hãi hùng.
-Không, không! Con không
đi, con chưa muốn đi! Giữ em
lại anh Sơn ơi, hu ..hu…!
Yến đã thấy gì? Có ai nữa
đang ở trong phòng tôi ?
Những người từ thế giới bên
kia đến đây bắt Yến của tôi
đi.
Tôi chỉ biết ôm Yến với tất
cả sức mạnh của mình. Chúa
Giê-Su ơi! Mẹ Maria, Quan
Thế Âm Bồ Tát! Các Ngài đã
tạo ra vũ trụ và đem tình
thương đến cho nhân loại.
Xin hãy thương xót chúng
con. Các Ngài đã cho Yến và
con gặp nhau khi quá muộn
màng nhưng cũng đủ cho con
những tháng ngày hạnh
phúc. Đừng chia lìa chúng con
tội nghiệp. Xin hãy để Yến ở
lại, dù nàng vĩnh viễn chỉ là
cái bóng mong manh!…
Tôi đã cầu xin tất cả những
gì có thể cầu xin. Đã chống
cự với tất cả bản năng của
mình. Nhưng vô ích. Vòng tay
Yến lỏng dần, và tay tôi
cũng từ từ đi vào khoảng
không như đang ôm phải mớ
tơ trời…
Không gian như lắng đọng.
Dư hương của Yến vẫn còn
đâu đây. Tôi nghe như có
tiếng khóc tuyệt vọng của
Yến từ cõi xa xăm nào đó
văng vẵng vọng lại.
* Sơn gục đầu vào gối khóc
nức nở.
Tôi đứng yên không dám thở
mạnh. Nếu người kể không
phải là Sơn, và hắn đang
tấm tức như đứa trẻ bị tước
mất món đồ chơi quý giá, có
lẽ tôi chỉ cho là câu chuyện
Liêu Trai Chí Dị tân thời.
Ngày nay thiên hạ đang hăng
hái đi vào thế kỷ 21, vậy mà
tại cái xứ Hiêp Chủng Quốc
tân tiến này bỗng xảy ra
câu chuyện huyền hoặc
không thua chi mấy chuyện
cổ tích Tàu từ cả chục thế
kỷ trước.!!
Chiều hôm sau, Sơn lại rủ tôi
cùng đi. Hắn đã hỏi dò và
biết được nơi Yến yên nghỉ.
Nghĩa trang nằm cách xa
thành phố khoảng nửa giờ
lái xe. Sơn mua thật nhiều
hoa và cả giấy vàng mã
mang theo. Loay hoay tìm
kiếm một hồi, hai đứa chúng
tôi dừng lại trước một ngôi
mộ. Sơn quỵ xuống mặt đất
khi thấy trên tấm bia đề:
Trần thị Phương Yến._ Sinh
năm 19… _tại VietNam. Mất
năm 19… _tại Hoa Kỳ. Trên
dòng chữ là bức ảnh bán
thân của một cô gái xinh
xắn, tóc xỏa ngang vai.
Nước mắt Sơn đầm đìa. Hắn
móc túi lấy ra một tấm hình,
nói:
-Mày coi…. mày coi… Sơn
không nói thành lời được
nữa. Tay hắn run rẩy cầm
tấm hình đưa ra. Đây chắc là
tấm hình có Yến trong đó.
Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh,
nhưng óc tò mò mãnh liệt
không đè nén nỗi, tiến đến
định xem cho rõ. Tôi chưa
kịp đụng tới ,chợt một tiếng
kêu thảnh thót vang lên. Một
vật thể nhỏ màu vàng xẹt
ngang tay Sơn, bay lên,
mang theo tấm hình.
Sơn la lên:
-Jennie! Yến ! Yến !
Hắn vùng đứng dậy chạy
theo con chim nhỏ.
Sự việc xảy ra quá đột ngột
tôi không kịp phản ứng. Khi
định thần lại thì Sơn đã chạy
một quảng khá xa. Trước
mặt Sơn là đốm nhỏ của con
chim Hoàng Yến . Lập tức tôi
cũng vội vã chạy theo. Như
có một sức mạnh vô hình đẩy
phía sau, Sơn chạy thật mau.
Khoảng cách tôi và hắn xa
dần, mặc cho tôi gọi cách
mấy cũng không ngoái cổ
nhìn lại. Chạy thêm một đoạn
nữa, Sơn khuất hẳn sau
những ngôi mộ trùng điệp.Tôi
đành đứng lại, thở hồng hộc,
và cố gọi “Sơn ơi …
ơi….ơi…..!!” Không có tiếng
trả lời, chỉ có tiếng tôi hòa
trong gió chiều dặt dìu vọng
lại. Nghĩa trang âm u. Hàng
ngàn cây Thánh Giá của hàng
mộ nối tiếp nhau như chuyển
động, cùng nhau nhảy múa
vũ điệu ma quái.
Tôi vùng bỏ chạy về phía
cổng nghĩa trang !
-
Truyện này hay đó chủ bút .Thanks nhé
-
Xin lỗi mọi người. Hôm đó khuya qúa làm biếng mở máy nêu post bằng đt
-
đọc chuyện ma còn hơn là học chử nôm nửa ! :)