Hòa Thượng Quảng Khâm Khai Thị
Chúng ta tu hành tức là phải tu cái điều "ái biệt ly khổ", "sanh lão bịnh tử" khổ nầy. Con phải biết, chúng ta rơi vào cõi nhân gian nầy, đến đây có cha mẹ, anh chị em vân vân, mọi thứ nầy đều là thuộc vào cái vòng lẩn quẩn luân hồi trong tứ sanh, đời nầy cha mẹ sanh ta, mai kia ta lại sanh kẻ khác, luân chuyển sanh đi trở lại với nhau; lại thêm vào đó nghiệp sát của chúng ta, bây giờ anh giết tôi, ăn thịt tôi, sau này tôi giết anh, làm thịt anh, nghiệp sát không dứt tuyệt, oan oan tương báo, giết hại lẫn nhau, tương sanh tương tàn như thế! Chốc thì sanh làm người, chốc nữa lại trôi vạt vào đường súc sanh, trong lục đạo tứ sanh, đến đến đi đi, mãi không ngừng nghỉ, cha mẹ thân quyến tức là bạn lữ luân hồi của chúng ta.”
“Bây giờ con đã biết học Phật, lạy Phật, cũng biết cúng Phật, cúng Pháp, cúng Tăng, đây cũng là do đời quá khứ con có trồng căn lành, học Phật rồi càng nên biết đến ủng hộ Phật pháp. Cư sĩ tại gia học Phật, việc ăn, mặc, đi đứng, sinh sống mọi mặt hằng ngày, điều nầy tránh không khỏi; có điều là chúng ta phải biết cách tiết chế vừa phải, ăn miễn no bụng, áo đủ ấm thân, mọi thứ qua ngày qua bữa là được rồi, lấy tiền của có dư mang đến cúng Phật, cúng Pháp, cúng Tăng, làm công quả, làm Phật sự hộ pháp, điều nầy mới phải là phận sự đáng nên làm của người Phật tử tại gia."
Cư sĩ tại gia muốn biết phải tu hành như thế nào, đó là một việc không thể nào làm được, vẫn chỉ còn có cách là buông xả hết thảy mọi thứ, nhất tâm niệm Phật, cầu đới nghiệp vãng sanh (mang theo nghiệp tội mà vãng sanh), không bị đọa vào cõi Ta-bà, mới là điều vững chắc nhất. Người xuất gia chúng tôi, có người vì độ chúng sanh, phát nguyện trở lại thế giới Ta-bà nầy, nhưng điều tâm nguyện nầy, cũng phải cần chính bản thân đạt đến cảnh giới của Bồ Tát mới bảo đảm có phần nắm chắc, bằng như không được thế, một khi sanh đến đây sẽ rất dễ dàng bị mê lầm lạc lối, lại bị đưa đẩy vào trong vòng luân hồi, điều nầy thật nguy hiểm lắm!”
"Con người đời nay học Phật, tự độ còn chưa xong. Tự thân vẫn còn như là một khối bùn nhơ mà đã muốn độ thân quyến của mình, rốt cuộc độ người chưa xong mà trái lại bị người độ đi theo. Người học Phật tự độ đã không kịp xuể, còn đi bám níu quan ngại thân quyến, cứ như thế ý niệm thế tục chẳng dễ chuyển đổi, muốn thân tướng tu đặng liễu sanh tử, thì rất là khó khăn lắm vậy!”
“Cuộc đời nầy chẳng khác nào như tuồng diễn sân khấu trên màn ảnh truyền hình vậy, trong đó các người đóng vai diễn đạt các vai trò khác nhau; tình tiết vở kịch, diễn tiến buồn vui tan hợp, hỷ nộ ai lạc, người xem tuồng hát cũng tùy theo tình huống tâm trạng các nhân vật ấy mà hồi mừng hồi vui, khi lo khi buồn vậy đó! Mà những tốt xấu buồn vui cũng chẳng qua là nhãn căn của chúng ta đối với trần cảnh, đang phân biệt rồi chấp lấy hay xả bỏ nó. Chúng ta hãy nhìn thế giới ta-bà cũng giống y như vậy, thuận cảnh, nghịch cảnh, điều thiện, việc ác, tâm cảnh .. tùy theo đó mà trồi sụt. Điều bất hạnh ấy là tập khí thói quen của chúng ta sâu nặng, nhãn căn đối cảnh, thấy ác dễ theo, gặp thiện khó hành; nhìn thấy điều ác, khế hợp với tập khí ác tính của mình, thì sanh tâm vui mừng, buông thả theo thói, lêu lõng sa đọa; còn hễ khi nghe thấy sự hành trì của Phật Bồ Tát đã làm nên, như Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, Quan Âm Bồ Tát, Địa Tạng Bồ Tát v. v. ..., lại sanh tâm ngại khó, cho rằng đó chỉ là cảnh giới của các vị Phật Bồ Tát, mình là phàm phu, làm gì đạt được ngần ấy hiệu quả, sanh tâm thối lui, đối với Phật Bồ Tát chỉ có tán thán khen ngợi suông không thôi. Kết quả, điều tốt chẳng học được, việc xấu thì lại càng nhiễm càng sâu, đây chính là cái duyên cớ tự bản thân không có Thệ Nguyện Lực.”
“Chúng ta tu hành, tức là nhờ vào sức thệ nguyện của chúng ta trong việc thành Phật. Chư Phật Bồ Tát từ xưa đến nay, như Bồ tát Văn Thù, Phổ Hiền, Quán Âm v. v. ..., không vị nào là chẳng nhờ vào Lực Thệ Nguyện của chính họ, tu khổ hạnh mà thành tựu.”
“Người xuất gia xem Kinh sách, có thể liễu giải ý nghĩa của Phật Bồ Tát. Thêm nữa phải thọ giới, giới luật rất quan trọng, đây là điều căn bản liễu sanh tử của chúng ta. Trì giới, nhẫn nhục là con đường đạo đứng hàng đầu, phải tu khổ hạnh, áo thô cơm đạm, vì Thường Trụ, vì chúng mà phục vụ, làm công đức, mới có thể khai mở trí tuệ của chúng ta, mới có thể thân hành thể hội ý nghĩa cảnh giới của Phật Bồ-Tát.”
“Các con xem kìa! Thế giới nầy mọi người đều mê đắm trong giấc mộng, rượt đuổi danh lợi, anh tranh tôi đoạt; anh tài giỏi, tôi càng phải tài giỏi hơn anh; anh mạnh, tôi càng phải mạnh hơn anh; mỗi một người đều đang tranh đua, xem thử ai xây giấc mộng to tát nhất. Kết cuộc, những điều danh, những việc lợi nầy, sanh chẳng mang đến, chết cũng không đem đi, chỉ là ngang nhiên tạo thêm nhiều nghiệp xấu ác mới, mà thân người thấm thoát một phen trôi qua rồi, từ kiếp hiện tiền nay đây lần hồi trở đi, cũng sẽ khó tìm lại được nữa.”
“Cái thân người chúng ta đây, thật sự rất là quý giá, cũng chẳng phải là dễ dàng có đặng, chúng ta nói là người sanh người, chó sanh chó, mỗi loài có giống của riêng nó, nhưng mà bất kể là sanh người hoặc sanh chó, tựu trung thảy đều là phần tâm linh, cái tri giác, cái bản thể linh tính bất sanh bất diệt đang chuyển biến đấy! Cái tâm chúng ta đang hành sự, là đường lối của Phật Bồ Tát, tương lai sẽ ở trong cảnh địa của Phật Bồ Tát, khi tâm hành tạo tác đều là tham lam, là ngu si, là sân hận, thì tức là một phần tử trong tam ác đạo về sau. Ngay cả đến loài côn trùng, loài chúng sanh nhỏ li ti phảng phất trong hư không, đều là do trải qua thân người chúng ta, tâm hành tạo tác khác nhau mà chuyển hóa thành ra. Tất cả chúng sanh trong mười pháp giới, không có một thứ nào mà chẳng phải là do cái thân người đây chuyển hóa cả. Thân người chúng ta đây chẳng nên dễ dàng để trôi qua như thế đó, thật ra chúng ta đây đang trải qua kiếp mang thân người.”
Có số người khinh thường người xuất gia, nhưng mà, muốn họ niệm Phật, niệm chẳng mấy câu thì khởi phiền não, không thể niệm tiếp, thậm chí nghe thấy tiếng niệm Phật, trong tâm dấy lên cảm giác bực bội, như thể là cục đá nặng nghìn cân đang đè nén trong lòng vậy, đây tức là không có thiện căn