Hỡi ôi!
Chòm mây bạc bao trùm chót đỉnh,
Trận giông tuôn, mây chập chùng bay;
Ðám sương mù che phủ cội cây,
Ánh nắng tỏa, mây tan tác rả,
Bóng quang âm vãng lai thắm thoát,
Kiếp phong trần nhìn rất đau lòng;
Vầng nhựt, nguyệt xoay chuyển không ngừng,
Kiếp phù thế nghĩ càng não dạ!
Công xây dựng, phô trương cũng lắm,
Khó lướt qua mầu nhiệm Trời cao;
Cuộc tạo gầy, tô điểm đã nhiều,
Nào qua khỏi diệu huyền Tạo hóa?
Những tưởng may mắn vui mừng nhìn Bạch Mai rực rỡ cảnh Ðông Xuân,
Nào dè lại rủi ro, thống thiết thấy Huỳnh Cúc phai tàn kỳ Thu, Hạ,
Ðời chinh nghiêng, người nhiệt thành, thiện chí sao bổng lìa thế tình cờ?
Ðạo rời rạc, bậc chơn thành, từ tâm lại đành tách trần vội vã.
Nhớ Linh xưa!
Nho nhã thái độ đáng gương,
Ðậm đà tác phong cao giá!
Lễ, Nghĩa tròn, tánh chất hể hồ trong,
Trí, Nhơn vẹn, tâm trung dường biển cả.
Trong gia đình, kỷ cương vẹn vẻ, đối thê nhi trọn hạnh lương nhơn,
Ngoài xã hội, trật tự điều hòa, cùng bằng hữu nêu gương tín giã
Giòng gia đạo, cang thường tròn xử, thương thê nhi giáo hóa bền lòng,
Mối xã giao, luân lý vẹn gìn, mến đạo hữu, tiếp giao thật dạ
Mùi vật chất, lưỡi kia từng trải nếm, ngán cuộc đời ít sự chơn thành,
Khối tinh thần, lòng nọ đẳng đeo mang, buồn tình thế nhiều cơn lộng giả.
Ngày qua, tháng lại, bước thênh thang tìm thú thanh nhàn,
Nay nhục, mai vinh, lòng phóng khoáng tránh vòng cương tỏa.
Lòng mộ Ðạo, đã kỉnh tin Ðại Ðạo, tụng Chơn Kinh Di Lạc, lẽ thật vẫn suy tầm,
Dạ thương đời sùng bái Ngọc Hoàng, nghiệm Hiệp Tuyển Thánh Ngôn, lý mầu hằng khám phá,
Lòng mến Ðạo, quyết bồi xong căn quả, trước Thiên Ðài đã thọ sắc Cha Trời.
Dạ chán Ðời, lo dứt sạch nghiệp duyên, nơi Toà Thánh quyết khuếch trương Ðạo cả.
Chiều kinh, sớm kệ, quyết cận kề Ðạo chánh, lý chơn,
Nay nhục, mai vinh, cam xa lánh danh cương lợi tỏa.
Ðạo thanh tịnh càng hòa trí tuệ, ẩn rừng thiền nương cội Từ bi,
Ðời phồn hoa không hạp tâm linh, lìa bể hoạn, lánh vòng xa mã.
Phế nhơn sự treo gương thanh bạch, tỉnh quần linh thoát cảnh Ái hà,
Tùng Ðạo Trời, chiếu ánh quang minh, đưa sanh chúng lên thuyền Bát Nhã.
Góp tư tưởng Ðại Ðồng thực hiện, Ðạo Cao Ðài tận tụy bao nài,
Ðem đức tin chơn giáo khai thông, Cơ Di Lặc lao công chi sá.
Ðời đương lúc phân vân Tâm, Vật, hiện tại mất THƯỢNG SANH biện bác sự thực, hư.
Ðạo gặp cơn nan giải Lý, Tình, tương lai không THƯỢNG SANH phân minh điều cao, hạ.
Tình tri kỷ, THƯỢNG SANH hằng biểu lộ, quyết liên tình mong cơ Ðạo hoát khai,
Nghĩa Ðại Ðồng, Bần Ðạo vẫn tạc ghi, đương hiệp chí, bổng kiếp đời tàn tạ!
Chơn truyền Minh Ðức phổ thông Ðạo lý, THƯỢNG SANH tán thành để làm sách khai thông,
Nhơn đạo thực hành truyền bá Nho Tông, Bần Ðạo hiệp dâng, hầu tạo nguồn thanh nhã.
Tai Chung Tử chực lắng tiếng diệu huyền, trầm mặc, giọng từ bi rất khoan nhặc êm đềm;
Ðờn Bá Nha khéo lên dây Lưu thủy, cao sơn, hơi bác ái càng dịu dàng tao nhã.
Bần Ðạo quyết giải bày ý kiến, nguồn Minh Ðức quyết đem truyền bá, rung chuông cảnh tỉnh, cố duy trì Ðạo Ðức nhơn sanh,
THƯỢNG SANH toan chấn chỉnh cơ quan, mối Tân Dân hằng cố bảo tồn, gióng trống giác mê toan thức tỉnh tinh thần thức giã
Nhưng hôm nay:
Bóng Nguyệt thố khuyết mờ,
Cánh Liên hoa rời rã!
Gia đình đó, thê nhi còn đó, THƯỢNG SANH đành xa lìa để hiu quạnh gia trung,
Toà Thánh kia, Ðạo hữu còn đây, THƯỢNG SANH vội rời tách bỏ lặng tờ Ðạo xá.
Truyền Ðạo lý, chương trình kia chưa kết liễu, THƯỢNG SANH sao đành bỏ dở cuộc thức tỉnh Ðời tàn?
Tạo Qui nguyên, công cuộc nọ sắp khởi đoan, THƯỢNG SANH sao nỡ buông lơi việc phổ thông Ðạo cả?
Ðạo sắp thành, nhân tài cần thắng số, sao bậc chí thành lại xa Ðạo lẹ làng?
Ðời chưa định, Hiền sĩ phải tăng gia, mà người chánh trực đành lìa đời nhanh quá!
THƯỢNG SANH còn đó, chỉnh giềng sửa mối, chốn Tổ đình phần Ðạo hữu vững vàng,
THƯỢNG SANH tách đi, ủ cội, yếu nguồn, nơi Giáo hội số môn sanh buồn bã!
Buồm Phổ tế, dây lèo ai nắm, giữ cho tròn nghĩa vụ chấn hưng,
Thuyền độ điều, tay lái ai nâng? làm đặng vẹn công trình cao nhã.
Ôi!
Nước chảy hoa trôi,
Gió tuôn, mây rả!
Trời Ðiện Bà, mây u buồn, vần vũ, Trời phủ che hồn phách bậc tâm trung,
Ðất Tây Ninh, cảnh hiu quạnh, im lìm, Ðất vội lấp mảnh hình người chí cả.
Nhà còn đó, vợ con còn đó, THƯỢNG SANH đành nhẹ bước đường Tiên,
Cảnh còn đây, dâu, rể vẫn còn đây, THƯỢNG SANH lại vội xa chơi cảnh lạ.
Bóng quang âm vi vút, trăm năm ôm hận biệt ly,
Hồn kim cổ mơ màng, gang tấc, không phương xướng hoạ.
Lầu Huỳnh Hạc, giọng Tiên đã đứt, ngón tơ đồng thôi trổi khúc tri âm,
Khe Bạch Nhàn, tiếng én nỉ non, duyên kim cải hết bày lòng thân giả.
Tiếc là tiếc buổi phong đồi, tục mỵ, vắng chuông ngân cảnh tỉnh cuộc mê say,
Hờn là hờn cơn Ðạo trể, Ðời suy, rơi bút sắt phê bình điều cao hạ.
Ðời đương cảnh phân vân Tâm, Vật, sao mà bớt người biện bạch thực hư;
Ðạo giữa cơn nan giải Lý, Tình, bổng lại mất bậc phân minh chơn giả.
Những ngỡ sống nhiều năm thêm nữa, để làm gương cho nghĩa bạn mến thương,
Nào hay vương một phút phi thường, đành biệt thế, để tình người não dạ.
Gia môn dạ tiệc, chén rượu đưa đường ly biệt, nghĩa chia phôi, người ra đi chơn bước ngập ngừng!
Ðạo xá trường đình, cành liễu tiển dặm quan hà, đành đoạn dứt, kẻ ở lại lệ rơi tầm tả!!
Nơi Tòa Thánh hoa sầu cỏ ủ, tuồng thê lương như hoài cảm THƯỢNG SANH mờ dạng đường xa,
Chốn Tổ đình mõ sớm, chuông chiều, cảnh buồn tẻ, dường cảm thông THƯỢNG SANH biệt hình cõi lạ.
Tiếng dế sầu đêm vắng tiếng não nùng như khóc điếu HỘ PHÁP ÐƯỜNG xưa, vì THƯỢNG SANH chẳng còn bước đến Thánh Tòa,
Hơi gió rít ngày buồn, hơi thảm thiết tợ than sầu HỘ PHÁP ÐƯỜNG cũ, bởi THƯỢNG SANH đã dứt sang qua bờ Ðạo xá,
Hay là lánh thế đồ khắc khổ, tròn quả công, xác thân vùi Thánh địa đời đời,
Chắc là tìm Lạc cảnh tiêu diêu, dứt sứ mạng, Chơn linh đáo Thiên đàng vội vã.
Nơi Kim Khuyết hầu trình Từ Phụ, cầu rỗi dùm Ðạo hữu kiếp căn,
Chốn Phật Ðài bái yết Như Lai, minh biện hộ nhơn sanh nghiệp quả,
Ba chung rượu cầu hồn về tịnh độ, vái chơn linh trực đáo cảnh tiêu diêu,
Một nén hương vái vía được siêu thăng, vái phách quế qui hồi miền Thiên xá.
Hỡi ôi! Thương thay!
Phục duy thượng hưởng.