Chào bạn TUONGVI : bạn đang bị quỉ nhập mà còn biện hộ àh ?
Bạn nên tu tĩnh lại đi nếu không thì sẽ nguy to đấy
Printable View
Chào bạn TUONGVI : bạn đang bị quỉ nhập mà còn biện hộ àh ?
Bạn nên tu tĩnh lại đi nếu không thì sẽ nguy to đấy
Bạn muốn nói về Tiên khí thì chưa đến lúc phải bàn luận về vấn đề này đâu , bởi vì bạn đọc các kỳ thư của Đạo Gia nhưng ma tâm do có quỉ trong người bạn làm cho bạn có thần thái hơi phiêu diêu một chút để khuyến dụ bạn mà thôi
à mọi người chuyển qua đây đi, trả lại sự thanh bình cho topic bên kia
Ủa ... Bạn TUONGVI đâu rồi nhỉ ...??? Bạn muốn bàn luận về vấn đề gì nào ...???
txuan qua đây nói rõ xem nào, tớ cảm thấy nghi ngờ hiểu biết của bạn về bệnh nhiễm, làm sao mà zona nguy hiểm bằng lủng phổi được
Từ hôm đầu tiên pm với nick huuloc là con của tuongvi hay nói cách khác là con quỉ nhập vào tuongvi thì phicanh bị đám qỉ kéo đến. Rồi vài lần như vậy, và đến h nay nói chuyện txuan thì từ sáng nguyên đám qỉ kéo đến. Vậy nói trắng ra là ai tốt ai xấu, mơ mơ hồ hồ như txuan là thế nào mọi người phải hiểu, tránh sa vào bàng môn tả đạo, bày lời mê hoặc người. Lại tự đi rêu rao là nó sắp thành phật, phật hở ra là mang qỉ đến đánh người à, có mà quỉ phật! Nói ra thì bị đánh, nhưng thích cứ làm, để cho mọi người biết đúng sai!
TUONGVI đâu rồi nhỉ ...???
Mời sang thì không chịu sang ... lại đi đâu mất rồi TUONGVI ...???
Nó giống dời nhưng rất độc. nổi lên những bọc mủ khoảng đầu đũa và ăn rất sâu vào bên trong. Đau đến mức không đi được mà phải lê lết.
------------------------------------
đoạn này của txuan, so với lủng phổi chỉ là chuyện nhỏ. Lủng phổi sẽ có thể chết ngay lập tức. Bệnh này chưa có gì gọi là bằng lủng phổi cả, tớ nhớ ở bệnh viện đa khoa hà tiên quê tớ có lần giải phẫu bên trong toàn là đinh. Nếu nó khiến bạn có thể chết lập tức thì coi như nguy hiểm bằng lủng phổi, đống đinh kia còn không khiến người ta chết như lủng phổi được thì bệnh bạn nguy hiểm sao bằng chứng lủng phổi. So sánh rất là khập khiễng.
các vấn đề khác tớ ko có nhiều ý kiến lắm, ai đi đường nấy, có điều tưởng là lên thuyền qua bờ bên kia...qua tới...mới biết có bọn ác chờ...lúc đó mới hiểu thế nào là tục ngữ lên voi xuống chó, phật lý...quay đầu là bờ.
Dù sao thì cứ lên thuyền đi, nghiệm hết mới hay, đó là cái hay của đạo, chìm trong bể khổ đến khi ngộ ra chân lý thì mới thấm sâu được.
Cafe cafe pháo chơi đi thầy nhaply :D
Quách huynh, huynh bảo 3 đứa phàm phu bọn em là huynh, long huynh và huynh đề dạ à? Trời thế hông biết khi nào đệ dính chưởng, làm sao đây
Nhờ các bác xem dùm trong người em có con quỷ nào không mà sao thấy chán chường quá...!
đoạn này hay, đáng để bàn luận về công phu nho gia
Trong đó có sĩ phu gật đầu, lại hỏi: "Phá huỷ miếu thờ thần phật, khiến người không có tín ngưỡng, vạn nhất thần phật xuống báo ứng thì sao?"
Lý Nghiêm lại nói:"Trong sách thánh hiền nói, chính trực thông minh là thần, người đọc sách chỉ cần nội tâm cương chính nghiêm minh, ý niệm trong đầu tự nhiên mạnh mẽ như thần, thần phật chẳng lẽ có thể báo ứng ngươi sao?"
"Người đọc sách cương chính nghiêm minh, ý niệm tự thân trong đầu mạnh mẽ tinh thuần, đã gần như dương thần thiên tiên của đạo gia, so với Âm thần khô thể hiện hình, chỉ có thể báo mộng báo ứng, thì cường đại hơn nhiều."
Chúng sĩ phu nghe Lý Nghiêm chậm rãi nói, trong tâm đều sinh kính ngưỡng. Vì vậy hỏi Lý Nghiêm về đạo lý tu luyện thiên tiên dương thần.
Lý Nghiêm nói:"Âm thần có khả năng thoát xác xuất du, mắt người không thể thấy được, vô hình vô chất, hồn phách một đoàn, chỉ có thể dựa vào ngoại vật mà hiển linh kỳ dị, mà dương thần thì lại sinh ra không giống, biến hoá các loại phép thuật, bay lên trời chui xuống đất, trường sinh bất hủ."
Tại âm phủ, một hồn ma đang quỳ đối chất trước Diêm chúa, giữa hai vị công an của diêm phủ là Ngưu Ðầu và Mã Diện.
Diêm chúa ngôì trên chín bệ dõng dạc ra lệnh:
- Phán quan đâu, đọc hồ sơ lý lịch của tên này xem!
Phán quan liền cất giọng đọc, rõ ràng và chậm rãi:
- Trần văn Trụi, 82 tuổi, du thủ du thực, vô gia cư lẫn nghề nghiệp, trúng gió chết tại chợ Bến Thành.
Hồn ma lễ phép đưa một tay xin góp ý:
- Muôn tâu Diêm chúa, cho con được phép cải chính.
- Hử?
- Thưa, con đúng tên là Trần văn Trụi thật, nhưng mới 28 tuổi chứ không phải là 82 tuổi đâu ạ!
- Sao? Phán quan ..., hắn nói thế đúng không?
Phán quan giật mình, kéo áo lau kính, xem lại sổ bộ, ấp úng:
- Dạ ... dạ ...
- Ðúng hay sai chớ dạ cái gì?
- Bẩm đúng ạ!
- Chèn đét ơi! Mấy người làm ăn kiểu này thì chết tôi rồi ... Ngưu Ðầu đâu?
- Dạ! Có con đây ạ.
Mau lên giữ xác nó, kẻo người ta đem chôn bây giờ. Tại sao mà ra cớ sự như vậy hử?
Ngưu đầu vội vã ra đi. Phán quan gãi đầu ấp úng:
- Dạ ... dạ tại mới mua chiếc kính, nhìn chưa quen mắt, nên ngu thần đọc nhầm 28 thành 82 ạ ... xin Thánh thượng bớt giận, thần sẽ đi thay kính lập tức.
- Nó sống đến bao nhiêu tuổỉ?
- Muôn tâu, ... 82 tuổi ạ!
- Vậy thì chờ đợi gì nữa mà không dắt nó đi nhập xác?
Hồn ma liền xen vào:
- Muôn tâu Diêm chúa! Những tưởng nhân gian mới làm ăn bê bối ... dè đâu ... đây cũng vậy. Con đang đi ăn phở với người yêu trước chợ Bến Thành thì thấy hai cha nội nầy đến thộp cổ dắt đi ... Có lẽ bây giờ người yêu của con uống thuốc chuột chết theo con rồi cũng không biết chừng.
Diêm vương hạ giọng:
- Thôi! "Thiên tãi nhất thì" mới có một vụ lầm lẫn. Mũi dại thì lái chịu đòn... Ngươi cho ta xin lỗi vậy, về dương gian đi ... vui vẻ nhé!
- Muôn tâu, xin Ngài hãy bồi thường thiệt hại cho con.
- Mi muốn gì? Giấy tiền vàng bạc nơi đây đâu thể đem về trển mà xài được.
- Thưa ... con chỉ muốn xin rằng luôn tiện Ngài cho con liếc sơ qua cái phiếu lý lịch số ba, tức là cung tình duyên gia đạo của con ấy. Hiện con có lấy được người mình yêu và nàng có thành thật với con không ạ!
- A! Thằng nhãi ...! Biết trước vị lai để làm gì? Chẳng sướng ích gì đâu con ạ!
- Muôn tâu, nếu Ngài không bằng lòng, khi về dương gian, con nhất định sẽ làm ầm lên về cái chuyện này, con sẽ ...
- Tặc! Thằng ranh! Ðừng có dở trò hăm dọa, ta không ngán mi đâu ... mà thôi ... Phán quan đâu?
- Dạ, có thần đây.
- Ðọc phiếu số ba cho nó nghe đi!
- Vâng ạ! Phán quan liền lau kính trắng giọng đọc: "Trần văn Trụi, sinh ngày ... tại Cao Lãnh, con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi. Ðương sự có số công danh, khoa cử, thi đâu đậu đó. Năm 27 tuổi tốt nghiệp kỹ sư công chánh hạng bình được bổ nhiệm về Sài Gòn. Năm 28 tuổi y cưới vợ là một hoa khôi ở Cầu Bông. Năm 29 tuổi làm trưởng ty Công Chánh ở Tây Ninh, năm 30 bị gọi nhập ngũ, gắn lon trung úy, năm 31 tuổi có con trai đầu lòng, năm 32 tuổi có con gái ... năm 33 tuổi bị giật mìn chết phanh thây ở cầu Ông Phủ, nếu còn âm đức y sẽ thoát chết, chỉ gẫy một chân và mù một mắt, vinh thăng đại úy rồi giãi ngũ. Năm 40 tuổi ... hai đứa con lớn của y bị chết ở Vũng Tàu, năm 45 tuổi bị sốt tê liệt, nằm nhà thương hai năm. Năm 50 tuổi, nhà cháy, vợ y hóa điên, năm 82 tuổi y mất trí nhớ, du thủ du thực đi xin ăn lẩn quẩn ở các chợ, Cầu Muối, Bến Thành rồi trúng gió chết ..."
Phán quan đọc xong, hồn ma tháo mồ hôi hột, đứng chết sững, Diêm Vương thúc:
- Sao? Ðủ chưa ... xong rồi đó. Ði đi cha nội ...
Hồn ma vẫn còn chần chờ.
Phán quan hối:
- Lè lẹ lên! Ở đó mà kêu ca hoài, cái xác mi mà sình lên thì chỉ còn nước đem chôn.
Trần văn Trụi đáp một cách xuôi xị:
- Bẩm! Hay là để cho thiên hạ chôn quách đi cho rồi!
Em thân mến:
Biết rõ vị lai không phải là một chuyện dễ chịu cho lắm. Hèn chi mà Phật và chư Tổ thường căn dặn chúng ta rằng: "Trong khi tu nếu chưa sạch phiền não mà rủi ro có được thần thông, biết được quá khứ vị lai thì phải buông bỏ cho lè lẹ kẻo phải lâm vào cảnh ngộ như chàng Trần van Trụi trên đây!
Xem tại: http://www.nhincuoi.com/sach-online/...#ixzz1goSIzLHO
Cảm ơn bạn đã cho mình đọc một mẫu chuyện vui ...!!!
Còn những vấn đề khác thì phải suy xét trên nhiều phương diện và nhiều quan điểm khác nhau .