(Trích lục từ Kinh Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác giảng giải)
Mời mở kinh ra, khoa hội trang 28, xem “thù nhân cảm quả”. Thù nhân cảm quả đoạn này, ở trong khoa này, cũng chia ra thành hai đoạn nhỏ. Đoạn nhỏ thứ nhất là phước chí, đoạn nhỏ thứ hai là cảm quả.
Xin xem kinh văn: “Do thành như thị chư thiện căn cố, sở sanh chi xứ, vô lượng bảo tạng, tự nhiên phát ứng”.
Trước tiên chúng ta hãy học đoạn kinh văn này: “Như thị chư thiện căn”, đây là kinh văn ở phía trước đã nói, chỉ việc đoạn ác tu thiện, tích lũy công đức, các loại thiện căn. Thiện căn là năng cảm, cảm ắt có ứng, đây là đạo lý của cảm ứng đạo giao vậy. Người thế gian, bất kể là xưa hay nay, trong hay ngoài, không ai mà không mong cầu quả báo thù thắng. Tại sao cái quả báo này cầu không được vậy? Ngạn ngữ Trung Quốc nói rằng: “Việc không như ý thường có tám, chín”. Câu nói này rất đáng để chúng ta soi xét. Tại sao thế gian lại có nhiều việc không như ý đến như vậy? Chúng ta thử xem trong bộ kinh này nói đến thế giới Cực Lạc, thử xem trong kinh Hoa Nghiêm nói đến thế giới Hoa Tạng, tại sao cư dân ở nơi đó có đời sống viên mãn như vậy? Đích thực đã làm được 100% tâm tưởng sự thành, đó là do nguyên nhân gì vậy? Chúng ta từ những chỗ này mà suy nghĩ, mà quan sát, thì mới có thể học được chút ít lợi ích.
Sáng hôm nay cư sĩ Lâm phát tiền trợ cấp người già ở đây, tôi nhìn thấy người đến tham gia buổi lễ này đều là những cụ lớn tuổi. Nhà Phật nói rằng: “Sinh lão bệnh tử khổ”. Chúng ta nhìn thấy người già quả thật là rất đáng thương. Chính phủ và những đoàn thể từ thiện trong dân tuy có quan tâm, nhưng vẫn không thể thỏa được lòng người. Người khác quan tâm, đây là ân đức. Cho nên chúng ta phải thường xuyên suy nghĩ, chúng ta nhìn thấy những người già này, nghĩ đến bản thân mình cũng sẽ già. Khi chúng ta già rồi, cảnh ngộ tương lai, đời sống có gian nan khốn khổ giống như họ hay không? Phật pháp dạy chúng ta học tập, việc học là vĩnh viễn không có ngày dừng. Người giác ngộ chân chánh hiểu được, đời người chính là học tập, học từ nhỏ đến già, có học xong hay không vậy? Không thể. Trong kinh Phật thị hiện cho chúng ta thấy, từ lúc mới phát tâm cho đến quả vị Như Lai, hằng ngày phải học tập, ba đại A tăng kỳ kiếp, vô lượng đại kiếp. Ngày chứng được Phật quả cứu cánh viên mãn rồi, chúng ta muốn hỏi, lúc này có cần học nữa hay không? Vẫn phải học tập, việc học vĩnh viễn không có gián đoạn. Thế họ đã thành Phật rồi, tất cả đều viên mãn rồi, tại sao vẫn phải học tập vậy? Họ phải làm tấm gương học tập để cho những người chưa thành tựu thấy, đạo lý là ở chỗ này. Trước đây người làm cha mẹ, mỗi ngày đều phải làm tấm gương học tập để dạy con cái. Dạy con cái hiếu thuận cha mẹ thì người làm cha mẹ tự mình phải hiếu thuận cha mẹ, để con cái thấy, để chúng học tập. Cha mẹ còn sống, phụng sự như thế nào, phải để trẻ con nhìn thấy. Cha mẹ không còn nữa, thì ngày giỗ kỵ, ngày tưởng nhớ tổ tiên mỗi năm, cũng phải để chúng thấy, ghi nhớ trong lòng. Người làm thầy giáo cũng cùng đạo lý như vậy, hằng ngày phải làm tấm gương học tập cho học trò thấy. Từ đó cho thấy, việc học là vĩnh viễn không có gián đoạn. Phật ở trong kinh từng câu từng chữ đều là dạy chúng ta học tập. Ở chỗ này, đây là nói tổng quát, chúng ta phải học tập chư Phật Bồ-tát, thành tựu tất cả thiện căn, bắt đầu học từ đây.
Tu thiện, thiện vẫn phải có gốc, gốc có thể sanh thiện pháp. Vậy gốc của thiện là gì vậy? Tâm ưa thích thiện là gốc, đích thực có tâm ưa thích thiện thì nhất định sẽ có hạnh ưa thích thiện thôi. Hạnh đây là tích lũy công đức, tích lũy công đức phải dựa vào hạnh. Gốc của thiện, trong kinh luận đại thừa nói rất nhiều, nói rất rộng. Chúng ta đem tất cả kinh luận quy nạp lại, trong kinh gọi là A nậu đa la tam miệu tam Bồ-đề, Trung văn dịch thành tâm Bồ-đề vô thượng, đây là gốc thiện. Câu nói này rất khó hiểu. Nếu như ý nghĩa không rõ ràng, không sáng tỏ, thì sẽ tạo nên khó khăn cho việc học tập của chúng ta, cho nên chúng tôi đem câu này, dùng từ hiện nay để mọi người dễ hiểu, gọi nó là chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, chánh giác, từ bi. Mười chữ này chính là trong kinh điển gọi là A nậu đa la tam miệu tam Bồ-đề. Chúng ta phải học. Cái tâm này chính là tâm Phật, cái tâm này là chân tâm của chúng ta, là bản tánh của chúng ta. Trong kinh luận chúng ta cũng thường hay thấy cái gọi là Phật Phật đạo đồng. Chữ đạo này chính là tồn tâm. Phật quá khứ, Phật hiện tại, Phật vị lai, tất cả chư Phật ba đời cùng một cái tâm, đều là cái tâm này, là chân tâm. Chúng ta học tập, đại đức xưa thường hay dạy chúng ta phải học từ căn bản, tu từ căn bản. Căn bản chính là chân tâm.
Người thế gian, người không học Phật thì chúng ta không nói, người học Phật rất nhiều, họ cũng thường hay đọc kinh, cũng thường hay nghe giảng, số lần nghe cũng đã nhiều rồi, tại sao vẫn không chịu học vậy? Tại sao vẫn không sửa chữa được vậy? Thí dụ như chúng ta đối với người không chân thành, chúng ta không dùng chân tâm đối với người, chúng ta không dùng thành ý đối với người, tại sao vậy? Chúng ta suy nghĩ quan sát tỉ mỉ, điều đó không ngoài việc sợ bị thiệt thòi. Người ta đối với mình đều là không thật lòng, mà ta đối với người chân thành, thế chẳng phải là ta đã bị thiệt thòi rồi sao? Cái quan niệm sai lầm này đã hại chúng ta đời đời kiếp kiếp học Phật đều không thể thành tựu, không những không thể chứng quả, mà ngay cả khai ngộ cũng không làm được. Cho nên cổ nhân thường dạy chúng ta: “Thiệt thòi là phước”. Thiệt thòi không phải họa, thiệt thòi là phước, lời nói này rất ý vị. Người chịu thiệt thòi, sẵn sàng lấy chân tâm thành ý để đối nhân tiếp vật, phước của họ ở đâu vậy? Cái này trong kinh nói là vô lượng bảo tạng tự nhiên phát ứng. Bạn nhìn thấy đoạn kinh văn này, nghe thấy cách nói này thì lắc đầu, e rằng tin không nổi, tâm nghi ngờ của bạn chưa đoạn dứt, chỉ sợ thiệt thòi, vì thế những mong cầu của bạn không thể thành hiện thực.
“Phật thị môn trung hữu cầu tất ứng”, bạn cầu không được, nguyên nhân do đâu vậy? Như vừa rồi đã nói, cảm ứng đạo giao, cảm là phải dùng tâm chân thành mới có cảm, sau đó mới có thể có hồi ứng. Tâm của chúng ta không chân, không thành, nói thật ra là cái tâm này không thanh tịnh, không bình đẳng. Cái tâm như vậy cũng có cảm, nhưng cảm đến điều gì vậy? Cảm đến là tai họa, không phải phước. Đây chính là điều mà ở trong kinh chư Phật Bồ-tát thường nói: “Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”. Tâm tưởng của chúng ta bất thiện, lời nói của chúng ta chưa thoát khỏi bốn loại lỗi của miệng mà Thế Tôn đã nói, ngôn ngữ bất thiện, vọng ngữ, hai lời, thêu dệt, ác khẩu. Hãy suy nghĩ tỉ mỉ, soi lại kiểm điểm, chúng ta từ sáng đến tối, những việc chúng ta đã làm trong một ngày, quả thật mà nói, chúng ta không thể sánh với Viên Liễu Phàm.
Tiên sinh Viên Liễu Phàm mỗi tối soi lại, đem việc trong một ngày, việc thiện ông đều ghi chép lại, việc ác cũng ghi chép lại, cái thiện này bắt đầu từ khởi tâm động niệm. Lời nói việc làm, phàm là việc lợi ích cho chúng sanh, lợi ích cho xã hội, là vì xã hội chúng sanh, có thể làm tấm gương tốt, đó đều là thiện. Nếu như tùy thuận theo phiền não tập khí của mình, không đủ để làm mô phạm cho xã hội đại chúng, đây là ác. Mỗi ngày ghi chép lại đem so sánh, xem thử chúng ta làm thiện nhiều hay ác nhiều? Sau đó quan sát tỉ mỉ lại, xem sức của thiện lớn hay là sức của ác lớn? Mỗi ngày nhờ sửa đổi từ chỗ này, cho nên vận mệnh của tiên sinh Liễu Phàm được chuyển đổi, phước báo cũng tự nhiên hiện tiền ngay. Trong số mạng không có công danh, ông được công danh. Công danh vào thời đó là thi đỗ cử nhân, thi đỗ tiến sĩ, đây là công danh, cách nói hiện nay gọi nó là học vị. Số mạng của ông không có học vị, ông có được học vị. Trong số mạng không có con cái, ông cũng có con cái. Trong số mạng là đoản mạng, thọ mạng ông cũng được kéo dài. Thọ mạng trong số mạng của ông chỉ có 53 tuổi, mà ông sống đến 74 tuổi. Từ đó cho thấy, số mạng là do mình tạo, phước là do mình làm. Chúng ta đọc đến đoạn kinh văn này, cần hiểu cho được phải học như thế nào. Những điều mà tiên sinh Liễu Phàm đã học vẫn là quả báo nhỏ ở cõi trời người. Chúng ta hôm nay miệng thì nói rất hay, là phải cầu làm Phật làm tổ, cầu quả báo vô thượng, nhưng hành nghiệp của chúng ta còn không bằng cư sĩ Liễu Phàm, vậy quả báo của chúng ta có thể thành hiện thực không?
Chúng ta thử nghĩ, rốt cuộc chúng ta phải học từ chỗ nào? Mọi người phải làm thật. Chúng tôi ở trong các buổi giảng đã nói quá nhiều rồi. Trước hết, yêu cầu việc lớn đầu tiên là chung sống giữa người với người phải như thế nào? Trước tiên bạn hãy làm tốt việc này. Ở trong gia đình, đây là xã hội nhỏ nhất mà chúng ta đang sống. Chúng ta chung sống với cha mẹ ra sao? Chung sống với anh em chị em như thế nào? Chung sống giữa vợ chồng ra sao? Chung sống với con cái ra sao? Quí vị phải hiểu rằng đây gọi là bài học lớn. Sau đó mở rộng ra, chung sống với hàng xóm ra sao? Chung sống với láng giềng ra sao? Chung sống với tất cả bạn bè thân thích mà bạn quen biết ra sao? Sự tích lũy công đức của chúng ta phải bắt đầu từ chỗ này mới có thể thiết thực. Sự tồn tâm của chúng ta niệm niệm phải luôn suy nghĩ vì người khác, ở trong gia đình khởi tâm động niệm suy nghĩ vì cha mẹ, ta làm con cái phải suy nghĩ vì cha mẹ, phận làm chồng phải suy nghĩ vì vợ con, phận làm vợ phải suy nghĩ vì chồng, phận làm cha mẹ phải suy nghĩ vì con cái. Họ không vì bản thân, họ nghĩ cho người khác, ở trong đây liền có công đức rồi vậy. Sao gọi là công đức? Là làm tấm gương tốt cho xã hội đại chúng.
Ngày nay, rất nhiều người có học vấn, có đức hạnh thường hay cảm khái, cái xã hội này nhà không ra nhà, nước không ra nước nữa. Nguyên nhân gì gây nên vậy? Là đã làm hỏng đi quan hệ giữa người với người rồi. Chỉ biết nghĩ cho mình, mà không biết nghĩ cho người khác, cái này là sai lầm căn bản. Cho nên từ một gia đình mở rộng ra ngoài là xã hội, vì xã hội, vì chúng sanh, vì quốc gia, vì thế giới, thì tâm chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, từ bi của bạn tự nhiên sẽ hiển lộ ra ngay. Ngôn ngữ hành vi của bạn không cần phải học, mà tự nhiên cũng có thể trở thành hình ảnh tốt cho xã hội đại chúng. Ngôn ngữ hành vi của bạn là tấm gương tốt của xã hội đại chúng, là mô phạm của xã hội đại chúng. Chúng ta phải bắt đầu từ đây.
Học Phật trước tiên phải làm người tốt, xử lý tốt mối quan hệ giữa người với người rồi, tiến thêm một bước, chúng ta phải xử lý tốt mối quan hệ với môi trường tự nhiên. Trong môi trường quy nạp lại thì không ngoài tất cả động vật, thực vật, khoáng vật. Chúng ta cũng dùng tâm chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, từ bi giống như vậy mà đối xử với chúng. Y báo tùy theo chánh báo chuyển. Vô lượng bảo tạng tại sao tự nhiên phát ứng vậy? Là do tâm hạnh của chúng sanh chiêu cảm vậy. Lời nói này có thật không? Là thật 100%. Tại sao vậy? Trong kinh Phật bảo với chúng ta, “Y báo tùy theo chánh báo chuyển”, y chánh là một không phải hai. Cái đạo lý này quá sâu, người hiểu được không nhiều, nhưng nó là chân tướng sự thật. Dứt khoát không nên cho rằng cái môi trường tự nhiên này chẳng có quan hệ gì với con người chúng ta, đó là sai rồi, hoàn toàn sai lầm. Môi trường tự nhiên là do tâm người biến hiện ra. Tâm thiện thì môi trường tốt đẹp, tâm ác thì môi trường không tốt. Cái đạo lý này, quả thật trong kinh Phật nói rất nhiều, nói rất hay, nói thấu triệt hơn so với những sách thông thường. Chỉ có chúng ta thâm nhập kinh tạng, y giáo phụng hành mới có thể nhận ra được, mới có thể chứng nghiệm được. Những động vật nhỏ này có tánh linh, chúng ta dùng tâm chân thành thì liền có thể thông giao được với chúng, muỗi kiến đều có thể thông giao.
Tiêu chuẩn của chân thành là gì vậy? Quí vị đã xem Liễu Phàm Tứ Huấn, trong Liễu Phàm Tứ Huấn, thiền sư Vân Cốc có nói đến, ngài đem việc vẽ bùa niệm chú ra làm ví dụ. Một niệm không sanh gọi là thành, trong đó xen tạp một tâm vọng niệm là không thành. Một vọng niệm cũng không có, dùng cái tâm này vẽ bùa thì bùa linh, niệm chú thì chú linh, niệm Phật thì Phật cũng linh, quả thật cảm ứng đạo giao, trong đó không còn chướng ngại, ngăn trở nữa. Chúng ta ngày nay cũng vẽ bùa mà bùa không linh, niệm chú chú chẳng linh, niệm Phật Phật cũng không linh, nguyên nhân do đâu vậy? Vì trong đó xen tạp vọng niệm. Bồ-tát Giác Minh Diệu Hạnh nói rất hay: “Không nghi ngờ, không xen tạp, không gián đoạn”. Lời nói này nói thì rất dễ, nhưng làm thì rất khó. Do đó, cổ đức mới dạy cho chúng ta rằng: “Niệm kinh không bằng niệm chú, niệm chú không bằng niệm Phật”. Tại sao vậy? Kinh thì quá dài, nếu muốn không xen tạp vọng niệm thì khó quá! Chú ngắn hơn kinh, thời gian ngắn, có thể khống chế mình không khởi vọng niệm. Nhưng so sánh chú với câu Phật hiệu thì chú vẫn còn dài, Phật hiệu chỉ có bốn chữ A Di Đà Phật. Trong một câu A Di Đà Phật này, quyết định không xen tạp vọng niệm thì câu này sẽ linh.
Chúng ta niệm mười câu, trong mười câu quả thật không xen tạp vọng niệm thì mười câu Phật hiệu này sẽ linh. Chúng tôi đề xướng cách niệm mười câu này, đạo lý là ở chỗ này vậy, không cần bảo bạn niệm thật nhiều, niệm nhiều nhất định xen tạp ngay. Hy vọng số lần bạn niệm mỗi ngày nhiều, thời gian ngắn, trong thời gian ngắn đó không xen tạp thì công phu này sẽ đắc lực thôi, từ từ kéo dài thời gian ra thêm, cái việc này gấp không được. Bây giờ thì tôi khuyên quí vị đồng tu mỗi ngày niệm chín lần, bạn niệm chừng ba tháng, niệm chừng nửa năm, mỗi ngày bạn niệm mười lần, niệm hai mươi lần, vậy liền có tiến bộ thôi. Sau ba năm, mỗi ngày bạn có thể niệm được ba mươi lần, bốn mươi lần, thì công phu của bạn sẽ không ngừng tiến bộ. Đây không phải là thoái bộ, đây là hiện tượng tốt. Cho nên, nôn nóng là không được, pháp thế xuất thế gian, cũng đều như vậy cả, dục tốc tất bất đạt, phải bồi dưỡng từ từ.
Nếu muốn công phu đắc lực, thì trước hết phải hiểu rằng, tất cả muôn sự muôn vật ở trên thế gian này đều là những thứ giả tạm. Trong kinh Bát Nhã dạy chúng ta: “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng”. Cho nên, đối với thân tâm thế giới, muôn sự muôn vật nên buông xả. Buông xả không phải là không làm gì cả, điểm này dứt khoát không được hiểu lầm. Không vì mình, chúng ta phải cố gắng nỗ lực làm, làm gì vậy? Giúp đỡ người khác.
Học Phật, phải dựa vào duyên phận, dùng cách nói hiện nay để nói thì phải dựa vào cơ hội, duyên phận chính là cơ hội vậy. Chúng ta phải tạo cơ hội cho những đồng tu mới học. Ở nơi này xây đạo tràng, mời pháp sư đến đây giảng kinh lâu dài, xây niệm Phật đường, đều là tạo cơ hội cho những người đồng tu. Có vì mình hay không? Không có, vậy là đúng rồi, tạo cơ hội cho người mới học, dứt khoát không vì mình, đây gọi là hành Bồ-tát đạo, đây đích thực là buông xả. Cho nên cái cần buông xả là mình, cái cần nâng lên là người khác. Giúp đỡ người khác, cái này phải nâng lên, không nên nói việc giúp đỡ người khác cũng buông xả luôn, đó là sai lầm vậy. Phàm là việc có lợi cho xã hội, có lợi cho chúng sanh, thì chúng ta phải hết lòng hết sức làm. Chỉ cần hết lòng hết sức, thì cái việc này đã làm thành công viên mãn, làm không thành công cũng viên mãn. Đó là gì vậy? Đó là duyên phận ở bên ngoài.
Thí dụ, chúng tôi lần này mở lớp bồi dưỡng, vào năm trước chúng tôi có ký kết ý hướng thư với hiệp hội Phật giáo Trung Quốc, cơ hồ như thành hiện thực. Hiệp hội Phật giáo Trung Quốc đem danh sách người học gởi đến Cư sĩ Lâm rồi, gồm 25 người. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng hiện nay họ không đến được, công đức của chúng tôi viên mãn rồi, họ không đến được chúng tôi cũng viên mãn rồi. Nếu như họ thật sự đến, thì chúng tôi còn phải cố gắng dạy chừng nửa năm, dạy chừng một năm, dạy có thành tựu mới viên mãn. Bây giờ ở trong đó có một số trở ngại nên họ không đến được, không đến thì chúng tôi không phải tốn nhiều sức lực mà công đức cũng viên mãn, vì thành ý của chúng tôi đầy đủ rồi. Trong kinh Lăng nghiêm đã nói: “Phát ý viên thành”. Chúng tôi phát cái tâm này, cái ý này viên mãn thành tựu tức là công đức viên mãn rồi. Chúng tôi không phải không cố gắng nỗ lực làm, do cơ duyên không chín mùi. Đạo lý của thế xuất thế gian đều giống nhau, chúng ta cứ toàn tâm toàn lực giúp đỡ người khác, giúp đỡ cái xã hội này, hoàn toàn không nghĩ đến bản thân, cái này mới gọi là công đức viên mãn.
“Vô lượng bảo tạng, tự nhiên phát ứng”, hai câu này nếu dùng cách nói hiện nay mà nói, chính là “mọi việc như ý”. Khổng Lão phu tử, sau 70 năm đã nhập vào cảnh giới này. “Tùy tâm sở dục nhi bất du cũ” cũng là cái ý này, đây là cảm ứng đạo giao. Chúng tôi ngày nay cũng đặc biệt nhắc đến, cho nên quí phải nhớ kỹ, cái tâm đó vô cùng quan trọng. Niệm niệm vì chúng sanh. Niệm niệm vì chúng sanh chính là vì chúng sanh phục vụ, đây chính là đại hỷ đại xả. Trong bài kệ quí vị thường hay niệm: “Đại hỷ đại xả cứu hàm thức”. Hàm thức là tất cả chúng sanh hữu tình, phải giúp đỡ họ. Người thế gian cầu giàu có, chúng ta xả tài. Xả tài mới có thể được giàu có. Nếu như mục đích xả tài của chúng ta là cầu được giàu có, vậy có thể cầu được không? Cầu được, nhưng được không nhiều, giống như bạn đi làm ăn buôn bán để kiếm tiền, nhưng kiếm có hạn, bạn xả thì nhất định được. Nếu như bạn tu bố thí, vì tất cả chúng sanh phục vụ, bản thân chẳng cầu gì cả, vậy bạn có được hay không? Được cả, được càng nhiều hơn, được phước bao lớn vậy? Chư Phật Bồ-tát cũng không thể nói hết, cái phước báo đó ngang bằng với hư không pháp giới. Tại sao vậy? Vì bạn không có giới hạn. Ta có ý niệm cầu tài, thì cái tài này có giới hạn, cái bạn có được không thể vượt qua cái giới hạn này. Bạn chẳng cầu gì cả thì cái quả báo này thù thắng, tại sao vậy? Vì không có giới hạn. Không có giới hạn trong Phật pháp gọi là xứng tánh. Chúng ta xả một đồng, xả một xu, đều được đại phước báo xứng tánh. Người hiểu được cái đạo lý này không nhiều. Cho nên chúng ta phải tu bố thí tài, tu bố thí pháp, tu bố thí vô úy.
Bố thí vô úy là giúp xã hội đại chúng được bình an, xa lìa tất cả sợ hãi, được yên ổn, đây là tu bố thí vô úy. Phàm những gì thuộc vào loại này đều gọi là bố thí vô úy. Từ đó cho thấy, đạo tràng, giảng kinh thuyết pháp, khuyên bảo giáo hóa đại chúng, thì ba loại bố thí này thảy đều đầy đủ. Tài thí, đạo tràng là do tài lực xây dựng, mới thành tựu. Bạn không có tài lực, thì cái đạo tràng này không thể thành tựu. Chúng ta có cái đạo tràng thoải mái như thế này để cùng nhau học tập, thì cái đạo tràng này là bố thí tài, các loại thiết bị bên trong đạo tràng này đều thuộc vào bố thí tài. Người giảng kinh chúng tôi, dùng sức lực của mình, giảng hai giờ ở tại nơi đây, thì cái thân thể này là bố thí nội tài. Thính chúng như quí vị có tu bố thí nội tài hay không vậy? Có, bạn ngồi ở nơi đây được hai giờ đồng hồ, ở đây ngồi nghe giảng rất chăm chỉ là đã làm tấm gương tốt cho những người khác thấy, cũng là bố thí tài, bố thí nội tài vậy! Những điều chúng ta nghe được, thấy được ở đây, đây là Phật pháp, đây là thuộc về bố thí pháp. Nội dung của pháp là dạy chúng ta xa lìa tất cả tai hại, làm sao hướng về điều tốt lành, phước đức, đây là thuộc về bố thí vô úy. Cho nên, một công mà được ba việc, đều ở trong đó cả. Chúng ta phải hiểu rõ cái đạo lý này, phải hiểu rõ cái chân tướng sự thật này. Cho nên đến nơi đây nghe pháp được hai giờ là bạn đang tu bố thí tài, bố thí pháp và bố thí vô úy đó, ba loại bố thí đều đầy đủ.
Tâm của mình rất thanh tịnh, chẳng chút mong cầu, công đức phước báo này là không có hạn lượng. Thế tại sao chúng ta ở trong đời sống thường ngày, vẫn có rất nhiều những chuyện bất như ý vậy? Từ những sự thật này mà quan sát, thì chúng ta có thể tỉnh ngộ ra thôi, do thời gian tu tích công đức của chúng ta quá ngắn, còn thời gian tùy thuận theo phiền não tập khí quá dài. Bạn thử xem, một tuần có bảy ngày, một ngày có 24 giờ, bảy ngày là bao nhiêu giờ? Đến đây để nghe kinh mới có hai giờ đồng hồ, bảy ngày mới tu có hai giờ đồng hồ, những thời gian khác đều là tùy thuận theo phiền não tập khí, cho nên việc bất như ý vẫn thường là tám, chín. Nếu như mỗi ngày đều có tu hai giờ thì tình hình sẽ khác đi nhiều rồi. Chúng ta trong tưởng tượng nếu có tu từ ba đến năm năm thì cảnh giới của bạn liền chuyển biến ngay. Thời gian này của chúng ta hiện nay vẫn còn quá ngắn. Vậy nếu hỏi, tại sao không tạo cơ hội mỗi ngày giảng kinh để chúng ta có thời gian tương đối dài mà huân tu? Chúng tôi luôn tạo cơ hội, do quí vị có phân biệt, có chấp trước, bạn không chịu đến đó thôi! Quí vị phân biệt chấp trước, pháp sư Tịnh Không giảng kinh tôi mới nghe, người khác giảng kinh thì không đến nghe, vậy sao được? Mỗi ngày vào buổi tối chúng tôi có những người đồng tu giảng kinh tại đây, cũng giảng hai giờ đồng hồ. Bạn thật sự muốn tu thì mỗi ngày không gián đoạn, hằng ngày đến nghe kinh, bạn nhất định có kết quả.
Trước đây tôi đã nói rất nhiều rồi, công đức mà quí vị nghe pháp sư trẻ tuổi giảng kinh lớn hơn so với đến nghe tôi giảng kinh. Không phải là tôi nói dối, từng câu từng chữ của tôi đều là chân thật. Lớn ở điểm nào vậy? Là quí vị đang bồi dưỡng thế hệ trẻ. Thế hệ trẻ giống như mầm của cây Bồ Đề vậy, còn chưa trưởng thành, bạn mỗi ngày đến nghe kinh là đến tưới nước, chăm bón cho họ để họ có tín tâm. Nhìn thấy có nhiều người đến nghe như vậy, cảm thấy mình giảng cũng không tồi, thì tín tâm của họ tăng trưởng, họ càng cố gắng nỗ lực học tập. Nếu như ở trên bục giảng nhìn xuống thấy không có mấy người, e rằng mình không được, tín tâm không còn nữa! Bạn thử nghĩ xem, công đức này bao lớn? Đây là chúng ta giúp đỡ cho một số pháp sư giảng kinh, thành tựu cho pháp sư giảng kinh. Chúng ta phải ủng hộ họ, phải giúp đỡ họ. Giúp đỡ như thế nào? Đến nghe họ giảng kinh, hơn nữa nhất định yêu cầu họ mỗi ngày phải tiến bộ. Nếu họ không tiến bộ, thì lần sau chúng ta sẽ không đến nghe nữa. Cái này là áp lực đối với họ, không thể không cố gắng nỗ lực chuẩn bị. Tại sao vậy? Vì giảng không hay nên thính chúng không đến. Quí vị thử nghĩ xem, đến nghe kinh như vậy thì ba loại bố thí tài, pháp và vô úy của các bạn thảy đều đầy đủ. Tích lũy công đức làm ở chỗ nào vậy? Đến cư sĩ Lâm để nghe kinh là được rồi. Lý sự chúng ta đều phải thông đạt, đều phải hiểu rõ, có thể giúp cho một pháp sư trẻ trở thành đại đức giảng kinh tương lai, cái công đức này quá lớn! Tương lai vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc, bạn cũng không cần niệm A Di Đà Phật, chỉ cần muốn vãng sanh liền đi ngay. Tại sao vậy? Do công đức quá lớn, Phật A Di Đà sẽ đến tiếp dẫn bạn. Lời tôi nói đều là chân thật.
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks