kết quả từ 1 tới 2 trên 2

Ðề tài: HAI LẦN GẶP MA CỦA THOI PHÁNH

  1. #1

    Mặc định HAI LẦN GẶP MA CỦA THOI PHÁNH

    HAI LẦN GẶP MA CỦA THOI PHÁNH
    https://www.nhanqua.com.vn/hai-lan-g...ua-thoi-phanh/

    Trên đời này có ma không ?

    30 năm trước, tôi sẽ trả lời là không. Mặc dù tôi lớn lên trong một gia đình thuần đạo Phật, nhưng mà tôi không tin trên đời có ma, chết là hết thôi, ma mị gì ? Chẳng qua người ta hay thích vẽ chuyện hù dọa nhau ấy mà.



    Ấy thế mà cuối cùng tôi lại gặp, và nói chuyện được với hồn ma đến tận 2 lần, lần nào cũng hết sức li kì.

    Cũng nhờ hai lần gặp ma ấy mà tôi có thể sống được đến ngày hôm nay, hơn nữa, họ còn giúp tôi nhận ra sức mạnh của luật nhân quả ghê gớm đến mức nào.

    Tôi sẽ kể lần gặp ma thứ hai trước, thay vì lần đầu. Vì sao thì sau khi nghe xong bạn sẽ hiểu.

    MA NỮ THỜI PHÁP THUỘC

    Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi tên Thoi Phánh, một cái tên nghe rất lạ tai phải không ? Vì tôi là một người Hoa lớn lên trên đất Việt. Nhà tôi nằm trên đường Nguyễn An Ninh, khu Bến Đình, thành phố Vũng Tàu.

    Một đêm mùa hè oi bức năm 2000, cái nóng nực khiến cho con người ta bức bí, đến mức khó mà ngủ được . Tôi cũng vậy, trằn trọc mãi không ngủ được, bực quá tôi trở dậy, pha một ly cà phê ra sân hóng mát.

    Nhấp vài ngụm, hút chưa được nửa điếu thuốc, thì chợt tai tôi nghe thấy những âm thanh rất lạ vọng từ xa về.

    Rồi những âm thanh ngày càng rõ hơn, văng vẳng giữa đêm hè thanh vắng. Đó là tiếng hét của phụ nữ, mang theo một cảm giác đau đớn ghê gớm như tiếng của người bị tra tấn.

    Tôi đảo mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh…, tim tôi như rụng khỏi lồng ngực vì một cảnh tượng kì quái. Một cô gái vừa chạy, vừa la hét, tiếng hét ghê rợn như muốn xé toạc màn đêm.

    Trên đầu cô ta, lửng lơ giữa hư không là một thanh gỗ không có ai cầm cả, vậy mà cứ đập xuống liên hồi vào đầu cô ta. Mỗi nhát đập xuống là máu lại tóe ra, kèm theo tiếng rú lên, rồi cô ta ôm đầu quần quại.

    Ông giời ơi, cái gì thế này ? Là một người đàn ông mạnh bạo, từng trải qua nhiều sóng gió trong đời, ấy vậy mà tôi cũng không khỏi khiếp hồn, chân tay run lẩy bẩy vì cảnh tượng này.

    Tôi xác định nhanh đây không phải người, vì là người thì nãy giờ bị đập như thế, sớm đã gục chết lâu rồi, đâu có chạy và la hét liên tục vậy được. Hơn nữa thanh gỗ kia cứ lơ lửng giữa hư không, đích thị là chuyện ma quái rồi.

    Sợ thì sợ, nhưng tôi cũng tò mò không kém. Nên cứ căng mắt theo dõi. Rồi đến lúc sợ quá, tôi ngồi xếp bằng niệm Phật, đây là thói quen của tôi mỗi khi có gặp chuyện sợ hãi.

    Niệm một lúc rồi thì tôi nhớ đến trong kinh Địa Tạng, có nói rằng khi người sống hồi hướng công đức tụng kinh niệm Phật cho người đã chết, thì người chết sẽ nhận được một phần công đức ấy. Hồn ma nữ kia nhìn đáng sợ, nhưng cũng thật tội nghiệp. không biết cái màn tra tấn này kéo dài bao lâu rồi, nhưng tôi không muốn nó tiếp tục thêm phút giây nào nữa. Sao không thử nhỉ ?

    Vậy là tôi niệm Phật khẩn thiết hơn, thành tâm hơn, vừa niệm vừa hồi hướng công đức ấy cầu cho hồn ma nữ thoát khỏi sự tra tấn.

    Rất lâu sau, những nỗ lực của tôi đã có tác dụng. Quả nhiên thanh gỗ kia biến mất, ma nữ kia cũng dừng la hét, chỉ còn một chút ít tiếng rên rỉ khe khẽ.

    Thật vi diệu, đó giờ tôi chỉ biết niệm Phật rất tốt, không ngờ niệm Phật lại có tác dụng mạnh mẽ đến cõi vô hình như vậy.
    Thấy không còn bị đập vào đầu nữa, ma nữ đứng dậy, cô ta nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Và bắt đầu tiến về phía tôi …

    Đang muốn vùng dậy bỏ chạy, thì tôi nghe thấy tiếng nói trong đầu mình, âm thanh của phụ nữ. Ồ, tôi có thể nói chuyện với cô ta trực tiếp tâm truyền tâm.

    Cái tính tò mò trong tôi nó chợt trỗi dậy, lấn áp cái sợ. Vậy là tôi hỏi cô ta, vì sao cô ấy bị đập đầu liên tục một cách dã man như vậy.

    Ánh mắt ma nữ nhìn tôi đầy vẻ trìu mến, như thầm muốn cảm ơn tôi, điều ấy cũng làm tôi bớt sợ đi phần nào. Cô ta bắt đầu kể :

    Hơn 100 năm trước, cô ấy là một tiểu thư cành vàng lá ngọc thuộc một gia đình phú hộ, giàu nứt đố đổ vách.
    Thủa ấy là thời Pháp thuộc, nhà nào giàu có quyền bỏ tiền ra mua những người khác về nhà làm người hầu, sống như nô lệ. Nhà cô tất nhiên không ngoại lệ, trong nhà cô gia nhân già trẻ nam nữ rất đông, nhất nhất theo lệnh chủ phục tùng, nửa lời không dám cãi.

    Được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, gia nhân hầu hạ, ra bẩm vào thưa, nên cô ta tính tình từ nhỏ đã ngạo mạn khinh người và đặc biệt đanh đá.

    Lớn lên thì cái đánh đá ấy được tôi luyện trở thành sự hung dữ. Và chẳng có gì ngạc nhiên khi kẻ hầu người hạ trong nhà sẽ là những tấm bia hứng chịu những cơn thịnh nộ của cô nhiều nhất.
    Thấy ai không vừa mắt là cô lập tức chửi bới. Mà lệ thường, sau vài câu chửi thì sẽ là những đòn roi giáng xuống xối xả, vơ được cây roi, thanh gậy gì gần đó là cô đập, đập liên tiếp, đập không thương tiếc. Mà nghiệt một nỗi là cô ấy rất thích đập vào đầu.

    Thành ra cô trở thành một cơn ác mộng khiếp đảm với người ở trong nhà. Ác mộng thật chứ không phải ví von, vì đã có những người bị đập mạnh vào đầu, trúng những chỗ hiểm mà nằm liệt luôn, không dậy được, hoặc thậm chí chết ngay.

    Không chút tiếc thương nào cả, với những người ấy cô sẽ sai người vác bỏ vào rừng cho dã thú ăn thịt.

    Đó là thời Pháp thuộc, địa chủ với chính quyền Pháp cấu kết, bao che cho nhau, nên việc gia nhân, người ở trong nhà bị đánh chết cũng sẽ chẳng có ai xử lí. Riết rồi nó thành một cái lệ bình thường, cũng may là cái thời kì nô lệ đen tối ấy đã chấm dứt sau cách mạng tháng 8 (1945).

    Đến năm 27 tuổi, cô đi lấy chồng, chuyển về sống bên gia đình chồng. Gia nhân trong nhà ai nấy thắp nhang, xì xụp bái tạ trời đất. Đám cưới của cô không chỉ là niềm vui hai họ, mà còn là niềm hạnh phúc vỡ òa của già trẻ lớn bé bao nhiêu người ăn kẻ ở trong nhà, thần bình an đã mỉm cười với họ. Ấy thế mà vẫn có người không qua được kiếp nạn…

    Một năm sau, “cô chủ nhỏ” về lại nhà thăm bố mẹ, ở chơi mấy ngày. Lấy chồng rồi, cô có nhiều sự thay đổi, xong có một điều được bảo tồn bất di bất dịch, ấy là cái thói quen thích dùng cây đập vào đầu người khác.

    Bữa ấy, có một cậu gia nô ngồi nghỉ dưới một gốc cây. Cô đi qua thấy cậu ta cứ ngồi mãi không làm việc.

    “Á à, muốn làm biếng đây mà !” Máu trong người sôi lên nhanh chóng, cô lao đến vừa chửi, vừa đánh cậu ta tới tấp đến tối tăm mặt mày.

    Thấy cô chủ đánh hăng quá, mấy người gia nhân ở gần đấy đánh bạo chạy lại van xin cô nương tay. Họ nói cậu này không phải là dạng lười biếng, chỉ là hôm nay cậu ấy bị sốt nặng, đuối quá nên mới ngồi nghỉ thế thôi.

    Nhưng cô càng đánh thì càng hăng máu, mà đã trong cơn hăng máu, thì đâu có nghe ai phân trần, nhất là lời của mấy kẻ người ở thấp hèn này.

    Mắt đảo qua đảo lại tìm kiếm. Rất nhanh, một thanh gỗ khá vừa tay ở gần đấy đập vào mắt cô. Ơn giời, nó đây rồi !

    Cô vụt đến vớ lấy thanh gỗ. Rồi nhẳm thẳng đầu của cậu gia nô xấu số kia mà lao đến. Từng ngón tay cô siết chặt thanh gỗ, vụt xuống với tất cả sự nhiệt tình của tuổi thanh xuân.

    Đốp ! Đốp !… Những cú nện dứt khoát giáng xuống không trật phát nào. Đám gia nhân gần đó khụy xuống, nước mắt lưng tròng, bất lực nhìn người anh em của mình bị đánh dã man mà không thể ứng cứu. Họ mà đến cản, thì cũng chỉ là cống nạp thêm một cái mạng mà thôi, chứ cũng chẳng cứu được cậu kia.

    Một lát sau, đánh đã tay rồi, “cô chủ nhỏ” quăng thanh gỗ sang một bên, đứng thở hổn hển. Một người gia nhân đánh liều mon men đến gần nạn nhân để kiểm tra, nãy giờ thấy đã nằm im, đầu tóc bê bết những vệt máu. Và anh ta nhanh chóng nhận ra, cậu gia nô tội nghiệp ấy đã tắt thở tự bao giờ.

    Không có đám tang nào cả. Họa hoằn thì cũng chỉ là những giọt nước mắt lăn dài lặng lẽ, vội vàng bị vạt áo gạt đi của những người gia nô cùng cảnh ngộ.

    Còn cô chủ, khác hẳn với sự điên cuồng ban nãy, bây giờ thì cô lại rất bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng hạ lệnh cho vài người gia nô khác đem cái xác bỏ vào rừng cho đám thú rừng kiếm chác. Rồi cô bỏ đi tiếp tục làm những việc khác, ấy mọi chuyện cứ đơn giản như là cô vừa đập chết con muỗi vậy.

    Đến tối, thấy khí trời oi bức nên cô rảo bước ra vườn dạo chơi, tận hưởng những cơn gió trời phơi phới. Vườn hơi tối, chẳng có đèn đuốc chi cả, nhưng mà không sao, cô đã quen thuộc với những cảnh vật này từ nhỏ, nên cứ thoải mái ngồi hóng gió, không vấn đề gì cả.
    Đang chậm rãi ôn lại những kỉ niệm thời thơ ấu, cảm thấy thư thái hết sức, bỗng dưng … Đốp ! Mắt cô hoa lên, đất trời như sụp đổ. Đốp ! Đốp ! liên tiếp vài phát nữa, đầu cô đau buốt như vỡ tan thành từng mảnh vụn. Rất nhanh, mọi thứ tắt ngấm.

    Hồn cô xuất ra khỏi xác, và nhìn thấy cha mình, tay vẫn đang lăm lăm thanh gỗ. Ây lại đúng là thanh gỗ lúc ban ngày cô dùng để đập đầu cái thằng gia nô lười biếng kia.

    Hóa ra, cha cô thấy trời nóng bức, cũng ra vườn hóng gió. Bỗng thấy có bóng người thấp thoáng, ông đoán ngay đó là một tên trộm nào lẻn vào, hòng khoắng tài sản nhà ông.

    Dạo này chuyện ấy vẫn hay xảy ra khiến ông rất bực. Nay lại bắt được quả tang, thế thì còn gì bằng. Ông lặng lẽ thu người, khẽ khàng quờ tay tìm kiếm xung quanh… ơn giời, nó đây rồi ! Ông nhanh chóng tìm thấy một thanh gỗ khá vừa tay. Rồi rón rén tiếp cận đối tượng, mắt nheo lại, cẩn thận canh cự li…

    Đốp! Đốp ! Ông tung ra liên tiếp mấy cú trời giáng vào đầu “tên trộm”. Quả nhiên không trật phát nào! “Tên trộm” đổ gục xuống nằm im đó. Ông vội gọi người mang đèn đuốc đến, soi xem cái thằng nào to gan dám vào trộm nhà ông.

    Và khi đèn soi rõ ra gương mặt cô con gái yêu quý của ông, chứ chẳng phải tên trộm nào cả. Ông đổ sụp xuống bất tỉnh. Xung quanh tiếng hô hoán, tiếng gia nhân gọi nhau í ới, tiếng bước chân thình thịch chạy tới chạy lui, khiêng cáng, khiêng xác om cả một vùng.

    Kể đến đây, hồn ma nữ dừng lại, thút thít khóc. Rồi đột nhiên cô ta gào lên, một tiếng gào đau đớn đến xé lòng, như thể đã dồn nén cả thế kỉ, nay bùng phát ra. Ma nữ vùng dậy bỏ chạy, thoắng cái đã biết mất vào màn đêm tĩnh lặng.
    Tôi sững sờ nhìn theo chỗ bóng ma biến mất. Lòng bồi hồi, ngổn ngang những cảm xúc khó mà nói rõ ra được.

    Suốt đêm ấy, tôi thức trắng, không phải vì sợ, mà là vì những dòng suy tư về kiếp người cứ thế ùa về không sao ngăn được.
    Khi con người ta lên cơn nóng giận, thì lẽ thường người ta sẽ tìm cách xả ra, bằng cách chửi, bằng cách đánh kẻ đã chọc cho mình sôi máu. Lúc xả ra như thế, nó rất là đã, cảm giác hả hê lắm.

    Ấy nhưng mà hả hê trong bao lâu ? Chắc khoảng năm mười phút gì đó, cùng lắm cho là nửa tiếng đi. Rồi sao nữa ? Cái cảm giác hả hê ấy cũng sẽ tan biến, và mình sẽ quên đi thôi, xong ít ai nghĩ đến hậu quả còn ở lại.

    Hậu quả có khi đến rất nhanh, mình chửi người ta, người ta chửi lại. Mình đánh người ta, người ta kéo cả băng chém mình là bình thường.

    Nhưng thực ra hậu quả đó chỉ là một phần rất nhỏ so với quả báo thật sự thôi, mà có khi trước mắt, ta chẳng thấy hậu quả gì cả.

    Như hồn ma nữ kia, khi sống là tiểu thư quyền thế hét ra lửa, nóng lên đánh chết vài tên người ở cho hả giận, chẳng bị sao cả.
    Nhưng không, kẻ ngu không thấy quả báo, không có nghĩa là không có. Ngay hiện kiếp cô ta bị đánh vỡ đầu mà chết, đã coi là quả báo thê thảm rồi.

    Nhưng đâu đã hết, nhân quả luôn là gieo một gặt một nghìn, một triệu, thậm chí là vô lượng. Giống như gieo một hạt giống xuống, có khi gặp thuận lợi sẽ mọc ra cả khu rừng.

    Hồn ma kia đã chết cách đây hơn một thế kỉ, vậy mà quả báo đến bây giờ vẫn phải chịu. Từng giây, từng phút bị một thanh gỗ trong vô hình đập nát đầu liên tục.

    Ây quả báo cũng thật lạ, trong kinh Phật cũng có một ngạ quỷ chịu hình phạt tương tự, do khi sống ỷ mình có võ công, lại có chức có quyền, sinh tâm hống hách ngang ngược, từng dùng đá phóng vỡ đầu một vị sa môn đã chứng Đạo. Chết rồi phải vào địa ngục, mãn hạn địa ngục sinh lên làm ngạ quỷ chịu cực hình : đó là trong hư không chẳng ai điều khiển mà nghiệp tự chiêu cảm, hiện ra một cây búa đập xuống đầu liên tục.
    Phật biết chuyện ấy nên dạy một bài kệ:
    “Là một bất hạnh lớn

    Quyền lực cho kẻ ngu

    Phước lành tiêu tan hết

    Còn bị quả bể đầu”

    Nay mới thấy hồn ma nữ kia cũng bị tương tự. Tôi tính nhẩm, nếu không tính sai thì một phút cô ta bị thanh gỗ kia đập xuống, chắc cũng phải 20 nhát. Một ngày sẽ là khoảng 28.800 nhát . Một trăm năm sẽ là khoảng một tỉ nhát đập. Khủng khiếp thật !

    Ấy là tôi không biết khi mới chết cô ta có phải vào địa ngục, mãn hạn địa ngục mới sinh lên làm ngạ quỷ như vậy không, nếu vậy còn kinh hồn hơn nữa.

    Mà rồi giả sử hôm nay không gặp tôi, được tôi hồi hướng công đức niệm Phật cho mà dừng hình phạt lại, thì liệu sẽ tiếp tục quả báo đến bao giờ ?
    Tất cả chỉ vì ban đầu, muốn thỏa mãn năm mười phút hả giận, để rồi gieo nhân ác, và rồi lãnh chịu quả báo lâu dài đến thế. Thử hỏi có đáng không ?

    Chắc là cô ấy thấy không đáng, thế nên mới thét lên một tiếng đau đến xé lòng rồi bỏ chạy như vậy. Nhân quả thật là đáng sợ. Tiếc thay cho những ai không biết, không tin nhân quả, buông lung theo lòng sân hận, tham lam, mặc tình tạo ác, đến khi quả báo đến thì đã quá muộn.

    ______________

    HỒN MA BÁO ÂN

    Tiếp theo đây, tôi sẽ kể về lần đầu tôi gặp ma. Chuyện xảy ra đã hơn 30 năm, nhưng mỗi lần nhớ lại khiến tôi bồi hồi xúc động. Nhắc đến ma thường khiến cho con người ta sợ, nhưng riêng tôi thì tôi xúc động nhiều hơn.

    Năm 1990, khi ấy tôi 22 tuổi, sống bằng nghề buôn gỗ, nhưng không phải là gỗ rừng, mà chỉ là gỗ những cây ăn trái mà người ta muốn chặt bỏ. Ai bán thì tôi đến đốn hạ, rồi chở về bán lại cho các xưởng cưa.

    Công việc này thường phải đi đây đi đó xa xôi, lại khá nặng nhọc, cần rành về kĩ thuật, nên tôi tuyển lựa ra 3 người cộng sự, mỗi lần đi mua cây đều gọi đi làm cùng. Lâu dần thành một ê kíp phối hợp ăn ý, mặc dù trên danh nghĩa thì tôi là chủ, nhưng anh em sống với nhau rất hòa đồng, thân mật.

    Một lần, tôi cùng với ba người cộng sự ấy lên Long Khánh ( Đồng Nai) để mua cây xoài. Cưa chặt xong xuôi thì trời tối, tôi để cây lại, chờ sáng mai sẽ có xe đến chở sau. Còn tôi nhận tiền rồi cùng ba gã cộng sự kia đi về. Bốn thằng leo lên ba chiếc xe 67, phi nhanh trên con đường tối thui trở về nhà.

    Đó là một con đường rất hoang vắng, dài thăm thẳm chạy xuyên qua những vườn, rẫy trồng cây ăn trái. Cảnh vật tối tăm, tịch mịch. Đang chạy, chợt mắt tôi đảo qua thấy một khối gì đó đen thui, to lù lù trên cây. Tính tò mò, tôi gọi ba gã cộng sự dừng xe lại:

    -Ê, tụi bay, hình như tao vừa thấy một con gấu, nó ở trên cây kia kìa.

    Một gã bảo :

    -Mày khùng hả? Long Khánh làm gì có gấu?

    Nói thế nhưng cả đám vẫn quay lại xem sao. Bước lại gần, soi đèn pin lên thì… ông giời ơi, chẳng phải gấu cọp chi cả, mà là một người đàn ông mặc áo mưa, treo cổ chết lủng lẳng trên một cây me.

    Tá hỏa tam tinh, ba gã kia la toáng lên, rồi co giò chạy thục mạng, bỏ lại mình tôi giữa màn đêm hoang vắng với cái xác treo cổ. “Có phúc cùng hưởng mà có họa thì thân ai nấy chịu” Haiizzz !

    Nhưng không sao, tôi trời phú cho từ bé đã gan góc cùng mình, những chuyện này không làm tôi sợ lắm. Hít một hơi trấn tĩnh lại, tôi bước đến vái cái xác người đàn ông ấy mấy vái, rồi khấn thế này:

    -Tôi với ông vốn không quen biết, tình cờ gặp ông đây cũng là một cái duyên, mà duyên gặp này tiếc rằng cũng là khi ông đã tử rồi. Ba thằng kia nó cũng bỏ tôi chạy mất, thôi thì tôi chỉ có thể giúp ông báo công an xã để người ta truy ra ông ở đâu rồi đem về nhà cho người thân tẩm liệm.

    Thế rồi tôi chạy đi báo công an. Họ tới đưa xác người đàn ông xuống, lục trong người thì thấy chứng minh nhân dân, rồi theo đó đưa xác về nhà. Tôi tính thích bao đồng, nên cũng đi theo về đến nhà ông ta luôn.

    Vào nhà ông ta, thì câu chuyện lại càng buồn hơn. Vợ chồng ông có ba đứa con còn rất nhỏ, trong đó thì một đứa bị tật nguyền, gia cảnh nghèo xơ xác. Không biết có phải vì túng quẫn quá mà ông ta tự tử không nữa. Thấy hoàn cảnh ấy tôi cũng không đành lòng bỏ mặc.

    Lục trong túi đếm được hơn 300 ngàn (năm 1990 thì 300 ngàn không hề nhỏ), tôi chạy đi mua một chiếc quan tài. Rồi rút nốt chiếc nhẫn hai chỉ vàng trên tay, tôi đưa cho người vợ lo tiền mai táng cho người đàn ông xấu số kia.
    Sự việc xong xuôi, tôi trở về và cũng không suy nghĩ gì về việc đó nữa. Vẫn đi buôn gỗ như trước, chỉ có một điều lạ, là tôi luôn gặp may mắn, làm ăn phất lên như diều gặp gió.

    Cứ thế mấy năm sau, lần đó tôi được người ta giới thiệu lên Tây Ninh mua cây. Chuyến đó tôi mang theo khá nhiều tiền, đi buôn bán làm ăn mà, thêm một sợi dây chuyền ba chỉ vàng trên cổ nữa. Cũng như mọi khi, tôi gọi ba gã cộng sự quen thuộc đi cùng.

    Đốn cây, nhận tiền xong xuôi thì trời đã tối, phải xin chủ nhà cho chúng tôi ngủ lại. Nhà có hai cha con, đàn ông với nhau cả nên họ vui vẻ chấp thuận. Cả ngày làm mệt nhoài rồi, nên leo lên giường là tôi ngủ ngay.

    Đang đêm, khi đang say giấc ngủ ngon, tôi lạc vào một giấc mơ, và thấy một người đàn ông xa lạ bước đến, nói như hét vào mặt tôi :

    -Ông mau thức dậy đi ! Tôi là người đi theo bảo vệ ông suốt mấy năm nay để trả nợ ông đây.

    Tôi ngơ ngác hỏi lại:

    -Mà ông là ai ?

    -Tôi là người treo cổ ở Long Khánh đó, ông nhớ chưa ? Ở ngoài sau nhà, họ đang mài dao rựa, dao mác để giết ông cướp tiền và vàng của ông đó. Giờ ông hãy đạp cái cửa sổ này ra, rồi nhằm thẳng hướng đông chạy thật nhanh, ông sẽ gặp một cái am của ni cô. Chỉ có đường đó ông mới thoát thân được thôi, ngoài ra chạy đường nào ông cũng chết hết.

    Ngay đó thì tôi bừng tỉnh. Quả nhiên tôi thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần, cách tôi tầm 6- 7 mét. Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức y theo lời chỉ dẫn của hồn ma trong mơ. Dùng hết sức, tung chân đạp mạnh vào cái cửa sổ. Đúng là nó không có kiên cố gì, ăn một cú đạp thì văng ra liền. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tay vơ nhanh lấy túi tiền, tôi phi ra ngoài, nhằm thẳng hướng đông chạy thục mạng.

    Đằng sau, một đám thấy tôi chạy liền phóng theo bám gót. Tôi ngoái lại thì nhận ra ngay ba dáng người thân quen, chính là ba tên cộng sự, tên nào cũng dao rựa, dao mác lăm lăm trên tay.

    Hiểu ngay ra vấn đề, tôi tăng tốc chạy. Chạy trối chết, chạy quên sống chết.

    Vừa là đêm tối khó thấy rõ, vừa gặp tôi chạy quá nhanh, và cũng vì bất ngờ không hiểu sao tôi biết trước mà tỉnh dậy, bỏ chạy như vậy, chỉ một lát sau ba gã kia đã bị tôi bỏ mất dấu.

    Tôi cứ thế tiếp tục chạy, được một lát, quả nhiên gặp một cái am. Tôi nhanh chân leo qua hàng rào vào trong, thì thấy một sư cô đang thức, chắc là dậy sớm tụng kinh hay sao đó.

    Trông thấy tôi, sư cô cũng hoảng sợ. Nên tôi vừa thở hổn hển, vừa kể lại mọi chuyện, xin cô thương tình cho tôi trốn ở đây. Cũng may sư cô tin lời tôi, nên nói:

    -Thôi con ở lại đây chờ đến khi trời sáng rồi đi ra, bây giờ cũng là 4 giờ sáng rồi.

    Tôi cảm ơn sư cô, rồi kiếm một góc ngồi, chậm rãi suy nghĩ lại mọi việc, mà lúc nãy nhanh quá tôi chưa kịp hiểu hết. Nhân tình thế thái thay đổi thật nhanh, mới anh anh em em đó, chỉ vì tiền mà nỡ xuống tay giết nhau cho đành. Sau đêm đó ba tên ấy cũng bỏ trốn không bao giờ tôi gặp lại nữa. Đến khi trời sáng, tôi cáo biệt sư cô, rồi một mạch đi về Vũng Tàu.

    Tôi lục tủ lấy hai cây vàng và một triệu đồng, đem đến nhà người đàn ông treo cổ chết ở Long Khánh mấy năm trước. Tôi kể lại sự tình đêm qua, rồi tặng số tiền vàng đó cho vợ con ông ta như một lời cảm ơn. Trước bàn thờ ông ấy, tôi thắp nén nhang mà khấn rằng:

    -Ân nghĩa duyên nợ giữa tôi với ông xem như đến đây cũng đã trọn vẹn. Tôi giúp ông, rồi ông theo tôi bảo vệ suốt mấy năm, và cứu mạng tôi. Thôi coi như huề, không ai nợ ai, ông không cần theo bảo vệ tôi nữa. Ông đừng vương vấn cõi trần này làm gì nữa, mà lo siêu thoát đi đầu thai đi.

    Từ nhỏ, trong nhà theo đạo Phật, nên tôi cũng biết Đức Phật dạy rằng vũ trụ này có 6 cõi luân hồi, trời – a tu la – người – ngạ quỷ (tức cõi ma quỷ) – súc sinh – địa ngục. Nghe rồi để đó chứ tôi không tin. Phải qua sự việc này rồi thì tôi mới biết đó là sự thật. Cảm ơn ông vì đã cứu tôi một mạng, cảm ơn vì đã cho tôi mở mang hiểu biết, nhận ra lời Phật dạy không phải là hư vọng, rằng cõi thế giới này không chỉ có loài người và súc sinh.

    Kể từ đó thì tôi không còn gặp hồn ma ông ấy lần nào nữa. Nhưng những chuyện li kì thì không dừng lại ở đây, nếu có dịp, tôi sẽ kể tiếp câu chuyện của tôi cho các bạn. Nhưng đó không phải chuyện ma nữa, mà là về những tiền kiếp của tôi – một cơ duyên đặc biệt cho phép tôi nhớ lại được 7 kiếp quá khứ của mình, đồng thời gỡ bỏ được mọi thắc mắc về cuộc đời, về chính con người của mình thông qua lăng kính của luật Nhân quả.

    (Quang Tử viết lại từ lờì kể của Thoi Phánh)

  2. #2

    Mặc định

    Tôi là Thoi Phánh, một tay tán gái có hạng. Tên của tôi nghe rất là ngộ, vì tôi là người Hoa sống trên đất Việt, nhưng mà kệ tôi có cái tên lạ thế nào, hễ cô nào lọt vào mắt xanh của tôi, là thế nào tôi cũng cua đổ được.
    Kiểu người như tôi thì mấy ông thầy bói thường bảo là sinh nhầm cái giờ có sao đào hoa chiếu. Mãi đến gần đây khi gặp được một cơ duyên đặc biệt, tôi mới biết chẳng phải như vậy. Đó là do một nhân quả kéo dài 6 kiếp trước của tôi mà ra, chuyện khá là ly kỳ, còn ly kỳ hơn mấy lần gặp ma mà tôi đã kể cho Quang Tử viết truyện lần trước.

    Tôi sinh năm 1966, lớn lên trong một gia đình có truyền thống Phật giáo, tại khu Bến Đình, thành phố Vũng Tàu. Nhưng mà bạn đừng nghĩ rằng, hễ sinh ra trong gia đình Phật tử, ông bà cha mẹ hay niệm Phật đi chùa thì con sinh ra sẽ ngoan, sẽ sống đúng như giáo lý Phật dạy. Như tôi đây, tôi chẳng có ngoan gì lắm đâu.

    Tâm lý tôi khá là nặng về dâm dục, có lẽ là mạnh hơn những người khác. Chẳng thế mà tuổi trẻ tôi nổi tiếng với những thành tích trăng hoa mây mưa, quen hết cô này đến cặp với cô khác, ăn nằm với người này người khác, nhiều đến mức tôi khó lòng mà nhớ hết được tên từng cô. Đến khi lấy vợ cũng phải lấy đến ba cô vợ mới chịu thôi.

    Tôi cũng có may mắn được một vị chân sư giáo hóa, mà dần cũng tỏ ngộ được Phật Pháp, hiểu được đạo lý Nhân quả. Tự soi lại mình, tôi biết mình trăng hoa như vậy, là phạm vào giới tà dâm, nhưng mà tôi không dừng lại được.
    Bạn đừng có nghĩ rằng, nhận ra một việc làm đó là sai, thì con người ta sẽ thôi không làm nữa. Đó là một ảo tưởng của những kẻ ngây ngô, thích “vào rừng mơ bắt con tưởng bở”.
    Vì thực tế, đa số hành động của con người bình thường, bị chi phối bởi tình cảm, bởi nhu cầu, bởi cảm xúc bên trong “trái tim”, chứ không chịu tuân theo lý trí, sự hiểu biết của “bộ não”.
    Trừ ra những người tinh thần cực mạnh, có ý chí quật cường mới khống chế được tình cảm, dục vọng thôi, mà mấy người đó thì hiếm lắm.
    Biết mình đang phạm tội dâm, ấy mà vẫn phạm nhiều lần, tôi thật rất áy náy. Chẳng biết vì sao tôi nặng ái dục đến mức vậy.
    Tôi cứ ôm giữ điều trăn trở ấy mãi trong lòng, và thường xuyên lạy Phật, niệm Phật, niệm “Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát” , xin Người cho tôi được biết nguyên do của hai việc này.
    Sau mấy chục năm cầu nguyện, cuối cùng chư Phật - chư Bồ Tát thương tình đã thị hiện khiến cho tôi được thấy thật. Đó là ngày 15/10/2019, tôi được chư Phật gia hộ mà có được một giấc mơ tiền kiếp.
    Trong giấc mơ ấy rất sống động, rõ ràng, khác với giấc mơ mờ nhạt bình thường, cảm giác ở đây chân thật y như cuộc sống thực vậy.
    Kiếp đó là vào thời Tống bên trung Quốc, tôi được sinh làm con trai của tể tướng. Từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, lớn lên nhờ thế lực của cha ( cha tôi lại còn là thân thích của Hoàng thượng), tôi lại được làm quan lớn. Chẳng cần mô tả nhiều chắc bạn cũng hình dung ra về sự uy quyền và sung sướng của tôi.

    Mà khổ, sướng quá thì thường sinh tật. Trừ những ai có nguyện lực sâu dày thôi, chứ hầu hết khi hưởng phước báo nhiều thì con người ta dễ dàng trở nên ích kỉ, tham lam, kiêu căng, ác độc…

    Sẵn quyền lực trong tay, tôi tha hồ muốn làm gì thì làm. Trong phủ của tôi, ngoài thê thiếp ra, còn có rất nhiều a hoàn, nữ tỳ xinh đẹp. Tôi thì lại háo sắc, thế nên tôi đã nhiều lần cưỡng hiếp các cô nữ tỳ trong phủ, tổng cộng là 5 cô.
    Họ chịu ấm ức, tủi nhục trong lòng, mà chẳng biết thưa với ai. Ai sẽ cho họ công bằng, khi mà kẻ hãm hại họ là con tể tướng, là thân thích với vua ? Thế nên 5 cô nữ tỳ đành nuốt hận vào tim, chỉ biết câm lặng nguyền rủa tôi mà thôi.

    Nhưng mà vũ trụ tự có sự công bằng của vũ trụ, sự công bằng ấy mang tên là luật nhân quả, và cái luật nhân quả này thì cực kỳ thẳng thừng và khốc liệt. Có thể phải chờ lâu, nhưng chắc chắn quả báo sẽ tới, kẻ cưỡng hiếp sẽ phải bị cưỡng hiếp, đó là luật.
    Hình ảnh thay đổi, và tôi thấy kiếp sau đó hiện ra. Tôi đầu thai làm một cô bé nhà nghèo. Phước báo được làm thân nam, được làm quan làm tướng, có uy quyền, có giàu sang phú quý...đã hết sạch.

    Do tôi phá quá mà, có phước báo quyền lực, tài sản trong tay, không chịu đem làm việc thiện, lại sa đọa trong tội lỗi, thì phước báo sẽ hết sạch, kèm thêm những quả báo khốc liệt chờ đón, đó là quy luật.
    Năm tôi- tức cô bé nhà nghèo đó lên 12 tuổi, mẹ tôi chết. Không bao lâu sau tôi bị chính cha ruột cưỡng hiếp, ông ta hành hạ tôi đủ kiểu cứ như thể tôi là kẻ thù vậy.
    Rồi cuối cùng, ông ta bán tôi vào lầu xanh, lấy tiền tiêu xài. Cuộc đời tôi cứ tàn tạ, chết dần chết mòn trong chốn thanh lâu đầy tủi nhục.
    Cứ thế liên tiếp 5 kiếp liền, kịch bản giống hệt nhau, tôi sinh làm con gái nhà nghèo, 12 tuổi mẹ chết, cha ruột cưỡng hiếp rồi bán vào lầu xanh, bị người đời giày vò và khinh bỉ.
    Chắc không nói bạn cũng đoán được nhân quả đã an bài như thế nào với tôi. Đúng vậy, 5 cô nữ tỳ bị tôi cưỡng hiếp khi làm con tể tướng, đã đầu thai lại làm 5 người cha trong 5 kiếp liên tiếp sau đó.
    Họ đã trả thù tôi bằng cách cưỡng hiếp tôi rồi bán vào lầu xanh lấy tiền.

    Nếu chỉ nhìn sự việc hạn hẹp trong mỗi kiếp đó, như cách những kẻ thiển cận vẫn nghĩ, người ta sẽ lên án 5 người cha ấy là những kẻ táng tận lương tâm, là đồi bại, là vô nhân tính, rồi than trời trách đất đủ kiểu.
    Nhưng khi nhìn nhận sự việc một cách tổng thể nhiều kiếp sống, một tầm nhìn xa, xuyên suốt luân hồi đầy trí tuệ, ta thấy được vũ trụ luôn tuân theo quy luật công bằng của nó, một sự công bằng thẳng thừng, đầy khắc nghiệt, và chúng ta gọi đó là quy luật Nhân Quả Nghiệp Báo.

    Có thể nhiều người không thích cái cách mà luật nhân quả vận hành, hoặc chê là luật nhân quả sao lâu quá, sao không cho quả báo trong một kiếp luôn đi. Hay cảm thấy kinh sợ vì độ khốc liệt của nó.v.v... Rồi lại tự đặt ra đủ các câu hỏi “ nếu như”, “ giá mà”...
    Còn tôi, với tư cách vừa là nạn nhân, vừa là hung thủ, chỉ là đổi vai sau mỗi lần chuyển kiếp, tôi nhận ra luật nhân quả, vốn là một quy luật khách quan của vũ trụ, chẳng phải do ai tạo ra để mà than vãn, mà trách cứ được. Chúng ta sống trong vũ trụ ấy, thì phải tuân theo quy luật, thế thôi.
    Giống như mặt trời trời mọc ở hướng đông, lặn ở hướng tây, tỏa nắng trên Trái Đất, chỗ nhiều nắng quá thì thành sa mạc nóng bức, chỗ ít nắng quá thì đóng băng lạnh giá.
    Đấy là quy luật tự nhiên, đã sống trên trái đất, thích hay không thích cũng phải chịu, chỉ có kẻ ngu mới đi kiện mặt trời vì cái tội làm chỗ nóng, chỗ lạnh như vậy.
    Đối với các quy luật tự nhiên, chúng ta chỉ có thể tìm hiểu kĩ lưỡng, hiểu rõ quy luật vận hành và thích nghi, như các nhà khoa học vẫn làm. Còn bạn, bạn muốn làm một kẻ than vãn, oán trách quy luật tự nhiên, hay muốn làm một người hiểu rõ quy luật tự nhiên và thích nghi, cái đó tùy bạn chọn lựa.

    Trở lại với câu chuyện, năm kiếp liền tôi chịu quả báo thê thảm. Ở tiếp thứ năm, tôi đã đầu thai sang Việt Nam. Giống 4 kiếp trước, 12 tuổi thì mẹ chết, cha ruột cưỡng hiếp rồi bán vào lầu xanh.
    Gần chỗ lầu xanh ấy, có một ngôi chùa do một Ni sư trụ trì. Do tôi có duyên với Phật pháp từ nhiều kiếp ( có thể do nhân cúng dường nhà sư trước khi chết), nhìn thấy chùa là lập tức sinh tâm cung kính, mến mộ.
    Ngoài những lúc phải tiếp khách, khi rảnh rỗi, tôi thường leo lên núi, đi tìm hái những cây thuốc. Công việc ấy ấy rất vất vả và nguy hiểm. Rắn rết thì khắp nơi, lại hay phải cheo leo trên những vách đá hiểm trở, nhưng một khi tôi đã quyết tâm thì không gì cản được.
    Hái được thuốc rồi thì đem về bán cho các các hiệu thuốc đông y, cũng chả được bao nhiêu tiền, gom góp nhiều lần cũng chỉ được vài đồng bạc lẻ.
    Tôi đến trước chùa, muốn vào trong để đem tiền bán thuốc cúng dường Tam Bảo, nhưng nghĩ mình thân thể ô nhục, tôi không dám bước vào mà chỉ đứng mãi ở cổng chùa. May gặp lúc sư cô trụ trì đi ngang, thấy tôi cứ đứng mãi đó nên lại gần hỏi chuyện:
    - Sao con không vào chùa mà cứ đứng mãi đây ?
    Tôi vừa nói, mà nước mắt cứ rơi lã chã, kể lại hết sự tình từ bé đến giờ. Kể xong tôi khẩn khoản :
    - Con xin sư cô hãy đem số tiền này vào cúng dường Tam Bảo, và khấn với đức Phật giúp con, đây là tiền mồ hôi do con lao động chân chính mà có để cúng dường, xin chư Phật chứng minh.

    Sư cô nghe tôi nói xong thì cũng cảm động muốn rớt nước mắt, sư cô ôm tôi vào lòng mà nói :
    - Chư Phật nhận cái tâm của con, chứ người đâu có dùng đến những phẩm vật. Đồng tiền này Phật sẽ chứng, con yên tâm.
    Vài hôm sau, tôi lâm trọng bệnh. Mụ tú bà chẳng thèm quan tâm chữa trị gì cho tôi cả, nghĩ rằng tôi sắp chết, chẳng còn giá trị sử dụng gì, nên cho người quăng tôi ra đống rác như một món phế thải.
    May sao gặp lúc sư cô hôm trước đi cầu siêu ở làng kế bên, trên đường về đi ngang qua đống rác chỗ tôi nằm. Thấy tôi như vậy sư cô liền đem về chùa, tìm cách thuốc thang chữa trị đến khi khỏi hẳn.
    Sư cô cho tôi trú ngụ ở một cái chòi cất sau chùa, ở cùng với tôi còn có hai cô gái ăn xin khác, cũng là sư cô thương tình cho ở nhờ trong chùa, không phải lang thang vất vưởng ngoài đường.
    Hai cô ăn xin ấy, giờ tôi tạm đặt tên cho dễ gọi (chứ kì thực tôi không nhớ kiếp trước họ tên gì) một cô tên An, một cô tên Bảo, cũng trạc tuổi tôi. An thì thương tôi hơn, đi xin được cái gì ngon thì đều về chia cho tôi ăn cùng. Đã vậy lại còn hay chăm sóc tôi tận tình, bón cơm, đút thuốc, giặt giũ quần áo… giúp tôi khi tôi còn chưa khỏi bệnh.
    Còn Bảo thì chỉ vui vẻ ngoài miệng thôi, chứ không giúp tôi gì cả. Đến khi tôi bình phục, thì họ trở thành hai người bạn thân của tôi.
    Một hôm vào buổi trưa, cả 3 ngồi trong chòi ăn trái cây, chuyện trò tán dóc. Bảo nhìn tôi rồi buột miệng nói:
    - Nhìn cô đẹp như vậy, cô mà làm đàn ông, thì tôi sẽ chấp nhận làm vợ, có con thì tôi sẽ tự nuôi.

    Thực ra đây chỉ là câu nói đùa, luyên thuyên giết thời gian cho vui. An nghe thế cũng cao hứng thêm vào :
    - Ừ, nếu cô mà là con trai, tôi cũng sẽ làm vợ cô, con tôi cũng sẽ tự nuôi, không buồn bực gì cô.

    Mấy câu nói giỡn chơi, tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, giống bao câu nói đùa vốn luôn đầy rẫy trong cuộc sống, ấy thế mà nhân quả không thể bỏ sót.
    Bọn tôi nói rồi quên, nhưng nghiệp báo lại chẳng hề quên, vẫn lặng lẽ an bài cho những kiếp sau từ những câu nói đùa ấy. Cụ thể như thế nào, đến cuối truyện bạn sẽ rõ.
    Lại kể thêm, hồi đấy có một cô Phật tử hay đến chùa thắp hương lễ bái. Cô ta tên Cúc, nhà thì cũng chẳng khá giả gì, ấy vậy mà tính nết kiêu kỳ, khinh bỉ mấy kẻ nghèo hèn chúng tôi ra mặt. Dạng người này tôi cũng chẳng ưa tiếp xúc gần.
    Xong ‘cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng’, hôm đó cô Cúc đi chùa, dẫn theo cậu em trai. Cậu này trông thấy tôi nhan sắc yêu kiều, mắt cứ dán chặt vào tôi mà nhìn say đắm, thấy tôi ở đâu là cứ lẽo đẽo bám theo.
    Cô chị - tức là Cúc thấy vậy thì gai mắt. Xông đến kéo cậu em mình lại, tiện thể chỉ vào mặt tôi mà nguyền rủa:
    - Nhà ngươi hết cái kiếp này cũng đừng mong lấy được chồng. Mà có lấy được chồng, thì người ta cũng chỉ chơi cho có con, rồi bỏ đó trong nuôi mà thôi.
    Nói xong Cúc còn liếc tôi với ánh mắt đầy mỉa mai rồi quay lưng kéo cậu em đi. Không dưng lại bị người ta nguyền rủa một cách vô lý như vậy, tôi giận tím người, ánh mắt tóe lửa, nhìn theo bóng cô ta đầy căm hận.
    Kiếp đó tôi cũng không sống thọ, một thời gian sau, tôi lại lâm bạo bệnh rồi qua đời.

    Đến đây thì tôi tỉnh dậy, bồi hồi nhớ lại, tôi thấy mọi việc còn rõ in như đang ở trước mắt. Trầm ngâm thật lâu, xâu chuỗi mọi việc, tôi chợt kinh nhạc nhận ra, những kiếp trước ấy liên hệ chặt chẽ đến kiếp này của tôi như thế nào.
    Kiếp trước tôi gắng sức lên núi hái thuốc, lấy tiền ấy thành tâm cúng dường Tam Bảo. Nhờ phước đó, những nghiệp chướng thủa xưa được tiêu trừ.

    Kiếp này tôi sinh làm đàn ông, lớn lên trong gia đình Phật tử. Từ thời còn trẻ đã làm đâu trúng đó, tiền bạc dư giả. Và cho đến tận bây giờ, sự nghiệp tôi luôn thuận buồm xuôi gió, làm ăn phát đạt.

    Kiếp này tôi lấy đến ba cô vợ. Cô vợ thứ nhất quê ở Tiền Giang, chính là cô gái ăn xin tên Bảo, do kiếp trước nói đùa, buột miệng rằng: “Nhìn cô đẹp như vậy, cô mà làm đàn ông, thì tôi sẽ chấp nhận làm vợ, có con thì tôi sẽ tự nuôi.”
    Nói thế thôi mà giờ thành vợ thật, ây luật nhân quả thật không phải thứ giỡn chơi được. Ngẫm lại cả đời tôi tuôn ra không biết bao nhiêu câu nói đùa như vậy, lại đầy những câu nguy hiểm… Chết thật, sau này theo Nghiệp lực nhân quả đều sẽ thành hiện thực hết. Nghĩ đến đây mà toát hết cả mồ hôi, từ giờ nói năng phải cẩn thận mới được.

    Sau này tôi với cô vợ đầu tình cảm nguội lạnh dần, rồi ly hôn. Đó là vì kiếp trước, tôi không nợ ân nghĩa của cô ta nhiều. Con thì cô ấy nhận nuôi, xong tôi thỉnh thoảng vẫn gửi tiền về chu cấp.

    Cô vợ thứ hai, quê ở Trà Vinh, thật là oan gia ngõ hẹp, chính là Cúc - cô Phật tử kiêu kỳ, từng nguyền rủa tôi “có lấy được chồng, thì người ta cũng chỉ chơi cho có con, rồi bỏ đó trong nuôi mà thôi.”
    Tôi lấy cô ta về, hễ cô ta mở miệng nói câu gì, là kỳ lạ lắm, tôi liền nổi nóng, chửi mắng thậm tệ, chửi cho cô ta “tắt bếp” mới thôi. Gia đình tôi khi đó không khác chi cái địa ngục, cả năm chẳng được mấy ngày trôi qua yên bình. Đó là vì nhân duyên kiếp trước, oán hận nhau, nguyền rủa nhau mà kết thành ác duyên.
    Trong khi thiện duyên khiến người ta hội ngộ với nhau trong vui vẻ, thân ái. Thì ác duyên, cũng có thể khiến người ta đến với nhau, thậm chí làm vợ chồng, làm người thân trong nhà, nhưng sẽ toàn là những mâu thuẫn, những cãi vã, oán hận nhau, cho đến khi hết duyên, hết nợ mới rời xa ra được.
    Đó là nỗi khổ mà trong kinh Phật gọi là Oán Tắng Hội – ghét bỏ mà cứ phải gặp.

    Cuộc hôn nhân đầy tiếng chửi bới ấy nhanh chóng kết thúc. Tôi lại li dị, con cô ta nhận nuôi. Sau đó cô ta cắt liên lạc, tôi muốn gửi tiền chu cấp cũng không biết gửi đường nào.
    Nhân quả có một điều rằng, chửi mắng người ta như thế nào, chính mình sẽ bị như thế đó. Và cô ta đã nhận được đúng những gì cô ta nguyền rủa người khác trong tiền kiếp.
    Tôi lấy người vợ thứ ba, quê ở Mỹ Tho, chính là An đầu thai. Giống như Bảo, trong lúc đùa vui, An cũng nói : “Nếu cô mà là con trai, tôi cũng sẽ làm vợ cô.”
    Câu nói ấy là nhân, mà kiếp này cô ấy thành vợ của tôi là quả. Nhân quả như bóng theo hình không sai chạy. Hơn nữa An kiếp trước chăm sóc tôi rất nhiều, nên tôi mang nợ cô ấy. Giờ thành vợ chồng, thì tôi thương cô ấy, chăm lo cho cô ấy nhiều hơn hết. Ngay cả khi cô ấy nổi nóng nó chửi tôi, thì tôi cũng chỉ cười xòa, chẳng hề cáu giận. Tôi luôn là người chiều chuộng, quan tâm, lo lắng cho cô ấy đủ điều, thế nên gia đình cũng yên ấm đến giờ.

    Hồi còn trai trẻ, tôi đi qua biết bao nhiêu cuộc tình, với người nào, tôi cũng có cảm giác như đã quen từ lâu. Tôi với họ gặp nhau, yêu đương, ân ái, rồi nhanh chóng chia tay. Giờ thì tôi đã biết, những cô bạn gái ấy, chính là những khách làng chơi, đã qua đêm với tôi trong năm kiếp làm làm gái lầu xanh.
    Suốt nhiều kiếp của tôi đều có dính líu liên quan đến ái dục, không cưỡng hiếp thì lại làm gái lầu xanh, tạo thành một thói quen xấu thâm căn cố đế, Phật pháp gọi là tập khí. Chẳng trách tôi lại nặng về ái dục đến như vậy.

    Giờ thì mọi khúc mắc của tôi đều đã được giải đáp. Chung quy đều là do luật nhân quả sắp xếp một cách chính xác từ chính những việc tôi đã làm trong trong các kiếp quá khứ.
    Kiếp kiếp nối nhau đảo qua, lộn lại. Khi thì tạo phước, rồi hưởng phước. Trong khi hưởng phước thì bản ngã bốc khởi, tạo ra nhiều tội, rồi lại chịu quả báo, thành một chuỗi vòng lặp bất tận, nối nhau vô số kiếp dài dằng dặc.
    Nhưng mà để làm cái gì ? Luân hồi nhiều kiếp như thế rốt cuộc tôi thu nhặt được những gì?
    KHÔNG GÌ CẢ !
    Sinh mạng, tiền tài, danh vọng, quyền uy, nhan sắc, sức khỏe... chết rồi đầu thai một cái, là tan thành khói bụi. Kể cả phước báo, hay nghiệp chướng, người ta hay nói là có thể đem theo qua kiếp sau. Nhưng rồi sao, qua nhiều kiếp thì nó cũng hết thôi.
    Mọi thứ sẽ tan biến hết không chừa lại gì, giống như trẻ con xây lâu đài trên cát, mỗi đợt sóng thủy triều lên sẽ cào bằng tất cả. Đời là vô thường.

    À, đúng rồi, có một thứ trường tồn lâu dài, đó là đau khổ. Không cần biết sinh ra ở đâu, thân phận ra sao, kiếp nào cũng đầy những sinh - lão- bệnh- tử, vui thì chóng qua, buồn thì mau đến, cạm bẫy cám dỗ thì giăng đầy, chết được sinh thiên thì khó, chứ vào địa ngục thì liên tục.

    Cái luân hồi này thật là khắc nghiệt, chẳng thế mà đức Phật dạy, cần phải tu hành để thoát khỏi luân hồi sinh tử sao ?
    Bây giờ thì tôi mới nhận ra, thâm ý sâu xa của Phật pháp, không phải như người đời vẫn tưởng, đạo Phật là để người ta đến xì xụp khấn vái, cầu tài cầu lộc, cầu bình an, hay cầu siêu thoát… những cái đó chỉ là phương tiện để dẫn dắt chúng sinh tìm về gieo duyên với Phật.
    Còn mục đích thực sự của Phật pháp, là giúp chúng sinh giải thoát khỏi luân hồi, vĩnh viễn không còn sinh lão bệnh tử khổ đau muôn kiếp nữa.
    Thật là sâu xa, thật là vi diệu, thật may mắn cho tôi vì từ nay tôi đã ngộ ra được chân lý ấy, mà dần buông bỏ, mà dần tu tập hướng đến Giải Thoát.

    Nhưng thật tiếc thay, ngoài dòng đời rộng lớn, bao la người với người kia, sẽ có mấy ai có thể hiểu được. Cứ mãi chìm sâu trong dục vọng mà trầm luân sinh tử, khổ đau muôn kiếp, chẳng biết đến bao giờ mới tìm đường thoát ra ?

    Nam Mô A Di Đà Phật!
    ( Quang Tử, viết lại từ lời kể của Thoi Phánh)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Thuật thai tức và trường thọ
    By lyquochoang in forum Đạo Giáo ( Lão giáo, Khổng giáo, Nho giáo )
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 29-11-2017, 07:10 AM
  2. Trả lời: 7
    Bài mới gởi: 17-12-2015, 07:34 PM
  3. Duy ma cat thoi @
    By KIEMKHACH in forum Đạo Phật
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 09-07-2009, 08:31 PM
  4. Tuổi Thọ Theo Tử Vi Tây Phương
    By Thanhbinh123 in forum Tử Bình, Tướng, Số, Khác...
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 13-07-2008, 11:12 AM
  5. Trường Thọ Và Hồng Hóa
    By vampire2001vn in forum Mật Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 15-10-2007, 10:54 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •