kết quả từ 1 tới 2 trên 2

Ðề tài: PHÁP MÔN TUY KHÁC NHAU NHƯNG ĐỒNG MỘT VỊ GIẢI THOÁT.

  1. #1

    Mặc định PHÁP MÔN TUY KHÁC NHAU NHƯNG ĐỒNG MỘT VỊ GIẢI THOÁT.

    Heeeeeeeeeee. Trong quá trình hành đạo của Pháp Chiếu này có nhiều cơ duyên gặp gỡ nhiều môn phái như Thiền Tông, Tịnh Độ, Vô vi, Nhân Điện, Cao Đài, Hòa Hảo, Thiên Chúa, Mật Tông, Bà La Môn, Tin Lành, Thần Quyền, 5 Ông, Lỗ Ban, các pháp bên miên hay các pháp bên dân tộc thiểu số, đạo lão, đạo tiên..... Mình cũng bái sư phụ của nhiều dòng phái và cũng bái sư khoảng 10 sư phụ nên cũng có nhiều pháp danh, cũng tham gia đạo tràng hộ niệm, rồi bên Mẫu, bên đồng cô bóng cậu lên non lên núi, pháp của ông Tám, pháp của đạo sư Nguyên Hương... Vì va chạm rất nhiều dòng phái như vậy và diện kiến nhiều dòng phái như vậy và học hỏi nhiều dòng phái như vậy. Câu hỏi đặt ra là rất dễ tẩu hỏa nhập ma rất dễ đi sai đường, rất dễ đam mê thần thông mà lạc bước và rất dễ bị đánh trong vô vi. Vì khi tiếp xúc với dòng pháp nào thì hầu như vị đứng đầu và các đệ tử của dòng pháp đều xem pháp môn của mình là nhất và xem thường pháp môn khác.

    Cái này là cái vấn nạn của đa số người tu. Ai cũng cho pháp mình là nhất, tổ mình là nhất, sư phụ mình là nhất mà chê bai pháp môn khác. Nếu ai cũng nhất thì ai là nhì đây ta? Rồi họ vận dụng dẫn chứng trong kinh là trong kinh ghi pháp môn của của tôi là nhất thù thắng nhất trong tất cả các pháp, kinh ghi là kinh tui đang tụng là vua của các kinh, thần chú tôi tụng là vua của các thần chú. Cái gì cũng là vua thì cái gì là lính đây. heeeeeeee. Vì thế nên có những xung đột hiềm khích liên hồi và không bao giờ dứt giữa các đạo giữa các pháp môn. Người niệm Phật thì chê thiền tông, thiền tông thì chê mật tông, mật tông thì chê tụng kinh, ngay cả trong thiền tông cũng chia ra thiền nguyên thủy thì chê thiền đại thừa, nguyên thủy chê đại thừa là kinh Trung Quộc không do Phật thuyết, đại thừa thì chê Nguyên Thủy là hạng căn cơ thấp, thiền đốn ngộ thì chê thiền tiệm ngộ.....

    Nếu một người không có chánh kiến không có trí tuệ mà kèm theo bản ngã khi ở giữa vòng thị phi này sẽ không biết con đường mình đi về đâu, không biết con đường nào đúng đắn, hoặc học pháp môn này nghe pháp kia hay hơn thì nhảy qua, rồi nghe pháp nọ hay hơn nữa lại nhảy tiếp. Mình có hướng dẫn một số người bị nghiệp hành mà ở trong vòng luẩn quẩn 20 năm mà không thoát ra được pháp môn mà anh ta nhảy cũng 15 pháp môn nhưng nghiệp thì vẫn còn y nguyên. Hoặc có vị sư huynh nguyên thủy anh ta tu tịnh độ nhưng tu hoài ko thấy năng lực gì mở nhãn mở nhĩ thấy nghe trong vô vi nên thoái chí tu sang mật tông lại chê bai tịnh độ, nhưng vì căn cơ tịnh độ tu qua mật tông lại ko có thành tựu như các bạn đồng tu lại nhảy trở lại tịnh độ và chê bai mật tông. Hoặc có bạn tu tùm lum pháp môn hết khi mà nhảy qua pháp môn khác lại chê bai pháp môn mình đã học. Vậy căn nguyên vấn đề là ở đâu?

    Là do không xác định đúng mục đích mình tu tập là gì? Khi xác định đúng mục đích tu tập là giải thoát và cứu độ chúng sanh. Thì dễ dàng nhận ra pháp chỉ là phương tiện thì đã là phương tiện thì làm gì có pháp gì hơn pháp gì mà cái đích cuối cùng mới là quan trọng. Cái đích cuối cùng là quay vào nội tâm mình mà tu sửa để cho cái tâm mình an lạc thanh tĩnh cái tâm mình không dính mắc vào bất kỳ cái gì. Nói như thiền tông thì tìm về tự tánh của mình hay bản lai diện mục của mình, nói theo tịnh độ là tìm về chơn tâm hay tự tánh Di Đà nói như mật tông thì tam mật tương ưng thân khẩu ý của mình như vị bổn tôn.

    Chỉ đơn giản là quay vào nôi tâm mình tu sửa để cho tâm mình an lạc thanh thản ung dung tự tại không bị dính mắc vào điều gì thì đó là giải thoát. Khi tâm mình yên tĩnh thì sẽ phát sinh ra trí tuệ đạo hạnh dùng cái trí tuệ đạo hạnh đó mà cứu độ chúng sanh giúp chúng sanh tu tập để đạt thành tựu như mình.

    Khi đã hiểu cái cốt lõi như vậy thì đâu còn thấy pháp nào hơn pháp nào, pháp nào giúp mình tu an lạc nhẹ nhàng không dính mắc là pháp thù thắng đối với chính mình. vì pháp là phương tiện lúc đó sẽ tùy nghi ứng dụng pháp sao cho phù hợp căn cơ của bản thân mình và căn cơ của chúng sanh. Mật tông là thù thắng đó kinh nói không sai nhưng đâu thể đưa cho ông già bà lão tu tập được mà họ chỉ thích hợp niệm Phật, Niệm Phật là thù thắng đó kinh nói không sai nhưng đâu thể đưa cho người căn cơ tu thiền họ niệm Phật vì họ niệm Phật hay tụng kinh như nhai cơm nguội, làm sao mình có thể ép một người mù hay người không biết chữ tụng kinh đi, nếu vì không tụng kinh được mà ko tu tập giải thoát được thì tội cho họ và bất công cho họ quá vì họ cũng là một chúng sanh và đều có khả năng giải thoát. Đức Phật đã nói ai cũng có Phật tánh. Nên vì sao Đức Phật sáng chế ra 84000 pháp môn là để cho phù hợp căn cơ của mỗi chúng sanh ai cũng có pháp môn tu tập phù hợp với mình.

    Ví dụ trong cuộc sống hàng ngày mình dùng phương tiện di chuyển, đi đoạn đường rất xa thì mình dùng máy bay vì máy bay đi nhanh hơn, nhưng đoạn đường ngắn 100m tôi đâu thể đi máy bay nếu đoạn đường ngắn 100m mà tôi đi máy bay thì tôi sẽ đi châm hơn rất nhiều so với đi bộ và cũng không có khả năng thực hiện việc bay này. Đoạn đường kẹt xe tôi đâu thể đi ô tô mà tôi đi xe máy nhanh hơn, qua đoạn sông tôi đâu thể cỡi xe ô tô đi xuống nước mà tôi phải dùng thuyền qua sông. Do đó, pháp môn cũng tương tự như vậy tùy nghi mà sử dụng để tìm lại tự tánh cái tâm an tĩnh của mình. A di đà Phật!

    PHÁP MÔN TUY KHÁC NHAU NHƯNG ĐỒNG MỘT VỊ GIẢI THOÁT.

    A Di Đà Phật!
    27/06/2018
    Thiện Thuận kính bút!
    Lên hệ trao đổi phật pháp qua nick sky: hieubuikhuong hoặc facebook https://www.facebook.com/profile.php?id=100009987160842

  2. #2
    Nhị Đẳng Avatar của smc
    Gia nhập
    May 2012
    Nơi cư ngụ
    Tân Phú - Tp.Hồ Chí Minh
    Bài gởi
    2,229

    Mặc định

    Trong rất nhiều bài pháp, đức Phật thường dạy rằng: "Ví như nước trong đại dương chỉ có một vị, đó là vị mặn, pháp và luật của Như Lai cũng thế, chỉ có một vị, đó là vị giải thoát".

    Vị giải thoát thấm nhuần trong pháp và luật của đức Phật là vị giải thoát tinh thần, và có thể nói toàn bộ lời dạy của Ngài chủ yếu là nhằm vào việc làm sao để mọi người cảm-nhận được trọn vẹn hương vị này. Giải thoát tinh thần, theo quan niệm của đạo Phật, là sự giải thoát khổ. Vấn đề khổ là suối nguồn, từ đó toàn bộ dòng pháp nhũ trào dâng, và sự giải thoát khổ là đích mà Pháp Phật hướng đến chứ không phải là Vãng Sanh hay tìm lại cái Chơn Như Phật Tánh. Vì thế Đức Phật mới có thể nói trong suốt sứ mạng hoằng pháp của Ngài, rằng: "Này chư Tỳ khưu, xưa cũng như nay, Như Lai chỉ làm sáng tỏ vấn đề khổ và sự diệt của khổ này."

    Việc quan tâm đến vấn đề Khổ và giải thoát Khổ được thấy rõ nét qua giáo lý Tứ đế, trong đó đức Phật đã tóm gọn giáo pháp của Ngài. Có thể nói giáo lý Tứ đế đề cập trọn vẹn vấn đề khổ, nhìn từ bốn góc độ khác nhau. Đế thứ nhất vạch trần các hình thức và tầm mức của khổ, từ đó cho thấy khổ là một phần tử không thể tách khỏi cuộc sống. Về mặt thể xác, nó trói chặt con người vào tiến trình bức bách của sanh. lão, bệnh, tử; trong khi về phương diện tinh thần thì bị gặm nhấm bởi sầu, bi, khổ, ưu, não. Hơn nữa, trong bức tranh mô tả cuộc đời theo đức Phật, khối khổ này còn trở nên tăng thịnh đến vô cùng do sự kiện tái sanh. Vòng khổ ưu không chỉ xoay một lần, ngoại trừ các bậc đã giác ngộ, còn thì nó cứ xoay vần liên tục suốt từ thời vô thỉ dưới dạng luân hồi, hay vòng tử sanh miên viễn.


    Sau khi đã vạch trần tầm mức và những hình thức của khổ trong Chân đế thứ nhất, ở ba đế còn lại, đức Phật chỉ cho thấy Nhân sanh khổ, sự diệt khổ và con đường đi đến sự diệt khổ. Nhân sanh là tham ái, sự ham muốn hưởng thụ và khát khao hiện hữu không bao giờ thỏa mãn được này đã làm cho bánh xe sinh tử vận chuyển không ngừng. Sự diệt khổ là tiến trình đảo ngược lại mối quan hệ duyên sinh hay sự từ bỏ hoàn toàn và đoạn diệt của tham ái này chứng ngộ Niết Bàn. Con đường đưa đến sự đoạn khổ là con đường tu tập thân tâm theo Trung đạo, tránh xa mọi cực đoan – khổ hạnh và lợi dưỡng, thường kiến và đoạn kiến, v.v... Bát Chánh Đạo chính là Trung đạo bao gồm: chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm và chánh định. Bát Chánh Đạo được Đức Phật nhắn đến rất nhiều và người khẳng định rằng nếu giáo pháp nào không có Bát Chánh Đạo thì không thể giải thoát. Giáo Pháp nào có Bát Chánh Đạo là Giáo Pháp của người, ngoại đạo không có Giáo Pháp đó...

    ===> Vậy, mỗi người chúng ta phải tự thẩm định xem: Bát Chánh Đạo mà đức Phật đã tuyên thuyết nó như thế nào? Pháp môn ta đang theo, có hàm chứa Bát Chánh Đạo trong đó hay không?

    Và điều tiên quyết, hãy tạo cho mình bộ áp giáo GIỚI BỔN. Hãy luôn quán sát thân tâm một cách tỉnh thức, biết tàm quý (xấu hổ) với những lỗi nhỏ nhặt, rồi chúng ta mới bước tiếp được, mới nói đến chuyện giải thoát này nọ được.

    "Ở đây, này các Tỷ-kheo, hãy sống hộ trì với sự hộ trì của Giới bổn (Pātimokkha), đầy đủ uy nghi chánh hạnh (ācāragocarasampanno), thấy sự nguy hiểm trong những lỗi nhỏ nhặt, chấp nhận và thực hành các học giới. Này Tỷ-kheo, sau khi sống, hộ trì với sự hộ trì của Giới bổn, đầy đủ uy nghi chánh hạnh, thấy sự nguy hiểm trong những lỗi nhỏ nhặt, chấp nhận và thực hành các học giới rồi, này Tỷ-kheo, y cứ trên giới, an trú trên giới, hãy tu tập Bốn niệm xứ."

    "Do nhân gì, do duyên gì, thưa Tôn giả Gotama, khi Như Lai nhập Niết-bàn, Diệu pháp không được tồn tại lâu dài? Do nhân gì, do duyên gì, thưa Tôn giả Gotama, khi Như Lai nhập Niết-bàn, Diệu pháp được tồn tại lâu dài?"

    --"Do bốn niệm xứ không được tu tập, không được làm cho sung mãn, này Bà-la-môn, khi Như Lai nhập Niết-bàn, Diệu pháp không có tồn tại lâu dài. Do bốn niệm xứ được tu tập, được làm cho sung mãn, thưa Hiền giả, khi Như Lai nhập Niết-bàn, Diệu pháp được tồn tại lâu dài. Thế nào là bốn?

    Ở đây, này Hiền giả, Tỷ-kheo trú, quán thân trên thân, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, nhiếp phục tham ưu ở đời, trú, quán thọ trên các thọ ... trú, quán tâm trên tâm ... trú, quán pháp trên các pháp, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, nhiếp phục tham ưu ở đời.

    Do không tu tập, không làm cho sung mãn bốn niệm xứ này, này Hiền giả, khi Như Lai nhập Niết-bàn, Diệu pháp không được tồn tại lâu dài. Do tu tập, do làm cho sung mãn bốn niệm xứ này, này Hiền giả, khi Như Lai nhập Niết-bàn, Diệu pháp được tồn tại lâu dài.
    "

    GIÁO PHÁP NÀO KHÔNG CÓ BÁT CHÁNH ĐẠO THÌ KHÔNG ĐƯA ĐẾN GIẢI THOÁT

    Kính tưởng đức Thế Tôn Gotama

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Các Pháp Môn Khác Nhau
    By 123456789 in forum Đạo Phật
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 12-02-2018, 09:05 PM
  2. Lễ Vu Lan và cúng Cô hồn khác nhau như thế nào?
    By Bin571 in forum Các câu đố về Tâm linh, Huyền thuật, Bùa ngãi
    Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 19-08-2016, 06:51 AM
  3. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 08-06-2010, 09:05 AM
  4. Phật đản và phật lịch khác hay giống nhau
    By quoccuong in forum Đạo Phật
    Trả lời: 4
    Bài mới gởi: 29-07-2009, 08:37 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •