Hôm nay mình có duyên lành được đọc một bài pháp ngắn của ngài HT.Tuyên Hóa nói về chấp ngã

Có thể các bạn đạo hữu ở diễn đàn mình đã có nghe qua, đã có quán chiếu. Tuy nhiên, trong cuộc sống ngũ dục này, nếu thực chưa phải là hàng bậc Thánh thì khó mà một lúc nào đó biết được tham, sân, si của mình như thế nào. Thâm chí, biết sân nhưng không thể trong sát na tích tắc mà hết sân ngay được. Biết mình si mà không thể trong một nháy mắt mà hết si ngay được. Những tập khí được huân tập, nghiệp chướng vô minh từ nhiều đời nhiều kiếp thật khó mà có thể dứt trừ nếu không tu tập ngay từ bây giờ. Chính vì thế, lúc chia sẻ bài viết này mình mong các quý đạo hữu có duyên lành được đọc, được nghe, được biết và mỗi ngày hãy nhìn lại trong thân tâm của mình để nhằm vượt qua cuộc sống đầy khổ đau, đầy vô thường, vô ngã này. A Di Đà Phật

Trên thế giới nầy, bất luận tốt hay xấu cũng đều dạy người ta khai ngộ. Tốt là dạy chúng ta giác ngộ từ chỗ tốt; xấu là dạy chúng ta giác ngộ từ chỗ xấu. Tốt và xấu đều có thể làm cho chúng ta giác ngộ cả. Nếu ta có thể giác ngộ cả từ tốt và xấu thì sẽ không có vấn đề gì. Còn nếu không giác ngộ ở cái tốt, chúng ta sẽ chấp vào cái tốt nầy. Nếu không giác ngộ ở cái xấu, chúng ta sẽ chấp vào cái xấu. Bất luận là chấp tốt hay chấp xấu, đó cũng đều là một thứ chấp trước. Một khi có thứ chấp trước như thế, chúng ta sẽ không thể nào thành tựu đạo nghiệp được. Chúng ta phải nhìn cho thấu suốt cả cái tốt và cái xấu. Nếu gặp thuận cảnh hoặc nghịch cảnh mà chúng ta đều có thể an nhiên xử sự, như vậy chúng ta mới không bị cảnh giới xoay chuyển.

Trong kinh Kim Cang có nói:

“Nhất thiết hữu vi pháp,

Như mộng huyễn, bào ảnh,

Như lộ diệc như điện.

Ưng tác như thị quán.”

Nghĩa là tất cả các pháp hữu vi trên thế gian giống như giấc mộng, đều không chân thật. Lại giống như bong bóng nổi trên nước, cũng không phải là thật có. Cũng giống như cái bóng, thấy có đó mà nắm bắt chẳng được. Lại cũng giống như giọt sương, như điện chớp, trong nháy mắt là tiêu mất ngay, nên quan sát như thế mới thật là thấu suốt. Sau khi đã thấu suốt thì cần phải buông xả. Nếu như buông không xong và cứ chấp vào cái nầy, chấp vào cái kia, chúng ta sẽ không đạt được tự tại đâu. Dù là thuận cảnh hay nghịch cảnh, chúng ta cũng nên buông hết. Cho đến một tơ hào cũng không chấp trước, như thế chúng ta mới có thể đạt được tự tại.