Tâm linh, những vấn đề trong tâm thức, khó nói bằng lời, nên các tổ mượn cảnh nói tình, mượn tranh nói ý.

Tìm Trâu



Luận :
Mất giới luật thì tình kia thô tháo.
Đuổi theo lợi danh thì khó tỉnh một đời.
Vô minh che lấp làm mờ chơn tâm.
Hể khởi lên động niệm của tâm liền sai với cửa pháp.

---

Thấy dấu



Luận :
Giữ thân hành động theo tâm chánh thì không bị
sai lầm, còn buông lung tình cảm thì luôn bị đau khổ.
Kẻ sơ cơ sức yếu thì rất khó câu thúc được sự toán loạn dục tâm.
Phát tâm lập chí thì phải ra công khổ nhọc.

---

Được Trâu



Luận :
Ở kẻ ngộ, động và tịnh, thể vẫn an nhiên.
Nơi người phàm, nhiễm và lậu, tính lại tự thành.
Cứ quyết chí mà gia tăng sư tinh tiến thêm một bước.
Đấy là lẻ phấn đấu không nghĩ đến thân, cứ chuyên tinh cho đến đạo.

---

Chăn trâu



Luận :
Lâu ngày dùng công phu làm cho thuần thục dần.
Hai ma hôn trầm, tán loạn từ từ hàng phục được.
Công phu đến đây rồi lại phải gia tăng tinh tiến.
Ngầm cầm roi, mật luyện tập không thể buông rơi.

---

Thuần phục



Luận :
Chốn phồn hoa huyên náo, hoặc chỗ cảnh sắc thanh u,
đều không bị ràng buộc vì cảnh, đến đâu cũng thong dong tự tại.
Trước mắt tuy có ngàn việc sai khác, nhưng trong lòng chỉ có một
cảnh mà thôi, sự tán loạn của tâm đã dứt, cứ thuận hợp với cửa định.

---

Cỡi trâu về nhà



Luận :
Mặc ý nổi chìm theo duyên phóng khoáng.
Không buông lung xa xỉ, mà chẳng câu thúc tiểu tiết.
Tấm lòng thanh thản đi vào núi rừng hoặc thành thị.
Chẳng có ai là tri âm, chỉ nhàn nhã tự biết mình.

---

Quên trâu còn người



Luận :
Việc ăn uống hằng ngày không bị say đắm vào chỗ phồn hoa huyên náo.
Nơi cảnh sắc thanh u, theo dòng mà nhận ra được tính,
theo duyên mà tiêu trừ nghiệp cũ, không tạo ra oan khiên nữa.
Theo thời mà xử thế là thuận với trí linh giác vậy.

---

Dứt cả hai



Luận :
Cảnh trí vốn ngầm chứa một vị không tịch.
Cảnh trí đều tịch lặng thì tâm và lự được an nhiên.
Trong chỗ không tịch ngầm ẩn cái linh giác.
Trong linh giác ngầm ẩn cái không tịch.
Sắc và không, tự bản thể vốn là một.

---

Trở về nguồn cội



Luận :
Bỏ cái chấp vào kẻ khác, chứng được trí hiểu "các pháp đều không",
thì các nghi ngờ vi tế bặt, nhưng cái tinh diệu vẫn chưa tròn đầy !
Thế mới biết quả thực đường về quê nhà vẫn còn ở nơi bờ sanh tử.
Cần phải biết rằng rốt ráo ở bên kia núi xanh.

---

Thỏng tay vào chợ



Luận :
Tâm, Pháp cả hai đều quên mất.
Linh giác dứt sự đối đãi. Bản thể sáng sủa không có chỗ y cứ.
Chứng nhập vào cảnh giới không thể nghĩ bàn.
Dứt sạch năm ấm và ba độc, nên bảo rằng :
Người và trâu đều không thấy, chính là lúc trăng sáng.
Ánh trăng sáng cùng với vạn tượng đều không.
Trong cái tính tịch diệt này không thể dùng ngôn ngữ mà giảng biện,
cần phải tự mình chứng lấy thì mới được.


Nguồn: thuongson.net