Trang 1 trong 2 12 Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 38

Ðề tài: Ông Phật trong tâm

  1. #1

    Mặc định Ông Phật trong tâm

    Đạo thì không phân biệt già hay trẻ, giàu hay nghèo, người ngu kẻ khôn, đạo đều giang tay chào đón tất cả chúng sanh, chúng sanh đến với đạo bình đẳng như nhau, tâm bình thường là đạo. Tâm vô sở trụ, không dính mắc, không hờn không giận, không tham, không sân, không si, không phiền não, không ngã mạn. Đạo luôn thường hằng, bất sanh bất diệt, bao trùm vũ trụ và vạn vật. Đạo không đâu xa, đạo ở trong đời, vì đời mà có đạo, có đạo để làm cho đời viên mãn. Nơi nào chúng sanh khởi lên đau khổ, khởi lên một niệm bất thiện thì nơi đó có đạo để xoa dịu tâm hồn chúng sanh, cứu vớt tâm linh chúng sanh, giúp chúng sanh thoát khổ. Vì thế đạo với đời tuy hai là một cũng như phiền não là bồ đề.

    Ông Phật rất gần gũi, ổng không ở đâu xa cả, ở trong tâm của mỗi chúng sanh chứ không phải ông Phật bằng xương bằng thịt, bằng tượng bằng đất nung. Trong tâm của mỗi chúng sanh luôn luôn có mỗi ông Phật thường trụ ở đó. Vậy mà chúng ta cứ tìm ổng ở bên ngoài không à, cứ luyện pháp này pháp kia để khai nhãn khai nhĩ để mà thấy phật nghe phật, để thâm nhập cảnh giới này cảnh giới kia, để chứng tỏ ta là người tu đắc đạo đắc pháp đắc thần thông. Dùng hình danh sắc tướng đi tìm ông Phật của chính mình là bạn đang đi sai đường. Người tu càng lâu càng rời xa ông Phật ở trong tâm mình vì do bản ngã quá cao cứ đi tìm ông Phật bên ngoài không quay vào trong tâm chính mình để mà tìm ông Phật của mình. Cứ để ổng mòn mỏi đợi chờ, mòn mỏi ngóng trông, cứ để ổng khô héo từ kiếp này sang kiếp khác.

    Vậy làm sao để khai quật khai mở ông Phật trong tâm của mình lên? Sở dĩ ổng bị giam cầm đè nén rất lâu không thoát ra được là do tâm ta chứa nhiều hòn đá tảng tham, sân, si, mạn nghi làm và các hòn đá tảng này là chất liệu xây nên bức tường kiên cố nghiệp lực và vô minh. Vậy thì muốn giải thoát ông Phật đó đi thì cần đập tan bức tường vô minh đó đi, cần phải hóa giải nghiệp lực thì ông phật bị giam trong đó mới thoát ra dược mới phát ánh hào quang.

    Vậy làm cách gì để đập tan bức tường vô minh đi? Đập tan nó bằng cách đập tan chất liệu xây nên nó đập tan đi tham sân si. Luôn quán xét tâm mình khi nó bắt đầu tác ý khời lên tham lam, sân hận, si mê, ngã mạn là dep nó liền không cho nó có cơ hội phát ra khẩu hoặc tạo tác hành động từ thân. Muốn quán xét và dẹp được tham sân si mạn nghi từ ý thì cần phải có định lực công phu một trong 84000 pháp môn của chư Phật là phương tiện giúp cho hành giả loại trừ cái tâm độc. Niệm Phật, trì chú, tụng kinh, cúng lạy, hành thiền... mục đích cuối cùng là dẹp đi cái tham cái sân cái si cái mạn cái nghi để hiển lộ Phật Tánh, để cho ông Phật trong tâm của chính mình được tự do an nhiên tự tại.

    Vì thế, người học Phật luôn quán xét từng lời nói hành động của mình có đúng theo lời Phật dạy hay không, luôn quán xét tâm mình để không khởi lên tham, sân, si, mạn nghi. Các bạn cứ nghĩ pháp ở đâu xa xôi thực ra nó rất gần gũi với bạn hàng ngày. Suy nghĩ, lời nói, hành động hàng ngày của bạn với những người xung quanh bạn như là cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, bạn bè hoặc người hữu duyên đó đều là pháp cả. Vì sao vậy? vì khi bạn sy nghĩ, phát ngôn, hành động mà những cái đó đem lại lợi lác cho bạn và cho tất cả mọi người, đem lại sự an vui hạnh phúc cho bạn và cho mọi người thì đó lá pháp quý, không có gì có thể so sánh được. Khi chồng hay vợ bạn nổi giận la mắng bạn không đúng bạn nhẫn nhịn rồi hôm sau nhẹ nhàng phân tích cho chồng hay vợ, đó là pháp, vì hành động của bạn xây dựng cho gia đình bạn hạnh phúc tránh đổ vỡ rạn nứt. Khi bạn có một phi vụ làm ăn gì đó bạn phải suy nghĩ cách làm sao cho mình có lợi và đối tác, khách hàng mình đều cùng có lợi thì đó cũng là pháp quý. Vì khi bạn chỉ suy nghĩ cách làm có lợi nhuận cao nhất cho mình mà gây tổn hại cho đối tác cho khách hàng của mình, phải làm cho họ đau khổ mất mát về tiền bạc, thể xác lẫn tâm hồn thì tuy bạn có lợi trước mắt đó, nhưng cái nhân bạn gây ra đó mai mốt cái quả bạn sẽ gặt gấp đôi gấp ba như thế, rồi bạn đau khổ than trời trách đất cũng vô ích thôi. Chỉ có mình mới tự cứu mình được, cách cứu mình tốt nhất là nên quán xét thân tâm mình từng suy nghĩ, lời nói, hành động có đúng theo lời phật dạy hay không có mang lại lợi ích cho mình và người khác hay không?
    Nam mô A Di Đà Phật!

  2. #2

    Mặc định

    Ông Phật trong tâm là như thế nào vậy?

  3. #3

    Mặc định

    Khi mình và bạn hay chúng sanh đã giác ngộ thì sẽ thấy được ông Phật trong tâm của mình.

  4. #4

    Mặc định

    Mình hay niệm Phật, niệm Đại Bi trước bàn thờ gia tiên, bất cứ chỗ nào nếu có thời gian rảnh hi, mà không có bàn thờ Phật, để loại bỏ danh sắc tướng kia, tìm về cội nguồn chân tâm.
    Duy có 1 điều thấy hối hận vô cùng, là hôm qua nói to tiếng với mẹ và bị mẹ chửi cho không còn gì để nói.
    Mình đã vui vẻ nhẫn ba la mật lâu lắm rồi vây mà hôm qua dính mắc.
    Mẹ mình nghi mình và vợ làm hỏng đồ của bà, mình nói không phải nhưng bà lại cứ bắt người khác phải theo ý mình rằng tao đã nói là chỉ có đúng, dùng những từ gây ức chế thần kinh hik rất nhiều lần như vậy, mọi lần khác mình chỉ im hoặc có nói thì nhẹ nhàng hơn. Mình sợ mẹ tạo tội nghi oan cho người khác nên to tiếng để mẹ nhìn lại, nhưng không bà cho thế là mất dạy, vô ơn,....mày vẫn thế..(vì trước đây trước khi biết tới Phật Pháp thì mình cũng hay cãi lắm, đụng vào nọc là dở hơi ngay, từ lúc biết tới thì không, dù trái quan điểm những cũng không to tiếng) haizzz giờ nghĩ lại thấy biết thế mình im mồm. Ý Phật nhưng Thân - Khẩu ma tự dựng bao công tu học bị đổ sông bể , và lại vô tình đẩy mẹ vào vòng tội Khẩu ma hik.
    Giờ Tâm Sám rồi, nhưng có lẽ chưa đủ đợi vài hôm bà nguôi thì xin lỗi, sợ bà mang tôi nghi oan thì mình cứ nhận đại, để tránh bà mang tội nghi vậy, lúc đó bà chửi gì thì ngồi im vậy.
    Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát

  5. #5

    Mặc định Gửi bạn hungmq

    Rất vui khi nhận được chia sẻ của bạn. Mình xin có vài dòng chia sẻ thêm. Mình và bạn hoặc tất cả các chúng sanh ở trong cõi ta bà này, đã sinh ra cõi này chắc chắn là có nghiệp lực không ai có thể tránh khỏi, mà đã gọi là nghiệp lực thì những điều đó nó xảy ra ngoài ý muốn của chúng ta. Nghiệp lực là những gì xảy ra làm cho ta chướng tai gai mắt, gây cho chúng ta đau khổ, phiền não... thì đó mới là nghiệp lực. Các thành viên sinh ra trong một gia đình là cha mẹ anh em của nhau thì đó là duyên nợ nhiều đời nhiều kiếp với nhau, và sinh ra trong một gia đình cũng có nghĩa là cộng nghiệp. Trong trường hợp này bạn có thể quán xét từ tiền kiếp bạn mắc nợ mẹ bạn, thì giờ đây không có gì khác hơn là bạn hoan hỷ trả nợ mẹ bạn. Đừng cho tâm bạn khởi lên sân si khi mẹ bạn chửi bới bạn mà hãy dùng tấm lòng từ bi và nhẫn nhục của nhà Phật mà xoay chuyển mẹ bạn. Hơn ai hết bạn thấy mẹ bạn tâm tính sân hận và khẩu nghiệp nặng nề như thế, mẹ bạn gieo nhân trong nhiều năm thì cái quả sẽ gặt trong tương lai sẽ rất thê thảm, mình thấy cái quả sẽ đến với mẹ như thế nào mà mình phải càng thương mẹ mình vì quá vô minh mà tiếp tục tạo tác nghiệp. Trong tâm mình khởi lên sự từ bi mà thương xót tìm cách cứu giúp mẹ mình. Vậy bằng cách nào để cứu giúp mẹ mình.

    Cách cứu giúp tận gốc rễ vấn đề là hướng mẹ mình vào con đường tu tập nhưng cách này cần một thời gian dài xoay chuyển phụ thuộc vào quá trình tu tập của bạn có thành tâm hay không, có làm theo lời Phật dạy hay không có tu tập miên mật hay không để phát sinh ra công đức mà xoay chuyển mẹ mình. Chỉ có con đường hướng cha mẹ mình tu tập đó là cách trả hiếu tốt nhất chứ không phải cung cấp tiền bạc của cải vật chất, ăn sung mặc sướng cho cha mẹ mình là cách tri ân tốt nhất.

    Và cách làm trước mắt là khi mẹ bạn nổi sân với bạn bạn phải nhẫn nhịn, không cho mình nổi sân lên, lúc đầu thì tập cho không phát khởi ra khẩu, sau đó thì tập không phát ra trong suy nghĩ, mình luôn giữ được sự tĩnh lặng khi mẹ mình mắng chửi mình. Sang hôm sau khi mẹ hết giận bạn dùng ngôn từ nhẹ nhàng và tư duy logic để phân tích cho mẹ hiểu, nếu mẹ tiếp tục không nghe thì im lặng. Song song đó hàng ngày bạn hồi hướng công đức tu tập của mình sang cho mẹ mình họ...tên....tuổi... được thay tâm đổi tánh hướng về Phật Đạo. Nên nhớ khi hồi hướng phải dùng cái tâm thật sự từ bi của mình, nó xuất phát từ tình thương yêu mẹ mình tha thiết, nghĩ đến công lao mẹ mình đối với mình, nghĩ đến cái quả mà mẹ sẽ gặp trong tương lai mà đau xót. Khi hồi hướng như vậy thì phước đức mẹ bạn sẽ nhận được nhiều do cái tâm từ bi của bạn sẽ dần dần cảm hóa được cái tâm bất thiện của mẹ mình. Đến một ngày nào đó khi phước đức đủ đầy thì mẹ bạn sẽ xoay chuyển.

    Đừng bao giờ nổi sân si lên, người tu học phải sợ nhân quả và rất quý công đức. Một phút giây bạn nổi sân thì sẽ đốt hết đi cả rừng công đức. Mà khi mẹ bạn nổi sân nhưng bạn tĩnh lặng thì một lúc sau mẹ bạn sẽ dịu lại, ví như bạn ném cục đá vào mặt ao, cái ao sẽ nổi gợn sóng, vài phút sau nó lại tĩnh lặng như bạn đầu. Vì thế, nổi sân si theo chẳng giúp ích gì cho bạn và cho mẹ bạn mà nó còn gây thêm nghiệp cho bạn và cho mẹ bạn.

    Vì thế, hãy kiên trì dùng lòng từ bi và nhẫn nhục, cộng với công phu tu tập tinh tấn hồi hướng cho mẹ. Bạn cứ kiên trì như thế một thời gian dài bạn sẽ thấy Phật pháp nhiệm màu, chính từ đạo hạnh của bạn mà cảm hóa mẹ bạn, và một khi chưa xoay chuyển tức thời thì đừng có thoái chí mà sinh tâm chán nản phỉ báng phật pháp, mà hãy nhìn sâu vào nội tâm mình quán xét tâm mình có bị lỗi chổ nào hay không mà tiếp tục hoàn thiện hơn. Mong rằng sự nhiệm màu sẽ đến với bạn.

    Nam mô A Di đà Phật!

  6. #6

    Mặc định

    Hi, vẫn làm thế hàng ngày, và mình cũng không cầu gì riêng cho mình lớn cả, ngoài tâm bồ đề kiên cố, thần tức tỉnh táo mới hôm trước còn tự hào lâu rồi, ta không cãi bố mẹ, khiến bố mẹ chửi bới ta, ta nên duy trì vì có những chuyện kinh hơn hôm qua mà còn nhịn được, nhưng không cố nhịn nhé, mà là tâm nhịn thật. Hôm sau thì xảy ra chuyện, nhưng hôm qua cãi thâm chí quá đà thì lại khác, không phải cãi lại vì chạm nọc vì không đồng ý mà vì thương mẹ, khuyên ông bà niệm Phật, chẳng nghe cứ chay theo hình tướng bên ngoài, đa nghi tiêu cực, thương quá mà có hành động bất thiện như vậy

  7. #7

    Mặc định

    Xong, đã giải quyết xong vấn đề.

    Buổi chiều muộn đi làm về, Hà Nội mưa to, về tới nhà thấy mẹ đang buồn chào không nói, ngồi chơi với con trong tâm mình chợt có ý rằng "Này hungmq nếu như con đã dùng tâm sám hối thì chưa đủ con phải sám trước vị Phật/Bồ Tát đang ở trước mặt, cứ thành tâm sám hối xin lỗi đi. Sám đủ bằng Thân Khẩu Ý
    Mình lấy hết can đảm, ra trước mẹ và nói "Mẹ, hôm qua con đã nói lời không phải với mẹ, con xin lỗi" rồi mẹ nói vài câu, rồi mình nghe và thế là êm rồi, tối mẹ ăn cơm khuôn mặt tỉnh hơn hẳn.
    Chưa bao giờ làm được vậy, trước đây cảm thấy như vậy thế là nhục, nếu có xin lỗi chỉ là vì lý do khác. Nhưng hôm nay thật an lạc, Phật pháp thật nhiệm mầu, và đức tin là đây.

    Nam mô QTABT

  8. #8

    Mặc định

    Nam Mô A Di Đà Phật....

    Bạn nói rất đúng về Phật ở trong tâm...
    Nhưng chúng sanh thì lại thích cầu phật ở phương xa...vì cho là bụt nhà không thiên...
    Chính vì vậy mới có chúng sanh...
    Trong kinh Pháp Hoa ngài Bổn Sư thường nhắc đi nhắc lại nhiều lần câu : THẾ GIỚI CHÂN THẬT THƯỜNG TRÚ PHÁP THÂN....
    Nhưng mà chúng sanh lại thích vọng tướng cầu ngài....thiệt là đã điên đảo thêm phần điên đảo...

    A DI ĐÀ PHẬT....

  9. #9

    Mặc định

    ừm thế mới nói, những ai chạy theo hình tướng bên ngoài quá chỉ có khổ, vì nó là hình tướng bên ngoài, không nắm giữ được, mà đã không nắm được thì lại cố gắng chạy theo nắm cho bằng được, do vậy mà khổ, Phật ở trong tâm thì tùy không nắm được, nhưng luôn đồng hành với mình rồi, trong mình rồi, do vậy mà an vui.

    Đức Phật xưa kia có tên là Tất Đạt Đa ngài tu có trí tuệ + từ bi nên hiểu rằng từ bi + trí tuệ là Phật, ngài có đủ hai yếu tố chính đó nên gọi là Phật, chứ không phải Ngài Thích Ca là Phật mà vì Ngài Thích Ca có 2 điều trên nên gọi ngài là Phật.

    Chúng ta bi giờ cũng thế, cũng là Phật nhưng là Phật tương lai, nuôi dưỡng từ bi, trí tuệ chính là để nuôi dưỡng vị Phật tương lại

  10. #10

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hungmq Xem Bài Gởi
    Xong, đã giải quyết xong vấn đề.

    Buổi chiều muộn đi làm về, Hà Nội mưa to, về tới nhà thấy mẹ đang buồn chào không nói, ngồi chơi với con trong tâm mình chợt có ý rằng "Này hungmq nếu như con đã dùng tâm sám hối thì chưa đủ con phải sám trước vị Phật/Bồ Tát đang ở trước mặt, cứ thành tâm sám hối xin lỗi đi. Sám đủ bằng Thân Khẩu Ý
    Mình lấy hết can đảm, ra trước mẹ và nói "Mẹ, hôm qua con đã nói lời không phải với mẹ, con xin lỗi" rồi mẹ nói vài câu, rồi mình nghe và thế là êm rồi, tối mẹ ăn cơm khuôn mặt tỉnh hơn hẳn.
    Chưa bao giờ làm được vậy, trước đây cảm thấy như vậy thế là nhục, nếu có xin lỗi chỉ là vì lý do khác. Nhưng hôm nay thật an lạc, Phật pháp thật nhiệm mầu, và đức tin là đây.

    Nam mô QTABT


    A di đà Phật! Nghe bạn kể mà mình rất vui và chúc mừng cho bạn. Bạn là một người trí tuệ và dũng cảm. Mình vui vì cái quả mẹ bạn vui vẻ lại với bạn là ít mà vui vì cái nhân là hành động của bạn "Thành tâm sám hối trước vị Phật/Bồ Tát trước mặt mình". Hành động của bạn thể hiện đấy đủ Bi, Trí, Dũng của nhà Phật không phải ai cũng có đủ lòng từ bi, dũng cảm và trí tuệ để làm được như bạn. Mình xin tán thán hành động của bạn và sẽ kể về hành động tốt đẹp này cho nhiều người hữu duyên của mình học tập. Vì sao hành động đó là Bi, vì nó xuất phát từ tình cảm thương yêu mẹ bạn chân thành, tình cảm vô bờ bến, chỉ có tấm lòng đại hiếu của bạn mới xem mẹ bạn là Phật/ Bồ Tát chứ người đời họ sẽ nghĩ bạn là thần kinh. Vì sao hành động đó là Trí vì bạn hiểu được rằng hành động đó không phải là nhục, và chỉ có làm như thế thì tâm bạn mới an lạc và mẹ bạn cũng an lạc; còn người đời họ sẽ nghĩ nếu không kể tội mẹ mình ra cho bả biết thì sao bả sửa đổi, nhưng họ đâu biết là mẹ bạn là người cố chấp bảo thủ, lúc nào mẹ bạn cũng nghĩ mình đúng không nghe lời ai cả, đối với những hạng người như thế càng nói càng sân si như đổ dầu vào lửa và cách tốt nhất là nhẫn nhịn và im lặng mà hóa độ người ta, thời đức Phật tại thế cũng vậy đối với những hạng người này Phật cũng dùng sự im lặng và nhẫn nhịn để cứu độ họ. Vì sao là Dũng, vì bạn đã chiến thắng được cái tôi của bạn, đó chính là cái bản ngã của bạn, bạn đã đạp nó xuống dưới chân mà xin lỗi mẹ bạn. Cái Dũng ở đây là từ cái Dũng của nội tâm nó mạnh mẽ hơn cái dũng của thế gian gấp trăm ngàn lần, không có một chiến thắng nào bằng chiến thắng cái bản ngã của chính mình, bạn có là một vị tướng xông pha trận mạc giết hàng ngàn tên giặc nhưng bạn có thể là tên nô lệ của bản ngã chính mình. 14 điều Phật dạy có câu: "Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại".

    Sự nhẫn nhịn không có gì là nhục cả. Người đời họ cứ nghĩ sai lầm nhẫn nhịn là nhục vì họ đứng trên cái bản ngã quá cao mà nhìn nhận như thế. Điều này hết sức đau lòng gây ra bao nhiêu đau khổ tội ác. Con giết cha, chồng giết vợ, anh giết em, bạn bè chém giết lẫn nhau cũng vì một vài phút không nhẫn nhịn được, chỉ vì một câu chửi, cũng vì một hành động cho rằng xúc phạm bản ngã nhân phẩm của mình. Vợ chồng cãi vả, bạo hành gia đình, anh em đánh đập lẫn nhau, bạn bè hiềm khích hãm hại nhau... chỉ vì một câu nói mà mình tự cho mình rằng khó nghe không lọt lỗ tai. Rồi gây ra bao cảnh đau thương, chia ly cách trở, đau xót đến tột cùng con mất cha mất mẹ, bơ vơ giữa dòng đời khi còn nhỏ xíu, bố mẹ già lưng còm cõi tiễn đưa khúc ruột của mình về với đất mẹ hoặc đến chốn lao tù... Biết bao giọt nước mắt đong đầy thành biển cả, bao nhiêu tiếng kêu gào thét thấu đến tận trời xanh, nhưng chẳng có ai giúp được mình cả, chư Phật chư Bồ Tát cũng chỉ biết góp thêm nước mắt cho chúng sanh, đứng nhìn chúng xanh gào thét trong vô vọng mà thôi. Vì sao lại vậy? Vì chư Phật chư Bồ Tát là vạn năng chứ không toàn năng các Ngài không thể nào xen vào Nhân Quả của chúng sanh được. Các ngài chỉ cho chúng sanh con đường đi để thoát khổ đau, thoát khỏi nghiệp lực nhưng chúng sanh có chịu đi theo con đường các Ngài chỉ hay không là quyền của chúng sanh. Chỉ có chúng sanh mới có thể tự cứu mình, chúng sanh thường không nghĩ đến cái quả mình gặt miễn sao làm cái gì mình thích nhất, mình hoan lạc nhất, mình có lợi nhất bất cần suy nghĩ việc đó độc ác có tàn nhẫn hay không có gây đau khổ cho mình hay cho người khác hay không. Đến khi cái quả trổ ra gấp 3-4 lần cái nhân mình tạo lúc trước mà vẫn có một chúng sanh cũng than trời trách đất sao mình sống tốt như vậy mà gặp những chuyện gì đâu, rồi trách sao ông trời không có mắt. Thật là quá vô minh. Không có cái gì mà tự nhiên mà đến đều là nhân quả hết cả, gieo nhân ác thì gặp quả ác, gieo nhân thiện thì gặp quả thiện. Nhân quả tuần hoàn một cộng lông cũng không thoát khỏi.

    Chỉ có tu tập, thành tâm sám hối tội lỗi nhiều đời nhiều kiếp mình gây ra, dừng việc làm ác lại tăng làm điều thiện lên, tu tâm sửa tánh lại thì mới cắt đứt được vòng nghiệp lực, thì mới ngăn chặn cái quả không đến hoặc có đến cũng nhẹ nhàng hơn vì tâm mình đã có định lực để đối phó nó nên sẽ nhẹ nhàng hơn.

    Một lần nữa xin cảm phục trước hành động của bạn, bạn đã làm được điều mà ít người làm được vì nói thì dễ nhưng hành thì rất khó. Mong bạn tiếp tục tinh tấn hơn nữa để xoay chuyển mẹ mình hoàn toàn.

    Nam mô A Di Đà Phật
    Last edited by phapchieumt; 29-10-2014 at 10:38 AM.

  11. #11

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi phapchieumt Xem Bài Gởi
    A di đà Phật! Nghe bạn kể mà mình rất vui và chúc mừng cho bạn. Bạn là một người trí tuệ và dũng cảm. Mình vui vì cái quả mẹ bạn vui vẻ lại với bạn là ít mà vui vì cái nhân là hành động của bạn "Thành tâm sám hối trước vị Phật/Bồ Tát trước mặt mình". Hành động của bạn thể hiện đấy đủ Bi, Trí, Dũng của nhà Phật không phải ai cũng có đủ lòng từ bi, dũng cảm và trí tuệ để làm được như bạn. Mình xin tán thán hành động của bạn và sẽ kể về hành động tốt đẹp này cho nhiều người hữu duyên của mình học tập. Vì sao hành động đó là Bi, vì nó xuất phát từ tình cảm thương yêu mẹ bạn chân thành, tình cảm vô bờ bến, chỉ có tấm lòng đại hiếu của bạn mới xem mẹ bạn là Phật/ Bồ Tát chứ người đời họ sẽ nghĩ bạn là thần kinh. Vì sao hành động đó là Trí vì bạn hiểu được rằng hành động đó không phải là nhục, và chỉ có làm như thế thì tâm bạn mới an lạc và mẹ bạn cũng an lạc; còn người đời họ sẽ nghĩ nếu không kể tội mẹ mình ra cho bả biết thì sao bả sửa đổi, nhưng họ đâu biết là mẹ bạn là người cố chấp bảo thủ, lúc nào mẹ bạn cũng nghĩ mình đúng không nghe lời ai cả, đối với những hạng người như thế càng nói càng sân si như đổ dầu vào lửa và cách tốt nhất là nhẫn nhịn và im lặng mà hóa độ người ta, thời đức Phật tại thế cũng vậy đối với những hạng người này Phật cũng dùng sự im lặng và nhẫn nhịn để cứu độ họ. Vì sao là Dũng, vì bạn đã chiến thắng được cái tôi của bạn, đó chính là cái bản ngã của bạn, bạn đã đạp nó xuống dưới chân mà xin lỗi mẹ bạn. Cái Dũng ở đây là từ cái Dũng của nội tâm nó mạnh mẽ hơn cái dũng của thế gian gấp trăm ngàn lần, không có một chiến thắng nào bằng chiến thắng cái bản ngã của chính mình, bạn có là một vị tướng xông pha trận mạc giết hàng ngàn tên giặc nhưng bạn có thể là tên nô lệ của bản ngã chính mình. 14 điều Phật dạy có câu: "Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại".

    Sự nhẫn nhịn không có gì là nhục cả. Người đời họ cứ nghĩ sai lầm nhẫn nhịn là nhục vì họ đứng trên cái bản ngã quá cao mà nhìn nhận như thế. Điều này hết sức đau lòng gây ra bao nhiêu đau khổ tội ác. Con giết cha, chồng giết vợ, anh giết em, bạn bè chém giết lẫn nhau cũng vì một vài phút không nhẫn nhịn được, chỉ vì một câu chửi, cũng vì một hành động cho rằng xúc phạm bản ngã nhân phẩm của mình. Vợ chồng cãi vả, bạo hành gia đình, anh em đánh đập lẫn nhau, bạn bè hiềm khích hãm hại nhau... chỉ vì một câu nói mà mình tự cho mình rằng khó nghe không lọt lỗ tai. Rồi gây ra bao cảnh đau thương, chia ly cách trở, đau xót đến tột cùng con mất cha mất mẹ, bơ vơ giữa dòng đời khi còn nhỏ xíu, bố mẹ già lưng còm cõi tiễn đưa khúc ruột của mình về với đất mẹ hoặc đến chốn lao tù... Biết bao giọt nước mắt đong đầy thành biển cả, bao nhiêu tiếng kêu gào thét thấu đến tận trời xanh, nhưng chẳng có ai giúp được mình cả, chư Phật chư Bồ Tát cũng chỉ biết góp thêm nước mắt cho chúng sanh, đứng nhìn chúng xanh gào thét trong vô vọng mà thôi. Vì sao lại vậy? Vì chư Phật chư Bồ Tát là vạn năng chứ không toàn năng các Ngài không thể nào xen vào Nhân Quả của chúng sanh được. Các ngài chỉ cho chúng sanh con đường đi để thoát khổ đau, thoát khỏi nghiệp lực nhưng chúng sanh có chịu đi theo con đường các Ngài chỉ hay không là quyền của chúng sanh. Chỉ có chúng sanh mới có thể tự cứu mình, chúng sanh thường không nghĩ đến cái quả mình gặt miễn sao làm cái gì mình thích nhất, mình hoan lạc nhất, mình có lợi nhất bất cần suy nghĩ việc đó độc ác có tàn nhẫn hay không có gây đau khổ cho mình hay cho người khác hay không. Đến khi cái quả trổ ra gấp 3-4 lần cái nhân mình tạo lúc trước mà vẫn có một chúng sanh cũng than trời trách đất sao mình sống tốt như vậy mà gặp những chuyện gì đâu, rồi trách sao ông trời không có mắt. Thật là quá vô minh. Không có cái gì mà tự nhiên mà đến đều là nhân quả hết cả, gieo nhân ác thì gặp quả ác, gieo nhân thiện thì gặp quả thiện. Nhân quả tuần hoàn một cộng lông cũng không thoát khỏi.

    Chỉ có tu tập, thành tâm sám hối tội lỗi nhiều đời nhiều kiếp mình gây ra, dừng việc làm ác lại tăng làm điều thiện lên, tu tâm sửa tánh lại thì mới cắt đứt được vòng nghiệp lực, thì mới ngăn chặn cái quả không đến hoặc có đến cũng nhẹ nhàng hơn vì tâm mình đã có định lực để đối phó nó nên sẽ nhẹ nhàng hơn.

    Một lần nữa xin cảm phục trước hành động của bạn, bạn đã làm được điều mà ít người làm được vì nói thì dễ nhưng hành thì rất khó. Mong bạn tiếp tục tinh tấn hơn nữa để xoay chuyển mẹ mình hoàn toàn.

    Nam mô A Di Đà Phật[/FONT][/SIZE][/COLOR]
    :) rất vui nếu giúp được cho nhiều người nhìn lại thân tâm, nhưng đừng có tán thán nhé vì chẳng có gì để mà tán thán cả :D
    :) Hành động của mình hôm trước là do nghiệp quả, và do tâm thức kiểm soát chưa tốt nhưng do có Phật trong lòng và vì tình thương yêu nên mới sám hối chân thật

  12. #12

    Mặc định

    Với câu "Phật tại tâm"; "Phật có trong ta", theo mình nghĩ, Phật ở đây là Phật tính chứ chẳng có ông Thần, ông Phật nào ở trong ta cả. Mỗi người, dù ít, dù nhiều cũng đều mang trong mình những mầm thiện (thường hay gọi là lương tâm). Nếu ta tích cực vui bồi mầm thiện thì nó nảy nở, phát triển. Tức là sẽ làm cho Phật tính phát triển. Đến một ngày nào đó, khi ta đã đoạn diệt được ác niệm, giác ngộ được hoàn toàn thì ta sẽ trở thành Phật vậy.

  13. #13

    Mặc định

    Cảm ơn bạn. Bạn trả lời rất đúng. A Di đà Phật

  14. #14

    Mặc định

    Ai cũng muốn có được tâm phật. Để làm gì vậy?

  15. #15

    Mặc định

    Tâm Phật là tâm bồ đề, có tâm bồ đề là xa rời 3 đường ác, không phải muốn có mà khi tu hành thật sự, thì tâm Phật được tìm về. Mà không phải muốn có nhé, bản thân mỗi chúng ta đã có rồi, chỉ là do tạp niệm, ma niệm che mất mà thôi, nay tìm cách tìm về với chính bản thân.

  16. #16

    Mặc định

    Vây bi giờ bạn muốn có tâm Phật không ? congiolamientay

  17. #17

    Mặc định

    Bạn hãy tưởng tượng... đến một ngày kia. Bỗng dưng bạn ngủ 1 giấc tỉnh dậy. Bỗng dưng ta không còn biết giận hờn ai là gì nữa. Ta không còn tham bất cứ thứ gì... cũng không còn SI mê một vấn đề gì trên đời này.... Nói chung là ta có tất cả các đức tính (phật tính)... thì cuộc sống ta sẽ như thế nào?

    Ta không còn lòng tham nên ta không còn muốn kiến tiền nữa... dần dần thì tiền của đem bố thí hết... rồi cuộc sống ta sẽ thế nào?

    Ta không còn si mê.... Nên ta không còn muốn sáng tạo ra điều gì nữa.

    Ta không giận được ai cho dù người đó có giết ta đi nữa ta cũng không thể giận họ....

    Cuộc sống ta sẽ thế nào?

    Một người thành Phật, rồi 2 người, rồi cả xã hội loài người thành phật.... Vậy xã hội sẽ như thế nào?
    Last edited by congiolamientay; 29-10-2014 at 03:41 PM.

  18. #18

    Mặc định

    [QUOTE=congiolamientay;1478079]Bạn hãy tưởng tượng... đến một ngày kia. Bỗng dưng bạn ngủ 1 giấc tỉnh dậy. Bỗng dưng ta không còn biết giận hờn ai là gì nữa. Ta không còn tham bất cứ thứ gì... cũng không còn SI mê một vấn đề gì trên đời này.... Nói chung là ta có tất cả các đức tính (phật tính)... thì cuộc sống a sẽ như thế nào?

    Hoang tưởng, không có chuyện đó đâu mà tưởng tượng, Phật giáo mấy ngàn năm còn chưa xoay chuyển đc 1 nhóm người, nói gì cả thế giới, còn 1 người thì có thể, đó là người Điên, mất thần kinh cảm xúc , chứ không phải người ngộ, người có tuệ giác

  19. #19

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi congiolamientay Xem Bài Gởi
    Bạn hãy tưởng tượng... đến một ngày kia. Bỗng dưng bạn ngủ 1 giấc tỉnh dậy. Bỗng dưng ta không còn biết giận hờn ai là gì nữa. Ta không còn tham bất cứ thứ gì... cũng không còn SI mê một vấn đề gì trên đời này.... Nói chung là ta có tất cả các đức tính (phật tính)... thì cuộc sống a sẽ như thế nào?

    Ta không còn lòng tham nên ta không còn muốn kiến tiền nữa... dần dần thì tiền của đem bố thí hết... rồi cuộc sống ta sẽ thế nào?

    Ta không còn si mê.... Nên ta không còn muốn sáng tạo ra điều gì nữa.

    Ta không giận được ai cho dù người đó có giết ta đi nữa ta cũng không thể giận họ....

    Cuộc sống ta sẽ thế nào?

    Một người thành Phật, rồi 2 người, rồi cả xã hội loài người thành phật.... Vậy xã hội sẽ như thế nào?
    Bạn à, tham sân si bị đọa vào ác ở đây không liên qua tới việc bạn tham làm giầu chân chính có ích cho gia đình và xã hội, bạn si mê nghiên cứu nghiên cứu có ích cho xã hội và gia đình
    Tham đọa ác là bạn tham lam biến của người khác thành của mình, ăn cắp, làm giầu bất chính như buôn lậu, trên nước mắt của người khác.
    Si mê đọa ác là đến nỗi bạn chìm đắm, mê đắm không biết đâu là thật là giả, dẫn tới làm ác.

    Bạn à, xã hội mọi người làm giầu, say mê nghiên cứu chân chính, tất cả vì gia đình, cộng đồng đó cũng đều là tâm từ bi rồi còn gì, tâm bồ đề còn gì ? Lớn hay nhỏ tùy thuộc vào mức độ tâm bồ đề của mình.

    Về sân thì sân cũng phải có chừng mực mà bạn, nếu quả thì là dễ quá báo mà hành động do sân gây ra thì không lường được.

    Đức Phật nói đây là thế giới ta bà, Ngài cũng đâu bắt ép tất cả xã hội là Phật, Ngài vì thương xót chúng sinh bị đọa lạc trong lục đạo luân hồi, trong đó có 3 đường ác, nên Ngài mới tu và đưa ra những phương pháp mà ngài đã chứng để giúp những ai muốn như Ngài mà bạn, tất cả là do ta lựa chọn, ai cũng không bắt ép ta phải theo ngài, ngài là ngài, ta la ta, nhưng pháp môn giải thoát khỏi 3 đường ác có 1 "Hành thiện, tích đức"

    Chỉ cần làm điều gì cũng đều chân chính, không dối mình, không dối lương tâm, không hại ai, không làm khổ ai thì đó là thiện rồi, đó là Phật tính rồi, còn những người xấu ác, họ được tạo ra bởi nghiệp nhân quả, nhờ đó mà cấu thành xã hội, cái này mình không dính mắc coi như vốn có của nó.

    Hơn nữa trong kinh Phật, cũng có thần chú, hay Đức Phật cũng dạy về cách làm giầu, dạy về tình yêu, dạy về kiểm soát giận dữ thì phải, chứng tỏ ngài hiểu nên ngài không xa rời thế gian, giúp người tu học có đủ tài bảo để không dính mắc

  20. #20

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi congiolamientay Xem Bài Gởi
    Bạn hãy tưởng tượng... đến một ngày kia. Bỗng dưng bạn ngủ 1 giấc tỉnh dậy. Bỗng dưng ta không còn biết giận hờn ai là gì nữa. Ta không còn tham bất cứ thứ gì... cũng không còn SI mê một vấn đề gì trên đời này.... Nói chung là ta có tất cả các đức tính (phật tính)... thì cuộc sống ta sẽ như thế nào?

    Ta không còn lòng tham nên ta không còn muốn kiến tiền nữa... dần dần thì tiền của đem bố thí hết... rồi cuộc sống ta sẽ thế nào?

    Ta không còn si mê.... Nên ta không còn muốn sáng tạo ra điều gì nữa.

    Ta không giận được ai cho dù người đó có giết ta đi nữa ta cũng không thể giận họ....

    Cuộc sống ta sẽ thế nào?

    Một người thành Phật, rồi 2 người, rồi cả xã hội loài người thành phật.... Vậy xã hội sẽ như thế nào?
    Chào bạn. Cảm ơn suy nghĩ của bạn về đạo Phật. Mình xin chia sẻ thêm. Đạo Phật là đạo trí tuệ và rất thực tế, rất gần gũi với chúng ta hàng ngày. Câu hỏi của bạn nó không bao giờ có thật chỉ là câu hỏi giả tưởng mà thôi chứ thực tế thì không bao giờ xảy ra. Vì thực tế sau 2558 năm khi đức Phật nhập niết bàn đến nay trái đất chúng ta có gần ngàn tỷ người sanh diệt nhưng vẫn chưa có một ai được người đời đánh giá là một bậc giác ngộ hoàn toàn, nghĩa là chưa có 1 vị phật thứ 2 xuất hiện ở cõi ta bà sau vị phật thứ nhất là đức Thích Ca Mâu Ni. 1 nguoi trong hàng ngan tỷ người trong 2558 năm chưa xuất hiện thành phật thì làm sao mà cả xã hội loài người đều thành Phật hết. Nêu xã hội loài người thành Phật hết thì không còn có cõi ta bà không còn chúng sanh 6 nẻo luân hồi và khắp tam thiên đại thiên thế giới đều đồng với cõi tây phương cực lạc. Đó là tâm nguyện chư Phật chư bồ tát đều mong muốn như vậy. Vì cõi ta bà ai cũng thành Phật thì lấy chúng sanh ở đâu ra ở cõi địa ngục, ngã quỷ, súc sanh, atula, cõi trời... do đó khắp tam thiên đại thiên thế giới đều là cõi Phật hoàn toàn thanh tịnh, đó là mong muốn ước mơ của chư Phật, chư bồ tát hướng đến. Nhưng thực tế không phải vậy làm gì có chuyện bỗng dưng ngủ dậy không còn biết giận hờn si mê, ko còn tham lam. Cái tham lam gian hon si me của con người nó là tập nghiệp an sâu nhiều đời nhiều kiếp cần phải có thời gian dài tu tập tu sửa tâm tánh từng ngày một làm cho nó mòn đi từng chút một, để mà nó giảm đi thì rất là khó khăn, rất là khó nhọc để đấu tranh với tam độc đó. Con người sống trong cõi ta bà này ai cũng có nghiệp lực chồng chất như núi nó tích lũy từ ngàn kiếp này đến ngàn kiếp khác, do đó ai cũng hiểu diệt được tam độc tham sân si sẽ thành phật nhưng có mấy ai làm được đâu. Vì thế, mới có đạo ra đời, vì thấy chúng sanh họ tàn nhẫn quá, độc ác quá, tham lam quá họ sẵn sàng đè bẹp hết tất cả chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình. Vì thê, có đạo ra đời để dạy cho họ hiểu những việc họ làm cái nào là đúng cái nào là sai. Nhưng hỡi ơi chúng sanh điên đảo đảo điên mặc dù là người tu theo đạo mở miệng ra toàn là giáo lý kinh điển của đạo nhưng hành động thì hoàn toàn trái ngược. Họ lấy đạo để làm phương tiện mà thỏa mãn dục vọng của mình.

    Thử hỏi bạn chúng sanh nghiệp lực kiên cường như thế thì sao mà thành Phật, chỉ có những người tu chân chính khi họ thấy ghê sợ tội ác, họ thấy kinh hãi với tội lỗi mình gây ra từ nhiều đời nhiều kiếp thì tự họ giác ngộ phát tâm cắt đứt tam độc tham sân si, khi họ cắt đứt tam độc là họ cắt đứt dòng nghiệp lực, cắt đứt sợi dây luân hồi như thế họ sẽ trở về cõi Phật trong tương lai. Vì thế, cái mong ước thành Phật là cái mong ước rất thực tế và chánh đáng mà chỉ có những người Phật tử chân chánh mới mong muốn như thế. Còn người nào mong muốn thành Phật để thỏa mãn cái bản ngã, cái tự cao tự đại, để mọi người hầu hạ cung kính, muốn thị hiển thần thông để người khác nể phục, để mà cúng dường đài thọ cho tiền bạc vật chất...đó là những người đi sai đường phá hoại và phỉ báng đạo Phật những người này đang còn vọng tưởng điên đảo thị phi, cần phải lên án cái tư tưởng muốn thành Phật như thế.
    Nam mô A Di Đà Phật!

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 17-09-2013, 09:15 PM
  2. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 18-04-2011, 11:31 PM
  3. Để nhiều bùa trong người (trong nhà) có tốt không???
    By trungtuyentdl in forum Hỏi Đáp, Tư Vấn
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 11-09-2010, 03:39 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •