Lá Thư Đạo : Cư sĩ Trần thị Hoa Trắng
Lá thư đạo Giữ lại kinh A Di Đà như cứu lửa cháy trên đầu
Cư sĩ Trần thị Hoa Trắng
Kính gởi quý Phật tử, chư tăng, chư ni, chư tôn đức và ban biên tập Thư Viện Hoa Sen,
Một hành giả hiểu được kinh luận thì có thể biết rằng thiền có trong tất cả những oai nghi khác như thiền hành, thiền tọa, cả hai hành và tọa, hoặc chẳng hành cũng chẳng tọa. Người học sâu hơn thì còn biết đến cả “Tùy Tự Ý tam muội” của Tổ Tuệ Tư v.v... Tuy nhiên, đối với những người già cả không biết chữ để tụng đọc kinh, xem xét luận ; những người đau bệnh không thể hành thiền, tọa thiền...; những người bận rộn việc sinh nhai, vất vả quanh năm không dám đặt lưng xuống ván quá lâu để nghỉ ngơi, thì những người ấy chỉ mong cầu pháp môn nào dễ thực hành nhất, tức pháp môn niệm Phật. Nếu như bỏ ra ngoài pháp môn niệm Phật thì hóa ra những người ấy không có phần trong gia tài chung của chư Phật đã khai mở ra hay sao ?. Nếu quý Phật tử đi về vùng quê nghèo khó, ngay cả những vùng đất không quá xa thủ đô, quý vị cũng có thể gặp trên đường những cụ già như đã nói trên. Những cụ già nầy có thể là cha tôi, có thể là mẹ chị, có thể là người láng giềng cặm cụi suốt đời vun xới luống rau tươi. Nếu như họ vô phần thì có lý nào pháp Phật chỉ dành cho lớp người nhờ phước báu mà có được kiến thức, biết đọc, biết nghe Cd, biết phân tích lời thuyết giảng, nhất là có tiền mua được video, cassette, Mp3...
Nói như vậy không có nghĩa rằng pháp thiền không phải là pháp môn thù thắng. Chính đức bổn sư Thích Ca xưa kia từng tọa thiền dưới cội cây, chứng đạo dưới ánh sao mai..
Nếu như vậy thì vì lý do gì hòa thượng Thích Thanh Từ, viện trưởng thiền viện Trúc Lâm tại Đa Lạt Lâm Đồng lại đành lòng tuyên bố những lời như sau :
“Còn niệm là còn sanh, hết niệm là vô sanh. Còn rước là còn sanh, không ai rước là vô sanh. Vô sanh là gì ? Là Niết Bàn. Mục đích chúng ta tu là đạt đến vô sanh, là Niết Bàn, nên tu đến vô niệm là được vô sanh. Ngay đời này nhập Niết Bàn còn hơn là về Cực Lạc phải mất thời giờ tu đến thời gian sau mới được vô sanh, được Niết Bàn. Như vậy là chúng ta tu tắt... Còn đón rước là còn lệ thuộc, còn bị sanh.”
(Khóa Hư Lục, lời giảng của hòa thượng trong chương Luận Về Niệm Phật).
Tôi vẫn chưa nghĩ ra ý hòa thượng Thích Thanh Từ dùng trong câu “còn rước là còn sinh, không rước là vô sinh” là gì ?. Hòa thượng định nghĩa thế nào là “sinh” và “vô sinh” ?.
Một chỗ khác, trong băng “Xả”, hòa thượng Thích Thanh Từ nói :
“Bây giờ thầy thí dụ, thầy dạy quý vị tu, nguyện chết sanh về cõi Cực Lạc, nhưng mình tu như vậy tới gần giờ chết cũng còn hồi hộp : Chưa biết cõi Cực Lạc ở chỗ nào ? (có tiếng cười). Mình quyết định tới đó mà không biết nó ở chỗ nào đây nè ! Có hồi hộp không. Rồi lo cái nữa đó, nếu mà Phật không rước mình thì sao (nhiều tiếng cười phụ họa).
Một đoạn khác, hòa thượng nói : “Bởi vậy cho nên thầy mới nói, có nhiều cái mà thầy không bằng lòng. Cũng như nói được sanh về Cực Lạc rồi thì sáng sáng mình đi lượm hoa, đi cúng dường mười phương chư Phật, về ăn cơm trưa, khỏe ghê. (tiếng cười). Sao không chịu ghé ta bà giùm một chút, nói cho con cháu nó hay (nhiều tiếng cười ngất). Đi không được đã đành, mà đi được dễ dàng như vậy, tại sao lại nỡ không báo cho bà con nó biết, nó tu với mình?”.
Một nữ Phật tử nói :
“...con không chịu vậy đâu, tại vì con phải trở xuống dương gian nầy để giúp đỡ người nầy, người kia, chớ về trển mà cứ mỗi lần thiền duyệt thực, pháp hỷ thực thì...”
Hòa thượng Thích Thanh Từ nối lời :
“...thì ích kỷ quá!
Một đoạn tiếp theo, hòa thượng nói :
“Bởi vậy tu Phật cũng có nhiều cái, mình biết có những pháp chỉ để an ủi người lớn tuổi, người ta không làm được cái nầy thì lấy cái kia cho người ta làm. Rồi mình lấy làm cái chung, thành nhiều cái nó mất ý nghĩa. Phật đâu có nguyện sanh về cõi Cực Lạc !”.
Chỗ nầy hòa thượng muốn nói về “Tứ tất đàn” tức thế tục tất đàn, vị nhân tất đàn, đối trị tất đàn, và đệ nhất nghĩa tất đàn. Ý nghĩa của các tất đàn nầy cũng không ra ngoài hai pháp lý và hành. Nếu hòa thượng hiểu đúng câu nói của chính hòa thượng là “người ta không làm được cái nầy thì lấy cái kia cho người ta làm” thì hòa thượng đã không bài bác pháp môn Tịnh độ. Đó là nói ở cấp bậc phương tiện, còn như nói đến đệ nhất nghĩa đế thì trong một danh hiệu Phật chứa muôn vạn pháp môn thù thắng. Thứ hai, đây không phải là những pháp “chỉ để an ủi người lớn tuổi.”
Còn rất nhiều chỗ mà lối giảng nầy bàng bạc, thí dụ, một vị tăng đọc câu hỏi của một Phật tử viết thư yêu cầu hòa thượng Thích Thanh Từ trả lời giúp câu hỏi của con anh ta là một đứa bé 5 tuổi, rằng bây giờ Phật tử niệm Phật, vậy thì trước kia Phật niệm ai mà thành đạo. Khi vị tăng đọc xong câu hỏi thì cả thiền đường cười ngất, ngay đó hết băng ; để mặc ai muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi không muốn liệt kê thêm vì mất nhiều thì giờ.
Tôi không hề mong mỏi điều gì cho cá nhân tôi ngoài việc kêu gọi các người con Phật hãy nắm cho chặt, hãy giữ cho vững trong tay quyển kinh A Di Đà. Khi lòng người lung lay thì kinh mất chứ không một ai có thể tiêu diệt được bản kinh do Phật tự thuyết ra, kể cả ma vương. Tất cả chúng ta là con Phật, dù khôn dù dại, dù sang dù hèn, dù thiện dù ác, dù thánh dù phàm, dù tăng sĩ hay cư sĩ,... tất cả đều là con Phật. Ở đây, tôi chỉ nói lên sự thực chứ không khơi dậy lòng tức giận, ghét hờn.
Tôi mong rằng hòa thượng Thích Thanh Từ sẽ vì tình thương rộng lớn của người tu sĩ chưa phai mờ như buổi sơ phát Bồ đề tâm, mà sẽ đứng ra chính thức sám hối chư Phật, xin lỗi Phật tử trong và ngoài nước về những việc trên. Nếu chúng ta đặt lòng từ bi
không đúng chỗ, thương hòa thượng giờ đây già yếu, không nở nào làm cho hòa thượng
phiền lòng, thì thử hỏi rằng đó có phải là một tình thương chân thực chúng ta dành cho hòa thượng hay chỉ là sự mềm yếu của cảm giác ?. Có thể rằng một thời gian thư thả sau khi thuyết giảng như trên, hòa thượng có thể đã chứng được những lời hòa thượng nói trong bài “Đến nhà”. Tuy nhiên, những người Phật tử trước kia và ngày nay còn tin theo hòa thượng, chắc gì đã thấy được “trúc biếc, hoa vàng” như hòa thượng, vì mải mê làm việc cực khổ để nuôi gia đình. Ước gì hòa thượng nghĩ đến họ mà rủ lòng thương, thú thực với họ lỗi lầm của chính bậc thầy của họ. Hẳn nhiên, chúng tôi không cần lời xin lỗi của hòa thượng, nhưng để một lần nữa, gióng lên tiếng chuông kêu gọi người Phật tử đừng quên lời Phật Thích Ca đã dạy rằng khi Ngài thuyết kinh A Di Đà, mười phương chư Phật đều phát diệu âm tán thán công đức bất khả tư nghì của Đức Thích Ca.
Tôi xin yêu cầu Thư Viện Hoa Sen, là một cơ quan truyền bá Phật pháp, xóa tên hòa thượng Thích Thanh Từ và các tác phẩm của hòa thượng trong trang Thư Viện Hoa Sen cho đến khi hòa thượng Thích Thanh Từ trả lời một cách đúng đắn vấn đề nêu trên; và chính thức yêu cầu giáo hội Phật giáo Việt Nam lên tiếng về việc nầy.
Kính bút,
Trần thị Hoa Trắng
Ngày 30 tháng 10 năm 2010
http://www.todinhtudamhaingoai.org/v...9=1275&59615=4
Thầy dạy môn thiền của thầy, thì thầy phải nhấn mạnh không pháp nào bằng pháp thầy dạy bằng nhiều cách ẩn dụ dí dỏm, mà cô hoa trắng này cứ lôi thôi quá, ai mà dám chấp nhận lá thư của cô
Sống ở xã hội việc gì cũng lấy biểu quyết, số đông là thắng, kinh nghiệm mấy ngàn năm lịch sử thịt đè ngừoi vẫn đúng , tuy người ta có nghe qua câu chân lý không thuộc số đông, nhưng đã thoát tục đâu vẫn phải sống cõi đời, đi ngược với số đông là chết đó
Dũng cảm không phải lối, thật tội nghiệp
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks