kết quả từ 1 tới 8 trên 8

Ðề tài: LÀM SAO ĐỂ LỌAI 3 CON RẰNG ĐỘC THAM SÂN SI..?

  1. #1

    Mặc định LÀM SAO ĐỂ LỌAI 3 CON RẰNG ĐỘC THAM SÂN SI..?

    HUYNH NAO BIET CHI GIUP DUM MINH CAM ON
    MOI NGUOI DA GHE QUA GIUP DO
    NAM MO A DI DA PHAT

  2. #2

    Mặc định

    16. Nay ta được ổn an, vô bệnh,
    Không não phiền, hạnh phúc lắm thay
    Mạng căn suy giảm từng giây
    Hình hài như bọt tan ngay mấy hồi.

    17-18. Nếu ta vẫn cứ buông trôi
    Đọa sa ác đạo khó thời ăn năn.
    Đủ duyên làm thiện không hăng
    Đến khi khổ bức còn toan nỗi gì.

    19. Khi ấy đã không sao hành thiện
    Lại tích nhiều bất thiện càng tăng
    Trải qua vô tận thời gian
    Đến tên của sự tốt lành chẳng nghe.


    20. Thân người khó được lắm thay
    Phật từng ví dụ duyên may rùa mù
    Lênh đênh trên biển Thần phù
    Ván kia hồ dễ cùng rùa gặp nhau.

    21-22. Phạm tội nặng sát na cũng đọa
    Huống gì qua vô thỉ luân hồi
    Ở trong ác thú không thôi
    Khó bề giải thoát, còn khơi tội nhiều.


    23-24. Ở trong nhàn cảnh không tu
    Tự coi thường thế còn ngu nào bằng.

    Biết mà vẫn cứ trôi lăn
    Thì khi sắp chết trăm phần khổ ưu.

    25-26. Lửa địa ngục thiêu thân khó nhẫn
    Lửa ăn năn càng ngấm tâm can
    Được thân người thực khó khăn
    Lại thêm có trí biện phân dữ lành.

    27. Mà nay vẫn đọa hỏa khanh
    Khác nào như thể tâm mình hôn mê
    Chẳng hay mắc phải bùa chi
    Mà sinh lú lẫn, lương tri không còn.

    28-29. Kẻ thù ta tham sân vô dạng
    Không chân tay cũng chẳng thông minh
    Hại ta điêu đứng mặc tình
    Khuất thân chịu nhục, hổ mình lắm thay.

    30. Dù chư thiên chúng, tu la
    Cùng nhau hợp sức bắt ta đọa đày
    Vào trong hỏa ngục a tỳ
    Cũng không thể được, nói gì tha nhân.

    31. Nhưng phiền não công năng ghê thực
    Ném ta vào lửa ngục như chơi
    Dù cho cả núi Tu di
    Cũng ra tro bụi chẳng chi sót chừa.

    32. Thế gian tất cả kẻ thù
    Không như phiền não kẻ thù trong tâm
    Dằng dai vô thủy vô chung
    Hại ta đến mức khốn cùng mới thôi.

    33-34. Thuận kẻ địch ở đời còn lợi
    Theo não phiền chỉ hại mà thôi
    Làm sao sống được an vui
    Giặc thù phiền não không lui, cứ lì.

    35. Khi còn phiền não sân si
    Những tên ngục tốt bảo trì tử sinh
    Đồ đao hành hạ tâm linh
    Làm sao có được an bình trong tâm?


    36. Kẻ cừu địch tham sân chưa dứt
    Thì sao đành bỏ mất công phu
    Thế nhân hăm hở diệt thù
    Còn quên ăn ngủ khi thù chưa tan.

    37. Dù thân trúng phải tên đao
    Chưa phân thắng bại ai nào thối lui?
    Mặc dù những địch thù kia
    Trước sau cũng chết theo lề tự nhiên.

    38-39. Nay ta muốn dẹp yên phiền não
    Dù trăm nguy ngàn khó không sờn
    Thương binh còn thấy vẻ vang
    Nên vì đạo cả xem thường khổ đau.

    40. Kẻ chài, đồ tể, nông phu
    Vì cơm áo chịu gian nguy cực hình
    Ta vì an lạc quần sinh
    Sao không nhẫn nại trăm nghìn chướng duyên?

    41-42. Đã nguyền độ vô biên phiền não
    Mà bản tâm rốt ráo chưa yên
    Sao không khéo lượng sức mình?
    Từ nay ta quyết đinh ninh diệt thù.

    43. Nâng niu kiếm báu trừ ma
    Sân si thề diệt như là cừu nhân
    Ngộ, mê năng lực tương đương
    Mới mong đoạn dứt thâm căn não phiền.


    44-45. Thà chịu khổ bị thiêu bị chặt
    Thề quyết không khuất giặc si mê
    Giặc thường kéo đến rút đi
    Giặc phiền não ấy một đi không về.

    46. Tuệ quang chiếu phá si mê
    Trục ra khỏi khối tâm kia một lần
    Còn đâu tông tích tham sân
    Chớ nên nhu nhược không cần gắng tu.


    47. Phiền não không ở ngoài, trong, giữa
    Không ở đâu, xuất xứ huyễn hư
    Hãy vì tuệ giác tiến tu
    Sao ta luống chịu ngục tù khổ đau?

    48. Tư duy lẽ ấy cho sâu
    Luật nghi Phật chế nên mau tuân hành
    Y vương lời dặn đinh ninh
    Không theo toa thuốc sao lành bệnh đây?




    Chương Năm

    GIỮ GÌN CHÍNH TRI

    1-2. Giới là gìn giữ tâm căn
    Voi say không hại bằng tâm si cuồng
    Tâm cuồng nếu cứ thả rông
    A tỳ địa ngục sẽ trông đợi mình.


    3. Dây chính niệm buộc tâm điên dại
    Ta đâu còn lo ngại điều chi

    Nếu làm được vậy thường khi
    Thì công đức ấy không gì quý hơn.

    4-5. Bao nhiêu thú dữ, cừu nhân
    Ngục hình, la sát, quỷ thần kể luôn
    Đều vô hiệu nếu buộc tâm
    Tâm thuần tất cả do tâm cũng thuần.

    6-7. Phật từng dạy vô vàn thống khổ
    Do tâm sinh tất cả không chừa
    Ngục hình ai đã tạo ra?
    Nữ nhân địa ngục ấy là ai sinh?

    8. Bao nhiêu hình cụ kể trên
    Đều do tâm ác tà nên hiện hànH
    Thế nên vật đáng sợ kinh
    Trong ba cõi, chính tâm mình đấy thôi.

    9. Nếu làm mọi chúng sinh hết khổ
    Mới gọi là thí độ cao siêu
    Sao nay chúng vẫn khó nghèo
    Khi xưa bố thí Phật theo cách nào?

    10. Cái tâm hoan hỷ tặng trao
    Thân, tài, thiện quả cho bao hữu tình
    Gọi là thí độ cao minh
    Cho nên bố thí cốt hành từ tâm.

    11. Lùa đâu các loại cá tôm
    Cùng muôn thú vật tránh cơn săn tầm?
    Hãy trừ diệt mọi ác tâm
    Tức thành Giới độ việc làm không sai.

    12. Trên thế gian dẫy đầy kẻ ác
    Điều phục sao cho hết chúng đây?
    Nhưng khi chấm dứt sân si
    Cũng như tận diệt thù kia một lần.


    13. Làm sao có đủ lượng da
    Trải trên đại địa để mà êm chân?
    Chỉ cần mảnh nhỏ dưới chân
    Cũng như lót thảm toàn phần đất đai.

    14. Kẻ thù ngoài không sao dẹp hết
    Điều phục tâm cần diệt chi đâu
    15. Tâm minh quả báo cao siêu
    Hơn hành động tốt tâm nhiều xấu xa.

    16-17. Tụng kinh, khổ hạnh sa đà
    Nhưng tâm tán loạn cũng là vô công.

    Phật đà cốt dạy tâm tông
    Không tường lẽ ấy, trầm luân ba đường.

    18-19. Khéo giữ đạo tâm thường như thế
    Thì đâu cần giữ các giới kia
    Giữa đời ác độc xấu xa
    Nên xem Tâm ấy như là vết thương.

    20. Ta lo chữa nhọt trên thân
    Sợ khi phát tác khó phần ở yên
    A tỳ ngục khổ vô biên
    Tâm này ung nhọt đáng nên kinh hoàng.

    21-22. Dù ở giữa ác nhân, nữ sắc
    Quyết giữ tâm chắc chắn không lui
    Thà ta mất hết thân, tài
    Quyết không tổn hại tâm này được đâu.


    23. Chắp tay thành khẩn khuyên nhau
    Giữ tâm cốt yếu gồm thâu hai điều:
    Một là chính niệm thường theo
    Hai là tỉnh giác lúc nào tâm lung.


    24. Kẻ thân bệnh thì không còn sức
    Làm việc gì lợi ích cho ai
    Tâm mà phiền não sử sai
    Thiện hành thật cũng không tài nào xong.

    25. Người không tỉnh giác trong tâm
    Thì không nhớ được pháp phần hay ho
    Những gì học bởi văn, tư
    Như bình rò rỉ nước vô chảy dài.

    26. Dù có tín, đa văn, tinh tấn
    Tỉnh giác không, cũng chẳng ích chi

    Nghĩa là khi mất chính tri
    Liền sa tội lỗi sân si đủ điều.

    27. Lỗi không tỉnh giác thường theo
    Sau đuôi thất niệm ngõ hầu hại ta
    Cướp bao công đức hà sa
    Khiến xui ta đọa nẻo tà ác kia.


    28. Bọn giặc bất chính tri, thất niệm
    Luôn rắp ranh cướp thiện pháp mình
    Pháp thân huệ mạng tiêu dên
    Lấp đường đến cõi nhân thiên tốt lành.

    29. Vậy nên hành giả tu tâm
    Không lơi chính niệm trong tâm ý mình
    Nhớ luôn tai họa voi điên
    Tức thì chính niệm ở yên tâm này.

    30. Nhờ sợ đọa, theo thầy học đạo
    Nhớ những lời chỉ giáo đinh ninh
    Kẻ nào có đủ đức tin
    Dễ làm chính niệm phát sinh nơi lòng.

    31-32. Bằng tri kiến rất suốt thông
    Phật và Bồ tát thấy trong tâm mình
    Đáng nên tàm quý sợ kinh
    Tư duy như vậy, ta liền chính tâm.

    33. Do cửa ý không lơi chính niệm
    Mà chính tri xuất hiện theo sau
    Những gì quên mất từ lâu
    Cũng liền trở lại làu làu trong tâm.


    34. Khi mầm ác mới manh nha
    Biết ngay tai họa để mà giữ tâm
    Ở trong chính niệm bình an

    Như cây bám vững trong lòng đất kia.

    35-36. Chớ bao giờ ngó lia dáo dác
    Luôn quyết tâm hạ mắt tầm trông.
    Khi cần dưỡng mục nhìn mông
    Thấy ai hãy cứ ôn tồn hỏi han.

    37. Khi đi quan sát bốn phương
    Đề phòng bất trắc trên đường ta đi
    Muốn xem sau có việc gì
    Dừng chân rồi sẽ xoay người ngó lui.

    38. Khi xem kỹ trước sau đường lối
    Mới tiến lên hoặc thối quay về
    Ở vào tất cả mọi khi
    Phải nên nhận thức hành vi đáng làm.

    39-40. Mỗi khi đi đứng ngồi nằm
    Hãy luôn rõ biết thân đang làm gì
    Cái tâm voi chúa cuồng si
    Buộc nơi trụ Pháp hết khi chạy quàng.

    41. Bậc hành giả tinh chuyên tập định
    Không lúc nào quên tỉnh giác tâm
    Luôn luôn để ý canh chừng
    Xem trong tâm ý hiện hành ra sao?


    42. Gặp cơn nguy, dịp ăn khao
    Không sao chuyên chú tâm vào chính tri
    Cũng nên trú xả an vi
    Như khi bố thí khó bề trú tâm.

    43. Khi làm một việc gì đã định
    Nên chú tâm đừng tính lăng xăng
    Phải làm việc ấy cho xong
    Tính qua việc khác cũng không hại gì.


    44. Thế thì mọi việc thi vi
    Sẽ nên thành tựu, chính tri cũng thành
    Cái tâm tán loạn không tăng
    Thói quên tỉnh giác không hằng lớn thêm.

    45-46. Giữa đám người xem phim, tán chuyện
    Hãy đoạn tâm tham luyến việc này
    Đừng vô cố hại cỏ cây
    Việc gì phạm giới bỏ ngay không làm.


    47-48. Thân di động, miệng nói năng
    Trước nên quán xét nên chăng sẽ làm.
    Khi tâm nổi giận hay tham
    Như cây đứng lặng dứt làm, nói phô.

    49-50. Khi tâm khởi lăng xăng tán loạn
    Phê bình người, ngã mạn, dối, khinh
    Lời thô, ly gián, khen mình
    Hãy như cây đứng, dứt làm nói phô.

    51-52. Khi tâm nghĩ đến lợi danh
    Ham người cung kính, muốn thành chủ ông
    Muốn điều ích kỷ hại nhân
    Hãy như cây đứng, ở an không làm.

    53. Tâm không nhẫn, biếng làm, sợ hãi,
    Muốn thốt lời vô nghĩa linh tinh
    Hoặc sanh thiên ái không bình
    Hãy như cây nọ đứng yên vững vàng.

    54. Xét từng tâm lý nhiễm ô
    Ưa làm những việc bá vơ chẳng cần
    Dùng phương pháp trị mỗi lần
    Kiên trì quyết giữ định an tâm này.

    55. Có tín đức sâu xa, cương quyết
    Tâm an bình, cung kính, siêng năng
    Biết tàm quý, sợ gieo nhân
    Luôn luôn mong muốn vui an cho người.


    56. Đừng sinh chán ghét trong tâm
    Thấy bao nhiêu kẻ thường hằng trái nhau
    Từ bi trải khắp một bầu
    Thương thay sinh chúng xiết bao mê lầm.

    57. Muốn cho lợi ích riêng mình
    Và cho sinh chúng, khéo đừng trái sai
    Luôn luôn buộc chặt tâm đây
    Quán đời như huyễn mây bay cuối trời.


    58. Hãy luôn thấy thân người khó được
    Được an nhàn vô bệnh khó thay
    Vậy nên cốt giữ tâm này
    Ở yên bất động sánh tày non cao.

    59-60. Này tâm, ngươi vẫn không sao
    Lúc chim kên đến tranh nhau thân này
    Đừng xem nó chính tôi đây
    Ngươi không phải nó, ôm thây ích gì.

    61. Này tâm ý rất ngu si
    Sao không giữ tịnh thân như cây rừng
    Giữ chi cái bộ máy thân
    Chứa bao ô uế bại vong thế mà?

    62-64. Trước dùng ý tách da khỏi thịt
    Dùng tuệ đao lóc thịt khỏi xương
    Chẻ cho đến tận tủy gân
    Thấy chi tinh diệu, mến thương nỗi gì?

    65. Sao ngươi bám chặt thân này
    Khi không ăn uống được gì nơi thân:
    Máu phân mũi dãi ruột gan
    Toàn là những thứ vô vàn uế dơ.

    66. Cái thân này chỉ như thực phẩm
    Cho quạ chồn thú vật ăn thây
    Chỉ nên ham thích thân này
    Để khi hành thiện sử sai mọi điều.

    67. Nếu ngươi tiếc giữ cái thân
    Khi giờ chết đến liệu làm được chi
    Tử thần sẽ đoạt tử thi
    Cho chim thú rỉa, chẳng gì xót thương.

    68-69. Khi tôi tớ không đương nổi việc
    Ông chủ thường dứt tiệt thù lao
    Nuôi thân mà nó tẩu đào
    Chẳng nên quý chuộng, tơ hào không cho.

    trích nhập Bồ Tát Hạnh
    Shantideva
    Trong vũ trụ, năm đường phân minh, thiện ác báo ứng họa phước đành rành, thân tự chịu lấy không ai thay được. Người thiện làm lành thì từ cảnh sướng đến cõi sướng, từ sáng vào sáng. Người ác làm ác từ cảnh khổ vào cõi khổ, từ tối vào chỗ tối.

  3. #3

    Mặc định

    Trong mỗi suy nghĩ bạn hãy luôn biết mình nghĩ gì (hay còn gọi là sự tỉnh giác đó),khi biết mình nghĩ gì rồi bạn phát hiện ra nó như thế đã là loại trừ rồi.Ah mình có kinh nghiệm là khi phát hiện ra suy nghĩ xấu đó bạn đừng tự trách mình hay chống lại nó.Cứ để nó đi một cách tự nhiên còn mình chỉ là người quan sát thôi.

  4. #4

    Mặc định

    Tam độc Tham Sân Si

    I. MỞ ÐỀ

    Rắn độc thuốc độc là thứ người đời rất kinh sợ, nhưng không đáng sợ bằng tam độc. Vì rắn độc thuốc độc hại người chỉ một thân này, tam độc hại người đến bao nhiêu đời, bao nhiêu kiếp. Nếu đáng sợ chúng ta nên sợ tam độc hơn tất cả thứ độc khác. Thế mà, người đời chẳng những không sợ tam độc, lại còn nuôi dưỡng chứa chấp bảo vệ, khiến nó càng ngày càng tăng trưởng. Do đó, người đời luôn luôn sống trong mâu thuẫn, một mặt cầu mong được an ổn vui tươi, một mặt nuôi dưỡng tam độc là động cơ bất an và đau khổ. Có khác gì, người kia muốn gia đình được bình an, mà nuôi kẻ giặc trong nhà. Thế thì sự bình an chẳng những không có, mà đau khổ tan hoại sẽ đến nay mai. Người học đạo chúng ta phải sáng suốt nhận diện đúng mặt thật kẻ phá hoại, tiêu diệt chúng thì sự an vui sẽ đến với chúng ta. Tam độc là nguồn đau khổ của chúng sanh, là cội rễ bất an của nhân loại, chúng ta phải hiểu nó và cố gắng trừ nó.

    II. HÌNH TƯỚNG TAM ÐỘC

    Tam độc là ba thứ ác độc mang đau khổ đến cho con người, phá hoại mọi hạnh phúc an vui của con người. Theo thứ tự thông thường của nó là Tham, Sân, Si; song đặt đúng trật tự từ gốc ra ngọn phải nói Si, Tham, Sân.

    1. Si: Si là si mê. Không biết đúng lẽ thật giả, không nhận ra phải trái, không thấy được tà chánh, ngu tối mờ mịt là tướng trạng của Si. Cái si mê căn bản nhất là nhận lầm thân giả dối làm cái ta chân thật, tâm sanh diệt làm cái ta vĩnh cửu. Nơi ta đã nhận lầm thì đối tất cả đều lầm, phát sanh bao nhiêu thứ tội lỗi về sau đều gốc từ cái lầm này mà ra.

    Thân là tướng duyên hợp hư giả mà lầm chấp thân mình thật. Ðã thấy thân thật rồi, sanh bao nhiêu thứ bảo vệ gìn giữ nuôi dưỡng tô điểm cho thân, giành giật đuổi bắt tìm cầu cho được những nhu cầu mà thân đòi hỏi. Nhưng không bao giờ có sự thoả mãn của bản thân, vì nó là một thứ ghẻ lở, càng được lại càng đòi hỏi. Chính nó là cái gốc của lòng tham vô tận sau này. Lầm chấp thân là thật thì mọi sự vật lệ thuộc về thân cũng thấy là thật. Do đó chẳng những lo tìm cách bảo vệ thân, cũng lo tìm cách bảo vệ những sự vật lệ thuộc. Chúng ta cố gìn giữ thân mình, cố tìm kiếm những nhu cầu để thỏa mãn thân mình, cố bảo vệ những sự vật lệ thuộc về mình, kẻ khác cũng thế. Ai cũng muốn thỏa mãn, muốn bảo vệ, song mình được thì kẻ khác phải mất, đó là chỗ đụng nhau của con người. Nhân loại tranh đấu nhau để được từng mảnh vụn vật chất, gốc từ chấp thân thật phát sanh. Bởi cho thân là thật, một khi nó sắp hoại thì mọi sợ sệt lo âu không sao kể hết.

    Về tâm, cho những thứ suy tư nghĩ tưởng cảm xúc phân biệt... là tâm mình thật. Song những thứ ấy là tướng duyên theo bóng dáng trần cảnh, chợt có chợt không, bỗng sanh bỗng diệt, không có thực thể cũng không lâu dài. Bám vào cái giả dối tạm bợ ấy cho là tâm mình. Khi đã chấp là tâm mình rồi, mình nghĩ cái gì cũng cho là đúng, mình tưởng cái gì cũng cho là hay, mình phân biệt điều gì cũng cho là phải. Bảo vệ ý kiến mình chống đối ý kiến kẻ khác. Nếu sự chống đối của một cá nhân với một cá nhân, là ý kiến bất đồng trong phạm vi cá nhân. Nếu sự chống đối của quần chúng này với quần chúng khác, là tranh đấu ý thức hệ. Bất đồng ý kiến là mầm đau khổ triền miên từ trong gia đình đến ngoài xã hội. Nhưng mà, ý kiến làm sao đồng được, bởi mỗi người sống trong mỗi môi trường khác nhau, sự huân tập hấp thụ khác nhau, kể cả những chủng nghiệp của thời quá khứ cũng khác nhau, đương nhiên vọng tưởng tâm thức phải khác nhau. Bởi những thứ ấy do huân tập mà có nên những bất đồng ấy không thể tránh khỏi. Thế mà chúng ta lại bảo thủ ý kiến mình là đúng, kẻ khác ắt cũng nhận ý kiến họ là đúng, hai cái đúng ?y sẽ là gốc đấu tranh. Nếu nói thẳng, ý kiến không có đúng, chỉ vì phù hợp với một số người nào với khoảng thời gian nào, đến những kẻ khác và thời gian khác là sai. Vì thế, người cố chấp ý kiến mình đúng, quả là họ đã sai. Càng cố chấp càng bảo thủ ý kiến mình là nguyên nhân đau khổ trầm trọng của con người. Chỉ khéo léo dung hòa buông xả để cùng vui vẻ với nhau, là người khôn ngoan nhất.

    2. Tham: Do chấp thân là thật nên khởi tham lam mọi nhu cầu vật chất cho thân. Lòng tham là cái hang không cùng, cái túi không đáy, cho nên không biết đến đâu là đủ. Không có, tham lam muốn có; đã có, tham lam muốn thật nhiều, càng được lại càng tham. Tham mà không toại nguyện liền nổi sân. Quả thật tham là nhân đau khổ vô hạn, con người đến khi sắp tắt thở vẫn chưa thỏa mãn lòng tham. Tham có nhiều loại:

    Tham muốn thân này sống mãi không chết, người ta coi cái chết là một họa hại tối đại của con người. Thế nên, thăm hỏi nhau, chúc mừng nhau, người ta luôn mồm cầu khỏe mạnh, cầu sống lâu trăm tuổi. Bởi có ám ảnh mình sống lâu, nên kinh doanh sự nghiệp đuổi theo danh vọng, mê say sắc đẹp, thích uống ăn ngon lành... cho thỏa mãn thân này. Vì sợ chết nên người ta luôn luôn tránh né tiếng chết, dù cho đến khi bệnh ngặt sắp chết, đi mua hòm về vẫn nói nhắc cái "thọ". Sự thể tham sống đầy ngập nơi con người, có những người mang thân sống một cách khổ đau đen tối, mà nghe nói chết cũng sợ sệt. Song có sanh nhất định phải có tử, là một định án không thể di dịch, làm sao tránh được. Chỉ có sợ chết mà không biết đường tránh, đây là nỗi khổ tuyệt vọng của con người.

    Vì tham sống lâu nên người ta muốn được nhiều tiền của để bảo đảm đời sống. Muốn được tiền của nhiều, người ta phải tranh đua giành giật với nhau. Ðã là giành giật thì có kẻ được người mất, kẻ được vui cười thì người mất tức tối. Vì thế người được càng nhiều thì thù hận càng lắm. Có khi trong lúc giành giật, chỉ nghĩ phần được về mình, người ta đã càng lấn dẫm đạp trên sanh mạng kẻ khác. Cho nên cái được của ta cũng là mồ hôi nước mắt của người. Người tham tiền của nhiều thì đau khổ cũng nhiều. Bởi vì đâu phải muốn là được, phải lao tâm nhọc trí, phải tốn hao bao nhiêu sức lực mới được. Ðã được lại sợ người ta phá, tìm mọi cách gìn giữ bảo vệ, nhưng có khi nó cũng ra đi. Khổ công quá nhiều mới được, được rồi lại mất, thật là khổ đau vô kể.

    Danh vọng là những hạt nước lóng lánh trước ánh nắng mặt trời, người thích những danh vọng cao sang, nhưng khi nắm vào tay nó liền tan biến. Song người thế gian nào có biết chán, cứ một bề ngó lên, được một bậc lại muốn lên một bậc. Chính vì tham lam mong muốn, người ta phải chạy chọt cầu cạnh bợ đỡ những người có khả năng đưa mình lên. Mong cầu mà được, người ta lại thêm mong cầu. Mong cầu mà không được, người ta phải khổ đau sầu thảm. Danh vọng là miếng mồi ngon, nên ta mong ước kẻ khác cũng mong ước. Nếu ta nắm được nó trong tay thì kẻ khác cũng tìm đủ cách để gỡ ra. Vì thế, người xưa đã nói "càng cao danh vọng càng dày gian nan". Ít có người ngồi trên chiếc ghế danh vọng được an ổn suốt đời. Song vì tánh cách hào nhoáng của danh vọng hấp dẫn mọi người dán mắt vào đó không biết mỏi. Ðuổi bắt danh vọng, như những đứa bé đuổi bắt bóng, cuối cùng chỉ chuốc lấy sự mệt nhừ. Chỉ ai khôn ngoan khéo biết dừng, người đó sẽ được an ổn.

    Sắc đẹp cũng là một thứ men say khiến nhiều người đắm mê đeo đuổi. Bao nhiêu danh từ hạnh phúc yêu đương êm tai, ngọt dịu, thúc đẩy khách si tình chìm sâu trong biển ái, rốt cuộc chỉ là những ảo tưởng đảo điên, do con người điên đảo bày bịa. Hạnh phúc là chiếc mặt nạ của khổ đau, một khi lột chiếc mặt nạ ấy ra liền lộ nguyên hình đau khổ. Nhưng con người là bệnh nhân của sắc dục, mặc dù biết nó là nhân đau khổ, mà họ vẫn la cà bê bết, không chịu tránh xa. Người ta đuổi theo sắc dục không khi nào biết chán, như người khát uống nước muối càng uống càng khát. Nó mang họa hại cho bản thân chóng tàn cỗi, lại thêm nhiều sầu thảm khổ đau. Ðam mê sắc dục là người tự phá hoại sanh mạng của chính mình.

    Những thức ngon ăn uống chỉ có giá trị khi còn tại lưỡi, nuốt qua khỏi cổ nào có ra gì. Thế mà người đời vì miếng ăn giành giật nhau, giết hại nhau. Tốn bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu sức lực, chỉ vì một món ăn ngon. Hôm nay thích ăn món này, ngày mai đòi ăn món nọ, sự thèm khát đòi hỏi thôi thúc người ta phải khốn khổ nhọc nhằn suốt đời. Rốt cuộc một đời sống chỉ vì nô lệ cho cái lưỡi. Dù có người bảo rằng ăn uống bồi bổ sức khỏe con người, cần thiết cho sự sống, song chúng ta chỉ cần ăn những thức có đủ sinh tố nuôi dưỡng cơ thể là tốt, đừng cầu kỳ món ngon vật lạ, đừng đòi hỏi chả phụng khô lân. Biết chọn thức ăn đủ bồi dưỡng thân này khỏe mạnh là đúng, chớ để cả đời nô lệ cho cái lưỡi.

    Lại có lắm người cứ thích nhàn rỗi thảnh thơi, thong thả qua ngày, chẳng ưng làm lụng việc gì. Họ tự cho thân sung sướng là trên hết, không muốn làm động móng tay. Quan niệm này lâu ngày trở thành lười biếng hèn nhát. Họ là những khối thịt thường được vất lên chiếc giường, ném xuống chiếc võng. Cả ngày họ chỉ biết thụ hưởng, mà không ưng làm một công tác gì để có lợi cho mình và giúp ích xã hội. Nếu một đời sống mà tập như thế, kẻ đó tự chuốc bệnh hoạn vào thân và vô ích cho xã hội. Càng ở không càng thấy thân lừ nhừ nhọc mệt, vì thân này là một cái máy hoạt động, nếu không chịu hoạt động máu huyết không được lưu thông, gân cốt không dẻo dai, là cái cớ để bệnh hoạn. Người cố ở không cho sung sướng, đâu ngờ họ tự chuốc bệnh hoạn khổ đau.

    3. Sân: Sân là nóng giận. Do tham lam mà không toại nguyện, hoặc bị ngăn trở liền nổi sân. Một khi nổi sân thì mọi tội ác nào cũng dám làm, mọi khổ đau nào cũng dám tạo. Tất cả sự hung tợn dữ dằn ác độc đều do sân mà phát sanh. Sân có loại bộc phát, có loại thầm kín.

    Nghe một lời nói trái tai, thấy một hành động không vừa ý liền nổi nóng la ó ầm ầm là sân bộc phát. Loại sân này rất nguy hiểm, song đối phương dễ thấy dễ biết. Những điều gì mình muốn được bị kẻ khác ngăn trở, liền nổi giận mặt đỏ, miệng thốt ra lời bất hảo, tay chân quơ múa, toàn thân cử động một cách mất điều hòa. Nếu khi này, đối phương nhường nhịn đi thì khả dĩ dịu lại, bằng không thì cơn ẩu đả khó tránh. Một phen nổi sân là một trận bão bùng họa hại hiểm nguy không thể lường trước được. Mọi hiểm nguy họa hại trong đời sống của chúng ta đều do sân mang lại. Người ôm ấp lòng sân là kẻ chứa chấp rắn độc trong nhà, tai họa đến một cách dễ dàng chỉ trong giây phút.

    Có người được sức mạnh dằn ép lửa sân bộc phát, nhung họ lại nuôi dưỡng nó một cách ngấm ngầm. Khi nghe nói trái tai, họ nổi giận, mà ghìm ở trong lòng. Lòng sân này thầm lặng mà ác độc vô kể, vì đối phương không biết được để ngừa đón. Những kẻ có lòng sân thầm kín là con người sâu độc nguy hiểm. Ðây là đống lửa than, khó thấy mà lâu tàn. Người ôm lòng sân này như ngôi nhà đẹp mà chứa đầy hơi độc. Những kẻ thiếu tinh tế, nhận xét hời hợt, không sao tránh khỏi bị hơi độc làm ngạt thở. Song hại được người chính mình cũng không an ổn gì. Thế nên sân là mối hiểm họa cho mình cho người, mọi khổ đau trong đời này đến muôn kiếp đều do sân gây ra.

    III. TRỪ TAM ÐỘC

    Như trên đã thấy, tam độc là họa hại vô cùng bất tận của con người. Chúng ta phải nỗ lực thủ tiêu chúng thì đời mình mới an ổn và đem an ổn lại cho mọi người. Tam độc như một cây to, si là gốc cây, tham là thân cây, sân là cành lá. Trừ tam độc, chúng ta phải nhắm thẳng vào gốc của nó mà đoạn diệt. Gốc của nó tức là si, nên phương pháp trừ nó phải là trí tuệ. Ở đây chúng ta dùng hai phương pháp để trừ diệt chúng:

    1/ Quán vô thường: Bởi do si mê chấp thân này là thật và cuộc sống lâu dài, nên dấy khởi lòng tham sống lâu, tham của cải, tham danh vọng... Ở đây chúng ta dùng trí tuệ quán chiếu theo chiều thời gian, xem thân này quả thật sống lâu dài hay không? Như Phật đã nói: "mạng người sống trong hơi thở". Ðây là một sự thật của kiếp người, chỉ một hơi thở ra không hít vào đã chết. Dù có đến trăm ngàn lối chết, song bất cứ lối chết nào cũng thở khì ra mà không hít lại là xong một cuộc đời. Thời gian thở ra không hít lại khoảng bao lâu, quả thật ngắn ngủi vô cùng, chỉ trong vòng một tích tắc đồng hồ. Như thế, chúng ta kết luận mạng người sống bao lâu, mà tham lam đủ thứ. Càng xét nét chúng ta càng thấy thân này thật quá mỏng manh, một luồng gió độc xuông vào cũng có thể chết, dẫm chân lên con rắn độc bị cắn cũng có thể chết, đi đường sẩy chân ngã bổ cũng có thể chết, ngồi trên xe đụng nhau cũng có thể chết, một gân máu bể cũng có thể chết v.v... sự còn mất của thân này quá nhanh, không có gì bảo đảm cho sự sống của nó hết. Phút giây nào còn sống là biết nó sống, phút giây khác không chắc nó lại còn. Một cơn bất thần liền ngã ra chết, nên nói thân này là vô thường. Ðã thấy thân mỏng manh như vậy thì sự tham lam cho thân còn có giá trị gì. Do trí tuệ thấy đúng như thật thân này vô thường, mọi sự tham lam theo đó được dừng, lòng sân hận cũng nguội lạnh.

    Những suy tư nghĩ tưởng của tâm thức cũng đổi thay từng giây phút. Chúng thay hình đổi dạng luôn luôn nên cũng thuộc vô thường. Trong một ngày mà buồn giận thương ghét đổi mày thay mặt không biết bao nhiêu lần. Mọi sự đổi thay ấy là tướng trạng vô thường, còn gì tranh chấp là chân lý. Chấp suy tư nghĩ tưởng của mình là đúng là chân lý, quả là việc dại khờ, có khi nào lấy một cái búa trong bóng để đập nát một viên đá thật được. Cũng thế, vọng tưởng là cái vô thường tạm bợ làm sao dùng nó suy ra được một chân lý muôn đời. Chấp chặt những nghĩ tưởng mình là đúng chân lý, quả là phi lý rồi.

    2/ Quán duyên sanh: Si mê chấp thân này là thật, chúng ta hãy dùng trí tuệ đứng về mặt không gian xem xét coi có đúng hay chăng? Từ tinh cha huyết mẹ cộng với thần thức hòa hợp thành bào thai, khi ra khỏi lòng mẹ phải nhờ tứ đại bên ngoài nuôi dưỡng bồi bổ thân này mới sanh trưởng. Thế là do hòa hợp mà có thân, cũng do hòa hợp được sanh trưởng. Ðã là duyên hợp thì không phải một thể, chỉ là hợp tướng từ duyên sanh. Như cái nhà là hợp tướng của nhiều duyên, trên hợp tướng ấy không có cái nào là chủ của cái nhà, cái nhà là giả tướng của nhiều duyên hợp lại. Nếu chúng ta chỉ cây cột cũng không phải cái nhà, cây kèo cũng không phải cái nhà, cho đến tất cả không có cái nào là cái nhà, đủ những thứ đó hợp lại tạm gọi là cái nhà. Cái nhà ấy là một giả tướng do duyên hợp, thân này cũng thế. Mọi sự duyên hợp đều hư giả, chúng ta tìm đâu cho ra lẽ thật của thân này. Trên cái không thật mà lầm chấp cho là thật quả thật si mê. Thấy rõ thân này duyên hợp không thật là trí tuệ. Thấy thân này không thật rồi, còn gì tham lam nhiễm trước nơi thân. Ðối với thân không tham nhiễm thì mọi nhu cầu của nó còn có nghĩa lý gì. Thấy thân đúng lẽ thật thì si mê tan tành tham sân cũng theo đó biến hoại.

    Ðến như suy tư nghĩ tưởng thương ghét... trong tâm đều do sáu căn tiếp xúc với sáu trần mà phát sanh. Bản thân của những tâm lý ấy không tự có, do căn trần thức hòa hợp mà sanh. Ðã do duyên hợp thì không thật thể, cái không thật mà cố chấp là thật thật quá si mê. Dùng trí tuệ soi thấu những tâm tư theo duyên thay đổi đều là hư giả, chúng ta đã đập tan được cái si mê chấp ngã nơi nội tâm con người. Biết rõ bao nhiêu thứ suy nghĩ tưởng tượng đều là ảo ảnh, còn gì chấp chặt cái nghĩ mình là đúng, cái tưởng mình là thật nữa. Do đó, chúng ta buông xả mọi vọng tưởng giả dối, sống một đời an lành trong cái bình lặng của tâm tư.

    IV.- KẾT LUẬN

    Tam độc là cội nguồn đau khổ của chúng sanh, trừ diệt được nó chúng sanh sẽ hưởng một đời an vui hạnh phúc. Khổ vui vốn do chứa chấp tam độc hay tống khứ chúng đi, đây là căn bản của sự tu hành. Ba thứ độc này, si là chủ chốt. Diệt được si thì hai thứ kia tự hoại. Nhắm thẳng vào gốc mà đốn thì thân và cành đồng thời ngã theo. Vì thế, trong mười hai nhân duyên cái đầu là vô minh, muốn cắt đứt vòng xúc xích luân hồi của nhân duyên, chỉ nhắm thẳng vô minh, vô minh diệt thì hành diệt v.v... Si độc là động cơ chính yếu của tam độc, chận đứng được si thì toàn thể tam độc đều dừng. Ðức Phật thấy được cội gốc của đau khổ và đầu nguồn của thoát khổ, nên Ngài dạy Phật tử cứ ngay cái gốc ấy mà trừ, người ứng dụng đúng như thế sẽ ít tốn công mà kết quả viên mãn. Si là gốc đau khổ, cũng như vô minh là gốc luân hồi, vì diệt tận gốc ấy, đức Phật dạy dùng cây búa Trí Tuệ đập tan nó, hoặc thắp sáng ngọn đuốc trí tuệ phá tan màn đêm vô minh. Bởi lẽ ấy, đạo Phật là đạo giác ngộ, chỉ có giác ngộ mới diệt tận cội rễ si mê, chỉ có mặt trời giác ngộ xuất hiện thì đêm tối vô minh mới hoàn toàn hết sạch. Diệt được tam độc của mình là tự cứu bản thân, cũng đã đem sự an ổn lại cho mọi người chung quanh. Một việc làm tự lợi lợi tha đầy đủ, tất cả Phật tử chúng ta phải tận lực cố gắng thực hiện kỳ được mới thôi. Ðuợc vậy mới xứng đáng là người Phật tử chân chánh.

    Trích từ: Bước Đầu Học Phật - HT.Thích Thanh Từ
    Nguồn:http://www.buddhismtoday.com/viet/ba...dauhocPhat.htm
    Biển lặng ngàn tầm, in ráng đẹp
    Mây tan muôn dặm, lộ trời xanh

  5. #5

    Mặc định

    Trước hết phát hiện ra được có tham, có sân, có si trong thái độ, hành động, lời nói trong từng giây, từng phút.

  6. #6
    Nhị Đẳng Avatar của vietnamese
    Gia nhập
    Nov 2010
    Nơi cư ngụ
    Hư Không
    Bài gởi
    2,258

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi VienMinh Xem Bài Gởi
    HUYNH NAO BIET CHI GIUP DUM MINH CAM ON
    MOI NGUOI DA GHE QUA GIUP DO
    NAM MO A DI DA PHAT
    Đạo hữu thử cách này xem
    http://www.thegioivohinh.com/diendan...ad.php?t=46960
    A Di Đà Phật.
    Mắt trông thấy sắc rồi thôi
    Tai nghe thấy tiếng nghe rồi thời không
    Trơ trơ lẳng lặng cõi lòng
    Ung dung ta bước ra vòng trần ai.

  7. #7

    Mặc định

    trước tiên phải có chánh niệm... ví dụ như viết tựa đề phải cố gắng viết cho đúng chánh tả, bạn nhé !
    kính xin quý Thầy, quý Sư cô tổ chức cầu siêu cho cụ bà Trần Thị Xuân hưởng dương 87t để thể hiện sự bác ái, từ bi vô lượng của Phật giáo

  8. #8

    Mặc định

    Bạn này hay ghi sai chính tả quá đi thôi.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Nuôi Ma Ngải
    By canhtimpy2004 in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 62
    Bài mới gởi: 04-05-2013, 05:21 PM
  2. Tự truyện đầu tiên của một nhà ngoại cảm Việt Nam 2011
    By maiduyen22 in forum Ngoại cảm - Khả năng đặc biệt
    Trả lời: 23
    Bài mới gởi: 13-10-2012, 07:36 PM
  3. Để vào được nước Chúa???
    By bienvasong in forum Đạo Thiên Chúa
    Trả lời: 26
    Bài mới gởi: 20-09-2012, 10:21 PM
  4. KHOA HỌC VÀ ĐỨC TIN
    By satyaa in forum Đạo Thiên Chúa
    Trả lời: 61
    Bài mới gởi: 01-04-2012, 09:35 PM
  5. Đôi mắt của quỷ (truyện dài)
    By Hư_Không in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 46
    Bài mới gởi: 21-12-2011, 12:23 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •