kết quả từ 1 tới 13 trên 13

Ðề tài: Cầu siêu có phải là nghi lễ Phật giáo không?

  1. #1

    Smile Cầu siêu có phải là nghi lễ Phật giáo không?

    Thế giới tình thức này không chỉ có cảnh giới con người, mà còn có các cảnh giới khác nữa, nếu tính từ dưới lên thì có: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, a-tu-la, nhân và thiên.

    Câu hỏi:
    Xin cho biết ý nghĩa cầu siêu thất tuần cho người qúa cố. Đó có phải là nghi lễ Phật giáo không?
    Tân (Ly Khanh).

    Trả lời:
    Quý Phật tử cư sĩ mến,
    Câu hỏi của Phật tử gồm có 2 phần, chúng tôi xin lần lượt trả lời theo thứ tự.

    1. Ý nghĩa cầu siêu thất tuần cho người quá cố

    Vì Phật giáo cho rằng, không phải con người chết là hết. Sau khi xác thân này hư hoại thì thần thức tuỳ theo nghiệp báo mà tái sanh vào các cõi tương ứng với nghiệp nhân mà người kia đã gieo tạo, ngoại trừ các bậc đại giác như Đức Phật, các bậc Bồ-tát, các bậc A-la-hán đã cắt đứt dòng tham ái, đã thoát khỏi vòng sanh tử luân hồi. Thế giới tình thức này không chỉ có cảnh giới con người, mà còn có các cảnh giới khác nữa, nếu tính từ dưới lên thì có: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, a-tu-la, nhân và thiên.

    Việc cúng cầu siêu thất tuần cho người quá cố chỉ được tổ chức tại các nước theo truyền thống Bắc Phương Phật giáo. Theo Kinh Địa Tạng, phẩm thứ 8 “Chúa Tôi Xiêm La Xưng Tụng” trình bày sự kiện trong vòng 49 ngày, người chết như ngây như điếc, tâm thức không biết đường đi lối về, nên thân nhân cầu thỉnh chư Tăng, Ni vì lòng bi mẫn trì tụng tôn kinh để nhắc nhở thần thức của người mới mất. “Kính bạch đức Thế Tôn ! Kẻ nam, người nữ nơi mặt địa cầu đến lúc lâm chung, thần thức của họ tối tăm mờ mịt, chẳng biện biệt được điều lành, điều dữ, đến đỗi mắt tai không còn nghe thấy. Những người thân quyến của kẻ lâm chung hãy nên sắm sửa sự cúng-dường lớn, chuyển đọc kinh sám, niệm danh hiệu Phật, danh hiệu Bồ-tát, thì duyên lành ấy có thể giúp cho người thân đã mất lìa các nẻo ác, chúng ma, quỷ thần thảy đều lui tan” (bản dịch mới Kinh Bổn Nguyện của Bồ-tát Địa Tạng do Thầy Thích Thiện Thông dịch).

    Như vậy, cúng 49 ngày thật sự có ý nghĩa chỉ đối với những người đã mất chưa quyết là được tái sanh về cảnh giới nào, hoặc đang trong trạng thái mê mê tỉnh tỉnh của thân trung ấm. Việc cúng cầu siêu như vậy có tác dụng nhắc nhở, gợi cho người quá vãng hướng tâm về các thiện sự đã làm hoặc thiết tha thực hiện những tư tưởng tốt đẹp, nhờ đó thần thức được tái sanh về cảnh giới tốt đẹp hơn. Nhân tiện, xin giới thiệu đến Phật tử bài Ý Nghĩa Cầu Nguyện của đại đức Thích Viên Giác và bài Ý Nghĩa của Cầu Nguyện, Cầu An và Cầu Siêu của đại đức Thích Nhật Từ, để quý Phật tử đọc thêm, và bài Năm Hình Ảnh trước Cửa Tử của Hoà Thượng Rastrapal, do Hải Trần dịch ra tiếng Việt.

    Cúng cầu siêu trong vòng 49 ngày như vậy thật sự luôn luôn cần thiết không?

    Theo thiển ý của chúng tôi, các lễ cầu siêu không chỉ là lúc thân quyến cùng tưởng niệm đến người quá cố, cùng chia sẻ nỗi mất mát lớn lao, mà quan trọng còn là dịp tốt cho thân bằng quyến thuộc của người quá cố làm nhiều công đức như cúng dường Tam Bảo, hoặc bố thí cho người nghèo khổ, v.v… Trong thực tế, cũng như nhiều trường hợp trong Kinh đề cập, nhiều Tăng Ni, hoặc nam nữ cư sĩ sau khi bỏ thân này liền được sanh về các cảnh giới chư Thiên do nghiệp nhân thiện lành, hoặc lập tức bị sanh vào cảnh giới a-tu-la, ngạ quỷ, địa ngục vì những nghiệp nhân quá xấu ác. Như vậy, việc cúng cầu siêu cho người quá cố trong trường hợp này chỉ là để thể hiện lòng biết ơn hoặc lòng hiếu thảo của người còn sống đối với người đã khuất mà thôi. Tương tự, cho trường hợp cúng 49 ngày, cúng kỵ 100 ngày hoặc kỵ giỗ hàng năm của người đã khuất cũng là để bày tỏ lòng nhớ ơn hoặc nhân dịp đó làm trai cúng dường để cầu an, siêu trong gia đình, làm duyên cho con cái hoặc thân nhân đến với giáo pháp cao thượng.

    Kinh Địa Tạng, phẩm thứ 7, cũng nói rõ vấn đề này, nếu người cư sĩ tại gia vì người chết mà cúng dường thì bảy phần công đức người chết chỉ hưởng một phần. Sáu phần công đức còn lại những người thân nhân tổ chức cúng dường sẽ được hưởng. Điều này rất phù hợp với tinh thần của Đạo Phật: tha lực chỉ là phần hỗ trợ, nghiệp lực của mỗi người phải tự nhận lấy, không ai có thể gánh chịu thế cho nhau được.



    2. Việc cúng cầu siêu như vậy có phải là nghi lễ của Phật giáo không?

    Nói một cách tổng quát, việc tổ chức cúng cầu nguyện như vậy là một trong những nghi lễ Phật giáo. Nhưng cũng xin trình bày là đạo Phật nhắm đến mục tiêu vì lợi ích cho chúng sanh, vì mục tiêu làm vơi bớt nỗi đau khổ của chúng sanh, chứ không phải vì nhu cầu cần có hình thức bày biện để làm đẹp mắt, vui tai hoặc cho dễ coi đối với xã hội. Do đó, nếu chúng ta chấp nhận chữ nghi lễ với định nghĩa là một hình thức bày tỏ lòng biết ơn, tôn kính hay thương xót nguời đã khuất thì các hình thức cúng cầu siêu như vậy thuộc về nghi lễ của Phật giáo. Cũng xin nói thêm rằng, nghi lễ của Phật giáo không phải là một tập tục của một dòng họ hay thuộc xã hội nào, không hề liên hệ đến đời sống tâm linh của người sống hoặc người đã khuất mà nghi lễ của Phật giáo xuất phát từ tinh thần độ sanh của hàng xuất gia cũng như trách nhiệm của người Phật tử tại gia. Ngoài ra, những chuyện bày biện màu mè, hình thức âm thanh sắc tướng, nhưng không liên hệ mục tiêu như đã trình bày thì không phải là nghi lễ của Phật giáo.

    Mến chúc quý Phật tử đạo tâm tăng trưởng, thâm tín Phật Pháp và chuẩn bị hành trang thật tốt cho những hành trình thật xa mà ai cũng sẽ phải đi qua.
    vô minh diệt vô minh tận
    vô lão tử diệt vô lão tử tận vô khổ tập diệt,vô đắc

  2. #2

    Mặc định

    mình thấy những kinh nguyên thủy thì không có đề cập đến vấn đề này không những vậy kinh còn có phần phê phán, chắc vấn đề này chúng ta cần phải bàn luận kỹ hơn. mong ý kiến của những huynh đệ khác
    Hãy trao đổi với nhau bằng tấm lòng, bằng những gì mình có chứ đừng cho rằng ta là chân lý còn lại là sai bởi vì làm sao biết được ai đã giải thoát hay chưa giái thoát ?

  3. #3

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hyuugaasmita Xem Bài Gởi
    mình thấy những kinh nguyên thủy thì không có đề cập đến vấn đề này không những vậy kinh còn có phần phê phán, chắc vấn đề này chúng ta cần phải bàn luận kỹ hơn. mong ý kiến của những huynh đệ khác
    Đối với người học Phật thì chúng ta không nên có tâm phân biệt, Kinh Phật thuyết ra tùy căn cơ chúng sinh mà áp dụng để độ hóa cho họ, người thích hợp tiều thừa thì dạy họ tứ diệu đế, thập nhị nhân duyên ... để họ tu chứng tự mình độ mình, người thích hợp Đại thừa thì dạy họ lục độ vạn hạnh để vừa tự độ độ tha.
    Do đó nếu tự học thì học Phật rất khó khăn toàn râu ông nọ cắm cằm bà kia, do đó Phật nói " y kinh giảng nghĩa tam thế chư Phật oan" cũng nói rằng "ly kinh nhất tự tức đồng ma thuyết".
    49 năm thuyết pháp, Đức Phật từ bi phải dùng 22 năm chỉ giảng về bát nhã, vì không có trí huệ thì không thể hiểu đạo được, mê lầm rồi lại dẫn đến hủy báng Phật pháp lúc nào không hay mà cứ tưởng mình đúng như Ấn Quang Đại sư bảo không khác người đến núi báu mà lại đâm đầu vào núi.
    Muốn có trí huệ thì trước hết phải có lòng thành kính học Phật và chọn đúng thầy giảng ... trí huệ sẽ dần khai mở.
    Tôi trước tâm trí cũng mờ mịt nhờ đọc sách, nghe pháp của Hòa thượng Tịnh Không mới đỡ ngu si đi, cũng nói lại lời của chư Tổ thôi chứ bản thân vẫn còn u mê tăm tối chỉ may mắn là nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm nên đang đi đến không bi lạc lối.
    NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!

  4. #4

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi chiencsb Xem Bài Gởi
    Đối với người học Phật thì chúng ta không nên có tâm phân biệt, Kinh Phật thuyết ra tùy căn cơ chúng sinh mà áp dụng để độ hóa cho họ, người thích hợp tiều thừa thì dạy họ tứ diệu đế, thập nhị nhân duyên ... để họ tu chứng tự mình độ mình, người thích hợp Đại thừa thì dạy họ lục độ vạn hạnh để vừa tự độ độ tha.
    Do đó nếu tự học thì học Phật rất khó khăn toàn râu ông nọ cắm cằm bà kia, do đó Phật nói " y kinh giảng nghĩa tam thế chư Phật oan" cũng nói rằng "ly kinh nhất tự tức đồng ma thuyết".
    49 năm thuyết pháp, Đức Phật từ bi phải dùng 22 năm chỉ giảng về bát nhã, vì không có trí huệ thì không thể hiểu đạo được, mê lầm rồi lại dẫn đến hủy báng Phật pháp lúc nào không hay mà cứ tưởng mình đúng như Ấn Quang Đại sư bảo không khác người đến núi báu mà lại đâm đầu vào núi.
    Muốn có trí huệ thì trước hết phải có lòng thành kính học Phật và chọn đúng thầy giảng ... trí huệ sẽ dần khai mở.
    Tôi trước tâm trí cũng mờ mịt nhờ đọc sách, nghe pháp của Hòa thượng Tịnh Không mới đỡ ngu si đi, cũng nói lại lời của chư Tổ thôi chứ bản thân vẫn còn u mê tăm tối chỉ may mắn là nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm nên đang đi đến không bi lạc lối.
    NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
    Bạn nói mọi người đứng có tâm phân biệt . Nhưng ngay câu sau bạn lại có tâm khinh miệt vậy là sao ?
    Không biết rõ ( sắc,sắc tập khởi, sắc đoạn diệt, con đường đưa đến sắc đoạn diệt, thọ... tưởng... các hành...con đường đưa đến thức đoạn diệt). Đây gọi là vô minh .

  5. #5

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hyuugaasmita Xem Bài Gởi
    mình thấy những kinh nguyên thủy thì không có đề cập đến vấn đề này không những vậy kinh còn có phần phê phán, chắc vấn đề này chúng ta cần phải bàn luận kỹ hơn. mong ý kiến của những huynh đệ khác
    Với giáo lý của Đức Phật thì nhân quả là tức khắc không có chờ đợi hay có thời kỳ trung gian nào cả . Do đó những " lời đồn " về " ma " là linh hồn của người chết là những lời đồn mê tín dị đoan . Thực tế chẳng có linh hồn nào cả, có chăng thì chúng sinh này là quả của nghiệp chúng sinh kiếp trước mà thôi .
    Vì do không có sự trung gian nào cả , thì sự cầu siêu là vô ích . Chuyện đã rồi cầu xin chẳng được gì , mà đã có nghiệp thì ắc quả trổ cầu cũng chẳng được chi .
    Vậy nên với giáo lý của Đức Phật trọng vào người đang sống đây . Sống đây mà không giúp được thì khi chết rồi làm những cái gọi là " cầu siêu " chỉ là làm trò mèo khóc chuột mà thôi .
    Những nghi lễ cầu siêu của Phật Giáo Nguyên Thủy không phải là danh cho người chết mà trái lại hoàn toàn dành cho người sống . Vì người chết có cảm thấy buồn vì đám ma đó đâu , họ đã ngay tức thì tái sinh rồi còn ngồi đó đâu mà cảm thầy buồn hay vui . Nhưng chính người sống thì lại đang rất buồn . Vậy nên tác dụng chính của cầu siêu theo Phật Giáo Nguyên Thủy chính là người người còn sống mà đau buồn kia mà thôi .
    Không biết rõ ( sắc,sắc tập khởi, sắc đoạn diệt, con đường đưa đến sắc đoạn diệt, thọ... tưởng... các hành...con đường đưa đến thức đoạn diệt). Đây gọi là vô minh .

  6. #6

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi zelda Xem Bài Gởi
    Với giáo lý của Đức Phật thì nhân quả là tức khắc không có chờ đợi hay có thời kỳ trung gian nào cả . Do đó những " lời đồn " về " ma " là linh hồn của người chết là những lời đồn mê tín dị đoan . Thực tế chẳng có linh hồn nào cả, có chăng thì chúng sinh này là quả của nghiệp chúng sinh kiếp trước mà thôi .
    Vì do không có sự trung gian nào cả , thì sự cầu siêu là vô ích . Chuyện đã rồi cầu xin chẳng được gì , mà đã có nghiệp thì ắc quả trổ cầu cũng chẳng được chi .
    Vậy nên với giáo lý của Đức Phật trọng vào người đang sống đây . Sống đây mà không giúp được thì khi chết rồi làm những cái gọi là " cầu siêu " chỉ là làm trò mèo khóc chuột mà thôi .
    Những nghi lễ cầu siêu của Phật Giáo Nguyên Thủy không phải là danh cho người chết mà trái lại hoàn toàn dành cho người sống . Vì người chết có cảm thấy buồn vì đám ma đó đâu , họ đã ngay tức thì tái sinh rồi còn ngồi đó đâu mà cảm thầy buồn hay vui . Nhưng chính người sống thì lại đang rất buồn . Vậy nên tác dụng chính của cầu siêu theo Phật Giáo Nguyên Thủy chính là người người còn sống mà đau buồn kia mà thôi .
    HI...HI....chết rồi đâu còn biết buồn he.........:D
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  7. #7

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi zelda Xem Bài Gởi
    Với giáo lý của Đức Phật thì nhân quả là tức khắc không có chờ đợi hay có thời kỳ trung gian nào cả . Do đó những " lời đồn " về " ma " là linh hồn của người chết là những lời đồn mê tín dị đoan . Thực tế chẳng có linh hồn nào cả, có chăng thì chúng sinh này là quả của nghiệp chúng sinh kiếp trước mà thôi .
    Vì do không có sự trung gian nào cả , thì sự cầu siêu là vô ích . Chuyện đã rồi cầu xin chẳng được gì , mà đã có nghiệp thì ắc quả trổ cầu cũng chẳng được chi .
    Vậy nên với giáo lý của Đức Phật trọng vào người đang sống đây . Sống đây mà không giúp được thì khi chết rồi làm những cái gọi là " cầu siêu " chỉ là làm trò mèo khóc chuột mà thôi .
    Những nghi lễ cầu siêu của Phật Giáo Nguyên Thủy không phải là danh cho người chết mà trái lại hoàn toàn dành cho người sống . Vì người chết có cảm thấy buồn vì đám ma đó đâu , họ đã ngay tức thì tái sinh rồi còn ngồi đó đâu mà cảm thầy buồn hay vui . Nhưng chính người sống thì lại đang rất buồn . Vậy nên tác dụng chính của cầu siêu theo Phật Giáo Nguyên Thủy chính là người người còn sống mà đau buồn kia mà thôi .
    Tôi thật ngu si, vì chưa bao giờ đọc được Kinh Phật nói như vậy, bạn có thể nêu trích dẫn trong kinh nào được không.
    Chứ Kinh Phật thuyết cam lộ đà la ni chú, kinh Du già diệm khẩu thíc thực đà la ni, Kinh du già tập yếu diệm khẩu thí thực nghi, Kinh phật thuyết đà la ni cứu bạt ngạ quỷ diệm khẩu ... nói như bạn thì nên hiểu các Kinh này như thế nào.
    Bạn có hiểu cái quả của bạn nói điều trên không. Tôi thì chẳng dám nghĩ đến.
    Nam Mô A Di Đà Phật!

  8. #8

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi chiencsb Xem Bài Gởi
    Tôi thật ngu si, vì chưa bao giờ đọc được Kinh Phật nói như vậy, bạn có thể nêu trích dẫn trong kinh nào được không.
    Chứ Kinh Phật thuyết cam lộ đà la ni chú, kinh Du già diệm khẩu thíc thực đà la ni, Kinh du già tập yếu diệm khẩu thí thực nghi, Kinh phật thuyết đà la ni cứu bạt ngạ quỷ diệm khẩu ... nói như bạn thì nên hiểu các Kinh này như thế nào.
    Bạn có hiểu cái quả của bạn nói điều trên không. Tôi thì chẳng dám nghĩ đến.
    Nam Mô A Di Đà Phật!
    Trong giáo lý Phật Giáo Nguyên Thủy cụ thể là Tam Tạng Kinh Điển chưa bao giờ nói đến . Những câu chuyện tái sinh trong Tam Tạng Kinh Điển đều chết rồi tái sinh ngay chẳng có giai đoạn linh hồn nào cả . Chỉ có chúng sinh và chúng sinh trong tất cả tam giới này mà cũng chẳng còn thế giới nào ngoài tam giới cả .
    Không biết rõ ( sắc,sắc tập khởi, sắc đoạn diệt, con đường đưa đến sắc đoạn diệt, thọ... tưởng... các hành...con đường đưa đến thức đoạn diệt). Đây gọi là vô minh .

  9. #9

    Mặc định

    Kinh Toàn Thân Xá Lợi Bảo Khiếp Ấn Đà La Ni
    Có siêu độ người chết ở địa ngục A tỳ lun đó

  10. #10

    Mặc định

    Tiện thể cho hỏi ké thế này vậy..tại sao những người nhớ được tiền kiếp đều chỉ nhớ được lúc họ chết,không nhớ được giai đoạn họ trải qua lúc đi đầu thai hoặc lúc 49 ngày trong thân trung ấm v.v.. và những điều tương tự..Ai giải thích được không,hay đúng là đi đầu thai ngay như Zelda đã nói..Tất nhiên dựa trên những dữ liệu đã được đọc của những người nhớ được tiền kiếp,chỉ bàn riêng về vấn đề này thôi chứ không bàn đến các vấn đề về thế giới siêu hình mà nhà ngoại cảm thấy..hỳ
    NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
    NAM MÔ ĐẠI TỪ ĐẠI BI CỨU KHỔ CỨu NẠN QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT
    NAM MÔ ĐẠI THẾ CHÍ BỒ TÁT

  11. #11

    Mặc định

    Có bài báo mình mới đọc về chủ đề này chia sẽ mọi người
    Bài là của cư sĩ Tâm Diệu
    Trước khi trả lời câu hỏi này, thiết tưởng chúng ta cần tìm hiểu xem đạo Phật quan niệm như thế nào về sự Sinh và sự Tử.

    Theo quan điểm chung của Phật giáo, con người sau khi chết không phải là mất hẳn, đó chỉ là một trạng thái biến dạng của nghiệp thức. Thể xác phân tán nhưng phần tâm thức qua nghiệp lực dẫn giắt vẫn tiếp tục tìm về cảnh giới tương ứng. Và cứ như thế con người chúng ta khi chưa đạt đạo giải thoát, thì vẫn mãi luẩn hồi trong vòng tử sinh. Về sự sinh và sự tử này, Phật giáo có hai quan điểm, một là tái sinh tức thời và hai là tái sinh qua giai đoạn chuyển tiếp “thân trung ấm” tùy theo nghiệp lực của mỗi chúng sinh. Quan điểm đầu cho rằng tái sinh xảy ra tức thời chỉ trong một sát na niệm tưởng, không để trống khoảnh khắc nào trong trạng thái lưng chừng như làn sóng điện lan trong không gian, tức khắc được phát sinh trong máy thu thanh hay thu hình. Sự sinh tử theo quan điểm này xảy ra cực kỳ nhanh chóng và được xem là một tiến trình liên tục. Còn quan điểm thứ hai cho rằng có một số trường hợp phải qua giai đoạn chuyển tiếp, ở đó chúng sinh mang dạng “thân trung ấm” lưu lại trong khoảng thời gian từ một đến bảy tuần lễ, thông thường thời gian thọ sinh là bảy ngày, tuy cũng có thể lâu hơn nữa do sở duyên chưa thích hợp.

    Quan điểm tái sinh tức thời được khẳng định bởi giáo lý Phật giáo Nguyên Thủy. Theo ngài Hòa Thượng Narada Maha Thera viết trong quyển sách nổi tiếng Đức Phật và Phật Pháp,

    (bắt đầu trích) “Cái chết là sự chấm dứt của đời sống tâm-vật-lý của cá nhân. Chết là sự diệt tắt của sinh lực, tức là đời sống tâm linh và vật lý, cùng với hơi nóng và thức. Chết không phải là sự tiêu diệt hoàn toàn của một chúng sanh, mặc dầu kiếp sống chấm dứt. Cái tiềm lực làm sống chúng sanh không bị tiêu diệt. Cũng như ánh sáng, đèn điện là biểu hiện bề ngoài mà ta có thể thấy của luồng điện vô hình, chúng ta là biểu hiện bề ngoài của luồng nghiệp vô hình. Bóng đèn có thể vỡ và ánh sáng có thể tắt, nhưng luồng điện vẫn tồn tại, và ánh sáng có thể phát hiện trở lại nếu ta đặt vào đấy một bóng đèn khác. Cũng thế ấy, sự tan rã của thể xác không làm xáo trộn luồng nghiệp lực, và sự chấm dứt của thức hiện tại dẫn đến sự phát sanh của công thức mới. Tuy nhiên, không có gì trường tồn bất biến, như một thực thể đơn thuần, "chuyển" từ hiện tại sang tương lai. Hiện tượng, chết và tái sanh, diễn ra tức khắc, dầu ở nơi nào, cũng như làn sóng điện phát ra trong không gian được thâu nhận tức khắc vào bộ máy thâu thanh. Luồng nghiệp lực trực tiếp chuyển từ cái chết ngay đến tái sanh, không trải qua một trạng thái chuyển tiếp nào (antarabhava). Phật Giáo thuần túy không chủ trương có linh hồn người chết tạm trú ở một nơi nào, chờ đến khi tìm được một nơi thích hợp để đầu thai” (hết trích). [1]

    Đối với Phật giáo Bắc Tông, hay còn gọi là Phật Giáo Ðại Thừa, thì quan niệm rằng không hẳn là tất cả mọi người sau khi chết đều tái sinh ngay lập tức. Trường phái này cho là những người có nghiệp cực thiện thì ngay sau khi chết sẽ sanh vào các cõi Tịnh, thí dụ cõi Tây Phương Cực Lạc, cõi Ðông Phương Tịnh Ðộ, vân vân, và những người có nghiệp cực ác thì sau khi chết sẽ sanh ngay vào các cảnh giới ác, như Ðịa Ngục, Ngạ Quỷ hoặc tái sinh thành các loài súc sinh. Trường hợp đó gọi là “chết đây sinh kia tức thời”. Ngoài các trường hợp đó, sau khi chết, người chết có thể còn lưu tâm thức lại một thời gian trong trạng thái gọi là Thân Trung Ấm, và mơ màng trong cảnh giới này từ 1 đến 49 ngày. Trong thời gian đó, người qua đời vẫn còn có ấn tượng mạnh mẽ về kiếp sống vừa qua. Và chính từ niềm tin này, người ta coi trọng sự cầu nguyện (cầu siêu) để giúp chuyển hóa tâm trạng người chết khiến cho thần thức của họ được siêu thoát vào các cõi an lành và vì vậy có tục lê cúng giỗ cầu siêu bảy tuần liên tiếp. [2]

    Do quan niệm “Hiện tượng chết và tái sanh diễn ra tức thời và không có cái gọi là “linh hồn” người chết tạm trú ở một nơi nào” của Phật Giáo Nguyên Thủy, nên có thể nói rằng Phật Giáo không có nghi lễ cầu siêu vì cầu siêu không có tác dụng gì đối với người đã chết, mà chỉ tốn công mất của mà thôi. Để bảo vệ cho quan điểm này, ngoài những điều trích dẫn sách [1] đã nêu trên, chúng tôi xin trích dẫn kinh (chính lời Phật dạy):

    (bắt đầu trích) “Người nào sát sanh, lấy của không cho, sống theo tà hạnh trong các dục, nói láo, nói hai lưỡi, nói lời độc ác, nói lời phù phiếm, tham lam, sân hận, theo tà kiến. Rồi một quần chúng đông đảo, đến cầu xin, cầu khẩn chấp tay mong rằng người ấy sau khi thân hoại mạng chung, được sanh thiện thú, thiên giới, cõi đời này. Nhưng người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, phải sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục. Ví như một người quăng một tảng đá lớn vào một hồ nước sâu. Rồi một quần chúng đông đảo đến cầu xin, cầu khẩn, chấp tay cầu rằng: "Hãy đứng lên, tảng đá lớn! Hãy nổi lên, tảng đá lớn! Hãy trôi vào bờ, này tảng đá lớn!". Sự cầu khẩn như vậy là vô ích, vì tảng đá ấy với sức nặng của nó không thể nổi lên, không trôi vào bờ, như lời cầu xin của quần chúng ấy.

    Trái lại, một người không sát sanh, không lấy của không cho, không sống tà hạnh trong các dục, không nói láo, không nói hai lưỡi, không nói lời độc ác, không nói lời phù phiếm, không tham lam, không sân hận, không theo tà kiến. Rồi một quần chúng đông đảo, đến cầu xin, cầu khẩn, chấp tay cầu rằng người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục! thời lời cầu xin ấy không được thành tựu, người ấy vẫn đựơc sanh vào cõi thiện thú, cõi trời, cõi người. Ví như một người nhận chìm một ghè dầu vào trong hồ nước sâu rồi đập bể ghè dầu ấy, thời dầu ấy sẽ nỗi lên trên mặt nước. Dẫu cho có một số đông quần chúng đông đảo đến cầu xin, cầu khẩn, chấp tay, cầu rằng số dầu ấy chìm xuống đáy nước. Lời cầu xin ấy tất nhiện không có kết quả, số dầu ấy vẫn nỗi trên mặt nước. Như vậy có cầu khẩn, cầu xin cũng không ích lợi gì.” (hết trích) [3]

    Thật ra, Phật Giáo Bắc Tông, truyền từ Ấn Độ qua các nước phương Bắc như Trung Hoa, Triều Tiên, Nhật Bản và Việt Nam trong khoảng 700 năm đầu cũng không hề có nghi lễ cầu siêu cho người chết. Nghi lễ cầu siêu này thực sự chỉ bắt đầu từ đời của vua Đường Huyền Tông, tức Đường Minh Hoàng (685-762) vào năm 738 và được truyền qua Việt Nam sao đó. Vì thế, lễ cầu siêu độ ngày nay tại Việt Nam chỉ là một hình thức văn hóa của Trung Hoa pha trộn với đạo Phật. Để chứng minh cho điều này chúng tôi trích dẫn lời Pháp sư Tịnh Không, một vị cao tăng người Trung Hoa đương thời, rất có uy tín, với một quá trình giảng kinh thuyết pháp gần nửa thế kỷ:

    (bắt đầu trích) “Lão pháp sư Đạo An đã từng giảng, nguồn gốc của việc siêu độ bắt đầu từ thời đại Đường Minh Hoàng. Thời đức Phật không có, Phật giáo truyền đến Trung Quốc thời kỳ đầu cũng không ghi chép sự việc này. Đến thời đại của Đường Minh Hoàng, vì vua Đường sủng ái Dương Quí Phi, khiến nhân dân và triều thần bất mãn, mới có loạn An Lộc Sơn nổi tiếng trong lịch sử suýt nguy cấp đến cả quốc gia dân tộc. Với sự đắc lực của Quách Tử Nghi, một vị đại tướng đương thời đã bình định cuộc nổi loạn, tuy nhiên, quân dân tử thương rất nhiều. Sau khi bình định cuộc nổi loạn, triều đình tại mỗi chiến trường chính, xây dựng một miếu thờ gọi là Khai Nguyên tự, vì đúng vào niên hiệu Khai Nguyên, thỉnh cao tăng đại đức, tụng kinh, bái sám truy điệu cho quân dân tử nạn. Đây là lễ truy điệu do triều đình cử hành, gọi là pháp hội siêu độ. Từ đó dân chúng học theo, mỗi khi có người qua đời, người dân cũng thỉnh pháp sư đến làm Phật sự siêu độ, tạo phong tục cho đến ngày nay.” (hết trích) [4]

    ****

    Nói tóm lại, Phật Giáo không có nghi lễ cầu siêu, còn nghi lễ cầu siêu độ ngày nay được tổ chức tại các chùa Bắc Tông ở trong nước cũng như hải ngoại chỉ là một hình thức văn hoá Trung Hoa. Và với lời dạy của Đức Phật được trích dẫn trên, việc cầu siêu không có tác dụng gì đối với người đã chết, mà chỉ tốn công mất của mà thôi, nếu có chăng chỉ là an tâm nhất thời cho người sống. Theo giáo lý đạo Phật, không ai có thể siêu độ cho ai, không ai có thể giải thoát cho ai, ngoại trừ chính cá nhân người đó.

    Nếu nói rằng cầu siêu là sự báo đáp công ơn cha mẹ thì việc báo đáp ấy cũng không có tác dụng gì. Nếu muốn báo đáp công ơn cha mẹ thì người còn sống phải tu tâm dưỡng tánh, tránh không làm các điều ác, nỗ lực làm các điều thiện và phát tâm giải thoát nhằm hướng đến công ơn cha mẹ mới gọi là chân thật báo hiếu.

    Tuy nhiên, theo truyền thống của người Việt Nam, việc cúng giỗ là điều rất tốt, nhưng nên được xem như là ngày tưởng niệm, ngày nhớ tưởng đến người đã khuất, trước là nói lên lòng thành kính tưởng nhớ, sau là nhắc nhở con cháu nên tiếp nối mỹ tục biết cảm ơn các bậc sinh thành. Chúng ta có thể tổ chức cúng giỗ tại nhà, hoặc tại chùa chỉ với mục đích tưởng niệm, không thiết lễ cầu siêu dâng sớ và đốt vàng mã theo văn hóa Trung Hoa (vì tin chắc là ông bà hoặc đã lên các cõi Tịnh hay đã tái sanh làm người ngay từ lúc nhắm mắt lìa đời). Nếu đủ phương tiện có thể tổ chức cúng giỗ tại chùa thì rất tốt. Trước nhất, đây là một duyên lành giữa thân nhân người chết đối với nhà Phật, có dịp cho con cháu, họ hàng tiếp cận với các vị Sư, nhân đó, họ có thể tìm hiểu để học hỏi thêm về Phật pháp. Thứ nữa là thân nhân người chết có thể tạo chút phước qua việc cúng dường Tam Bảo, để nhà chùa có thêm khả năng ấn tống kinh sách, phổ biến Phật pháp rộng rãi, thêm phương tiện để hoàn thành các Phật sự. Các vị Sư là những Trưởng Tử Như Lai, là những Ðạo Sư, có nhiệm vụ thiêng liêng là hoằng dương Chánh Pháp song song với việc tu tập bản thân để giải thoát luân hồi. Phật tử tại gia cũng vậy, ngoài việc lo cho gia đình, xã hội cũng cần phải tu tập bản thân và giúp phương tiện cho các vị Ðạo Sư trong công cuộc hoằng truyền và bảo vệ sự trong sáng của đạo Phật.
    Hãy trao đổi với nhau bằng tấm lòng, bằng những gì mình có chứ đừng cho rằng ta là chân lý còn lại là sai bởi vì làm sao biết được ai đã giải thoát hay chưa giái thoát ?

  12. #12

    Smile

    Nói đến Phật Giáo là phải nói đến thuyết Vô Ngã, Vô Thường, Nhân quả. Duyên sinh Người học Phật mà không nắm rõ các vấn đề trên thì chưa phải là đệ tử của Đức Phật Thích ca Mâu Ni. Trong kinh Tương ưng tập IV Đức Phật có dạy! Nếu có người làm mười điều ác hạnh, rồi quần chung đông đảo đến cầu xin cầu khẩn chấp tay mong rẳng người ấy sẽ được sanh thiện thú. Sự cầu khẩn ấy là vô ích, vì người ấy làm mưồi điều ác hánhẽ rơi vào địa ngục ví như một người quăng một tảng đá vào hồ nước, rồi một số đông đảo quần chung đến cầu xin, cầu khẩn,chấp tay cầu rằng tảng đá ấy sẽ được nỗi lên. Sự cầu khẩn như vậy là vô ích, vì tảng đá ấy với sức nặng của nó không thể nỗi lên, không trôi vào bờ, như lời cầu xin của quần chúng ấy.
    Trái lại , một người ỳư bỏ mười ác hạnh, làm mười hạnh lành, nếu có một số quần chúng đông đảo đến cầu xin, cầu khẩn, chấp tay cầu rằng người ấy sẽ sanh vào địa ngục, đoạ xứ, thời lời cầu xin ấy không được thành tựu, người ấy vẫn đựơc sanh lên cõi thiện thú, thiện giới cõi người. Ví như một người nhận chìm một ghè dầu vào trong hồ nước rồi đập bể ghè dầu ấy, thời dầu ấy sẽ nỗi lên trên mặt nước. Dẫu cho có một số đông quần chúng đông đảo đến cầu xin, cầu khẩn, chấp tay, cầu rắng số dầu ấy chìm xuống đáy nước. Lời cầu xin ấy tất nhiện không có kết quả, số dầu ấy vẫn nỗi trên mặt nước. Như vậy có cầu khẩn, cầu xin cũng không ích lợi gì!
    Với lời dạy trên vậy việc cầu siêu chẵng có tác dụng gì đối với người đã chết, mà chỉ tốn công mất của mà thôi . Nếu nói cầu siêu là sự báo đáp công ơn cha mẹ,thì việc báo đáp ấy không cói tác dụng gì? Nếu muốn báo đáp công ơn cha mẹ vv… thì người còn sống phải tu tâm dưỡng tánh, làm các điều thiện nhằm hướng đến công ơn cha mẹ là quá tốt rồi. còn nếu nói cầu siêu là nghi lễ của Phật Giáo thì hoàn toàn sai, nếu là nghi lễ thì trong đạo Phật tống phái nào cũng phải thực hiện, và Phật giáo nước nào cũng phải làm, thế thì tại sao chỉ có Phật Trung quốc , Việt nam và một số nước có ảnh hwongr văn hoá Tàu có nghgi lễ này , còn lại Phật giáo của các nước khác ( nước không ảnh ghwong văn hoá tàu) thì không có nghi lẽ cầu siêu. Vì vậy cầu siêu là một hình thức văn hoá của Tàu pha trộn với đạo Phật. Còn lại chết có linh hồn hay không? Sau khi chết đi về đâu? Thì xin nghiên cứu kỷ hơn về những những vấn đề cơ bản của Phật giáo như Vô thường, Vô ngã, duyên sinh, nhân quả và nghiệp báo
    vô minh diệt vô minh tận
    vô lão tử diệt vô lão tử tận vô khổ tập diệt,vô đắc

  13. #13

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi phanquanbt Xem Bài Gởi
    Nói đến Phật Giáo là phải nói đến thuyết Vô Ngã, Vô Thường, Nhân quả. Duyên sinh Người học Phật mà không nắm rõ các vấn đề trên thì chưa phải là đệ tử của Đức Phật Thích ca Mâu Ni. Trong kinh Tương ưng tập IV Đức Phật có dạy! Nếu có người làm mười điều ác hạnh, rồi quần chung đông đảo đến cầu xin cầu khẩn chấp tay mong rẳng người ấy sẽ được sanh thiện thú. Sự cầu khẩn ấy là vô ích, vì người ấy làm mưồi điều ác hánhẽ rơi vào địa ngục ví như một người quăng một tảng đá vào hồ nước, rồi một số đông đảo quần chung đến cầu xin, cầu khẩn,chấp tay cầu rằng tảng đá ấy sẽ được nỗi lên. Sự cầu khẩn như vậy là vô ích, vì tảng đá ấy với sức nặng của nó không thể nỗi lên, không trôi vào bờ, như lời cầu xin của quần chúng ấy.
    Trái lại , một người ỳư bỏ mười ác hạnh, làm mười hạnh lành, nếu có một số quần chúng đông đảo đến cầu xin, cầu khẩn, chấp tay cầu rằng người ấy sẽ sanh vào địa ngục, đoạ xứ, thời lời cầu xin ấy không được thành tựu, người ấy vẫn đựơc sanh lên cõi thiện thú, thiện giới cõi người. Ví như một người nhận chìm một ghè dầu vào trong hồ nước rồi đập bể ghè dầu ấy, thời dầu ấy sẽ nỗi lên trên mặt nước. Dẫu cho có một số đông quần chúng đông đảo đến cầu xin, cầu khẩn, chấp tay, cầu rắng số dầu ấy chìm xuống đáy nước. Lời cầu xin ấy tất nhiện không có kết quả, số dầu ấy vẫn nỗi trên mặt nước. Như vậy có cầu khẩn, cầu xin cũng không ích lợi gì!
    Với lời dạy trên vậy việc cầu siêu chẵng có tác dụng gì đối với người đã chết, mà chỉ tốn công mất của mà thôi . Nếu nói cầu siêu là sự báo đáp công ơn cha mẹ,thì việc báo đáp ấy không cói tác dụng gì? Nếu muốn báo đáp công ơn cha mẹ vv… thì người còn sống phải tu tâm dưỡng tánh, làm các điều thiện nhằm hướng đến công ơn cha mẹ là quá tốt rồi. còn nếu nói cầu siêu là nghi lễ của Phật Giáo thì hoàn toàn sai, nếu là nghi lễ thì trong đạo Phật tống phái nào cũng phải thực hiện, và Phật giáo nước nào cũng phải làm, thế thì tại sao chỉ có Phật Trung quốc , Việt nam và một số nước có ảnh hwongr văn hoá Tàu có nghgi lễ này , còn lại Phật giáo của các nước khác ( nước không ảnh ghwong văn hoá tàu) thì không có nghi lẽ cầu siêu. Vì vậy cầu siêu là một hình thức văn hoá của Tàu pha trộn với đạo Phật. Còn lại chết có linh hồn hay không? Sau khi chết đi về đâu? Thì xin nghiên cứu kỷ hơn về những những vấn đề cơ bản của Phật giáo như Vô thường, Vô ngã, duyên sinh, nhân quả và nghiệp báo
    Có thể ví dụ nêu lên như Kinh Vu lan báo hiếu: Mục Kiền Liên là đại đệ tử của Phật, được gọi là đệ tử thần thông bâc nhất, biết mẹ mình đọa ngạ quỷ mà không cứu được, phải theo lời Phật dạy đến kỳ an cư kiết hạ mời tất cả các vị tăng trong đó có hơn 1000 vị A la hán làm lễ cầu siêu thì mẹ Mục Kiền Liên mới thoát khỏi cõi ngạ quỷ sinh lên cung trời đao lợi. Các bạn thấy cầu siêu đc một người khó khăn thế đấy, đại đệ tử của Phật mà một mình làm chẳng nổi, vì nghiệp báo của mẹ ngài hay nói nhân ác của mẹ ngài cảm lấy quả ác không dễ cứu, cũng như nói bị đọa địa ngục rồi thì chư Phật, Bồ tát cũng chịu, chẳng đỡ được.
    Nhưng tại sao tất cả tăng chúng hợp lại thì cứu được.
    Lúc đầu tôi cũng không hiểu, sau học Phật pháp Hòa thượng Tịnh KHông nói rằng tâm chuyển thì tướng chuyển, vạn pháp duy tâm thì tôi mới ngộ ra. Tất cả các cảnh giới con người chiêu cảm là do tâm thức biến hiện nói cách khác do nghiệp mà thành. Bởi vậy khi có tha lực đại chúng cực lớn thì là chuyển biến tâm mẹ MKL làm bà chuyển từ tâm ác sang tâm thiện thì bà ắt thoát khỏi cảnh ngạ quỷ, cái chính ở đây là tâm của bà chuyển, tăng chúng là trợ duyên thôi khi đó nhân lành của bà cảm được thì được quả lành, tất cả không ngoài quy luật nhân quả.
    Cầu siêu được phát triển từ đời Đường bên TQ khi có họa An Lộc Sơn, quan dân chết nhiều quá nên vua mới cảm thương mời các vị cao tăng tổ chức các lễ cầu siêu, siêu độ vong nhân, đốt vàng mã cũng bắt đầu từ lúc này.
    Đời vua Lương Võ Đế, Hoàng hậu chết đọa làm rắn mới báo mộng về cho vua biết, cầu xin cứu giúp, vua mới tổ chức lễ cầu siêu trong đó tổ chức lễ là vị Hòa thượng Tổ chim, là Bồ tát hóa thân, Hoàng hậu thoát khỏi kiếp mãng xà sinh lên cõi trời, hiện thân xuống cảm ơn. Cho nên có bộ Lương Hoàng Bảo Sám nổi tiếng.
    Đời Trung Hoa dân Quốc, Hòa thượng Hư Vân cũng là Bồ tát tái lai hay tổ chức đàn cầu siêu cho các tử sỹ, nhân dân chết trận, lễ cầu siêu luôn trong 49 ngày trên đàn lúc nào cũng phải có rất nhiều vị tăng lễ lạy liên tục cả ngày đêm. Cho nên lẽ cầu siêu đúng pháp rất kỳ công.
    Các trường hợp trên là nhờ cầu siêu mà thoát khỏi ác đạo, vì Phật, con người hay vật đều có cảm ứng đạo giao nếu chí thành tâm đều có thể chuyển được nghiệp, căn bản dùng công đức, thiện nghiệp của người cầu siêu cảm ứng tạo đk cho nhân lành của người đc cầu phát khởi thành quả lành mà thoát, tất cả đều không nằm ngoài luật nhân quả, nghiệp báo.
    Không phải tổ chức cầu siêu hời hợt như một số vị bây giờ, rồi hô hoán lên người này người kia đc vãng sanh, lợi dụng phật giáo kiếm tiền. Cầu siêu đòi hỏi tâm lực cực lớn, không đơn giản đâu. Cho nên Hòa thượng Tuyên Hóa mới nói như người phá thai thì oan hồn của lũ tiểu quỷ ấy oán hận như bom nguyên tử, có Bồ tát nói chúng cũng chẳng nghe, sẽ tìm cách đòi mạng của người đã phá chúng.
    Mong tất cả mọi người đoạn ác tu thiện, ăn chay niệm Phật cầu sanh tịnh độ để nhanh chóng thoát khỏi quả báo thảm khốc mà ta đã tạo trong đời này.
    NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Sao ngày nay thầy chùa khác ngày xưa quá?!?
    By silicon11 in forum Đạo Phật
    Trả lời: 83
    Bài mới gởi: 16-06-2013, 03:33 AM
  2. Ý nghĩa của những giấc mơ - điềm báo
    By thanhpv in forum Tử Bình, Tướng, Số, Khác...
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 23-05-2013, 05:20 PM
  3. Trả lời: 36
    Bài mới gởi: 28-05-2012, 11:59 AM
  4. Trả lời: 10
    Bài mới gởi: 14-04-2012, 07:14 AM
  5. KHOA HỌC VÀ ĐỨC TIN
    By satyaa in forum Đạo Thiên Chúa
    Trả lời: 61
    Bài mới gởi: 01-04-2012, 09:35 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •