kết quả từ 1 tới 18 trên 18

Ðề tài: Không Biết Có Phải Chuyện Ma Quỉ Không

  1. #1

    Mặc định Không Biết Có Phải Chuyện Ma Quỉ Không

    Núi Dinh-chuyến đi kinh hoàng.....:|
    Nguồn:http://www.phuot.com/threads/11374-N...i-kinh-hoàng.....
    NÚI DINH

    Mình đọc thấy bên trang du lịch bụi,có ba bạn đi kể...đều gặp chuyện kì quái trong chuyến đi.Bác nào đọc qua có thể hiểu giải thích cho mình và mọi người biết thêm.Cám ơn



    - Như các bạn đã biết là vào ngày 23/8/2010, team chúng tôi có tổ chức một buổi cắm trại trên núi Dinh và theo dự định thì bài viết đã ra lâu rồi nhưng do mốt số yếu tố khách quan nên bây giờ bài viết mới được thực hiện.


    - Cảm ơn Hiếu và Phương đã đồng hành với tôi trong chuyến Survival Camp này, hi vọng lần sau sẽ có những người bạn đồng hành mới và sẽ có chuyến đi thú vị hơn.


    - Đây là chuyến đi không phải của chủ nghĩa anh hùng, chủ nghĩa liều mạng nhưng là của tình bạn, tình đồng đội đã giúp chúng tôi vượt qua tất cả.


    - Xin Lưu Ý: đây là bài viết dựa trên những thứ đã được trải nghiệm hoàn toàn bằng đời thật, người thật, việc thật, nếu vẫn không tin chúng tôi cho luôn số DĐ của ng dân đã giúp chúng tôi trải qua 3 ngày vừa sợ vừa vui và vừa thú vị trên….^^


    Giới thiệu nhân vật:


    ***Hiếu, anh bạn đa tài và được mệnh danh là Thần Lửa, cựu Scout của Nga:



    ***Phương, anh bạn vui tính và biết cách làm cả nhóm lên tinh thần trong những lúc khó khăn:



    ***Tui, đang sinh hoạt trong Scout của VN:



    DAY 1 (23/8/2010): “CHÚNG TA ĐÃ LẠC VÀO TRONG KHU RỪNG ĐẦY MA QUÁI, KHỈ THẬT” (trích lời của tôi trong đêm ấy).


    Như một kì trại bình thường, tui dậy thật sớm, lúc ấy là 5h15 và sau đó lên đến bến xe Hoa Mai là 5h30. Cả team đã hẹn với nhau là 6h xe sẽ chạy và team mình sẽ có một chuyến đi thú vị. Nhưng……..Khi đến đó mới biết là Hiếu vẫn còn đang loay hoay tìm xe, Phương thì chưa liên lạc dc, An Binh (một người đăng kí đi cùng với chúng tôi) thì khoá máy DĐ. Khoảng 6h15, Hiếu chạy lên, Phương cũng đang trên đường chạy lên và An Binh vẫn khoá máy. Sau khi ăn sáng đầy đủ, 7h chúng tôi lên xe và đinh ninh là anh An Binh sẽ có thể tự lo liệu lên dc....

    Lên xe, tôi để cái xẻng phía sau và ngồi nói chuyện, xe chạy dc chừng 45 phút thì cả 3 người đều cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi, một cảm giác mà dân đi trại lâu năm như chúng tôi chưa hề có. Kì lạ ở chỗ, chỉ có chúng tôi bị, còn các vị khách ngồi xung quanh vẫn tỉnh queo, 3 chúng tôi phải cố gắng thoa dầu để đỡ cảm giác nhức đầu khó chịu. Trong khi đang trên xe, chúng tôi cố dò la hỏi tình hình núi Dinh với người đàn bà ngồi kế và chúng tôi có được nhiều thông tin hữu ích nhưng chẳng có tác dụng với chúng tôi sau này….Biết là team chúng tôi có thể thiếu người, tôi liền mượn DĐ của Phương lên YM, bắn tin cho một anh từng là Thiếu trưởng tên Chí Hiếu thuộc một Đạo ở Bà Rịa - Vũng Tàu, do trưởng Phạm Văn Nhân điều hành, để xin “viện binh” và cũng lo lắng không biết có thể tiếp viện dc không, chúng tôi vẫn lo lắng.…..

    Khi xuống xe bên vệ đường, cả team mới đặt balô xuống đất thì xe chạy, tôi chợt nhớ đến cái xẻng và la lên, vì ở đó có nhiều xe ôm nên có 1 tay xe ôm trờ tới, nói “ Lẹ lên”…Tôi phóng lên chiếc xe Dream cũ đã bay mất phần trước, lộ cả máy và bắt đầu rượt đuổi trên quốc lộ 51 mà ….không đội mũ bảo hiểm. Tài xế phóng xe không biết tốc độ bao nhiêu nhưng gió đập mạnh vào mặt tôi thì cũng thấy khiếp đảm lắm. Rượt đuổi trên con đường khoảng 3 - 4km thì mới lấy lại được và chúng tôi chạy từ từ về. Về đến nới mấy tay xe ôm kia chỉ “Ê, xe mày chạy đến bốc khói rồi kìa”, tôi nhìn quả là bốc khói thật. Chuyến rượt đuổi vừa rồi nói thật là chỉ có phim hành động hoặc công an đang truy đuổi cướp mới chạy tốc độ vậy, thật kinh hãi….

    Ngồi nghỉ ngơi một quán nước bên đường, cũng là một tiện đồ điện, chúng tôi vừa ngồi vừa uống nước, Phương thì bốc máy kêu taxi Mai Linh Vũng Tàu nhưng kêu 2 lần thì chả thấy taxi nào trờ đến, tôi thì phone anh An Binh để kêu lên nhưng cuối cùng nhận được một tin nhắn CỰC KÌ THẤT VỌNG LÀ ”may em di choi vui ve, anh nhac di len lam” => lời nói chả có trọng lượng => làm mất công dời ngày đi, năn nỉ tùm lum nhưng team vẫn hoàn lại 3 ng. Sau đó tôi và Hiếu đi mua dầu hôi cho kì trại,chúng tôi mua đến 2.5 lít để đề phòng bất trắc xảy ra. Đến khi tôi và Hiếu đi mua dầu về thì taxi vẫn chưa đến, sau đó chúng tôi hỏi số phone của hãng taxi gần đây, chị bán hàng cũng cho nhưng chẳng ai đến. Bực mình,chúng tôi quyết định đi xe ôm nhưng khi vừa quyết định xong thì….1 loạt số fone của tài xế taxi gọi đến hỏi địa điểm và…..chẳng ai đến dc. Tổng thời gian khi xuống xe và bắt đầu lên xe ôm là…2h đồng hồ.

    Sau khi đã thỏa thuận giá, chúng tôi nhảy lên xe và được chở lên núi trên con đường nhựa. Trên đường lên núi, chúng tôi đi thấy nhiều xe bus và trước khi đi qua cây cầu trên đó, tôi thấy một ngôi nhà ven đường đông người đang vui vẻ, sau này mới biết là trưởng Phạm Văn Nhân đang ngồi trong đó và căn nhà đó là của ông Thành, gọi là Thành Núi, nổi tiếng nhất khu núi Dinh này và ông cũng là người đem lại cho chúng tôi cảm giác vui vẻ, sảng khoái và thú vị nhất nhưng chúng tôi sẽ nói về ông ta sau….

    Khu cắm trại Hiếu nhớ khi đi hồi 2k8 là một doanh trại quân đội, có chuồng bò này kia. Nhưng khi lên đây, chúng tôi khó khăn lắm mới tìm lại được nơi này vì nơi này đã bị bỏ hoang sau khi bộ đội chuyển xuống núi. Cuối cùng sau một hồi vòng vèo, chúng tôi cũng đã tìm được khu đó. Nó khá là rậm rạp cây cối và cực kì…gọi là âm u. Ở giữa khu đó có một căn nhà tôn hoang và một cái sàn gỗ bỏ trống, không cần suy nghĩ, Hiếu nói là phải lấy cái sàn đó để trú cho hết buổi trưa rồi đi tiếp.

    Quang cảnh xung quanh:





    Hiếu và Phương lo trải áo mưa lên cái sàn đó, còn tôi thì sắp xếp đồ ở dưới, xong rồi cả ba đứa ngồi kiểm kê đồ. Xong rồi Hiếu nói tôi lên trải lại tấm bạt cho nghiêng về một phía kẻo nó mưa, tôi liền trèo lên, men theo thành sàn mà bước, cứ chắc mẫm là nó cứng lắm…đột nhiên……ẦM….chân phải tôi tọt luôn xuống cả cái sàn, đôi tay phản xạ nhanh đã kịp nắm lấy thành sàn và từ từ lôi tôi lên, thật là hú vía vì khi nhìn sang bên trái chỉ toàn là đinh rỉ sét, hên là tôi mặc quần dài và phản xạ nhanh không thì sập cả sàn và…Phương ngồi ở duới sẽ tiêu. Cả ba chúng tôi đều méo mặt vì hiện tượng kì lạ này vì Hiếu đã leo lên và đi wa lại trên đó nhưng nó không sập, cứ như nó chờ tôi lên rồi sập…..Xong đâu đấy cả ba ngồi lại mài dao miệt mài (chúng tôi thủ đến tận 5 con dao găm của lính US lận, phòng khi gặp cướp) và tập chiêu…phóng dao từ Hiếu, khỏi phải nói là cậu ấy….phóng ghê cỡ nào….Mài dao xong thì ngồi ăn trưa và nghỉ ngơi, xong rồi tôi và Hiếu đi thám hiểm một vòng xung quanh. Chúng tôi phát hiện có một bàn thờ với bình nhang và….một cây bông còn tươi trong đó, cảm giác rờn rợn trong tôi xuất hiện khi Hiếu hỏi: ”Nơi này bỏ lâu rồi mà sao vẫn có người tới ta..?”, nhìn xung quanh thì thấy một cây bị sét đánh chẻ làm 3, làm 4. Thật là một nơi hoang tàn kinh dị. Đi sâu vào nữa chúng tôi gặp một con suối cạn, quan sát một hồi thì Hiếu phát hiện ra cái cây bị chặt có vẻ còn mới và gọi tôi lại. Chúng tôi xem xét và kết luận vết cắt này khoảng 2 ngày trở lại đây và đoán là vết của bọn lâm tặc….Chúng tôi quay lại sàn gỗ và Hiếu nói là sẽ quay lại chỗ hồ cá để coi có người không, sau 20 phút thì anh ta quay về và nói là chúng ta sẽ dọn qua đó lát nữa nhưng……trời bắt đầu đổ mưa to. Cơn mưa như nước trút làm ướt cả đồ của chúng tôi và chúng tôi đành phải chịu trận khoảng hơn 1h đồng hồ. Trời xui đất khiến ra sao tôi lại lấy tay nếm thử nước chảy ra từ sàn gỗ, Hiếu liền chỉ cây địa y và…tôi liền nhổ 1 đống cả ra, mém chết thật…(địa y rất độc).

    Quang cảnh mài dao:



    Và phóng dao:




    Sau đó thì ăn trưa và nghỉ ngơi:



    Chúng tôi phải đưa chuối cho con khỉ để nó chụp tấm này...:)):


    Nếu để ý,các bạn sẽ thấy caí sàn nó bị lủng 1 lỗ do chân của tôi:



    ]....Và chịu trận mưa:



    Tạnh mưa,chúng tôi mang balô qua khu đất nãy Hiếu đã hỏi.Khi gần tới,chúng tối thấy có một căn chòi,trong đó có một cái võng đang lắc lư.Mắt tôi thấy trong khoảng cách 25m là…có một người gác tay lên trên đầu,khi gọi Hiếu thì anh ta cũng đồng ý là có người gác tay qua đầu như tôi thấy nhưng…Phương thì không.Tôi với Hiếu cứ khăng khăng là có người,chắc là người đàn ông hồi nãy Hiếu gặp,nhưng thật bất ngờ khi đến thì….chẳng có ai,tôi với Hiếu đứng chết trân,còn Phương cứ cười khì nói là tụi tôi bị hoa mắt cả rồi.Khi đến nhà thì có 1 thằng nhóc và bà mẹ ra đón tiếp nồng hậu,sau đó là người cha ra.Chúng tôi xin ở lại,họ đồng ý và còn vui mừng vì đã…có người trông nhà cho mình khi họ đi vắng.Thế là chúng tôi bắt đầu dựng lều trưóc sân nhà họ và làm nhiệm vụ gác cửa bất đắc dĩ.


    Trong khi đang dựng lều,tôi leo lên 1 cây để cưa đường khía để buộc dây thêm chặt nhưng…làm như cây dao tự cắt tay tôi,thế là tôi trở thành thương binh đầu tiên của trại.Sau khi lên lều và đắp aó mưa lên những lỗ thủng xong thì tôi và Hiếu đi chặt cây.Có thể điều này mới đối với một số bạn nhưng chúng tôi chặt cây bằng cây dao US tui mua ở Thái và…chặt cực kì tốt,như rìu vậy…:D.Nhưng kì lạ là khi quay về đất trại,tôi lấy cây dao của tui cho Phương mượn đeo dùng để chặt…1 cành cây nhỏ bằng ngón chân caí thì….cán dao lại gãy…cả ba chúng tôi vẫn chưa nghi ngờ có chuyện gì xảy ra cả và đều đùa cợt bình thường.Sau đó,gia đình của chủ đất đi cả,chỉ chừa lại một con chó cỏ phải gọi là dễ thương và rất ngoan.Sau khi họ đi mất,Hiếu xếp củi vào chuẩn bị đốt lửa, đột nhiên tôi nghe tiếng con chó sủa nhưng không phải sủa chúng tôi,nó sủa vaò một khoảng không vô định và chúng tôi chỉ để ý vậy thôi chứ không chú ý nhiều nhưng vẫn phải cảnh giác nên cả 3 đứa tay thằng nào cũng sờ vào vỏ dao do sợ cuớp hay bất trắc xảy ra.Khi thấy không có gì,tôi và Hiếu đi lại con đường từ doanh trại quân đội để lấy gạch vì chúng tôi để ý chỗ đó có một đống gạch xây dựng,lúc đó khoảng 18h hơn.Tôi cầm theo Night Vision (ống nhìn đêm) của một anh bạn rất tốt đã cho tôi mượn đi trại để mà soi đường.Khi đi,tôi vừa cầm vừa coi,nhưng qua đến một khúc gần đến chỗ đó,sống lưng tôi ớn lạnh nhưng không biết vì sao,tôi hỏi Hiếu :” Mày có thấy cảm giác lạ lạ, ớn lạnh sống lưng không?”,Hiếu nói không.Nhưng khi lây gạch về qua lại chỗ đó thì anh ta laị bị mà tôi lại không bị,lại một điều kì lạ…:|.Khi về thì thấy Phương đang bật nhạc ầm ầm vơi cái loa ngoài,nói là để xua ma nhưng chỉ là ý giỡn,Hiếu và tôi mới bắt đầu xâu chuỗi sự kiện và để ý nhưng vẫn chưa nói gì với Phương.

  2. #2

    Mặc định

    Cảnh tôi chặt cây bị...cắt tay:



    Cả 3 người cùng dựng lều:




    Và căn chòi có caí võng chúng tôi thấy và quang cảnh xung quanh:




    Lát sau,chúng tôi bắt đầu đốt lửa và công việc này là của Hiếu vì anh ấy giỏi phần này nhất chúng tôi.Hiếu bắt đầu xếp củi lên,nhưng là vì củi ướt nên dùng kĩ thuật tim lửa,một kĩ thuật mà anh ta hay dùng để đốt những cây củi đang ướt,thậm chí cả dưói trời mưa.Một vấn đề khác nảy sinh là…mồi châm cở nào dầu hôi trong kĩ thuật đó vẫn không cháy……Chúng tôi tưởng mình mua dầu hôi rởm nên than trách…tiệm bán xăng.Sau cỡ 15 phút chúng tôi mới loay hoay lên được lửa mặc dù trước giờ kĩ thuật ấy lên lửa rất lẹ,chỉ tầm 2 giây thôi vì là dầu hôi mà….:|.Đặt tim lửa vào giửa đống củi,hong cho nó khô,gió bắt đầu lùa mạnh,từng cành cây nghiêng ngả xào xạc…Tôi lấy chai dầu hôi tưới lên củi để cho nó bắt lửa mà mau khô nhưng tưới lên nó chẳng bắt lửa (tà khí mạnh quá chăng..?),cả đám ngồi nhìn trân ra,tưới thêm đợt nữa là hết 1 chai C2 dầu hôi nhưng…vẫn không lên.Hiếu bắt đầu có những cảm giác lạ thường và bắt đầu nói với nhóm :”Chưa bao giờ tui đi kì trại nào mà tưới dầu hôi không lên cả.Mấy ông có để ý không?Sáng giờ mình làm gì cũng xui xẻo,làm như bị ai đó ngăn cản vậy,cứ sau mỗi lần vượt qua được nó thì lại có ngăn cản mới với mức độ tăng dần hơn…?”.Tôi và Phương thẫn người ra vì thấy Hiếu nói đúng.Cái cảm giác lạnh lạnh ở đây làm cho người ta sợ đến kinh người,không giống với những kì trại tôi từng đi….:|.Sau đó Hiếu nói mẹ anh ta nói là chúng tôi đi vaò ngaỳ này rất xui vì trúng ngày 14(âm lịch) và 23 (dương lịch) mà theo mẹ anh ta,một người theo đạo Phật,thì không nên đi vaò ngày 5,14,23 vì sẽ xui,vả lại chúng tôi đi ngay….vaò tháng cô hồn nên chắc bị xui.Nhưng Hiếu không nói nữa,sợ làm lung lạc tinh thần của 2 chúng tôi,anh ta nói bắt mì lên nấu ăn với tim lửa còn cháy ào ào (chúng tôi không thể nấu bằng củi như nêu trên và cũng không có bếp cồn).Trong khoảng thời gian nấu mì,tôi và Phương cầm ống nhìn đêm nhìn xung quanh,thấy vài bóng đen như của người phụ nữ và cả ba chúng tôi đều thấy,sợ quá,chẳng thằng nào dám nhìn tiếp.Bỗng nhiên đèn pin đeo trán của tôi bị hư,không lên đèn được,tôi cố sửa mãi đến 10 phút sau mới lên được đèn và thay hết toàn bộ pin,còn caí loa ngoài của Phương vẫn mở ầm ầm để tăng tinh thần anh em lên. Ăn mì xong thì cả đám ngồi lại bàn tiếp đêm nay sẽ làm caí jì,trong đầu tôi đã nhen nhóm ý định rút chạy xuống dưới núi vì biết củi sẽ không đốt được và với 2 lít xăng và 1 chai Vodka loại bự mà chúng tôi đang uống cũng chẳng thể nào đốt hết cả đêm được.Khi đang bàn bạc,loa ngoài của Phương hết pin,cả nhóm bắt đầu cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn bật điện thoại nghe nhạc để cầm cự và nó vẫn không được lâu nên chúng tôi tắt luôn, để dành cho bất trắc xảy ra.Sau đó,chân chợt tôi nhói đau,lấy đèn pin soi thì là một con kiến đen bự chà bá đang cắn tôi (loại kiến này theo Hiếu nói nó cắn cỡ 3-4 phát và tùy theo thể tạng mỗi người thì sẽ phát sốt vì anh ta cũng đã từng chứng kiến nạn nhân của con kiến đó một lần rồi)con kiến đen bự khoảng 1cm,máu đỏ như maú người (các bạn không tin thì lên đó mà xem) sau đó tôi lấy đèn soi khắp nơi thì thấy một điều không tin được,cả một đàn kiến hàng trăm con vây chúng tôi xung quanh,chúng nó nhiều đến nỗi bu quanh chỗ chúng tôi phải dài đến hơn nửa mét mỗi bên.Tôi lấy bình xịt thuốc phun khắp nơi nhưng càng phun nó càng hung dữ,phải đến 5 phút sau mới bắt đầu lăn ra chết,thế là chúng tôi lại vượtt qua được thêm một thử thách nữa.Chúng tôi vẫn cảm thấy có gì đó nó ám mình vì khi chọn đất trại,cả 3 thằng nhìn mỏi cả con mắt vẫn không tìm đâu ra được một con kiến,xin nhắc lại,một con kiến chứ không phải cả đàn kiến nhá…:|

    Ánh lửa bập bùng:



    Chúng tôi chụp những chỗ nghi ngờ:



    Lửa càng ngày càng tắt dần,chúng tôi phải tính cách khác để mà duy trì lửa cháy để lấy tinh thần,một khi lửa tắt,tinh thần của chúng tôi sẽ hết và không biết chuyện gì sẽ xảy ra trên này vì lửa làm cho những động vật ăn thịt tránh xa chúng tôi ra ít nhất là 5m.Mưa lâm râm,tim lửa càng càng héo tàn,chúng tôi lấy dầu hôi tạt vào để duy trì lửa,một lần cũng duy trì đươc khaỏng 10-15 phút cho khoảng 50-100ml dầu hôi nhưng……gió ngaỳ càng mạnh,mưa lại có dấu hiệu mạnh lên nữa và lửa càng ngày càng tắt nhanh hơn,như có ai đó đuổi chúng tôi vâỵ.Tôi bàn cách lấy Vodka đốt để mà giử lữa nhưng Hiếu và Phương nói nó không làm được,dù vậy tôi đã thử đốt Vodka một lần và nó cháy khá tốt nên chúng tôi vẫn thử,không còn lựa chọn nào khác…..Chai Vodka được pha với dầu hôi,sau đó thử nghiệm đổ vào can sắt mà đốt,nó chaý cũng khá được và chúng tôi yên tâm cũng chỉ được một phần.Cả nhóm họp lại bàn quyết định nên đi hay ở lại,nếu đi thì đợi tạnh đợt mưa này thì hãy đi,còn ở lại thì phải lên đưọc củi nhưng thật kì lạ,chúng tôi càng nói "ở lại" thì mưa càng to,gió phất càng bự.Sau một hồi tôi nói:”Giờ chúng ta đi,chúng ta có thể chết nhưng nếu ở lại thì…chúng ta chết chắc”,căn cứ vào các thiết bị điện tử và đồ dùng bắt đầu hỏng hóc một cách bất thường,củi lên không được (tôi và Hiếu đều là dân kinh nghiệm rất nhiều kì trại và Hiếu được mệnh danh là Thần Lửa mà còn lên không được),bị những tai nạn khó hiểu và những dự tính của chúng tôi nếu như ở lại qua đêm…..Cả ba đều run vì sợ hãi,vì lạnh,vì không biết mình đang đối mặt với cái gì….Hiếu đột nhiên thốt ra câu:”Giờ tui mới hiểu được thế nào là Last Stand” làm tinh thần chúng tôi cũng ổn định một phần nào.Tôi liền làm một cây đuốc,cả ba thằng vơ vét hết đồ điện tử, đồ quý ôm theo người,còn lại thì bỏ đó,thực hiện phương sách “bỏ của chaỵ lấy người”…………(Từ đây đến hết ngày chúng tôi không chụp hình nữa vì quá sợ hãi và lo điều không may sẽ xảy ra khi chụp)


    Mưa tạnh,trăng bị mây che nhưng….đường khá sang,gió thì không thổi,không cómột giọt mưa,cứ như có ai mở đường cho nhóm tôi đi. Chúng tôi phải đi trên một con đường đất trước khi đâm ra một ngã ba,bên trái là đường xuống đồi khá xa và bên phải là đường lên một cái chùa cách vài trăm mét nhưng Hiếu không biết nó ở đâu vì chỉ nghe kể,vả lại chỗ đó khá rậm cây khi lên.Khi chúng tôi đi,tôi đi bên trái,Hiếu ở giữa và Phương đi bên phải,ba thằng ôm vai nhau đi thật lẹ,tim đập rất mạnh,adrenaline bơm vào maú chúng tôi liên tục hối thúc chúng tôi vượt qua cơn nguy khốn,lúc chúng tôi đi chỉ mới 20h30……Cả ba thằng dặn nhau,gặp người giữa đường thì đừng nhìn họ có hỏi thì cứ đi,không trả lời,tảng lờ tất cả mọi thứ…..Khi đi,Hiếu đeo đèn trên trán mới thay pin hồi nãy của tôi nhưng thật lạ, đèn càng đi càng yếu dần đi….Đâm ra được ngã ba đường nhựa xuống núi,Hiếu nằng nặc đòi đi lên nhưng tôi và Phương kéo cậu ta đi xuống,chúng tôi lo sợ cậu ấy không suy nghĩ kĩ càng được vì mặt cậu ấy tái xanh như bị bệnh,mặt thẫn thờ khi biết mình đang phải đối mặt với caí gì,mặc dù đã cho uống thuốc rồi nhưng vẫn không khỏi,tôi và Phương phải dìu cậu ấy đi xuống đường đồi và…sự khiếp đảm chỉ mới bắt đầu……………

    Trăng bị che bởi mây, đường đèo khá sáng,nhịp chân chúng tôi bước liên tục và không cảm thấy mệt,chúng tôi cảm thấy mình chỉ có cơ hội sống sót khi đi thật bình tĩnh,mau lẹ,không hoảng loạn (vì ma sẽ giết người gián tiếp qua hoản loạn chứ không trực ttếp) và chúng tôi đã đúng.Khi đi xa được ngã ba khoảng vài chục mét,Hiếu đột nhiên giật bắn người,mặt cậu ấy nhợt nhạt,cả ba đều có cảm giác lạnh gáy.Tôi và Phương gặng hỏi thì cậu ấy nói giọng thều thào:”Tôi thấy cá gì đó”,sau đó im,cả 2 thằng đưa mắt nhìn kĩ xung quanh nhưng không thấy gì,chúng tôi hiểu cậu ấy chắc mới thấy thứ gì đó kinh hãi lắm nhưng không ai dám mở miệng một lời,thế là cứ bước...Nói thêm,phía sau Hiếu có caí xoắn lưng rất bự,nhờ đó mà mấy thầy coi số nói Hiếu có thể thấy những thứ mà người thường không thấy….Đi được vaì trăm mét, đèn pin…..hết sạch năng lượng,tôi đốt cây đuốc do Phương cầm, đuốc sáng lên làm hiện lên dòng chữ đỏ chói dưói đường làm chúng tôi giật mình nhưng chẳng thằng nào dám nói gì cả….Lúc này sức khoẻ Hiếu khá yếu,cậu ấy gần như đi không nổi,tôi và Phương cố gắng dùng những từ ngữ mạnh mẽ nhất để lên tinh thần cho anh ta,chúng tôi đã cùng ôm vai nhau vượt qua nỗi sợ. Đi thêm vaì trăm mét,chúng tôi nghe tiếng hát,ban đầu khá sợ hãi vì tự nhiên trên núi lại có tiếng hát,chúng tôi lại tự hỏi tại sao lại có tiếng hát giữa rừng núi,chắc là "họ" đang cố đuổi chúng tôi đi,"họ" là những người chiến sĩ đã chết…….Cây đuốc tự nhiên rơi hết vải,trong cơn hoảng loạn không biết lấy gì để thay,tôi tháo khăn quàng màu xanh lá trên cổ Hiếu ra làm đuốc,. Đi thêm một quãng nữa đột nhiên nghe tiếng chó sủa,trong mắt tôic ó 2 con chó chạy ra từ bên trái và nó gần bụi cây,mặc dù tôi đã chỉ nhưng Hiếu và Phương vẫn nói không thấy 2 con chó đâu cả.Tôi đành nói là ở đó có nhà dân để làm họ yên tâm phần nào,không dao động vì tôi nghĩ biết đầu đấy chắc bị ma che mắt…….thật không hiểu nổi….Khi tới được caí cầu,có một đôi nam nữ ngồi đó,chúng tôi đi ngang qua nhưng họ vẫn không màng nhìn tới,còn chúng tôi nghĩ họ là ma vì chúng tôi phải cảnh giác cao độ.....


    Khi thấy có nhà,chúng tôi biết mình đã thoát nạn và chúng tôi tấp vaò ngôi nhà đông vui nhất để nghỉ ngơi.Ra đó là nhà của ông Thành,tự là Thành Núi,khát tiếng nhất vùng núi Dinh này,thêm trong đó có vài người tài xế xe bus đang ngồi ăn cơm ở đó.Khi thấy chúng tôi với dáng vẻ tiều tụy sà vào,họ tiếp đãi rất tử tế,cho ăn cơm và nghe chúng tôi kể đầu đuôi câu chuyện.Vợ ông Thành nói:”bởi vậy những chuyện linh thiêng núi rừng VN đâu có nhà khoa học nào giải thích được”,còn ông Thành thì kể cho chúng tôi về đời ổng,về những câu chuyện khá rùng rợn trên núi này mà ổng sống ở đây từ hồi còn chiến tranh. Ổng nói”Tụi bây trước khi lên núi này lấy cây sào,cắm xuống đất,cúng một chút đồ hoặc lạy xin điều tốt lành thì sẽ không có điều gì xảy ra cả.Bản thân tao biết rành núi này quá mà”.sau đó nghe những người tài xế thường hay lên núi này kể những câu chuyện gặp hiện tượng ma quái trên đây,chứng tỏ không chỉ có mình chúng tôi từng bị mà nhiều người đã bị.Và vợ ông Thành có nói một điều rất thú vị về caí đèo đó là:”Có một người đàn ông,từng đi bộ ở đó, đột nhiên chạy thục mạng té chết luôn”.Nhắc đến caí đèo,tôi và Phương gặng hỏi Hiếu,anh ta nói:”Lúc xuống núi,con thấy một người đàn ông màu trắng,có râu nhưng….không có chân đang nhìn con,con tưởng là ông ta mặc quần màu đen nên không thấy và cũng là dân ở đây thấy lạ khi tụi con lại đi như vâỵ.Nhưng con lại thấy ông ta những 5 lần,cứ mỗi lần ngước lên là lại thấy ông ta ở 5 chỗ khác nhau nên con không dám nhìn nữa”.Hiếu nói lần thứ 2 Hiếu nhìn thấy ông ta là lần Hiếu giật bắn người ra làm chúng tôi rất lo sợ.Mọi người đều chặc lưỡi và thẫn thờ sau khi nghe Hiếu kể.Tôi lấy điện thoại DĐ ra xem thì thấy tin nhắn củ anh Chí Hiếu cho số ĐT của "viện binh" nhưng tới lúc này chúng tôi tư hỏi tại sao lạ phả cần "viện binh" nưa,chúng tôi đã có môt "Siêu Huớng Đạo" rồi mà(ông Thành trước đây là dân HĐ chế độ cũ) .Sau đó chúng tôi được gửi lên chùa ngủ và xong ngày thứ nhất kinh dị……….

  3. #3

    Mặc định

    nhìn mấy nhà thám hiểm đi rừng sợ quá,không bị kiến cắn là may lắm rồi,mai mốt đi rừng nhớ đem theo cái võng dù và áo mưa poncho,sẽ không bị kiến cắn !

  4. #4

    Mặc định

    cảnh đẹp thế.trang bị thì tận răng mà cái lều nhìn nản quá.ko biết scout thiệt ko đây.

  5. #5
    Lục Đẳng Avatar của VôChínhDiệu
    Gia nhập
    May 2011
    Nơi cư ngụ
    Chân Tịnh
    Bài gởi
    14,127

    Mặc định

    Nam Mô A Di Đà Phật !
    Mẹ bạn theo đạo Phật thì tai sao bạn không học một ít chú trừ ma chứ ,nhiều khi như thế rất tốt cho những chuyến đi của bạn đó !
    Thân gửi !
    A Di Đà Phật
    Nam mô A Di Đà Phật
    Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật
    Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát
    Nam mô Đại Thế Chí Bồ Tát

  6. #6

    Mặc định

    Chắc hè này làm một chuyến quá

  7. #7

    Mặc định

    ehheeheh,các nhà thám hiểm nghiệp dư làm 5 mắc cười quá,mai mốt đi nhớ rủ anh 5 nhé,yên tâm đi,đồ nghề anh đem theo là máy quay phim thứ dữ,đèn lalogen cho các em ánh sáng như ban ngày ngay lập tức,bộ đàm,la bàn,định vị đũ cả,ngoài ra anh hay hút thuốc nên không có chiện không có lửa,có anh 5 ở đó là vui rồi,ít ra cũng party hay kiếm con heo rừng rồi,mấy em nhát quá mà đòi du lịch khám phá ! nhớ kỳ sau đi rũ anh 5 nhé,nói thật không nói đùa đâu !
    Last edited by anhnamsg; 09-06-2011 at 04:19 PM.

  8. #8

    Mặc định

    Lúc nghe tiếng hát,nếu có a 5 ở đó sẽ dẫn cả đám quay lại,đi,bò và trườn tiếp cận gần sau đó pha đèn halogen bắt cho được người hát,các bạn nên nhớ kỹ chổ các bạn đi là nơi giang hồ trồng cần sa cả rừng trên đó,đã bị phát hiện và đưa lên báo mấy năm trước,càng xem,càng tức dùm cho nhóm,nhiều khi bọn đó hù dọa các cậu thì có !!!
    Last edited by anhnamsg; 09-06-2011 at 10:57 PM.

  9. #9
    Nhị Đẳng Avatar của Kairi
    Gia nhập
    Mar 2011
    Nơi cư ngụ
    Vịnh Ngân Sa
    Bài gởi
    2,907

    Mặc định

    còn chuyến nào nữa hông rũ em đi với
    ♥♥♥....Là Song ngư nên ta hơi nhạy cảm một tí, suy nghĩ sâu.Và vì là mệnh cá nên ta yêu biển....♥♥♥

  10. #10

    Mặc định

    Đọc bài của bạn mà mình tưởng rằng cũng đang ở trong cuộc như các bạn.

  11. #11
    Nhị Đẳng Avatar của Kairi
    Gia nhập
    Mar 2011
    Nơi cư ngụ
    Vịnh Ngân Sa
    Bài gởi
    2,907

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi baohuy_005 Xem Bài Gởi
    Chắc hè này làm một chuyến quá
    Người ta đi người ta còn về được, anh đi em sợ anh chết trên đó luôn :hypnotized:
    ♥♥♥....Là Song ngư nên ta hơi nhạy cảm một tí, suy nghĩ sâu.Và vì là mệnh cá nên ta yêu biển....♥♥♥

  12. #12

    Mặc định

    có nightvision luôn , ghê wa
    không tin có ma ta cho ăn tát slapping
    :skull::skull:

  13. #13

    Mặc định

    Khoảnh đất mấy anh đi cắm trại đó hồi xưa là bên nào đóng vậy ? Nếu bên bộ đội họ thấy mấy anh ăn mặc rằn ri, chơi dao găm kiểu Mỹ mà còn phóng dao phập phập vô thân cây thì họ đuổi đi là phải rồi. :)
    Giờ thì thấy chưa !

    ....:yin_yang:2....

  14. #14
    Lục Đẳng Avatar của VôChínhDiệu
    Gia nhập
    May 2011
    Nơi cư ngụ
    Chân Tịnh
    Bài gởi
    14,127

    Mặc định

    Nam Mô A Di Đà Phật !
    lần sau mình đi mà bị như vậy tốt nhất mình nên mang theo tràng hạt thôi ..hixxx.. nếu sợ quá thì mình trì chú cho đỡ sợ !
    Hu hu hu T.T Sợ ma quá đí ! help me
    Nam mô A Di Đà Phật
    Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật
    Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát
    Nam mô Đại Thế Chí Bồ Tát

  15. #15

    Mặc định

    Mình chạy vô link gốc, copy ra cho mọi người đọc tiếp nhé.

    ------------------------------
    UPDATE! Do Khôi bận nên em sẽ đăng bài viết ngày 2 của chuyến đi núi Dinh do Khôi viết.
    DAY 2: “TUI TƯỞNG LÀ TUI ĐANG Ở NGA CHỨ KHÔNG PHẢI Ở VN “ (trích lời Hiếu trong xế chiều)

    Tôi sẽ kể vắn tắt buổi sáng ngày thứ 2 vì nó cũng bình thường: thức dậy rồi dọn dẹp chỗ ngủ, chúng tôi từ biệt nhà sư tốt bụng đã cho chúng tôi ở trọ qua đêm.



    Sau đó tôi và Hiếu được ông Thành chở về nơi đất trại cũ, Phương sẽ đi chuyến sau. Phương kể rằng trong lúc chờ thì thằng bé con ông Thành cầm một chai nước có một con rắn cạp nong đã chết khoe với mấy ông tài xế, nó bảo rằng bắt được đêm qua bò lúc nhúc trong nhà ông Thành, bỏ nó vào chai khóa chặt nên chắc chết ngộp (tội nghiệp thằng bé). Đến đất trại thì thấy nó tan hoang sau trận “tháo chạy” đêm qua và quan sát kĩ thì căn nhà kế chúng tôi đã có người về ở. Việc đầu tiên chúng tôi làm không phải dọn dẹp mà là…..chắp tay xin lỗi “các chiến sĩ”. Tôi và Hiếu quay hai hướng thành tâm cầu nguyện xin tha lỗi, sau đó thì cả hai bắt đầu dọn dẹp. Khi Phương lên thì chúng tôi bắt đầu mồi lửa để nướng thịt mà Hiếu mang theo. Hiếu mang tới 1.5 kg thịt, dự định tới 5 ngưởi ăn mà do họ đã rút nên chúng tôi cố gắng ăn được chừng nào hay chừng ấy . Sau khi thành tâm lạy tạ lỗi quả là mọi việc suôn sẻ và may mắn hơn bình thường. Vì củi chúng tôi cháy lên rất nhanh trong khi đêm trước chẳng đốt được tẹo nào :|. Sau đó Hiếu nướng thịt, đúng như lời cậu ấy nói, thịt heo của mẹ cậu ấy ướp rất thơm và chúng tôi ăn cũng rất ngon miệng, vừa ăn vừa nốc vài ngụm Vodka để không qua đêm chưa đậy nắp thấy rất khoan khoái (mặc dù chai Vodka để qua đêm không đậy nắp hơi độc nhưng vẫn uống để lên tinh thần) => chúng tôi nghĩ mình bắt đầu có một ngày vui vẻ trở lại…..



    Quang cảnh hoang tàn của buổi tối hôm trước



    Hộp thịt 1.5 kg



    Nướng và ăn



    Vừa ăn chúng tôi vừa bàn bạc coi hôm nay nên về hay ở lại. Hiện tượng kì lạ hôm qua lại xảy ra tiếp. Khi chúng tôi nói “ở lại” thì trời mưa ào ào, lát hồi thằng nào cũng giả bộ nói “đi về” thì hết mưa. Cứ vậy 2 - 3 lần liên tục. Thế là chúng tôi thống nhất là đi hỏi ông Thành tối nay có dẫn chúng tôi đi núi đêm được không rồi hẵng quyết nhưng giờ chúng tôi phải rời khu này đã => trời hết mưa cái rụp. Các bạn hiểu sao rồi chứ…..

    Sau khi chào người chủ nhà, chủ đất đã tốt bụng cho chúng tôi chỗ cắm trại, chúng tôi lại đi ra con đường đất đâm xuống đèo. Nhưng Hiếu lại muốn biết ngôi chùa ấy ở đâu, vả lại mới đi có 1 ngày mà về thì chán lắm, thế là cả 3 thằng nhất trí…..chọt đại vô giữa rừng mò mò hướng đến cái chùa bằng la bàn. Rừng núi Dinh khá nhiều cây dây leo gai nên nếu các bạn muốn chọt rừng như chúng tôi thì phải mang áo tay dài hoặc không có thì hãy để cho người mang áo tay dài đi trước để…càn quét cho rộng đường mà đi. Vì vậy team tôi sẽ là Hiếu và Phương thay phiên nhau đi trước, còn tôi đi giữa để tiện đường backup trên và dưới khi có chuyện “không lành” xảy ra, rất may là chẳng có chuyện quái đản nào xảy ra khi đi vào rừng cả. Sau một hồi đâm ngang đâm dọc, chúng tôi phát hiện con đường mòn và coi nó dẫn đến đâu, thì ra nó dẫn ra….lại con đường đất ban nãy, chúng tôi đành đi tiếp để ra đường nhựa chứ không đâm rừng tiếp nữa. Các bạn lưu ý, đi rừng núi Dinh phải căng mắt nhìn dưới đất vì có nhiều hố bị cây che và nguy hiểm đến nỗi các bạn có thể bị trượt chân ra tới…cái vực bên cạnh. Bởi vậy hãy coi chừng!!!

  16. #16

    Mặc định











    Nhưng ra tới con đuờng nhựa thì tôi và Hiếu đòi lên, còn Phương thì đòi đi xuống. Thế là tôi và Hiếu định đi lên và để cho Phương đi xuống một mình. Nhưng…..tôi và Hiếu sợ cậu ấy đi một mình, nhỡ chuyện quái gở hôm qua xảy ra nữa thì sao, vả lại cậu ấy đã đồng hành cùng chúng tôi qua nguy hiểm vậy tại sao lại bỏ cậu ấy đi một mình và thế là….chúng tôi chaỵ theo Phương để đi cùng cậu ấy…





    Vòng tròn đánh dấu 4 tiểu trại của Hiếu đã cắm ở đây năm 2008





    Cả 3 người cùng đi xuống núi để tìm một cái thác nước nho nhỏ mà cậu ấy từng tắm hồi năm 2k8. Theo lời cậu ấy thì nó rất đã, vừa như cái hồ bơi, vừa như một cái máy mátxa dội xuống làm cho đã vai nhưng vấn đề là…cậu ấy quên mất địa điểm. Chúng tôi đành đi dọc theo con đường xuống chân núi, đến một khúc có hàng cây rẽ về phía trái và nghe tiếng nước chảy mạnh thì chúng tôi rẽ vào. Nó không phải là cái chỗ Hiếu miêu tả nhưng chúng tôi mặc kệ, bay xuống tắm luôn vì đi bộ phê lắm rồi nên cần nghỉ ngơi. Chỗ tắm đầy đá nhưng vẫn có những chỗ hở cho chúng tôi kê lưng vào và nói thật là…….CỰC KÌ ĐÃ…. (đối với dân đi du lịch bụi thì tôi không nói nhưng với những bạn chỉ đi tour công ty hoặc đi với gia đình thì chẳng bao giờ tận hưởng được cảm giác thích thú giữa thiên nhiên như thế này. Các bạn nên đi một lần, chỉ một lần thôi, khi về tôi đảm bảo 1000% người khác cũng phải thèm cái cảm giác tự do và thoải mái ấy như bạn).











    Đang thay quần mà mấy bác này cứ...

    Phương khá mệt mỏi sau một ngày vất vả, đây là lần đầu tiên cậu ấy thoát khỏi vòng tay “ôm ấp” của gia đình để mà đi tự do như chúng tôi và chúng tôi cũng tự hào vì có một cậu bạn đúng theo như cậu ấy nói: ”Tao tự hào tao mập nhưng tao đi được mấy cái này, hêhê” (lưu ý: chúng tôi không có ý phân biệt ai cả, chỉ là nói chuyện giữa bạn bè với nhau thôi). Mặc dù tắm mát nhưng điều làm chúng tôi thấy….ngại ngại là mỗi khi có người chạy qua khúc rẽ ấy thì đều…..nhìn vào đây, lần nào cũng vậy, không người lái nhìn thì….người ngồi sau cũng nhìn, có khi cả 2 đều nhìn….. Một vấn đề tế nhị khác chúng tôi ngại họ nhìn vì…chỗ này chẳng có chỗ nào thay đồ, và đó cũng là một trong những lí do chúng tôi có tính đến khi rủ…con gái theo, con trai với nhau thì dễ dàng hơn nhưng lần sau nếu có rủ cô nào theo nữa thì chúng tôi phải tính vấn đề này thật kĩ (hên là chưa rủ cô nào..:P )……

    Tắm xong thì thay đồ, tất nhiên là dùng chiêu…2 thằng quay mặt ra đằng kia và 1 thằng thay thôi, tuy nhiên cũng có caí nguy hiểm của nó vì …kế con suối đó cũng có một đuờng dẫn ra chỗ khác và theo tôi thấy thì có nhiều vết xe khá mới, hên là lúc đang thay chẳng có ai chạy qua.... Thay đồ xong xuôi, cả 3 thằng vác đồ ra….lề đường ngồi ngó người chạy qua chaỵ lại, chủ yếu là phơi cho khô đồ, khô giày, ngồi tựa lưng vào balô nghỉ thêm chút nữa. Các bạn thấy ngồi ngộ chứ ngồi lề đường thú vị lắm, ngồi đực mặt ra nhìn người ta chạy qua chạy lại rồi người ta nhìn mình thấy nó vui vui. Hong chân đã, đồ đã khô nhưng chúng tôi vẫn ngồi lại ăn…xí muội ngắm người chạy tiếp.







    Chụp gì đấy cu

    Ngắm nhìn đã xong thì lại khoác balô xuống núi. Chúng tôi dò tìm dưới mặt đường và tìm thấy dòng chữ màu đỏ lúc đốt cây đuốc, ra là nó chỉ vào một con đường mòn đã bị ….khoá, điều này làm chúng tôi yên tâm cái dòng chữ hôm qua….không phải là máu…. Sau đó đến cây cầu và thấy khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố Vũng Tàu, nhìn ở dưới là suối chảy ầm ầm rất đẹp và thơ mộng



    Đến nhà ông Thành, chúng tôi được đón tiếp nồng hậu. Theo như nhận xét của chúng tôi sau kì trại thì các bạn có thể yên tâm tin tưởng vaò gia đình ông ta vì ông ta đối đãi chúng tôi như con cháu, cho ăn cơm miễn phí thậm chí lát hồi cho chúng tôi xem luôn …súng săn và cho bắn luôn và còn rất rất nhiều thứ khác nữa…tin tôi đi, các bạn sẽ không hối tiếc khi ở nhà ông ta đâu. Tôi nghĩ khi mua caí gì ở nhà ông ta thì các bạn nên thêm một ít tiền vì nhà ông ta sống chủ yếu là giữ xe cho khách và buôn bán nước ngọt nhưng tôi dám đảm bảo với bạn RẰNG số tiền đó chẳng là gì khi bạn được dẫn đi leo núi, ăn cơm và thậm chí cả được học kĩ năng bắn súng và nghề rừng chính hiệu của một thợ săn….mà không tốn tiền thêm, vì vậy hãy rộng lượng và đối xử tử tế.

    Sau khi ông Thành lấy súng ra cho chúng tôi xem và thậm chí…mời chúng tôi bắn thử. Vì đây là loại súng hơi bắn đạn chì, khi bắn chẳng có “đùng đùng” như bạn tưởng nhưng theo lời ông Thành bắn không khéo cũng….vào đầu là tiêu. Hiếu và Phương hồi ở Nga đã từng học bắn súng do Hướng Đạo Nga dạy. Vì Hiếu và Phương đã từng học bắn súng (chuyên bắn Mosin Nagant của Nga) nên khi cầm súng, thế bắn đều đã biết còn tôi thì hồi đó chỉ có bắn AK-47 ở Củ Chi nên chưa có kinh nghiệm gì,…Cả ba đều cùng bắn một cái lá nhưng hầu hết là…trật, đến ông Thành thì…bắn xuyên 2 lá =>chưa là gì so với hồi sau đâu...

    Ông Thành đồng ý dẫn chúng tôi đi thám du đêm, cả đám đều vui mừng vì được ở lại thêm một ngày nữa. Ông Thành phone xuống kêu thằng cháu ở dưới chân núi đi mua rượu lên ngồi nhậu với thịt nướng với chúng tôi rồi sau đó mới đi thám hiểm và tất nhiên…tất cả đều miễn phí. Ăn uống no nê xong tất cả chúng tôi lên đồ để chuẩn bị đi chọt rừng. Ông Thành hỏi chúng tôi có..”hàng” không thì thằng nào cũng móc dao US ra, ổng và con ổng cười khẩy nói mấy con này chỉ để đâm thú thôi chứ chẳng có phát rừng được….(chúng tôi biết thế nhưng khi đi chẳng đào đâu ra ai cho mượn…cây mã tấu nên dùng đỡ)….Xong đâu đấy rồi chúng tôi ra ngoài nhà của ông ta chụp vài tấm hình trước khi đi. Khi chụp tấm nhóm chúng tôi và ông Thành, tôi kêu thằng con ổng lại, nó tên Hiền, để đứng chung với tụi tôi nhưng…ổng đuổi ra, không cho đứng lẻ rồi nhờ con gái ổng chụp (các bạn hiểu vì sao ông ta làm như thế mà hả…). Sau đó mỗi đứa chúng tôi chụng một tấm làm kiểu nhưng không dám chụp nhiều vì sợ..”dính”…..Nhưng tất cả sự thú vị, háo hức đã lấn át nỗi sợ hãi của ngày hôm qua để trải nghiệm những cảm giác hoàn toàn mới, cảm giác đi săn, được cầm súng và nguy hiểm của rừng đêm…..

    Bắt đầu đi thám du, tôi được phân công ghi thời gian đi và đến, Hiếu cầm súng, còn Phương đi tay không cho nó nhanh. 18:15, cả nhóm xuất phát từ cầu Suối Tiên. Đi được một quãng tới khúc rẽ, ông Thành chạy vào đó và dặn chúng tôi ở đây. Có hai con chó chạy ra sủa và màu của nó đúng như đêm hôm trước tôi nhìn thấy nhưng vấn đề là….tại sao Hiếu và Phương đều không thấy…?....Câu hỏi ấy đang luẩn quẩn trong đầu tôi thì thấy ông Thành đi ra với một cây súng khác và….ba viên đạn gém. Cây này có thể bắn chết người được vì trong nó là đạn gém, có thuốc súng, chỉ dùng để bắn thú lớn và cây này thì ông Thành mang theo, không cho chúng tôi đeo….Vừa đi trên con đường nhựa, chúng tôi vừa được ông ta chỉ dạy cách đi không phát tiếng động, cách đi đêm….Nói thêm, ông ta hồi đó là lính dù tác chiến ở chế độ cũ (là bay thẳng vào trận địa của địch) nhưng không đi đánh nhau vì được ông anh giữ lại cho học đủ thứ, từ lặn đến bắn súng nên các bạn có thể đánh giá trình độ của ông ta như biệt kích hạng nặng và khi đi săn với biệt kích thì…thằng nào mà chẳng yên tâm..

    18:40, chúng tôi bắt đầu rẽ vào đường lên núi, địa điểm đến là chùa Hang Tổ. Ban đầu đội hình là ông Thành đi trước, sau đó là Phương, tôi, Hiếu và cậu bé Hiền. Nhưng khi đi do rừng rất âm u, cây che rợp cả trời mà ông Thành chỉ cho soi hai đèn trước và sau để đi thôi (vì còn săn thú nữa). Nhưng Phương đi nặng chân quá đến nỗi ông ta đùa: ”Cho mày đi 3 lần chắc sạt hết núi này quá”... Thế là Phương bị chuyển ra sau cùng đi với bé Hiền. Đang đi ông ta nhìn qua phải, có một tảng đá và chỉ: ”Có một con cạp nong ở đằng kia kìa”, mặc dù ông ta chỉ vậy nhưng khi soi đèn chúng tôi nhìn mòn con mắt mới thấy đuợc con rắn đó => con mắt phải nói là tinh dã man, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, về sau còn hay hơn…..Chúng tôi bước đi tốc độ bình thường nhưng bị ông ta chê: ”Đi với tụi bay kiểu này thì chắc khi tụi bay lên núi rồi là tao đang…ở nhà ngủ” (lời ông ta nói không bao giờ sai, bởi vậy khi gặp ổng mà ổng nói điều gì về bản thân thì đúng 100%, đừng bao giờ nghi ổng nổ)…….

    19:00, chúng tôi lên đến chùa Hang Tổ. Nói là chùa chứ thật ra hình như nó chưa xây xong, do ban đêm nên chúng tôi không thấy hết nó ra sao. Còn khi chúng tôi mới lên quan sát thấy đó là…một tấm bạt được căng rộng ra, có một cái đèn ở giữa, vài bộ bàn ghê, caí thùng nước đá và …một ông sư đang ngồi chống chân ăn cơm và 2-3 người nữa…. Lên đó chúng tôi được tiếp tế xôi vò, nước và tôi lôi Night Vision ra chuẩn bị để quan sát ban đêm nhưng thấy lo lo vì nếu lỡ làm mất lúc sạt núi thì…chẳng biêt ăn nói làm sao với cậu bạn đã cho tôi mượn nó. Thế là ông Thành nói đưa cho ổng để ổng buộc dây nhưng Hiếu giành va nói là: ”Bác đưa cho con buộc dây ạ vì con giỏi kĩ năng này ạ, con buộc không cho nó rớt ra đâu” nhưng ông Thành đốp lại: ”Ai cho nó rớt mà rớt đâu” và thế là làm một nút thắt rất điệu nghệ (coi bộ lúc đó chúng tôi hơi đánh giá thấp ông biệt kích này, lần sau chúng tôi cứ đưa cho ổng là tốt nhất..)

    19h15: bắt đầu ra nơi trung chuyển lương thực. Thực ra đó là một con đường mòn dẫn lên đỉnh La Bàn của núi. Đi được một hồi Phương rất mệt, mệt đến nỗi cứ sau một bước đi là …một bước chửi. Cậu ấy chửi nhiều không thể tưởng, cốt yếu là do quá mệt, kiểu như: ”Thôi bỏ xác tao nơi đây đi mày ơi, đời khốn nạn thật…” và đại loại thế. Chúng tôi phì cười và giúp đỡ cậu ấy đi tiếp. Đến một lúc nghỉ, tôi lấy trong túi thuốc mình ra một ống C sủi nhưng trong đó toàn là đuờng cát trắng, định cho cậu ấy chơi luôn C sủi loại 1000mg nhưng chưa cần thiết (đường và C sủi được tôi dùng như liều doping khi cần vận động nhiều nhưng phải dùng đúng liều, không thì tai hại lắm). Mới cầm caí lọ thì lập tức cậu ta dốc vaò miệng hết…1/3 lọ, tôi cũng thấy yên tâm phần nào. Chúng tôi đi tiếp thì đến một chỗ ông Thành nói tắt hết đèn, chỉ để đèn của ổng và dừng lại mấy hồi. Tò mò vì không biết ông ta săn cái gì, tôi cầm NV xem cũng chẳng thâý gì cả, mấy lần như vậy. Hiền nói ông ta có thể thấy thú khi chỉ mới…chợt nhìn qua đôi mắt loé lên chỉ trong vòng 1 chốc (dân chuyên có khác). Khi chúng tôi gần lên núi phải qua một khúc đá cao, hẹp và khi đi qua đó thì….Phương vấp chân té, than là chân đã quá mệt nên không nhấc chân cao để né đá nổi. Qua khúc đó thì chúng tôi nghỉ một lúc rồi đi tiếp. Bước chân đều đều, khung cảnh xung quanh tối om, lâu lâu nhìn vaò cánh rừng thấy có vài con đom đóm bay qua bay lại rất đẹp……

    20:15, chúng tôi lên tới đỉnh La Bàn, khỏi phải nói, phong cảnh tuyệt đẹp, đây có lẽ là phần thưởng đáng giá nhất cho chúng tôi sau khi trải qua bao nhiêu thứ…”kì lạ”. Quang cảnh thành phố Vũng Tàu ban đêm sáng rực, từ đây chúng tôi có thể nhìn thấy…. đèn quận Thủ Đức và xa xa nữa là của thành phố Cần Thơ. Chúng tôi ngồi nghỉ ngơi và dường như hôm nay trời khỏi phải nói là rất rất đẹp. Trăng sáng trưng, không bị mây che, mây thì lác đác vaì gợn, gió thổi vi vu……… Sau đó chúng tôi quan sát xung quanh xem có gì hay không. Chúng tôi thấy vết sơn đã mờ nhạt vẽ bãi đáp trực thăng của quân Úc thời chiến tranh, rồi caí hình la bàn được vẽ bằng sơn trắng rất mới. Khi chúng tôi đặt la bàn vào coi có đúng không thì….thấy sai be bét, các hướng này kia chỉ lộn tùng phèo, chính ông Thành cũng ngạc nhiên vì phát hiện này (ông ta đi rừng chả bao giờ cần la bàn, thậm chí ban đêm giữa rừng sờ vào cây là…biết hướng tuốt). Chúng tôi nghĩ chắc do thằng khỉ nào vẽ bậy bạ nhưng ông ta chỉ vết mờ mờ sơn vàng để lại nhưng không nhìn rõ, chúng tôi cũng đành bó tay khi tìm hiểu coi nó muốn chỉ hướng nào. Nhưng nó chỉ hướng nào thì chúng tôi cũng…chả quan tâm lắm, vấn đề là chúng tôi đã biết nó bị vẽ bậy... Ngồi hóng gió một hồi, từng thằng móc ĐT fone về gia đình, người thân, nói là mình đang trên đỉnh núi với niềm vui khó tả….sau đó chúng tôi chỉ ngồi đó, tận hưởng cảm giác ở trên “thiên đường” với hai cha con ông Thành và cầm ống nhòm, NV, maý ảnh chụp hình xung quanh…..

  17. #17

    Mặc định



    Từ trái qua: Hiếu, Phương, Khôi, Thành "núi"





    Chụp vui trong khi chờ ông Thành lấy khẩu súng đạn ghém



    Quang cảnh nhìn từ bãi đáp trực thăng (một số tấm chụp bình thường do quá tối nên chỉ những tấm chụp bằng NV mới thấy được)



    Bắn tỉa nào

    20:40, cả nhóm rời đỉnh núi với cảm xúc khoan khoái của thám hiểm đêm. Khi xuống Phương đi được, không còn than nữa vì cậu ta đã nghỉ nhiều và xuống núi đỡ tốn sức hơn. Khi đi thì chỉ có đèn pin của ông Thành phía trước và đèn pin của Phương chiếu phía sau cùng,còn tôi,Hiếu,Hiền đi giữa,nghĩa là người ở giữa phải tự…mò mẫm đêm tối hoặc ăn ké một chút ánh sang mà đi. Đến một đoạn tôi tự nhiên nghe:”Crắc ,crắc,crắc…..ủm”,tôi liền quay lại phía sau coi Phương có bị gì không,thì anh ta vẫn yên bình nhưng khi nghe có động phía trước thì tôi liền bật đèn trán lên coi chuyện gì….Ra là Hiếu bước qua cây cầu khỉ làm bằng bốn cây lồ ô nhưng …một cây bị gãy khi Hiếu đi ngang qua và làm cậu ấy rơi xuống một khúc song cạn.Lạy trời may phước không có cây gì nhọn chọc lên từ khúc song đó,nếu không thì…anh ta tiêu chắc….Đi tiếp nữa thì ông Thành chỉ cho chúng tôi một cái bunker của Pháp bự lắm,nó giống giống caí bunker của Đức Quốc xã trong trận Normandy ấy, nhìn nó…lạnh lẽo lắm, thấy hơi ghê ghê nên chả thằng nào dám chụp (dính con gì trắng trắng trong đó là tiêu em)…

    Gần xuống núi thì tới một đoạn, ông Thành bảo chúng tôi im và đợi một chỗ. Ông ta cầm súng,lần vào bụi cây,rung cây lên và chĩa sung lên trời.Chúng tôi chẳng thấy cái quái gì cả,thậm chỉ nhìn bằng NV cũng…chẳng thể biết ổng tìm gì. Tự nhiên thấy ổng cướp cò, xong nạp đạn, bắn thêm phát nữa. Hên là thằng nhóc nói là bắn chim chứ nếu không nhóm tôi cũng tưỏng ổng đang bắn cho….trái cây rụng….Hồi sau ra hiệu cho con ổng chaỵ lại, ổng bắn them mấy phát nữa thì caí gì đó rơi xuống.. Ổng đem ra cho chúng tôi coi thì ra đó là một con chim Hoàng Yến bị chơi….2 phát ngay đầu. Ổng nói:”phát đầu là ngay đầu rồi mà tại nó không chịu rơi xuống,vướng cây nên phải băn cho…rụng”…… Đi một hồi nữa thì ổng cũng lủi vào một bụi cây nhưng đằng này chơi…cây sung nạp đạn ghém……..ĐÙNG.....Khói bay mịt mù,mùi thuốc súng hơi nồng,xung quanh khói, thuốc súng còn dư bay lênh đênh trong không khí, phản chiếu ánh trăng nhìn rất đẹp (như những fairies trong khu rừng thần tiên). Ông ra hiệu cho Hiếu chạy lên đưa ổng cây súng hơi và sau đó bắn tiếp vaì lần nữa,vừa bắn vừa chửi con vật…không chịu rớt xuống.trong khi đang ngồi chờ ổng bắn con vật đó thì nhóm chúng tôi nghe nhiều thứ âm thanh “vui nhộn” xung quanh như “pẹt pẹt”, “ót ót”,”tủm tủm”….mắc cười chết đi được….Ổng ra chỗ chúng tôi laị thì đưa ra con vật…giống giống con khỉ nhưng không phải con khỉ,nó giống một loài sóc,long khá dày và số phận con này cũng như con kia….ăn đạn ngay đầu từ phát đầu tiên,lỗ thủng to tướng của viên đạn gém làm đầu của con vật nhỏ bé móp một nửa bên trái. Đi một hồi, ông nói với chúng tôi là:”Lát xuống núi tụi bây tắt hết đèn, đi quan sát thấy chỗ nào có hình con mắt…đỏ đỏ thì cúi đầu xuống tao bắn, thú bự đó”……

    Xuống chân núi đụng con đường nhựa cho đến khi về tới nhà ổng,chúng tôi chẳng thấy ánh mắt “đỏ đỏ” nào cả.Nhưng khi đi con đường này vaò đêm nay,cảm giác thật khác,cảm giác vui vẻ. Chúng tôi bắt gặp thêm 2 con chim đang đậu trên đường, nhưng do di chuyển nặng bước nên chúng đã bay mất trước khi kịp bắn. Về đến nhà, lúc đó là khoảng 22h30, thì bất chợt trời đổ mưa xuống, một sự may mắn bất thường (suốt chuyến leo núi không hề có một giọt mưa nào). Phương và Hiếu tắm rứa trong nhà ông Thành, còn tôi thì chỉ thay đồ mới. Hiếu đề nghị không phải ngủ ở chùa nữa mà ngủ tại nhà ông Thành, thế là 3 ba thằng vũ trang Soffeil, mỗi đứa một võng và cứ thế chìm vào giấc ngủ trong một tâm trạng thoải mái (chứ không nặng nề như ngày thứ nhất).

    Vlad: Như thế ngày thứ hai của chúng tôi đã kết thúc với một không khí, trải nghiệm mới mẻ, khác hẳn với ngày thứ nhất phủ đầy sự u ám và hoảng loạn. Mời mọi người đón xem ngày ba cũng là ngày cuối cùng, tập trung cho việc tắm suối và ăn nhậu :P.

  18. #18

    Mặc định

    Đến đây là hết, nhưng vậy chỉ có ngày thứ 1 là ghê thôi, còn 2 ngày còn lại thì tắm suối và ăn nhậu.

    Nguồn : http://www.phuot.com/threads/11374-N...0ng...../page9

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Tính logic của thuyết Luân hồi Nhân Quả
    By quangcom in forum Đạo Phật
    Trả lời: 11
    Bài mới gởi: 29-05-2015, 08:49 AM
  2. Kinh Vô Lượng Thọ Phật !
    By kinhdich in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 6
    Bài mới gởi: 31-05-2012, 04:26 PM
  3. Đối thoại với thương đế
    By Itdepx in forum Đạo Thiên Chúa
    Trả lời: 22
    Bài mới gởi: 27-01-2012, 05:37 PM
  4. Tìm hiểu về TĐGCL
    By tinhkhithan in forum Đạo Việt Nam
    Trả lời: 33
    Bài mới gởi: 28-06-2011, 05:51 PM
  5. Đạo gì?
    By phúc minh in forum Đạo Phật
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 20-04-2011, 10:42 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •