kết quả từ 1 tới 10 trên 10

Ðề tài: Gửi tới những người theo Đạo Mẫu!

  1. #1

    Mặc định Gửi tới những người theo Đạo Mẫu!

    Bất kỳ người nào mới vào diễn đàn này, khi muốn tìm hiểu về Đạo Mẫu thì cảm giác đầu tiên có lẽ là choáng.
    Các bạn vào đây để viết bài, để trả lời hoặc nêu ý kiến của mình có lẽ mỗi người đều có tâm trạng riêng. Đều có niềm tin riêng hoặc là vào để tìm hiểu về Đạo Mẫu.
    Đến tôi là người theo Đạo Mẫu mà tôi còn thấy bức xúc vì lời nói của nhiều bạn. các bạn hình dung, người ngoại Đạo họ vào đây, họ sẽ nhìn Đạo Mẫu với con mắt như thế nào.
    Theo tôi nếu bạn nào chưa biết điều gì thì nên hỏi cho lich sự. Ai có thể trả lời được thì cứ trả lời. Một vấn đề có thể có nhiều cách nhìn và có nhiều cách sử lý khác nhau. Có thể ai cũng đúng cả nhưng cái cách nói của nhiều người thật khó chấp nhận.
    Chúng ta cũng chỉ nên dừng lại ở tranh luận, đừng nên đi vào các vấn đề cá nhân.
    Tôi cũng có ý kiến như thế này. Đây là trang chuyên về Đạo Mẫu các bạn chỉ nên viết về Đạo Mẫu không nên đưa Đạo Phật hay các hình ảnh của Phật vào Đây. Nếu ai muốn tìm hiểu về Đạo Phật thì đã có trang chuyên viết về Đạo Phật. Bạn quản trị người ta phân ra từng trang để mỗi người tiện đọc, tiện theo dõi là có ý riêng của họ. Không nên đang Đạo Mẫu lại đưa các hình ảnh Phật vào, rất khó chịu cho người đọc.
    Sau một thời gian ngắn nữa nếu có điều kiện chúng ta sẽ gặp mặt trực tiếp và khi đấy ngô khoai ra sao chúng ta sẽ phân xử cho đàng hoàng.
    Xin chào các bạn!

  2. #2
    damquangvinh
    Guest

    Mặc định

    Tu còn phân biệt để làm gì?

    Vạn vật trên đời chẳng có chi

    Tiếng Bắc Trung Nam là giả tạm

    Tông nầy phái nọ bởi cuồng si

    Chấp ngã chấp nhân nên trầm lụy

    Thương xót vạn loài mới đại bi

    Vậy hỡi ai người xưng Phật tử

    Đừng nên tranh chấp mãi làm gì?




    Đường sứ mạng, đã kề vai gánh vác

    Thì chớ than,phiền trách đổ cho ai

    Bởi ân trên, đã sắp đặt an bài

    Là sứ mạng,phải đành cam gánh chịu.

    Khi quán xét,tự nơi mình thấu hiểu

    Bao nhiêu người,sao xô đẩy về mình?

    Âu cũng là,mắc nghiệp nợ chúng sanh

    Nên đòi hỏi,dập dồn bao nhiêu thứ.

    Do nhiều kiếp,chập chồng ta tích trử

    Gieo nhân lành,phúc đức với nhiều người

    Khi gặp mình, họ mừng rỡ vui tươi

    Xin thọ giới,quy y làm đệ tử.

    Dù những kẻ, bạo tàn hay hung dữ

    Giác ngộ rồi, trở nên bậc hiền lương

    Mở từ tâm, bác ái rộng tình thương

    Thật xứng đáng,là con nhà Thích tử.

    Vì sứ mạng,trên bước đường lữ thứ

    Phải hy sinh, để phụng sự chúng sinh

    Phải hy sinh,chẳng nghĩ đến thân mình

    Để cứu vớt,bao những người đắm lụy.

    Lời Phật dạy,kể từ đời vô thủy

    Cả chúng sanh, là quyến thuộc của mình

    Mở tâm từ, bác ái độ nhân sinh

    Là bổn phận,của người tu giải thoát.

    Dù gặp phải,kẻ si mê lầm lạc

    Ganh tỵ hiềm,thù oán chống đối chi

    Cũng mở lòng,bác ái đại từ bi

    Mà dung thứ,quyết độ người cho được.

    Lòng hỷ xả,không chút gì chấp trước

    Mới cứu người, thoát ra khỏi đam mê

    Và thức tâm, tỉnh ngộ sớm quay về

    Theo chánh đạo, hầu lo tu giải thoát.

    Đã chúng sanh, lỡ say mê lầm lạc

    Nhờ đèn từ, đuốc tuệ dẫn đường đi

    Trước độ mình,ra khỏi chốn cuồng si

    Sau dìu dắt,mọi người đồng tiến bước.

    Đường sứ mạng,dù đến sau hay trước

    Miễn làm sao, khỏi tam giới Ta Bà

    Cảnh Niết Bàn, khỏi sanh tử vào ra

    Thì quả mãn,công viên đường sứ mạng.

  3. #3

    Mặc định

    Bác Đam này nhầm địa chỉ rồi xin mời bác về cho
    Last edited by NgocChoe; 20-05-2011 at 04:24 PM.

  4. #4

    Mặc định Kinh Chùa Tiên-Quang Minh Tu Đức

    ĐỨC MẸ BÁU

    Trên đã nói về Ông Giời Đức Cha Hiền, nay nói về Mẹ Báu, mười phương Chư Phật, tuy hai tiếng “Cha Hiền” “Mẹ Báu” khác nhau, xong cũng cùng một thể biến hóa ra vậy.

    Mười phương Chư Phật cũng do khối Linh Quang vô vùng vô tận của đức Cha Hiền thiên biến vạn hóa thật là kỳ diệu! Ví như cây nọ nhiều cành, nhiều nhánh, nhiều hoa, nhiều quả xong cùng một gốc sinh ra; cho nên Đạo chia nhiều thật đồng quy một mối (Đạo), thân chia nhiều, thật gốc một Nguyên Thần (Đạo). Đạo duy nhất.

    Thế nào gọi là “Phật”? Nói về thắng nghĩa (nghĩa cao hơn hết) Phật là một ngôi “Đại Giác” rất sáng suốt, là gốc Thần Minh, là nguồn Tạo Hóa, không sắc không hình, không danh không tướng, không sanh tử, không Nát Bàn, trước không vô thủy, sau không vị lai, thể tựa hư không, một mầu thanh tịnh, kiếm không thấy dấu tích, tìm chẳng có mối manh. Còn có cái gì là nhân là quả nữa?

    Nhưng ước theo nhân duyên (cơ hội nhân duyên), Phật là một vị xuất gia trải ba kiếp a tăng kỳ, tu hạnh bồ tát, cả sáu độ độ nào cũng tu, cả muôn nết nết nào cũng tập, tu tập cả thảy mọi phép, phúc tuệ vẹn toàn, thệ nguyện gồm đủ, phá hết cái hoặc kiến tư, hoặc trần sa, hoặc vô minh, gạn trong bể thức, lóng sạch nguồn chân, tỏ được lòng, thấy được tính, như mảnh gương trong, tựa vừng nguyệt sáng, chỗ tu nhân của Phật rất là viên mãn, nên chứng thành Phật Quả rất trang nghiêm.

    Hễ mỗi một vị Phật ra đời, thì lấy Thế Giới tam thiên đại thiên làm một báo sát. Nhưng trong báo sát ấy có trăm ức núi Tu Di, trăm ức mặt giời mặt giăng. Dầu mà một trăm Phật, một ngàn Phật, hay là hằng hà xa số Phật ra đời, thì báo sát cũng vậy.

    Hễ một vị Phật ra đời thì trong trăm ức thế giới đều có trăm ức Phật thân. Như Phật Thích Ca xuất hiện ra cõi Ta Bà này, thì trăm ức thế giới nhỏ trong cõi ấy cũng điều có hóa thân của Phật Thích Ca đồng trong một lúc mà xuất hiện ra đủ cả. Vậy nên gọi là thiên bách ức hóa thân.

    Phật lấy thiên bách ức hóa thân mà độ thiên bách ức thế giới, nào những loài đẻ con như người và thú. Loài đẻ trứng như cá và chim. Loài thấp sinh như mấy con rọ rạy trong chỗ ẩm ướt. Loài hóa sinh như sâu thành bướm, như loăng quăng thành muỗi, cỏ mục hóa đom đóm. Loài không chân, hai chân, bốn chân, nhiều chân. Loài hữu sắc như các ngôi sao. Loài không sắc như các loài không tản tiêu trần. Loài hữu tưởng như các giống quỷ thần tinh linh. Loài vô tưởng như các thứ tinh thần hóa thành cây đất vàng đá. Loài phi hữu sắc như thứ sứa lấy tôm làm con mắt. Loài phi vô sắc như yếm đối rủa nộp sinh ra ma quỷ. Loài phi hữu tưởng như con vò vò, con sâu dâu, vẫn không tưởng ong mà thành con ong. Loài phi vô tưởng như con thổ kiêu ôm cục đất, con phá cảnh ôm quả độc mà điều hóa ra con v.v… Nói tóm lại các loài kể trên, Phật đều lấy đức từ bi mà hóa độ cả; ấy là giáo của Phật rộng lớn như vậy.

    Tu Phật phải công hạnh như thế nào?

    Người học Phật phải:
    1. Rửa sạch sáu căn
    2. Liễu xong năm uẩn
    3. Xa mười nghiệp ác
    4. Tu mười nghiệp lành
    5. Quán bốn chỗ niệm xứ
    6. Làm bốn hạnh chính cần
    7. Trừ sáu mươi hai điều tà kiến
    8. Tỏ năm mươi bốn vị Bồ Đề
    9. Ba ngàn oai nghi
    10. Tám vạn tế hạnh cẩn thủ luôn luôn
    11. Sáu Ba La Mật
    12. Bốn vô lượng tâm huân tu mãi mãi…

    Đã vậy mà còn phải vị pháp vong thân, như rạch da lấy máu viết kinh, chặt cánh tay mà cầu đạo; mà phải vì vật quên mình, như cắt thịt cho chim ăn, xả thân nuôi cọp đói; ngoài thì vàng bạc châu báu vợ con nhà cửa chẳng màng; trong thì ruột, gan, máu, mỡ, đầu mắt, tay, chân không tiếc, bố thí hết cả.

    Từ kiếp này đến kiếp khác, trải trăm ngàn muôn ức hằng hà xa số kiếp, một lòng tu học, và lòng bố thí thì chẳng nghi chẳng sợ, chẳng thoái chẳng lui, lại càng mạnh càng siêng và càng tinh tấn.

    Bởi vậy cho nên công tròn muôn đức, quả mãn ba kỳ, đã dứt bách phi, lại lìa tứ cú, hiểu cái cửa pháp môn vô lượng, hiệp cái pháp tam muội vô biên. Thành tịu năm lực năm căn, sẵn đủ ba mình ba đỗng, tròn sáng ba thân bốn trí, siêu chứng năm mắt sáu thông, được tài vô ngại mà diễn thuyết không cùng, được chí siêu nhiên mà thần thông tự tại. Rõ biết cả tâm tính chúng sinh đời hiện tại, thấu suốt hết kiếp vị lai.

    Thọ mệnh vô lượng vô biên, Pháp thân chẳng mất, giác tính còn hoài, an lạc vô cùng, kiếp số vô lượng.

    Như vậy mới thật Ông Giời trên hết các giời (xin nhớ kỹ rằng các ông giời đây là các vị Thiên Đế trong tam giới), Thánh trên hết các thánh… Thực là bực chánh đẳng chánh giác, tuyệt đối vô thượng pháp vương, siêu việt hết các phương tiện, dứt cả thẩy gốc dễ sinh tử mà vào cảnh vô dư Nát Bàn. Rồi lại mở bể thệ, bơi thuyền từ, trở ra độ những chúng hữu tình trong pháp giới. Ấy là chỗ cực điểm thâu nhân kết quả của Phật.
    VÔ VI LÀ HỌC NƠI TẤT CẢ VÀ HÒA NƠI TẤT CẢ

  5. #5

    Mặc định

    Các đệ tử về Đạo Nội phải tôn Giời là Cha Hiền, tôn Phật là Mẹ Báu

    Đức Thượng Đế và Đức Di Đà đã hết lòng thương yêu chúng ta hơn cha mẹ thương yêu con một, đã hết lòng săn sóc đỡ đần chúng ta, nưng niu quý báu chúng ta, cho nên đã giáng linh quang xưng mình là Cha Hiền Mẹ Báu để tăng sự thân mật hầu dễ cảm hóa dạy dỗ chúng ta, vậy từ ngày quy y phải tôn Giời là Cha Hiền, tôn Phật là Mẹ Báu. Tại sao trong đời này Ngài khai ra Đạo Nội mà xưng mình là Cha Hiền Mẹ Báu? Vì đời Thái Cổ trên mặt đất này phương nào ở phương nấy, các dân tộc chưa biết đường giao thông mà mỗi phương có một phong tục tánh tình riêng khác cho nên Đức Thượng Đế phải giáng sinh xuống nhiều đời, nhiều nước, nhiều xứ, nhiều phương. Khi sinh làm Thánh, khi giáng làm Phật, lúc xưng làm Chúa, lúc hiện làm Tiên. Tuy nhiều danh hiệu mà có một mình Ngài hóa thân truyền đạo.

    Trong sử nói khi đức Lão Tử lên mây bay qua nước Tây Vực, vua Chiêu Vương nhà Chu thấy hào quang năm sắc chiếu tại cung Tử Vi. Tức thì truyền chỉ hỏi thăm quan Khâm Thiên Giám có điềm chi chăng? Khâm Thiên Giám tâu rằng: “Điềm Thánh nhân đi về hướng Tây giáng sinh một ngàn năm trở lại Trung Quốc”. Đức Phật Thích ca sinh năm Giáp Dần thuộc về năm thứ 24 đời vua Chiêu Vương nhà Chu. Quả vậy cách một ngàn năm sau đến vua Hán Vĩnh Bình Đạo Phật vào Trung Quốc. Năm Vĩnh Bình thứ 7, vua nằm chiêm bao thấy một người vàng trên trán có ánh sáng tròn tròn, bay đến trước sân rồng. Đến buổi sáng vua hỏi các quan rằng: “Đó là cái điềm gì?”. Quan Thái sử tên là Phó Nghi tâu rằng: “Nước Tây Vực có thần gọi là Phật nay Bệ hạ nằm chiêm bao thấy thế, hẳn là việc Phật đó chăng?”. Vua lập tức sai quan Bác Sĩ là Lương Tuân, quan Trung Lang tướng Tần Cảnh, quan Lang Trung Thái Am, tất cả 18 người đi cầu Phật Pháp. Đi đến nước Nguyệt Trì gặp một ông Già Diệp Ma Đằng và ông Trúc Pháp Lan, mang tượng và kinh nhà Phật, đi khai hóa phương ấy. Bèn mời hai ông ấy cùng về. Đến năm thứ 10 mới về đến đất Lạc Dương, và trọ ở chùa Hồng Lô, sau dựng một tòa Già Lam, nhân lấy cái cớ ngựa trắng chở kinh vào trọ chùa Hồng Lô, mới đặt tên là chùa Bạch Mã. Bấy giờ vua hỏi ông Mã Đằng rằng: “Đức Đại Giác Thế Tôn cớ sao không sinh ở Trung Quốc?”. Ông Ma Đằng đáp: “Nước Giá Tỳ La chính ở giữa cõi Đại Thiên Thế Giới. Tham Thế chư Phật đều sinh cả ở đấy. Còn như các nước ở ngoài biên phương, hoặc vài trăm năm, hoặc hơn nghìn năm, thanh giáo dần dần lan khắp cả. Chứ đất này chính thuộc về phương đông, tự xưng là Trung Quốc đó thôi”.

    Cứ xem như vậy thì ta rõ biết Đức Lão Tử và Đức Thích Ca cũng cùng một thân, thật là thiên biến vạn hóa không biết đâu mà lường được. Nếu Ngài không truyền dạy chúng ta mờ mịt nào ai rõ lẽ ni? Nay đức Thượng Đế giáng đủ các nước các phương tùy theo phong tục thổ ngơi mà châm trước lưu truyền mối Đạo. Như khi hiện làm Chúa lấy hiệu là Gia Tô giảng giải mọi pháp môn cho người ta đến nước Thiên Đường. Như khi hiện làm Phật lấy hiệu là Thích Ca nói phép Xuất Thế Gian vô vi thanh tịnh, tối cao tối thượng. Như khi hiện làm Thánh lấy hiệu là Khổng Tử nói đạo trung dung dậy người ta sửa những điều hay trước mắt. Đức Khổng Tử là bực Đại Thành Chí Thánh há Ngài lại chẳng thuyết giáo được như Phật Lý hay sao? Nhưng Ngài lượng cái dân trí trong thời Ngài còn thấp kém, nên Ngài phải nói thấp hơn Đạo Phật một từng để người ta dễ hiểu mà câu gì khiến người ta nghe rối trí thì Ngài không chịu nói.

    Tóm lại: ngoài tuy nghe thấy khác nhau, trong chẳng qua dậy người làm việc lành chừa việc dữ, sau nữa giúp nhà nước cho dễ bề cai trị, cho nên ai đã tín ngưỡng về mối đạo đức cũng phải rõ lẽ ấy mới là chính lý. Theo thời gian mọi dân tộc đời nay điều tiến hóa, thủy bộ không trung, lối giao thông điều được dễ dàng nhanh chóng, chung đụng cùng nhau mà mỗi dân tộc đều theo riêng một đạo khác, đông, tây, nam, bắc mỗi phương một đạo; trắng, đỏ, đen, vàng mỗi nước một giáo, nào đạo tôn Giời, nào đạo ngưỡng Phật, giáo này thờ Thánh, giáo nọ luyện Tiên, đạo nào cũng cho mình là chân chính, còn tuyền là ngoại đạo mơ hồ, giáo nào cũng nhận có lý riêng để bài bác chê bai giáo khác. Đạo bảo Phật hơn Giời, Đạo nhận Giời hơn Phật, Đạo tỏ Phật là tục tử phàm phu, Đạo cho Giời còn luân hồi quả báo, có người theo Giời trông thấy người quy Phật thì phỉ báng nhạo cười, có người quy Phật mới rõ được một li giáo lý như chim chích vào rừng, như hạt nước xuống bể, đã tự kiêu mà nói rằng: “Tôi quy Phật là đệ tử Phật rồi tôi còn nhớn hơn ông Giời, tôi có thể quy cho các vị Tiên Hiền, tôi còn to hơn ông Thần ông Thánh, vì Giời và các vị kia còn ở trong Lục Phàm là Thiên, Nhân, Atula, địa ngục, ngã quỷ, súc sinh.

    Địa ngục là chốn khổ ở dưới đất, Ngả Quỷ là quỷ đói thường phải đi tìm ăn, ở lẫn với người mà người không trông thấy. Súc sinh là giống cầm thú, Atula là thần Đại Lực, hay mang lòng tức giận, muốn sự đua tranh, chỉ ở chốn núi sâu hang tối, mà cùng người cách biệt. Nhân là loài người ta. Thiên là các chúng sinh thân có sáng suốt, mà tự nhiên được vui sướng, nên gọi là Giời, cũng có Dục Giới, Sắc Giới và Vô Sắc Giới.

    Cũng vì hiểu lầm chữ nghĩa Giời mà có người quy Phật đi hội lễ chùa không lễ đền; đến chùa lễ Phật không lễ Mẫu, cái tính tự kiêu tự đại, ngạo mạn cả ông Giời, khinh mạn cả Thần Thánh, tội nặng vô cùng, muôn kiếp chìm đắm, cho nên chốn minh tư hãi còn phải lập địa ngục, thân chửa khỏi làm tù còn mong chi quả Tiên quả Phật; Mà lên được chốn Thiên Đàng, vào được nơi Cực Lạc.

    Cái tính tự kiêu tự đại là một tính xấu xa đê hèn, cho nên đức Phật rõ biết cái Ta là to nhất, là cao nhất, là tôn nhất, nếu không đánh đổ được cái Ta đi mà còn chấp có cái Ta thì hay sinh ra lòng kiêu ngạo tự đắc khó thể tu nên.
    Người phương tây có câu: “Không cái gì xấu hơn cái Ta”. Đức Gia Tô dạy rằng: “Hỏi ai nhớn hơn hết trong nước Thiên Đường? Ấy là kẻ khiêm nhượng. Thật vậy còn có tính kiêu căng sao vào nước Thiên Đường trong sạch được? Quả thật, nếu không đổi lại được mà nên như đứa trẻ ngây thơ thì chẳng được vào nước Thiên Đường”.

    Sự khiêm nhượng của bẩy vị hiền nước Hi Lạp thuở xưa khiến cho muôn đời phải tôn phục danh thơm của các ngài, vậy mới biết những người thật có đức có tài bao giờ cũng khiêm nhượng. Vì người có đức khi khi đã trở nên hoàn toàn mà vẫn coi như chưa được hoàn toàn, nên họ giữ được sự hoàn toàn. Kẻ đã đi tăng tiến trên con đường đạo hình như bị sa sút dật lùi. Kẻ nào đạo hạnh được cao thì hình như bị thấp xuống. Kẻ nào khiêm nhượng thật thà thì hình như bị hèn kém xấu sa. Cho nên mình tự cao rồi lại thấy tự hạ, mà mình biết tự hạ rồi lại được tự cao.
    Bể có thấp cho nên các sông mới chẩy hết về bể mà bể mới chứa nổi các sông.

    Hễ còn mang cái xác trần, đói phải ăn, khát phải uống, rét phải mặc, người trần mắt thịt, ô uế tối tăm, cái tóc cái tội, tam độc lục trần hãi còn hệ lụy. Nhờ có Giời che Đất chở, Thần Thánh phù trì cái thân ta mới được toàn vẹn mà tu thành chính quả, vậy ngoài việc tôn thờ Giời Phật, lúc nào ta cũng phải xét nét mà sửa mình, lúc nào ta cũng phải chăm chỉ mà đổi lỗi, lúc nào ta cũng phải thức tỉnh mà nguyện cầu, lúc nào ta cũng phải tự hạ mình ta xuống, lúc nào ta cũng phải tôn kính các vị Thần, Thánh, Tiên, Hiền là những bực cao siêu, hằng phù độ cho ta. Cái đài chín từng, cái lầu trăm thước, cái núi muôn trùng, muốn bước một bước mà lên thì đến cả đời cũng không thể lên được, muốn lên thì phải bước từ bực dưới rồi tuần tự tới các bực trên, mới tới đích. Cho nên có tu qua được Nhân Đạo mới tới được Thần Đạo; tu qua được Thần Đạo mới tới được Thánh Đạo; tu qua được Thánh Đạo mới tới được Tiên Đạo; tu qua được Tiên Đạo mới tới được Phật Đạo.
    Đạo chỉ có một, phân chia ra tự bởi người, bởi vậy gây nên không biết bao nhiêu là khẩu nghiệp, ý nghiệp như non cao vực thẳm.

    Này vợ chồng con cái mỗi người một đạo, nhà cửa phải bất hòa. Chú bác cô dì mỗi người một đạo họ hàng phải chia rẽ. Chia bè chia đảng mỗi phe một đạo làng nước phải tranh dành. Anh chi em dứt mối thương tình, đồng bào mỗi người một đạo nước nhà không thịnh trị. Mỗi dân tộc theo riêng một giáo lý, thế giới khởi trận đại phong ba. Này muốn được thuận hòa cùng nhau quý mến thì ý kiến phải hợp đồng mà tín ngưỡng đừng nên mâu thuẫn.
    Thí dụ trong một nhà vẹn tròn cha mẹ, mà anh em chị em lại chia bè chia đảng, bè nọ về hùa với cha, đảng kia thân yêu cùng mẹ, phe con gái khinh cha trọng mẹ, đảng con giai nhờn mẹ quý cha, như vậy tìm đâu ra sự hạnh phúc gia đình? Kiếm đâu ra lòng công bằng nhân ái? Bụi mù đen tối, phiền muộn cha mẹ, nhời lại tiếng qua, xích mích anh chị. Nhà đó trật tự hầu đảo điên, gia giáo đến rối loạn. Thế giới cũng vậy, các dân tộc hàng ngày giao thiệp cùng nhau, mà mỗi phương một giáo, mỗi nước một đạo, thì bao giờ cho ý hợp tâm đồng mà dẹp bỏ nhân kia ngã nọ.

    Đức Thượng Đế vì quá thương yêu nhân loại xa ngã đắm chìm, hiện linh quang mà khai ra Nội Đạo. Họp mọi giáo quy nguyên về một Đạo, cùng một thân Ngài trước giáng sinh xưng là Giời nay hiệu Ngài là Đức Cha Hiền. Trước giáng sinh xưng là Phật nay hiệu ngài là Đức Mẹ Báu. Tiếng Cha Hiền Mẹ Báu cho chúng sinh chóng hiểu mà mau lòng cảm động, dễ tiếng xưng hô mà có một thân Ngài hóa vậy. Theo một Tôn giáo, cùng một Bảo Hiệu, lấy Giời làm Cha, lấy Phật làm Mẹ, lấy vũ trụ làm nhà, thờ Tâm Ta vi Chúa Tể, đồng tính đồng thể, đồng khí đồng căn, ý kiến hợp đồng, tín ngưỡng như nhất, dẹp sóng bất bình, yên lặng trận phong ba, nhân loại bấy giờ mới thuận hòa, thương yêu qúy mến. Còn đâu ra chinh chiến? Còn đâu nỗi can qua?

    Cho nên Đạo Nội có ba giáo lý chính:
    1. Trọng Mẹ tôn Cha.
    2. Yêu người như ta.
    3. Thờ Tâm vi Chúa Tể.


    Ba điều đó rất quan hệ mật thiết, liên lạc như keo sơn gắn bó, khuyết điểm một ắt không trọn vẹn. Thì như đỉnh nọ ba chân, thiếu một chân đỉnh không sao đứng vững.

    Vậy có thơ rằng:
    Tôn trọng Mẹ Hiền lại kính Cha,
    Yêu người thờ phụng một Tâm ta,
    Vẹn tròn đỉnh nọ ba chân vững,
    Quả phúc xinh tươi phúc hải hà…


    Ước ao rằng: Khắp hòa thế giới mau mau bước tới, theo một Đạo Tâm, thờ chủ nghĩa chính chân, bước con đường sáng suốt, lấy Quang Minh là cột chốt, lấy Tu Đức là gốc nền, thờ lạy Cha Hiền, kính tôn Mẹ Báu. Thương yêu người như tình thịt máu, bỏ nhân kia ngã nọ xấu sa, trọn ba điều công đức hải hà, khắp bốn phương âu ca nhã nhạc, vẹt mây tỏ mặt nguyệt, sạch bụi ánh gương lồng, sóng lặng bể trầm, gió yên sông ái:

    Vậy có thơ rằng:
    Muôn nước nay mừng hợp một nhà,
    Phật, Giời chính thực mẹ cùng cha,
    Trắng, đen, xanh, đỏ đừng phân biệt,
    Ngọc, đá, thau, vàng chớ lẫn pha,
    Bến mê chóng vượt qua bờ giác,
    Đường chính mau tìm bỏ nẻo tà,
    Xuân sắc một vườn tươi tốt đẹp,
    Phát sinh dị thảo nẩy kỳ hoa
    VÔ VI LÀ HỌC NƠI TẤT CẢ VÀ HÒA NƠI TẤT CẢ

  6. #6
    damquangvinh
    Guest

    Mặc định

    Muôn nước nay mừng hợp một nhà,
    Phật, Giời chính thực mẹ cùng cha,
    Trắng, đen, xanh, đỏ đừng phân biệt,
    Ngọc, đá, thau, vàng chớ lẫn pha,
    Bến mê chóng vượt qua bờ giác,
    Đường chính mau tìm bỏ nẻo tà,
    Xuân sắc một vườn tươi tốt đẹp,
    Phát sinh dị thảo nẩy kỳ hoa…
    Tu còn phân biệt để làm gì?

    Vạn vật trên đời chẳng có chi

    Tiếng Bắc Trung Nam là giả tạm

    Tông nầy phái nọ bởi cuồng si

    Chấp ngã chấp nhân nên trầm lụy

    Thương xót vạn loài mới đại bi

    Vậy hỡi ai người xưng Phật tử

    Đừng nên tranh chấp mãi làm gì?


    Này các vị giáo phẩm!

    Nếu như mình còn tham, còn si, còn hỉ – nộ – ái – ố … theo kiểu phàm phu, còn ham danh vọng làm Chủ Phẩm, Giáo hoàng, Hồng y, Giám mục, Tăng thống, Hòa thượng, Thượng tọa, khoe khoang kiêu ngạo, tự tôn tự xưng đại diện cho Chúa, thay mặt cho Phật, ăn trên ngồi trước, lại còn vẽ thêm giáo lý, chứa thêm giáo điều, tự giam trong ngu muội để kích động theo kiểu tà đạo đưa đến chết chóc, khổ đau cho chúng sinh, tức là đã bị Ma Vương Nghiệp Chướng hết.

    Phật là Tự Tánh, Chúa là Tự Thế, tuy danh từ chia hai nhưng bản chất vẫn là một. Phật dạy: “lấy âm thanh sắc tướng mà tìm cầu Ta là xa lìa Như Lai rồi”, thế tại sao không dẫn chúng sanh quay về nội tâm để quán cho thấy Tánh, mà lại đòi hỏi những quyền lợi hữu vi giả tạm bên ngoài. Giờ đây các hãy thức tỉnh lên đi, thức tỉnh mau lẹ, qui hiệp, hiểu sâu rộng giáo lý Cội Nguồn, từ một gốc mà ra, để rồi xóa bỏ phân biệt, chia rẽ, đố kỵ, tỵ hiềm… cùng nhau bắt tay huynh đệ thương yêu chung lưng lo xây dựng Kỷ Nguyên Thánh Đức.

  7. #7

    Mặc định

    A Di Đà Phật!
    Hữu Duyên là một chữ Duyên
    Vô Duyên xét thấy cũng Duyên đấy mà!
    Chữ Duyên nó ở đâu ta?
    Tìm kiếm trăm ngả hóa ra trong lòng!

  8. #8

    Mặc định

    Thật hay ngay tại Nam phương
    Cha Trời mẹ phật rất thương dân mình
    Tạo ra Tu Đức Quang Minh
    Lời Kinh ngắn gọn, giúp mình hiểu mau
    Cha Trời mẹ phật cùng nhau
    Tuy hai mà một,trước sau thôi mà
    Linh quang đích thực là cha
    Vạn pháp là mẹ sinh ra muôn loài
    Vận động,tiến hóa dài dài
    Đến kỳ đúng hẹn trả bài dự thi
    Cửu trùng lần bước lên đi
    Nương theo pháp mẹ,hành trì về cha
    Sinh ra hình thể mẹ ta
    Vô vi đều khắp đó là Chí Tôn
    Tâm ta đồng thể càn khôn
    Luyện tâm như nhất,bảo tồn lý thiên
    Tâm phật mới được như nhiên
    Học trò nhỏ bé đã yên được lòng
    Việc đời việc đạo cho trong
    Bòn công, tích đức mẹ mong, cha chờ
    Làm sao chỉ mấy vần thơ
    Mong cho nhau hiểu, bến bờ giác mê
    Mọi việc lấy lý mà phê
    Lấy đức làm trọng, bỏ mê giúp đời
    Làm lành tâm đặng thảnh thơi
    Thật tâm,thật tính ,thật lời ích dân
    Quang Minh Tu Đức hiểu dần
    Phật ,tiên,thần ,thánh ở gần đâu xa




    VÔ VI LÀ HỌC NƠI TẤT CẢ VÀ HÒA NƠI TẤT CẢ

  9. #9

    Mặc định

    Bài thơ hay quá! HTNB ko dám nói gì thêm. HTNB xin cám ơn Tinhkhithan!

  10. #10

    Mặc định

    Chị HTNB gửi những người "theo" Đạo Mẫu em nghĩ là chưa đủ ạ bởi những người quan tâm đến Đạo Mẫu ở diễn đàn này không chỉ những người "đang" theo đạo Mẫu mà còn những người "sẽ" theo và những người ngoại đạo hoặc đạo khác mà dành sự quan tâm đến Đạo Mẫu.

    Gần đây Box Đạo Mẫu xảy ra nhiều thử thách, khó khăn khiến nhiều người thấy có cái gì đó vướng mắc, trăn trở mà không thể bộc bạch, chia sẻ cùng nhau. Mới đây đã thấy một số bài kêu gọi nhưng thiết nghĩ chúng ta nên tập trung vào một chủ đề này. Khi mọi người chia sẽ, giãi bày với nhau một cách chân thành nhưng thẳng thắn thì mọi việc sẽ dễ dàng được giải quyết bởi bộ đội ta ngày xưa có câu: Tư tưởng không thông - bình tông đeo không nổi.

    Vậy đối tượng của bài viết này là ai thưa các vị? Tôi xin liệt kê ra theo từng nhóm đối tượng để đối tượng trong từng nhóm có thể chia sẻ về nhau hay chia sẻ về nhóm đối tượng khác. Bước đầu có thể còn ngập ngừng, chưa cởi mở, nhưng cùng với thời gian thì những người cùng một con đường, một lý tưởng hay đơn giản hơn là cùng mối quan tâm thì không có gì là không thể chia sẻ cùng nhau. Tất cả chỉ cần một yêu cầu: Đúng tinh thần Đạo Mẫu.

    - Nhóm 1: Những Thanh đồng đạo quán, Thanh đồng, Tân đồng lính mới... nói chung là những người đã & đang theo Đạo Mẫu (tôi thích dùng từ yêu Đạo Mẫu hơn).
    - Nhóm 2: Những người "đã yêu" Đạo Mẫu & được "quy hoạch" sẽ theo Đạo Mẫu.
    - Nhóm 3: Những người có duyên với Đạo Mẫu nhưng vẫn ngập ngừng ở chữ "theo" nhưng dành nhiều "tâm huyết" cho Đạo Mẫu.
    - Nhóm 4: Những người "bị" "phải" quan tâm đến Đạo Mẫu nhưng đang trong "thập diện mai phục" từ khóa "Đạo Mẫu" trong Google để "vái tứ phương".
    - Nhóm 5: Những người thuộc Tôn giáo khác nhưng luôn giành sự quan tâm đến Đạo Mẫu theo góc nhìn của họ (có cả tích cực & tiêu cực).
    - Nhóm 6: Những người mà "ma dẫn lối quỷ đưa đường" hay có "duyên" đến với Box Đạo Mẫu ở TGVH mà ngày ngày vẫn ghé vào với nick: Client (khách)


    Đây là sực phân nhóm theo cảm tính cá nhân, xin mời các bác góp ý để phân nhóm đối tượng cho chính xác. Mục đích của tôi để sau này khi chúng ta thấy cởi mở hơn với nhau thì hãy chia sẻ theo từng Nhóm. Chỉ cần mỗi người tự thấy mình thuộc nhóm này thì có quyền lợi và trách nhiệm giãi bày suy nghĩ của mình, chỉ cần đúng với Tinh thần Đạo Mẫu (cái này cũng khó diễn giải, thôi thì tự hiểu theo từng đối tượng - ta cần có đề tài này riêng sau).

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 30-09-2013, 07:34 AM
  2. Bí ẩn cuộc sống sau khi chết!!! (Tổng hợp)
    By dc_bac in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 22
    Bài mới gởi: 17-12-2012, 11:36 AM
  3. TỐ NỮ KINH 2
    By thaiduong162 in forum Y, Dược Thuật
    Trả lời: 8
    Bài mới gởi: 05-06-2012, 03:13 PM
  4. TỐ NỮ KINH 1
    By thaiduong162 in forum Y, Dược Thuật
    Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 25-04-2011, 09:12 PM
  5. truyện ma sưu tầm
    By nghichngom85 in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 18
    Bài mới gởi: 18-03-2011, 01:38 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •