Có một vị sư ở Ấn Ðộ cống hiến cuộc đời mình cho Thượng Ðế, như điều mà tất cả những người xuất gia cần phải làm. Ông chỉ có một cái khố che thân. Và ông chỉ có một cái nồi đựng nước, và cũng dùng nó để nấu ăn hoặc đựng sữa v.v...

Rồi có chuyện xảy ra là cái nắp nồi bị vỡ. Nhưng vị sư không mua nắp mới, mà chỉ dùng một góc của miếng khố để che cái nồi. Mỗi lần ngồi xuống, ông phải ngồi gần cái nồi. Thấy vậy một người đến hỏi: "Sao thầy không mua cái nắp mới?" Vị sư đáp: "Tôi đã thề rằng bất cứ vật gì có tại đây, tôi sẽ không bao giờ sắm thêm, và chỉ dùng những gì tôi có."

Người kia nói: "Nhưng sao thầy lại ngoan cố như vậy? Một cái nắp thì có vấn đề gì đâu. Sao không mua luôn cái nồi mới?" Vị sư nói: "Không! Không! Hôm nay thêm cái này, mai lại thêm cái nọ, rồi cái kia. Giống như nhà sư ..." Rồi ông kể câu chuyện về một vị sư. Ðây là câu chuyện có thật, như sau:

C Có một vị sư ở Ấn Ðộ. Ông này thường hay đi khất thực để xin những thứ cần dùng. Ông có một cái khố che ở chỗ mà ông nghĩ cần phải che [Mọi người cười]. Nhưng không vấn đề gì, ông rất mãn nguyện. Mỗi ngày ông đi ra ngoài khất thực. Ông xin ăn cho đến khi có đủ thức ăn, rồi đi ngồi thiền, thật là tuyệt vời! Và ông có một túp lều nhỏ.

Vấn đề là ông chỉ có hai cái khố: một cái bỏ giặt và một cái để mặc. Cho nên, thỉnh thoảng lúc đi ra ngoài, ông phơi cái khố kia trên nóc lều cho khô. Và rồi có một con chuột hay cắn cái khố rách tả tơi. Nên ông phải đi ra ngoài xin một mảnh vải khác. Chuyện xảy ra nhiều lần như vậy.

Vị sư không biết phải làm sao. Rồi những người láng giềng khuyên ông: "Thầy không thể đi xin vải mãi. Sao thầy không nuôi một con mèo để bắt chuột. Như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa. Nếu không, ai cúng dường vải cho thầy mãi được?"

Sau nhiều lần đi xin, ông nói: "Ðược! Làm như vậy cũng tốt!" Thế là ông nuôi một con mèo, có người cho ông một con mèo. Rồi, bây giờ con mèo ở đó. Nhưng ông lại thêm phiền phức. Ông phải đi ra ngoài xin sữa cho mèo. Sau đó một người tốt bụng đến nói với ông: "Thầy không thể đi ra ngoài xin sữa và thức ăn cho mèo hoài được. Chỉ cần nuôi một con bò [Sư Phụ và mọi người cười]. Chúng tôi không ngại cúng dường sữa cho thầy, nhưng cũng phải cúng dường thêm sữa cho thầy nuôi mèo nữa thì hơi quá đáng. Chúng tôi cho cũng không sao, nhưng đâu phải người nào cũng vậy. Họ sẽ không biếu thầy mỗi ngày. Rồi thầy lại phải hy sinh sữa của thầy để nuôi mèo. Cho nên, thầy hãy nuôi một con bò. Chúng tôi có bò có thể cúng dường thầy. Như vậy có sữa cho thầy dùng nữa, rất tiện. Rồi bò cũng có nước lấy từ sữa để thầy dùng vào việc nấu nướng, mọi chuyện rất tiện lợi."

Thế là họ chuẩn bị sẵn sàng một con bò cho ông. Bên Ấn Ðộ, quý vị có thể tìm một con bò thật dễ dàng. Chúng đi lang thang, quý vị có thể lấy một con. Một số là bò vô chủ, bò vô gia cư!

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vị sư nhận con bò. Bây giờ ông phải vắt sữa bò và làm tất cả những chuyện này. Ông lại phải đi ra ngoài xin cỏ khô cho bò. Vì là một nhà sư, nên ông không biết phải làm cách nào khác. Nơi ông sống là vùng Hy Mã Lạp Sơn, không có nhiều cỏ. Ông phải đi xin cỏ khô và xây chuồng cho bò ở.

Cho đến giờ, mọi chuyện cũng còn tốt! Nhưng rồi một người khác đến khuyên ông: "Thầy không thể cứ đi xin cỏ mãi. Ai mà cho bò của thầy cỏ khô hoài được? Chúng tôi cúng dường thức ăn cho thầy, nhưng không bắt buộc phải nuôi cả bò, mèo của thầy nữa. Vậy thầy hãy mướn người làm, hay kiếm một cô vợ, lập gia đình."

Bây giờ nhà sư sắp sửa có vấn đề nghiêm trọng. Bởi vì ông không biết làm sao khai khẩn đất đai. Do đó, một người khuyên ông: "Thầy có thể nuôi người làm, như là một anh nông phu, hay kết hôn với một nông dân để thầy có thể khai khẩn ruộng đất. Ðất đai chung quanh đây rất nhiều, khắp mọi nơi; thầy có thể khai khẩn, và có đủ cỏ cho bò ăn. Và thầy cũng sẽ có đủ bắp, lúa mì và mọi thứ để dùng."

Bây giờ nhà sư càng lúc càng nghiêm trọng. Cho nên, ông lập gia đình. Và sau đó, ông và bà vợ khai khẩn một nông trại. Rồi họ có con và phải chăm sóc cho đàn con, rồi phải tìm thầy dạy học cho con, vân vân. Công việc làm ăn mỗi ngày càng lớn.

Rồi một hôm vị sư phụ của nhà sư này trở về. Ngài cứ hỏi thăm về một ông sư, lẽ ra đang sống trong túp lều tranh bên cạnh dòng sông ba năm trước. Nhưng không ai biết có một vị thầy tu như vậy. Cho nên sư phụ ông tiếp tục đi hỏi, và đến nông trại của vị sư.

Sau khi biết tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ vì một cái khố, thêm một miếng vải nữa. Nếu ông ta chỉ có một mảnh thôi và mặc mảnh đó thì đã không có vấn đề. Nhưng ông có hai mảnh - một cái để mặc và một cái bỏ giặt - và đó là lý do tại sao có vấn đề. Cho nên chuyện này đã xảy ra, và đây là câu chuyện có thật.

Vị sư này rất hối hận sau khi sư phụ của ông trở lại. Nhưng sư phụ ông không muốn ở nơi đó. Ngài nói: "Thầy đã bảo con phải lo tu hành, đâu có bảo con nuôi bò, chó, mèo, vợ và con cái." Ông ta lại có cả một nông trại, phải mướn nhiều người làm ruộng, bởi vì cây trái mọc lên, và rồi cứ tiếp tục phát triển trở thành một trang trại. Trước đây ông đã bỏ tất cả mọi chuyện ở đời để đi xuất gia, để buông bỏ thế gian, chỉ có những nhu cầu tối thiểu cần cho cuộc sống. Nhưng cuối cùng ông lại trở nên giàu có: một ông chủ đồn điền với nhiều trâu bò, một bà vợ, con cái và những nhân công. Mỗi ngày càng phát triển lớn hơn. Càng ngày ông bận rộn đếm tiền và xem xét thu hoạch mùa màng, không còn thì giờ để ngồi thiền nữa. Tất cả đã chấm dứt. Công việc xuất gia kết thúc, và ông có công việc khác!

ST