Chuyển Tâm Trong Đời Sống Hàng Ngày
Tác giả: Lama Zopa Rinpoche (trích Mặt Trời Vàng Như Ý)
Chuyển Việt ngữ: Hồng Như
Chúng ta từ trong mỗi hành động đều phải phát tâm bồ đề. Ví dụ như sau:
Khi bước vào chùa hay vào phòng, nên phát tâm bồ đề, "nguyện tất cả các bà mẹ chúng sinh của con vào được cõi niết bàn. Nay con bước vào đây, xin làm người mở lối vào cho tất cả".
Khi bước ra khỏi phòng, cũng nên phát tâm bồ đề, "nguyện tất cả các bà mẹ chúng sinh thoát khỏi cảnh luân hồi ràng buộc. Nay con bước ra khỏi đây, xin làm người mở lối ra cho tất cả".
Khi mở cửa, nên nghĩ rằng, "nguyện tất cả chúng sinh đọa vào ác đạo nhờ Tuệ Giác siêu việt mà thoát cảnh địa ngục. Nay con mở cánh cửa này để giải thoát chúng sinh đang trôi lạc trong địa ngục".
Khi đóng cửa, cũng nên phát tâm bồ đề, "nguyện cửa vào ác đạo vĩnh viễn đóng chặt, chúng sinh không còn sa vào cảnh khổ. Nay con đóng cánh cửa này là đóng tất cả mọi cánh cửa đưa vào ác đạo".
Khi tắm rửa, phải phát tâm bồ đề như sau, "nguyện rửa sạch mọi phiền não vọng tâm ô nhiễm của toàn thể chúng sinh".
Khi quét nhà, nghĩ rằng, "nay con quét sạch bụi này, nguyện nhờ đó chúng sinh sạch hết tham sân si".
Khi ngồi xuống, nghĩ rằng, "Nguyện chúng sinh đều được giác ngộ".
Khi ngồi xếp bằng, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh có được đầy đủ công đức an trụ địa vị bất động".
Khi từ tư thế xếp bằng đứng dậy, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh chứng được tính vô thường của mọi sự sinh ra từ nhân quả".
Khi ngồi xuống gối thiền hay ngồi lên giường, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh có khả năng hiểu rằng tất cả mọi giáo pháp của Phật đều ẩn hàm một đường tu tuần tự giác ngộ mà ai cũng có thể theo".
Khi quì lạy, nghĩ rằng tất cả chúng sinh đều mang hình dáng người và cùng mình quì lạy với mình, "nguyện chúng sinh thanh tịnh được hết thảy nghiệp chướng".
Khi nằm xuống ngủ trong thế sư tử như đức Phật Thích Ca Mâu Ni, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh được dẫn đến niết bàn, và nguyện bản thân con sẽ đưa họ đến đấy".
Khi thức dậy, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh giải thoát khỏi vọng tâm, con sẽ vực họ ra khỏi luân hồi".
Khi chuẩn bị đi, nghĩ rằng, "nguyện dẫn dắt chúng sinh bước lên con đường Đại thừa".
Khi đọc sách, nghĩ rằng, "nguyện các bà mẹ chúng sinh có khả năng thấu triệt mọi câu mọi chữ của giáo pháp vi diệu thâm sâu của đức Thế tôn, không chút sai lầm. Nay con đọc và hiểu nội dung sách này, nguyện nhờ đó mà tất cả đều đạt giác ngộ viên mãn".
Khi viết, nghĩ rằng, "Với dòng chữ này, nguyện chúng sinh thành tựu Trí Giác Vĩ Đại, tự mình nắm được ý nghĩa vi diệu của điều cần lấy cần bỏ, trong đời này và mọi kiếp về sau, của Chân đế và Tục đế, cũng như con đang viết bây giờ".
Khi đến nơi yên tịnh, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh hoàn toàn thoát kiếp sống bất thiện bằng cách tránh tham sân si".
Khi giúp người khác, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh đều như đức Quan Thế Âm, có tâm bồ đề thiện xảo, hoàn thành mọi thiện hạnh của Phật đà, vui vẻ lãnh gánh nặng của kẻ khác; nguyện con thôi không chỉ nghĩ đến tiến bộ của riêng mình, không biếng lười, không làm thoái chuyển tâm bồ đề".
Khi đặt gót chân xuống mặt đất, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh luôn tự tại, thoát khỏi vọng tâm".
Khi đặt gối xuống đất, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh thành tựu Trí Tuệ và Phương Tiện của con đường dẫn đến giác ngộ".
Khi gài thắt lưng, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh thành tựu hai giai đoạn trong Kim cang thừa trong tâm thức, luôn an trú trên đường tu Giới Định Tuệ".
Khi cúng hoa thơm lên Tam bảo, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh giữ được trọn vẹn giới hạnh, nhờ đó thanh tịnh mọi ác nghiệp phá giới, nguyện chúng sinh hoàn thành được đường tu Ba la mật".
Khi mở đèn, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh xua tan bóng tối vô minh, thắp sáng ngọn đèn trí tuệ, thấy được chân tánh nhờ ngọn đèn trí tuệ con đang thắp sáng trong con".
Khi ăn, nghĩ rằng, "nguyện con thấy được khổ đau của tất cả chúng sinh kiếp này và mọi kiếp về trước, cảm nhận được sự đói khát của tất cả, nguyện tất cả hưởng tràn đầy dòng suối cam lồ nguyên chất, đầy niềm an lạc của Trí Giác Viên Mãn".
Khi uống thuốc, nghĩ rằng, "nguyện con đưa chúng sinh thoát khỏi mọi bịnh tật, trở thành đức Phật Dược Sư, là đấng hàng phục mọi khổ đau, hồng danh khi thốt lên sẽ diệt tan mọi tật bịnh, tinh thần và thể xác, tạo chướng ngại cho mạng sống của người tu giải thoát".
Khi thấy tháp Phật, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh thành tựu trí toàn giác của Phật, thể hiện qua tháp này".
Khi thấy tượng Phật, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh nhận được trí tuệ vô lượng vô song của thân ngữ ý Phật".
Khi nói hay bàn thảo về Phật pháp, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh hiểu được từng chữ vi diệu của pháp tu Bồ đề; ý tưởng hoài nghi mê muội vừa dấy lên lập tức có thể diệt tan".
Khi đi tiêu, nghĩ rằng, "nguyện tống sạch phiền não ô nhiễm của tất cả chúng sinh".
Khi nhìn phong cảnh đẹp, nghĩ rằng, "nguyện chúng sinh đạt trí toàn giác, chứng ngộ được hết thảy vạn pháp vạn hữu trong cảnh giới chân thật thanh tịnh".
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks