kết quả từ 1 tới 5 trên 5

Ðề tài: Tâm độc địa

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1
    Lục Đẳng Avatar của splen
    Gia nhập
    Nov 2009
    Nơi cư ngụ
    Trung Sơn
    Bài gởi
    8,027

    Mặc định Tâm độc địa

    Trong xã hội xưa hay nay, nước ta có một tập tục rất xấu, đó là khi hai vợ chồng cưới nhau được vài năm, nếu người vợ chưa sinh sản được thì người chồng đi lấy vợ bé, khiến cho hoà khí trong gia đình vì thế mà tan nát.

    Thời xưa có một người, cưới vợ được mấy năm rồi, hai vợ chồng thèm khát một đứa con mà chờ mãi không có, người chồng nóng ruột quá nên cuối cùng đi cưới một cô vợ lẽ. Với sự thỏa thuận của bà vợ lớn, cô vợ bé được về ở chung trong cùng một nhà. Không lâu sau cô này sinh hạ được một đứa con trai trắng trẻo và bụ bẫm, khiến người chồng hết sức vui mừng. Từ đó ông lại càng cưng quý cô vợ bé và thằng con trai, mà không ngó ngàng gì đến bà vợ lớn.

    Ngay từ phút đầu, bà vợ lớn đã coi cô vợ bé như cái gai trước mắt, huống chi bây giờ thấy chồng cưng quý mẹ con cô này hơn trước, dĩ nhiên bà nổi cơn ghen tức nhưng trước quyền uy của ông chồng bà không làm gì được, chỉ có thể thừa lúc người chồng vắng nhà mới hơi tỏ lộ ra chút ghen hờn, giận tức đối với người vợ bé. Tuy nhiên những cơ hội ấy rất hiếm, cho nên lòng oán hận của bà càng lúc càng chồng chất nhiều thêm.

    Một hôm, đứa bé vừa đúng hai tuổi, bà vợ lớn thừa lúc cô vợ nhỏ vắng mặt, mới rút một cây trâm vàng cài trên tóc cắm sâu vào đầu đứa bé. Bà làm chuyện này một cách âm thầm bí mật, không có ai hay biết. Dù đứa bé khóc mãi không ngừng nhưng không ai nghe thấy, cho nên đứa bé trắng trẻo bụ bẫm kia, chỉ sau một đêm lên cơn sốt thật nặng, yểu mệnh mà chết.

    Thấy đứa con mình mang nặng đẻ đau lại kháu khỉnh dễ thương đến dường ấy bỗng nhiên một hôm ngã lăn xuống chết, người mẹ nào mà không đau đớn ? Cô vợ bé bị tai nạn giáng xuống đầu một cách thình lình như thế khóc thương bi thảm, thằng con chết cả tháng rồi mà cô vẫn còn gào khóc thảm thiết, tâm cang tan nát cho đến ngã bệnh. Người chồng thấy con mình chết yểu dĩ nhiên là thương tiếc vô cùng, nhưng ông bình tĩnh hơn, nghĩ rằng người đã chết thì nào có sống lại được, khóc lóc chẳng ích lợi gì cả. Tuy nhiên có rất nhiều người bà con láng giềng nói rằng một đứa bé chết thình lình như thế chắc chắn là phải có nguyên do, họ bèn khuyên cô vợ bé mở quan tài để khám nghiệm tử thi. Quả nhiên mọi người đoán không sai, lúc khám nghiệm mới thấy trong đầu của đứa bé có cắm một cây trâm vàng dài cả ba tấc !

    Cô vợ bé thấy con mình chết vì bị sát hại thì lại càng đau khổ nhiều hơn, cô vừa bi thương vừa căm phẫn, thề rằng sẽ báo thù cho con, nếu không thì cô sẽ chết không nhắm mắt. Cô tìm một vị bà la môn để thỉnh giáo, hỏi xem phải làm thế nào để báo thù, vị này mới bảo nếu cô trì được trai giới thì sẽ được mãn nguyện. Lòng thương con của cô càng tha thiết thì ý nguyện báo thù càng thâm sâu, cô bèn trì trai giới rất tinh cần. Không lâu sau, cô vợ bé này vì quá sầu muộn nên lìa bỏ cõi đời.

    Cũng đúng lúc ấy bà vợ lớn thụ thai nên vui mừng không kể xiết. Cây gai trước mắt đã nhổ được rồi, chính mình lại đang có thai nên có thể được chồng yêu chiều hơn, niềm vui của bà không cùng tận !

    Không lâu sau bà sinh hạ được một đứa con gái xinh đẹp như hoa như ngọc, cả nhà cưng quý đứa bé như châu báu, nhưng bất hạnh thay, đứa bé vừa được hai tuổi thì lìa đời. Thật là một tai biến không ai có thể ngờ được, bà vợ lớn khóc đến chết đi sống lại, nhưng người đã chết rồi, biết làm sao đây ? Một thời gian sau bà lại sinh được một đứa con trai, nhưng nuôi chưa đến ba tuổi đã chết yểu. Cứ như thế, bà sinh được sáu đứa con nhưng chỉ nuôi được đến bảy tuổi là tối đa. Con cưng mà lại chết yểu, làm cha mẹ ai lại không đau đớn ? Ròng rã mười năm trời như thế, người vợ lớn sinh được đứa nào là đứa con ấy chết yểu nên đau khổ triền miên, thân thể tiều tụy, bà tuyệt vọng tự giam mình suốt ngày trong nhà không muốn tiếp xúc với người ngoài.

    Một hôm, bỗng nhiên có một vị tỳ kheo đến tìm bà. Ban đầu bà từ chối không chịu ra gặp, về sau vị tỳ kheo mới bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với bà, bà mới chịu ra. Khi vị tỳ kheo nhìn thấy bà, ông liền hỏi ngay :

    - Bà có nhớ cô vợ bé đã chết rồi không ? Cô ấy làm sao mà chết ? Rồi đứa con mới lên hai của cô ấy, cũng tại sao mà chết vậy ?

    Câu hỏi đặt ra quá bất ngờ khiến bà vợ lớn hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy, không trả lời được câu nào. Bà xấu hổ và đau đớn kể lại mọi sự cho vị tỳ kheo nghe, và cầu khẩn ông cứu khổ cho bà. Vị tỳ kheo nói cho bà biết rằng sáu đứa con chết yểu của bà chính là oan hồn cô vợ bé đầu thai về cố ý làm cho bà khổ đau. Nếu bây giờ bà muốn giải trừ mối oan gia đó, bà phải đến chùa làm công quả để tiêu tai.

    Ngày hôm sau, bà vợ lớn tuân theo lời dạy của vị tỳ kheo, trời vừa tảng sáng là bà thức dậy sửa soạn đến chùa, nhưng trên đường đi, bà thấy một con rắn độc đang hả miệng thật lớn, phăng phăng trườn đến gần bà khiến bà sợ quá ngã xuống bất tỉnh. May thay, vị tỳ kheo nói trên cũng vừa đến nơi, nói với con rắn độc :

    - Này rắn độc ! Ngươi chưa thấy mãn nguyện sao ? Ngươi nghĩ lại xem, bà ấy chỉ hại ngươi có một lần mà ngươi báo thù tới sáu lần, như thế chưa đủ rồi hay sao ? Bây giờ bà ấy đã biết hối hận, lại còn muốn lên chùa làm công đức hồi hướng cho ngươi, ngươi cũng hãy nên hóa giải mối oan kết ấy đi. Ngươi không nghe nói "oán cừu nên cởi không nên kết" hay sao ? Nếu hôm nay ngươi muốn giết bà ấy thì chẳng có ích lợi gì cho ngươi mà chỉ có hại. Bây giờ vì tương lai của chính ngươi, ngươi cũng nên bỏ qua hết đi ! Không lẽ ngươi muốn đời đời kiếp kiếp sinh làm súc sinh hay đọa địa ngục hay sao ?

    Câu nói của vị tỳ kheo khiến con rắn độc có vẻ như hiểu ra, nó cúi đầu rồi từ từ trườn đi mất.

    Bà vợ lớn tỉnh dậy không thấy con rắn độc nữa, vị tỳ kheo mới đem chuyện vừa qua kể cho bà nghe. Do đó bà vợ lớn cảm thấy chuyện mình làm lúc trước quá ư tội lỗi, bà bèn xin xuất gia tu hành với vị tỳ kheo. Những năm cuối của cuộc đời, bà sống trong rừng sâu núi thẳm để sám hối nghiệp chướng mà mình đã tạo trong quá khứ.

    Hại người là tự hại lấy chính mình, làm sao không cẩn thận chuyện nhân quả cho được ?
    Cuộc Đời Cứ Thế Xoay Tròn – Người Người Vẫn Thế Mê Muội.

  2. #2

    Mặc định

    Mở hàng cho câu chuyện mang nhiều tính nhân văn của Splen...Thanks so much...

  3. #3

    Mặc định

    Xét ra bà vợ lớn không có tội, tội lỗi này không phải do bà gây ra, hành động của bà vợ lớn chỉ là do bị hoàn cảnh đẩy đưa. Dĩ nhiên bà vợ nhỏ cũng không có tội chi hết, Cả 2 ngưởi đàn bà trong câu chuyện này đều vô tội.

    Tội lỗi phát sinh là do người chồng, chính người chồng đã đẩy 2 người đàn bà vào con đường đau khổ bằng cái quan niệm hẹp hòi ích kỷ của mình là xem người phụ nữ như cái máy đẻ, máy này đẻ không được thì kiếm cái máy khác.

    Quan niệm này xuất phát từ thái độ trọng nam khinh nữ của đạo Khổng, “nhất nam viết hữu thập nữ viết vô”, đàn ông thì thống trị tuyệt đối còn phụ nữ thì phải “tam tùng tứ đức”. Thật là vô lý!

    Chính vì cái truyền thống Khổng giáo hủ lậu ấy cho nên nạn “bạo hành gia đình” vẫn còn rất nhiều trong các gia đình ở nước ta hiện nay. Đàn ông tha hồ đánh đập vợ con mà xã hội chẳng mấy ai lên tiếng.

    Giống như trong câu chuyện này kẻ đáng bị trừng phạt nhất là người chồng chứ không phải người vợ lớn thế nhưng anh ta vẫn nhỡn nhơ chả bị sao cả. Sao cõi trên mà cũng bất công thế?

  4. #4

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Thiện Ý Xem Bài Gởi
    Xét ra bà vợ lớn không có tội, tội lỗi này không phải do bà gây ra, hành động của bà vợ lớn chỉ là do bị hoàn cảnh đẩy đưa. Dĩ nhiên bà vợ nhỏ cũng không có tội chi hết, Cả 2 ngưởi đàn bà trong câu chuyện này đều vô tội.

    Tội lỗi phát sinh là do người chồng, chính người chồng đã đẩy 2 người đàn bà vào con đường đau khổ bằng cái quan niệm hẹp hòi ích kỷ của mình là xem người phụ nữ như cái máy đẻ, máy này đẻ không được thì kiếm cái máy khác.

    Quan niệm này xuất phát từ thái độ trọng nam khinh nữ của đạo Khổng, “nhất nam viết hữu thập nữ viết vô”, đàn ông thì thống trị tuyệt đối còn phụ nữ thì phải “tam tùng tứ đức”. Thật là vô lý!

    Chính vì cái truyền thống Khổng giáo hủ lậu ấy cho nên nạn “bạo hành gia đình” vẫn còn rất nhiều trong các gia đình ở nước ta hiện nay. Đàn ông tha hồ đánh đập vợ con mà xã hội chẳng mấy ai lên tiếng.

    Giống như trong câu chuyện này kẻ đáng bị trừng phạt nhất là người chồng chứ không phải người vợ lớn thế nhưng anh ta vẫn nhỡn nhơ chả bị sao cả. Sao cõi trên mà cũng bất công thế?
    SAO bạn biêt mấy ông như vậy không bị trừng phạt,nhưng phải phạt ông khổng tử chăng,ah bật tiền bối nói sao thì bật hậu bối nghe vậy ,như cha mẹ dạy con như thế nào thì con nghe vậy ,phải phạt nặng ông khổng tử àh ,còn tội nam nhân nghe theo lời không tử chỉ vì ngu muội thôi chứ không có tội lớn lắm đâu,

  5. #5
    Lục Đẳng Avatar của batquantrai
    Gia nhập
    Mar 2010
    Nơi cư ngụ
    Hư Không
    Bài gởi
    6,518

    Mặc định

    Chúng ta hảy thực hiện đúng câu : Nam Nữ bình đẳng , mọi người sinh ra ai cũng có quyền bình đẳng , mà nhất là những cặp vợ chồng sống chung trong gia đình .
    Như tảng đá kiên cố
    Không gió nào lay động
    Cũng vậy , giữa khen chê
    Người trí không giao động .
    :big_grin: :big_grin:

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Similar Threads

  1. ĐỐ KỴ
    By splen in forum Tản mạn nhân sinh
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 11-09-2010, 10:41 AM
  2. HỐI HẬN
    By splen in forum Tản mạn nhân sinh
    Trả lời: 39
    Bài mới gởi: 09-09-2010, 03:29 PM
  3. Giác Minh Diệu hạnh Bồ tát khuyến phát niệm Phật
    By luckyboy624 in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 24-08-2010, 07:35 PM
  4. TỨ VÔ LƯỢNG TÂM
    By fasttofast in forum Đạo Phật
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 22-08-2010, 12:11 AM
  5. giơi thiêu
    By daithuynguu in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 14-08-2010, 08:06 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •