Trang 1 trong 2 12 Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 37

Ðề tài: Một số chuyện ma sưu tầm post cho AE đọc chơi

  1. #1

    Talking Một số chuyện ma sưu tầm post cho AE đọc chơi

    Dạo này thấy 4rums vắng vẻ và ảm đạm nên tôi sưu tầm 1 số chuyện ma cho AE đọc và thoải mái "bình loạn" nhưng kô Spam kô dùng từ ngữ thiếu văn minh và gây phẫn cảm cho người đọc.Ai đó muốn post chuyện thì cứ thoải mái:rock_on:

    1.Người mua hàng bí ẩn ở sưu thị Big C Hải Phòng.

    Vào một buổi trưa vắng khách tạo siêu thị Bigc Hp , có 1 người mua hàng , cô ấy đăng ký với nhân viên ở đó mang hàng về tân nhà cho cô ấy (ở bigc có dick vụ mang hàng về tận nhà nếu mua hàng trên 500k) . Khi nhân viên của siêu thị mang hàng đến địa chỉ của cô ấy . Khi nhân viên giao hàng giao hàng cho bà chủ nhà thì bà ấy từ chối nhận và nói bà ấy đâu mua hàng ma chở đến ? chắc là nhầm địa chỉ . Nhân viên bigc đọc họ tên và và địa chỉ cho bà chủ nghe, bà này liền khóc lóc và nói : Đó là con gái tôi , cháu nó chết rồi cơ mà ? . Nhân viên bigc thấy sốc, hoảng hốt liền mang hàng way lại Bigc báo cáo tình hình.
    Nghi ngờ có chuyện mờ ám j ở đây , Ban lãnh đạo liền cho gọi Thu ngân đã thanh toán tiền cho người khách đó lên. Khám người và toàn bộ tiền đã thu đc của nhân viên thu ngân này thì phát hiện: Toàn bộ tiền của nhân viên này đều là tiền đô la âm phủ.

    Một số người thắc mắc tại sao cammera ko quay đc ? câu trả lời là có way đc nhưng vẫn là người bình thường mua hàng, có lẽ ma đã nhập vào người mua hàng đó
    Tại sao nhân viên thu ngân lại có thể nhận tiền đôla âm phủ ?.Trong khi người thu tiền nào cũng được đào tạo kĩ lưỡng để phát hiện tiền giả.ko dưng người thường lại nhận đôla âm phủ để phải đền tiền chết a?


    2.Ma-nơ-canh

    Chuyện này mình cũng ko phải là nạn nhân nhưng được tận mắt chứng kiến (tuy rằng không hoàn chỉnh) qúa trình xảy ra. Truyện là như vậy. Chị họ của mẹ mình là Bác Thu, Bác có 1 xuởng thi công chuyện làm manơcanh, làm gia công vài và nhuộm ... Chuyện này làm Bác phải đóng cửa cả 1 công xưởng gần 2 năm. Hồi đó bác Thu có làm 1 đợt hàng manơcanh theo mẫu định sẵn cho 1 công ty thời trang. Gần 72 con manơcanh, đến lúc kiểm giao hàng thì có khoảng 5 con không đạt chất lượng (đa phần về kích cỡ) trong đó vô tình có 1 con khá lạ. Bác Thu đem hết 5 con cất vào kho bán lẻ dần. Từ từ 4 con kia cũng ra đi, riêng con thứ 5 ko ai dám mua. Cứ mỗi lần vào cái kho chứa nó thì từ nhân viên đến khác hàng đều rùng mình và phải đi ra liền. Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình một cách quái đản. Bác Thu cũng không để ý đến cái kho đó. Bẵng đi gần 1 năm, bác tổng kết năm thì phát hiện ra còn con manơcanh đó
    Xin kể thêm mấy chuyện nhỏ mà bác Thu gặp. Bác là người rất tiết kiệm nên hay cho chị lao công thu gom vải vụn để tăng thêm thu nhậm (1 khoảng rất khá) nhưng từ dạo 7 tháng nay chị lao công than là vải vụn ngày càng ít đi trong khi xưởng dệt lạ tăng lượng sản xuất
    Trở lại chuyện con manơcanh, khi bác và ông trợ lý kiểm kê hàng trong kho thì ông trợ lý buộc miệng kêu "con này trông model ghê" bác bỗng giật mình. Cách đây 1 năm con này được làm theo model mới nhất là mốt tóc ngang vai kiểu búpbê và 1 năm sau nó vẫn mode và dù rằng model giờ là tóc dài duỗi thẳng. Bác nhìn kỹ, mái tóc con búp bê dài ra rất nhiều. Bác bỗng phát hiện ra con mắt của manơcanh như đang đọc được suy nghĩ của bác. Bác lạnh người. Bác quyết định đem con manơcanh này đi huỷ. Khi bác đi ra và mấy anh thợ bước vào ...
    Bác giật mình khi nghe tiếng la, 1 trong những cái máy cắt vải cũ bỗng nhiên hoạt động và cắn nát tay một anh thợ. Bác càng cảm thấy sợ con manơcanh đó hơn... Kỳ này sau khi dọn dẹp tất cả gọn gàng và cẩn thận chính tay bác và thợ khiêng con manơcanh khi tiêu huỷ. Khi bắt đầu gỡ mái tóc mọi người càng ngạc nhiên hơn khi mái tóc dính chặt vào da đầu và tóc có độ mềm và hương thơm thoang thoảng như tóc thật. Ko gỡ được mái tóc mọi người tác đôi con manơcanh ra cũng không được. Chuyện kỳ dị bắt đầu làm mọi người sợ. Bỗng 1 anh thợ la lên, trên tay anh có 1 vết cắt nhìn như dao khi mọi người dở lên thì trên miệng con manơcanh tuy ko rõ nhưng có 1 vệt nhìn như máu rất nhỏ. Mọi người bắt đầu bấn loạn. Bác Thu quyết định cho búa đập nát nó ra. Khi đập nát nó ra bên trong có rất nhiều vải nhưng vụn như cám
    Mọi người tái xanh mặt khi đập nát cái đầu nó thì cặp mắt văng ra như đang nhìn mọi người. và từ hôm đó
    Mọi người trong xưởng bắt đầu thấy ... Đầu tiên là chị lao công thấy 1 người phụ nữ không có con mắt đang ăn vải vun và nhét đầy mòm. Tiếp theo là anh bảo vệ thấy 1 cái manơcanh không đầu đang đi. Anh Nhân lúc đó là người can đảm nhất cũng bệnh liên miên 3 ngày khi thấy cái 1 cái đầu manơcanh đang ráng rướn mà ăn vải. Tiếp theo nhiều người bắt đầu thấy có cái đầu manơcanh 1 cách vô hình trong xưởng. Ghê nhất là Chú Khang 1 lần đang đi thấy có cái đầu manơcanh chú với tay cầm thì bị nó cắn. Vết cắn lở loét phải trị cả 6 tháng mới hết
    1 tháng khủng khiếp ai cũng sợ và tinh thần hoảng loạn... Bác Thu mới kêu mẹ tôi, mẹ tôi có 1 người bạn là Bác Hải. Khi bác Hải đến bác im lặng và lắc đầu. Đây là 1 con manơcanh thành tinh vì nhiều lý do. Khu đất xưởng bác Thu gần 1 khu mộ chính âm khí vả vải vụn nuôi nó. Bác Hải đành chiu thua vì bác chuyên xem số thôi chứ ko diệt ma. nhưng bác Hải có cho bác Thu 1 lời khuyên là cúng nó cho yên chuyện vì trong thời gian bác làm ăn khấm khá cũng do nó toả hương thu hút người ta. Bác Thu lặng người. Bác cúng vái rất lớn và đêm đó do vết thương hay do gì ko biết chú Khang nằm mơ thấy 1 người đàn bà ko mắt đến nói là chỉ đi khi nào có đôi mắt
    Mọi người điên cuồng đổ xô đi kiếm đôi mắt cho nó nhưng ko kiếm ra. Những chuyện kỳ dị trong xưởng bác Thu ngày càng khủng khiếp hơn. Con manơcanh ko ăn vải nữa vì lượng vải vụn có giới hạn. Người ta bắt đầu thấy trong xưởng xuất hiện máu và từng mảng lông mèo hay lông chó. Tôi được thấy trông khá ghê rợn.... Mọi người bắt đầu lo lắng thật sư. Tôi nhớ lúc đó dì tôi đi báo công an, an công an trực đêm đó giờ nghe đâu đã bỏ nghề. Ngày nó mới xuất hiện thì còn thoắt ẩn thoắt hiện, giờ thì càng lúc càng lộng hành. Bà con sống trong tình trạn căng thẳng tột độ nhất là bác Thu. Tôi nhớ tóc bác bạc đi nhiều. Xưởng làm ăn thất bát hẳn và nhân công bắt đầu bỏ việc. Những người dũng cảm thì bắt đầu lơi ý chí ...
    Bác Hải là người cứu tinh. Bác nói rằng trong 1 cuôn sách về tần thuật gia liên cổ có nói về "vật" mà thành "tinh" thì bao giờ sau gáy nó cũng là điểm chí mạng của nó. Đêm đó tôi bị nhà giam không cho đi với bác Thu. Tôi leo rào đi luôn, phần vì tò mò phần vì thương bác qúa. Đêm đó gồm 7 người. Bác Thu, Hải, anh Nhân, tôi và 2 người thợ nữa. Đến chính cái kho đó. À nhắc 1 chuyện nhỏ là sau khi đập nát nó hôm sau ngừơi ta thấy cái đống đó biến mất. Và trong kho suốt ngày cứ nghe tiếng độn lạ. Mà cái kho trở nên khủng khiếp, ban ngày ko ai mở cửa vào được nhưng ban đêm thì của hé mở (mô phật) Khi bước vào. Bác Hải lấy ngay ra 1 bức tượng nhỏ. Bỗng có 1 tiêng rặc rặc nhưng xương người gãy phát ra trong bóng tối. Đang lúc đó thì bác Thu và Hải kêu tôi đi ra vì tôi còn trẻ... Đành ra vậy
    Không biết trong đó xảy ra chuyện gì nhưng sau đêm đó. Gia đình bác Hải xảy ra 1 chuyện thương tâm mà dù khả năng bói toán của bác thuộc hàng cao thủ. Còn bác Thu đóng cửa luôn xưởng dệt may và làm manơcanh, bác Thu không làm ăn nữa mà đi tu... Đêm đó có 1 người chết. Đó là anh Nhân, nghe đâu trong lúc mọi người đang đè con manơcanh ngay tử huyệt nó mà đâm thì không biết do vô tình hay cố tình cái máy cắt vải đã dc niêm phong bỗng hoạt động cắt anh Nhân cho đến chết. Mọi chuyện qúa kinh hoàng. Năm đó Bác thu bị kiện là có góp phần hại chết anh Nhân do gia đình anh làm. Bác Hải nói là cái gì cũng do lỗi lầm của mình trong tiền kiếp và hiện tại gây nên. Những sự cố bình thường bác còn giúp né dc chứ những chuyện như vậy thì không
    Con manơcanh bị đâm ngay tử huyệt sau gáy và bị đốt nhưng bù lại là anh Nhân đã chết, Bác Thu bồi thường 1 số tiền khá lớn sau 4 năm kinh doan phát đạt. Bác không bán và để cái khu nhà kho với mớ tro tàn đó lại và dán bùa lại... Đến giờ cái nhà kho đó vẫn còn và Bác Thu đang tu trên 1 chùa.

    End
    ***

    (còn nữa)
    Last edited by adida`phat; 17-06-2010 at 09:28 PM.
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  2. #2

    Mặc định

    (tiếp theo)

    3.Oan hồn trong contanner

    Bố của thằng bạn tớ là nhân viên bảo vệ của 1 hòn đảo của Vinperl land (ai đi Nha Trang là biết), nghe nói trong đêm đầu tiên đầu tiên bác được chuyển ra hòn đảo đó (nghe đồn là vì bác ấy là ngườ can đảm nhất nên chuyển ra). Theo tin đồn thì hòn đảo đó có ma và người bảo vệ trước (cũng thuộc hàng gan to) đã xin nghỉ việc. Nguyên nhân là do ma ám. Trong buổi đêm trực, khi đang thiu thiu ngủ thì bác ấy bỗng dưng bị 1 đôi tay bóp cổ ngay trong phòng trực. Bác giật mình kêu "Thằng nào bóp cổ tao" nhưng mở mắt ra thì chẳng thấy ai. Nghi là có người nên bác đi kiểm tra xung quanh thì nghe thấy 1 tiếng động trong 1 cái contanner (hòn đảo được dùng để chứa contenner vận chuyển đồ cho hòn đảo chính Vinperl). Mở contanner thì bác giật mình khi thấy 1 người lính ngụy đang treo cổ. Và bác thấy lạnh gáy khi thấy người đó dần quay đầu về phía mình và bỗng buông 1 câu lạnh người: "Mày có muốn chết không ?". Hoảng sợ, bác đóng của contanner lại và gọi điên báo cho mọi bảo vệ khác còn trên đảo chính cho tàu ra đón mình. Sáng hôm sau, để biết thêm về con ma đã hù dọa mình, bác hỏi lại mọi người ở gần đó thì biết rằng hòn đảo đó là noi ở của 1 trại lính trong thời Ngụy. Sau này do quân dân phản công, trại lính đó bị thất thủ và người chủ trại đó cũng tự sát. Nghe đồn rằng những ai ra đó ở trong 1 đêm đều bị hồn ma đó hù cho chết khiếp và không dám ra nữa. Nghe vậy, bác bảo cả nhà mình (trong đó có thằng bạn tớ) chạy đi mua đồ cúng về để cúng cho hồn ma đó, với ý định hy vọng hồn ma sẽ siêu thoát (vì bác ấy vẫn còn trực ở đó chưa hết hạn). Tuy nhiên sau lần cúng đó cho đến giờ bác ấy không kể là có bị ma dọa thêm lần nao không.

    4.Oan hồn cô đơn

    Đây là chuyên do thầy tớ kể lại khi đi công tác ở Thái Nguyên. Nhưng ai dè vừa mới đặt chân lên đất Thái Nguyên là lại sốt nặng. Mọi người cùng nhau đưa thầy tới bệnh viện. Hỏi bác sĩ thì bác sĩ cũng không biết nguyên nhân vì sao đổ bệnh, chỉ biết rằng thầy sốt rất cao. Vì thế nên trong đêm đó thầy phải ở lại trong bệnh viện. Thế nhưng ngay trong đêm đó, lúc nửa đêm, chiếc giường thầy đang nằm bỗng dưng bị ai đó lắc mạnh, thầy tỉnh dậy thì thấy chiếc giường mình nằm đang đung đưa liên tục. Tưởng ai chọc mình, thầy quát: "Đứa nào ?" thì chỉ nghe 1 tiếng cười khúc khích nhưng nhỏ nhẹ, giống tiếng cười của trẻ con vậy, thầy ngồi dậy và đi ra ngoài cửa và thấy 1 đứa bé khoảng chừng 5 tuổi đang cười. Trông đứa bé rất xinh và nó nói với thầy: "Chú ơi chú chơi với con đêm nay nhé ?". Thầy thấy lạ nhưng cũng chẳng để ý vì chắc đứa bé này cũng là bệnh nhân cũng đang ở bệnh viện này. Đang đêm chắc thấy cô đơn nên nó qua phòng mình, nhưng thầy không biết là tại sao nó lại đến phòng mình và cũng không hiểu được với sức trẻ con thì không thể lắc chiếc giường đó nhưng thầy cũng không bận tâm. Thế là thầy chơi đùa với nó suốt đêm đó cho đến 5h sáng. Lúc đó trong 1 lúc nhìn ra bên ngoài, thầy quay đầu lại thì chả thấy đứa đâu. Và đến khi bác sĩ kiểm tra thì thấy thầy đã khỏi bệnh. Sẵn tiện thầy hỏi ông bác sĩ đó về đứa bé đó và thầy ngạc nhiên là bác sĩ nói chẳng có bệnh nhi nào ở đây. Thầy bỗng thấy lạnh người và mô tả về hình dạng đó và ông bác sĩ đã trả lời rằng chắc chắn thầy đã gặp hồn ma đó. Vị bác sị nói thêm là đứa bé đó lúc trước bị bệnh nặng, mọi người đưa nó vào nhưng cha mẹ nó chẳng ai đoái hoài gì tới nó dù rằng nó bị bệnh rất nặng. Trong đêm đó đứa bé qua đời trong sự cô đơn. Và bác sĩ cũng nói thêm rằng có lẽ nó quá cô đơn nên mới tìm người để chơi cùng. Theo vị bác sị thì đứa bé đó cũng là 1 hồn ma tốt vì cũng có những người gặp nó nhưng chưa ai bị sao cả. Sau này khi xuất hiện, thầy kể lại cho mọi người và ai cũng rùng mình cả.


    5.Ma đu cây

    Hôm đó là 11h55 gần 12h thì đoàn quay của mình chuyển tới 1 bối cảnh khác để quay (Khu vực này ở Bình Dương) Khu đó rất hoang vắng và có 1 cái cây rất là to. Gần đó có 1 con đường có cây cầu. Mình đi theo lúc đó làm trợ lý cho 1 đoàn phim. Phim gì xin giấu nhé. Khu vực đó nhìn sơ qua thì cũng bình thường không có gì ghê lắm. Nhưng cảm giác rất rợn người khi đến đó. Ở đó có 1 cây Đa rất to và táng cây bị cong rất nhiều. Như bình thường mình sét ánh sáng chuẩn bị. Khi đèn vừa lên cả đoàn giật mình khi nghe 1 tiếng la thất thanh của 1 cậu diễn viên (cậu này 100% là bóng chúa) đang hoảng hồn quay xang cậu ta thì xẹt, 1 cái bóng đèn vàng 1kw bị vỡ nhưng đèn rất nhiều nên mọi khu vực vẫn sáng như bình thường. Mình và cậu phó đạo diễn chạy lại hỏi chuyện gì xảy ra thì ....
    Cậu diễn viên đó khóc như mưa nói trên cây có khoảng 5 người đang nhìn cả đoàn phim. Ai nghe cũng lạnh gáy nhưng ngoài cậu ta không ai nhìn thấy được (mình chỉ cảm giác rất lạnh và trên táng cậy đúng thật như có ánh mắt đang nhìn). Đạo diễn là 1 chú lớn tuổi sau 1 hồi bình tĩnh quyết định quay tiếp. Đoàn khá chậm tiến độ nếu ngừng quay thì chi phí đi quay tiếp lên giá rất cao. Ai cũng lắc đầu kêu cậu ta quay vì không ai nhìn thấy. 1 thằng con trai dù rằng hơi yếu đuối, cậu nhóc khóc vừa khóc vừa nói vừa tả về 5 người đang nhìn mình. Mình ko nhớ lắm cậu ta tả 5 người sao nhưng nhớ có 2 người trung niên 1 cậu con nít mất 1 con mắt, 1 người ko thấy rõ mặt. Mình đau tim qúa mới kêu anh ánh sáng đánh thẳng 1 cây đèn lên nhìn cho kỹ vẫn ko thấy gì. Cậu nhóc nói những người đó đang nhìn cậu với 1 ánh mắt rất dữ tợn.
    Sau 1 hồi suy nghĩ đạo diễn quyết định mời 1 ông thầy sư gần đó đến. Khi đến nơi thầy sư nghe kể liền xám mặt và nói thôi đừng động đến nơi này. Nghe đâu 5 người đó chết từ rất rất lâu không siêu thoát và sống trên cây. Ghê 1 chỗ là trên cây nhìn kỹ có 5 cái táng như 5 cái ghế. Thầy tụng mấy câu kinh thì cậu diễn viên kêu bên cạnh nhà sư có cậu bé chột mắt đang nhìn. Cậu diên viên đó tả chi tiết lắm đến mức ai cũng sợ
    Thầy chịu ko nổi đứng lên bỏ đi luôn hix. Cả đoàn đành off và chuyển xang 1 địa điểm khác quay. Ấn tưỡng 1 lần đi quay đầy đau tim

    End
    ***
    (còn nữa)
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  3. #3

    Mặc định

    toàn lũ ma quỷ yêu quái hại người,đã đến lúc bộ xương này ra tay goài
    Người đạo sĩ cuối cùng

  4. #4

    Mặc định

    tính làm gì tụi nó, tháo xương sườn gõ đầu từng đứa sao . Truyện đang hay ông góp mấy câu hài vô cũng ko đúng lúc đâu
    Tiểu Pháp sư dòng tu : KHÍ GIỚI SƯ ở Japan

  5. #5

    Mặc định

    73 phép của bộ xương ngọc hoàng cũng phải khiếp huống gì cái đám ma quỷ mất dạy
    Người đạo sĩ cuối cùng

  6. #6

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi adida`phat Xem Bài Gởi
    [I]

    End
    ***
    (còn nữa)
    end rồi lại " còn nữa" là sao ta?
    truyện của bạn hay lắm!
    Trái tim chết rồi

  7. #7
    Lục Đẳng Avatar của camap_anchay
    Gia nhập
    May 2010
    Nơi cư ngụ
    Tuyệt Tình Cốc
    Bài gởi
    8,100

    Mặc định

    Truyện hay lắm. Thanks.^^
    Đời ta có khi tựa lá cỏ
    Ngồi hát ca rất tự do...

  8. #8

    Talking

    Trích dẫn Nguyên văn bởi linhxinh88 Xem Bài Gởi
    end rồi lại " còn nữa" là sao ta?
    truyện của bạn hay lắm!
    End là kết thúc câu chuyện đó "***" kết thúc cuối bài post đó,(còn nữa) là vẫn còn nhiều câu chuyện tiếp theo của topic:party:
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  9. #9

    Red face

    6.Những ngôi miếu ven đường

    Hầu như dọc các tuyến đường bộ, đường trên khắp đất nước, nơi nào cũng có những ngôi miếu nhỏ. Bình thường, ít ai chú ý đến những ngôi miếu nhỏ xíu, cất đơn sơ, nằm khiêm tốn bên vệ đường hoặc bờ sông, mép rạch. Thế nhưng thử hỏi thăm lai lịch những ngôi miếu ấy, khi nghe kể xong, chắc chắc ai cũng phải rùng mình. Ngoại trừ một số tín đồ tôn giáo xây miếu trước cửa nhà đề thờ thổ thần, còn lại, hầu hết những nơi khác, người ta cất miếu để nhang khói cho những người chết oan, chết thảm khốc giữa đường. Vì vậy những ngôi miếu ấy được gọi lả “miếu oan hồn”, “miếu cô hồn” hoặc “miếu vong hồn”.

    Những cái chết rùng rợn, chết oan giữa đường chiếm số ít là do ngã bệnh, đột quị, số đông còn lại thuộc về tai nạn giao thông. Mà đã chết tại chỗ do tai nạn giao thông thì hiếm có cái chết “hiền”. Chuyện nạn nhân bị phanh thây, tay một nơi, đầu một nẻo đã ám ảnh tâm trí những cư dân sống ven quốc lộ thường xuyên. Có lẽ do chứng kiến và bị ám ảnh những cái chết thảm khốc ấy, người ta thường thấy ma, quỉ. Và khi có người bị ma nhát, quỉ ghẹo, những nơi ấy, người ta lập ngay miếu thờ. Về mặt tâm linh, người ta cho rằng những ngôi miếu ấy sẽ giúp vong hồn người chết sẽ được siêu thoát, không quấy rầy người sống. Về mặt xã hội, những cái miếu ấy xem như “biển báo” cho những người điều khiển xe trên đường biết rằng “nơi đây thường xảy ra tai nạn chết người rùng rợn”.

    Tại cây số thứ 25, Bàu Cỏ, xã Tân Hung, huyện Tân Châu, Tây Ninh có một ngôi miếu nhỏ. Theo lời người dân nơi đây kể lại, cái chết đầu tiên xảy ra nơi đây vào nằm 1975 là một cô gái. Thời điểm đó, con đường này chưa tráng nhựa, nhà cửa thưa thớt. Đó là con đường của cánh xe “be” tải gỗ đại thụ nặng hàng chục tấn từ rừng già Campuchia về. Hàng đêm từng đoàn xe “be” chạy rung rinh mặt đất cho đến sáng. Để trốn thuế kiểm lâm đặt chốt tại Tân Trung, mỗi đoàn xe chỉ mở đèn chiếc đầu tiên và chiếc cuối cùng. Những chiếc chạy giữa chỉ mở đèn gầm.

    Một buổi sáng sớm, người dân địa phương rúng động khi phát hiện xác chết của một cô gái nát bấy nằm giữa đường. Có lẽ, tai nạn xảy ra từ lúc nửa đêm và từng chiếc xe nằng hàng chục tấn cứ liên tiếp nghiền xác cô gái cho đến khi phát hiện. Người dân địa phương phải nhặt từng mẩu xương và chút thịt vương vãi lẫn với đất cát để mai táng. Không hiểu vì sao, cái đầu cô gái còn nguyên vẹn nằm lăn lốc trong một vạt cỏ hôi cao quá đầu người.

    Bẳng một thời gian, đêm nọ, bà Hai là người mẹ chiến sỹ đã từng bám trụ vùng đất cách mạng từ thưở kháng chiến đến lúc đất nước thống nhất, có chuyện cần phải đi ngang qua nơi xảy ra tai nạn vào ban đêm. Bỗng nhiên bà trông thấy một mái tóc đen, dài xõa xuống từ ngọn cây xay xuống đến mặt đường. Bà không thuộc loại yếu bóng vía nên bình tĩnh bước đến gần để xem đó là chuyện gì. Qua ánh sáng nhập nhoạng của ánh trăng non bà trông thấy một cái đầu không có thân hình. Cái đầu mang gương mặt đầy máu đang lơ lửng trên cành cây xay đang nhe răng cười. Bà quét lia ánh đèn bình ac quy *** vào thẳng gương mặt kia. Ngay lập tức gương mặt biến mất. Không tin dị đoan, bà quay trở về nhà báo với Chính quyền Cách mạng Lâm Thời rồi xách súng AR15 huy động mấy đứa con đang là du lích xã ra bao vây khu vực đó. Bà nghĩ một phần tử nào đó đang mượn chuyện ma quỉ nhát bà với mục đích quấy rối trị an. Thế nhưng lùng sục suốt đêm vẫn chẳng thấy dấu vết gì. Ngày hôm sau, chính anh con trai út của bà đi ngang chổ cây xay lại bị “ai đó” nắm tóc giật. Anh ngước nhìn lên và trông thấy những gì hôm qua mẹ anh trông thấy.
    Một tháng sau, người con rể thứ năm của bà Hai sử dụng chiếc xe hon da 67 đi công việc. Khoảng 12 giờ trưa, anh về đến ngỏ nhưng không quẹo vào mà đâm thẳng vào gốc cây xay chấn thương sọ. Khi người nhà chạy ra sơ cứu, mặc cho mồm, khóe mắt lẫn lỗ tai ứa máu, anh vẫn cố thều thào nói đứt quãng: “Nó ở trên cây xay…”. Chỉ nói có vậy, anh tắt thở.

    Sau này, rất nhiều người dân đi ngang qua đó vào ban đếm hoặc trưa vắng thỉnh thoảng lại thấy cái đầu có mái tóc dài lơ lửng trên ngọn cây xay. Sự việc được báo cáo về Công an huyện. Lúc đó, ông Sáu M. là trưởng Công an huyện đã ghi nhận sự việc vào sổ tay để đặc biệt quan tâm theo dõi hiện tượng nhưng không có kết luận. Người dân đã tự nguyện đem cây, lá đến gốc cây xay lẳng lặng cất ngôi miểu nhỏ đốt nhang khấn vái, cầu xin cô gái đừng quấy phá để họ yên tâm đi thăm đồng khuya sớm. Từ đó, cái đầu không còn thấy xuất hiện nữa. Cho đến tận bây giờ, khi con đường đã được tráng nhựa khang trang, rộng rãi, thoáng đãng nhưng thỉnh thoảng nơi đó vẫn xảy ra tai nạn giao thông.

    Ven quốc lộ I A đoạn Bình Thuận có ngôi miếu được người dân cho là thờ Hông Hài Nhi. Cánh tài xế Bắc Nam truyền miệng nhau rằng, đó là ngôi miếu linh thiêng nhất tuyến đường vạn lý này. Và bất cứ tài xế nào đi ngang qua đều phải nhấn còi chào “cậu”. Họ kể rằng, cách nay khoảng 20 năm, mẹ con người ăn xin đi bộ dọc từ miền Trung hướng về Sài Gòn, khi đến đoạn đường này thì quá nửa đêm. Hai mẹ con chui vào sau một tảng đá ngủ chờ sáng đi tiếp. Gần sáng, khi mẹ còn ngủ đứa bé chỉ mới 5 tuổi đi ra đường và bị một chiếc xe tải cán chết. Sáng dậy, bà mẹ vùi tạm xác đứa con sau tảng đá rồi tiếp tục hành trình. Từ đó, cánh tài xế đi đêm ngang đoạn đường này thường trông thấy bất ngờ một đứa bé đứng giữa đường ngay trước mũi xe. Phãn xạ tự nhiên, họ thắng thật gấp thế là xe lật nghiêng. Hầu hết những vụ tai nạn giao thông xảy ra nơi đây, khi tài xế thoát chết đều khẳng định đã lâm vào tình huống y như vậy. Ông Chiêu, cư ngụ ở xã Khánh Hậu, Long An, có thâm niên 40 năm lái xe, nay đã giải nghệ kể, chính ông đã từng “vướng tay lái” một lần tại đoạn miếu “cậu Hồng Hài Nhi”. Lần đó ông chở trái cây từ Tiền Giang ra cửa khẩu Móng Cái. Trên xe ngoài ông còn 1 lái phụ và bà chủ hàng. Xe đang ngon trớn với tốc độ khoảng 80 km/giờ. Chợt lái phụ hét: “Có đứa con nít nhà ai đứng đón xe kìa”. Ông nhìn theo ánh đèn pha dài ra phía trước nhưng chẳng thấy gì cả. Đột nhiên, ngay trước đầu xe khoảng 5 mét, ông chợt thấy một đứa bé trần truồng đứng giữa đường. Bà chủ hàng thét hoảng: “Coi chừng con nít!”. Ông đạp thắng sát sàn xe. Chiếc xe bị thắng đột ngột quay ngang rồi lộn 2 vòng. Giây phút kinh hoàng trôi qua, ông chui ra khỏi chiếc xe bẹp dúm để quan sát xem đứa bé có bị chiếc xe cán trúng không. Không có đứa bé nào cả. Bà chủ lẫn anh phụ xế cũng thoát chết nhưng bị xây xát, máu me đầy người đã cùng ông dùng đèn pin rọi nát mặt đất vẫn không thấy đứa bé nào cả. Qua cánh tài xế dừng xe chia buồn, ông mới hay đoạn đường này có ngôi miếu của “cậu”. Đến sáng, bà chủ hàng kinh sợ bỏ tiền nhờ người xây sửa ngôi miếu bằng cây đã mục thành ngôi miếu xi măng. Từ đó, ông bắt chước cánh tài xế khác, cứ đến đoạn đường này là bóp còi “chào”. Những chuyến hàng đi ngang miếu “cậu” nhằm ngày mùng 1 hoặc 15 âm lịch, ông đều dừng xe đốt nén nhang van vái “cậu” độ trì tay lái.



    Đoạn đường kinh hoàng thứ hai đối với cánh tài xế Nam Bắc là cung đường cũ qua đèo Hải Vân. Cung đường dài 25 km này có hơn 42 ngôi miếu. Theo anh Dũng, cư dân địa phương cho biết: “Con số 42 là bề nỗi. Nếu tính luôn những ngôi miếu đã mục nát tự hủy thì có hơn 60 cái. Một số miếu không còn tồn tại nhưng người ta vẫn cứ thắp nhang dưới các gốc cây ven đường”.

    Mỗi ngôi miếu ở đây đều gắn liền đến “sự tích” của ít nhất 10 vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Ngôi miếu ở cung đường cuối trước đi lên đỉnh đèo là nơi xảy ra vụ đổ xe vận tải hành khách làm chết 50 người vào năm 1998. Chiêc xe chở hành khách từ tp, Hồ Chí Minh đi Hà Nội đang rặn ga bò chậm rãi lên đỉnh đèo. Bất ngờ từ phía ngược chiều, nơi đầu khúc cua, một chiếc xe tải xuất hiện lao nhanh xuống. Chiếc xe tải đã mất thắng. Ông Hải - Tài xế xe khách, cư ngụ ở phường I, quận 8, tp. HCM chỉ còn biết nép xe ven mép thung lũng sâu hun hút nhắm mắt chờ đợi thảm họa. Bị chiếc xe tải lao thẳng vào, chiếc xe khách văng ra khỏi thanh chắn bảo vệ và lao vụt xuống thung lũng. Không ai còn sống, chỉ mỗi người tài xế vướng người vào một nhánh cây nhô ra lưng chừng thung lũng. Người tài xế ôm nhánh cây chịu trận suốt một ngày mới được những người cứu hộ tìm thấy. Người tài xế bị khủng hoảnh tinh thần, suốt ngày lơ ngơ như người đã mất hồn. Hơn 10 năm sau ông mới quên được thảm họa và trở lại bình thường nhưng vẫn chưa đủ can đảm đặt tay vào vô lăng.



    Vụ tai nạn giao thông thảm khốc của đoàn từ thiện một phường thuộc quận Phú Nhuận đi cứu trợ Nha Trang đã tạo cú sốc đối với dư luận cả nước vài tháng sau đó. Những người chứng kiến vụ tai nạn vẫn cứ bị ám ảnh mãi. Sau này, đoạn đường đó cứ liên tiếp xảy ra những vụ tai nạn chết người. Một số thân nhân của đoàn từ thiện bị tử vong đã thuê thầy cúng đến hiện trường “trục hồn” người chết về tp. Hồ Chí Minh cho con cháu đốt nhang. Chị N.Th. A. – có mặt trong nhóm cúng trục hồn kể, khi đang cúng, đột nhiên một bà đi cùng đột nhiên ngã lăn ra đất, sùi bọt mép, mắt trợn ngược. Sau đó, bà ta ngồi dậy quơ chân múa tay cho biết bà là một trong những vong hồn của đoàn từ thiện bị chết oan đang nhập xác. Thầy cúng đọc kinh, chú liên tục để “mời” vong hồn theo lá phướng về tp. Hồ Chí Minh gần gũi gia đình để được nhang khói. Vong hồn trong xác bà cốt trả lời: “Không về. Ở lại đây.. xô xe vui hơn”.



    Một số tài xế đường dài còn truyền miệng nhau nhiều chuyện ly kỳ, huyền bí xảy ra ở cung đường đó. Bây giờ, ngay nơi xảy ra tai nạn, một ngôi miếu nhỏ mọc lên nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra tai nạn giao đến nỗi địa phương phải cắm một biển báo: “Nơi đây thường xảy ra tai nạn giao thông”.
    Ven đường xuyên Á, từ cầu vượt An Sương đến Củ Chi có 25 cái miếu mọc ven đường. Từ Bình Chánh đến thị xã Tân An, Long An có 16 cái miếu. Miếu ven đường nhiều nhất có lẽ thuộc đoạn đường từ Ngã ba Trung Lươnh đến Vĩnh Long. Cứ vài km là có một ngôi miếu. Khi giải tỏa mở rộng đường một số ngôi miêu đã bị phá bỏ dẹp đi, nhưng sau đó xảy ra liên tiếp những vụ tai nạn giao thong, thế là người ta lại xây mới.
    Thông thường, một ngôi miếu oan hồn “cất” theo kiểu nhà ngói ba gian có diện tích khoảng 160 cm vuông. Nhưng tại Bến Lức có một ngôi miếu lớn hơn gấp 10 lần ngôi miếu thông thường. Một người dân sống lâu năm gần đó nhẩm tính theo trí nhớ cho biết, từ khoảng năm 1975 trở lại đây có hơn 100 vụ tai nạn giao thông xảy tại nơi đây, trong đó có ít nhất 30 người tử vong. Đặc biệt có vụ tai nạn xảy ra rất thảm khốc. Một người phụ nữ dắt bò đi trên đường. Do con bò thấy xe thường nhảy hoảng, bà ngoáy dây mũi bò vào bàn tay để tránh tuột tay khi bò nhảy. Bất ngờ một chiếc xe tải chạy ngang qua bóp kèn. Con bò hoảng hốt lồng lên chạy băng qua đường. Sợi dây mũi xiết chặt bàn tay người phụ nữ kéo bà ngã xoãi xuống đất rồi lê ra giữa đường vào ngay đầu xe tải. Tài xế bị bất ngờ đã đạp xiết thắng. Bánh xe bị thắng bắt dừng quay nhưng quán tính đẩy toàn thân chiếc xe lao tới. Vì vậy, thân hình người phụ nữ bị bánh xe nghiến dài dưới mặt đường hơn 10 mét. Từ đó, cứ đến đoạn đường này, những tài xế hành nghề lâu năm đều giảm tốc độ, chạy xe hết sức thận trọng và không quên bóp 3 tiếng còi “xin” oan hồn đừng xô tay lái. Tuy vậy, thỉnh thoảng một vài chiếc xe gắn máy vẫn cứ đâm vào nhau.

    Ngôi miếu này được xem là một trong những ngôi miếu xảy ra nhiều chuyện kỳ bí. Vì vậy, rất nhiều người đến đây cúng vái, cầu xin mua may, bán đắt lẫn xin…số đề. Nhiều người ở nhiều tín ngưỡng khác nhau đến cúng vái, riết rồi ngôi miếu trở thành nơi thờ đủ loại thần như Quan Công, Bà Chúa Ngũ hành, Thổ địa, Thần tài…chứ không còn thờ oan hồn như lúc ban đầu. Dần dà, ngôi miếu này sắp được “nâng cấp” lên thành miểu.

    CHUYỆN KỂ DỰNG TÓC GÁY

    Nếu đề cập đến những ngôi miếu oan hồn mà không đề cập đến những câu chuyện huyễn hoặc gắn liền với ngôi miếu, xem như chưa biết gì về miếu. Bởi không có những mẫu chuyện mang tính tâm linh thì chẳng ai cất công xây miếu.

    Bà Đặng Thị Mười, 70 tuổi, cư ngụ ấp Long Hòa, phường Thới Long, quận Ô Môn, tp. Cần Thơ, kể: “Quốc lộ 91B, đoạn gần Viện Lúa Đồng Bằng Sông Cửu Long (thuộc quận Ô Môn) có một cái miếu oan hồn. Nhiều người đã từng bị những oan hồn này trêu ghẹo. Tôi cũng bị một lần”. Rất nhiều ô lão sống tại nơi đây đều xác nhận những câu chuyện kể của bà Mười. Họ cho biết, cách nay khoảng 50 năm, một chiếc xe lam 3 bánh chở khách đi chợ khuya bị vướng trái nổ khiến 14 người trên xe đầu chết tan xác. Trong đó có 2 người phụ nữ mang thai. 1 tuần lễ sau, những người đi bộ ra chợ khuya ngang qua chỗ ấy thường bị ai đó xô té ngã trặc chân. Chính bà Mười trông thấy tận mắt hai lần một người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc xõa dài, tay bế một đứa trẻ bay là là trên ngọn gió theo hướng gió thổi. Bà Mười không sợ ma nên đứng quan sát rất lâu cho đến khi bóng ma khuất sau ngọn cây. Bà Thế, cùng chứng kiến vụ việc với bà Mười đã xác nhận: “Tôi vừa trông thấy đã hoảng hốt bỏ chạy thục mạng về nhà. Riêng bà Mười vẫn đứng lại xem”.

    Người ta đã hùn tiền cất cho 14 oan hồn người lớn và 2 oan hồn sơ sinh một ngôi miếu ven đường, sơ sài để hồn ma không quấy nhiễu nữa. Bẵng một thời gian dài, cách nay 3 năm, một cô gái trẻ chạy xe đạp đến nơi đó bị một chiếc xe tải cán… đứt đầu. Gia đình cô gái nhờ người lên đồng nhập xác. Cô gái nhập xác bà đồng cho biết, có lần cô và đám bạn gái đi ngang miếu, bảo với nhau rằng, chuyện ngôi miếu linh thiêng là chuyện tầm phơ tầm phào. Vì vậy, ma “mẹ bồng con” cư ngụ ngôi miếu bắt cô phải thế chỗ. Cô phải bắt đủ 9 người cà nam lẫn nữ mới được siêu thoát. Không biết chuyện lên đồng là có thật hay mê tín dị đoan, mà vài tháng sau, một cô gái trẻ khác chạy xe đạp đến nơi đó lại bị xe tải cán đứt hai người.

    Liên tục trong 5 năm, tại nơi này xảy ra hàng chục vụ tai nạn, làm cả chục người bị thương và đã có 8 người tử vong thảm khốc. Ông Lê Th. C., cư ngụ gần ngôi miếu khẳng định: “Còn một mạng người nữa mới đủ số 9. Tôi luôn dặn dò con cháu, khi đi đến đoạn đường đó phải thận trọng hết mức. Nhiều người cho là chuyện dị đoan, mê tín nhưng hầu hết những người sống quanh khu vực này đều tin chuyện đó có thật”. Ông kể thêm rằng, mẹ cô gái bị đứt người làm hai khẳng định, đêm trước tai nạn, cô gái có kể cho bà biết rằng, cô nằm mơ gặp cô gái đứt đầu rủ đi xô xe chơi. Nghe xong gai61c mơ, bà mẹ rầy con gái rằng, đó là chuyện nhảm nhí. Vì vậy, ngay sau khi cô con gái bị tai nạn, bà đã thuê ngay thầy cùng “trục” vong linh nhưng thất bại.

    Bà Cẩm H., 42 tuổi cư ngụ gần ngôi miếu khẳng định: “Tôi chạy xe trước con nhỏ bị cán đứt hai. Trước khi xảy ra tai nạn vài giây, tôi nghe thoảng trong gió tiếng một người phụ nữ hét: Xô nó té đi! Tôi ngoãnh lại để xem ai nói, nhờ vậy tôi chứng kiến trọn vẹn cảnh tai nạn. Ngay khi đó, tôi mất hồn mất vía, phải xuống xe ngồi xuống vạt cỏ một hồi lâu mới tỉnh hồn”.

    Ở ngay cung đường này, đã từng xảy ra một vụ tai nạn làm chết tại chỗ 3 học sinh cấp 3 nhưng cách ngôi miếu khoảng 1 km nên người dân không tính tai nạn đó là do các oan hồn ngôi miếu xô đấy. Ba cô cậu học sinh đi học ngoại khóa môn thể dục. Tan học, cả ba gồm 2 cậu một cô, chất nhau lên một chiếc xe dream, chạy thật nhanh. Họ vừa chạy vừa cười giỡn. Họ đâm thẳng vào bánh trái chiếc xe vận tải hành khách chạy ngược chiều từ hướng Cần Thơ về Ngã ba Lộ Tẻ. Chiếc xe dream bị cuốn vào bánh xe vận tải hành khách. Cả ba cô cậu đập mặt vào ca pô xe khách rồi cũng bị cuốn vào bánh xe. Mỗi thi thể bị ném văng xa cách nhau hơn 10 mét. Tất cả đều biến dạng, trông rất gớm ghiếc. Các cơ quan chức năng điều tra đều nhận định chung về các vụ tai nạn xảy ra tại cung đường này: Đường hẹp do mép lề ven song bị sạt lở, các nạn nhân hoặc người gây tai nạn phóng nhanh vượt ẩu, vi phạm lậut giao thông. Để hạn chế tai nạn, một biển báo “đoạn đường thường xảy ra tai nạn” được UB An toàn Giao thông địa phương cắm ven đường. Tuy vậy, thỉnh thoảng, một vài người tham gia giao thông vẫn cứ tạo điều kiện cho ngôi miếu oan hồn có thêm… “uy tín”.

    Chuyện hồn xô đẩy dẫn đến tai nạn giao thông chết người, có thể là chuyện hoang đường do một số người chứng kiến tai nạn bị ám ảnh. Tuy nhiên, nếu tham gia giao thông đến đoạn đường có cất miếu oan hồn ven đường, bạn cần tin rằng, nơi ấy đã từng xảy ra những vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Nếu không tin vào những chuyện huyền bí, hoang đường, bạn cũng nên tin rằng, đoạn đường ấy có vần đề về độ an toàn như: Tán cây che khuất tầm nhìn, mặt đường có ổ gà, chiều ngang đường bị hẹp, mặt đường trơn… Đó là môi trường tạo nên những vụ tai nạn giao thông chết người. Hãy cẩn thận tay lái và giảm tốc độ khi trông thấy miếu oan hồn.
    Một vài UB An toàn Giao thông của vài địa phương đã từng đặt những tấm bảng in hình ảnh những thi thể kinh dị, biến dạng vì tai nạn giao thông để nhắc nhở mọi người cẩn thận khi tham gia giao thông ở những cung đường nguy hiểm thường xày ra tai nạn. Tuy nhiên, vẫn không hiệu quả bằng những ngôi miếu ven đường. Điều này, tất cả những tay lái lụa xe tải đường dài đều thuộc nằm lòng.


    7.Chuyện ma ở địa đạo Củ Chi

    Đang lùng sục trên mạng tìm thông tin về những ngôi nhà và những nơi người ta cho là có ma hay những hiện tượng khác thường.
    Thì có 1 người bạn hỏi tôi, tìm ma để làm gì, chỉ sợ tới lúc gặp ma rồi thì sẽ không bao giờ còn mơ ý định tìm ma nữa đâu. (Người bạn này ở Củ Chi, nơi được cho là có nhiều người đồn về ma nhất, có lẽ gần khu Địa Đạo Củ Chi nên mới thế).
    Tôi ngạc nhiên hỏi, trước giờ ma chỉ là tin đồn, có người thấy nhưng có thể chỉ là do hoang tưởng hay có thể là do ai đó giả ma cố tình hù dọa.
    Người bạn đó kể, nghe chị của ba kể lại, hồi đó lúc chị còn nhỏ, chị và ba vô bệnh viện thăm bà ngoại sanh chú, lúc về giác chiều khoảng 6 giờ đi ngang qua đoạn đường đó, trên đường có 1 cây mít, thì thấy 1 con quỷ, không ai dám nhìn, chỉ là đi ngang qua rồi vô tình liếc thì thấy hình dạng nó thế này, chị mô tả lại: "đầu trọc, cả người trắng tinh, móng tay dài và đen, mắt thì lồi ra ngoài, đu lên cây mít rung". Nó đã có ở đó đã lâu và thường hay hù dọa mỗi khi có ai đi ngang qua đường này.
    Ông của người bạn có 1 cây gậy bằng sắt giống cây gậy của tề thiên. Có 1 con quỷ trên cây cổ thụ suốt ngày phá phách dân làng, ai cũng sợ. Bữa đó ông lấy cây gậy sắt đánh gãy chân nó. Từ đó về sau không thấy nó quậy phá ai nữa.
    Đây là 1 câu chuyện có thật, có người đã chứng kiến và kể lại. Bạn nào có dịp đi qua Củ Chi hay tham quan khu Địa Đạo Củ Chi thì thử hỏi dân xung quanh xem câu chuyện này có thật hay không.
    Nghe xong chuyện này, tôi có cảm giác ớn lạnh, ma có thật, quỷ có thật, nhưng tại sao hồi xưa ma quỷ lại xuất hiện nhiều, còn bây giờ lại ít đi, có thể do mật độ dân số càng tăng nhà ở càng nhiều so với hồi trước kia nhà cửa thưa thớt.

    End
    ***
    (còn nữa)
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  10. #10

    Mặc định

    hay hay thật là hay hay hay
    Người đạo sĩ cuối cùng

  11. #11

    Angry

    Trích dẫn Nguyên văn bởi bộ xương Xem Bài Gởi
    hay hay thật là hay hay hay
    hay còn kô bít đường click vào "Thanks" stop:icon_rolleyes:

    P/S: tối nay tôi post tiếp,các bạn đón chờ nghen
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  12. #12

    Mặc định

    thank thì thank chết chóc gì đâu
    Người đạo sĩ cuối cùng

  13. #13
    háhà
    Guest

    Mặc định

    Đã là bộ xương lấy gì mà chết nữa?

  14. #14

    Talking

    Trích dẫn Nguyên văn bởi háhà Xem Bài Gởi
    Đã là bộ xương lấy gì mà chết nữa?
    đúng rồi :laughing:,chờ time làm nó mục nát "cát bụi về với cát bui" nữa là xong fart
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  15. #15

    Mặc định

    thôi để tối nay BX làm 1 chuyến âm phủ hỏi sao cha diêm vương làm ăn kì quá,để tụi ma phá hoài
    Người đạo sĩ cuối cùng

  16. #16
    háhà
    Guest

    Mặc định

    Không chừa cái thối xuống rồi đừng mong

  17. #17

    Mặc định

    hy vọng đêm nay cả nước việt nam ko bị động đất 15,5 độ ht
    Người đạo sĩ cuối cùng

  18. #18

    Unhappy

    8.Chuyện ma ở chùa Bửu Sơn

    Tôi về huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng, đi thăm một số thắng cảnh như Thác Voi, bên cạnh có chùa Linh Ẩn khang trang bề thế… Nghe nói chùa Bửu Sơn ở xã Phước Sơn của huyện là nơi có những tịnh cốc cho các nhà sư khắp nơi về nhập thiền, có cả sư ở Ấn Độ cũng đến (?). Lại nghe nói ở đây có nhiều chuyện ma ly kỳ, hấp dẫn, gợi trí tò mò… Vậy là một buổi chiều, tôi lần theo những bậc đá lên Bửu Sơn Tự…

    Ngôi chùa u tịch trong ánh vàng hoe của mặt trời đang ngả bóng. Chánh điện tối mờ mờ, với những pho tượng Phật giống mọi ngôi chùa, không rộng bao la như ở Linh Ẩn Tự, cũng không lộng lẫy uy nghi như những ngôi chùa nổi tiếng xứ hoa đào… Bù lại, cảnh quan nơi đây khá đẹp. Đứng ở góc độ thích hợp, có thể phóng mắt ngắm nhìn cảnh vườn tược, ruộng đồng trải rộng phía xa xa… Và cây cối quanh chùa. Những cây sung, cây vả quả từng chùm lúc lỉu gợi vị chát nơi đầu lưỡi tuổi thơ… Ở một góc sân chùa, cây đa nghe nói đã trên hai trăm tuổi xòe tán ôm trùm góc núi, rễ đa ngoằn ngoèo từ cành bò xuống, cái to như cổ tay, cái nhỏ như chiếc đũa, giống một đàn rắn ngọ nguậy đang mang nhiều chuyện bí ẩn, ly kỳ…
    Theo nhà sư trụ trì, Bửu Sơn Tự có cách đây gần bảy mươi năm, lấy theo tên núi. Khoảng 1940, một người Pháp lên vùng đất này lập đồn điền cà phê, có một ông ở Bình Định hay Quảng Ngãi chi đó cũng lên lập nghiệp. Ông theo đạo Phật, dựng một ngôi chùa bằng ván gỗ, hàng ngày tụng kinh lễ Phật. Bà con dân ấp cũng quây quần lại, tụng niệm cùng ông. Sau đó ít năm, chùa dời lên núi, tách khỏi sinh hoạt thường ngày của dân chúng. Một gia đình họ Đặng cúng ba sào đất làm mặt bằng của chùa bây giờ. Về sau, người Pháp bán đồn điền cho nhà họ Đặng. Đất này là đất tốt, trồng chuối ngon có tiếng là chuối La Ba, cà phê cũng ngon, có lúc được gọi là cà phê Phật, giống robusta. Theo lời vị sư trụ trì thì cuối năm 1959, tỉnh hội Phật giáo Tuyên Đức (vùng Lâm Đồng cũ) cử hòa thượng Tâm Hòa lên xây dựng lại chùa. Đây là vùng thuận đường lên Buôn Ma Thuột, lại về Tuần Nghĩa (ngã ba Liên Khương) cũng gần, con đường dân chúng thường mang muối, cá khô lên vùng cao đổi lấy lâm sản. Nhưng đó cũng là những năm cách mạng hoạt động mạnh ở vùng này. Cứ tắt nắng là du kích ra, có khi lấy lương thực, có khi đánh úp đồn bót… Tám giờ tối địch đã giới nghiêm, đồn bót bắn bừa bãi mỗi khi có dấu hiệu khả nghi. Do đó, chùa xây xong nhưng không ai dám ở. Có một ông già lên thắp hương, thỉnh chuông lễ bái và… ở lại “giữ” chùa luôn. Từ đó, chuyện ma đồn lan ra…
    Đêm đó trăng sáng vằng vặc. Sau khi làm công phu xong, ông già tắt đèn sửa soạn đi ngủ. Bỗng có một cái chân người rớt xuống giữa chánh điện. Ông sợ quá, cuống quýt chạy đi đóng cửa. Nhưng các cửa đóng chưa xong thì liên tiếp, tay, chân, mình con quỉ cứ rào rào rơi xuống, ráp lại với nhau. Ông sợ cứng cả lưỡi, không kêu được thành lời, mà có ai đâu để kêu cứu. Ông vụt tông cửa chạy ra phóng ào xuống núi… Tuy nhiên sau đó, ông vẫn lên chùa thắp nhang lễ Phật và “giữ” chùa… Có hôm, giữa ban ngày, ông thấy một người con gái xinh đẹp, áo dài tha thướt, cổ đeo kiềng vàng, vào chánh điện thắp nhang lạy Phật. Thoáng thấy ông ra thỉnh chuông, cô gái lướt nhanh về phía sân chùa. Ông bám theo, nhưng cô vòng qua gốc đa kia và biến mất trong đám rễ ngoằn ngoèo chi chit…
    Còn nhiều chuyện lạ nữa, như cái chết của nhà họ Đặng, trong một ngày, chết cả chồng lẫn vợ và người con dâu; lại ông thợ cả cũng chết đúng cái ngày tốp thợ đặt đòn nóc. Người không tin ma quỉ nói rằng hôm đó, đến 8 giờ sáng, không thấy bà Đặng dậy nên người ta mở cửa vào phòng thì bà chết ngạt vì ngủ trong phòng kín, thiếu ô-xy … Nhưng cũng có người rỉ tai bảo gia đình đó bị “quở trách” vì hứa cúng bảy sào đất mà chỉ cúng có ba (?)… Hiện ba ngôi mộ vẫn còn phía sau núi, v.v… Sau giải phóng, có ý kiến định dùng nơi này làm trụ sở hợp tác xã nhưng không xong, cả dân và chính quyền đều không chịu, không ai muốn tới vì chùa “có ma”. Tuy nhiên, việc chia đất xung quanh cho dân canh tác thì mọi người cùng đồng thuận. Ngôi chùa bỏ hoang phế nhưng ông già “giữ chùa” vẫn hàng ngày thắp nhang, gõ chuông…
    Mãi đến năm 1995, Thượng tọa Thích Minh Châu, người quê gốc ở Cần Thơ, được bổ nhiệm về trụ trì chùa. Theo lời ông kể thì khi ông về đây, ở gốc đa kia vẫn còn năm con kền kền sải cánh mỗi con dài tới hai mét. Mỗi khi sắp bay, chúng giương cánh chạy lấy đà trước sân kia đến quá gốc đa mới vỗ cánh bay lên. Còn trên cây đa, vài ba nghìn con chim đủ các loại cứ về trú ngụ dăm ba ngày lại bay đi…
    Ông nói: Tôi cũng có cơ duyên nên mới được đến đây. Đầu tiên, có người chết ở Đạ Đờn dưới kia, tôi đến ma chay, cầu siêu. Sau đó, vài ba đám nữa cũng rước. Tôi làm hết lòng, dân mến, mời về chùa và chính quyền cũng đồng ý. Chuyện ma quỉ lộng hành ở đây, tôi biết quá chứ. Vì vậy, khi nhận lời, việc đầu tiên tôi làm là lập trai đàn, cầu cho các vong linh siêu thoát. Trai đàn lớn lắm, bà con đến giúp rất đông. Tôi làm đúng phép tắc, tụng kinh niệm Phật mấy ngày đêm. Bà con nói ban đêm, nhiều tiếng nỉ non nức nở trên cây đa, dường như các oan hồn đang cảm động thoát kiếp đói khát lang thang để siêu hóa. Ba ngày ba đêm trai đàn xong, chim chóc vỗ cánh bay đi hết, chùa trở lại yên ả cho đến hôm nay.
    Tôi không theo đạo nào, nhưng kính trọng mọi chính đạo và thích nghe kinh Phật, kinh Thánh... Tôi nghe chuyện ma ở Bửu Sơn Tự và cái kết đầy tính nhân văn mà lòng thầm nghĩ về những điều lành.
    Hôm nay, chùa Bửu Sơn đã khang trang lắm và yên bình đẹp đẽ để cho thập phương bá tánh vãng lai. Chúng tôi đi thăm những tịnh cốc như những am nhỏ lợp lá, nơi hàng năm, các nhà tu hành về đây chay tịnh để suy gẫm thêm giáo lý Phật hay viết luận văn…
    Trời chiều, gió trên đỉnh núi trong lành, mát rượi. Tôi phóng mắt nhìn phong cảnh xa xa và thấy thầy Minh Châu nói có lý: Thế núi chung quanh ôm ấp, có suối từ Hòn Bà chảy xuống… Chùa Bửu Sơn có thế “lưng tựa Huyền Vũ, tả có Thanh Long, hữu có Bạch Hổ, trước mặt lại có án”…
    Du khách đến Lâm Đồng, nếu đã quá quen với Đà Lạt thì còn có Lâm Hà, với Thác Voi, Linh Ẩn Tự, Bửu Sơn Tự… cũng là những danh lam thắng cảnh mà ta chưa đặt chân đến chăng?

    End
    ***

    (còn nữa)
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  19. #19

    Mặc định

    9.Chuyện ma có thật tại nghĩa trang Lộc Sơn

    Có lần tôi và 4 ngươi` bạn cùng đi ra nghĩa trang chơi (khỏang 9h30 sáng) ,bỗng một trong 4 nguoi` chúng tôi nhìn thấy một cái hộp gỗ.Khi đó chúng tôi tò mò không biết trong đó là cái gì nên đã mở nó ra để xem .

    Ôi thật khủng khiếp vì ở trong đó là cái xác chết của một đứa bé khoảng 5 tháng tuổi bị người ta mang ra nghĩa trang bỏ đó mà chẳng thèm chôn cất gì cả.Lúc đo' cả bọn chúng tôi ai nấy đều la lên vì sợ hãi,nhưng lương tâm chúng tôi đã ko cho phép chúng tôi bỏ mặc nó,một trong số chúng tôi đã đi kêu thêm người để đào hố và hộ tang cho chú bé tội nghiệp ấy.Chúng tôi mỗi người một ít tiền dành đc hàng ngày đẻ mua nhang và trái cây để cúng cho chú bé ko phải cô đơn khi đi qua thế giới bên kia .

    Xong việc chúng tôi ai về nhà nấy nhưng trong lòng cứ thấy nao nao khó yên mà chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với chúng tôi.Vào khỏang 4h00 chiều, một trong 4 người chúng tôi bỗng dưng bị sốt rất cao,người nhà của bạn ấy tìm đủ mọi cách để hạ sốt cho ban ấy ,mời cả bác sĩ nữa nhưng ko hề thấy bạn ấy hạ sốt tí nào người vẫn nóng như lửa.

    Đêm hôm đó bạn ấy ngủ va` bỗng nhiên nằm mơ thấy có một đứa bé nói với mình rằng tôi chính là đứa bé mà lúc sáng các anh đã chôn cất ,nay tôi báo tin với anh rằng trong nha của anh đang ở hiện có ba cái xác chết ,chính ba cái xác chết đã làm cho anh bị bệnh nặng đến thế.Bây giờ anh kêu người nhà của anh là phải mời thầy về làm phép để hóa giải cái hack ám đang đi theo anh và làm phiền anh,thế rồi thằng bé bỏ ngay ngay trong giấc mơ của bạn ấy.Thật ko ngờ rằng sáng hôm sau khi người nhà của bạn ấy mời cha trên nhà thờ về làm phép thì quả thật là có 3 cái xác chết trong nhà của bạn ấy.Có một trong ba cái xác nằm ở ngay dưới giường của bạn ấy thường ngày nằm ngủ .Sau khi giải quyết xong mọi việc thì bỗng nhiên người bạn của tôi ko còn bị sốt nữa,100% là bạn ấy trở lại bình thường như chẳng có việc gì xảy ra cả


    10.Oan hồn chết trẻ

    Tôi là người rất lỳ lợm, rất thích nghe chuyện ma và tôi củng rất muốn có một lần gặo ma để biết ma là thế nào ,và sự mong muốn của tôi đã trờ thành hiện thực . quê tôi ở một vùng quê nhỏ bé và hẻo lánh ở bình thuận , vùng đườc mệnh danh là vùng đất của thế giới bên kia , là nơi thường xuyên xảy ra sự gặp gỡ của những thành viên giữa hai thế giới. tôi là người sống ở đó từ nhỏ nên ma quỷ củng củng không có gì đáng sợ đối với tôi. Tôi đã được nghe mấy đứa bạn cùng trang lứa kể về sự gặp gỡ của chúng với người từ thế giới bên kia , không biết tụi nó có phô trương không mà tôi nghe rất khủng khiếp nên tôi không mấy gì tin vào lời bọn chúng. rồi vào một đêm nọ khi tôi và nhóm bạn đi chơi về lúc đó khoảng 11h30 tối , chúng tôi vẫn chưa chịu về nhà ngủ ,vì là nghỉ hè nên chúng tôi được đi chơi thoả thích. Tôi và tụi nó ngồi tại một ngã ba đường nơi mà thường sảy ra những vụ tai nạn giao thông khóc liệt , có những vụ tai nạn giao thông làm chết đến 5 , 6 người và mùi tanh của máu đến cả một hai tuần sau mới hết. Tụi tôi ngồi nói chuyện một lúc thì có mấy đứa cảm thấy buồn ngủ và bỏ về, đến khoảng 12h15 thì chỉ còn lại tôi và một đứa bạn khác nó tên là Thân nó củng là một thằng lỳ lợm không kém gì tôi, nhà nó ở sát nhà tôi nên tôi và nó rất thân nhau và đi đâu chơi thì chúng tôi vẫn đi với nhau. Lúc đó tôi và nó ngồi nói chuyện về mấy nhỏ con gái mà chúng tôi sẽ định cua , đang nói chuyện thì tôi cảm thấy như có ai đang lắng nghe chúng tôi , và cảm thấy lành lạnh mà lúc đó là mùa hè trời đất rất nóng nên tôi hỏi thằng Thân , Ê ! mày có nghe lạnh không ? Củng nghe hơi lạnh_ thằng Thân trả lời. nó lại hỏi tôi Có lúc nào chúng mình gặp ma không? mới nghe câu hỏi của nó tôi cảm thấy hơi sợ , nhưng tôi chưa bao giờ gặp ma nên tôi củng muốn gặp một lần cho biết. nhưng sao lại lúc này chứ? Nhưng rồi thì tôi và nó củng quên chuyện ma quỷ đi ,vì chúng tôi đang rất tập trung vào chuyện những đứa con gái xóm trên. rồi từ xa tôi thấy một nhóm người đi tới độ ba bốn người gì đó , tôi nói với thằng Thân mấy đứa nào sao chịu khó đi chơi nhỉ? Khuya vậy rồi thì con chơi với ai? Đâu _nó hỏi. tôi nói đằng kia kìa, nói nhìn lại nhưng nó nói có thấy gì đâu. Nó hỏi tôi ,mày buồn ngủ hả? không tụi nó đang đi tới chổ mình kìa. Nó quay lại nhìn và bây giờ thì nó củng thấy , Ê mấy nhỏ nào mà dám đi chơi về khuya vậy mày?_ thằng Thân hỏi tôi. Tôi nói , sao tao biết được nó tới đây thì biết là ai mà. Lúc đó mấy người đó cách chúng tôi cở vài chục mét, nhưng sao mấy người đó không đi nữa mà dừng lại. Thân nói với tôi tới chổ họ xem ai mày, ừh ! . tôi và nó đi tới gần chổ đó thì không thấy ai nữa, tôi hỏi nó có phải ma không mày? ừh chắc vậy_Thân trả lời. tôi và thân quay mặt lại thì thấy mấy người đó đang đi ở chổ mình ngồi hồi nảy, tôi nói họ kìa mình đi theo họ xem sao. Tôi và Thân đi nhanh đến chổ bọn họ nhưng không thể nào đuổi kịp họ, đi được một khoảng đến một cánh đồng nhỏ thì bọn họ chỉ còn một người, lúc đó tôi và Thân chạy nhanh đến chổ đó thì người đó dừng lại và nói không được đến đây. Tôi và Thân đứng ngay sau lưng người ấy , tôi đã kịp nhận ra người đó thật đáng sợ, nếu một mình tôi chắc tôi chết mất. người đó mặc một chiếc dài áo trắng , mái tóc đen mượt và dài đến lưng quần, đi hổng mặt đất khoảng 30cm… tôi không thể nhìn thấy mặt người đó, vì người đó chắc chưa sẳn sàng cho chúng tôi thấy mặt . sau khi nghe câu hỏi của người con gái đó tôi hỏi lại tại sao? Vì các người không thể vào nhà chúng tôi được , nhà tôi ở xa lắm các ngươi đừng đi theo nữa. lúc đó người tôi run lập cập , tôi không dám nói gì thêm nữa, lúc đó thằng Thân hỏi nhà cô ở đâu mà xa? Nhà tôi ở trong kia kìa , hai đứa tôi nhìn theo tay của người con gái đó, thì ra đó chính là những ngôi mộ mà cây cối đã che phủ um tùm. Sao cô lại ra đây? Tôi hỏi . chúng tôi đi kiếm thức ăn cho mẹ tôi đang bị bệnh ở nhà. cô gái nói :tôi phải về rồi ngày mai các người có thể vào nhà tôi chơi , nói song thì một làn gió nhẹ bay qua cô gái củng biến mất.
    Tôi và thằng Thân quay về, đến nhà mà tôi vẫn còn sợ. sáng mai tôi gặp Thân và hỏi: mày dám vào nhứng ngôi mộ kia không? sợ gì mà không vaò. tối nay chúng mình vào nha_thân nói với tôi. Tôi gật đầu. đến tối nhóm bạn tụi tôi đi chơi về thì tôi với thằng Thân vào nhà lấy mấy cây nhang và ít trái cây mà chúng tôi đã chuẩn bị sẳn. tôi và nó đi đến chổ gặp người con gái ngày hôm qua thì có một làn gió lạnh thổi qua, tự dưng tôi rất sợ và cảm thấy hình như có ai đi theo chúng tôi. Thằng Thân củng cảm thấy vậy, nó liền nói :có phải cô ra đón chúng tôi không? Không thấy gì, đi được một khoảng tì nó hỏi lại. lần này sau khi vừa dứt lời thì trước mặt hiện ra một bóng trắng dẫn đường cho chúng tôi. Chúng tôi cứ theo bóng trắng đó đi đến chổ một ngôi mộ nhỏ, thì bóng trắng đó lại biến mất. tôi nghỉ đây chắc là mộ của cô gái đó nên chúng tôi đằt trái cây ra và thắp nhang tôi củng không quên thắp cho những ngôi mộ gần đó. Sau khi thắp song tôi và Thân định về thì cô gái đó lại hiện ra ngồi một bên ngôi mộ , chúng tôi làm liều ngồi suống đất nhưng cách cô ấy khoảng 6m hay 7m .nhưng tôi có thể thấy rõ đó là một cô gái rất thuỳ mị, và củng dễ nhìn …không như những con ma mà tôi được nghe kể. một lúc sau thằng Thân hỏi: nhà cô ở đây àh? Cô gái gật đầu, nó hỏi tiếp: sao cô lại ở đây? người ta cho tôi ở đây thì tôi ở đây, cô gái noi tiếp :nhà tôi ở một nơi rất xa đây, tôi và mẹ tôi và em gái tôi vào đây để sinh sống , nhưng chúng tôi lại không thể về nhà được , vì năm ngoái một người đã buộc chúng tôi ở đây . nói đến đó thì tôi nhớ lại ngày 23/6 năm trước ở đây xảy ra một vụ tai nạn giao thông làm chết 7 người và nhiều người phải đi cấp cứu , đó là vụ tai nạn lớn nhất trong năm , vì một nguyên nhân nhỏ đó là chiếc xe tải chở gạch ngói đang đi trên đường bổng nhiên nổ lốp và đâm sầm vào chiếc xê khách chạy đối diện làm hai tài xế và 3 người khách đều chết tại chổ và nhiều người đi cấp cứu , trên đường đi lại có hai người nữa chết .không biết vì số mệnh hay sao mà 3 mẹ con người con gái đều nằm lại ở đây, những cuộc điện tín bắt đầu gọi khắp nơi để tìm thân nhân , nhưng không thể nào tìm thấy thân nhân của 3 người này nên buộc lòng chính quyền phải chôn ở đây. Cô gái nói tiếp lúc đó tôi chỉ mới 19 tuổi em gái tôi 17 tuổi, vậy em gái cô đâu ?_tôi hỏi . kia là em gái tôi , và mẹ tôi chúng tôi ở đây không có gì để ăn nên mẹ tôi bị bệnh , tôi và em gái tôi phải đi kiếm thức ăn cho mẹ tôi , tôi nói với người con gái đó : cô yên tâm chúng tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con cô, chúng tôi sẽ làm bất cứ gì cho mẹ con cô nếu chúng tôi có thể . một lời cảm ơn từ người con gái đó, rồi chúng tôi im lặng một hồi thì người con gái đó nói hai người hãy về đi , tôi rất cám ơn hai người đã vào thăm chúng tôi …nói song cô gái biến mất sau một làn gió nhẹ. Lúc đó đã gần 2h sáng rồi, tôi và thằng Thân ra về. về đến nhà lên giường ngủ mà tôi vẫn còn suy nghỉ tại sao lại có bi kịch như vậy trên đời chứ, và tôi rút ra được một điều là không phải ma quỷ là đáng sợ hoàn toàn , và con người củng vậy có kẻ xấu người tốt… rồi tôi chìm vào giấc ngủ. sáng hôm sau 8h30 tôi mới thức dậy đang ăn sáng thì thằng Thân sang va đem theo cây cuốc, nó nói sẽ đi vào những ngôi mộ kia làm vệ sinh ,sau khi ăn sáng song hai chúng tôi đem theo ít nhang rồi vào làm cỏ cho những ngôi mộ đó từ đó chúng tôi không bao giò gặp lại cô gái kia nữa.và cứ mỗt năm cứ vào ngày 23/6 thì chúng tôi lại đem trái cây nhang đèn vào thắp và làm cỏ cho những ngôi mộ đó. Cho đến nay chúng tôi vẫn thường xuyên vào làm vệ sinh những ngôi mộ đó, tôi đã là một sinh viên đang học ở tphcm nhưng mỗi lần về quê thì tôi cùng ban bè vào thăm những ngôi mộ đó. Sau hai tháng tôi không về quê, bây giờ về lại thì tôi nghe bạn tôi nói trong một dự án của nhà nước đã dời những ngôi mộ đó vào nghĩa trang, nhưng chúng tôi không biết là nghĩa trang nào nên chúng tôi không thể viếng thăm được, và tôi nghỉ bây giờ họ chắc củng được an nghỉ ở một nơi tốt rồi , củng không cần đến chúng tôi nữa. và từ đó đến nay tôi không bao giờ gặp lại cô gái ma đó nữa. đó là một kỷ niệm lần đầu tiên gặp ma của tôi, đến nay thì tôi củng không gặp ma lần nào nữa, chắc là để tồn tại trong đầu tôi một điều là ma củng như nguời có kẻ xấu kẻ tốt. nhưng tôi vẫn muốn gặp ma để tìm hiểu thêm về thế giới bên kia nữa . bạn có muốn như vậy không


    End.
    ***
    (còn nữa)
    Có thể bạn không tin,nhưng trong thực tế hoàn có thật.:day_dreaming:

  20. #20

    Mặc định

    bạn nói đúng rồi tui cũng đang ở bình thuận nè,vậy mà tui kể chuyện ma người ta toàn bình luận lạc đề hum à."ma bình tuy,cọp khánh hòa"ai muốn tui pos bài về mấy truyện ma nổi tiếng bình thuận ko
    Người đạo sĩ cuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 4
    Bài mới gởi: 30-07-2011, 11:43 AM
  2. Đề nghị mọi người post chuyện ma có thật nha..!
    By Duc_Phuc119 in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 20
    Bài mới gởi: 05-09-2010, 09:48 PM
  3. Chuyện hay sưu tầm , post lên AE tham khảo
    By macssv in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 02-01-2009, 03:38 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •