Đây là câu chuyện chính do bản thân cô DIỆU ĐỊNH khi tham thiền nhập định đi từng đêm ,để cho chúng sanh có một tài liệu tu học, cô viết lại cảnh địa ngục đến núi tu di ,niết bàn .
Ngay trên đầu chúng sanh mỗi người đều có một bát quái cung (càn khôn) luôn chiếu xuống nên mỗi số mạng của chúng sanh đã có ấn định ,ví dụ ngày đó tháng đó mình phải gặp ai?người đó muốn gì ?mình đi gặp ứng xử ra sao đây là sự khống chế của ngủ hành ,nếu người bình thường ko ai biết .
Cô từng hay nhập định vừa mới học được ấn ,chú thì ngủ cũng luyện bổng thấy mình ngồi dậy bằng hồn chứ ko bằng xác ,ngồi xếp bằng kiết ấn chuẩn đề vừa đọc chú xong một tiếng nổ bùm.....như pháo nổ làm tung bát quái cung cô ngước nhìn lên thấy cái vòng bát quái cung đó có bóng đen lúc quỳ lúc đứng .
Cũng từ đó thiêng đường ,địa ngục đều mở lối cô ngao du tam cỏi ,tam thiên ,một chiếc xuồng nhỏ với bà lão đội nón lá lụp xụp tắp bến cô bước lên chiếc xuồng đi nhẹ nhưng ko hề thấy mặt người đưa xuồng ,con sông đó bề ngang cở một mét nhưng nước đen ngòm đó chỉ là chi nhánh rẽ của con sông .Cô nghỉ có lẻ chi nhánh của sông HẮC GIANG mà trong kinh nói tới.
Chiếc xuồng đưa đến dưới gầm cầu thì ngưng lại lên bờ phía tay trái nơi đây gọi là chợ MA,dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo giống như buổi chiều sương khói làm cảnh vật âm u vậy.
Khi nhìn lên là chiếc cầu cô cất mình bay lên chân vừa hạ xuống chạm cầu mà cô nghỉ đây là cầu NẠI HÀ trong kinh nói lúc này vắng lặng lắm khi đi một đoạn như một ngã ba rẻ phải hoặc rẻ trái đây thôi thì mình rẻ trái trước rồi hãy tính ,từng trạm nhưng eo ôi sao cảnh ở đây tối om như mực ko thể thấy được ai.
Thỉnh thoảng một tốp bóng trắng oan hồn đi qua họ nhìn cô ,cô cũng chỉ nhìn họ ko nói gì ?khi đã đến cuối cùng thì đến trạm của các sư tăng ,cô bước vào chào ,vì ko biết nơi đây là chổ nào ,vừa thấy người xuất gia tu thì mừng quá bước vào để hỏi ,vị tăng ni này ,lão bà cũng ko nói nơi đây là đâu ,nhưng chỉ hỏi cô tên gì ?
Cô thưa con pháp danh là DIỆU ĐỊNH quy y nơi chùa.....nhưng luôn tham thiền ko hiểu sao lại lạc đến đây ,bà tăng sư lật sổ ra và nói :tuổi thọ còn dài lắm ,thôi thì cứ tham quan ,
Cô nhìn về phía trước như từng trạm nhưng ko có người vì tánh tò mò nhảy vô một trạm gần đó ,đột nhiên thoáng một cái áo choàng đỏ bay phất ngay trên đỉnh đầu ,cô bắt ấn phật tổ đánh tới ,nhưng nhanh như chớp bàn tay xương đó gạt phắt ,cất mình bay lên ,cô kịp nhìn gương mặt xương hốc mắt của quỷ cai ngục .
Cô thiết nghỉ nếu mình đánh thêm một lát mắc công phạm thiên quy ,mới rời bỏ ra đây là đêm đầu đi,cô sẽ kể tiếp những đêm đi sau.
ĐÊM thứ hai ,cũng chiếc xuồng nhỏ chầm chậm đón ,cũng bà lão đó đưa cô đi ,đến chợ ma ,nơi đây họ buôn bán ,nhưng bán cái gì?cô đến xem thử ,họ bán như đôi bông ,vòng vàng ,những thứ trên nhân gian đốt xuống ,đặc biệt họ ko nói gì,cô muốn lấy món gì cũng được họ ko đòi tiền ,nhưng cầm món đồ vừa rời khỏi tiệm thì món đồ biến mất ,cô nghỉ toàn là đồ ma đem lên nhân gian đâu có xài được đâu.
Bổng họ la:- tới giờ quỷ đi kiểm tra ,vừa quay lại họ biến mất ko một bóng ai ,cô lại nhấc mình bay lên cầu NẠI HÀ ,chuyến này cô nghỉ phải quẹo qua tay phải để ngao du chứ.
Có những ngã rẽ trái phải ,như ở nhân gian con đường lộ lớn có trạm kiểm soát ,những oan hồn xếp hàng để đi vào ngã rẽ ,ở trần gian gọi là nhập khẩu vậy ,đi một đoạn từ cửa lớn một đoàn vong trắng xóa đi tới quẹo khiến cô nghẹt lại phía sau ,nhìn kỷ những tốp này toàn là trẻ cở tuổi 20,thấy mấy vị phán quan mặc áo đen cầm sổ sách đi phía sau ,cô hỏi tại sao?toàn người trẻ
Thì vị đó nói ở trên nhân thế chuyên phá phách , đua xe chơi bời đủ thứ nên chết trẻ lớp tai nạn lớp bệnh ,lớp do nghiệp nữa nên phải chết trẻ ,cô đành rơi dòng nước mắt khóc nói :Trời ơi !các con ơi!khi nhân gian ko chịu an tịnh tu thân ,học hành ko chịu tạo nghiệp trần nhiều kiếp ,lại tạo nghiệp chất chồng làm chi ,cô nấc lên rồi lắc đầu), đành tiếp tục hành trình,cô nhấc mình bay qua đầu đoàn vong đó ,
Số vong cở 100 người cô lướt mình đến cuối đường ko biết đường nào về nhân gian ,đành hỏi thăm thì có người chỉ ,đi tiếp đến cuối đường rẻ trái con đường này những người đã mãn tội muốn xuống trần gian để tái sanh ,cô bay đến cuối đường rẻ trái ,có người nói: cẩn thận nghen ở góc đó thấy ko có ai nhưng khi lại gần xuất hiện có thể là dê ,chó ,hoặc con vật gì hể đụng mình thì ở lại âm phủ luôn ,khỏi về nhân gian nữa ,bề ngang hẻm này chỉ bằng một người đi lọt ,đến cua quẹo phải cở 2m lại quẹo trái xuống dốc rơi vào trần gian .
Rất khó thoát khỏi cái cua quẹo để xuống trần gian lắm các vong đó phải đi từ từ ai có thẻ lệnh mới qua như vé của trần gian vậy,còn cô đi ngao du mà lấy đâu ra thẻ nghỉ vậy cứ cất mình bay bổng ,lọt qua ,ý trời! nguyên một đám binh quỷ rượt ,cô lật đật bay lẹ xé gió xuống nhân gian ,thui thì ngao du cảnh dương thế giờ là trời tối ,bóng trăng rọi ,thấy bóng mình lướt ,
Có nhiều nơi mộ có quỷ gác quanh ,những vong linh luyến tiếc của cải quanh quẩn bên người thân mình cũng đang chờ tái sanh nơi trần thế ,hồn đi lâu e xác lạnh khó nhập ,cô quay về nhập xác ,và lại giấc ngủ bình thường như chúng sanh .
Đi đã hai đêm như thành thuộc cảnh ,cô bay đến đó ko cần đón,đêm này là đêm thứ ba ,ngao du khám phá cảnh ma trước ,họ sống như ở nhân gian ,cảnh cũng mờ ảo hầu như họ làm mọi việc như một thói quen của trần gian ,nghiệp nào sẽ theo nghiệp đó ,như cuốn phim cứ lập đi lập lại ,ko cần ai mua ,ko cần phải có nhu cầu ,mà họ làm để cho đở nhớ khi ở trần gian đã hành , họ ăn ,uống ,vui chơi ,ảo tưởng mơ hồ ,mù mịt ,những con đường luôn tăm tối ,họ luôn sợ con cháu phá của cải ,luôn về rồi trở lại ,hoặc nuối tiếc của cải ,những người này chỉ thiện ăn ở phải thôi nhưng chìm trong mê muội ,ở giữa chừng thiện ác .
Cỏi quỷ là nơi tăm tối hơn ,nó ko ác ko phá ai nhưng thích nhảy nhót la ó ,cầm dao ,cầm gậy reo hò thỏa thích ,nó ko động ai nhưng ai động nó ,thì nó nhảy vào cắn tức là loại ích kỷ ,ko cho ai xúc phạm tới ranh giới thuộc bản thân chúng .
Ma đói , khi ở nhân gian đã bỏn xẻn tham muốn của thiêng hạ ,luôn cướp đoạt ,thèm khát ăn uống sung sướng ,khi xuống đây sự ham muốn đó dâng cao ,lúc nào cũng thấy đói ,cái gì cũng muốn nhai vào cái gì cũng muốn ôm ghì vào ,mất luôn sự tự chủ ,họ làm như vô thức ,đơ mình từ từ tiến đến cái mà họ cho có thể ôm ghì nhai nuốt ,trong mỗi cảnh ko có quỷ sử răng nanh nào đẩy mà do nghiệp lực tạo tác của trần gian mà hiện ,họ sống theo từ trường chung nhóm của họ .
Tự họ xử nhau ,tự họ cắn nhau ,ko ai can thiệp ,thích đánh nhau sẽ ở chung kẻ ham chiến đánh nhau ,đỗ máu rồi lại báo thù cứ đảo qua đảo lại một cách vô ý thức ,ko hề can được ,nhưng khi trần gian họ có thể vì mục đích để tham để chiếm nhưng ở dưới rồi họ lại làm một cách vô thức cứ lập đi lập lại tự chán nản kiệt quệ ,tự giác rời thì sẽ có một thần thức cho họ đến nơi nhẹ hơn ,đó là địa ngục do cảnh giới nghiệp lực đẩy họ vào cảnh của địa ngục.
Cô đi ba đêm nhưng ko thấy quỷ cầm chỉa ba ,hay quỷ sừng đâm tội nhân mà thấy toàn do nghiệp tạo của chúng sanh mà biến thành nhóm tự xử nhau vô thức .
Đêm thứ tư lòng đã quyết hỏi tại sao trong kinh ,trong trần gian vẽ ảnh đều có địa ngục nào là quỷ vậy sao đi ba hay bốn lần không thấy quỷ ,chuyến này vừa quẹo tay phải của cầu NẠI HÀ có những đường hẻm tối đen kia quyết khám phá coi có quỷ ko?cô đã thấy một đường hẻm bên tay trái tối om quẹo ngay vào.
A HA!nơi đây có vẽ sáng sủa hơn vì nhiều ánh đèn nhỏ treo vòng quanh ,mọi người nhảy múa ca hát tưng bừng ,cô bước đến định hỏi nơi đây làm gì vui vậy họ trả lời:sắp rằm tháng bảy họ vui sắp lên nhân gian để nhận bánh quà ăn uống ,nhưng đột nhiên họ ngửi về phía cô ,họ la lên : tại sao ? tui ngửi được mùi người còn sống ),thui chết cô lo bay cho lẹ .
Họ nhanh chân bay theo rượt họ cũng làm phép cho các đường kẽm gai bao phủ thiệt là khó thoát ,cô đang lo không biết chạy sao đây ,cô liền đọc bài chú đại bi ,liên tục ,và lúc ấy như phép thần thông nhấc mình cô bay xé gió thoát vòng vây ,đến góc ngã ba có một sư ni đón nhìn mĩm cười nói :Hãy đi theo ta ,và sư ni ấy vừa gõ mõ đọc NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT .
Lúc ấy cô chấp tay theo sau niệm niệm rồi trở về trần gian vừa hạ xuống trước cửa nhà ,vào nhập xác ,thật hú hồn ko thì bị bọn binh ma âm phủ bắt thì khỏi về luôn NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Đêm thứ năm ,vừa nhập định xong ngã lưng hồn vừa rời khỏi xác ,bước thẳng lên nhà trên xoay lưng ngắm xem bóng ma như thế nào ?cô quay lưng nhìn vào gương ,á! trời ! mình đó sao?cô trố mắt ngó chính mình trong gương ,nghỉ bụng ma cũng như lúc còn sống thui ,rồi bước ra sân ,ánh trăng rọi thấy bóng mình in dưới đất ,nghỉ vậy là cô đã xuất hồn rồi .
Hôm nay lại cất mình bay về phía địa ngục ,phải qua lưới LA VÕNG vô hình nơi cung trời ,từ nơi lộ lớn của cầu NẠI HÀ kỳ này vào nơi muôn thú đầu thai.
Qua cửa ngục thiết xa lưỡi chém ,bề ngang căn phòng ba mét chỉ một cửa tới dao cứ chém xuống ,nếu ko qua kể như mình bị nhốt ,dao chém ko có người điều khiển ,khi thần thức con người tạo tác nghiệp tự bước vào cửa ,rồi cửa đóng lại ,phải tự bước tới ,cha cô mà không ra kể như nhốt mình luôn ,trước khi bước vào mọi người nói với cô rằng:Cô phải đi qua cửa đó mới thoát về trần gian .
Chắc mọi người thử mình trong lòng cô nghỉ vậy và lẳng lặng bước vô , bây giờ lui ko được ,tiến ko xong ,cô đọc thần chú đại bi bổng những lưỡi dao đứng im lại ,ánh sáng rọi khắp phòng ,và cứ thế cô bước tới qua khỏi ngục thiết xa vì bốn phía tường đều bằng thiếc .
Cuộc hành trình lại tiếp khám phá nơi tăm tối nhất gọi là địa ngục HẮC ÁM vì nó tối thiệt kinh luôn ,xòe bàn tay ko thấy ,nơi đây đen tối đến mức khó thấy đường ,người ở đây họ làm việc trong bóng tối ,tự làm mà vô thức luôn những người chỉ kiếm tiền mù quán bo bo ,ko biết người xung quanh ,ko biết đến tịnh tâm hay bao dung gì ngu muội họ mãi tự đi trong bóng tối lò mò ko có ánh sáng .
CỬA NGỤC THỨ MƯỜI
Tôi bay qua một khu rừng tối đen .,tối đến nổi xòe bàn tay ko thấy lòng bàn tay của mình ,một bức tường chắn ngang ,tôi bay vào bên trong của bức tường ,tường này như thiếc ,sắc vậy vừa mới hạ chân chạm xuống thì lửa ở đâu xuất hiện cháy cao ngút ,tôi chạy đâu là nó chạy theo đó ,bổng trên ko trung có tiếng nói vọng xuống ,:-ko được đốt con của ta ,...tự nhiên lửa tắc hết ,tôi nhìn quanh ,,hôm nay là rằm tháng 7 ,các vong đó đi lên trần gian ăn đồ cúng chỉ còn một hai người đang quỳ cạnh miệng giếng chờ quyết định gì đó ,họ kêu tôi mau lại đó quỳ ,tôi lại đó một lát có cái gì trong giếng bay ra ,ko kịp nhìn đó là cái gì , tôi lại nghe nói ::ko được ngước lên ,ngươi tên gì? bao nhiêu tuổi? ở đâu ????tôi nói dạ con tên MH .PHÁP DANH DIỆU ĐỊNH ,ở TCH ,năm nay 30t
Tiếng nói đó lại nói :người ko có tên trong đây ,tôi lại trả lời:con bị đi lạc vô ko biết đường về ,vậy tiếng đó lại nói :-người đi về phía trước bay về phía tay phải là về được ,tôi theo hướng đó quả là bay về được ,.
CUỘC GẶP LẦN HAI
Lần này tôi nghỉ nếu gặp lại mình phải biết nó là ai???muốn biết phía trong là cái gì?tôi cũng nhấc mình bay về hướng đó , cũng bức tường đó cũng quỳ cạnh miệng giếng ,khi vật đó bay lên tôi cảm nhận như có ai nhảy vòng quanh đến sau lưng của tôi ,nhanh mắt liếc xuống phía sau ,tôi thấy hơi run ,hai bàn chân giống mình nhưng móng vuốt nhọn hoắc ,lông dài phủ ,đang nhún nhảy , tôi nói:bị lạc mà bức tường như có phép ,nên tôi ko bay ra khỏi ,
Tiếng nói đó vang lên ,rồi đó người đi đi ,như vậy chuyến này tôi đã biết nó là ai???LÀ QUỶ GIỮ CỬA NGỤC THỨ MƯỜI .
________________________________________
Khi người trần gian tạo tác nghiệp thì ko sợ cứ ung dung ,đến khi sắp lâm chung ngoái đầu nhìn thì nghiệp quả đã đầy rồi ,trong thời gian vừa mất 7 thất như kính chiếu MINH SÁT ,những gì mình làm thiện ác trãi qua như một cuốn phim ,rồi tự mình vào trong vô thức giác ,cứ theo nghiệp lực lôi vào cảnh giới địa ngục mà trả ,những oan hồn bị mình báo họ uất oán họ cũng quấn lấy để nhắc mình phải biết nghiệp tạo ra .
Cảnh tiên giới niết bàn sáng bao nhiêu thì cỏi địa ngục tăm tối bấy nhiêu như bài TIÊN DU KÝ cô đã kể ,khi ở nhân gian họ đi lại hỗn tạp nhưng bên kia họ nhận biết đồng loại theo từ trường sóng từ trường này phải hợp ,như cá nước mặn thì chung ở nước mặn ,nước ngọt ở chung nước ngọt .
Những vị đi xem xét có cả tăng ,sư ni,nơi cỏi ngục ,cũng có giống như chùa để ai ăn năn vào đó ,từ địa ngục xoay dần càng lên cao càng sáng tỏ dù đó là
người hay là thú biết tu thần thức lên cao càng nhận ra ánh sáng ,nhưng nơi địa ngục đông hơn nơi thiêng giới ,đa số họ bị chìm ít ai nổi .
Nếu họ nổi thì họ đã bước vào cảnh của tiên giới niết bàn rồi
Cứ quan sát nhà thương điên ,nhìn vào ta nói họ điên khùng , nhưng họ đang sống trong nghiệp quả ,mà do họ tự tạo thành ,họ trói mình vào trong tăm tối ,cảnh của họ thấy là cảnh địa ngục ,cái xác của họ là của trần thế , nhưng thần thức của họ đã ở cỏi giới khác ,khi bỏ thân này thì định lực đó sẽ đẩy họ thọ khổ hay thọ sáng nơi họ đã chọn ,thì nơi địa ngục kia cũng như vậy .
Tự nghiệp quả mà trần gian tạo rồi tự định lực đẩy nếu định lực đã loạn thì ko có phương hướng tự chạy loạn ,điên đảo vào địa ngục thọ khổ như nghiệp lực chính mình đã đẩy thần thức vào địa ngục kia.
Định chính là nơi mình định đến ,đã chọn ,lực nghĩa là nghiệp lực tác tạo hay việc làm của trần gian mà sanh ra thức giới ,thức giới này chuyển qua vô thức giới tùy theo nghiệp quả mà đi vào vô thức .
Cỏi niết bàn ,hay tịnh độ đều do mình tự mình đi đến