Vào thời vua Lương Võ Đế, Thiền sư Chí Công là bâc tu hành có đức hạnh, chẳng có ai biết cha mẹ của Ngài là ai. Một ngày nọ, có một phụ nữ nghe tiếng khóc ở trên cây, bèn trèo lên cây thì thấy đứa bé nằm trong tổ chim ưng, bà ta bồng em bé về nhà nuôi dưỡng. Em bé này tướng mạo tựa như hình người. Song, tay chân tựa như móng chim ưng. Lớn lên rồi xuất gia tu đạo, khai ngộ đắn ngũ nhãn, lục thông. Vì chẳng có ai biết cha mẹ của Ngài là ai, lượm Ngài từ tổ chim ưng, cho nên một số người đều cho rằng Ngài từ trứng chim nở ra.
Vào thời đó, vua Lương Võ Đế rất tin tưởng thiền sư Chí Công, mà một số người khác cũng rất tin Ngài, bất cứ trường hợp gì, nào sinh đẻ, bạn bè chết, đám cưới, tang lễ v.v…họ đều thỉnh mời thiền sư Chí Công đi tụng Kinh. Một lần nọ, có một gia đình giàu có thỉnh thiền sư Chí Công đến tụng kinh cho cuộc hôn nhân và thỉnh Ngài trong cuộc hôn lễ nói vài câu cát tường, khiến cho cuộc hôn nhân thuận lợi tốt đẹp.
Thiền Sư Chí Công đến đó, vừa thấy chú rể và cô dâu, bèn nói:
- Cổ cổ quái, quái cổ cổ, tôn tử thú tổ mẫu.
Nghĩa là, sự việc này xưa nay chẳng có, đây là sư việc chẳng tầm thường, việc rất kỳ quái, ai đời cháu lại cưới bà ngoại. Trên thế giới này, mọi người làm vợ chồng với nhau, làm cha con với nhau, làm mẹ con với nhau. Nếu bạn chẳng biết nhân duyên trong đời quá khứ thì bạn chẳng hiểu rõ tại sao ông nội của bạn trong kiếp trước, đời nay kết hôn với bạn? hoặc là bà ngoại của bạn lại đầu thai làm con của bạn? Đây hoàn toàn không nhất định.
Sự việc: “cháu cưới bà ngoại” này là vì, trước khi bà ngoại qua đời, bà ta nói với mọi người:
- Cháu của ta chẳng còn cha mẹ của nó, tương lai ai sẽ săn sóc cho nó? Vợ tương lai của nó có tốt với nó chăng? Tôi thật rất lo cho nó lắm!
Lúc đó bà ta nắm tay người cháu nói:
- Cháu ơi, bà không đành bỏ cháu ra đi, bà chết rồi cũng không nhắm mắt.
Mắt không nhắm cũng vẫn chết, bà ta chết chẳng nhắm mắt. Đến trước mặt vua Diêm Vương, còn muốn yêu cầu săn sóc cho cháu của bà ta, nói:
- Cháu của tôi, tôi thấy chẳng có ai săn sóc cho nó, tôi thật lo cho nó!
Vua Diêm Vương nói:
- Tốt lắm, vậy thì bà về săn sóc cho nó!
Do đó, lập tức cho bà ta đi đầu thai, lớn lên rồi thì cho bà ta làm vợ người cháu. Do đó gọi là “cháu cưới bà ngoại”. Bà ngoại chẳng buông bỏ được người cháu, bèn trở lại làm vợ người cháu, bạn nói có phải cổ cổ quái, quái quái cổ chăng? Hay là chẳng phải cổ cổ quái, quái quái cổ?
Ngài Chí Công tại sao biết được? Vì Ngài Chí Công có ngũ nhãn lục thông. Khi Ngài vừa gặp cô dâu chú rể thì cô dâu vốn là bà ngoại, vì bà ta một niệm buông xả chẳng đặng, cho nên phải trở lại làm vợ người cháu.
Thiền sư Chí Công lại nhìn mọi người thấy có một cô gái cầm miếng thịt ăn, Ngài lại nói:
- Con ăn thịt mẹ!
Miếng thịt mà cô gái đang ăn, vốn là thịt của mẹ cô đầu thai làm dê, bây giờ con dê này bị giết, cô ta cầm thịt dê này lên ăn.
Ngài liền nhìn người đánh trống bèn nói:
- Con đánh trống cha!
Da trống này chính là cha của anh ta đầu thai làm lừa, con lừa này bị giết, lấy da bịt làm trống.
Ngài lại nhìn vào các dãy bàn bèn nói:
- Heo, dê ngồi vào bàn!
Những loài heo dê này, kiếp trước bị họ ăn thịt, bây giờ đều tái sanh làm người, đều làm bà con, làm bạn bè với họ, cho nên đều đến nhà đó để dự hôn lễ.
……………………………….
Thiền sư Chí Công mỗi ngày ăn hai con bồ câu, ngày nào cũng đều ăn như thế. Người làm bếp nghĩ rằng thịt chim bồ câu chắc là rất ngon, một ngày nọ, trong sự “hữu ý vô ý”. Hữu ý vô ý nghĩa là gì? Nghĩa là muốn thưởng thức, ở đây có hai ý nghĩa: Một là không biết hôm nay nấu như thế nào? Hai là cho rằng thiền sư Chí Công ngày nào cũng ăn bồ câu, chắc chắn là rất ngon. Do đó, bèn thưởng thức rồi mới mang đến cho Ngài Chí Công. Ngài Chí Công ăn con bồ câu này liền hỏi:
- Hôm nay ai ăn lén bồ câu của ta?
Người làm bếp nói:
- Chẳng có ai ăn lén đâu!
- Chẳng có ai ăn lén? Chắc chắn là ngươi ăn lén!
Người đầu bếp chẳng chịu nhận nói:
- Tôi không ăn.
- Ngươi chẳng ăn? Ta chứng cứ cho ngươi xem thử ngươi có ăn hay chăng?
Ngài bèn hả miệng ra thì phun ra hai con bồ câu, có một con bay được, còn một con chẳng có cánh, bay không được, Ngài nói:
- Ngươi xem đi, nếu ngươi chẳng ăn lén cánh bồ câu thì sao con bồ câu này chẳng bay được? Vậy cánh của nó đâu.
Người làm bếp từ đó mới biết Ngài Chí Công chẳng phải là người tầm thường, là Bồ Tát hóa thân. Cho nên, ăn bồ câu nấu chín rồi mà vẫn có thể biến thành bồ câu sống. Nếu chẳng phải cảnh giới Bồ Tát thì sao lại có cảnh trạng này?
Ngài Thiền Sư Chí Công vẫn thường ăn một loại cá, thứ cá này gọi là “huệ ngư”. Ngài ăn cá này, cũng đã nấu chín rồi ăn vào bụng, sau đó vẫn có thể phun ra biến thành cá sống. Đó là cảnh giới của bậc Bồ Tát, đó đều là việc rất bình thường. Giống như Ngài Chí Công là một bậc Bồ Tát chân chánh. Song, thiền sư Chí Công vốn chẳng nói với ai rằng: “Bạn biết tôi chăng, tôi là Bồ Tát, tôi muốn làm gì thì làm”. Ngài chẳng bao giờ nói như thế. Cho nên chúng ta phàm phu thấy được Bồ Tát cũng chẳng nhất định biết rõ. Việc bồ tát làm với mọi người đều giống nhau, chỉ khác một chỗ là, đa số mọi người làm chỉ biết lợi mình, chẳng giúp đỡ người khác, còn Bồ Tát thì lợi ích cho kẻ khác….
(Trích trong Chú Đại Bi Giảng Giaỉ)
(st)
Bookmarks