kết quả từ 1 tới 8 trên 8

Ðề tài: Người biết sống một mình

  1. #1

    Mặc định Người biết sống một mình

    Kinh Người Biết Sống Một Mình

    (I)
    Sau đây là những điều tôi được nghe lúc đức Thế Tôn còn lưu trú ở tịnh xá Kỳ Viên trong vườn Kỳ Đà tại thành Xá Vệ; Ngài gọi các vị khất sĩ và bảo:
    - Này quý thầy.
    Các vị khất sĩ đáp:
    - Có chúng con đây.
    Đức Thế Tôn dạy:
    - Tôi sẽ nói cho quý thầy nghe thế nào là người biết sống một mình. Trước hết tôi nói đại cương, sau đó tôi sẽ giải thích. Quý thầy hãy lắng nghe.
    - Thưa Thế Tôn, chúng con đang lắng nghe đây.

    Đức Thế Tôn dạy:
    Đừng tìm về quá khứ
    Đừng tưởng tới tương lai
    Quá khứ đã không còn
    Tương lai thì chưa tới
    Hãy quán chiếu sự sống
    Trong giờ phút hiện tại
    Kẻ thức giả an trú
    Vững chãi và thảnh thơi.
    Phải tinh tiến hôm nay
    Kẻo ngày mai không kịp
    Cái chết đến bất ngờ
    Không thể nào mặc cả.
    Người nào biết an trú
    Đêm ngày trong chánh niệm
    Thì Mâu Ni gọi là
    Người Biết Sống Một Mình.


    "Này quý thầy, sao gọi là tìm về quá khứ? Khi một người nghĩ rằng: trong quá khứ hình thể ta từng như thế, cảm thọ ta từng như thế, tri giác ta từng như thế, tâm tư ta từng như thế, nhận thức ta từng như thế, nghĩ như thế và khởi tâm ràng buộc quyến luyến về những gì thuộc về quá khứ ấy thì người đó đang tìm về quá khứ."

    "Này quý thầy, sao gọi là không tìm về quá khứ? Khi một người nghĩ rằng: trong quá khứ hình thể ta từng như thế, cảm thọ ta từng như thế, tri giác ta từng như thế, tâm tư ta từng như thế, nhận thức ta từng như thế. Nghĩ như thế mà không khởi tâm ràng buộc quyến luyến về những gì thuộc về quá khứ ấy, thì người đó đang không tìm về quá khứ."

    "Này quý thầy, sao gọi là tưởng tới tương lai? Khi một người nghĩ rằng: trong tương lai hình thể ta sẽ như thế kia, cảm thọ ta sẽ như thế kia, tri giác ta sẽ như thế kia, tâm tư ta sẽ như thế kia, nhận thức ta sẽ như thế kia, nghĩ như thế mà khởi tâm ràng buộc, lo lắng hay mơ tưởng về những gì thuộc về tương lai ấy, thì người đó đang tưởng tới tương lai."

    "Này quý thầy, sao gọi là không tưởng tới tương lai? Khi một người nghĩ rằng: trong tương lai hình thể ta sẽ như thế kia, cảm thọ ta sẽ như thế kia, tri giác ta sẽ như thế kia, tâm tư ta sẽ như thế kia, nhận thức ta sẽ như thế kia, nghĩ như thế mà không khởi tâm ràng buộc, lo lắng hay mơ tưởng về những gì thuộc về tương lai ấy, thì người đó đang không tưởng tới tương lai."

    "Này quý thầy, thế nào gọi là bị lôi cuốn theo hiện tại? Khi một người không học, không biết gì về Bụt, Pháp, Tăng, không biết gì về các bậc hiền nhân và giáo pháp của các bậc này, không tu tập theo giáo pháp của các bậc hiền nhân, cho rằng hình thể này là mình, mình là hình thể này, cảm thọ này là mình, mình là cảm thọ này, tri giác này là mình, mình là tri giác này, tâm tư này là mình, mình là tâm tư này, nhận thức này là mình, mình là nhận thức này... thì người đó đang bị lôi cuốn theo hiện tại."

    "Này quý thầy, thế nào gọi là không bị lôi cuốn theo hiện tại? Khi một người có học, có biết về Bụt, Pháp, Tăng, có biết về các bậc hiền nhân và giáo pháp của các bậc này, có tu tập theo giáo pháp của các bậc hiền nhân, không cho rằng hình thể này là mình, mình là hình thể này, cảm thọ này là mình, mình là cảm thọ này, tri giác này là mình, mình là tri giác này, tâm tư này là mình, mình là tâm tư này, nhận thức này là mình, mình là nhận thức này... thì người đó đang không bị lôi cuốn theo hiện tại."

    "Đó, tôi đã chỉ cho quý thầy biết về đại cương và giải thích cho quý thầy nghe về thế nào là người biết sống một mình."
    Bụt nói xong, các vị khất sĩ đồng hoan hỷ phụng hành. (CCC)

    (Bhaddekaratta Sutta, Majjhima Nikaya, 131)


    (II)
    Đây là những điều tôi nghe hồi Bụt còn ở tại tu viện Cấp Cô Độc trong vườn cây Kỳ Đà ở thành Vương Xá. Lúc đó có một vị khất sĩ tên là Thượng Tọa (Thera) chỉ ưa ở một mình một chỗ, vị này thường ca ngợi hạnh sống một mình, đi khất thực một mình, thọ trai xong đi về một mình và ngồi thiền một mình. Bấy giờ có một số các vị khất sĩ tới nơi Bụt ở, làm lễ dưới chân Bụt, lui về một bên ngồi, và bạch với Người:
    - Thế Tôn, có một vị tôn giả tên Thượng Tọa, vị này ưa ở một mình, ưa ca ngợi hạnh sống một mình, một mình vào xóm làng khất thực, một mình từ xóm làng đi về trú xứ, một mình tọa thiền.

    Đức Thế Tôn bèn bảo một vị khất sĩ:
    - Thầy hãy tới chỗ mà khất sĩ Thượng Tọa cư trú và bảo với thầy ấy là tôi muốn gặp.

    Vị khất sĩ vâng mệnh. Lúc ấy vị khất sĩ Thượng Tọa liền đến chỗ Bụt ở, làm lễ dưới chân Bụt, lui về một bên mà ngồi. Lúc ấy đức Thế Tôn hỏi khất sĩ Thượng Tọa:
    - Có phải là thầy ưa ở một mình, ca ngợi hạnh sống một mình, một mình đi khất thực, một mình ra khỏi xóm làng, một mình ngồi thiền phải không?

    Khất sĩ Thượng Tọa đáp:
    - Thưa Thế Tôn, đúng vậy.

    Bụt bảo khất sĩ Thượng Tọa:
    - Thầy sống một mình như thế nào?

    Khất sĩ Thượng Tọa đáp:
    - Bạch Thế Tôn, con chỉ sống một mình một nơi, ca ngợi hạnh sống một mình, một mình đi khất thực, một mình ra khỏi xóm làng, một mình ngồi thiền, thế thôi.

    Bụt dạy:
    - Thầy đúng là người ưa sống một mình, tôi không nói là không phải. Nhưng tôi biết có một cách sống một mình thật sự mầu nhiệm. Đó là quán chiếu để thấy rằng quá khứ đã không còn mà tương lai thì chưa tới, an nhiên sống trong hiện tại mà không bị vướng mắc vào tham dục. Kẻ thức giả sống như thế, tâm không do dự, bỏ hết mọi lo âu, mọi hối hận, xa lìa hết mọi tham dục ở đời, cắt đứt tất cả những sợi dây ràng buộc và sai sử mình. Đó gọi là thật sự sống một mình. Không có cách nào sống một mình mà mầu nhiệm hơn thế.

    Rồi đức Thế Tôn nói bài kệ sau đây:
    Quán chiếu vào cuộc đời
    Thấy rõ được vạn pháp
    Không kẹt vào pháp nào
    Lìa xa mọi ái nhiễm
    Sống an lạc như thế
    Tức là sống một mình.


    Bụt nói xong, tôn giả Thượng Tọa lấy làm vui mừng sung sướng, cung kính làm lễ Bụt và rút lui. (CCC)

    Thích Nhất Hạnh dịch, (Tạp A Hàm, kinh số 1071, tạng Kinh Đại Chánh)
    vẫn còn đi còn đi

  2. #2

    Mặc định

    Câu chuyện hay,nhưng sao lại là bụt,pháp,tăng không phải là phật,pháp,tăng àh :i_dont_know:

  3. #3

    Mặc định

    "Theo tiếng Phạn, Phật nói đủ là Buddha. Chữ Dha là người, chữ Bud là giác. Buddha là người giác ngộ. Trung Hoa dịch là Giác giả. Giả là người, giác là giác ngộ. Giác giả là người giác ngộ. Người giác ngộ nghe dễ hiểu quá, nhưng tại sao chúng ta không gọi người giác ngộ mà gọi là Phật. Tôi sẽ giải thích điểm này.

    Phật giáo Việt Nam ban đầu do người Ấn Độ theo đường biển, ghé vào Việt Nam truyền đạo. Người Ấn thì quen dùng Buddha, khi Phật giáo được truyền bá vào Việt Nam, dân ta đọc trại âm thành ra Bụt, chữ dha là người, chúng ta gọi là ông. Thế nhưng tại sao không gọi ông Giác ngộ mà gọi là ông Bụt?

    Vì ý nghĩa giác ngộ có nhiều lối giải thích, như giác ngộ của đạo Phật là giác ngộ thấu suốt được nhân sinh, thấu suốt được vấn đề con người một cách tường tận, gọi đó là giác ngộ. Song ở thế gian có người trước kia là kẻ trộm cắp, rượu chè say sưa. Sau đó được giáo dục họ thức tỉnh, bỏ trộm cắp rượu chè, người ta nói anh ấy đã giác ngộ. Như vậy giá trị giác ngộ của kẻ trộm đến mức nào? Chỉ là giác ngộ những tật xấu chớ chưa phải giác ngộ những gì cao siêu. Như vậy nếu gọi Phật là người giác ngộ thì có thể bị hiểu lầm. Do đó trong nhà Phật dùng nguyên từ Phật để nói lên nghĩa giác đó không phải tầm thường.

    Người Ấn Độ trực tiếp dạy chúng ta từ Bụt nhưng tại sao chúng ta lại gọi là Phật? Là vì tới đời Trần, Việt Nam mới thỉnh tạng kinh chữ Hán từ Trung Hoa sang. Chữ Buddha Trung Hoa viết chữ Phất, chúng ta đọc trại thành Phật. Từ này có lẽ từ đời Trần trở về sau mới dùng, còn trước kia gọi là Bụt. Kể cả văn Nôm của ngài Trần Nhân Tông cũng viết Bụt (Phú Cư Trần Lạc Đạo). Vậy từ Bụt là do sự trực tiếp giáo hóa của người Ấn trước kia. Sau này dần dần có những Thiền sư ở Trung Hoa sang, hệ thống Phật giáo Trung Hoa được truyền vào nước ta làm phong phú thêm cho Phật giáo Việt Nam."

    http://www.thuong-chieu.org/uni/Kinh...u1/Html/05.htm
    vẫn còn đi còn đi

  4. #4

    Mặc định

    Sống một mình là sống trong chánh niệm. Có những người không thể sống một mình, có những người chỉ có thể sống khi dựa vào người khác, vật khác. Người khác ở đây có thể là phim chưởng, có thể là tiểu thuyết, có thể là tivi. Nếu không có một đối tượng bên ngoài nào dẫn dắt thì người ấy không thể sống được, nếu ở không thì chắc chết, cho nên người ấy phải cầm điện thoại lên để nói, nói với bất cứ ai, bất cứ chuyện gì. Hoặc nếu không gọi điện thoại cho ai được thì phải mở truyền hình ra xem. Nếu trong truyền hình không có gì để xem thì phải đi kiếm một tờ báo. Nếu không có báo thì đi tìm một cuốn tiểu thuyết. Luôn luôn phải có cái gì đó để giúp cho mình đứng vững. Nếu không thì ngã lặn ra, không sống nổi.

    Biết sống một mình (ekavihari) nghĩa là sống mà không cần đến những thứ trên. Tự mình đã có đủ niềm vui, có đủ sự sống. Trong các Kinh ấy, Bụt dạy: Đi vào trong rừng mà sống, xa cách xã hội, không có ai ở chung với mình, cái đó chưa phải là sống một mình đích thực. Nếu ở trong rừng mà vẫn nghĩ vọng về quá khứ, vẫn mơ mộng hay lo lắng tới tương lai, như thế Bụt gọi là sống hai mình (sadutiyavihari). Chữ này là chữ của Ngài. Dẫu anh ở trong rừng không có bóng người mà không an trú được trong hiện tại thì anh vẫn sống hai mình như thường. Còn nếu anh đi vào trong chợ mà có chánh niệm, biết được những gì xảy ra trong giây phút hiện tại, tinh lực của chánh niệm đang tỏa sáng và cho anh biết anh đang đi, đang đứng, đang nói, đang cười, lúc đó là anh sống một mình. Đây là một Kinh rất quan trọng. Kinh Người Biết Sống Một Mình là văn kiện cổ nhất của nhân loại nói về nghệ thuật sống trong giây phút hiện tại.

    http://www.thuvien-thichnhathanh.org...lam-ch?start=3
    vẫn còn đi còn đi

  5. #5
    micronbmt
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Thien_than_000 Xem Bài Gởi
    Câu chuyện hay,nhưng sao lại là bụt,pháp,tăng không phải là phật,pháp,tăng àh :i_dont_know:
    bụt là phật đó bạn
    từ lâu rồi bụt đã xuất hiện tại việt nam trong các câu truyện

  6. #6

    Mặc định

    chính xác theo phiên âm thì phải là Bụ - đà chứ không phải Bụt . :hee_hee:

    cách gọi phụ thuộc hoàn toàn vào người dịch . chữ Phật là do dich từ chữ Fuo trong tiếng Trung mà ra .

  7. #7

    Mặc định

    Nơi Nương Tựa

    Khi còn nhỏ, ai ai cũng cần tình thương và sự lo lắng, chăm sóc của cha mẹ mình. Tình thương nầy đem cho ta niềm an toàn, ấm cúng và hạnh phúc. Hy vọng của trẻ em là muốn biết rằng lúc nào cũng có thể nương tựa vào cha và mẹ. Tuy nhiên không thể cha mẹ nào cũng đáp được hết những gì con mình cần thiếc. Vì vậy, sự nương tựa vào cha mẹ chưa cho ta được đầy đủ cái an toàn mà chúng ta cần trên con đường trưởng thành.

    Vì sự thiếu thốn nầy cộng với thói quen của nghiệp lực, nên phần đông ai ai cũng cần kiếm một nơi khác để nương tựa. Có ngừơi thì nghỉ rằng phải kiếm một người yêu lý tưởng nào đó để nương tựa vào, với sự hy vọng là người yêu của mình sẽ thương và chăm sóc mình thật đầy đủ và tình thương nầy sẽ đem cho họ hạnh phúc, an vui, và an toàn. Nhiều người khác có thể chú tâm vào việc làm, hay mua vật chất như là xe, nhà, quần áo đẹp, hy vọng những thứ đó sẽ đem cho họ sự an toàn và hạnh phúc mà họ cần từ tuổi ấu thơ.

    “Đường Phật là đường cô đơn,” có nhiều người ngoại quốc nói như thế. Nhưng bản thân tôi sau một thời gian tu tập, tôi hiểu được là đường Phật là đường đưa lại nơi nương tựa an toàn nhất trong đời người. Phật nhắc nhở chúng ta phải quay về nương tựa – mà phải quay về đâu đây? Theo kinh nghiệm tu tập non nớt của tôi, chúng ta phải quay về nương tựa trong chính thân của mình, trong chính tâm của mình. Phật, Pháp và Tăng là nơi chúng ta có thể nương tựa để có được sự an vui và an toàn trong thân tâm.

    Khi mình nương tựa vào người khác để đem đến sự an toàn và hạnh phúc cho chính mình, thì mình đã không chịu lấy trách nhiệm của đời sống mình trong hai bàn tay mình. Mình đã đưa quyền lợi của đời mình cho người khác. Không chỉ vậy, mà mình cũng đòi hỏi quá đáng từ những người mình thương. Nói như vậy không có nghĩa là con người không cần tình thương và sự nâng đở của người khác. Trong Kinh “Người Biết Sống Một Mình,” Phật đã dậy, nếu mình biết an trú trong thân và tâm mình thì mình tự tạo hạnh phúc cho cá nhân. Thân và tâm mình, mình chưa biết được, làm sao đòi hỏi người khác hiểu mình hơn để đem hạnh phúc đến cho mình?

    Vì vậy, nếu muốn thật sự có nơi nương tựa vẹn toàn thì phải nhìn kỷ và thấu hiểu thân tâm của mình. Đường đi nầy sẽ đưa cho mình những hiểu biết cần thiếc để cho chính mình biết rõ cách nào là cách tốt nhất để lo lắng cho thân tâm mình – như vậy, mình sẽ không còn là một trẻ em cần sự châm sóc và lo lắng của cha mẹ nữa.

    Nếu ví dụ trong gia đình vợ chồng không ai biết cách nương tựa cho cá nhân, mà phải nương tựa vào chồng hay vợ để đem hạnh phúc cho mình. Nếu lở người vợ hay người chồng ngã té thì hai người cùng ngã té. Nhưng nếu hai người đều biết tự mình đứng vững, biết an trú trong thân tâm mình, thì khi một người té, người kia còn đứng vững để có thể giúp đở được cho nhau.

    Khi mình thật sự biết nương tựa vào mình thì mình mới có đầy đủ an vui, hạnh phúc để trao cho người khác. Sư Ông Nhất Hạnh nói rằng, “Có hai món quà mình có thể cho những người mình thương – quà tài chánh và quà không sợ hãi.” Nếu mình có thể sống không sợ hãi, biết nương tựa vào thân tâm theo con đường Phật dậy, là mình đã cho được những người mình thương - cha, mẹ, người yêu, con cái, bạn bè - một đời sống không sợ hãi và không lo âu. Có món quà nào quí hơn món quà đó không?

    Tuy nhiên, không phải trong một đêm, một ngày, một tháng, hay một năm tu tập là có thể vượt qua hết sợ hải và giết hết ưu phiền của mình đã dồn dập biết bao nhiêu năm, bao nhiêu kiếp. Sau năm năm tu tập, bây giờ khi gặp những khó khăn tôi biết cách đối phó và chuyển hoá. Và còn biết bao nhiêu ưu phiền và lo âu còn dồn dập trong thân tâm tôi chưa hiện ra. Nhưng đường đi nào củng phải có bước đầu tiên, cho nên tôi nghĩ không có giờ nào tu tốt bằng giờ nầy; không có nơi nào tốt bằng nơi nầy: chính là tu tại thân tâm mình.

    Trong dịp kỷ niệm 20 năm ngày thành lập Chùa Tam Bảo, tôi mong rằng các bạn những ai cần nơi nương tựa cho tinh thần nên bước vào Chùa Tam Bảo và nương tựa chính thân tâm mình với sự hướng dẩn của Phật, Pháp, Tăng. Dù là bước đầu tiên hay đã đi một ngàn dặm, vẫn mãi mãi kiên trì trên con đường tu tập.

    Ngày 14 Tháng 2 Năm 2005
    Tâm Nguyên Từ Trương Thúy Phi
    vẫn còn đi còn đi

  8. #8

    Mặc định

    Tặng Trango

    http://www.buddhanet.net/budsas/uni/...nhattung05.htm

    KHAGGAVISĀṆA SUTTA - TÊ GIÁC KINH

    1. Bỏ đao trượng xa lìa vũ khí
    Không còn gây khổ lụy quần sanh
    Không con không bạn đồng hành
    Thà như tê giác một mình ra đi...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 112
    Bài mới gởi: 21-05-2019, 08:28 AM
  2. LUYỆN NGỤC
    By abbachaoi in forum Đạo Thiên Chúa
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 02-08-2016, 12:14 AM
  3. Cuốn: NHỮNG BÍ ẨN CUỘC ĐỜI
    By chiencsb in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 12
    Bài mới gởi: 08-06-2015, 10:42 PM
  4. Bí ẩn cuộc sống sau khi chết!!! (Tổng hợp)
    By dc_bac in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 22
    Bài mới gởi: 17-12-2012, 11:36 AM
  5. Đức Dalai Lama 14 Hạnh phúc, Nghiệp và Tâm thức
    By Copykinhsach in forum Đạo Phật
    Trả lời: 6
    Bài mới gởi: 05-06-2012, 03:32 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •