kết quả từ 1 tới 15 trên 15

Ðề tài: Chất vẫn một nhà ngoại cảm về thế giới tâm linh

  1. #1

    Mặc định Chất vẫn một nhà ngoại cảm về thế giới tâm linh


    (bài của mèo mun
    http://www.meomun.com/chat-van-mot-n...gioi-tam-linh/)


    Mình có cô bạn, là TGĐ một công ty dược thuộc hàng top của Việt Nam. Nói thế để biết rằng, người này có quan hệ rất tốt với các bệnh viện cũng như nhiều y bác sỹ. Tuy nhiên, hôm nay gặp, thấy bạn buồn buồn rồi tâm sự có người trong gia đình đang mắc bệnh nan y, chạy chữa khắp nơi không khỏi và vấn đề mấu chốt là… khám đủ kiểu nhưng không tìm ra nguyên nhân.
    Có bệnh phải vái tứ phương nên bạn nghĩ tới việc đi “nhờ Thầy” coi giúp. Và Mèo Mun có dịp trở thành… ma cô dắt mối!

    Nhắc lại chuyện cũ. Nếu ai chịu khó theo dõi facebook Mèo Mun sẽ thấy mình từng đề cập có đứa em (con trai của dì Ba, em ruột của mẹ Mèo Mun) bỗng một ngày biến thành… người trời. Và từ nó đó đi cứu bệnh giúp người. Hoàn toàn miễn phí!
    Tuy nhiên, tính mình vốn không tin và không ham hố mấy chuyện này nên cũng chẳng quan tâm lắm, đôi khi về nhà nghe người này người kia kể lại thì cũng để lọt tai này qua tai kia. Một năm trở lại đây thì uy tín của cu này tăng lên đáng kể vì có thêm khả năng ngoại cảm, với “thần nhãn” có thể “nhìn” được mọi việc.
    Sẵn dịp cô bạn mở lời nhờ vả, mình cũng muốn nhân dịp này để đi tìm hiểu thực hư câu chuyện coi cớ sự thế nào nên dắt cô bạn qua nhà thăng em hỏi chuyện.

    Sau một hồi mào đầu trà nước, mình bắt đầu đánh tiếng:

    - Anh nghe nói đợt rồi Cúc (em dâu mình) bị trúng bùa trúng ngải gì đó phải không?
    Dạ đúng rồi anh.

    - Triệu chứng thế nào để biết bị trúng bùa?
    Nó đau bao tử anh ơi. Không ăn không ngủ được. Truyền bao nhiêu nước biển là ói ra bằng hết. Đi khám đủ bệnh viện mà bác sĩ bó tay. Đi siêu âm, xét nghiệm x-quang… cũng làm hết nhưng bác sĩ nói không tìm ra bệnh. Càng chữa càng đau.

    - Vậy là bác sĩ bó tay và trả về nhà à?
    Cũng không hẳn như thế mà bác sĩ cũng cho nó mấy cái thuốc bổ này kia để uống nhưng không phải là thuốc chữa bệnh. Vì có tìm ra bệnh đâu mà chữa.

    - Sau đó em chữa thế nào?
    Em dắt nó đi qua nhà bà Thầy. Bà ấy làm phép lấy ra một cây kim. Từ đó khỏe mạnh lại bình thường.

    - Lấy ra cây kim bằng cách nào? Em có tận mắt nhìn thấy ngay lúc đó không?
    Bà Thầy dùng miệng đưa vô bụng nó hút ra cây kim. Cả em và Cúc đều tận mắt chứng kiến.

    - Cây kim đó có thể do bà ta ngậm sẵn trong miệng?
    Bọn em theo dõi từ đầu đến cuối, hoàn toàn không có chuyện ngậm sẵn vào trong miệng. Với lại, thực ra việc đó không quan trọng. Vì từ đó trở đi Cúc khỏe mạnh lại bình thường [Mèo Mun xác nhận việc này. Cúc hiện giờ rất khỏe mạnh hồng hào tươi tốt, không như lúc trước xuống nhà mình thấy xanh xao ốm yếu].

    - Cây kim đó liệu có phải kim thật không? Bây giờ nó ở đâu, anh có thể kiểm tra không?
    Khi đó em dùng con dao phay chặt thử nó còn cong lại. Tuy nhiên, em cho rằng đó không phải là sự thật mà chỉ là ảo giác hoặc do em và Cúc tự nghĩ ra như thế. Nếu có một sợi chỉ xỏ qua cây kim thì sau đó nó sẽ biến mất chỉ còn lại sợi chỉ. Tất cả chỉ là do suy nghĩ của mình tạo ra!

    < Khúc này cô bạn của Mèo Mun nói chen vào, trình bày việc người nhà cũng bị triệu chứng y hệt như thế. Cũng đau khắp người và đi các bệnh viên làm đủ thứ xét nghiệm không tìm ra nguyên nhân và hỏi địa chỉ “bà Thầy” nhờ qua chữa trị >

    - Em có giúp được bạn anh không?
    Bà Thầy đó… về hưu rồi anh ơi, nhưng em có thể nhờ các huynh đệ của em giới thiệu người dùm.

    - Anh nghe mẹ anh nói em cũng chữa được mà phải không?
    Trước đây thì em chữa được, nhưng giờ thì không. Em bỏ nghề rồi.

    - Tại sao?
    Vì sẽ phải mang nghiệp quả.



    - Lúc trước tại sao em lại đi học “nghề” này?
    Chuyện này kể ra dài lắm. Khi em khoảng 14 – 15 tuổi thì xuất hiện triệu chứng đau lưng. Khi đó em cũng chẳng quan tâm. Nhưng đến năm 18 – 19 tuổi bắt đầu có ghệ thì nghĩ cũng… bực mình, vì nhiều khi thấy mình sao không “mần ăn” gì được hết. Lúc đó sẵn có tiền [ giai đoạn này cu em mình buôn bán trên Saigon ] nên quyết tâm đi chữa trị. Em đi khám khắp các bệnh viện mà không tìm ra nguyên nhân nên không chữa được. Chỉ vì chuyện đó [ sex ] mà chia tay hết mấy nhỏ bồ. Cuối cùng nghe người ta mách có bà Thầy nên em cũng liều mình tìm đến thử. Và quả tình cuối cùng chữa được.

    - Bà ta đã chữa bằng cách nào?
    Bà Thầy chuẩn bị một cái dĩa đựng mỡ mà mình dùng để nấu ăn rồi thêm tỏi giã nhuyễn vô. Sau đó Bà Thày lấy con dao chặt thịt bự thiệt bự cho vô lò than nung đỏ. Sau đó nhúng vô dĩa mỡ với tỏi cho bốc khói rồi đập vô gót chân em mấy cái, rồi dí vô lưng, niệm thần chú. 3 lần như vậy thì em khỏi!

    - Chân và lưng em có bị phỏng không?
    Hoàn toàn không. Lúc đó bà Thầy dặn em niệm a di đà phật. Bà Thầy nói nếu không niệm sẽ bị phỏng. Em sợ quá nên cũng niệm theo. Và cuối cùng em không bị phỏng. Bệnh thì chữa được rồi [ hiện giờ cu này đã có 2 con, 1 trai, 1 gái ].

    - Sau đó em theo bà đó học nghề phải không?
    Thực ra không hẳn là như thế mà như anh cũng biết, em không phải người mê tín dị đoan, em là dân làm ăn buôn bán mà đến tượng thờ ông địa cái Cúc nó thỉnh về em còn quăng vô sọt rác! Em không tin vào những chuyện thế này. Em rất khó chịu không hiểu tại sao bà Thầy lại chữa được bệnh cho em nên em quyết tâm đi theo để tìm hiểu lý do. Suốt cả 5 năm trời, cứ buổi sáng thì em buôn bán, đến chiều tối lại chạy 100km về dưới bà Thầy học hỏi cách chữa bệnh, nhưng mục đích là để tìm hiểu tại sao mình có thể hết đau. 5 năm đó em nghèo, làm ăn không khá nổi cũng vì chuyện ấy. Anh tính mỗi ngày em xài hết 300 ngàn để chạy đi chạy lại rồi ăn uống ở 2 nơi, làm sao em giàu nổi?

    - Kết quả thế nào?
    Bà Thầy nói em có vong theo. Và bả làm vậy để trị cái vong đó không cho theo làm hại em nữa. Bà Thầy nói năm em 7 tuổi má em có đi phá thai, và cái thai đó không siêu thoát được, nó đi theo em hoài. Sau đó em về gặng hỏi má em thì sự thật đúng là như thế.

    - Nghe vô lý quá, tại sao là anh em một nhà mà lại phá nhau?
    Sau này, khi “giác ngộ”, em mới hiểu rằng đó không phải là phá theo cách hiểu của người trần. Mà đó là cách để những vong hồn tác động đến mình, buộc mình phải biết tới sự hiện diện của người ta. Người ta rất sợ bị lãng quên.


    - Tại sao em phải đi theo bà đó những 5 năm?
    Em học cách chữa bệnh đó, những câu niệm chú đó và em làm y chang, em cũng chữa được cho rất nhiều người. Mà em hoàn toàn không biết tại sao lại như thế? Ngay cả việc kêu người ta niệm a di đà phật để không bị phỏng em cũng không dám chắc người ta có thực sự an toàn hay không. Nhưng thực tế thì không ai bị làm sao hết. Rồi khi thực hiện xong tất cả các thao tác, em phải hỏi người ta còn đau không? Nếu người ta nói hết thì em cũng biết là hết, chứ không thì em cũng chịu! Em ở lại lâu như vậy vì muốn tìm hiểu sự thật trong việc này.


    - Vậy tại sao sau đó lại chuyển qua đi tu?
    Em không đi tu mà không hiểu tại sao càng lúc em càng sợ… cơm và đồ ăn mặn. Em chuyển qua ăn chay trường. Nhưng không phải ăn chay theo đúng nghĩa ăn chay mà vấn đề là em không thể ăn như người bình thường được. Nhìn thấy cơm là em ngán. Em chỉ ăn được rau, trái cây và mì gói [ Mèo Mun xác nhận việc này luôn. Mấy lần nó xuống nhà mình "ăn cơm" là mình phát bực mình ].

    - Tại sao lại thế, em có biết không?
    Trước đó, có một đêm em nằm mộng (mơ), nhưng thực ra là khi đó em biết là thật chứ không phải mộng. Em thấy mình bay lên trời, được dắt tới một bàn tiệc rất nhiều trái cây. Em ăn uống thỏa thích và khi tỉnh dậy em không có cảm giác đói. Tới bữa em buộc phải ăn vì em hiểu cơ thể vật lý của em cần có năng lượng nếu không em sẽ chết. Và trái cây, mì gói là những thứ duy nhất em ăn được.

    - Từ việc đó mọi người gọi em là người trời?
    Em có kể cho bà Thầy, sau đó bả kể lan ra và mọi người tự gọi em như vậy. Tuy nhiên, thực sự không phải chỉ có một giấc mơ đó mà khi ấy em thấy mình có “nhãn quang” có thể nhìn thấu vạn vật trên đời. Em nhìn được ba má mình từ đâu ra, con cái mình từ đâu ra, đến cả cây tăm hay sợi chỉ em cũng nhìn được nguồn gốc của nó. Nó đến từ đâu và nó xuất hiện trong đời này với mục đích gì. Sau đó mọi người nói rằng em có khả năng ngoại cảm.

    - Khi còn thần nhãn, em đã “coi” cho cả nhà anh xem mọi người chết năm bao nhiêu tuổi?
    Dạ đúng. Năm 92 tuổi thì bà chết.

    - Tại sao em không coi được cho anh?
    Em không biết. Em không “nhìn” thấy gì hết.

    - Thế với những người khác, em “nhìn” thấy cái gì mà em biết họ chết năm bao nhiêu tuổi?
    Em hỏi người đó tên tuổi là gì, sinh ngày tháng năm nào, giờ nào rồi em hỏi ông bà cha mẹ người đó để biết người đó chết năm bao nhiêu tuổi.

    - Hỏi bằng cách nào? Viết ra hay nói ra?
    Em nói, nhưng không nói ra miệng. Em không biết giải thích thế nào nhưng người bên ngoài không nghe được.

    - Còn cha mẹ của người được hỏi, họ hiện hình ra trước mặt em à?
    Không. Em không nhìn thấy họ. Em chỉ nghĩ về họ và em đặt câu hỏi. Em cảm giác được họ.

    - Rồi họ trả lời em bằng phương tiện gì? Cũng là lời nói và em cảm nhận được hay sao?
    Không. Khi em đặt câu hỏi thì có hai cuốn sổ hiện ra. Một cuốn là sổ sanh, cuốn kia sổ tử. Em nhìn vào sổ sanh để xác định người đó rồi chiếu qua sổ tử sẽ biết đích xác ngày giờ mà người đó chết.

    - Giả sử một người tên Nguyễn Ngọc Long, sinh lúc 9 giờ 10 phút tối ngày 04/11/1983 thì cũng có thể trùng với hàng trăm hàng nghìn người khác cùng tên đó, cùng ngày tháng năm sinh, làm sao em biết được anh là ai trong số đó?
    Khi thấy có việc trùng như vậy em sẽ hỏi cửu tuyền.

    - Là cái gì?
    Là em hỏi anh thêm gốc gác quê quán, nơi sinh, ông bà cha mẹ. Vì những cái đó trong sổ sanh có ghi chú hết. Từ đó chiếu qua sổ tử mới chính xác được.

    - Từng phút từng giây?
    Em chỉ thấy ghi ngày tháng.

    - Có kiểm chứng được không?
    Được. Em đã coi cho bà nội con Cúc. Em coi bà chết vào ngày 8/7 năm ngoái. Nhưng đó là ngày xấu. Em nói với Cúc về bảo bà nội tụng a di đà phật và tâm niệm xin sống thêm 1 tháng. Nhưng bà nội nó rất ghét mấy chuyện này nên nhất quyết không làm theo. Tới hồi gần tới ngày đó tự nhiên trong người bà mệt mỏi nên cuối cùng tụi em thuyết phục bà đồng ý niệm phật. Tới đúng 1 tháng sau đó là ngày 8/8 thì bà chết [ vợ của nó cũng xác nhận việc này ].

    - Ngoài ra còn ai nữa?
    Rất nhiều người.

    - Em nhìn ai cũng coi được sổ sanh sổ tử?
    Khi em còn thần nhãn, em nhìn ai cũng được. Nhưng em chỉ nói với người nhà và là những người già cả. Em không dám nói với người ngoài vì sợ người chửi cho dại mặt. Không chỉ nhìn được ngày sinh ngày chết, em còn nhìn được nhiều việc khác và có nhiều việc em không dám nói.

    - Ví dụ việc gì?
    Bệnh tật.

    - Cũng có một cuốn sổ ghi chú về bệnh tật?
    Không. Em hỏi cửu tuyền người đó rồi hỏi ông bà cha mẹ người đó xem người đó có bệnh gì, và chạy chữa ra sao. Sau đó họ sẽ “nói” cho em “nghe”.

    - Rồi làm sao để chữa những căn bệnh đó?
    Em chỉ nghĩ trong đầu là cầu cho người đó hết bệnh, họ sẽ khỏi sau đó vài ngày.

    - Hoàn toàn không dùng thuốc?
    Có. Đa phần là dùng bùa chú. Nhưng vì người ta cứ muốn em phải làm như vậy. Em buộc phải làm như vậy để người ta tin. Nếu em không tạo cho họ lòng tin họ sẽ lâu khỏi bệnh, thậm chí là bệnh lại. Nhưng thực sự những thứ đó là vô giá trị. Em chỉ vẽ linh tinh ra thôi.




    - Em còn nhìn thấy những việc gì?
    Rất nhiều. Em nhìn được việc gì sẽ diễn ra. Ví dụ sắp tới trời mưa hay nắng, cái gì sẽ xảy ra. Em nhìn được hết.

    - Có chính xác không?
    Đa phần là chính xác.

    - Tại sao em không nói ra trước đó?
    Vì em không biết nó có đúng hay không. Nếu em nói ra mà sai thì bao nhiêu uy tín của em thì đổ bể hết và có thể người ta nói em hoang tưởng, bị thần kinh. Nhưng tự em kiểm chứng thì khi nó xảy ra rồi mới biết là hoàn toàn chính xác.

    - Có dùng cái đó chơi vé số được không?
    Em không thử. Nhưng như vậy là rất xấu xa, sẽ mang nghiệp báo.

    - Đó có thể là ảo giác?
    Cũng có thể. Vì em có biết nó là cái gì đâu.
    Nhỏ giờ anh thấy gia đình dòng họ em có học võ đâu, mà có đêm đang ngủ tự nhiên em bật dậy ra sân luyện võ, đi quyền huỳnh huỵch, cái Cúc sợ quá phải kéo em vào nhà. Nhưng sáng ra em không biết gì cả.

    - Chắc bị ông võ tướng nào đó nhập vào hả, hay đơn thuần là bị mộng du?
    Em không biết.

    - Sau những lần “nói chuyện” như vậy cảm giác thế nào? Sực tỉnh? Mệt mỏi? Lờ đờ? Lâng lâng?
    Không thế nào hết. Y như em đang ngồi nói chuyện với anh chị đây thôi.

    - Chuyện gọi hồn có thật không?
    Em tin là có. Nhưng không phải là gọi cái hồn người chết lên nói chuyện. Mà chính người thầy sẽ nhìn và biết được mọi thứ, sau đó họ để cho một người ngồi đồng thay họ nói ra câu chuyện đó và trả lời người đi gọi hồn. Cái đó em cũng làm được. Vì thực ra nếu chỉ có 1 người cần gọi hồn, thì cứ đến hỏi em, em sẽ trả lời hết. Nhưng 10 người, 100 người thì làm sao trả lời cho xuể. Cho nên khi ấy sẽ “điều khiển” người khác thay mình trả lời các gia đình.

    - Tại sao khi còn nhỏ, mẹ anh dắt anh đi gọi hồn thì bà thầy không áp vong được, trong khi xung quanh nằm khóc lóc la liệt. Và sau đó mẹ anh nhờ người khác thì lại tìm được mộ ông nội anh?
    Vì anh không tin.

    - Cụ thể?
    Khi em muốn “điều khiển” một người để thay em nói chuyện giống như vong nhập thì người đó phải tin. Khi ấy em sẽ làm cho người đó thay em nói ra câu chuyện gia đình người ta được.

    - Mọi thứ diễn ra thế nào?
    Em chỉ nghĩ thôi. Có thể nếu họ tin, thì suy nghĩ hay sóng não có chung một tần số hay sao đó. Em không biết nữa. Còn ai không tin thì họ rất tự chủ và tỉnh táo, em không tác động được.

    - Tức là cái câu Có thờ có thiêng, có kiêng có lành và Vô sư vô sách, quỷ thần không trách là hoàn toàn chính xác?
    Câu đó là sai. Nếu anh vô sư vô sách rồi làm điều xằng bậy, kiếp này không bị quả báo thì kiếp sau cũng phải trả nghiệp mà thôi.

    - Tại sao anh không bao giờ đi chùa chiền cúng bái, cũng chẳng tôn trọng mấy cái tượng phật này kia gì hết mà anh chẳng bao giờ bị làm sao? Công việc làm ăn thuận lợi và càng lúc càng tốt đẹp hơn?
    Vì anh sống tốt thì sẽ gặp việc tốt. Gieo cây ngọt thì sẽ ăn trái ngọt. Cái quan trọng nhất của mọi cái tu trên đời là tu tâm dưỡng tính. Nếu cái tâm mình tốt thì không cần thờ phật thờ chúa gì hết cả. Ngược lại, có đi 100 cái chùa mà tâm xấu thì cũng sẽ nhận quả báo mà thôi. Vấn đề là ít hay nhiều.

    - Một người không theo đạo Phật mà theo Thiên Chúa thì có bị Phật gieo quả báo hay không?
    Không. Vì nếu theo đạo Chúa thì họ cũng sẽ sống tốt theo đạo Chúa, và cũng là tốt theo triết lý của đạo Phật. Tất cả các đạo trên đời này không có đạo nào dạy con người làm điều xấu. Cái gốc của đạo chung quy về là làm người tốt và sống tốt. Có đạo nào xấu là do con người tự biến tướng nó đi như thế.



    - Tại sao bây giờ em không làm thầy nữa?
    Em đã nghỉ hơn một năm nay. Em phải lo cho cuộc sống gia đình, em không thể cứ duy trì [ việc chạy 100KM đi theo bà Thầy tu luyện ] như vậy nữa. Nhưng vấn đề quan trọng hơn là vì cơ duyên nào đó mà em có khả năng ngoại cảm nhưng em thực sự không hiểu rõ bản chất của nó là gì, em không làm chủ được nó. Nên em rất sợ. Và sau khi suy nghĩ em thấy tốt hơn hết là mình nên trở thành một người bình thường cho mọi thứ được an toàn.

    - Tại sao làm thầy lại nguy hiểm?
    Khi anh cứu giúp một người, tức là anh đã phủ nhận cái nghiệp của người đó. Và người gánh chịu sẽ là anh hoặc con cháu anh. Rồi khi có khả năng ngoại cảm, em không biết đâu là thật đâu là ảo, em thấy cuộc sống bị xáo trộn rất nhiều. Có nhiều khi cãi lộn, em chỉ mặt thằng đó mà chửi “tao đánh chết mẹ mày nha con” thì vài ngày sau thằng đó về nằm liệt giường không đi đứng được. Em không biết có phải xung quanh em có nhiều âm binh, nghe thấy em đe như vậy thì tưởng em “ra lệnh” và đi thực thi hay không. Nhưng việc đó diễn ra 4 – 5 lần rồi, nên em rất sợ. Và vì em không biết thực sự là như thế nào nên tốt nhất là em không nên như vậy nữa.


    - Vậy cũng ok, vì sẽ sống tốt hơn phải không?
    Đúng là như thế. Giờ em không dám to tiếng hay cự lộn với ai. Em cũng không dám rượu chè cờ bạc đề đóm gì nữa cả. Vì mỗi lần làm gì xấu, tự nhiên em thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, như không còn năng lượng. Sau đó em phải niệm a di đà phật thì mới khỏe lại. Nhưng cứ sống tốt, lương thiện không làm hại ai thì sức khỏe em rất ổn định. Đúng là em ở vào thế buộc phải ngoan chứ không phải tự nhiên em muốn … ngoan kiểu thế. Nhưng em không cần tìm hiểu thêm bất cứ điều gì nữa. Vì cứ theo triết lý đó mà giúp mình sống tốt, sống vui sống khỏe thì phải thuận theo thôi. Tìm hiểu để làm gì? Cưỡng lại cái tốt để làm gì?

    - Bây giờ em đã ăn mặn lại hay chưa?
    Em rất muốn nhưng chưa ăn được. Lúc trước thì em hoàn toàn không ăn cơm được. Giờ vợ nó mở nồi cơm ra, nghe mùi là thấy thèm lắm lắm nhưng cho vô miệng thì nuốt không trôi. Nhưng thời gian tới có lẽ em sẽ ăn bình thường lại được. Vì em không muốn ăn chay. Ở nhà có một nhúm người mà hai nồi cơm vừa chay vừa mặn rất phiền hà khó chịu chứ có sung sướng gì đâu.

    - Những gì em đã trải qua em có tin không, hay là chuyện em hoang tưởng?
    Em biết là anh chị nghe nãy giờ hoàn toàn không tin những gì em nói, và em thì cũng không tin. Nhưng mọi việc đã diễn ra đúng như thế và trong đó có rất nhiều chuyện có người này người kia làm chứng. Em không còn con đường nào khác [ để nói chuyện tin hay không tin ].
    vẫn còn đi còn đi

  2. #2

    Mặc định

    thật đúng là còn nhiều điều kì lạ mà con người chưa thể khám phá hết đc
    Di Hi Vi

  3. #3

    Mặc định

    Tôi tin chuyện của bạn Mèo Mun về người em com dì của bạn. Sự thật tôi cũng có người bạn có khả năng như vậy. Tâm người đó rất tốt, luôn tìm cách giúp người khác. Còn chuyện có bệnh mà đi bác sĩ không tìm ra bệnh thì nên đi coi Thầy. Đó là lời khuyên của một chị bạn quen ngoài đường. Tôi mới đầu kg tin nhưng sau đó, trải nghiệm qua thực tế, từ người thân đến người khong quen, tôi thấy đúng là như vậy. Chúc bạn Mèo Mun năm mới mạnh khỏe và an lạc nhé

  4. #4

    Mặc định

    Em có chị gái lấy chồng làm bác sỹ, khoảngn 6 tháng nay tự nhiên không ăn được thịt. Chị bảo rất thèm ăn nhưng cứ ăn vào là nở hết mồm, dị ứng toàn thân...tết rồi cả nhà ăn uống vui vẻ nhìn chị ăn cơm muối vừng thương ghê. Đến thời điểm này thì tự nhiên hết thèm và quay sang kinh sợ hơi thịt, ngửi thấy là bùn nôn. À từ khi "bị bắt" phải ăn chay trên trán chị có một vết hồng tại giữa 2 lông mày các bác ạ...chẳng hiểu gì cả. Đi xem thày bà vài nơi đều phán là có căn, căn gì thì chẳng thày nào nói. ông anh dể là bác sỹ đông y rất giỏi cũng cắt thuốc này kia nhưng không được. Có bác nào biết về trường hợp như vầy không cho gia đình em lời khuyên với. Em cảm ơn trước ạ.!

  5. #5

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi trango Xem Bài Gởi
    - Tại sao làm thầy lại nguy hiểm?
    Khi anh cứu giúp một người, tức là anh đã phủ nhận cái nghiệp của người đó. Và người gánh chịu sẽ là anh hoặc con cháu anh. Rồi khi có khả năng ngoại cảm, em không biết đâu là thật đâu là ảo, em thấy cuộc sống bị xáo trộn rất nhiều. Có nhiều khi cãi lộn, em chỉ mặt thằng đó mà chửi “tao đánh chết mẹ mày nha con” thì vài ngày sau thằng đó về nằm liệt giường không đi đứng được. Em không biết có phải xung quanh em có nhiều âm binh, nghe thấy em đe như vậy thì tưởng em “ra lệnh” và đi thực thi hay không. Nhưng việc đó diễn ra 4 – 5 lần rồi, nên em rất sợ. Và vì em không biết thực sự là như thế nào nên tốt nhất là em không nên như vậy nữa.
    Cám ơn bài chia sẻ rất đầy đủ của bạn trango. Đọc hết từ đầu đến đoạn này thì mình có vài suy nghĩ muốn trao đổi thêm như sau.

    Việc chữa bệnh theo cách không dùng thuốc như nói trên, có kết hợp yếu tố tâm linh, được gọi là Y học Tâm linh. Người chữa bệnh gọi là nhà thực hành tâm linh, hay dân gian gọi nôm na là Thầy.

    Thầy chữa khỏi bệnh cần có những điều kiện sau đây:
    1. Thầy có phần Vô Hình phù trợ, cấp càng cao càng chữa hay
    2. Thầy có phước đức
    3. Thầy có nhân duyên với người bệnh
    4. Thầy được phần Vô Hình đồng ý cho chữa bệnh

    Người bệnh được chữa bệnh cần có những điều kiện sau đây:
    1. Người bệnh được Gia tiên Tiền tổ, hoặc Cửu huyền Thất tổ phù trợ
    2. Người bệnh có phước đức
    3. Người bệnh có nhân duyên với Thầy
    4. Người bệnh cam kết làm công đức để trả Nghiệp

    Như vậy nếu Thầy và Người bệnh tuân thủ đầy đủ những điều kiện trên thì việc chữa bệnh là hoàn toàn hợp với ý Trời và hợp với lòng Người, mang lại phước cho Thầy, phước cho Người bệnh, phước cho phần Vô Hình, phước cho Gia Tiên, Cửu Huyền v.v...

    Trong bất kỳ trường hợp nào, nếu các bên không thỏa mãn một trong những điều kiện nói trên, thì không những Thầy lãnh hậu quả gánh Nghiệp, mà Người bệnh cũng không hết bệnh và không trả được Nghiệp.

    Mở rộng hơn, trong Tâm Linh dùng từ Nghiệp để gọi chung tất cả những khó khăn, trở ngại, bệnh tật, đau khổ, trái ngang, cái chết v.v... Nhà thực hành tâm linh hóa giải Nghiệp theo cùng một phương pháp, và theo những điều kiện nói trên. Thân ái.

  6. #6

    Mặc định Cảm ơn bạn Trango

    Bạn Trango,

    Cảm ơn bạn đã đăng lại bài này, rất lý thú.

    Tôi cũng hoàn toàn nhất trí với ý kiến của bác LTL nói trên.

    Nôm na các Thầy nói là Thuốc phải hợp với Thang.

    Thang đây có thể hiểu là phúc đức ông bà của người bệnh nhưng cũng có thể hiểu là tâm hướng thiện, tâm sám hối của người bệnh trước những lỗi lầm mình đã gây ra từ a tỳ tiền kiếp đến nay.

    Thầy thuốc dạng này sẽ không chỉ có chức năng chữa bệnh mà còn có cả chức năng làm Thầy, vậy nên nói ngắn gọn, người ta nói những thầy này là thầy phải khoác 2 áo Thầy là "Thầy Hướng Đạo" và "Thầy Thuốc".

    Chức năng Thầy hướng đạo sẽ giúp người bệnh mới ngộ ra chính pháp để mà dũng cảm đối nghiệp, trả nghiệp và tu phúc tu thiện, vun trồng cây phúc cho đời sau đỡ khổ.

    Tôi thật tâm cầu mong vị hành giả trên hồi tâm để tiếp tục hành đạo giúp đời, cứu nhân độ thế.

    Tôi mong sớm được trao đổi trực tiếp với vị này.
    Linh Tại Ngã- Bất Linh Tại Ngã!

  7. #7

    Mặc định

    Bản thân trango k có nhiều hứng thú với chuyện tâm linh, huyền thuật, nhưng sau khi đọc được bài này rồi thì muốn share với mọi người. vì nó Thật. không làm màu, không tô vẽ.

    Những chuyện lạ kỳ mà đến cả những người trong cuộc cũng chỉ biết mặc nhiên thừa nhận, không lấy danh nghĩa tiên thánh mà lòe người "Em học cách chữa bệnh đó, những câu niệm chú đó và em làm y chang, em cũng chữa được cho rất nhiều người. Mà em hoàn toàn không biết tại sao lại như thế? Ngay cả việc kêu người ta niệm a di đà phật để không bị phỏng em cũng không dám chắc người ta có thực sự an toàn hay không. Nhưng thực tế thì không ai bị làm sao hết. Rồi khi thực hiện xong tất cả các thao tác, em phải hỏi người ta còn đau không? Nếu người ta nói hết thì em cũng biết là hết, chứ không thì em cũng chịu! Em ở lại lâu như vậy vì muốn tìm hiểu sự thật trong việc này."

    có những lúc bị bắt ăn chay, chẳng phải vì tâm từ, chẳng phải vì thương xót chúng sanh, mà vì "không thể ăn được"

    về bùa chú, các kiểu chữa bệnh như phun nước, xoa rượu, "cạo gió'... chỉ là phương tiện, là cái có thể thấy từ bên ngoài để khiến người tin. còn thực chất việc tâm linh, chữa bệnh vốn đâu dễ dàng thấy bằng mắt, nghe bằng tai. nhiều khi nó cũng chỉ là một liệu pháp tâm lý

    về những sự "thấy", "biết", linh cảm, trực giác .... nhưng cũng gần lắm với ảo giác. có đúng đấy, nhưng cũng có sai, và tệ nhất là mình chấp vào nó, bị nó chi phối rồi làm những việc điên rồ

    về nỗi sợ, sự e dè, nửa đi nửa ở của một người bước chân vào lĩnh vực tâm linh khi hành trang còn mỏng, và cứ thích giải thích mọi chuyện theo lẽ đời
    vẫn còn đi còn đi

  8. #8

    Mặc định

    - Tại sao làm thầy lại nguy hiểm?
    Khi anh cứu giúp một người, tức là anh đã phủ nhận cái nghiệp của người đó. Và người gánh chịu sẽ là anh hoặc con cháu anh. Rồi khi có khả năng ngoại cảm, em không biết đâu là thật đâu là ảo, em thấy cuộc sống bị xáo trộn rất nhiều. Có nhiều khi cãi lộn, em chỉ mặt thằng đó mà chửi “tao đánh chết mẹ mày nha con” thì vài ngày sau thằng đó về nằm liệt giường không đi đứng được. Em không biết có phải xung quanh em có nhiều âm binh, nghe thấy em đe như vậy thì tưởng em “ra lệnh” và đi thực thi hay không. Nhưng việc đó diễn ra 4 – 5 lần rồi, nên em rất sợ. Và vì em không biết thực sự là như thế nào nên tốt nhất là em không nên như vậy nữa.
    gửi bạn tranggo
    điều này mình đồng ý với huynh Love_TamLinh,bạn giúp một ai nên hóa giải nghiệp chướng cho họ thì tốt hơn,bạn có chữa khỏi thì cũng bị nghiệp chướng của họ làm trở lại
    mình cũng có mấy điểm giống với bạn,trước đây khi thù ai thì mình thù rất dai,mình chưa kịp báo thù thì mấy người đó đã gặp điều không may rồi
    từ đó mình "ngộ" ra một điều,"tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho mình",ai mà trách mình mặc dù mình làm đúng thì mình trong tâm mình cố gắng xin lỗi người ta,mình sai thì không nói,nhưng mình đúng chỉ sợ "hộ pháp bảo vệ" của mình hại họ mà thôi
    họ cũng đâu biết mình là ai chứ (bởi vì mình đang ẩn danh nên có những người chưa biết mình),nhưng đối với những người biết mình rồi thì họ rất sợ những điều mình nói ra,nhiều khi nói cho vui cũng chuẩn...
    Ngày ngày đêm đêm ngắm cảnh nhân duyên cùng Nhật Nguyệt
    Nhân nhân thế thế "đối nhân xử thế" chốn nhân gian

  9. #9

    Mặc định

    Cảm ơn mọi người đã chia sẻ

  10. #10

    Mặc định

    Khả năng phi thường của một số người như MM kể trên đời này cũng nhiều và ở nhiều lãnh vực khác nhau.

    Quan trọng là những điều như LTL hay Trần Tình và các đạo hữu khác trân trọng sẽ cho ta thấy là: Kết quả việc cái gọi là chữa bệnh bằng Tâm pháp trước kết phải biết được nguyên nhân của bệnh rồi mới có giải pháp.

    Muốn biết nguyên nhân bệnh thì phải được các vị trong cõi cao cho phép và khai mở cho một số khả năng ( gọi là thần thông).

    Việc chữa được chính là tâm pháp và tâm lực của tâm pháp có được là do hệ thống thần linh chấp hành theo ý của người chữa.

    Người chữa thực chất có Sắc có Ấn chứng của Bề Trên. Người chữa đó lại không nhận tiền, lại hướng dẫn người bệnh biết niệm Phật ( Nam mô A Di Đà Phật), hướng dẫn người bệnh không tạo nghiệp dữ nữa,...

    Người bệnh chỉ biết người chữa cho mình có khả năng hay gọi là có tài có đức và nhờ đó nếu người chữa nói sao cũng có tác dụng. Nếu nói làm theo Phật pháp thì cũng nghe cũng làm, người bệnh làm tốt thì người chữa cũng không phải lãnh quả báo.

    Cái quan trọng là: Trời Phật muốn chúng sinh biết bênh là do nghiệp chướng của mình, mình tạo ra mình phải lãnh và mình phải tự gỡ lấy bằng bằng Phật pháp- Đọc Kinh, Chú, Sám hối, Lạy Phật, niệm Phật ( chủ yếu là A Di Đà) một mặt không tạo thêm nghiệp nữa: như ăn chay, làm lành lánh dữ ( Không làm điều ác, ráng làm điều thiện, giữ tâm thanh tịnh), thế vậy phải ăn chay, không nhận tiền của người mình giúp.

    Nếu người được chọn mà từ bỏ nhiệm vụ cũng không dễ đâu. Người được chọn phải làm tốt, tu tốt thì phước đức tăng cao, đó là điều rất cần của người tu. Tam công tứ lượng phải chuyên cần để quả phúc tăng cao. Nhờ đó mọi sự sẽ tốt đẹp: bệnh viện sẽ không phải mở nhiều, tốn ít tiền cho việc không cần thiết, tệ nạn xã hội giảm,...người tốt tăng lên và cuối cùng môi trường giảm bị hủy hoại ( môi trường là một khái niệm rất rộng bao gồm mọi mặt xã hội không chỉ không khí, nước...), chiến tranh giảm,...

    Thật không hợp lý nếu từ bỏ nhiệm vụ Bề Trên chọn.
    Last edited by Tuduong; 27-02-2012 at 10:21 PM.

  11. #11

    Mặc định

    Bài báo mà trango đưa ra chắc là truyện bịa của ai đó thôi.

  12. #12

    Mặc định

    trên này nhiều bài bịa, hoặc được chế biến nêm nếm rất ngon và hấp dẫn. nhưng trango nghĩ bài này k thuộc thể loại trên. còn nghĩ và hiểu sao là tùy ở mỗi người
    vẫn còn đi còn đi

  13. #13

    Mặc định Nhờ mọi người tìm giúp danh tính thầy bà trong bài báo!!!

    Tôi có đọc bài viết trên và rất muốn tìm được danh tính của "bà thầy" được nhắc đến trong bài, hiện giờ tôi có nhiều vướng mắc tâm linh nên mong mọi người giúp đỡ tìm được danh tính của thầy bà.

    Xin cám ơn mọi người rất nhiều!
    Last edited by Love_Tamlinh; 16-07-2012 at 04:16 PM.

  14. #14

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi trango Xem Bài Gởi
    trên này nhiều bài bịa, hoặc được chế biến nêm nếm rất ngon và hấp dẫn. nhưng trango nghĩ bài này k thuộc thể loại trên. còn nghĩ và hiểu sao là tùy ở mỗi người
    Câu nói của Tamlinh1234 là bịa đó bạn ạ vì thực ra TL1234 tin vào câu truyện của bạn.
    Ngay cái nick của bạn ấy đã thấy bạn ấy là người vui tính và hay nói ngược roài..
    Đã là TÂM LINH mà còn...1234 thì phải biết là bạn ấy TÂM LINH như thế nào:money_eyes:
    Đức thừa tiên tổ thiên niên thịnh
    Phúc ấm nhi tôn bách thế vinh.
    [ĐÀO TỘC]

  15. #15

    Mặc định

    bài viết bởi một trí thức trẻ về truyền thông và CNTT
    bạn này đa năng thật
    Trân trọng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. NIỆM PHẬT THẬP YẾU
    By vietnamese in forum Đạo Phật
    Trả lời: 15
    Bài mới gởi: 02-08-2016, 04:12 PM
  2. Xin được chia sẻ và học hỏi về Đạo và Đời - II
    By Richardhieu05 in forum Đạo Học - Học Đạo
    Trả lời: 1724
    Bài mới gởi: 21-04-2016, 09:53 AM
  3. Thế kỷ 21 là Đạo tâm linh - đạo riêng của nứoc Việt Nam?
    By mhalex in forum Đạo Mẫu,Đạo Tứ phủ
    Trả lời: 31
    Bài mới gởi: 12-08-2012, 04:31 PM
  4. Cẩm nang cho cuộc sống
    By phúc minh in forum Mật Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 06-04-2011, 06:33 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •