Ngày nay đã qua, mạng sống giảm dần, như cá ít nước, nào có vui gì? đại chúng nên tinh tấn tu tập, như cứu lửa đang cháy trên đầu, nhớ nghĩ đến vô thường, mà cẩn thận chớ có buông lung
Bức thư của Diêm vương
Ngày xưa có một lão nhân, sau khi chết đến gặp Diêm vương lão nhân gia; ông trách Diêm vương không viết thư báo cho ông biết trước...cái chết của ông, đột nhiên bắt ông phải chết, khiến ông không chuẩn bị kịp.
Diêm vương khi ấy mỉm cười bèn nói:
“Khi mắt nhà ngươi mờ, là ta đã cấp bức thư đầu tiên cho ngươi; khi tai nhà ngươi lãng, là ta đã cấp bức thư thứ hai cho ngươi; khi răng nhà ngươi rụng, là ta đã cấp bức thư thứ ba cho ngươi. Thân thể ngươi ngày càng suy nhược, ngươi không biết ta đã viết bao nhiêu bức thư báo cho ngươi à? Có thể thấy ngươi không dụng tâm đọc, chấp mê bất ngộ. Giờ sao lại nói ta không viết bức thư nào cho ngươi?”
Lại có một thiếu niên, sau khi chết đến gặp Diêm vương, cũng trách móc Diêm vương, nói: “Mắt tôi còn sáng, tai tôi còn thính, răng tôi còn sắc: tóm lại, thân thể rất là cường tráng. Diêm vương gọi tôi đến, cớ sao không viết trước một bức thư báo cho tôi biết?”
Diêm vương đáp: “Ta đã từng viết thư cho ngươi rồi cơ mà! Ngươi không nhìn thấy hàng xóm phía Đông của ngươi, có người ba, bốn mươi tuổi đã chết; hàng xóm phía Tây của ngươi, có người mười, hai mươi tuổi đã chết; với lại, còn có đứa trẻ một tuổi hoặc con nít mới sinh đã chết; đây đều là ta viết thư cho ngươi đó!”
Kỳ thực, phàm là quanh mình phát sinh các chủng bất hạnh, thì đều là Thần đang nhắc nhở: lấy đó làm bài học; làm điều phi pháp, hành ác nhiều lần thì tự chuốc vạ vào thân, để từ đó khiến ta bỏ ác theo thiện.
Lại nữa nếu Phàm là quanh mình xuất hiện người tốt việc tốt, thì đều là Thần đang khuyến khích: phải học hỏi hướng thượng, lấy hiền làm thầy, lấy thiện làm vui, việc ở tại người!
Phật dạy: Sinh mệnh con người là vô thường, có tận sức tính toán thì cũng phải chết. Cũng giống như hạt sương buổi sớm, chỉ cần trút hết hơi thở là thân thể này đã trở thành cái xác không hồn rồi!
Tổ Quy Sơn Linh Hựu cũng dạy: “Vô thường già chết, không hẹn cùng người, sớm còn tối mất, bỗng chốc đã qua đời khác, cũng như sương mùa xuân, móc buổi sớm, chợt có liền không, cây bên bờ, dây trong giếng nào được bền lâu . . .”. “Vô thường lão bệnh, bất dữ nhơn kỳ, triêu tồn tịch vong, sát na dị thế, thí như xuân sương hiểu lộ, thúc hốt tức vô, ngạn thọ tỉnh đằng, khởi năng trường cửu”
Mong đại chúng có thể biết rõ điều này, mà biết quý trọng thời gian, gắng sức sống, nỗ lực tu trì...chẳng uổn một kiếp người!
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks